Truyện Ngắn Ba Con Bẩn Phố Cũ - Nhiều Tác Giả

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Tinh Tổng, 24 Tháng sáu 2019.

  1. Tinh Tổng Bạch Cốt Tinh kinh nhất diễn đàn!!!

    Bài viết:
    454
    Tên truyện: Ba Con Bẩn Phố Cũ

    Tác giả: @Tinh Tổng, @Leon, @LangCa, @Lethao_1901


    Văn án

    "Có một sự thật là các nhân vật trong phim đều được lấy nguyên mẫu từ ngoài đời thực, như tên trùm A Minh, Trung Lẹo, Võ Văn Lang, Phố, và dĩ nhiên là đã có không ít sự cải biến so với nguyên mẫu ban đầu. Tôi luôn ý thức được, nghệ thuật luôn phải bắt đầu từ hiện thực đời sống, nhưng vai trò của nghệ thuật không phải là tường thuật lại, nó sắm vai trò như khắc họa và đem đến thông điệp nhân văn giàu ý nghĩa, thức tỉnh xã hội. Đó mới là nghệ thuật chân chính."
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng sáu 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. LangCa

    Bài viết:
    58
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi trầm ngâm nhìn điếu thuốc đang dần tàn, làn khói mỏng không che nổi khuôn mặt dãi dầu mưa nắng và già đời của hắn. Những vết sẹo kéo dài khiến ai nhìn thấy cũng vội vàng tránh xa, ánh mắt như hổ vồ, cứ vô định nhìn vào khoảng không gian trống trải phía trước, áp lực công việc khiến hắn lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng. Chỉ khi hít vài hơi ba số tinh thần hắn mới thả lỏng được một chút.

    Chiếc áo sơ mi màu đen tháo nút, thân hình hắn hiện ra mờ ảo dưới ánh đèn, rắn chắc với những hình xăm kín trước ngực và hai cánh tay, những cái sẹo dài thể hiện được bản lĩnh của hắn trong suốt những năm tháng lang bạt từ Bắc chí Nam. Hôm nay cũng như mọi ngày, việc hắn làm là ngồi đợi tin tức của đàn em về tình hình của khu phố cũ, nơi các hoạt động trong thế giới ngầm diễn ra mạnh mẽ.

    Hắn tên thật là Võ Văn Lang từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, cô dì chú bác đều thuộc diện nghèo khó, nên việc học hành của hắn cũng dở dang theo. Thiếu thốn tình cảm và sự quan tâm của người lớn, hắn lầm lỳ ít nói, và cực kỳ liều mạng. Một mình hắn từng đánh cho năm thằng trong xóm phải ôm đầu bỏ chạy vì dám cười nhạo hắn không biết đọc, biết viết.

    Chán nản Lang bỏ quê nghèo lên thành phố, lân la khắp nơi để kiếm sống, cuối cùng hắn dừng chân tại khu rác Khánh Sơn nằm kề khu phố Phước Lý cũ. Ở đây hắn làm quen với "Trung lẹo" và "Phố hai phai", vì lớn tuổi nhất nên được làm đại ca. Lúc đầu cả nhóm đặt tên là "Ba con hổ", nhưng những đứa khác thấy tụi nhóc đều chửi là đồ bẩn thỉu, gớm ghiếc nên bị trêu thành "Ba con bẩn". Cuộc sống dù khổ cực nhưng lúc nào cũng vang lên tiếng cười, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, tình cảm anh em không gì có thể chia cắt.

    Rồi một ngày tình cờ, cuộc đời ba đứa bước sang trang mới khi gặp ông trùm A Minh, người quản lý giang hồ ở khu rác và cả khu phố cũ. Từ ngày gia nhập, như cá chép hóa rồng, bản lĩnh của hắn được thể hiện, khiến ông trùm rất ưng ý. Việc bảo kê, chăn gái, đến đòi nợ thuê cứ có hắn nhúng tay vào thì mọi thứ đều thuận lợi, A Minh thấy vậy nên rất tin tưởng mà giao phó, còn hay gọi hắn là con rể quý.

    Dần dần hắn trở thành cánh tay phải đắc lực của A Minh. Đến nỗi, đứa con gái ngoan hiền của lão đang học tại Hà Nội cũng được hứa gả cho hắn. Điều này vô tình làm mối quan hệ của ba đứa dần dần rạn nứt. Phố "hai phai" vì đem lòng si mê con gái ông trùm, nghe tin hắn sắp tổ chức đám cưới với nàng thì đem lòng hận thù. Còn Trung "lẹo" vì si mê Lang ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, nay biết tin giật gân đó, cũng trở mặt thành thù, yêu quá hóa hận.


    ***

    Đang trầm tư suy nghĩ về những chuyện trong quá khứ, bỗng một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai khẽ nói: "Lang anh yêu! Nghỉ ngơi một chút đi, để em đợi cho" giọng nói nhẹ nhàng chứa đầy tình cảm của người con gái xinh đẹp. Mà hắn trót đặt trọn con tim. Chỉ duy nhất mình nàng khiến hắn lưỡng lự nghe theo.

    "Tinh! Sao giờ này em vẫn còn thức, con bé ngủ chưa? Hôm nay anh cảm thấy bất an lắm. Em nghỉ ngơi đi! Anh làm xong sẽ vào nằm với hai mẹ con" giọng hắn khàn khàn đậm chất của người đàn anh đao to búa lớn, hắn vừa nói vừa nhìn nàng đầy âu yếm.

    Nàng ôm chầm lấy hắn, nũng nịu nói: "Anh! Em cũng thấy lo lắm! Chuyện là sao vậy anh! Bé Thảo ngủ rồi, tối nay tự nhiên nó cứ đòi phải có anh nằm cùng, em phải dỗ dành, hứa mua đủ thứ bánh kẹo cho nó mới chịu nằm yên".

    Hắn lấy tay vuốt tóc nàng, đặt lên môi nụ hôn nồng cháy rồi nói: "Xong vụ này anh sẽ cùng em kiếm một nơi thật tốt để sinh sống, không làm em phải lo lắng thêm một phút giây nào nữa".

    Vừa dứt lời, tiếng xe ô tô đỗ trước cửa nhà, phá tan không gian yên ắng xung quanh. Tiếng chó sủa inh ỏi cả khu phố vang lên. Tiếng nhạc sập sình cũng theo đó mà im bặt, tiếng bước chân chạy dồn dập vào sân nhà, nơi Lang và Tinh đang đứng chờ.

    Hai bóng hình khệnh khạng tiến vào, một lũ đầu trâu mặt ngựa, tóc tai dựng đứng, người đầy hình xăm, đi theo sau, đứng trước mặt đại ca của hội, không còn vẻ khiếp sợ như ngày nào nữa. Thay vào đó là bộ dạng thách thức, khinh khỉnh.

    Trung "lẹo" đứng uốn éo bên cạnh Cơ Lạc một thằng nhóc mới lớn, vừa sờ ngực nó vừa nói: "Lão Lang! Ngày tàn của anh đến rồi, lão không ngờ có ngày hôm nay đâu nhỉ".

    Phố "hai phai" thì nhìn xoáy vào người Tinh như muốn ăn tươi nuốt sống nói: "Ta yêu em như vậy, nhưng em chưa bao giờ đón nhận tình cảm dù chỉ một chút. Vậy hôm nay ta giết hắn để xem em đau khổ đến dường nào".

    Tinh thân thể như run lên khi nghe những lời thốt ra từ miệng Phố, nàng vô thức nắm lấy cánh tay của chồng mà trống ngực đập từng hồi.

    "Anh ơi! Sao mọi người lại làm điều này! Anh có mệnh hệ gì em sống sao nổi?"
     
    Lethao_1901 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 20 Tháng mười một 2019
  4. Lethao_1901 Xin chào, tôi yêu bạn ^^

    Bài viết:
    78
    Chương 3: Chạy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hi vọng quá nhiều sẽ trở thành tham vọng, chạy quá nhiều rồi sẽ kiệt sức. Cái kết cho một trò đùa quá lố sẽ là thảm kịch.

    - Tinh thân yêu à, em cớ phải lo lắng đến vậy. Lang đi rồi thì còn có anh mà! - Leon ghé sát vào cổ Cơ Lạc, anh ta hít một hơi thật dài rồi thở mạnh, miệng nói những lời xông thẳng vào lỗ tai ai đó đến sởn gai ốc.

    - Trung! Mày ăn nói cho tử tế vào! - Văn Lang theo phản xạ bước lên chắn trước vợ, mùi hôi của thuốc lá, những cái răng vàng kệch đến thô thiển phả vào không gian. Nếu như ngày xưa hơi cay là một vũ khí tốt, thì phải chăng dáng vẻ của cái mùi nồng này cũng là một lưỡi dao? Thật vậy thì tốt biết mấy!

    - Hùng! - Trung Lẹo gằm mặt đứng nghiêm, anh ta vẫy một bàn tay tỏ ý ra lệnh điều gì đó. Cả nhóm kéo tới trước đó lùi về sau không biết di chuyển đi đâu. Một gương mặt quen thuộc nào đấy cũng âm thầm lủi khuất.

    Lúc này Cơ Lạc lấy cái Nokia cũ từ trong túi quần, hắn ta xử lí một chút rồi vứt xuống đất, màn hình tối đen phát ra những âm thanh kì lạ và nhiễu sóng, có vẻ như là tiếng khóc của ai đó đến thất thanh và đáng thương. Một hồi ngẩn người, Tinh bỗng chuyển sắc mặt, cô thốt lên một tiếng "Aa!" đau đớn.

    - Anh Lang! Là Thảo! Con b.. bé sao lại.. - Chưa nói hết câu, cô chạy vọt lên tầng, chạy vào phòng của chồng mà không ai biết, chỉ rõ sau đó là một tràng những tiếng thét giằng xé. Có lẽ là sự hối hận và lo toan đã hiển hiện trên vầng trán cô, đánh cược đứa con gái của mình là trát muối vào tim! Một vai diễn nhập tâm hay do bối cảnh là thật đây? Phim dường như cứ chạy tiếp mà không ai hay..

    Hai ngày trước, Tinh lại tới chỗ Hùng, cả Trung cũng ở đó. Lúc ấy cha giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng. Tay dưới của lão đã điều tra được việc Văn Lang có một mối lậu Hêroin ngoại tổ chức, cần có chứng cứ để cảnh báo, thật ra là do Tinh đã van xin và A Minh nể mặt ba phần. Hơn nữa, cô cũng lo ngại việc Lang chưa đủ chín chắn để qua mắt được bọn cảnh sát ma túy, đánh cược tất cả vì người cô yêu là những gì duy nhất Tinh có thể làm lúc này. Cô bàn với Trung dựng một vở kịch bắt cóc để có thời cơ mà không bị nghi ngờ, nhưng không hiểu sao nay lòng lại bồn chồn đến thế..

    - Thằng khốn! Mày đã làm gì với con tao? - Văn Lang lấn tới, túm lấy cổ áo của Trung Lẹo hất lên.

    - Ơ kìa Lang, tao có làm gì đâu, đau đấy bỏ ra đi! - Trung hớt nhẹ sợi tóc rối che mất một đoạn mắt sắc nhọn của Văn Lang, mặt đối mặt.

    - Khỉ! - Văn Lang phỉ một nhổ vào lòng bàn tay, xoa xoa, - Mày có nói không? - Bất ngờ anh ta đấm một cú mạnh vào mặt của Trung, kẻ thù bị dúi đầu xuống đất, máu hộc ra từ mũi và khóe miệng

    Trung Lẹo liêu xiêu đứng dậy, anh ta nhảy tới bất ngờ đấm lại vào mặt Văn Lang, những tia máu túa ra bầm dập, - Mày vẫn coi tao chó dại liếm chân lão già A Minh sao? Không! Mày nhầm rồi! - Leon tiếp tục ngồi trên bụng của Văn Lang đang ngã ngửa đó, anh ta xách cổ người đối diện, cọ sát con mắt hằm một cục tức - Vì cái thá gì mà chúng ta lại thành thế này? Tiền sao? Ha, để tao đánh mày thêm một cú nữa cho mở mắt?

    - Mày giỏi thì đánh đi! Dù sao tao đây vốn dĩ là kẻ hèn hạ ngu xuẩn rồi, nhưng con chó liếm chân thì vẫn hèn hơn tao, Trung Lẹo ạ!

    - Mày! - Leon hận không thể giáng xuống một đòn nữa cho hạ cơn tức trong bụng. Anh ta bước dậy, phủi đồ trên người mình, - Mày nhớ đấy, tất cả là tại mày!

    Cùng lúc ấy, Tinh từ trên gác chạy xuống, như một kẻ điên dại sà thẳng vào Cơ Lạc, cô ta lắc mạnh cậu ta một cách ai oán và thương tâm, - Trả con lại cho tao, chúng mày làm gì nó rồi! Trả con lại cho tao! Trả lại đây, trả ngay lại đây! - Nhanh như cắt, cô dúi một chiếc USB vào túi áo sơ mi của Hùng, đẩy cậu ta ra xa. Theo phản xạ, Hùng nói luyên thuyên mấy câu đáp lại cho có và vụt chạy mất trên chiếc moto 500CC. Căn nhà trống vắng và lặng yên.

    Tinh ngồi thụp xuống, cô ta thở phào, chỉ hy vọng Cơ Lạc sẽ làm tốt mọi chuyện và sớm đưa bé Thảo trở về. Cô xỉu đi trong vô thức.

    - Tinh! - Cả hai người đàn ông cùng hô lớn.

    - Tinh, em làm sao thế? Tinh! Tinh! - Lang cố gắng bế vợ mình dậy, nhanh chóng đưa vào một chiếc ô tô và trở vội tới bệnh viện. Cú sốc này đối với vợ anh thật mạnh quá, nhưng anh ta không thể để mất ai trong hai người họ được. Vừa lái xe, tâm thần vừa hoảng loạn, anh ta liên tục suy nghĩ về câu nói của Trung Lẹo, có vẻ như tình yêu và sự nghiệp chính là những thứ đối nghịch nhau mãi mãi chẳng thế trung hòa..

    Leon đứng bần thần tại đó, anh ta cười, nụ cười như tỏa nắng.

    - Tinh, chúc mừng em, cảm ơn em và.. xin lỗi em! Anh sẽ đưa Thảo trở lại sớm, nhưng mà mối thù gia đình của anh không thể không báo!

    Trung di chuyển tới căn nhà đổ hoang nằm sâu trong Khánh Sơn. Anh ta muốn đưa Thảo tới chỗ A Minh.

    Dừng chân tại cánh cửa sắt đã gỉ cũ quen thuộc, mùi tanh bẩn lâu nay vẫn xộc vào người mà anh chẳng thể nào quên, nhưng có vẻ như có mùi lạ. Mùi của than và tro tàn. Phát giác, Trung giật mình chạy thẳng tới căn nhà gỗ nằm sau biệt thự cổ..

    Đúng vậy, đó là than và tro tàn. Anh ta nhìn đống đổ nát, một vài ngọn lửa hồng còn vương, tiếng từng thớ gỗ bị rụi cháy rắc rắc kêu.

    - Thảo! - Trung chạy tới, một mớ hỗn loạn rực trong mắt anh, vội vàng bới tung những ván gỗ đen thui chồng chất, vô thức tìm về vị trí con bé bị giữ lại. Nếu như, nếu như không diễn thật quá, nếu như, nếu như không buộc tay con bé lại! Là ai đã đốt cháy căn nhà này, không ai biết cả! Là ai cơ chứ?

    Một sợi dây thừng đã xén cháy hết trên mặt đất. Một đứa trẻ mặt bỏng rát, từng lớp da bị lửa thiêu tới nát, chẳng còn có thể nhận dạng, trên tay có một cái vòng khắc chữ "Thảo".

    Hết rồi, thế là hết rồi, chẳng còn gì nữa cả..

    Trung lấy hết bình tĩnh, anh gọi điện cho Văn Lang, người duy nhất mà có thể thông báo lúc này..

    Trong một căn biệt thự có kiến trúc khép kín giữa lòng Hà Nội, được bao vây bởi những ngôi nhà san sát và bình thường trông có vẻ chẳng mấy lạ lẫm, một cô gái tóc bù xù, tay lăm lăm con dao lảo đảo, nặng nề từng bước lết lên cái cầu thang. Như một kẻ điên.

    Mở cách cửa phòng, Tinh bắt gặp con mắt của Phố. Con mắt diễu cợt nhìn cô đầy luyến ái. Bên góc tường khuất, cô thấy xác của Hùng, dường như bị bắn chết.

    - Ba!

    A Minh xoay người lại, đôi mắt dịu hiền không chút tà độc nhìn cô con gái.

    - Con đến rồi à?

    - Quả nhiên! - Tinh ngửa đầu, cô cười một cách khoái đãng. - Ông đã thiêu cháy chỗ đó?

    - Ồ, không con gái, cha chỉ là không muốn ai đó đe dọa con chỉ vì con nhóc đó thôi, con sẽ được bình yên, cha hứa!

    Tinh nhìn ra cửa sổ, nơi có những luồng gió nóng của Hà Nội thổi lại làm bay rèm cửa trắng, ánh sáng phồn hoa đô thị ập vào lớp kính trong suốt. Cô gào thét, cô đau quặn, tâm can rã rời..

    - Ha, đe dọa? Bình yên? Không có Thảo, tôi thà chết! Ba năm cưới, Văn Lang phải làm hục mặt những chuyến buôn bán bất hợp pháp với ông, một năm vào tù vì ẩu đả, mười tháng bôn ba bên Lào để kết giao với trùm tài phiệt Đông Nam Á cho ông, hai năm biệt tích vì bị bọn nợ xấu đánh đuổi, tôi khó khăn lắm mới có được đứa con cùng anh ấy, giờ thì sao? Nó chết rồi! Chết rồi! Là ai chứ, là ông ngoại của nó chính tay giết chết nó! Được thôi, tôi sẽ chết tại đây cho ông xem!

    - Không bao giờ! - A Minh nhanh như cách ông thâu tóm toàn bộ các băng đảng khép kín vậy, một tay đỡ lấy con dao, một tay đẩy Tinh ngã xuống đất. - Ngu! Mày có hiểu chết là thế nào không? Sao tao lại đẻ ra đứa con gái ngu xuẩn đến vậy như mày!

    Tinh đứng thẳng dậy, dao bị cướp mất, cô rút từ sau túi một khẩu Glock-17, - Tôi chết!

    "Đoàng!" - Tiếng súng nổ ra động vang cả căn phòng, một đoạn máu phốc ra từ trán. Trong nửa giây trước đó, hình như có ai tiến lại gần..

    Mở mắt ra, cô thấy A Minh từ từ khụy xuống, lão ta trợn mắt, nhìn đứa con gái của mình. Cảm xúc còn chưa tích tụ lại thành khối đã bị tan ra, nằm xuống bất động.

    - Không! - Tinh bàng hoàng, đứng trong tư thế súng bị giằng lại và hướng thẳng vào trán người đối diện, và cô vẫn đang bấm cò. Đôi chân như run rẩy, cô sẽ gục ngã bất cứ lúc nào nếu như có một ngọn gió chạy đến gáy và len vào sống lưng, cứ tựa một cơn ác mộng bất ngờ và tồi tệ. Nhưng tiếc rằng đó là hiện thực, ánh sâu trong đôi mắt cô là màu máu tanh bẩn của cha mình, đau càng đau.

    Phố Hai Phai từ từ bước tới, anh ôm eo cô và thủ thỉ vào sau gáy: - Em muốn làm con bẩn không? - Vẫn cái giọng điệu giễu cợt và tởm lợm ấy.

    Tinh trào nước mắt. Cô quay người, chĩa súng vào người đàn ông phía sau.

    - Tất cả là tại mày! Thằng khốn nạn! - Cô bóp cò lần nữa.

    Không có chuyện gì xảy ra cả..

    - Tinh, em biết đấy, anh đã yêu thầm em từ lâu rồi! Cớ sao em phải chung tình với nó thế?

    - Anh Lang không như mày! Bỉ ổi! - Cô gào thét, khóc nức.

    - Vậy được thôi, anh sẽ cho em biết thế nào mới đúng là bỉ ổi! Ha ha!

    Leon và Lang xông thẳng vào căn phòng, một hình ảnh đập vào mắt họ: Hùng chết ở góc tường, A Minh bị bắn chết ở giữa sàn, máu chảy loang lổ, Tinh với một cái chăn đắp trên người và một bông hồng trắng, cô nằm tắt thở trê n cánh tay âu yếm của Phố. Anh ta đang bế Tinh chậm rãi đến chỗ hai người còn lại.

    - Chúng ta sẽ lại trở về là ba con bẩn phố cũ. - Phố Hai Phai cười ngọt ngào, một nụ cười thanh thản không dính gợn tạp niệm trong lòng.
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng mười một 2019
  5. Tinh Tổng Bạch Cốt Tinh kinh nhất diễn đàn!!!

    Bài viết:
    454
    Chương 4: Phong cấp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong cấp là kết quả của việc con tốt đấu tranh cho tới cùng, nở hoa trong lòng địch, một nước lên tiên.

    * * *

    Sau một hồi ẩu đả kịch liệt, sức cùng lực kiệt, gã Lang mặt mày bầm dập nằm rạp trên ghế sofa, tên Trung Lẹo như có như không nằm bất tỉnh phía đối diện. Lặng lẽ quan sát cục diện, Phố Hai Phai châm lại tẩu thuốc, rít lấy một hơi thật sâu rồi thở một hơi thật dài, hắn trầm ngâm. Qua một lúc, Trung Lẹo cựa mình lục đục ngồi dậy, đưa tay quệt máu bên khóe miệng, vơ lấy chai rượu đã vơi trên bàn dốc thẳng vào miệng, tu ừng ực như muốn nuốt trọn lấy cái cuộc đời sâu cay này vào bụng, sau đó liền quật thẳng chai rượu vào chiếc ti vi treo trên tường, vỡ tan, ngồi sụp xuống ghế sofa thở dài một hơi.[/CENTER]

    Phòng bao lúc này, khói thuốc lập lờ, hơi men cay nồng phảng phất trong không gian, ánh sáng đỏ đen vô định nhuốm màu u ám trầm lắng.

    Qua một hồi lâu không thấy động tĩnh gì, Phố Hai Phai chủ động cất lời, âm thanh phá vỡ không khí trầm lặng bao trùm.

    "Lão Lang, mày nghe tao nói, mày vốn biết rõ mày chẳng yêu gì Tinh, ba năm kết hôn thử hỏi chúng mày bên nhau được bao lâu, mày có chắc đó là con mày? Vậy mày đang ra cái vẻ sầu đau gì? Phong cấp tốt thành hậu, giờ còn tiếc mấy con tốt quèn sao?"

    "Mày câm miệng, vợ tao, con tao, mày biết gì mà nói." Võ Văn Lang gầm lên, chất giọng trầm đục, ánh mắt sắc lẹm như dao găm phóng về phía Phố Hai Phai.

    "Mày thừa nhận đi, chẳng phải vì cúi đầu dưới A Minh đó sao, dạo còn lang bạt bên Lào, mày còn chơi thiếu gì gái, ra vẻ chung thủy cho ai xem?"

    Lão Lang nghe tới đó thì im bặt, câm lặng.

    Tiếp tục rít lấy một hơi thuốc thật dài, hắn hướng về phía Trung Lẹo cất lời: "Trung, anh thật lòng xin lỗi chú, anh đã không kịp ngăn lão A Minh giết Cơ Lạc.."

    "Lạc là tên để mày gọi à? Gọi cậu ấy là Hùng." Trung Lẹo đột ngột ngắt lời Phố Hai Phai, hai con mắt đục ngầu chứa đầy tơ máu, ánh nhìn hằn học.

    Dứt lời liền tiếp tục dốc thêm một chai rượu mạnh nữa vào cuống họng, bỏng rát.

    Phải, Hùng là tên thật của Cơ Lạc, hắn không kịp mang theo xác của cậu đi, hắn có lỗi với cậu.

    "Được rồi, Hùng thì Hùng. Cũng chỉ là cái tên. Anh biết chú có tình cảm không rõ ràng với cậu ta, nhưng chú phải nhớ, chú là trang nam tử hán, đời này, thứ chú cần là đàn bà phát tiết, không phải một tên nửa vời. Hơn hết, chú hãy nhớ, chính hắn là tên đã âm thầm phản bội chú, không ai khác." Thanh âm đã hòa hoãn hơn nhiều nhưng vẫn ẩn chứa đao kiếm, chém thẳng vào lòng Trung Lẹo.

    Phố Hai Phai không tốn một chút sức lực đã thành công đánh thẳng vào lòng anh em của hắn, nói toạc hết bụng dạ của bọn hắn.

    "Đánh đổi một con đàn bà, chúng mày có được cả giang sơn. Đừng biến mọi cố gắng của chúng mày thành một cái kết không có hậu, sẽ không ai bỏ tiền mua quan tài cho tụi bay nếu cứ tiếp tục ngu xuẩn như lúc này. Vài năm gặm xương như một con chó, cũng đến lúc chúng mày ngóc đầu lên rồi."

    Phố Hai Phai âm u cất lời, câu từ rành rọt.

    Hắn xuất thân từ những cú đấm hóc búa nhất, quả đấm của hắn như tay búa nện xuống thể xác, chẳng lạ gì khi hắn là tên thương tích nhẹ nhất trong này, lời lẽ cất lên cũng sắt thép chẳng khác gì. Yêu ư? Khi Tinh gả cho Võ Văn Lang, hắn đã nhận định nhân gian này tình yêu chỉ là thứ bỏ đi.

    Một con đàn bà, biến anh em bọn hắn trở mặt thành thù, quả thật chỉ xứng đáng làm thứ rác rưởi. Cũng hay, tự sản tự tiêu, một bi kịch của gia đình chó má, hắn cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, cục diện nằm cả trong lòng bàn tay hắn, chẳng tiêu tốn mấy phần sức lực.

    Từ nay, hắn sẽ cùng anh em hắn, ba con bẩn, gây dựng lại cái giang sơn này.

    * * *

    Cùng thời điểm đó, ở một căn phòng khác, bầu không khí trở nên căng thẳng chưa từng thấy.

    "Lũ nhà báo, khốn khiếp! Lãnh đạo đã ra chỉ thị, phải phá vụ này càng sớm càng tốt, dư luận cả nước đang xôn xao lên cả rồi. Các cậu mau mau khai báo tình hình điều tra rồi về nhà ngủ một giấc, sáng mai tám giờ tập trung. Anh Thất, cậu nói trước." Đội trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh Hà Nội âm u cất lời.

    Anh Thất bị chỉ đích danh đầu tiên, tim nhảy lên một hồi, sống lưng túa mồ hôi như thể đang phơi mình dưới cái nắng bốn mươi độ ngoài kia. Anh nhìn quanh phòng một hồi, lấy tay với bản ghi chép, máy móc cất lời.

    "Hiện trường là một căn biệt thự tại quận Đông Kinh, đã cử người canh giữ không để ai tiếp cận, đặc biệt là cánh phóng viên. Tại hiện trường phát hiện hai thi thể và một khẩu súng hiệu Glock - 17, trên khẩu súng phát hiện dấu vân tay thuộc về ba người, một là của một trong hai nạn nhân. Nhận định đây là một vụ xả súng. Tại hiện trường còn phát hiện thêm một con dao cũng chứa hai dấu vân tay, một thuộc về một nạn nhân, một trùng với dấu vân tay trên khẩu Glock - 17. Ngoài ra, tại hiện trường còn phát hiện dấu máu không thuộc về hai nạn nhân, trước mắt chưa phát hiện thêm được gì, chúng tôi sẽ quay trở lại tiếp tục rà soát xem có thể phát hiện thêm được gì không. Xin hết."

    Anh Thất cất một hơi dài, ngay khi ngồi xuống liền vơ lấy chai nước đặt trước mặt tu một hơi.

    "Được rồi, Như Đam, phía cậu điều tra bước đầu thế nào?"

    "Theo camera điều tra được, trưa ngày XX ra vào hiện trường tổng cộng có năm người bốn nam một nữ, trong đó có một nạn nhân, là người trẻ tuổi, còn theo dõi được thêm sau đó rời đi có bốn người, một trong ba người bị tình nghi bế theo một người, xác định đó là người phụ nữ đã tiến vào biệt thự trước đó. Nạn nhân lớn tuổi hơn vẫn luôn ở hiện trường, có lẽ là chủ căn biệt thự này. Hiện tại chưa xác định được danh tính của cả sáu người, chúng tôi đang từng bước điều tra, có lẽ dến sáng mai sẽ xác định được danh tính chủ nhân căn biệt thự."

    Người đàn ông Như Đam bộ dạng nghiêm túc báo cáo tiến độ điều tra, bầu không khí trong phòng vẫn không thôi nóng bức.

    "Được rồi, cấp tốc trở về nghỉ ngơi, mai chúng ta sẽ tiến vào một cuộc chiến mới. À, còn nữa, về phía cô ấy đang điều tra phần tử buôn lậu hàng trắng ở khu rác Khánh Sơn và khu phố Phước Lý cũ sao rồi?" Đội trưởng đội cảnh sát lần nữa cất lời.

    Phần việc này là của đội phòng chống ma túy, nhưng lại lấy nhân sự từ phía đội cảnh sát điều tra, tình hình anh không hoàn toàn nắm rõ.

    "Cô ấy mới thông báo lại, chỉ nói rằng có tình hình mới, không còn gì thêm."

    * * *

    Sau hôm nay sẽ là những ngày mưa dài. Liệu rằng sau cơn mưa, có thấy được cầu vồng?
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng mười một 2019
  6. LangCa

    Bài viết:
    58
    Chương 5: Anh đi trước nhé mấy chế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời đổ mưa, ba đứa lê lết về chốn cũ, một căn nhà sập sệ nằm sâu trong bãi rác Khánh Sơn. Nơi đã từng nuôi nấng tuổi thơ cơ nhỡ, đã từng tràn ngập tiếng cười mỗi khi một trong ba đứa lượm được đồ ăn dư thừa, những cơn rét lạnh, cùng nhau san sẻ cái chăn, cái gối lẫn cái chân tình của sự khổ sở và tủi nhục. Thế nhưng bây giờ nó lại là nơi ẩn náu mà bọn công an khó lòng đánh hơi thấy.

    Ngồi lặng lẽ, tiếng mưa rơi như xối vào tâm can tụi nó lúc này, không ai nói một lời nào, giây phút từ lúc mọi việc xảy ra cho đến bây giờ. Chỉ toàn là sai lầm mà cái giá phải trả là máu và sự sợ hãi trốn tránh.

    Chỉ một đêm thôi, Lang mất tất cả, người vợ yêu dấu, con gái dễ thương và cả người cha vợ đáng kính. Người đã cưu mang hắn, cho hắn biết được một chút dư vị của hạnh phúc. Còn cả Cơ Lạc nữa, thằng nhóc nhiều lần lén đến cầu xin hắn một con đường thoát. Trung Lẹo đối xử với nó trước mặt mọi người thì yêu thương đùm bọc, nhưng sau lưng thì hành hạ thân xác thằng bé đến cực điểm.

    ***​

    "Anh Lang cứu em, em xin anh, anh giết em cũng được, đừng bắt em bên Trung Lẹo một phút giây nào nữa. Em chịu đựng hết nổi tên biến thái đó rồi" Lạc nước mắt nhầy nhụa nói trong hoảng hốt, quỳ lạy dưới chân Lang van xin.

    "Sao vậy tao vẫn thấy mày vui vẻ bên nó mà, mày đừng có làm quá! Đứng lên đi!" Lang gắt gỏng vì không nghĩ Trung Lẹo lại tàn ác đến thế.

    "Anh xem đây, xem em có còn là con người nữa không? Có còn là thằng con trai mới lớn với bao nhiêu ước mơ, mà anh đã từng vẽ ra cho em hay không?" Lạc tụt quần để lộ tất cả phần sâu thẳm đau đớn nhất của nó mà bình thường không ai có thể thấy được.

    Mọi người bên cạnh Lang nhìn thấy ai cũng kêu lên kinh hãi, xì xầm: "Tao thấy hoa cúc vàng trên mông Lạc là có thật tụi mày ạ?"

    "Im mồm hết đi" Lang đấm tay xuống bàn quát lớn, rồi chỉ thẳng mặt Lạc nói: "Mày cút về, để tao nói chuyện với Trung Lẹo sau, chuyện này đừng đi nói lung tung để anh em mất đoàn kết".

    Sau hôm đó cũng là hôm cuối cùng hắn nhìn thấy Cơ Lạc, giờ thằng nhóc đã chết, khiến tâm tình hắn lúc này như đang rơi xuống vực sâu của tội lỗi. Cuối cùng hắn cũng quyết định nói ra hết mọi việc.

    "Mày châm cho anh điếu thuốc" hắn nhìn sang Phố nói.

    Khẽ hít một hơi dài hắn lấy trong ví những tấm ảnh, rồi vứt một cách hững hờ trên mặt đất. Trong hình là cảnh Trung Lẹo, Phố Hai Phai và Tinh đang 18+ bên nhau.

    Nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Tinh trong hình, hắn không còn nhận ra người vợ hiền lành đầu ấp tay gối bấy lâu nay.

    Trung Lẹo và Phố Hai Phai đang mệt rã rời sau một đêm trốn chạy không nghỉ, nay cả hai giật mình khi nhìn thấy những bức hình đó.

    Miệng run lên nói: "Sao Lão lén theo dõi tụi này? Lão bấy lâu nay không tin anh em mình ư?"

    Lang nhìn Phố Hai Phai nghiêm khắc nói: "Không phải là tao không tin tụi mày, nhưng mày nhớ không? Thứ hai tháng vừa rồi mày hẹn tối 9h có hàng, tao đợi đến 2h sáng hôm sau không thấy đâu. Rồi mày lại xin lỗi, lại hẹn, ngủ dậy là hàng sẽ có trên bàn của tao. Cuối cùng thì sao? Đến chủ nhật tao cũng không thấy tin tức gì. Mà trùng hợp là cả Trung Lẹo và Tinh cũng không thấy đâu cả. Mày nghĩ tao ngu nên muốn làm gì thì làm sao? Phố! Trung!" Hắn hét thật to khiến cả hai toát mồ hôi giật mình.

    Rồi khẽ thở dài hắn vô hồn nhìn vào khoảng trống đầy rác trước mặt: "Tại sao tụi mày quan hệ mà không có biện pháp an toàn nào cả? Bé Thảo giờ là con ai đây? Tụi mày hận tao điều gì sao? Vì anh em tao có thể làm tất cả, vậy là sai sao?"

    Trung Lẹo lí nhí đáp: "Là Tinh muốn như vậy, Tinh nói lão chỉ suốt ngày công việc, không đáp ứng nhu cầu của nàng, nên.."

    "Thôi đừng nói nữa!" Lang cáu gắt cắt ngang, nước mắt trực trào: "Tao biết Tinh thích đong đưa với trai, bất kể nhỏ hay lớn, nhưng không ngờ anh em của tao cũng không tha. Tao không giận tụi mày, càng không giận Tinh vì suy cho cùng người có lỗi vẫn là thằng ngu như tao đây".

    Phố Hai Phai im lặng mãi mới cất tiếng: "Lão không cần nói vậy đâu, tụi này thực sự xin lỗi lão".

    "Tao bị ếch rồi" Lang hững hờ buông lời, không để ý đến lời nói của Phố, khuôn mặt hắn như đã chạm đáy nỗi đau.

    "Lão bị ếch là bị gì?" Trung Lẹo, Phố Hai Phai hoảng hốt hỏi dồn.

    Lang mệt mỏi trả lời: "Bệnh thế kỷ đó, tao mới biết cách đây hai tháng"

    "Không! Lão đừng đùa nữa? Lão sao có thế bị, chẳng lẽ Tinh.." Trung Lẹo và Phố Hai Phai hốt hoảng trước sự thật kinh hoàng đó.

    Như trút bỏ gánh nặng, hắn lặng lẽ hút một hơi dài nói: "Tinh cũng bị ếch, mà tụi mày cũng bị cả rồi! Tụi mày có nhớ Mễ Bối không?"

    Cả hai đồng thanh đáp: "Có! Là con bé xinh đẹp lẳng lơ sống ở Lào đúng không? Nó thì liên quan gì? Đừng bảo lão.."

    "Cách đây ba năm, hôm liên hoan ở Lào mừng tao trúng mẻ lớn, Mễ Bối cố ép tao uống say, rồi cưỡng đoạt mặc tao ra sức phản kháng. Bấy lâu nay tao vẫn thăm hỏi tin tức của Mế Bối và con trai Mạnh Thăng, mới biết nàng vừa chết vì ếch".

    Rồi hắn đứng dậy mặt ngẩng lên trời hét to: "Ông trời sao lại đối xử với tôi như vậy! Tôi khổ cực từ nhỏ đến lớn, nay chỉ mới có được một chút hạnh phúc thì ông lại làm cho gia đình ly tán, huynh đệ tương tàn, thân mang hiểm bệnh. Ông muốn tôi chết phải không? Ông muốn tôi run sợ trước cái chết chứ gì? Vậy tôi cho ông thấy tôi không sợ!" vừa dứt lời, tay hắn rút dao đâm mạnh vào ngực. Quá nhiều nỗi đau, nên có lẽ cái chết là sự giải thoát cho hắn.

    Trung Lẹo và Phố Hai Phai hoảng sợ vội vàng đỡ thân hình hắn mà khóc: "Lão Lang, sao lại đến nỗi như vậy? Tụi em biết lỗi rồi!"

    Miệng phun ngụm máu lớn hắn nhìn Trung Lẹo nói lời trăn trối: "Còn thằng Lô nữa, mày tha được thì tha cho nó. Đừng để giống như Cơ Lạc, tao có mua bộ mông giả để ở nhà, nếu bí quá thì lấy ra sài, đừng hại đời trai của mấy đứa nhỏ nữa"

    Trung Lẹo khẽ gật đầu, cuối gầm mặt, nước mắt lăn dài, lắng nghe lời chỉ dạy của đàn anh trước lúc đi xa.

    Rồi hắn quay sang Phố Hai Phai: "Chú là người học võ, nếu làm không được thì đừng hứa, lỡ hứa rồi mà làm không được thì phải nói cho anh em biết còn thông cảm. Như vậy là thiếu tôn trọng người khác, và tôn trọng lời nói của chính chú".

    Phố Hai Phai lặng im dù không nói lời nào nhưng trong lòng hắn đau đớn khi thấy đại ca đi đến bước đường cùng này.

    "Vĩnh biệt Đại Ca, nếu có kiếp sau mãi là anh em tốt!" Cả hai thương tiếc nói những lời sau cùng.

    "Khoan tao đã chết đâu! Tao còn nguyện vọng cuối! Khi chết nhớ chôn cạnh Tinh và Mễ Bối nhé! Bối phải Tinh trái! Nhớ đấy, không tao chết không nhắm mắt" rồi hắn trút hơi thở cuối cùng, trên mặt nở nụ cười viên mãn.

    Tiếng mưa, cùng tiếng cú quạ kêu, báo hiệu khoảng thời gian sóng gió tiếp theo mà Trung Lẹo và Phố Hai Phai phải tự mình gánh vác.
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng mười một 2019
  7. Tinh Tổng Bạch Cốt Tinh kinh nhất diễn đàn!!!

    Bài viết:
    454
    Vĩ thanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Là một cán bộ hình sự, trong thời gian công tác đã sáng tác không ít bộ sách trinh thám vô cùng thu hút độc giả. Vài năm trước, sau cơn tai biến, chị đành giã từ sự nghiệp bảo vệ an ninh xã hội. Ngay khi sức khỏe bình phục, chị lập tức cống hiến sức mình vào những kịch bản phim truyện hình, điện ảnh, sáng tác truyện. Và dẫu đã lớn tuổi, ngòi bút chị vẫn tràn trề năng lượng sáng tạo, bút lực vẫn sung mãn, các tác phẩm của chị luôn ẩn chứa những thông điệp sâu sắc.

    Tại buổi họp báo công khai sau một tuần công chiếu Ba Con Bẩn Phố Cũ, đạo diễn cùng dàn diễn viên đã có buổi gặp mặt trải lòng về bộ phim điện ảnh đình dám này.

    "Bộ phim điện ảnh Ba Con Bẩn Phố Cũ sau gần một tuần công chiếu chính thức đã nhận về doanh thu kỷ lục, càn quét mọi phòng vé, thậm chí được giới chuyên gia đánh giá là bộ phim bom tấn của năm. Được biết với con số bỏ ra ban đầu rất thấp nhưng lại thu về hiệu ứng vượt ngoài mong đợi, hiện tại hy vọng chị với tư cách là biên kịch kiêm đạo diễn chính của bộ phim có thể đưa ra một vài lời chia sẻ về bộ phim này." Câu hỏi đến từ một nam ký giả hướng về phía đạo diễn sản xuất.

    Người phụ nữ trung niên ngoài năm mươi với đôi mắt sắc sảo, vẻ mặt lão làng thấu đời hướng về phía vô vàn micro cùng máy quay lãnh đạm cất lời rành rọt, ngữ điệu bình thản.

    "Ba Con Bẩn Phố Cũ được lấy bối cảnh xã hội Việt Nam vào những năm đầu thế kỷ XXI, khi mà những tên côn đồ nổi lên và trở thành những" ông trùm, bà trùm "làm mưa làm gió ở những thành phố lớn như Hà Nội, Hải Phòng, Sài Gòn. Qua bộ phim, thông điệp tôi muốn gửi gắm tới mọi người chỉ đơn giản, thiện và ác luôn song hành trong cuộc sống này, thậm chí tồn tại ngay trong một cá thể. Thiện và ác luôn gắn chặt với bản tính con người, có người tốt người xấu nhưng chẳng có ai tốt hẳn hay xấu hẳn. Ít nhiều phơi bày góc tối của xã hội và bày tỏ niềm cảm kích đối với sự miệt mài không quản ngày đêm bảo vệ an ninh xã hội của lực lượng công an nhân dân."

    "Chị là người tự mình ra mặt tuyển chọn dàn diễn viên cho bộ phim này. Tại sao trong khi chị hoàn toàn có thể lựa chọn những nghệ sĩ sáng giá để tăng độ hot cho phim mà lại nhất quyết tìm đến những gương mặt trẻ?" Tiếp tục một câu hỏi khác đến từ một nữ phóng viên của tòa soạn danh tiếng nào đó.

    "Vì tôi tin vào trực giác của chính mình!" Tự tin cất lời.

    Cả căn phòng xôn xao một hồi sau câu khẳng định chắc nịch của đạo diễn.

    "Theo như chúng tôi được biết, chị vốn là một cảnh sát hình sự đã về hưu. Vậy thì không biết bộ phim điện ảnh này có hay không xuất phát từ một câu chuyện có thật trong quá khứ của chị?"

    Đánh ánh mắt sắc lẹm về phía nữ phóng viên vừa đặt câu hỏi, trầm ngâm một hồi. Cả căn phòng náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên lặng.

    Khẽ mỉm cười, người phụ nữ tiếp tục cất lời bình thản:

    "Có một sự thật là các nhân vật trong phim đều được lấy nguyên mẫu từ ngoài đời thực, như tên trùm A Minh, Trung Lẹo, Võ Văn Lang, Phố, và dĩ nhiên là đã có không ít sự cải biến so với nguyên mẫu ban đầu. Tôi luôn ý thức được, nghệ thuật luôn phải bắt đầu từ hiện thực đời sống, nhưng vai trò của nghệ thuật không phải là tường thuật lại, nó sắm vai trò như khắc họa và đem đến thông điệp nhân văn giàu ý nghĩa, thức tỉnh xã hội. Đó mới là nghệ thuật chân chính."

    ***​

    "Anh đã có thể bình thản sống đến hết đời ở nước ngoài." Cô cảnh sát với đôi mắt sắc sảo đứng đắn, nhưng lời nói ra lại mềm mại ôn nhu.

    Không còn bộ dạng côn đồ như năm ấy, trước mặt cô lúc này là một người đàn ông lão luyện thành thục và sành sỏi. Anh tự thú, điều này không phải cô không sự đoán được, dù sớm hay muộn thì cô cũng đã đúng, khi tin vào anh.

    "Anh làm vậy, chí ít anh sẽ không cảm thấy hổ thẹn với lòng, hổ thẹn với em. Thời gian qua đã đủ để anh hoàn thành mọi việc. Anh tin rằng em cũng ủng hộ quyết định này của anh!" Nở một nụ cười thật tâm và chân thành.

    Lúc này trong anh toát lên vẻ bình thản, đáy mắt đã không còn tràn đầy hung ác hận thù như khi ấy. Không một người nào có thể tự do trưởng thành trên đời này, nếu có, thì hẳn đó sẽ là ngoại lệ. Dĩ nhiên, anh không phải ngoại lệ. Cuộc sống này đã dạy anh vô vàn điều, thói đời, bạc bẽo, tình nghĩa hay thù hận, và cả chính nghĩa. Thời khắc này, anh tin rằng mình có thể yên tâm mà nhắm mắt mỗi khi đặt lưng rồi.

    "Anh đã lập được công lớn, giúp chúng em triệt để phá được vụ án này, tin rằng hình phạt dành cho anh sẽ được giảm xuống mức thấp nhất. Pháp luật luôn có sự khoan hồng với những người như anh, em sẽ tìm giúp anh luật sư giỏi nhất."

    "Được, anh tin ở em."

    ***​

    Hãy cứ vững tin vào những chiến sĩ công an nhân dân, tin vào công lý. Cái ác dù có ngự trị trong bao lâu, nhưng cái thiện vẫn chắc chắn sẽ giành được chiến thắng. Công lý luôn luôn hiện hữu ngay cả khi con người đã mất niềm tin với chính nghĩa trong một xã hội thối nát, mịt mờ.

    (Đừng hỏi vì sao đạo diễn, trùm cuối lại không có tên! ^^ Bởi đó vốn là sự hiện hữu của cả một bộ phận chính nghĩa trong xã hội, không chỉ riêng ai)
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng mười một 2019
  8. Lethao_1901 Xin chào, tôi yêu bạn ^^

    Bài viết:
    78
    Còn một bí mật! _ Trích những hồi kí chưa hề được kể.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở một không gian nào đấy lấp lóe những ánh sao.

    "A! Con tìm thấy cỏ 4 lá rồi này ba ơi!"

    Con bé, mái tóc đen óng ả, dài mượt. Tóc nó để ngang vai, xóa xuống. Khuôn mặt con không trắng, nó lem và thật bẩn. Nhưng sao nhìn con lại xinh đến thế?

    "Ba ơi! Ba ơi? Người ta nói cỏ này sẽ đem lại may mắn đúng không ba?" Con ngồi bên cạnh tôi, nó ngẩng mặt lên: Nụ cười tỏa nắng.

    Ô không! Nắng ấy đâu phải ấm như xuân, ngọt như thu hay e ấp tựa đông lạnh, hiếm hoi.. Nó rực rỡ như nắng hạ! Nó nở hoa và bừng lên.. Nó thiêu cháy mọi vật..

    Ơ không? Thiêu cháy sao? Tôi cúi xuống nhìn khuôn mặt con, mặt con đầy máu.. Hình bóng con cũng đầy máu.. Cỏ 4 lá héo hon trên đôi tay nhỏ bé.. Con đứng dậy, váy đỏ con bay phập phồng. Con đang nói gì đó, ơ kìa con đang cười..

    "Ba ơi! Ba ơi! Sau này ba có muốn con trở thành một người viết lại cuộc đời không ba?"

    "Ba ơi ba, ba chính là một ngọn lửa!"... "

    Còn con là.. âm thanh vĩ cầm!"

    Hắn cúi đầu trước vòng hoa, trên linh vị có một cây thánh giá, khắc trên đó là cỏ 4 lá, chúng bị cháy đen. Hắn đã quỳ ở đó suốt ba giờ..

    "Con à, nơi ấy hạnh phúc lắm đúng không? Nhưng đó đâu phải là sự thật! Chúng chỉ là một giấc mộng thôi con hiền. Hãy kiên cường và thức giậy thôi, tỉnh dậy đi con.."

    "Nhưng.. ta biết con sẽ chẳng, chẳng bao giờ."

    Dưới lớp đất và quan tài đá, có một bọc vải rỗng. Văn Lang bước đi, tay hắn cầm chiếc ô den và mặc cái áo choàng màu đen.

    "Con muốn nói, trở thành người vẽ lại sao?"

    * * *

    Thật ra, còn có một bí mật.

    Ngày ấy, là Tinh đã cứu tôi, kẻ khổ sở.. Khuôn mặt đầy sẹo bỏng và lớp da xù xì đã không làm kinh hãi em. Em đã bên tôi và giúp Lạc như một thiên thần.. Em quý tôi, thương tôi, tốt với tôi. Trong đôi mắt này, em như chú chim sổ lồng líu lo và đẹp đẽ.. Tôi như nhành cây, hứng gió và tiếng hát của em mỗi ngày. Nhưng Lang lại là bầu trời, và con chim ấy yêu bầu trời. Đó là tự do mà em khao khát. Cuối cùng thi sự thật ấy vẫn là, tôi mãi chỉ như một nhành cây. Dù cho tôi vươn cao mãi tới cái gì đó xa vời, nhìn ngắm em hạnh phúc, che chở em mỗi lúc bão dông thì.. Em vẫn yêu hắn.

    Nhưng con chim ấy giờ chết rồi, tôi không còn có thể nghe em hát, tim tôi có phải đã chết theo em rồi không.. Cái ngày em nằm trên tay hắn và chìm vào bóng tối vĩnh hằng?

    Thù cả đời tôi trả, oán hận căm hờn một đời tôi theo đuổi, đến cuối cùng thì tôi vẫn chẳng có được tình yêu của mình, cho đến khi em chết đi. Trái tim của em trao cho hắn, thân thể cuối cùng còn vương hơi ấm của em nằm trên đôi tay nâng niu của hắn. Tôi chỉ còn hình bóng của một thiên sứ trong tâm hồn..

    * * *

    Còn một bí mật..

    Phố, anh ta đỏ thẫm và kiều diễm như một bông hồng đỏ, đầy nội lực, tình yêu và đen tối. Nhưng, bông hoa ấy vốn dĩ là đóa hồng trắng nhuộm đầy máu, sự đổ máu ấy khiến hắn thật đặc biệt.

    Và, trong một bụi gai, nở lên một đóa hồng. Có vẻ có ai đó đã mạo hiểm để có được đóa hồng đó.. Máu.

    Một ngọt lửa, một cây đại thụ, một bông hồng có gai tương phùng như định mệnh, chúng tôi gặp nhau như những thứ tối bẩn và đậm đặc nhất. Nó bùng lên, phát ra thứ tối giữa những luồng sáng chói chang giả tạo. Nó ôm ấp lấy mình và tự vệ cho trái tim mỏng manh, tình yêu dễ vỡ sâu thẳm bên trong. Giữa tiềm thức, có một vết cứa không hoàn hảo.

    Tôi nghe nói, Văn Lang cào xé như kẻ điên trong cái giỏ dành cho những tên tâm thần. Phồ Hai Phai ngạo nghễ trong cái ngục tối tăm và có những con sói mang tên cảnh sát đứng canh chừng.. Và tôi đứng giữa những hàng cây, côn vùi quá khứ dưới gốc của cánh đồng hoa dại bạt ngàn. Đôi khi có cái gai nào làm rách mảnh áo tôi, bất chợt lại nghĩ đến người đàn ông ấy, máu đã nhuộm đỏ anh ta.

    Trong trại tâm thần, tôi vẫn thuờng thấy hắn thét gào về ai đó, kẻ đó sẽ viết lại cuộc đời chúng tôi.

    #Leon_Kẻ-cuối-cuộc-chơi.

    The End _
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng mười một 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...