Có bao giờ anh chẳng nhận ra em Giữa trăm nghìn người con gái khác.. Có bao giờ anh ra đi hướng khác, Một con đường ở đó chẳng có em? Em vẫn biết yêu anh thật khó Nhưng anh đừng bắt em phải quên. Dù một ngày anh nói chẳng nhớ em, Thì em biết anh yêu em nhiều lắm! Có thể em đang đi trên phố vắng: Chẳng có anh, chỉ có lá thu vàng. Thì em biết ở phương trời xa đó Anh vẫn nhìn và hướng tới nơi em. * * * Bạn có thể góp ý tại: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Mộng Nhân Duyên