Con Đường Ta Quen Tác giả: Thanh Hoàng Đường bảo chẳng nhớ bước ai, Duyên ta đã lỡ tình vào se tơ. Đường nào gỡ lấy nắng êm, Đưa vào mộng, vào thơ nên tình. Gió trúc lưa thưa, bến giang đầu Ai ơi lỡ quên chiếc nón Chiếc nón đưa ta lại gần bóng hồng mây, Lẳng lặng bay như trọn vẹn đôi lứa. Ngày ấy ta nhớ một người. Một người để trằn trọc, ngóng trông Những ngày thắm thiết tâm tư, Nay đượm sầu muôn ngả, Nàng đã xa, một chân trời không quen biết. Một trái tim khô, để lại cuộc tình cũ.. * * *