Phía Sau Có Anh Chờ Thể Loại: Đam Mỹ, Hồi Kí, POV, Kết HE CP: Trần Minh Hiếu & Đặng Thành An Tác Giả: Vu Quân công tử Hiếu gặp em vào một chiều thu, khoảng sân trường lá vàng rụng lả lơi theo cơn gió mát rười rượi. Ngày hôm đó những tia nắng ấm nhẹ nhàng rọi qua kẽ lá, phủ lên mái tóc mềm mại của em, và anh ngỡ em tựa thiên thần mùa hạ, hòa cùng sắc vàng em như bừng lên rực rỡ. Khoảnh khắc trái tim cằn cỗi bỗng chốc dao động, một cảm giác lạ lùng len lõi qua tâm trí. Dù rất khó để nhận ra, nhưng mùa thu năm nay "tia nắng" bé nhỏ ấy xuất hiện, có lẽ đã vô tình làm say mất một người. Anh theo bước chân em, từng chút một cố gắng để có được vị trí nhất định trong trái tim ái nhân. Một câu chào ngại ngùng, một lần ngồi cùng bàn ở phòng ăn, rồi một lần giúp đỡ trong thư viện. An đối anh như đối vị tiền bối, luôn giữ thái độ lễ phép vâng lời cực kì ngoan. Lúc nào bên cạnh anh cũng một tiếng "Hiếu", hai tiếng" "Hiếu", giọng em ngọt tựa mật ăn hoài không ngấy. Nhìn em tíu tít vui cười khi cạnh mình anh lại càng bị cuốn sâu, loay hoay mãi vẫn không tìm ra lối thoát giữa những cảm xúc tình yêu chất đầy lẫn lộn. Mối tình đầu bất chợt đến, chẳng biết tia nắng ấy có mãi rọi sáng qua con đường anh đi, hay sẽ lạc lối chạy theo bóng hình xa lạ khác. An chẳng bao giờ né tránh mỗi khi bàn tay ấy nắm chặt lấy tay em, mỗi khi được ngả vào lòng ngực vững chãi, tận hưởng cái ôm dịu dàng, mỗi khi Hiếu ghé sát tai em thì thầm những câu nói mập mờ. Nhưng em không nhận ra, hoặc cố tình giả ngốc hết lần này đến lần khác phớt lờ tâm tư anh, tiếp tục duy trì mối quan hệ như thường. Minh Hiếu cảm thấy ngột ngạt và nóng lòng, muốn bước qua ngưỡng cửa của tình bạn nhưng ai đó không hề tình nguyện mở khóa. Rồi một ngày trước khi anh kịp mở lời để tỏ bày, Thành An kéo tay áo anh, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ phấn khởi. "Em thích một đàn anh khóa trên, anh ấy rất đẹp trai, học giỏi, tính cách chững chạc lắm. Em định tiếp cận nhưng chưa biết phải làm sao. Anh ấy hoàn hảo như vậy sẽ có người dành mất thui." Em lẩm bẩm, hai ngón tay chọt chọt vào nhau, khuôn mặt xinh xắn hiện lên nét lo lắng lẫn suy tư khó nói. Thoáng một giây khựng lại, rồi như sợ đối phương nhận ra nên vội vàng giấu đi, Hiếu cố nặn một nụ cười gượng gạo, lòng như bị ai đó bóp nghẹn. Sau ngày ấy em không còn quấn lấy anh. Không còn những buổi cùng nhau ngồi trên chiếc xích đu nơi công viên, không còn những buổi anh giảng bài cho em đến tận khuya, những lần dạo phố ăn kem, hay những lần tan học anh đợi em trước cổng trường. Khoảng trời xanh cả hai vẽ nên giờ vắng bóng em chỉ còn một người đơn lẻ. Thành An dành hết thời gian và tâm tư cho người mình thầm mến. Anh đã thấy em tự tay gói giấy màu lên những chiếc hộp nhỏ, chọn lựa những đóa hoa tươi mới trong cửa hàng, nắn nót viết từng dòng chữ trên tấm thiệp xinh xắn. Chuông reo ra chơi lại chạy đi tìm người kia, mang theo tình cảm gửi vào những món quà, chỉ để đổi lấy một ánh nhìn, một câu cảm ơn hay một lần được đáp lại. Hiếu ghen tị với hắn ta, trăn trở suy nghĩ tại sao hắn chỉ là một người xa lạ, vừa tới đã chiếm trọn trái tim An. Còn bản thân anh, rõ ràng đến bên em trước, ở cạnh em lâu hơn, hiểu em hơn bất cứ ai, thế nhưng tình cảm lại đơn phương. Đau đớn nhưng không thể làm gì khác, không níu kéo được tia nắng khi nó không muốn mãi dừng chân ở một bến đỗ. An lướt ngang cuộc đời anh, thật nhanh đã biến mất. Hiếu từng thấy người đó ôm vai bá cổ với một cô gái khác, từng nghe điệu cười cợt nhả cùng những lời hời hợt mà hắn ta dành cho em. Anh muốn An nhận ra rằng em đang làm tổn thương chính mình. "Người đó không xứng với em đâu, An." Nhưng hình như lời khuyên nhủ của anh không thể chạm tới em. Em chất vấn anh không có tư cách để nói lời này, em một mực tin hắn ta, em khăng khăng rằng anh không hiểu gì cả. Rồi em bỏ đi, chẳng ngoái nhìn. Để lại Hiếu đứng trơ như tượng giữa không gian yên ắng, anh biết anh chỉ là kẻ bên lề cuộc đời em, chỉ có thể nhìn, chỉ có thể đau lòng. Nhưng.. Hiếu vẫn luôn đứng đó. Để một ngày em quay đầu, để một ngày em chạy ngược lại, để một ngày em khóc, cũng sẽ khóc trong vòng tay anh. * * * Minh Hiếu cứ lặng lẽ như thế. Tan học, anh đứng nơi cổng trường đợi em, nhưng anh quên mất bây giờ em có người đón đưa rồi. Em đi ngang qua anh nhưng hoàn toàn không để ý, em mãi nói chuyện với người bên cạnh, từng hành động thân mật đều được anh thu trọn vào tầm mắt. Nắm tay siết chặt, rõ ràng đã bao lần ép bản thân buông bỏ, ép bản thân phải đào hố vùi chôn cái tình cảm nghiệt ngã này. Nhưng rốt cuộc không làm được, anh sao nỡ trao em cho kẻ khác. Nụ cười ấy, đôi mắt sáng ngời ấy, trước đây từng là của anh, từng chỉ đối với anh. Bây giờ khác rồi.. An đã tỏ tình người ta, cũng đã nhận được lời đồng ý. Tình cảm của họ gắn kết như vậy, thử hỏi còn chỗ nào để chen chân? * * * Hiếu nhắn tin hẹn em đi ăn. Lâu lắm chưa gặp cục bông nhỏ. Hồi lâu sau điện thoại mới kêu "ting" một tiếng, anh vội vàng mở lên xem, chỉ có câu trả lời ngắn gọn: "Em bận rồi, để hôm khác nha." Nhìn màn hình hồi lâu, đối phương không hề có ý chờ câu đáp lời đã off hai phút trước. Hiếu đặt điện thoại sang một bên, khoé môi nhếch lên một nụ cười chua chát. Bận rồi sao? Hẳn giờ này em đang đi cùng hắn. Còn nói hôm khác, anh cũng chẳng biết hôm khác là khi nào. Chỉ trách bản thân vẫn ngu ngốc trông đợi vào cái hẹn mông lung của em. Minh Hiếu không còn là ưu tiên của Thành An nữa.. * * * "Anh Hiếu giúp em làm bánh nha! Sắp đến sinh nhật anh ấy rồi, em hậu đậu quá sợ sẽ hỏng mất." Hiếu nhìn em cười rạng rỡ, không nỡ từ chối, dù lồng ngực đau nhói vẫn chỉ có thể gật đầu. Cả buổi chiều hôm đó, anh cùng em loay hoay trong bếp. Thành An vụng về, tay chân lóng ngóng làm đổ bột khắp nơi, còn dính cả lên mặt. Nhưng em rất vui, mắt sáng lấp lánh khi nhào bột, trộn kem, cẩn thận từng tí khi gắn quả dâu trang trí cho chiếc bánh tỏa mùi hương thơm ngọt. Hiếu nhìn em cúi đầu chăm chú ghi chép lại công thức vào quyển sổ nhỏ, trong giây phút ấy anh ước gì kim đồng hồ quay ngược. Trở về những ngày mà em chỉ cần có anh, những ngày em làm tất cả là vì anh. Những ngày em ngây thơ không biết gì về tình yêu. Như thế, có lẽ cả hai sẽ bớt đau. Trước khi rời đi, Thành An đưa cho anh một tờ tiền. "Cảm ơn anh nha, em gửi anh chút tiền công." Hiếu đứng sững. Nhìn tờ tiền đưa ra trước mặt, rồi lại nhìn nụ cười tươi tắn của em. Tiền công ư? Từ khi nào mối quan hệ của họ trở nên xa cách như vậy? Anh cười nhạt, đẩy tờ tiền trở lại tay em, trầm giọng nói không cần. "Nhưng.." An ngập ngừng, có hơi áy náy khi cứ làm phiền đến anh, huống hồ anh còn không nhận khiến em cảm giác mắc nợ lắm. "Giữ lại mua quà cho người yêu đi." Nói xong câu đó Hiếu nhanh chóng dời chân, lòng trống rỗng. Chợt ngỡ ngàng khi bản thân tự cho rằng từ giờ cả hai chẳng còn dính líu gì nhau nữa. * * * Từ hôm đó, Minh Hiếu không còn chủ động nhắn tin cho An. Em bận rộn với tình yêu của mình, còn anh thì mỏi mệt bởi những cảm xúc không tên. Cứ ngỡ sẽ dần quên, dần kết thúc trong thầm lặng như vầy, nhưng hình như duyên chưa dứt.. Một buổi tối, khi đang từ cổng thư viện bước ra hướng về kí túc xá, anh tình cờ thấy An đứng ở góc khuất của con hẻm, tay ôm hộp quà được thắt nơ xinh xắn. Ánh mắt em mãi hướng về phía xa, dường như đang đợi ai đó. Hiếu biết em đợi ai. Cũng chẳng có ý định dừng lại, anh bước đi về con đường đối diện, nhưng khi nghe tiếng em bật ho, anh lại không kìm lòng được nữa. Bước đến bên em, anh nhìn em với đôi mắt xót xa lẫn trách mắng. Đêm khuya sương rơi gió lạnh thế này đứng ở đây không sợ cảm hay sao, còn mặc mỗi chiếc áo thun mỏng. Cũng không biết đã đợi bao lâu, Hiếu chẳng hiểu sao em lại yêu phải một kẻ vô tâm như thế. "Tên đó lại bận gì mà không đến đón em?" Hiếu vừa hỏi vừa cởi cái áo khoác trên người, nhẹ nhàng choàng qua bờ vai gầy mảnh đang run run. Thay vì trả lời câu hỏi của anh, An lại lảng tránh sang chuyện khác: "Nếu anh không bận có thể đưa em đến chỗ này được không?" Em chìa điện thoại ra, trên màn hình là một quán cà phê sang trọng trong thành phố, đặc biệt quán này còn là dành cho các cặp tình nhân. Hiếu nhíu mày. "Em hẹn với anh ta à?" Thành An gật gật đầu nhỏ. Hiếu không muốn làm tài xế đưa em đi gặp người khác, nhưng khi thấy ánh mắt mong chờ từ em, anh thở dài, tại sao An không biết anh thích em nhiều như thế, và tại sao anh lại không buông được em. Điều đó thật tồi tệ. "Lên xe đi." Anh mở cửa cho em vào, rồi cẩn thận cài dây cho em. Chẳng thể ngừng quan tâm em được. Xe chạy băng qua những ngả đường rực rỡ ánh đèn, qua những hàng cây xanh bên lề, qua dòng người đông đúc tấp nập. An phấn khởi kể về những kế hoạch tương lai của em và người ấy, về những món quà em cất công chuẩn bị, về những lần em nhắn tin đến tận khuya chỉ để hỏi người ta một câu đơn giản: "Anh ngủ chưa?" Minh Hiếu lắng nghe rồi im lặng không nói gì, tiếp tục lái xe. Khi đến quán cà phê, Thành An gấp gáp xuống xe, vẫy tay chào anh rồi bóng dáng bé nhỏ chạy vào trong. Nhìn theo em, lòng anh dâng lên một cảm giác khó chịu. Anh không về ngay, chầm chậm lái xe đến một góc khuất, lặng lẽ quan sát em. Rồi anh thấy Thành An đứng đó, hộp quà trên tay siết chặt đến mức run rẩy, nụ cười bên khoé môi em cứng đờ. Bởi vì người em yêu, đang ôm eo một cô gái khác, thản nhiên tình tứ với nhau ngay cả khi biết em xuất hiện. Anh cảm thấy cả thế giới trước mắt bỗng nhiên sụp đổ, giấc này Thành An đau một anh đau mười. Âm hận vì không thể ngăn cản em ngay từ đầu, để giờ sự việc lỡ làng thì em đã vướng vào vũng bùn này không cách nào thoát ra. Anh nghe loáng thoáng cuộc tranh cãi xảy ra giữa hai người, rồi em bước ra ngoài, nước mắt đọng nơi mi rơi xuống ướt đẫm gò má. Từng bước chân của em nặng nề đến mức khiến tim anh đau nhói. * * * Cơn mưa bất chợt đổ xuống như trút. Từng giọt thi nhau rơi trên mặt đường lộn bộp, dòng xe cộ lớp lớp chạy nhanh hơn, ai cũng vội vã tìm một nơi tránh khỏi làn mưa rét buốt. Riêng Thành An vẫn thờ thẫn ngồi bên lề, cả người em ướt sũng, lạnh đến run. Nhưng em mặc kệ, bởi nước mưa chưa chắc đã lạnh bằng tim em Bây giờ. Trong đầu em lúc này lởn vởn những câu hỏi tại sao. Em yêu hắn nhiều như vậy, tâm tư đem trao hắn. Em đã luôn tự an ủi bản thân rằng chỉ cần cố gắng thêm một chút, chân thành thêm một chút, rồi hắn sẽ rung động. Nhưng đổi lại, sự phản bội phũ phàng khiến em suy sụp. Nhìn tương lai phía trước chỉ còn có màu đen thăm thẳm mà em chẳng biết đi về đâu. An bật ho, tay ôm lấy cơ thể đang co ro vì lạnh, vì đau đớn. Bỗng, một tán ô to bung rộng, che chắn em khỏi màn mưa mù mịt. Em ngẩn người, chậm rãi quay đầu, đến khi nhận ra đó là anh, em lại không biết phải nói gì ngoài im lặng và phớt lờ. Minh Hiếu đứng đó, tay cầm ô, ánh mắt âm trầm đầy phức tạp. Có xót xa, có đau lòng, có cả trách móc. "Mưa rồi mau về thôi." Thành An cười nhạt, giọt nước mắt thấm mặn lại lăn dài. "Anh về đi, đừng lo cho em." Mưa vẫn rơi, từng hạt trĩu nặng như đè lên trái tim em. Em thì thầm như muốn tâm sự cùng anh: "Em thích anh ấy nhiều lắm.. Thật sự rất thích.." Giọng em nghẹn ngào vỡ vụn, mang theo nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Anh biết chứ. Anh đã chứng kiến tất cả. Chứng kiến em chạy theo một kẻ không xứng đáng, chứng kiến em dốc hết chân thành để rồi nhận lại đau thương riêng mang. Giữa cơn mưa lạnh lẽo, một vòng tay ấm áp kéo em vào lòng, siết chặt lấy em từ phía sau. Thành An khựng lại, cả cơ thể căng cứng. Hơi ấm của Minh Hiếu truyền đến, vững chãi và dịu dàng khiến em thêm run rẩy. Em không đẩy anh, cũng không lên tiếng, để mặc anh vươn tay nhẹ nhàng lại đi giọt nước mắt nóng hổi trên gương mặt anh nâng niu trân quý. Thành An nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, trái tim trong lồng ngực điên cuồng đập loạn. Hóa ra từ trước tới giờ, Hiếu luôn như vậy, chưa từng thay đổi khi đối em. Chỉ là em tự xây một bức tường kiên cố ngăn cách cả hai, tàn nhẫn đẩy anh ra xa mà thôi. Rồi Hiếu đột ngột cúi xuống, vòng tay qua eo em nhấc bổng lên. "A! Anh làm gì vậy?" Thành An hoảng hốt khi nằm trong vòng tay rắn chắc của đối phương, chân không ngừng đạp loạn. Nhưng dù em có vùng vẫy anh không hề có ý định buông em, rồi bất chợt anh nói: "Đừng khóc dưới một cơn mưa." Thành An không hiểu ý anh. Nhưng em không hỏi. Chỉ giương mắt nhìn Hiếu như muốn nói rằng tại sao anh cứ hết lần này đến lần khác đối tốt với em? Những cảm xúc bấy lâu đè nén Hiếu nghĩ không cần phải giấu nữa, chậm rãi nói ra lòng mình: "Anh yêu em." Yêu đến mức có thể giấu tình cảm này ngần ấy năm. Yêu đến mức chấp nhận gửi em cho người khác, chấp nhận giữ mối tình đơn phương dẫu biết nó đau. Giọng anh trầm thấp, từng câu từng chữ như khắc sâu vào trái tim đang thổn thức của Thành An. Em ngẩn ngơ, chưa thể tin những lời đối phương vừa nói là sự thật. Minh Hiếu khẽ cười, siết chặt cánh tay để em tựa vào lòng mình vững vàng hơn. "Anh không bắt em phải trả lời ngay. Cái chúng ta có là thời gian mà." Ngừng lại một chút, rồi anh ôn nhu: "Chúng ta cùng làm lại, được không?" Có lẽ vì quá mệt mỏi, quá đau lòng, cơn buồn ngủ kéo đến khiến mắt em nặng dần, và rồi An thiếp đi trong vòng tay Minh Hiếu. Nhưng trước khi ngủ say, hình như em đã nhẹ gật đầu để đáp lại câu hỏi của anh. Điều nhỏ nhoi ấy có lẽ là bước ngoặt để mối quan hệ giữa cả hai thay đổi. Mưa vẫn rơi, ánh đèn đường mờ nhạt, bên cạnh anh, Thành An đã có một chốn bình yên để tựa vào. * * * Hai năm sau Hôn lễ diễn ra trong khung cảnh hoa lệ và lãng mạn. Cả khán phòng tràn ngập hoa tươi, ánh sáng lung linh từ chùm đèn trên cao rọi xuống, tiếng nhạc từ cây đàn violin phát ra du dương êm dịu. Mọi ánh mắt đều hướng về bục cao, nơi có hai bóng người kề cận nhau, trao nhau cái nhìn đầy tình yêu nóng bỏng. Minh Hiếu siết chặt vòng tay quanh hõm eo mảnh khảnh của người thương, nâng bàn tay bé nhỏ của cô dâu và luồn chiếc nhẫn cưới vào ngón áp út. Viên kim cương lấp lánh như vì tinh tú sáng rực trên bàn tay em. Nhìn Thành An trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, khăn voan mềm mại buông xuống, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng. Minh Hiếu khẽ hôn lên mu bàn tay trắng nõn, thì thầm bảo rằng em đẹp lắm. An ngượng ngùng, cảm nhận hai má bắt đầu nóng ran. Khoảng khắc này, em vẫn còn bối rối. Những kí ức chợt ùa về - từ lần đầu vô tình gặp mặt, khi cả hai trở thành bạn thân, khi em chạy theo mối tình đầu mà không nhận ra người luôn bên cạnh mình. Và rồi, đến khi em cùng anh bước trên lề đường, trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh. Mọi thứ diễn ra quá vượt sức tưởng tượng, em chưa bao giờ nghĩ tới một ngày mình được yêu thương như vậy. Thời gian qua, Minh Hiếu từng chút một khiến em dao động, đến một ngày em nhận ra rằng chẳng biết từ lúc nào anh trở nên quan trọng đối với em, chẳng biết từ lúc nào em lại vô thức dựa dẫm vào anh, tận hưởng cảm giác được nuông chiều, được quan tâm mà trước kia khi bên tình cũ em không có được. Em biết rằng, cuộc đời mình sẽ chỉ gắn liền với riêng anh. Chỉ có Minh Hiếu cho em yêu và được yêu. Anh cắt đứt suy nghĩ của em bằng một nụ hôn dịu dàng. Đôi môi anh phủ lên môi em, tách mở khớp hàm rồi luồn lưỡi vào trong khuấy đảo, hút hết mật ngọt trong khoang miệng em. Thành An thở dốc, chỉ có thể kêu lên mấy tiếng vụn vặt, cánh tay trắng nuột vòng qua cổ Hiếu, kéo nụ hôn càng thêm sâu. Cả hai cứ thế đắm chìm trong men say của tình, mãi lúc sau mới dứt ra kéo theo sợi chỉ bạc mong manh. Xung quanh tiếng vỗ tay không dứt cùng những lời chúc phúc. Cái kết này quá viên mãn rồi. Cả hai hiện tại thuộc về nhau, tương lai đi cùng nhau. Một lần nắm tay mãi mãi không tách rời. - Hoàn - [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Nguyễn Ngọc Nguyên