Tản Văn Bà Tôi - Lạc Yên Chi Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Lạc Yên Chi Vũ, 18 Tháng tám 2020.

  1. Lạc Yên Chi Vũ

    Bài viết:
    4
    Tác giả: Lạc Yên Chi Vũ

    Thể loại: Tản văn

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Lạc Yên Chi Vũ

    * * *

    Tôi không có bố mẹ, tôi tự nói vậy. Và hẳn là đứa trẻ nào trong làng cũng đều nói vậy.

    Tôi ở trong một căn nhà nhỏ nằm ở cuối làng, ở tít trong cái ngõ mà chẳng có mấy người lui tới. Vì trước con đường vào nhà tôi là một khóm tre rậm rập. Mà trẻ con mà, đứa nào mà lại không sợ những thứ bị đồn là có ma quỷ đâu. Đâm ra từ bé, tôi đã chẳng có nhiều bạn bè, lúc nào cũng chỉ thui thủi một mình như thế.

    Tôi đoán là không muốn chơi với tôi. Và tôi cũng chẳng muốn chơi với ai cả.

    Tôi không yêu bố mẹ, nhưng tôi yêu bà của mình. Chỉ là.. bà không thể nhìn thấy gương mặt của tôi. Mỗi lúc tôi buồn, bà dịu dàng xoa đầu tôi và bảo rằng tôi có đôi mắt và nụ cười rất đẹp. Bà không thấy, nhưng bà cảm nhận được và ông tôi ở trên thiên đàng thường báo mộng cho bà biết.

    Mặc dù căn nhà tôi đang sống không lớn, nhưng bà tôi có một khu vườn rất rộng, có đủ các loại cây ăn quả mà một tay bà tôi chăm bẵm. Bà hay nói rằng khi bà mất đi, nó sẽ là của tôi. Tôi không muốn rời xa bà, nên tôi hay chạy vào buồng trùm chăn khóc khi nghe bà nhắc về nó.

    Cứ mỗi lần tôi khóc, bà lại cố tình nói to lên cho tôi nghe rằng đứa trẻ nào hay khóc nhè sẽ bị ông ba bị bắt đi ăn thịt. Tôi sợ lắm, và nó đã trở thành nỗi sợ vô hình với tất cả đứa trẻ nào sống ở làng.

    Tôi thích ăn nhất là na. Na ngoài vườn nhà tôi khi chín to lắm, phải hơn cả nắm tay người lớn cơ. Tôi vẫn còn nhớ, ngày hôm đó thằng Bách con bà Tư ở giữa làng ghẹo tôi là cháu của bà già mù. Tôi tức lắm, vì nó dám nói bà tôi mù.

    Nhưng bà tôi không mù!

    Bà tôi chỉ là muốn giữ cho đôi mắt mình trong sạch sau những ngày tháng khói lửa làm cay mắt cả đất nước thôi. Chúng nó chả biết gì hết.

    Hôm sau, tôi xin bà hái một rổ na thật lớn đem ra chỗ lũ trẻ con hay tụ tập và chia cho mỗi đứa một trái. Riêng thằng Bách thì không có phần. Nó cay tôi lắm. Tôi hả hê nhảy chân sáo về nhà, kể cho bà nghe và bị bà mắng một trận. Từ đó, tôi không còn muốn nhìn thấy mặt thằng Bách nữa.

    Một năm sau, tôi được bà cho đi học, trớ trêu thay lại bị thầy giáo xếp ngay chỗ thằng Bách. Nguyên một buổi học, tôi chẳng thèm nhìn lấy mặt nó một lần. Bà tôi biết được, liền khuyên tôi hãy làm lành với nó đi. Bà kể cho tôi nghe về sự bất hòa của nhiều quốc gia trong quá khứ đã gây ra nhiều hậu quả thảm khốc. Bất hòa của tôi và Bách chính là hạt mầm cho nhiều điều không tốt sau này, bà bảo vậy. Tôi định khi đến mùa na chín, tôi sẽ cho nó những quả na để làm hòa.

    Nhưng khi na ngoài vườn còn chưa kịp chín cây, bà tôi đã đi cùng ông về thiên đàng. Bác Sáu bảo bà nhớ ông lắm. Tôi cũng hiểu, vì tôi mới xa bà có một ngày đã khóc đến sưng mắt, huống chi ông đã đợi bà những mấy chục năm.

    Bà thường bảo, bà sẽ luôn luôn dõi theo tôi. Bà không muốn tôi khóc. Vì thế, tôi sẽ chẳng khóc nữa.

    Khi na chín, tôi cho thằng Bách tám quả. Nó xin lỗi tôi vì chuyện ngày xưa. Tôi chỉ ậm ừ gật đầu, rồi lặng thinh đi về nhà. Tôi nhớ bà lắm.

    Và cả chục năm đã trôi qua, tuổi thơ của tôi vẫn là thứ đáng trân trọng. Nó dữ dội, theo cách của riêng tôi.

    Cũng lâu lắm rồi, tôi vẫn đợi đến mùa na chín..

    End.
     
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...