Tự Truyện Ba Mẹ Thật Vĩ Đại - Đỗ Phương Linh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Đỗ Phương Linh, 9 Tháng hai 2020.

  1. Đỗ Phương Linh

    Bài viết:
    5
    Ba mẹ thật vĩ đại

    Tác giả: Đỗ Phương Linh

    Thể loại: Tự truyện​

    Không ai trong chúng ta có quyền được lựa chọn nơi sinh ra, tôi cũng thế và mọi người cũng thế. Mặc dù tôi sinh ra trong gia đình không mấy khá giả, lương bố mẹ chỉ đủ ăn đủ mặc nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ về gia đình mình mà cảm thấy tự hào về bố mẹ mình nhiều hơn. Bố mẹ tôi không có gì đặc biệt cả chỉ là người công nhân trực tiếp sản xuất sản phẩm lương ba đồng ba cọc ngày ngày chắt chiu để đủ tiền đóng học. Tôi tự hào về ba tôi, người có đôi vai rộng, vững chãi, tôi tự hào về những dấu chai trên tay của ba tôi. Đơn giản với tôi ba là siêu nhân, là người cưng chiều nhưng đôi lúc nghiêm khắc, đôi lúc ba lại trở thành đồng minh với tôi mỗi khi có điểm kém. Mặc dù, người ta hay quan niệm con gái không được tích sự gì nhưng ba tôi lại khác "Ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng". Còn mẹ tôi thì ngày ngày cặm cụi ngồi may để kiếm tiền. Những đầu ngón mòn dần đi ứa máu khiến mẹ đau rát nhưng mẹ vẫn làm, làm đến khi xưởng chỉ còn mẹ là người cuối. Lưng mẹ dần còng xuống để cho tôi ngày càng lớn lên.

    Không ai sinh ra có thể làm cha mẹ luôn được mà họ học hỏi ngày ngày. Lúc mang thai, bố mẹ tôi khó khăn về tài chính không được tẩm bổ nhiều nên đã ba lần động thai, suýt nữa sảy tôi. Nhưng nhờ sự kiên trì tôi bấu víu vào thành bụng mẹ nên bây giờ tôi mới thành người. Lúc sinh ra, bố mẹ tôi vỡ òa trong cảm xúc vì tôi mũm mĩm, tròn ủm với đôi má đầy đặn, hồng hào. Tám tháng tuổi, ông bà nội tôi bận trông cháu đích tôn sinh ra tôi mấy tháng nên tôi được gửi xuống ông bà ngoại. Năm giờ sáng, bố mẹ đã chuẩn bị đồ xuống ông bà ngoại. Dưới ông bà ngoại tôi là cháu đầu tiên nên được cưng chiều. Có một lần bà ngoại ôm tôi trong chăn, ông ngoại tay cầm ô che cho tôi với bà đứng trước cổng đón mẹ tôi đi làm về muộn trong cái mưa lâm thâm và giá rét. Lúc mẹ tôi về cũng khá muộn, tôi thì không chịu trong nhà khóc đòi ông bà ra đón mẹ và bị sốt cao khiến cả nhà náo loạn. Lên một tuổi thì sáng mùng một ăn tết trong bệnh viện vì tôi sốt cao. Hay những ngày lạnh, bố tôi tay trần giặt tã cho tô vào những ngày lạnh giá. Sự hy sinh của bố mẹ thật cao cả và đẹp đẽ. Hay những ngày thi vào lớp mười vào qua, bố mẹ xót xa vì tôi gầy đi rất nhiều, ngày ngày chỉ biết học có lần bỏ bữa. Đến ngày thi bố nghỉ làm để đưa tôi đi. Con trong phòng thi lo lắng bao nhiêu thì bố mẹ ở ngoài đợi lo lắng bấy nhiêu có khi hơn. Thấy con khi xong ra cười tươi thì bố mẹ mới bớt lo lắng phần nào, đến môn con thi xong khóc vì không làm được bố mẹ chỉ biết động viên tinh thần để con cố gắng thi tiếp. Đến ngày nhận điểm thi, bố đang đi làm cũng gọi điện thoại về hỏi, trong lòng không khỏi sốt ruột. Bố mẹ nghe con khóc vì điểm không bằng các bạn thì chỉ biết an ủi động viên. Điểm chuẩn công bố, con đỗ, bốmẹ như trút một gánh nặng trong lòng mà thở phào nhẹ nhõm.

    Đôi lúc tôi bị bố mẹ trách móc nhưng tôi biết rằng học làm thế để tôi tốt hơn, biết được lỗi sai mà sửa chữa. Đôi khi bị điểm kém, mẹ thì cho tôi mấy con lươn nhưng bố thì tôi thì thủ thỉ động viên "Cố lên con". Tôi lớn hơn thì ít bị đánh hơn, ít bị trách móc hơn vì biết rằng mình lớn rồi cần làm gì. Nhưng tôi vẫn làm nũng với mẹ, đi học về chỉ muốn được mẹ ôm, được nghe mẹ gọi "cún con". Hay chỉ thích được bố cõng như ngày xưa đi khắp nơi. Gia đình tôi không giàu có nhưng tôi luôn cảm thấy hạnh phúc khi được ở cùng bố mẹ. Nhớ ngày xưa, tôi ngủ lại nhà một người bạn thân của mẹ nhưng đêm rồi tôi vẫn nằng nặc đòi về với mẹ. Đơn giản tôi luôn bám dính lấy cha mẹ.

    Cuộc sống của tôi chỉ cần có cha mẹ là được, chỉ cần tôi vui thì học cũng vui theo. Bố mẹ thật vĩ đại khi luôn che chở, yêu thương hết mực cho đứa con gái này. Người xưa hay quan quan niệm con gái vô dụng nhưng nhà tôi lại khác "Ruộng sâu trâu nái không bằng con gái đầu lòng". Rồi mai sau con đi lấy chồng, điều bố mẹ quan tâm chỉ là cuộc sống của con có tốt không chồng con có tốt với con không. Tóc trên đầu bố mẹ lúc đấy cũng đã bạc dần, bàn tay cũng bắt đầu run run, bắp chân bắt đầu đau nhức. Nhưng khi con nhìn thấy bố mẹ dừng lại, rồi mỉm cười với con thật hiền hòa và ấm áp.

    Hết.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng hai 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...