Truyện Ma Bài Đồng Dao Thứ Mười Ba: Âm Vọng Từ Sình Lầy - Trongluan2265

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi trongluan2265, 19 Tháng tư 2025.

  1. trongluan2265

    Bài viết:
    9
    Tên truyện: Bài Đồng Dao Thứ Mười Ba: Âm Vọng Từ Sình Lầy

    Tác giả: trongluan2265

    Thể loại: Truyện ma

    Văn án:

    Truyện "Bài Đồng Dao Thứ Mười Ba: Âm Vọng Từ Sình Lầy" kể về nhóm mười ba người bạn trẻ về thăm làng Sình Lầy hoang tàn ở miền Tây, quê của Huy. Họ phát hiện ra quá khứ bị nguyền rủa của làng gắn liền với ngôi đền Ngài Không Tên và một bài đồng dao 13 câu, vốn là chú ngữ dùng trong nghi lễ giữ phong ấn nhưng bị lũ trẻ biến thành trò chơi chết chóc "Đi tìm Con Quỷ Say".

    Bất chấp cảnh báo và những dấu hiệu rùng rợn ngày càng tăng, sự tò mò và liều lĩnh khiến họ quyết định tái hiện trò chơi này với đủ 13 người. Khi người đi tìm là Mai vô tình đọc lên câu thứ 13 bị che giấu trên bệ đá đền thờ, họ đã giải phóng "Con Quỷ Say" – một thực thể khủng khiếp biểu hiện qua vô số bàn tay đen đúa vặn vẹo, âm thanh kỳ dị (gõ, xoay, cười khanh khách), và chuyển động lảo đảo như say rượu.

    "Con Quỷ Say" tấn công tàn bạo, lấy đi mạng sống của hầu hết bọn họ ngay tại nơi ẩn nấp, theo những cách kinh hoàng liên quan trực tiếp đến các câu trong bài đồng dao. Một hoặc hai người may mắn trốn thoát khỏi làng trong tình trạng sốc và mang theo các triệu chứng rùng rợn của lời nguyền (đau/chảy máu tai, biến dạng tay).

    Tuy nhiên, sự thoát thân chỉ là ảo tưởng. Lời nguyền của "Con Quỷ Say" đã bám theo họ, gây ra sự biến dạng thể xác, ám ảnh tinh thần và lây lan sang những người khác thông qua việc biết đến bài đồng dao và tiếp xúc với người bị đánh dấu. Truyện kết thúc mở, cho thấy những người sống sót cuối cùng đều gục ngã trước lời nguyền, để lại "Con Quỷ Say" tự do lan rộng nỗi kinh hoàng ra thế giới bên ngoài, ám ảnh bất cứ ai vô tình biết đến "Bài Đồng Dao Thứ Mười Ba".



    Chương 1: Lời Mời Giữa Miền Đất Chết

    Mười ba chiếc xe máy, mười ba con người – một con số định mệnh mà chẳng ai trong nhóm để ý tới khi ấy – rẽ khỏi quốc lộ, lao vào con đường đất gồ ghề, lầy lội dẫn vào Sình Lầy. Nắng hè miền Tây vẫn rải vàng như mật, nhưng càng tiến sâu vào, thứ ánh sáng ấy càng bị nuốt chửng bởi vạt rừng tràm rậm rạp hai bên đường. Không khí đặc lại, không chỉ vì độ ẩm cao, mà còn vì một cảm giác nặng nề, ngột ngạt, như đang lặn xuống đáy một cái hồ đầy bùn. Mùi vị hỗn tạp xộc thẳng vào mũi: Mùi lá mục, mùi đất ẩm, mùi nước đọng lâu ngày tanh ngái và một thứ mùi khác, khó tả, vừa như mùi kim loại rỉ sét, vừa như mùi của.. sự mục ruỗng đang diễn ra, không chỉ trên thực vật, mà trên cả thời gian.

    Đoàn xe nối đuôi nhau chậm rãi bò trên con đường gập ghềnh. Tiếng động cơ dường như bị nuốt chửng bởi sự im lặng bao trùm. Tiếng côn trùng trong rừng không rộn rã, mà là một tiếng ri rỉ đều đều, đơn điệu, như một âm thanh nền không bao giờ dứt, tạo cảm giác cô lập đến đáng sợ. Thỉnh thoảng, tiếng ộp oạp của ếch nhái hay tiếng quẫy mạnh dưới lớp lục bình dày đặc trên con rạch chạy song song đường đi, nghe như những tiếng động bất ngờ, giật mình, gợi lên hình ảnh thứ gì đó đang ẩn mình dưới mặt nước đen ngòm.

    Huy, người dẫn đường, cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Mười năm. Mười năm cậu không về Sình Lầy sau cái đêm mà cả làng không bao giờ nhắc đến, cái đêm đã biến nơi đây thành một ngôi làng ma đúng nghĩa. Cậu về, một phần vì lời hứa với đám bạn về một chuyến đi "khám phá miền Tây hoang dã", phần khác vì một sự thôi thúc khó lý giải, như có sợi dây vô hình nào đó kéo cậu trở về với nguồn cội đầy ám ảnh.

    Đám bạn của cậu, đa số đến từ thành phố, lúc đầu còn cười nói, trêu ghẹo. Mai, cô nàng tóc ngắn cá tính, đôi mắt sáng lên sự tò mò, không ngừng bấm máy ảnh và quay phim. Minh, tay phó nháy chính của nhóm, luôn tìm kiếm những góc máy lạ, nhưng vẻ mặt cậu ngày càng nghiêm túc hơn khi tiến sâu vào rừng. Phúc, cậu bạn trầm tính, ít nói, nhưng đặc biệt nhạy cảm với không khí xung quanh, ngồi sau xe Huy, im thin thít, đôi mắt dáo dác nhìn khắp nơi, vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt. Mười người còn lại – Lan, Hùng, An (một An khác với An trong bản nháp trước), Bình, Cường, Dũng, Giang, Hương, Khải, Sơn – cũng dần im lặng theo. Nụ cười tắt lịm trên môi, thay vào đó là sự căng thẳng và bất an.

    Ngôi làng Sình Lầy hiện ra không một lời báo trước. Nó không có cổng chào, không có bảng tên. Chỉ là một tập hợp những mái nhà gỗ xiêu vẹo, mục nát, nằm rải rác dọc theo con rạch. Đa số cửa mở toang, bên trong trống rỗng và tối đen. Mùi ẩm mốc, mục ruỗng xộc ra. Mạng nhện giăng mắc khắp nơi như những tấm màn tang rách nát. Sân vườn hoang hóa, cỏ dại và dây leo mọc tràn lan, nuốt chửng cả lối đi. Vài chiếc xuồng mục nát nằm phơi mình trên bờ, như những bộ xương cá voi khổng lồ. Giếng nước phủ đầy rêu phong, miệng giếng tối đen như một cái hố không đáy, toát ra hơi lạnh lẽo đáng sợ.

    Sự im lặng bao trùm lấy làng còn khủng khiếp hơn tiếng ồn. Nó là sự vắng mặt của mọi âm thanh sự sống. Không có tiếng trẻ con nô đùa, không tiếng gà gáy, không tiếng chó sủa. Chỉ có tiếng máy xe của họ và tiếng côn trùng không ngừng rỉ rả.

    Họ đi qua vài cụ già khắc khổ còn sót lại trong làng. Những người này ngồi bất động trên bậc cửa, da nhăn nheo như vỏ cây khô, đôi mắt đục ngầu và vô hồn, nhìn chằm chằm vào đoàn người lạ như nhìn những bóng ma từ thế giới khác lạc bước đến. Không một lời chào, không một nụ cười, không một cử chỉ thân thiện. Chỉ có sự im lặng và ánh mắt dõi theo đầy sợ hãi, như muốn nói: "Tại sao các người lại đến đây? Nơi này không phải dành cho người sống nữa."

    Huy cố gắng mỉm cười chào một bà cụ ven đường, nhưng bà cụ chỉ quay mặt đi, run rẩy siết chặt cái bọc vải trên tay. Cảm giác bất lực và sợ hãi dâng lên trong lòng Huy. Sình Lầy đã thay đổi quá nhiều, trở nên xa lạ và đáng sợ.

    Họ dừng lại trước căn nhà sàn cũ của gia đình Huy. Ngôi nhà gỗ cũ kỹ, dựa vào những cây cột đã ngả màu thời gian. Mùi ẩm mốc, mối mọt, và mùi bụi bặm xộc thẳng vào mũi. Mở cửa bước vào, ánh sáng chiều yếu ớt len lỏi qua những khe cửa, chiếu sáng lớp bụi dày đặc phủ trên đồ đạc. Những chiếc khăn trắng (giờ đã chuyển sang màu xám xịt) trùm lên bàn ghế, trông như những bóng ma nhỏ ngồi rải rác trong phòng. Bàn thờ trống trơn, chỉ còn lại những vết ố trên tường nơi di ảnh và bát hương từng ngự trị. Căn nhà mang theo ký ức, nhưng là những ký ức nặng nề, bị bao phủ bởi một màn sương sợ hãi mà Huy không thể xua tan.

    Dọn dẹp qua loa, họ cố gắng biến nơi đây thành nơi trú ẩn tạm thời. Tiếng chổi quét sàn, tiếng dọn đồ đạc cố gắng lấp đầy sự im lặng đáng sợ. Nhưng sự im lặng đó dường như có trọng lượng riêng, nó đè nén lên họ, khiến mọi tiếng động đều trở nên lạc lõng và yếu ớt.

    Huy tìm thấy chiếc hộp gỗ nhỏ dưới gầm giường. Bên trong, có vài món đồ chơi cũ, vài viên sỏi nhẵn bóng, một ít bột màu khô cứng và một chiếc lá bùa nhỏ vẽ bằng chu sa đã phai màu. Cậu bé cầm chiếc lá bùa lên. Một ký ức lờ mờ vụt qua – hình ảnh những đứa trẻ, những chiếc lá bùa nhét trong vai áo, bài đồng dao.. Trò "Đi tìm Con Quỷ Say". Một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng.

    Buổi tối đầu tiên ở Sình Lầy là một thử thách. Họ quây quần bên bếp củi bập bùng, cố gắng tạo ra chút hơi ấm và ánh sáng chống lại bóng tối bao trùm. Mùi đồ ăn thơm lừng bay đi trong không khí ẩm thấp, như một lời thách thức yếu ớt gửi đến sự mục rỗng của làng. Họ kể chuyện, đùa giỡn, nhưng tiếng cười không còn tự nhiên nữa. Nó cố gồng mình lên để lấn át sự im lặng và nỗi sợ hãi đang bò lan.

    Sự bất an bắt đầu rõ rệt hơn. Tiếng cót két của sàn nhà không còn là tiếng động ngẫu nhiên nữa. Nó có nhịp điệu, như những bước chân nhẹ nhàng di chuyển quanh nhà, dừng lại ở cửa ra vào, rồi đi ra sau vườn. Tiếng gió lùa qua vách nghe như những lời thì thầm liên tục, không rõ nghĩa.

    Phúc, cậu bé nhạy cảm, ngồi co ro nhất, khuôn mặt tái mét. "Tao nghe thấy tiếng gì ấy.. tiếng gõ.. nó gần hơn lúc nãy."

    Mười hai người khác lắng tai nghe. Ban đầu không rõ, rồi họ cũng nghe thấy. Tiếng gõ rất khẽ, rất xa, như phát ra từ sâu trong rừng. Cốc.. cốc.. cốc.. Nhịp nhàng, đều đặn, như một cái đồng hồ chết chóc đang điểm giờ.

    Đêm đó, không ai ngủ ngon. Những cơn ác mộng vặn vẹo ám ảnh họ. Giấc mơ về những đôi tay đen đúa, vặn vẹo, bò lên từ bóng tối. Giấc mơ về tiếng cười khanh khách kỳ lạ, như người say rượu đang cười. Giấc mơ về mùi bùn đất và máu khô. Giấc mơ về việc bị nhìn chằm chằm bởi vô số đôi mắt vô hình. Họ thức dậy, mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, và cảm giác bị theo dõi vẫn còn nguyên đó.
     
  2. Đăng ký Binance
  3. trongluan2265

    Bài viết:
    9
    Chương 2: Dấu Vết Của Nghi Lễ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, bầu không khí trong nhóm nặng nề thấy rõ. Nụ cười gượng gạo, những câu đùa nhạt thếch. Họ tránh nhìn vào mắt nhau, như sợ sẽ đọc được nỗi sợ hãi trong đó. Cái cảm giác bị ám ảnh từ đêm qua vẫn còn nguyên vẹn, đeo bám họ như một lớp bùn vô hình.

    Huy quyết định dẫn cả nhóm đi khám phá làng ban ngày, hy vọng ánh sáng mặt trời sẽ xua tan đi phần nào nỗi sợ hãi. Họ đi qua những con đường nhỏ ngoằn ngoèo, ngang qua những căn nhà bỏ hoang. Bên trong, đồ đạc còn nguyên đó, phủ lớp bụi dày đặc – những chiếc bàn, cái ghế, những chiếc giường trống trải, những chiếc nồi, cái chảo gỉ sét trên bếp lạnh. Tất cả đều gợi lên hình ảnh một cuộc tháo chạy vội vã, bỏ lại tất cả phía sau.

    Họ đến trường học cũ của làng. Một căn nhà gỗ đơn sơ, giờ đây cũng mục nát không kém. Trên tường, vẫn còn những hình vẽ ngây ngô của trẻ con, giờ đây đã ố màu và phai nhạt. Trong một góc lớp học đổ nát, họ tìm thấy vài quyển vở cũ. Giấy ngả vàng, chữ viết xiêu vẹo. Trong một quyển vở, xen giữa bài tập tính toán và chính tả, có những dòng chữ được chép đi chép lại nhiều lần, như bài học thuộc lòng.

    Đó là bài đồng dao. Mười hai câu.

    Huy đọc to, giọng hơi run rẩy:

    "Một vòng tròn, hai bàn tay, Ba hòn sỏi lăn vào mây, Bốn con mắt ngó chân mày, Năm ngón vẽ hình con quỷ say.

    Sáu tiếng gõ, bảy lần quay, Tám giọt máu chảy qua tai, Chín bước lùi, mười lời bay, Mười một lá bùa giấu trong vai.

    Mười hai bé ngồi xếp hàng, Tay đan tay đọc lan man."

    Bài đồng dao nghe kỳ quái và đáng sợ hơn khi được đọc lên từ quyển vở cũ, trong không khí im lặng của ngôi trường bị bỏ quên. Những hình ảnh trong bài thơ – bàn tay, mắt, quỷ say, máu, lá bùa – đột nhiên trở nên sống động một cách đáng sợ.

    "Bài gì mà rùng rợn thế?" Lan thốt lên.

    "Giống như một lời chú ấy," Mai lẩm bẩm, mắt lấp lánh sự tò mò. Cô bé chụp ảnh lại bài đồng dao.

    Huy chợt nhớ lại lời Trưởng làng Ba. Bài đồng dao này là một phần của Lễ Vịn, là những câu chú để giữ phong ấn. Và đây chính là bài đồng dao trong trò chơi "Đi tìm Con Quỷ Say" mà lũ trẻ Sình Lầy đã chơi. Cậu kể lại luật chơi cho bạn bè nghe, về việc mười hai đứa nấp, một đứa đi tìm, mỗi đứa đọc một câu để dẫn đường.

    Minh vẫn giữ vẻ mặt hoài nghi, nhưng đã không còn chế giễu nữa. "Nghe như một nghi lễ trẻ con bắt chước người lớn ấy nhỉ."

    Phúc thì ngồi nép vào một góc, khuôn mặt tái mét. "Tao không thích bài này chút nào.. Cảm giác như có gì đó không đúng."

    Huy cảm thấy ký ức về trò chơi ngày xưa quay trở lại mạnh mẽ hơn. Cảm giác nấp trong góc khuất, nghe tiếng đếm của người đi tìm, rồi lẩm nhẩm đọc câu thơ của mình. Cảm giác rờn rợn khi nghe tiếng bạn bè đọc các câu thơ khác, tiếng vọng của chúng trong rừng. Và cái cảm giác sợ hãi tột cùng khi tiếng đếm dừng lại, và sự im lặng đáng sợ bao trùm. Ký ức về khuôn mặt "Con Quỷ Say" – đứa đi tìm – bị che khuất bởi bóng tối, nhưng ánh mắt.. ánh mắt của nó..

    "Huy này," Mai gọi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. "Ông Trưởng làng có nói bài này chỉ có 12 câu thôi à?"

    "Đúng vậy," Huy gật đầu. "Ông ấy dặn đi dặn lại là chỉ có 12 câu."

    "Thế mà lạ nhỉ.." Mai lẩm bẩm. Cô bé nhìn vào quyển vở. "Dưới cùng, nét chữ có vẻ khác, nhưng.. hình như có một vài ký tự nữa."

    Huy và vài người khác xúm lại nhìn. Dưới dòng cuối cùng của bài đồng dao, có vài nét chữ rất mờ, như bị cố ý xóa đi hoặc viết vội. Họ phải ghé sát vào, căng mắt ra đọc. Nét chữ khác với chữ của trẻ con.

    Huy cảm thấy lạnh sống lưng. Đây không phải chữ của trẻ con. Có lẽ nào.. đây là phần mà Trưởng làng Ba không biết? Hoặc cố tình giấu đi?

    Họ cố gắng ghép các ký tự rời rạc đó lại, dựa vào vần điệu và cấu trúc của bài thơ. Quá trình này diễn ra chậm rãi, căng thẳng. Không khí trong ngôi trường bỏ hoang dường như đặc quánh lại. Tiếng gõ khẽ khàng lại bắt đầu, từ đâu đó bên ngoài. Cốc.. cốc..

    Cuối cùng, họ ghép được thành một câu. Một câu ngắn gọn, đầy ám thị.

    Cả nhóm im lặng nhìn câu thơ đó. Cảm giác rờn rợn ban nãy giờ biến thành sự sợ hãi tột độ. Nó không giống những câu trên, nó trực tiếp hơn, nó là.. một lời kết.

    Huy cảm thấy ký ức như vỡ òa. Cậu chợt nhớ ra. Nhớ về cái đêm kinh hoàng mười năm trước. Nhớ về những tiếng hét. Nhớ về sự biến mất. Nhớ về khuôn mặt vô hồn của những người còn sống sót.

    Đây chính là lý do Trưởng làng Ba chỉ dạy mười hai câu. Đây chính là điều ông ấy cố gắng che giấu. Câu thứ mười ba.

    "Chúng ta.. chúng ta nên đi báo cho ông Ba biết không?" An, cậu bạn trầm tính, hỏi khẽ.

    "Không," Huy trả lời, giọng khô khốc. "Ông ấy biết. Hoặc ông ấy sợ nói ra. Chúng ta.. chúng ta tìm thấy thứ không nên tìm rồi."

    Ánh sáng chiều hắt vào qua khung cửa sổ vỡ, chiếu xuống quyển vở cũ, xuống bài đồng dao mười hai câu.. và câu thứ mười ba mới được phát hiện. Nó nằm đó, như một con rắn độc cuộn mình chờ đợi.
     
    ThanhHằng170204Hạt đậu xanh thích bài này.
  4. trongluan2265

    Bài viết:
    9
    Chương 3: Lời Mời Chết Chóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm thứ hai ở Sình Lầy còn đáng sợ hơn đêm đầu tiên. Tiếng gõ không còn xa nữa, nó quanh quẩn ngay bên ngoài căn nhà. Nhịp nhàng, đều đặn, như đang đếm lùi thứ gì đó. Cốc.. cốc.. cốc..

    Bóng tối bên ngoài cửa sổ dường như đậm đặc hơn bình thường, có gì đó di chuyển trong đó, những cái bóng thấp lùn, xiêu vẹo lướt qua. Mùi tanh nồng, ngọt lợm lại xuất hiện, phảng phất trong không khí ẩm thấp.

    Họ ngồi co cụm lại trong phòng khách, thắp đèn pin, mắt nhìn chằm chằm ra cửa sổ, tai căng thẳng lắng nghe. Nỗi sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người. Minh không còn vẻ hoài nghi nữa, đôi mắt cậu mở to vì kinh hoàng. Phúc run rẩy không ngừng, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ.

    Trong sự căng thẳng tột độ đó, Mai đột nhiên lên tiếng, giọng cô bé khô khốc: "Bài đồng dao.. trò chơi.." Đi tìm Con Quỷ Say "."

    Mười hai người còn lại nhìn Mai.

    "Trưởng làng nói bài đó là chú để giữ phong ấn," Mai tiếp tục, giọng đều đều như bị thôi miên. "Nhưng lũ trẻ lại dùng nó để chơi trốn tìm. Mười hai đứa nấp, mỗi đứa đọc một câu để dẫn đường."

    Minh hiểu ý Mai. "Mày.. mày định chơi thử à?"

    "Mười ba người," Mai nói, ánh mắt lướt qua từng người trong nhóm. "Chúng ta có mười ba người."

    Sự im lặng chết chóc bao trùm căn phòng. Mười ba người. Mười hai câu đồng dao. Một đứa đi tìm, mười hai đứa đi nấp. Con số khớp nhau một cách kỳ lạ, đáng sợ.

    "Mày điên rồi Mai!" Huy đột nhiên hét lên, phá tan sự im lặng. "Ông Ba đã cảnh báo rồi! Bài đồng dao đó không phải để chơi!"

    "Nhưng.. chúng ta tìm thấy câu thứ mười ba," Mai nói, giọng thấp xuống, "Câu chú hoàn chỉnh. Có lẽ.. có lẽ nếu chúng ta hiểu nó, nếu chúng ta hoàn thành nghi lễ.. chúng ta có thể.."

    "Chúng ta sẽ gọi thứ đó đến!" Phúc gần như gào lên, cơ thể run rẩy dữ dội.

    Cuộc tranh cãi nổ ra, căng thẳng và đầy sợ hãi. Nửa muốn chạy trốn ngay lập tức, nửa bị hấp dẫn một cách bệnh hoạn bởi bí ẩn khủng khiếp. Sự tò mò, adrenaline, và có lẽ.. một ảnh hưởng vô hình nào đó từ Sình Lầy, từ bài đồng dao, đang tác động lên tâm trí họ. Cơn đau nhói ở tai tái phát trên tất cả mười ba người, như một lời nhắc nhở rằng họ đã bị đánh dấu.

    Cuối cùng, trong một khoảnh khắc điên rồ tập thể, một quyết định được đưa ra. Họ sẽ chơi trò chơi. "Đi tìm Con Quỷ Say". Một lần. Để xem chuyện gì xảy ra. Để xem lời nguyền có thật không. Hoặc để hiểu nó. Hoặc đơn giản là vì nỗi sợ hãi đã biến thành sự liều lĩnh tuyệt vọng.

    Ai sẽ là "Con Quỷ Say"? Ai sẽ đi tìm?

    Sau một hồi do dự, và có lẽ vì cảm giác tội lỗi khi là người tìm thấy câu thứ mười ba, Mai tự nguyện. Cô bé sẽ là người đi tìm. Mười hai người còn lại sẽ đi nấp.

    Họ quyết định chơi ở khu vực gần đền thờ, nơi họ đã tìm thấy bài đồng dao và cảm nhận được năng lượng kỳ lạ. Họ thiết lập ranh giới chơi. Mười hai câu thơ sẽ được phân công cho mười hai người đi nấp, mỗi người một câu.

    Trước khi đi, Huy nhìn quanh căn nhà cũ. Nhớ về ký ức tuổi thơ, về những món đồ chơi cũ trong chiếc hộp gỗ. Cậu bé chợt hiểu ra điều gì đó khủng khiếp. Trò chơi ngày xưa của lũ trẻ Sình Lầy không phải là bắt chước đơn thuần. Nó chính là một phiên bản nghi lễ Lễ Vịn được đơn giản hóa, được thực hiện một cách vô tư bởi những "vật tế" nhỏ tuổi. Và cái "Con Quỷ Say" đi tìm.. không chỉ là đứa trẻ đóng vai.

    Mười ba người, mười ba khuôn mặt tái nhợt, mười ba cặp mắt đầy sợ hãi, bước ra khỏi căn nhà cũ, tiến vào màn đêm của Sình Lầy, hướng về phía khu vực đền thờ. Tiếng gõ theo sát phía sau, dồn dập hơn bao giờ hết, như tiếng đập của trái tim khổng lồ, chờ đợi.
     
    ThanhHằng170204Hạt đậu xanh thích bài này.
  5. trongluan2265

    Bài viết:
    9
    Chương 4: Mười Hai Bước Chân Vào Địa Ngục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Họ đứng ở rìa khu vực chơi, nơi ánh trăng khó khăn xuyên qua tán lá tạo nên những vệt sáng ma quái. Không khí lạnh buốt bất thường. Mùi đất ẩm, tanh nồng nặc. Tiếng côn trùng im bặt một cách đáng sợ, nhường chỗ cho tiếng gió rít qua kẽ lá, nghe như những lời thì thầm không rõ nghĩa.

    Mai đứng ở vị trí "bàn", nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy mặt, bắt đầu đếm ngược, giọng run run: "Một trăm.. chín chín.. chín tám.."

    Mười hai người còn lại, lòng nặng trĩu sợ hãi, tản ra, tìm chỗ nấp trong ranh giới đã định. Họ len lỏi qua những bụi cây, nép mình sau những gốc cây cổ thụ vặn vẹo, ẩn mình dưới sàn những căn nhà bỏ hoang gần đó, hoặc tiến về phía con rạch.

    Huy được phân công câu thơ thứ nhất: "Một vòng tròn, hai bàn tay". Cậu nấp sau một gốc cây tràm lớn, thân cây sần sùi, cảm giác lạnh lẽo khi chạm vào. Tay cậu bé run rẩy, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

    Minh được phân công câu thứ tư: "Bốn con mắt ngó chân mày". Cậu nấp dưới sàn một căn nhà hoang đổ nát, mùi ẩm mốc và phân chuột xộc vào mũi. Mắt cậu dáo dác nhìn khắp nơi, cố gắng xua đi cảm giác có ai đó đang nhìn mình từ trong bóng tối.

    Phúc được phân công câu thứ tám: "Tám giọt máu chảy qua tai". Cậu bé nép mình bên cạnh một tảng đá phủ đầy rêu phong, lạnh lẽo và cứng nhắc. Cơn đau ở tai lại dội lên, và cậu bé cảm thấy máu chảy ra nhiều hơn.

    Cứ thế, mười hai người tìm chỗ nấp, và chờ đợi. Tiếng đếm của Mai vọng lại, xa dần, đều đều.

    Khi Mai đếm đến "Không", mười hai người đi nấp, mỗi người trong nơi ẩn mình của mình, bắt đầu lẩm nhẩm hoặc đọc khẽ câu thơ được phân công. Đây là phần "dẫn đường" cho "Con Quỷ Say".

    Giọng của người thứ nhất (Huy) : ".. Một vòng tròn, hai bàn tay," - Đâu đó quanh gốc cây Huy nấp, ánh sáng lờ mờ dường như tụ lại thành một vòng tròn trên mặt đất.

    Giọng của người thứ hai: ".. Ba hòn sỏi lăn vào mây," - Cách đó không xa, vài viên sỏi trên mặt đất khẽ rung chuyển, như có lực vô hình nào đó tác động.

    Giọng của người thứ ba: ".. Bốn con mắt ngó chân mày," - Từ một lùm cây tối đen, hai đốm sáng nhỏ màu đỏ lập lòe hiện ra, rồi biến mất nhanh chóng.

    Giọng của Minh (câu 4) : ".. Bốn con mắt ngó chân mày," - Dưới sàn nhà hoang, Minh cảm thấy vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình từ những khe hở trên sàn và vách tường. Cậu bé nghe thấy tiếng lẩm bẩm khẽ khàng, như có ai đó đang đọc câu thơ của chính cậu bé, ngay bên cạnh tai.

    Giọng của người thứ năm: ".. Năm ngón vẽ hình con quỷ say," - Không khí trước mặt người này đột nhiên nhấp nháy, biến dạng, như có ai đó đang vẽ lên đó một hình thù méo mó bằng những nét vẽ run rẩy.

    Giọng của người thứ sáu: ".. Sáu tiếng gõ, bảy lần quay," - Từ một gốc cây gần người này nấp, tiếng gõ bắt đầu vang lên, nhịp nhàng, rồi một cành cây khô phía trên tự động xoay tròn một cách bất thường.

    Giọng của người thứ bảy: ".. Sáu tiếng gõ, bảy lần quay," - Một nơi khác trong rừng, tiếng gõ và tiếng xoay cũng đồng thời xuất hiện.

    Giọng của Phúc (câu 8) : ".. Tám giọt máu chảy qua tai," - Bên cạnh tảng đá, cơn đau ở tai Phúc trở nên không thể chịu đựng được. Máu chảy ra xối xả, thấm đẫm vai áo cậu bé. Mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, và cậu bé nghe thấy tiếng róc rách của máu chảy.

    Giọng của người thứ chín: ".. Chín bước lùi, mười lời bay," - Người này cảm thấy như có lực vô hình đẩy mình lùi lại, và những lời cậu bé vừa đọc dường như tan biến trong không khí, không vọng ra xa.

    Giọng của người thứ mười: ".. Chín bước lùi, mười lời bay," - Một người khác cũng cảm thấy mình bị đẩy lùi lại, và giọng nói trở nên yếu ớt.

    Giọng của người thứ mười một: ".. Mười một lá bùa giấu trong vai," - Người này có mang theo một lá bùa hộ mệnh nhỏ. Ngay khi đọc câu thơ, lá bùa đột nhiên nóng rực lên, rồi biến thành tro bụi ngay trong túi áo.

    Rồi đến hai câu cuối, được phân công cho hai người bạn cuối cùng, họ đọc nhỏ hơn, giọng hơi run rẩy, như yêu cầu của luật chơi:

    Giọng của người thứ mười hai: ".. Mười hai bé ngồi xếp hàng," - Người này cảm thấy chân mình muốn khuỵu xuống, muốn ngồi xếp bằng.

    Giọng của người thứ mười ba: ".. Tay đan tay đọc lan man." - Người này cảm thấy đôi tay tự động đan chặt vào nhau, và miệng muốn lẩm bẩm điều gì đó vô nghĩa.

    Mười hai tiếng vọng, mười hai câu thơ, mười hai mảnh ghép của nghi lễ, được đọc lên từ khắp nơi trong khu vực chơi, hòa quyện vào nhau. Không khí trở nên đặc quánh, lạnh lẽo, và tràn ngập những âm thanh kỳ lạ: Tiếng gõ, tiếng xoay, tiếng lẩm nhẩm, tiếng máu chảy, tiếng cười khanh khách yếu ớt bắt đầu xuất hiện từ đâu đó.

    Mai, đứng ở "bàn", nghe tất cả những tiếng động đó. Tiếng đếm đã xong. Mười hai câu thơ đã được đọc. Đã đến lúc "Con Quỷ Say" mở mắt và đi tìm. Nhưng trong tâm trí Mai, trong cơn đau nhói ở tai và mùi máu tanh, ký ức về câu thứ mười ba bỗng nhiên hiện lên rõ ràng, mạnh mẽ không thể cưỡng lại. Nó không chỉ là ký ức, nó là một sự thôi thúc, một mệnh lệnh. Câu cuối cùng. Câu kết thúc nghi lễ.

    Mai mở miệng, giọng run rẩy. Cô bé không định đọc. Nhưng lời nói bật ra, không theo ý muốn của cô bé nữa.

    ".. Mười ba.."

    Ngay khi từ đó thoát ra, tiếng đốp khô khốc, trầm đục vang lên khắp nơi, mạnh hơn, dồn dập hơn tiếng gõ. Rồi tiếng xoay ken két rít lên, không chỉ từ một hướng, mà từ mọi nơi xung quanh Mai, như cả khu rừng đang xoắn lại.

    ".. con quỷ say tìm tay!"

    Giọng Mai biến dạng, không còn là giọng cô bé nữa, mà hòa lẫn với tiếng cười khanh khách méo mó, gằn gừ.

    Ngay khi câu chú hoàn thành. Địa ngục mở ra.
     
    Hạt đậu xanhThanhHằng170204 thích bài này.
  6. trongluan2265

    Bài viết:
    9
    Chương 5: Vòng Tay Siết Chặt Linh Hồn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sự kinh hoàng bùng nổ. Nó không đến từ một hướng, nó bùng nổ từ khắp nơi cùng lúc, từ nơi ẩn mình của từng người đi nấp.

    Không khí đặc quánh lại, không phải sương mù, mà là bóng tối đặc quánh như mực, bò lên từ mặt đất, từ thân cây, từ những căn nhà hoang đổ nát. Bóng tối đó không tĩnh lặng, nó vặn vẹo, uốn éo, biến thành vô số bàn tay. Đen đúa, gầy guộc, dài ngoẵng, với những ngón tay sai lệch, thừa thãi hoặc thiếu hụt. Chúng bò lên, run rẩy, lảo đảo như say rượu, nhưng với tốc độ và sự tàn bạo khủng khiếp.

    Tiếng gõ và tiếng xoay trở nên điên cuồng, hòa lẫn với tiếng xương cốt vặn mình, tiếng gurgling khủng khiếp và tiếng cười khanh khách vang vọng khắp khu vực chơi. Máu chảy ra từ tai của tất cả mười ba người, ồ ạt hơn, nóng hổi và tanh tưởi.

    Ở nơi nấp của người đọc câu thứ nhất: Huy nhìn những bàn tay đen đúa bò lên từ mặt đất quanh gốc cây tràm. Chúng không túm lấy cậu bé ngay. Chúng bò quanh, tạo thành một "vòng tròn" trên mặt đất, như thể đang lặp lại câu thơ cậu bé vừa đọc. Rồi, chúng vươn tới, siết lấy đôi tay của Huy. Cảm giác lạnh lẽo thấu xương, và bàn tay cậu bé bắt đầu co giật, vặn xoắn lại một cách đau đớn, bắt chước hình dáng của những bàn tay "quỷ say". Tiếng hét kinh hoàng bật ra từ cổ họng Huy.

    Ở nơi nấp của người đọc câu thứ ba: Đốm sáng màu đỏ lại xuất hiện, giờ đây không phải là mắt mèo, mà là vô số đôi mắt nhỏ li ti, lập lòe trong bóng tối bao quanh người này. Những con mắt đó không tấn công, chúng chỉ nhìn chằm chằm, và những bàn tay đen đúa bò lên từ phía sau, siết lấy đầu người đó, ép mặt họ nhìn thẳng vào "bốn con mắt" đang ngó vào họ. Tiếng hét nghẹn lại, rồi im bặt.

    Ở nơi nấp của Minh (câu 4) : Dưới sàn nhà hoang, Minh bị bao vây bởi vô số bàn tay thò ra từ những khe hở. Chúng không kéo cậu bé xuống ngay. Chúng bò lên người Minh, vuốt ve, dò xét, đặc biệt là quanh mắt và tai. Cơn đau ở tai Minh dữ dội nhất. Máu chảy thành dòng. Những bàn tay áp lên mắt Minh, rồi bò lên trán, siết lấy đầu Minh. Cậu bé thấy thế giới quay cuồng, những hình ảnh méo mó của "con quỷ say" hiện lên trước mắt. Tiếng cười khanh khách vang lên ngay bên tai cậu bé, rồi giọng nói trầm đục thì thầm: "Bốn con mắt.. ngó chân mày.."

    Ở nơi nấp của người đọc câu thứ năm: Người này đang nấp gần một mảng tường đổ. Những bàn tay bò ra từ những viên gạch, từ lớp vữa nát. Chúng không chỉ tấn công người đó, chúng còn dùng ngón tay vẽ lên bức tường đổ những hình vẽ nguệch ngoạc, méo mó của.. con quỷ say. Những hình vẽ đó dường như có sự sống, chúng nhúc nhích và run rẩy. Rồi những bàn tay kéo người đó vào bên trong bức tường, nơi chỉ còn lại bóng tối và mùi vôi vữa.

    Ở nơi nấp của người đọc câu thứ sáu và bảy: Hai người này nấp ở hai vị trí khác nhau, nhưng cùng chứng kiến cảnh vật xung quanh mình bị thao túng. Cây cối vặn xoắn, đất đá chuyển động, và tiếng gõ cùng tiếng xoay vang lên ngay bên cạnh họ. Khi bàn tay đen đúa tấn công, chúng siết lấy cơ thể họ, vặn xoắn thành những hình dạng không tự nhiên, bắt chước chuyển động "xoay" và "gõ". Tiếng xương cốt răng rắc vang lên, hòa vào tiếng gõ của "Con Quỷ Say".

    Ở nơi nấp của Phúc (câu 8) : Bên cạnh tảng đá, Phúc nhìn những bàn tay bò về phía mình. Cậu bé đã dự cảm được điều này. Khi những bàn tay chạm vào, chúng siết chặt lấy tai cậu bé, khiến máu trào ra dữ dội. Cơn đau khủng khiếp, và tiếng cười khanh khách vang lên trong đầu cậu bé. Phúc thấy hình ảnh "con quỷ say" hiện lên trước mắt, méo mó và đáng sợ. Rồi cậu bé cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, sức sống bị hút cạn.

    Ở nơi nấp của người đọc câu thứ mười một: Người này cảm thấy lá bùa trong vai nóng rực lên rồi tan thành tro bụi. Khi bàn tay tấn công, chúng không chỉ bắt giữ, chúng còn tìm kiếm trên người họ, như thể đang kiểm tra xem "lá bùa" có còn đó không.

    Ở nơi nấp của hai người đọc câu mười hai: Hai người này, tay vẫn còn đan vào nhau (dù chỉ trong tâm trí) hoặc ngồi co quắp, là những người cuối cùng bị bắt giữ. "Con Quỷ Say" dường như sắp đặt họ. Những bàn tay không giết chết ngay, mà sắp xếp cơ thể họ vào "hàng", bên cạnh những "vật tế" khác đã bị bắt giữ từ những "sự cố" trước. Có lẽ, nơi họ nấp là một trong những "hàng" mà bài đồng dao nhắc đến.

    Tiếng hét, tiếng gurgling, tiếng xương vặn mình.. tất cả hòa vào tiếng gõ, tiếng xoay và tiếng cười khanh khách của "Con Quỷ Say".

    Mai, người đọc câu thứ mười ba, đứng ở "bàn", chứng kiến tất cả. Cô bé không bị tấn công ngay lập tức. Cô bé bị buộc phải nhìn. Nhìn những bàn tay của mình, của bạn bè, của "Con Quỷ Say". Cơn đau ở tai dữ dội nhất. Máu chảy xuống thấm đẫm cổ áo. Đôi tay Mai co giật không ngừng, vặn xoắn lại một cách khủng khiếp, tự tạo thành hình đóa sen ngược. Rồi, những bàn tay đen đúa bò đến bên cạnh Mai. Chúng không túm lấy cô bé. Chúng chỉ đặt những "ngón tay" lên vai Mai, lên đầu Mai, như công nhận. Giọng nói trầm đục, say sưa vang lên trong đầu cô bé, đầy đắc thắng: "Đã tìm thấy.. đã tìm thấy tay.."

    Mười ba người. Mười hai đã nấp. Một đã tìm. Câu thứ mười ba đã được đọc. Vòng tròn đã hoàn thành. Lời nguyền đã được thực thi. "Con Quỷ Say" đã được giải thoát, hoặc ít nhất, cánh cửa đã mở rộng hoàn toàn.

    Sự im lặng trở lại. Lần này, nó mang theo một cảm giác khủng khiếp, một sự vắng mặt hoàn toàn. Chỉ còn tiếng gió rít qua kẽ lá, và đâu đó, tiếng gõ cùng tiếng xoay vẫn còn âm ỉ vang vọng, như một bản nhạc nền cho địa ngục.
     
    Hạt đậu xanhThanhHằng170204 thích bài này.
  7. trongluan2265

    Bài viết:
    9
    Chương 6: Lối Thoát Từ Ác Mộng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong sự hỗn loạn và kinh hoàng tột độ đó, chỉ có một hoặc hai người may mắn (hoặc bất hạnh) thoát khỏi tầm tấn công trực diện của "Con Quỷ Say" trong khoảnh khắc đầu tiên. Giả sử đó là Huy và một người bạn khác, tên là An (không phải An đã đọc câu thơ, mà là An thứ mười ba trong danh sách 13 người, người ít được miêu tả trước đó).

    Huy, tay vẫn còn đau và co giật nhẹ, toàn thân lấm lem bùn đất, run rẩy không kiểm soát, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng quanh mình. Những cái bóng xiêu vẹo lướt đi, mang theo những hình thù không còn là con người. Tiếng gõ, tiếng cười khanh khách vẫn văng vẳng. Cậu bé thấy An, cũng trong tình trạng sốc và sợ hãi tột độ, đang cố gắng đứng dậy từ chỗ nấp.

    "An!" Huy thều thào, giọng lạc hẳn đi.

    An nhìn Huy, ánh mắt mở to vì kinh hoàng. Cậu bé thấy đôi tay đang co giật của Huy. Cậu bé thấy máu khô quanh tai Huy.

    Họ không nói nhiều. Không cần nói. Nỗi kinh hoàng đã kết nối họ theo một cách đáng sợ. Họ biết những người khác đã không còn. Họ biết thứ đó là thật.

    "Chạy!" An hét lên, giọng khản đặc.

    Họ chạy. Chạy xuyên qua khu vực chơi đã biến thành chiến trường của địa ngục. Họ thấy những dấu vết kinh hoàng: Một chiếc giày bị bỏ lại trong vũng bùn, một mảnh áo dính máu, những vệt kéo dài trên mặt đất, và đôi khi.. những hình thù vặn vẹo khó tả, chỉ thoáng thấy trong bóng tối, trông giống như.. hình vẽ con quỷ say đã thành hình.

    Rừng cây như chống lại họ. Lối đi lúc nãy biến mất. Cành cây vươn ra cào cấu. Rễ cây vướng chân. Tiếng gõ, tiếng xoay, tiếng cười khanh khách bám theo họ, như một con chó săn vô hình. Đôi khi, họ nghe thấy tiếng lẩm nhẩm bài đồng dao, giọng méo mó, gằn gừ, như phát ra từ chính khu rừng.

    Cơn đau ở tai trở nên dữ dội hơn. Máu chảy ra nhiều hơn. Đôi tay của cả hai co giật liên tục, không thể kiểm soát, tự vặn xoắn thành những hình thù kỳ dị. Họ cảm thấy như có thứ gì đó đang bò dưới da, đang thao túng gân cốt của mình.

    Cuối cùng, bằng cách nào đó, họ ra khỏi khu rừng, về đến rìa làng Sình Lầy. Làng giờ đây còn đáng sợ hơn. Những ngôi nhà hoang trong bóng tối trông như những cái miệng há hổng, sẵn sàng nuốt chửng họ. Sự im lặng bao trùm, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng thở dốc của chính họ và tiếng gõ văng vẳng từ đâu đó trong làng.

    Họ không dám quay về căn nhà của Huy. Họ sợ thứ đó đã ở trong đó. Họ chạy thẳng ra con đường đất dẫn ra ngoài làng, về phía thị xã. Đôi chân như muốn khuỵu xuống, nhưng nỗi sợ hãi tột cùng đã tiếp thêm cho họ sức mạnh.

    Họ chạy qua những người dân còn sót lại, những người ngồi bất động trên bậc cửa. Ánh mắt họ mở to, nhìn Huy và An như nhìn thấy những bóng ma. Họ không nói gì, không giúp đỡ, chỉ nhìn chằm chằm với vẻ sợ hãi và tội nghiệp. Có lẽ, họ hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hoặc có lẽ, họ cũng đang mang trong mình dấu ấn của lời nguyền, chỉ là chưa đến lúc "Con Quỷ Say" tìm thấy họ.

    Khi ra đến con đường nhựa lớn hơn, lúc này mặt trời đã bắt đầu ló dạng. Ánh sáng ban mai rọi xuống, nhưng không xua tan đi bóng tối trong lòng họ. Khuôn mặt họ bầm dập, lấm lem bùn đất, nước mắt khô và máu. Đôi tay co quắp, vặn vẹo.

    Họ bắt được chuyến xe đò sớm nhất. Trên xe, họ ngồi co ro ở góc cuối, cố gắng giấu đi đôi tay của mình. Hành khách khác nhìn họ với ánh mắt tò mò và e ngại. Họ không dám nói chuyện. Tiếng gõ khẽ khàng vẫn vang lên trong đầu họ, và đôi khi, họ cảm thấy tiếng động đó phát ra từ chính cơ thể mình.
     
    Hạt đậu xanhThanhHằng170204 thích bài này.
  8. trongluan2265

    Bài viết:
    9
    Chương 7: Di Sản Khắc Sâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở về thành phố không phải là trở về với sự an toàn. Nó là mang nỗi kinh hoàng ra khỏi Sình Lầy, gieo rắc nó vào một môi trường mới. Huy và An sống trong nỗi sợ hãi thường trực. Họ không dám gặp gỡ bạn bè cũ, không dám kể toàn bộ câu chuyện. Ai sẽ tin họ? Một câu chuyện về ngôi làng ma, về pho tượng bị nguyền rủa, về bài đồng dao chết chóc và con quỷ say săn lùng bàn tay?

    Các triệu chứng của lời nguyền ngày càng nặng. Cơn đau ở tai không bao giờ dứt, nó âm ỉ và khó chịu, thi thoảng lại nhói lên dữ dội. Máu vẫn chảy ra, dù ít hơn. Đôi tay của cả hai biến dạng rõ rệt. Các ngón tay vặn xoắn vào nhau, không thể cử động bình thường. Họ không thể cầm nắm đồ vật, không thể thực hiện các thao tác đơn giản. Đôi tay họ tự động co giật, run rẩy, và thỉnh thoảng lại uốn cong thành hình đóa sen ngược hoặc các hình thù kỳ dị khác được nhắc đến trong bài đồng dao.

    Tiếng gõ và tiếng xoay không ngừng ám ảnh họ, vang vọng trong đầu và cả trong không khí xung quanh. Ban đêm, nó trở nên dữ dội hơn, như có ai đó đang gõ và xoay thứ gì đó ngay trong phòng họ. Tiếng cười khanh khách cũng không buông tha, nó vang vọng từ những góc tối, từ phía sau lưng họ, từ trong giấc mơ vặn vẹo của họ.

    Họ nhìn thấy những cái bóng "say xỉn" ở khắp mọi nơi. Lướt qua khóe mắt trên phố, ẩn mình trong đám đông, xuất hiện trong gương, trong bóng tối dưới gầm giường. Những cái bóng đó không tấn công ngay lập tức, chúng chỉ hiện diện, di chuyển xiêu vẹo, và dõi theo họ bằng vô số đôi mắt đỏ lập lòe ẩn mình trong bóng tối.

    Huy và An biết mình đã bị đánh dấu. Họ đã là vật chủ. Lời nguyền không chỉ ở Sình Lầy. Nó đã theo họ đến đây.

    Họ sống ẩn dật, tránh xa mọi người, không muốn vô tình truyền lời nguyền cho ai khác. Nhưng sự cô lập làm gia tăng nỗi sợ hãi và sự điên loạn. Họ cố gắng tìm hiểu về lời nguyền, về Ngài Không Tên, về bài đồng dao. Huy nhớ lại lời Trưởng làng Ba, về Lễ Vịn. Họ tìm kiếm trong sách cũ, trên mạng, về các tín ngưỡng kỳ lạ, về các vụ mất tích bí ẩn liên quan đến các nghi lễ.

    Họ tìm thấy những thông tin rời rạc, những câu chuyện tương tự về những lời nguyền gắn liền với lời nói, với các nghi thức. Họ hiểu rằng bài đồng dao chính là chìa khóa. Mười hai câu đầu là để "vẽ" nên "Con Quỷ Say", định hình nó, đưa nó đến gần. Câu thứ mười ba là để mở cánh cửa cuối cùng, mời nó bước vào. Và trò chơi "Đi tìm Con Quỷ Say" là cách để tìm kiếm vật chủ, để đánh dấu họ bằng máu, và để hoàn thành nghi lễ triệu hồi bằng chính thân xác và linh hồn của họ.

    Việc tìm hiểu sâu hơn có vẻ làm lời nguyền mạnh hơn. Tiếng gõ, tiếng xoay trở nên dữ dội hơn khi họ đọc lại bài đồng dao, dù chỉ trong đầu. Những hình bóng "quỷ say" xuất hiện rõ nét hơn.

    An, người nhạy cảm hơn, suy sụp trước. Cậu bé không chịu nổi sự hành hạ liên tục của lời nguyền. Đôi tay An vặn xoắn đến mức biến dạng hoàn toàn. Cậu bé liên tục lẩm nhẩm bài đồng dao, giọng nói méo mó, gằn gừ, không còn là An nữa. Một đêm, An biến mất khỏi chỗ họ trú ẩn, giống như những người bạn khác. Không để lại dấu vết, chỉ còn lại những vết máu khô và một hình vẽ thô sơ của "con quỷ say" trên tường, được vẽ bằng máu của chính cậu bé.

    Huy còn lại một mình. Nỗi sợ hãi tột cùng, sự cô đơn, và cảm giác tội lỗi đè nặng lên cậu. Cậu biết số phận của mình đã được định đoạt. Cậu không thể thoát. Cậu là vật chủ cuối cùng còn sót lại từ chuyến đi Sình Lầy.

    Huy sống những ngày cuối cùng trong tuyệt vọng. Đôi tay cậu bé vặn xoắn khủng khiếp. Tiếng gõ vang lên không ngừng, đếm ngược từng giây còn lại của cậu. Tiếng cười khanh khách vang vọng khắp căn phòng trọ chật hẹp. Bóng hình "con quỷ say" vây lấy cậu, chờ đợi.

    Huy biết "Con Quỷ Say" đang tìm gì. Nó đang tìm "tay". Tìm những bàn tay đã vẽ nó, đã gọi tên nó, đã mang nó đến thế giới này.

    Trước khi hoàn toàn gục ngã, Huy lấy hết sức tàn, dùng đôi tay đã gần như biến dạng của mình, nhúng vào vũng máu chảy ra từ tai, và vẽ lên sàn nhà hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy trong tâm trí mình. Hình ảnh méo mó, đáng sợ của "con quỷ say". Và bên cạnh đó, cậu cố gắng viết lại bài đồng dao mười ba câu.

    Rồi Huy nằm đó, giữa hình vẽ và bài thơ, chờ đợi. Tiếng gõ dừng lại. Tiếng cười khanh khách vang lên ngay bên tai. Những bàn tay đen đúa bò đến, và..

    Người ta không tìm thấy thi thể của Huy. Chỉ tìm thấy căn phòng trọ trống rỗng, trên sàn có hình vẽ kỳ lạ bằng máu khô và bài đồng dao mười ba câu được viết nguệch ngoạc.

    Câu chuyện kết thúc ở đây, nhưng nỗi kinh hoàng thì không.

    Bản ghi chép của Huy, bài đồng dao và hình vẽ, có thể sẽ được tìm thấy bởi một người khác. Một người cảnh sát, một người chủ nhà trọ, một người bạn cũ tình cờ ghé qua. Họ sẽ đọc nó. Họ sẽ biết về Sình Lầy, về bài đồng dao mười ba câu, về con quỷ say tìm tay.

    Và đâu đó, ở một nơi hoàn toàn khác, trong một thành phố đông đúc, một người nào đó bỗng nhiên cảm thấy cơn đau nhói ở tai. Một giọt máu chảy ra. Và đôi tay của họ khẽ co giật..

    Kết cục mở ra. Không có sự giải thoát. "Con Quỷ Say" đã thoát khỏi Sình Lầy. Nó đã ở giữa chúng ta. Nó ẩn mình trong những lời nói, trong những ký ức bị lãng quên, trong những nghi thức bị hiểu lầm. Và nó vẫn đang chơi trò chơi chết người của mình, tìm kiếm những bàn tay mới, những vật chủ mới, để tiếp tục lan rộng nỗi kinh hoàng mang tên "Bài Đồng Dao Thứ Mười Ba". Di sản của Sình Lầy không phải là ngôi làng bị bỏ hoang, mà là một lời nguyền sống động, vĩnh cửu.

    (Hết)
     
    Hạt đậu xanhThanhHằng170204 thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...