Lời bài hát: Âm dương hai cõi vốn không đội trời chung. Chỉ vì quỷ ma đoạt thiên cơ bình yên đánh mất Thương lê dân bách tính sinh mệnh đâu cần Đầu này nguyện rơi đổi trăm năm nghiệp cao giữ trọn Canh thâu đêm vắng tiếng cô hồn điểm binh Nhạc trận rền vang lửa thiêng vương lại nơi áo lính Ngâm câu đoản ca mưa tuôn phía chân đồi Xuân thu vội qua nhanh, sương trắng biên cương buốt lạnh Bùa tung bay vòng kinh vẫn, xoay non sông, đến nay thu về Hồ tinh trên ba ngọn cây, tan thành mây thịt xương vỡ nát Thần linh nghe lệnh ta giữ, chân yêu ma Trấn yên Tam Đồ Đàn rung lên, Sinh tử quan hay trần gian cố nhân hiện ra khắp nơi hòa ca Ngàn câu hứa mang theo khi chốn xưa tương phùng Rừng thu phong chôn niềm đau, châm trà bên mồ xanh gió cuốn Sạch tan thâm thù muôn kiếp, di nhân vang tiếng tăm danh hầu Quyền uy lưu thiên cổ nhưng hoa lệ vương nơi ống tay ai chưa từng phai màu Thanh đăng soi dưới miếu thư phù ngổn ngang, Quỷ thần hiển linh, thầm than sao chẳng ai cúng bái Dây cung đang hướng phía doanh trại quân thù Trừ tà đuổi ma đàn Mông Sơn bày ra vẽ bùa Tay châm hương khói biếc ba vòng quyện lên Thà làm ngọc tan còn hơn muôn đời không nhắc đến Thiên thiên hùng binh tuân theo ý ta truyền Trên lưng ngựa mang tên, xe mã băng rừng vượt xuyên Gò thanh long, mạch như vẽ, năm xưa giam giữ bao vong hồn Cọc lim chôn trong lòng sông, xương người kia từng đem tế sống Cổ nhân sao vội tan biến, khi Mân Côi vỡ ra trăm mảnh Trời thê lương, mưa ngừng tuôn Đưa đại sư xuống nơi ngục tăm tối không đường lui Bạch y gió bay nay ta dưới trăng đăng đàn Dòng chu sa tuôn thành sông kinh đồng xoay vòng tay bắt quyết Giải đi mê đồ khôn xiết trăm năm mang dấu chân Cao Biền Trả cho âm dương ngàn thu yên bình như xưa dẫu tan xương Cô mộ phơi thây Tìm trong cõi nhân gian duy có ta thông hành Ngày Linh Sơn ăn cỏ thơm, đêm lại sang Quỷ môn chép sách Trần ai vui cùng muông thú, đai đeo buông dắt lan mang huệ Đài cao trông theo làn mây, câu thề sao chóng quên Lệ rơi ống tay vội lau Trải trong tuyết sương phong vân sắc không xoay vần Mượn dương gian ba mùa trăng, con thuyền xuôi dòng nơi bến vắng Mồ xây lên, còn ai nhớ khi di nhân chết trên sông này Quỷ môn quan nay mở ra, đưa người đi sang phía bên kia không ngày quay đầu