Bài ca lưu biệt Huỳnh Thúc Kháng Trăng trên trời có khi tròn khi khuyết, Người ở đời sao khỏi tiết gian nan. Đấng trượng phu tuỳ ngộ nhi an, (1) Tố hoạn nạn hành hồ hoạn nạn. (2) Tiền lộ định tri thiên hữu nhãn, (3) Thâm tiêu do hứa mộng hoàn gia, (4) Bấy nhiêu năm cũng vẫn chưa già. Nọ núi Ấn, này sông Đà, Non sông ấy còn chờ ta thêu dệt. Kìa tụ tán chẳng qua là tiểu biệt, Ngựa Tái ông họa phúc biết về đâu! (5) Một mai kia con tạo khéo cơ cầu, (6) Thảy bốn bể cũng trong bầu trời đất cả. Ư bách niên trung tu hữu ngã, (7) Dầu đến lúc núi sụp biển lồi, trời nghiêng đất ngả, Tấm lòng vàng tạc đá vẫn chưa mòn. Trăng kia khuyết đó lại tròn. Bài thơ này viết năm 1908, trong hoàn cảnh trước khi bị giải ra Côn Đảo và có cuộc tiễn đưa của các chiến hữu trong tù. Bài thơ đã được lưu truyền rộng rãi trong nhân dân miền Trung thời Pháp thuộc và xứng đáng là một bông hoa tươi thắm trong vườn thơ ca yêu nước và Cách mạng Việt nam ở thể kỷ XX. Bài thơ này từng được sử dụng trong phần đọc thêm SGK Văn học 11 giai đoạn 1990-2006, nhưng đã được lược bỏ trong SGK Ngữ văn 11 từ 2007. Chú thích: (1) đấng trương phu gặp trường hợp nào cũng xử trí được (2) trước nay, gặp hoạn nạn phải xử trí theo hoạn nạn (3) trên đường đi biết chắc trời có mắt (4) đêm khuya còn thấy mộng về nhà (5) chỉ câu chuyện Tái ông thất mã (6) cơ cầu: Chỉ việc con nối được nghiệp cha (7) trong khoảng trăm năm cần có ta Nguồn: thivien.net/Huỳnh-Thúc-Kháng/Bài-ca-lưu-biệt/poem-Rv6locqJPIunovJpeqDNxA