Tác giả: Lục Tiểu Hồng Chiếc Lá Còn Xót Lại Ngoài sân tiếng mưa rì rầm từ đâu đó, Người ra đi có còn nhớ người ở lại hay chăng! Ánh trăng như đã khuyết trời mây đen, Lòng người khó đoán đến vậy sao? Trời cao nhìn tháng thấy xa xăm. Cuộc sống luôn ẩn chứa nhiều chữ ngờ, Đợi chờ chỉ là kẻ ngu ngốc. Thay đổi là cơn gió vội thoảng qua, Lá rụng bởi vì lá đã già Người đi vì người hết thương ta, Thôi thì xa xa đến chân trời. Lòng ta ẩn chưa sự nguội tàn, Muôn ngàn nỗi đau nhói. Quằn quại mãi không thôi Người dưng!