Dựa theo "đơn đặt hàng đặc biệt" từ "một người đặc biệt". Áo cưới học sinh (Tên khác: Hồi ức của quá khứ) Tác giả: Chin (Hậu Vương Quán) Thể loại: Truyện ngắn, Tâm sự bạn đọc Ngó qua các truyện ngắn khác của Chin tại: Các tác phẩm sáng tác của Chin * * * - Trang... Con muốn mặc gì cho ngày cưới? - Đồng phục... Đó là bộ đẹp nhất của con... -----------------o0o--------------- Năm 1961. - Này, mai là lễ Tốt nghiệp đấy! Tớ thấy vui quá Trang ơi! - Vân mỉm cười nhìn Tôi, nó đang mơ mộng về một lễ tốt nghiệp hết năm cấp hai đầy hứa hẹn. - Nhanh nhỉ, mới đó mà đã hết năm rồi. Mà cậu có dự định gì cho tương lai chưa Vân? - Tôi đáp lại. - Nhất định là tớ sẽ theo học trường cấp ba trên thành phố. Tớ nghe nói ở đó chất lượng dạy học tốt lắm. Ba mẹ tớ vẫn đang cố gắng cho tớ theo học trường đó nè! Còn cậu? Cậu định làm gì? - Tớ chưa biết, hưng chắc là... Nếu cậu lên thành phố rồi, tụi mình còn gặp nhau không? - Còn chứ. Tớ sẽ về thăm cậu thường xuyên mà! * * * Vậy mà cậu đâu có về thăm tôi? Ngày cậu đi, tôi lặng lẽ nhìn theo cậu bước lên xe đi về thành phố. Chín năm liền chúng ta là bạn, cùng nhau học tập, cùng nhau vui chơi. Chín năm trời là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tôi. Quãng thời gian ấy, tôi đã gặp cậu, và có một cô bạn thân, có thể cùng nhau chuyện trò chia sẻ mọi điều trong cuộc sống. Giờ cậu đi rồi. Tôi biết tâm sự cùng ai? Tôi không thể theo bước cậu được... Tôi không thể lên thành phố. Vì nhà tôi nghèo! Một con nhỏ nhà nghèo, bị bạn bè chê cười châm chọc... Một tiểu thư đài các, một cô công chúa nhỏ của huyện, được mọi người quý mến... Hai con người xa lạ, đối nghịch nhau về hoàn cảnh và địa vị. Chúng đã gặp nhau, và trở thành bạn bè của nhau... Rồi trở thành bạn thân suốt chín năm trời! Còn giờ thì chúng nó chia lìa đôi ngả. Công chúa nhỏ thì vẫn tiếp tục sự nghiệp học hành cao cả do ba mẹ truyền dạy. Con nhỏ nhà nghèo quay về làm nông phụ giúp ba mẹ nơi thôn quê. Tốt nghiệp cấp hai, cũng là lúc tôi bỏ dở quãng đời cắp sách của nó. Nhà tôi đông anh chị em, tôi là chị cả, cũng là đứa sáng dạ thông minh nhất cả đám, mẹ tôi thường bảo vậy. Nhưng vì nhà tôi nghèo! Ba mẹ không đủ điều kiện cho tôi tiếp tục đi học. Hơn nữa bên dưới tôi còn một đàn em nhỏ. - Con gái học xong cấp hai là về lấy chồng phụ giúp ba mẹ nuôi lớn các em. - Con Trang học xong cấp hai là biết cái chữ rồi... mày để tiền đó mà lo cho thằng Út nó đi học. - Con gái ở nhà giúp mẹ giúp ba, hơi đâu mà cắp sách đến trường như tụi đàn ông con trai cho khổ ra. Đấy, những lời bàn tán của hàng xóm truyền tai hằng ngày đấy. Tôi không quan tâm đến mấy chuyện đó. Với tôi, được đi học, được biết đến từng con chữ, từng số đếm đã là một điều may mắn trong cuộc đời. Thằng Út ư? Nếu nó muốn đi học, tôi sẽ nghỉ học cho nó có tiền mà đi... Nhưng nó tối ngày chỉ biết rong chơi mê mải... Nó không muốn đi học. Tôi chưa từng oán trách điều gì về gia đình mình. Gia đình tôi tuy nghèo thật, nhưng đó là nơi tôi cảm thấy bình yên nhất trong cuộc sống này. Tôi muốn làm điều gì đó giúp đỡ gia đình này... Nhưng đó không phải là chuyện lấy chồng! Mẹ tôi chưa bao giờ đề cập đến vấn đề đó. Ba tôi chưa bao giờ hứa hôn với bất kì ai. Tôi không muốn điều đó. Tôi muốn được ở bên ba mẹ, được ở bên các em. - Con sẽ ở nhà giúp ba mẹ trồng lúa... Con không đi học đâu... Để chị Hai đi học, chị học giỏi lắm, để chị đi học đi Mẹ... - Lời nói của con em thứ hai. - Con cũng thế, con không đi học đâu, con học dốt, lúc nào cũng phạm lỗi, con không muốn đi học... Chị Hai là người ham học nhất, chị Hai giỏi nhất, Ba mẹ cho chị đi học đi... - Thằng Út nài nỉ. Nhưng ba mẹ tôi đã quyết, và bản thân tôi cũng muốn vậy. Tôi không thể tiếp tục việc học nữa rồi. Tôi muốn được ở bên gia đình nhiều hơn. Tôi muốn được chăm sóc ba mẹ, cùng đi làm kiếm tiền nuôi các em. Chúng nó sẽ có cuộc sống tốt hơn tôi. Chúng nó phải đi học, chúng nó không được nghỉ... như tôi. Ấy thế mà không thể... Điều tôi lo sợ nhất, là sức khỏe của ba mẹ tôi. Ba tôi lâm bệnh. Đó là kết quả của những lần thức đêm thức hôm, làm việc quá sức trong một thời gian dài. Ông vì chị em tôi mà lao động gắng sức, ông vì miếng cơm manh áo của gia đình này mà không quản nắng mưa sớm tối đi làm thuê làm mướn. Ai bảo gì ông cũng làm, ai thuê gì ông cũng tới. Chỉ một trận ốm, bao nhiêu tiền của công sức tích góp của ba mẹ tôi đều từ đó mà đi mất. Mẹ tôi lo thuốc thang chạy chữa cho ba. Nhiều lắm! May sao mà ba tôi đã bình phục. Nhưng cái cảnh nghèo thì vẫn hoàn nghèo mà thôi. Bao nhiêu năm qua, tiền ăn, tiền học của tôi, đều một tay ba lo liệu. Mẹ tôi còn phải lo cho các em. Những ba đứa em. Tiền nong bán thóc còn không đủ để trang trải cho ngần ấy miệng ăn chứ đừng nói gì đến chi phí học hành của cả bốn đứa. Tôi thương các em lắm. Chúng nó còn bé, nhưng chúng nó đã muốn giúp đỡ ba mẹ. Tôi không cho phép bản thân mình đứng nhìn các em phải đi làm, còn bản thân mình lại được cắp sách đến trường như vậy. Không công bằng một chút nào. Tôi muốn nhường lại cơ hội học tập cho các em. Nhưng nhà tôi bây giờ làm gì còn tiền cho các em đi học? * * * - Tao nghe nói làng trên có một cậu ấm con nhà giàu, vừa chuyển từ thành phố về đây. Biết đâu nó ưng mày thì sao, mày cứ thử một lần gặp cậu ấy đi! - Con Thắm vỗ vai tôi. Ngoài Vân ra, tôi còn một đứa bạn nữa, là Thắm. Thắm ở ngay sát nhà tôi, gia cảnh của nó thì chẳng khấm khá hơn nhà tôi là bao. Nhưng nó là con một. Nó cũng bỏ học, để lấy chồng. Nhà nó nghèo quá mà. Nó lấy chồng cũng được gần một năm rồi. - Tao không biết nữa... Người như tao thì có gì để cậu ấy để mắt đến? - Sao lại không? Mày xinh đẹp, ưa nhìn thế này, chàng gặp kiểu gì chẳng đổ đứ đừ. Mày cũng nên tính đến truyện tương lai đi chứ! Nhà mày giờ như thế này... Còn các em mày nữa... - Tao biết là tao cần phải lo cho các em! Nhưng tao không muốn lấy chồng. Với cả nếu có lấy tao cũng không thể lấy tiền bên nhà chồng về đưa cho ba mẹ được... Tao không muốn điều đó... - Bán con... Tôi giật mình ngoái lại nhìn Thắm. - M... mày nói cái gì cơ? - Tao nói tao ấy. Mày biết đám cưới của tao như thế nào rồi chứ? Không một lời chúc phúc, không một lời hỏi thăm, một đám cưới chui... Và ba mẹ tao được hai mươi triệu đồng... Hai mươi triệu thời nay là to lắm. Đám cưới của con Thắm diễn ra trong bí mật, ngay cả những người bạn như tôi cũng không được đến dự. Một đám cưới diễn ra trong bí mật, và ba mẹ con Thắm thì nhận được tiền... Họ bán con họ đi làm dâu nhà người ta. Bản thân tôi cũng từng nghĩ đến điều đó. Sẽ ra sao nếu như một ngày ba mẹ tôi gả tôi cho người khác? Một người xa lạ ư? Cũng vì chữ "tiền"? Tôi chưa từng nghĩ đến việc một ngày mình bị gả đi trong nước mắt của đấng sinh thành. Điều mà tôi không hề mong đợi. Một đám cưới... Cậu ấm công tử kia là bạn của chồng cái Thắm. Và sau một loạt cuộc giới thiệu và tác thành từ cái Thắm, tôi cũng gặp được cậu ta. Và cũng vì thế mà có cái đám cưới này. Ba mươi triệu đồng! Tôi đáng giá thế sao? Không! Tôi không hề muốn điều đó. Nhưng gia cảnh nhà tôi không cho phép tôi từ chối. Ba mẹ tôi nuốt nước mắt gật đầu với người ta. Tôi nuốt nước mắt nhìn ba mẹ mà lòng quặn đau. Tôi đau một thì ba mẹ phải đau mười. - Mẹ xin lỗi con! Mẹ không xứng đáng làm mẹ của con! Không có một người mẹ nào lại nhẫn tâm bán con của mình cả... Mẹ không xứng đáng... Mẹ tôi gào lên trong đau đớn. Ba tôi thì im lặng. Cái im lặng đến chết người. Tôi hiểu rằng ba tôi cũng đau lòng lắm. Gia đình tôi tuy nghèo, nhưng chưa bao giờ phải làm điều đó. Hàng xóm dị nghị... Phải! Ba mẹ tôi bán tôi với giá ba mươi triệu. Đúng hơn là chính bản thân tôi cũng bán tôi đi với con số như thế. Tôi gật đầu trước số phận sắp sẵn cho mình. Một đám cưới giữa hai con người xa lạ. Một đám cưới mà không hề có tình yêu. Đó đúng hơn là một cuộc mua bán. Một món hàng làm dâu nhà người ta với giá ba mươi triệu... Một món hàng, là tôi. - Trang... Con muốn mặc gì cho ngày cưới? - Đồng phục... Đó là bộ đẹp nhất của con... Mọi cô dâu lên xe hoa về nhà chồng đều mặc cho mình những bộ đồ đẹp nhất. Và bộ đồ của tôi là tấm áo trắng học trò. Đám cưới của một đứa vừa tốt nghiệp cấp hai... Đám cưới của một đứa học sinh. Sẽ vui lắm đây... Số tiền ba mươi triệu được gửi đến nhà tôi. Bên gia đình đó có đến dạm hỏi. Hình thức thôi mà, đi ăn hỏi mà đem theo trầu cau cùng một số tiền lớn... Một cuộc mua bán thì đúng hơn. Ba mẹ tôi nhìn đống tiền trên bàn... Không nhận! Phận là con gái trong nhà. Tôi không có quyền quyết định nữa rồi! Từng giọt nước mắt cứ thế rơi. Mẹ cúi gằm mặt. Ba im lặng không nói. Tôi đưa tay ra. Chạm vào đống tiền... - Chúng tôi xin phép đưa cháu về làm dâu con nhà họ Phạm. Tôi đưa tay nắm lấy từng tờ tiền... Là tôi tự bán tôi. Mẹ tôi bật khóc, bà chạy ra phía sau nhà. Mấy đứa em ngơ ngác nhìn theo mẹ, rồi chạy theo. - Tôi... đ... đồng... ý... Ba tôi run run. Chưa bao giờ tôi thấy hai tiếng "Đồng ý" lại khó nói đến vậy. Tôi khẽ gật đầu như xác nhận lại một lần nữa. Kết thúc rồi! Vậy là kết thúc thật rồi. Tiền đã cầm, vậy chỉ còn đợi đến ngày cưới thôi. Tôi nhếch mép cười trong cay đắng. Là tôi tự bán tôi thôi, không phải là ba mẹ đâu! - Trang... Con muốn mặc gì cho ngày cưới? - Đồng phục... Đó là bộ đẹp nhất của con... Lại là câu hỏi đó, nhưng người hỏi là mẹ chồng tương lai của tôi, đúng không nhỉ? - Vậy cũng được. Số tiền ba mươi triệu... là tiền lo cho các em, lo cho gia đình, không phải là tiền tôi có thể dùng để lo cho đám cưới của mình. Tôi không có đồ đẹp, tôi muốn mặc đồng phục. Bộ áo trắng tinh khôi nhất của cuộc đời tôi... Như trang giấy trắng nhất trong cuộc đời tôi vậy. -----------------o0o--------------- - HẾT -
Ừm, thực ra thì truyện này Chin viết lâu lắm rồi, không đăng bài mà chỉ lưu trong mail. Đêm qua vô tình tìm lại được nên đăng lại và đổi tên nhân vật. Nó là một tập ngoại truyện của bộ truyện dài Tâm linh Âm dương kì bi, nhưng mà cũng có thể coi là một truyện ngắn :3