Augenstern - Tinh cầu tương tư

Thảo luận trong 'Tản Văn' bắt đầu bởi LavilleDeLtte, 4 Tháng mười một 2021.

  1. LavilleDeLtte

    Bài viết:
    22
    Trái tim tôi đi tìm một nơi chốn, một nơi nào đó để tin tưởng, để tựa vào, để cảm giác cô độc không còn nữa. Chòm sao tôi gửi hết tâm tư, rung động, hy vọng và cả nhịp đập của trái tim mình vào đấy, liệu người còn giữ hay đã để đâu mất? Hết lòng, hết nước mắt, hết tâm huyết cho tình yêu năm ấy để rồi đổi lại mảnh vỡ không thể hàn gắn, là vết chai sạn của trái tim.

    Yêu một người là cảm giác hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng yêu một người chẳng yêu mình, hạnh phút như chút đường mật ngâm trong khổ qua đắng chát, thoáng cái qua đi. Tôi thích cậu, là chuyện hiển nhiên như thể cả thảy đều biết, nhưng hóa ra lại đều mơ hồ không biết. Từ chiếc xe đẹp băng băng cán qua xác phượng đỏ trên con đường về nhà, cho đến khi cậu bảo tôi ôm chặt vào khi chở tôi đến một miền đất mới. Tôi muốn dựa vào tấm lưng vững chãi ấy nhưng nào đâu dám. Bởi lẽ, tôi lo sợ, sự dịu dàng, đồng địu về hồn phách đó đâu chỉ là cho riêng mình tôi.

    Ngày cậu đưa tôi băng băng trên chuyến đi phượt cuối cùng, lòng tôi trầm lặng cả đi. Bởi sẽ rất nhiều năm về sau, hay rất lâu nữa, tôi cùng cậu sẽ chẳng còn gặp được nhau. Tôi hờ hững đứng trên thành cầu, để mặc gió thổi tung cả mớ tóc dài thượt. Cậu thẫn thờ nhìn tôi, vẫn còn vui đùa chọc ghẹo. Tôi chỉ mỉm cười nói lại một câu: "Mai mốt, khi nào cưới, nhớ phải mời nghe chưa."

    Đến cuối cùng, tôi cũng chẳng nói.

    Đến cuối cùng, chúng tôi cũng trở thành người dưng rồi.

    Đơn phương một người là khoảng thời gian nhuộm màu của nỗi buồn, sự thất vọng, những giọt nước mắt mỗi đêm dài nhưng đó cũng là đoạn ký ức khó quên nhất.. Mọi thứ, tất cả mọi thứ về nó sẽ ở một góc nhỏ trong tim chúng ta kể cả khi tình cảm ấy đã không còn như trước nữa. Đoạn đường đẹp nhưng tôi không còn dũng khí để đi nữa.. Chào cậu

    Chuyến bay từ Sài Gòn đến Hà Nội trống vắng, mà lòng tôi lại an tĩnh đến lạ. Có lẽ tôi không thích cậu nhiều như tôi tưởng. Nỗi nhớ cùng trầm lặng cứ thế khép lại. Lớp bụi mờ kí ức một mảnh tình dang dở chết trẻ chưa thành hình cứ thế mà trôi theo gió thoảng mây bay.

    Lần ấy về lại Sài Gòn, là vì một chuyến đi công tác, mà cũng vì chính tôi đang chờ đợi điều gì, tôi cũng chẳng rõ. Ba năm không một tin nhắn, không một lá thư, tôi cứ nghĩ tôi đã quên, cũng như cách cậu để tôi trôi vào dĩ vãng. Tôi lang thang đường phố, đắm chìm thân mình trong cái xúc cảm nôn nao của người lữ khách trở về quê nhà.

    Tối muộn, gió thổi lên từng hồi rét lạnh. Tôi mở cửa taxi trở về khách sạn. Tôi đã rời đi ba năm, lại chẳng thể hiểu được thứ tôi muốn. Tôi quay lại trong ánh đèn chập chờn, lại chẳng tìm được người tôi cần.

    Bất ngờ thay, cậu đứng đó, quần áo sơ mi vẫn còn nguyên vẹn vẻ mệt mỏi của một chàng trai công sở.

    "Cậu về rồi."

    Tôi im lặng, gật đầu.

    "Về rồi thì đừng đi nữa."

    Tôi nén cười, khinh khỉnh hất cằm, tự nhiên như cái thuở chúng tôi vẫn còn cắp sách đến trường.

    "Không đi thì cạp đất mà ăn à!"

    "Tớ nuôi cậu."

    Tôi ậm ừ, để gió đêm tạt vào hơi lạnh khiến bản thân càng thêm thanh tỉnh. Bàn tay chúng tôi lại rất đỗi tự nhiên mà tìm về, siết chặt lấy nhau.

    Đêm Sài Gòn chẳng còn lạnh, tinh cần cũng chẳng còn đơn côi.
     
    Dương2301, meomeohh, Muối11 người khác thích bài này.
  2. Áng mây Vạn vật thế gian trôi lửng lờ

    Bài viết:
    46
    Hay quá. Vừa nhẹ nhàng vừa sâu đậm.
     
    LavilleDeLtte thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...