Đam Mỹ Ba Năm Của Em Và Mười Năm Của Anh - Wuan

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Phỉ Ái Gia, 14 Tháng năm 2021.

  1. Phỉ Ái Gia hả? gì ? ai biết gì đâu?

    Bài viết:
    196
    [​IMG]

    Ba Năm Của Em Và Mười Năm Của Anh


    Tác giả: Wuan

    Thể loại: Đam mỹ, truyện ngắn

    * * *​

    Vừa tan học Trình Tiêu đã thu dọn cặp sách phóng như bay ra khỏi lớp, hướng về dãy nhà tự học cho học sinh giỏi chuyên. Vừa tới nơi hắn đã thấy một thanh niên xinh đẹp, đang an tĩnh ngồi đọc sách ở ghế đá. Hắn chạy tới, nhỏ giọng cười.

    "Tiểu Diệp, hôm nay có đi chơi không?"

    Diệp Tâm chỉ là một cậu nhóc học cấp ba chưa ra xã hội. Cậu có dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp, gương mặt thanh tú lại có đôi mắt luôn ngậm ý cười. Lúc cậu nhìn chăm chú vào ai, người đó sẽ có cảm giác như đang được bao bọc bởi một làn nước ấm áp dịu dàng cùng ôn nhu vô hạn. Nhưng.. người đó không phải Trình Tiêu. Không có một ai có thể khiến Diệp Tâm nhìn lâu quá một phút, ngoại trừ người nọ.

    "Không đi. Hôm nay anh Viễn hẹn tớ ăn cơm."

    Trình Tiêu không vui một chút nào khi nhìn thấy đôi mắt cong cong của Diệp Tâm, hắn cọc cằn nói.

    "Hôm nay anh ấy có khách quý, không tới đâu."

    "Nhưng anh ấy đã hứa rồi."

    Trình Tiêu không nói gì, cứ đứng đấy nhìn đỉnh đầu Diệp Tâm, một hồi sau mới bỏ đi. Hắn luyến tiếc, hắn sợ thấy đôi mắt cong cong nhưng lại ngậm nước mắt của Diệp Tâm. Hắn đau lòng. Tất cả là do ông anh chết tiệt của mình.

    Diệp Tâm an tĩnh đọc sách, không hề liếc nhìn Trình Tiêu một chút nào. Từ chiều, cho đến khi mặt trời xuống núi. Gió thu lạnh lẽo thổi qua, Diệp Tâm lúc này đóng sách, nhìn đồng hồ. Mười giờ hai bảy. Cậu thu dọn đồ đạc rồi ra về, mười lăm tiếng, người nọ không nhắn cho cậu lấy một tin.

    Diệp Tâm cước bộ nhẹ nhàng đi bộ ra khỏi trường, đi tìm bến xe. Đứng đợi xe, cậu nhìn thấy Trình Tiêu. Hắn cả người gồng lên, giọng đè nén hỏi.

    "Vì sao bây giờ mới về?"

    "Đợi người."

    Diệp Tâm vẫn nhẹ nhàng như thế, cũng không giận vì Trình Tiêu nói chuyện với mình bằng giọng điệu ấy. Hắn dường như là hét lên.

    "Cậu bị ngốc à! Tớ đã nói là anh ta có khách quý, sẽ không đến tìm cậu đâu, cậu nghe có hiểu không?"

    Diệp Tâm mắt hơi mở, nhưng cuối cùng vẫn híp lại mỉm cười.

    "Nghe hiểu."

    "Thế vì sao cậu không về trước? Thân mình đã bệnh tật lại còn yếu ớt, cậu con mẹ nó ngồi sáu tiếng đồng hồ để đợi hắn ta là có ý gì? Muốn chết à?"

    Diệp Tâm không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn Trình Tiêu.

    "Tớ mệt rồi, muốn về nhà."

    Trình Tiêu nghẹn họng, nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng cả người mồ hôi của Diệp Tâm, mím môi. Diệp Tâm thấy xe tới, muốn lên xe. Nhưng ngay sau đó đã bị Trịnh Tiêu kéo lại rồi nhét vào xe của mình đỗ gần đấy. Chiếc maybach đen tuyền phóng đi trong màn đêm. Diệp Tâm cài đai an toàn, mỉm cười.

    "Cảm ơn nhé, Trình Tiêu."

    Trình Tiêu đang lái xe, nhìn thấy nụ cười của Diệp Tâm thì phanh gấp lại. Hắn kiềm không nổi. Trình Tiêu bắt lấy cánh tay gầy yếu của Diệp Tâm, gầm lên.

    "Diệp Lam Tâm! Cậu và Trình Tư Viễn ở bên nhau được ba năm, ba năm qua cậu ở bên anh ấy có vui hay không? Anh ta ngoại trừ coi cậu là công cụ phát tiết cùng thế thân thì hắn hoàn toàn không cho cậu lấy một sắc mặt tốt! Cậu là cái gì? Anh ta đã bao giờ nói yêu cậu ngoại trừ lúc lên giường chưa? Ngay cả lúc lên giường hắn ta cũng không bao giờ nguyện ý nhìn mặt cậu. Cậu! Chỉ có bóng lưng giống người mà anh ta yêu nhưng không có được! Cậu! Bị coi là thế thân suốt ba năm liền đấy!"

    Trình Tiêu cáu lên, hắn hướng tới Diệp Tâm mà gào, gào đến nỗi tê tâm liệt phế nhưng vẫn chỉ nhận lại được một nụ cười an tâm của Diệp Tâm. Trình Tiêu thở hổn hển, trong lòng bị tĩnh lại, nhàn nhạt nói một câu.

    "Lục Tư về rồi. Anh ta từ nước ngoài về rồi, người mà Trình Tư Viễn yêu chết sáu năm liền đã về với anh ta rồi. Diệp Lam Tâm, cậu bị anh ta đá rồi."

    Đến tận lúc này, Diệp Tâm mới lộ ra một chút thất thố. Cậu thở mạnh một hơi, ôm ngực rên rỉ một tiếng.

    Cậu vốn không như thế này, cậu không phải thế này. Đây không phải Diệp Lam Tâm của ba năm trước.

    Ba năm trước lúc cậu còn đang là một thiếu niên mới lớn, chập chững bước vào ngôi trường mới thì gặp được Trình Tư Viễn. Anh ta lớn hơn cậu hai khóa, là đại thiếu của Trình gia tiếng tăm lẫy lừng. Còn cậu, không cha không mẹ, là cô nhi, lúc nhỏ thì nhặt rác kiếm sống, lớn lên thì làm phục vụ bưng bê. Cậu thông minh học giỏi, nhưng xuất thân lại không tốt. Vì học bổng nên cậu mới chọn ngôi trường quý tộc này, nhưng cậu lại trở thành một kẻ thấp hèn ngu dốt, là tầng đáy trong xã hội.

    Ngay trong lúc cậu khốn khổ nhất, người đó xuất hiện. Anh ấy cho cậu ăn, cho cậu uống, giúp cậu học hành, khiến những kẻ bắt nạt cậu tránh xa. Cậu đem lòng yêu anh ta, sau vài tháng thì bọn họ quen nhau và lúc đấy cậu mới biết. À, thì ra bản thân có bóng lưng giống đàn anh Lục- ánh trăng sáng trong lòng Trình Tư Viễn. Cậu dù trong lòng nhỏ máu, đau đớn đến khó thở nhưng ngoài mặt vẫn từng chút từng chút cố gắng thay đổi, làm sao cho giống đàn anh Lục ôn hòa hữu lễ.

    Một năm, cậu cư xử giống đàn anh Lục.

    Hai năm, cậu hoàn toàn trở thành Lục Tư thứ hai. Luôn mỉm cười dịu dàng, ôn hòa hữu lễ, tri thức vô biên. Rồi, người nọ nhìn cậu một chút. Chỉ một cái liếc mắt, người nọ nói.

    "Cho dù cậu cố gắng đến trăm ngàn lần đi nữa, thì cũng không thể bằng một ngón tay của tiểu Tư."

    À, thì ra bao công sức của cậu, chỉ đổi được một câu nói chê bai của người nọ và cái liếc mắt đầy lạnh giá.

    Ba năm, thời gian đủ để thay đổi một con người, cậu càng ngày càng lún vào vực tối sâu thẳm, người thì càng ngày càng trở nên xa lạ đối với cậu.

    "Tôi muốn về nhà." Là nhà của tôi, không phải nhà của 'chúng tôi'.

    Diệp Tâm nhàn nhạt nói.

    * * *

    Trình Tư Viễn ngồi trên ghế xoay, một thân chính trang lại thêm khuôn mặt soái khí của hắn khiến cho Diệp Tâm ngồi đối diện phải một lần nữa đau nhói trong lòng. Hắn chỉ lành lạnh nhìn cậu, đẩy bản hợp đồng về phía trước.

    "Chúng ta kết thúc, tôi sẽ bồi thường tiền ba năm nay cho em. Tôi cũng đã mua một căn hộ đủ lớn ở phía Bắc cho em, chuyển tới đấy sống đi, sau khi thi xong. Nếu muốn, tôi cũng có thể giúp em có một công việc đàng hoàng. Rời đi sớm."

    Diệp Tâm nhìn hắn, không thấy chút tình cảm nào ngoại trừ nỗi xa lạ. Hóa ra hắn muốn đẩy cậu đi, không hề nguyện ý cậu và hắn ở chung một thành phố, hắn căn bản không hề muốn và cũng không hề yêu cậu, dù chỉ một chút. Diệp Tâm cầm lên bản hợp đồng, nuốt ngược nước mắt vào trong, giọng nói run rẩy.

    "Em không cần bồi thường, em là nguyện ý. Cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc. Tạm biệt."

    Cầm bản hợp đòng rời đi, Diệp Tâm nhìn thoáng qua tấm hình chụp đặt trong khung ảnh ở trên bàn. Trong ảnh, hai thiếu niên ngây ngô đang khoác vai nhau cười, một tuấn một mỹ, thật đẹp đôi. Diệp Tâm cười chua xót, cậu, mãi mãi vẫn không thể trở thành người nọ.

    Tối đó, Diệp Tâm mua vé máy bay, bay đi thành Tây, từ đó về sau liền bặt vô âm tín.

    Mười năm sau, Trình Tiêu rời Trình gia, đi thành Tây. Ở đó, hắn gặp một thanh niên cả người lấm lem bùn đất, bộ quần áo rách rưới cùng bẩn thỉu. Cả người cậu xanh tím một mảng, phần bên dưới lại dính nhớp dung dịch đục trắng. Người thanh niên co ro nằm trong một cái hố, được Trình Tiêu đi qua cứu lên.

    Hắn hận, hắn hối tiếc, hắn đau lòng.. Diệp Lam Tâm đã từng vô tư vui vẻ của hắn, nay lại trở thành một người với trí óc của trẻ ba tuổi, nói không rõ chữ, bị người khinh bạc.

    "Tiểu Tâm Tâm, cậu tên Tiểu Tâm, là một người hạnh phúc nhất trên đời."

    Người nọ nghiêng đầu cười tươi nhìn Trình Tiêu, trong ánh mắt ấy toàn bộ đều là mù mờ không rõ ràng. Cậu cầm ngón út của hắn lắc lắc, cười lên. Đôi mắt loan loan hình trăng rằm.

    "Tiểu Tâm.. là.. là.. người.. hạnh phúc.. nhất!"

    Mặc kệ cho người nọ có van xin hắn cho người nọ gặp Diệp Tâm, mặc cho mưa bão trời đông táp vào thân thể người nọ, cũng mặc cho người nọ dập đầu đến vỡ trán.. Hắn làm giấy tờ người giám hộ, rồi đưa Diệp Tâm xuất ngoại, không bao giờ về nơi đó nữa, nơi có kẻ khiến cho Diệp Tâm phải đau khổ chịu tra tấn suốt mười năm.

    Cho tới khi Diệp Tâm qua đời, hắn mới đưa một bức thư đã ố vàng bạc màu cho nam nhân tên Trình Tư Viễn. Nam nhân này, phong lưu tài giỏi một đời, nhưng chỉ vì trong giây phút lầm lỗi mà đã đánh mất người mình yêu mãi mãi. Qua ô cửa kính, Trình Tiêu nhìn thấy nam nhân nọ. Mới năm mươi nhưng tóc đã bạc trắng, cả người đau khổ mà ngồi trên ghế soffa cạnh cửa sổ. Hắn nhớ rõ, chiếc ghế ấy, chỗ ngồi ấy, quyển sách ấy, toàn bộ đều là thói quen sở thích của Diệp Tâm.

    Con người ấy mà, lúc có được thì lại coi thường, lúc mất đi rồi mới biết hối hận.

    * * *

    Một ông cụ râu tóc bạc phơ ngồi trên xe lăn, trong tay cầm một bức thư cùng một tấm ảnh cũ kĩ. Trong ảnh, một cậu thanh niên trong trẻo sạch sẽ đang cười rộ lên với máy ảnh. Trong bức thư, từng câu từng chữ đều là gửi gắm tình yêu đối với người tên Trình Tư Viễn, còn có một điều tiếc nuối nhất trên đời.

    Ông cụ hôn nhẹ bức ảnh, thì thầm lời không rõ.

    "Tâm Tâm, đợi anh với.. anh.. tới đây.."

    Trình Tư Viễn năm nay tám mươi sáu tuổi, hắn đã chịu nỗi đau khổ, nỗi cô đơn dày vò tròn ba mươi sáu năm. Hắn không muốn chết, hắn phải kiên trì sống, sống để đau khổ, để chuộc hết lỗi lầm mà hắn gây ra.

    Ba năm ấy hắn có được nhưng không quý trọng.

    Mười năm sau mất đi rồi, biết thì cũng đã muộn.

    * * *END***
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười hai 2021
  2. Đặng Katerine

    Bài viết:
    199
    Vừa cái nư lắm :)) anh bị vậy là đáng nha, không ai bênh anh được :))
     
    Ấn Nguyệt Phù DungPhỉ Ái Gia thích bài này.
  3. Phỉ Ái Gia hả? gì ? ai biết gì đâu?

    Bài viết:
    196
    Tui bên ngoại, muốn hành con nhà nội: :))
     
  4. Đặng Katerine

    Bài viết:
    199
    Tui cũng người nhà ngoại lun, ngược chết thằng cha kia đi, cái nết gì lạ lùng :))
     
    Vyl HanaẤn Nguyệt Phù Dung thích bài này.
  5. Phỉ Ái Gia hả? gì ? ai biết gì đâu?

    Bài viết:
    196
    Chả nhẽ tôi lại thêm một bộ nữa nói về chuyện chuyển sinh, bé thụ ngược chết luôn ổng nhỉ. Hồi trước đọc thì khóc, giờ đọc lại thấy tức luôn
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...