Áo cưới ư? Áo cưới em không mặc!

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Tina nắng, 13 Tháng sáu 2020.

  1. Tina nắng

    Bài viết:
    15
    Nếu không phải anh. Áo cưới em không mặc!

    Năm 16 tuổi tôi gặp anh. Ở độ tuổi trăng tròn đẹp nhất của đời người con gái, tôi bắt đầu say nắng. Tuổi học trò ngây thơ hồn nhiên trong trắng, chỉ biết đỏ mặt, thẹn thùng từ xa dõi theo anh. Tôi đã rung động.

    Năm 17 tuổi tôi ghen tị. Tôi bắt đầu khó chịu khi nhìn thấy các cô gái không ngừng vây xung quanh anh. Ưu sầu cả buổi khi vô tình bắt gặp khoảnh khắc anh cười với cô gái khác. Tôi đã yêu.

    Năm 18 tuổi tôi tỏ tình. Anh chấp nhận. Tôi vui mừng, lao vào ôm chầm lấy anh. Từ nay tôi đã có người đàn ông thuộc về mình. Tôi có bạn trai.

    Năm 19 tuổi tôi hờn dỗi. Khó khăn trong những bước chân đầu tiên vào đời, dường như đã vật ngã tôi. Biến một người ngây thơ hồn nhiên vô tư như tôi trở nên khó tính. Tôi bắt đầu kiếm chuyện vô cớ. Hay cằn nhằn, giận dỗi anh. Anh vẫn yêu thương ôm lấy tôi, dỗ giành tôi. Tôi làm khó anh.

    Năm 20 tuổi gia đình tôi gặp biến cố. Tôi mất tất cả. Không còn người thân, gia đình. Tôi không còn nhà để về. Lúc ấy, anh chạy đến bên tôi. Nhẹ nhàng ôm lấy tôi, dịu dàng nói: "Về thôi. Về nhà của chúng ta nào." Tôi dựa giẫm anh.

    Năm tôi 21 tuổi tôi đòi bỏ học giữa chừng, lao đầu vào công việc. Bởi tôi không muốn trở thành gánh nặng của anh. Không muốn anh suốt ngày cật lực làm việc, tăng ca cả tuần không ngừng nghỉ. Chỉ để đủ tiền cho tôi học hành đàng hoàng, cho tôi vui chơi ăn mặc, không thua thiệt với bạn bè. Anh nổi giận. Lần đầu tiên anh lớn tiếng với tôi. Lần đầu tiên chúng tôi chiến tranh lạnh, mà người giận dỗi lại là anh.

    Anh không cho phép tôi bỏ học. Anh bảo: "Học là hành trang cuộc đời sau này của em. Anh không mệt, anh cũng chẳng ngại khổ. Anh chỉ sợ sau này em sẽ hối hận." Tôi ôm lấy anh khóc lớn, nức nở. Cuối cùng tôi cũng từ bỏ ý định bỏ học. Tôi vì anh.

    Năm 22 tuổi tôi quyết tâm học hành nghiêm chỉnh. Cố gắng sắp xếp ổn thỏa mọi việc lớn bé trong nhà. Tôi không muốn anh phải bận tâm. Tôi mong anh sẽ thoải mái khi được nghỉ ngơi ở nhà. Quên hết những mệt mỏi, khó khăn, gian nan ngoài kia, những thử thách, vất vả trong cuộc sống hối hả ngoài kia. Tôi bình yên.

    Năm 23 tuổi tôi tốt nghiệp. Vui mừng cầm trên tay chiếc bằng cao quý, tôi bắt xe đến công ty anh. Im lặng ngồi chờ anh tan làm, cùng nhau tay trong tay đi ăn một bữa thật ngon. Để rồi, tôi bắt đầu bước chân vào cuộc sống công việc. Tôi hào hứng.

    Năm 24 tuổi tôi bận, anh cũng bận. Chúng tôi mỗi người đều có công việc ổn định của bản thân mình. Ai cũng lo lắng phấn đấu làm việc, tranh giành cơ hội thăng tiến không muốn bỏ lỡ bất kì cơ hội dù là nhỏ nhoi nào. Chỉ mong sao, tương lai chúng tôi sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi bận bịu.

    Năm 25 tuổi chúng tôi bỏ quên nhau. Tôi chẳng thể nhớ nổi đã bao lâu chúng tôi không cùng nhau ra ngoài đi ăn, đã bao nhiêu ngày chúng tôi không cùng nhau tản bộ. Hay lần cuối cùng chúng tôi nắm tay nhau đi rạp chiếu phim là bao giờ. Chúng tôi đã lơ là nhau, lơ là chính bản thân mình. Anh bắt đầu đi sớm về khua, tôi cũng chẳng ngày nào về sớm. Chúng tôi chỉ gặp thoáng qua nhau trên chiếc giường chung. Tôi bỏ quên.

    Năm 26 tuổi tôi phát hiện anh có những biểu hiện đáng nghi. Anh không còn ôm tôi ngủ mỗi khi đêm về. Không hôn chào buổi sáng như thói quen thường ngày. Không gọi điện hỏi han quan tâm tôi đã ăn chưa, đang làm gì, mấy giờ về.

    Anh trở nên nhạt nhẽo. Ngày nghỉ ở nhà, không cùng tôi ngồi trên chiếc sô pha nhấm nháp ly cafe, cày những bộ phim hay. Không gối đầu lên hai chân tôi rồi mơ màng ngủ nữa. Anh chỉ đăm chiêu suy nghĩ, ngẩn ngươi yên lặng nhìn khung cảnh qua cửa sổ. Tay cầm chặt quyển ambum ảnh của chúng tôi. Anh như đang rời xa tôi. Cố gắng giữ khoảng cách với tôi. Tôi hoang mang.

    Năm 27 tuổi anh phát bệnh. Lúc ấy tôi mới biết. Thật ra anh đã chống chọi với căn bệnh ung thư gan quái ác, hơn một năm nay. Tôi giật mình. Vậy mà tôi đã làm gì? Tôi chỉ biết nghi ngờ, bỏ mặc vô tâm với anh mà không hề quan tâm đến anh. Không nắm lấy tay anh, khi cơn đau đớn tái diễn không ngừng lặp đi lặp lại, hành hạ thân xác anh. Không ôm lấy anh, khi nửa đêm anh bất chợt giật mình mồ hôi ròng rã, cả người run sợ vì cơn ác mộng. Không hôn lấy anh khi anh âm thầm khóc bên khung cửa sổ.

    Tôi đã làm gì khi anh phải một mình vật lộn với những nỗi đau khủng khiếp. Hay nỗi sợ hãi vô bờ bến trước sinh mạng không ngừng lung lay của mình. Tôi đã làm gì khi nửa đêm anh lao vào phòng tắm, hai tay ôm chặt lấy đầu, đập mạnh vào tường chỉ để phân tâm đi nỗi đau đớn giày xéo trên cơ thể. Tôi ở đâu khi anh khóc. Ở đâu khi anh đau, khi anh hoang mang lo sợ.

    Tôi ở đâu? Làm gì? Khi cuộc đời anh tăm tối? Khi anh cần tôi? Như anh đã từng bên cạnh tôi. Tôi hối hận.

    Năm tôi 28 tuổi tôi chịu nỗi đau đớn khổ sở nhất trong cuộc đời con người của mình. Tôi nắm lấy tay anh, cùng anh nằm trên chiếc giường bệnh trắng tinh. Cảm nhận cuộc đời anh đang từ từ trôi về phía chân trời. Anh nhìn tôi luyến tiếc thì thào: "Hôn anh đi!" Tôi cố gắng để bản thân bình tĩnh. Không để đau thương hiện hữu trên khuôn mặt vốn đã in hằn nỗi u sầu. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, cúi xuống hôn anh. Nụ hôn đau đớn, mặn chát mang nhiều ai oán, trách than với cuộc đời.

    Tại sao lại bất công với chúng tôi như vậy? Sao lại nhẫn tâm với anh như thế? Chúng tôi đã làm gì sai? Anh đã làm gì nên tội. Anh chỉ vừa trải qua một phần ngắn của cuộc đời, còn bao nhiêu điều tốt đẹp hãy còn ở phía trước chờ đợi anh, tại sao lại nhẫn tâm xóa bỏ nó. Xóa bỏ hết hy vọng của anh. Của chúng tôi.

    "Xin lỗi! Anh yêu em!" Anh trút hơi thở cuối cùng. Hơi thở yếu ớt ấy vẫn còn lưu luyến trên khuôn mặt tôi, như chẳng muốn rời xa.

    Tôi không thể nào giữ nổi bình tĩnh. Nước mắt như mưa. Tôi khóc lớn lên "không.. huhuhu" tiếng khóc xé lòng vang vọng tận trời xanh. Tôi mất anh.

    Năm 28 tuổi ấy tôi không chỉ mất anh. Tôi mất tất cả!

    Mất người thân. Mất người tôi yêu. Mất đi mái nhà của tôi. Tôi mất đi nụ cười, mất đi cả nước mắt.

    Anh đi không chỉ mang theo tình yêu của anh. Anh đi còn mang cả trái tim tôi, tình yêu của tôi, con người tôi, tâm hồn tôi. Anh mang đi cả cuộc đời tôi.

    Ngày đưa tang anh. Trời mưa rất to, gió lớn không ngừng thổi, như đang thương tiếc cho chàng trai trẻ tốt bụng.

    Tôi trang điểm xinh đẹp. Mặc trên mình chiếc áo mà anh thích nhất của tôi. Đeo trên tay chiếc nhẫn mà anh đã mua rất lâu, chờ đợi thời điểm tốt để trao. Đáng tiếc cuối cùng lại không còn cơ hội.

    Tôi nhìn người thân, bạn bè, đông nghiệp đau thương bốc từng nắm đất phủ lên người anh, mà lòng đau như cắt.

    Nhưng tôi không khóc!

    Còn nước mắt đâu để cho tôi khóc?

    Một con người không có trái tim, thì làm gì có biểu cảm dư thừa cơ chứ. Khóc là điều xa xỉ đối với tôi.

    Anh đi rồi, nhưng tôi sẽ không nói tạm biệt. Bởi với tôi anh luôn ở ngay đây. Bên cạnh tôi. Chưa bao giờ rời xa.

    Bao nhiêu năm tiếp theo. Tôi trở thành một người phụ nữ xinh đẹp hết sức thành công. Người theo đuổi không ngừng nối tiếp. Tôi chẳng để tâm.

    Cha mẹ, người thân anh, bạn bè tôi khuyên tôi nên tìm cho mình một bến đỗ. Cho dù không có tình yêu, thì chỉ cần yên bình là được.

    Tôi không nghe. Tôi mặc kệ lời họ nói, họ khuyên giải. Bỏ ngoài tai tất cả.

    Kết hôn ư? Anh đi rồi, tôi kết hôn cùng ai?

    Một năm nào đó. Vô tình đi ngang qua cửa tiệm áo cưới mà trước đây hai chúng tôi rất thích. Tôi đứng lại. Chiếc áo cưới huyền thoại năm xưa vẫn còn ở nguyên đó không hề xê dịch. Tôi cũng chẳng bận tâm tại sao chiếc váy xinh đẹp ấy, lại chẳng có ai bỏ tiền ra mua, hay do chủ quán không chịu bán. Tôi chỉ nghĩ về anh. Trước kia có lần anh nhìn thấy nó, rồi về nhà nắm lấy tay tôi quyết tâm bảo: "Anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để mua chiếc váy đó. Rồi em sẽ mặc nó vào ngày cưới của chúng ta. Em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trong cuộc đời này."

    Tôi im lặng suy nghĩ. Quyết định đi vào cửa hàng mua chiếc váy mà anh thích đấy. Tôi dễ dàng mua được nó.

    "Anh, em mua được rồi. Anh nhìn thấy không? Anh là kẻ dối trá. Chỉ hứa suông. Nói mà chẳng thể làm." Tôi ngước mắt lên trời thều thào.

    Tôi vững vàng bước đi chẳng hề vương vấn!

    Tôi đưa chiếc váy về nhà. Xếp gọn gàng bỏ ngăn nắp vào một ô tủ.

    Khóa chặt lại.

    Áo cưới ư? Để làm gì khi người đó không phải anh!

    Áo cưới ư? Để làm gì khi người mua không là anh!

    Áo cưới ư? Để làm gì khi anh đã chẳng còn!

    Anh biết không?

    Em thà rằng: "Sau này chúng ta cái gì cũng có nhưng lại không có chúng ta"

    Còn hơn là: "Sau này em cái gì cũng có nhưng lúc đó anh đã chẳng còn tồn tại"

    Cả đời này của em sẽ không một lần kết hôn, nếu không phải là anh.

    Em sẽ không mặc áo cười vì bất kì ai ngoài trừ anh.

    Em sẽ để giành. Lúc gặp lại anh. Cho dù bao nhiêu năm đi nữa. Cho dù lúc ấy em đã già nua xấu xí, tay chân run rẩy chống gậy đứng không vững. Em vẫn nguyện ý.

    Chỉ cần anh muốn em sẽ mặc.

    Cùng anh tay trong tay bước vào lễ đường.

    Áo cưới! Em chỉ mặc một lần.

    Mà nếu đã không có anh.

    Áo cưới. Em không mặc!

    Hết!
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...