Anh Biết Tình Ta Lớn Nhưng Nợ Nước Nặng Hơn Bên em tròn được đôi ba bữa Nay lại xa nhà cửa lên đường Giặc thù, lang sói tứ phương Nam nhi chiến tử xa trường em ơi! Thương em giữa ngay thời loạn lạc Cưới em về chẳng nhạc, chẳng kèn Em xinh-em tựa hoa sen Còn anh thân lính-dân đen lội bùn Nước nguy mới biết ai trung dũng Anh đi rồi vẫn nhớ hình dung Tiếc rằng chẳng thể đi cùng Bởi nơi anh đến giáo cung mù trời Tình ta đó, em ơi tuy lớn Nhưng bây giờ nợ nước nặng hơn Thù kia hận kéo từng cơn Nhưng thương em cũng keo sơn, muối gừng! Khi đất nước thịnh hưng đồ sộ Anh đã người thiên cổ nơi xa Đừng tìm xác đã thành ma Xin đừng đau xót mà già dung nhan Thân anh đã tựa cây khô hạn Sau đừng tìm hảo hán nên duyên! Bởi vì đời họ tựa thuyền Xuôi theo kẻ lái chẳng quyền hồi lai! Thể: Song Thất Lục Bát (Thanh Toàn-Ttoan)