Ba nhân vật này nếu không chết sớm thời đại Tam Quốc có thể sẽ không kéo dài * * * Giai đoạn Tam Quốc phân tranh bắt nguồn từ cuối thời Đông Hán đến khi nhà Tây Tấn thống nhất thiên hạ, kéo dài tổng cộng 90 năm. Lúc bấy giờ thiên hạ đại loạn, quần hùng nổi lên khắp nơi hùng bá. Cổ nhân quan niệm, một khi "thiên hạ hưng bách tính khổ, thiên hạ loạn bách tính ắt sẽ lầm than", nhưng suy cho cùng thiên hạ có hưng thịnh an bình thì bách tính mới bớt đi khổ cực. Vào cuối thời Đông Hán, dân số Trung Quốc có khoảng bốn đến năm nghìn vạn nhân khẩu, tới khi nhà Tấn nhất thống thiên hạ con số này chỉ còn lại khoảng 1500 vạn người. Khác biệt về dân số này đích thị là minh chứng cho sự khác biệt giữa thời loạn và thời bình. Đây cũng chính là lý do vì sao hoàng đế khai quốc nhà Tấn là Tư Mã Viêm bị coi là bậc hôn quân háo sắc, vì sở hữu tới hơn một vạn cung tần mỹ nữ trong hậu cung, nhưng vẫn có thể phân phát cho dân chúng mỗi người tới mười mấy mẫu đất. Tam quốc là thời kỳ chiến loạn khốc liệt, nếu thế cục này có thể được thống nhất sớm hơn thì có lẽ loạn ngũ hổ chẳng có cơ xuất hiện, người hán cũng chẳng lâm vào cảnh sinh ly tử biệt. Nếu xét về lịch sử Trung Quốc, thực tế cũng có một vài chư hầu có đủ khả năng thống nhất được thiên hạ, chỉ tiếc là có nhiều sự việc ngoài ý muốn xảy ra khiến họ không thể tận dụng được cơ hội vàng quý báu ấy. Nói đúng hơn là những nhân vật cốt cán thời bấy giờ không qua đời quá sớm, thì ắt cục diện Tam Quốc chắc chắn không thể kéo dài tới như vậy. Vậy thì những nhân vật cốt cán có khả năng nhất thống thiên hạ là những ai? - Thứ nhất: Quách Gia. Quách Gia là nhà chính trị chiến lược, vị quân sư tài ba lỗi lạc nhà Tào Ngụy, thậm chí tài năng còn vượt xa cả Gia Cát Lượng, ông thường được người đời đánh giá là vị mưu sĩ xuất sắc nhất thời Tam Quốc. Đặc biệt là trong trận chiến Quan Độ, chỉ tiếc rằng ông đã buông tay trần thế khi tuổi đời mới hơn ba mươi. Sự ra đi của Quách Gia đã khiến Tào Tháo thua nặng trong trận chiến Xích Bích, khiến Tào Tháo than rằng: "Nếu Quách Gia còn sống, ta đâu đến nỗi này". Đủ thấy rằng địa vị của Quách Gia trong lòng Tào Tháo còn quan trọng hơn tất cả số mưu sĩ mà vị quân chủ này có được. - Thứ hai: Quốc Nghĩa. Quốc Nghĩa là nhân vật dưới trướng Viên Thiệu, kẻ từng tranh đoạt quyền kiểm soát Trung Nguyên cùng Tào Tháo. Nếu nói Nhan Lương, Văn Sú là hai nhân vật tượng trương cho võ lực, thì Quốc Nghĩa chính là nhân vật đại diện cho cụm từ hữu dũng hữu mưu. Có thể nói trong chiến thắng Bạch Mã, Công Tôn Toản thì công lao của Quốc Nghĩa phải chiếm tới chín trên mười phần. Đáng tiếc ông ta sau khi lập được đại công đã có phần kiêu căng khiến cho Viên Thiệu đã không vừa mắt, đành cắn răng quyết định chặt đứt cánh tay phải đắc lực của mình. Nếu Quốc Nghĩa còn sống, Tào Tháo sau này sẽ có nhiều phen ắt phải đau đầu khi đối phó với thế lực Viên Thiệu. - Thứ ba: Tôn Sách. Tôn Sách là một viên tướng, một lãnh chúa trong thời kỳ cuối Đông Hán. Ông cũng là người đặt nền móng quan trọng trong việc hình thành tập đoàn chính trị Đông Ngô, được người em trai Tôn Quyền kế thừa và hoàn thiện sau này. Tôn Sách được miêu tả là một nhân vật anh dũng hơn người, thậm chí còn không hề thua kém gì Tây Sở bá vương Hạng Vũ, cũng bởi vậy mà ông còn có biệt hiệu là tiểu bá vương. Tào Tháo vẫn luôn cho rằng, mặc dù Tôn Quyền có ngồi lên hàng ghế lão đại ở Đông Ngô, nhưng cũng chỉ cùng hàng ngang lứa với con trai của ông ta, căn bản không đáng để so sánh. Thế nhưng khi nhắc tới Tôn Sách, Tào Tháo cũng phải thừa nhận nhân vật này quả thực có được cái dũng của bậc bá vương. * * *HẾT* * * CẢM ƠN CÁC BẠN ĐÃ LUÔN THEO DÕI BÀI VIẾT TỪ THẠCH KIM THỬ
Quỷ tài Quách Gia, nam thần tui ngưỡng mộ nhất giới mưu sĩ luôn đó. Hồi trước thích Chu Du, bây giờ chỉ đu idol Quách nam thần thôi. Cái thời đại gì đâu mà đàn tinh lóng lánh, văn thần võ tướng đầy ra đấy nhưng lại loạn lạc. Ừm, mà nếu không loạn thì chắc họ lại chẳng được nổi danh như thế đâu. Đề nghị bạn viết thêm về Tuân Úc hoặc Lữ Bố, hoặc là dàn võ tướng nổi danh thời đó đi ạ. Bữa giờ xem mấy bài về văn thần rồi, võ tướng cũng cần được xướng danh.