ẢO ẢNH Tác giả: Minh Kyo Thể loại: Truyện ngắn Khi màn đêm dần buông nơi chân trời, ánh nắng cuối cùng cũng vụt tắt. Trong căn phòng nhỏ vẫn còn vương mùi khói thuốc, tàn thuốc và vỏ chai rỗng vương vãi khắp nơi. Gió nhẹ nhàng len lỏi qua rèm cửa sổ, kéo theo hơi lạnh của đêm. Ánh trăng lạnh lùng rọi vào, nhuộm không gian bằng thứ ánh sáng mờ nhạt, u uẩn. Ở một góc phòng, le lói ánh đỏ của điếu thuốc chưa tàn. Một bóng hình tàn tạ ngồi đó, lặng lẽ nhìn ánh trăng lấp ló ngoài khung cửa. Trên gương mặt điển trai, đôi mắt đỏ hoe đang cố níu giữ những giọt nước mắt không được phép rơi xuống. Đã hơn một tuần trôi qua, vậy mà anh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật: Cô đã rời xa anh mãi mãi. Trong cơn say miên man bởi những chai rượu cạn, anh thấy cô. Đôi bàn tay nhỏ nhắn dịu dàng vuốt lên gò má giờ đã có phần xanh xao, mệt mỏi của anh. "Em về rồi đây. Đừng buồn nữa nhé!" Giọng nói trong veo, nhẹ như tiếng chuông gió khẽ vang bên tai. Anh bật khóc, ôm choàng lấy cô như một đứa trẻ: "Đừng đi.. Đừng rời bỏ anh, xin em!" "Ừm.. Em không đi đâu. Em ở đây mà!" Cô ôm lấy anh, đôi bàn tay bé nhỏ vỗ về đôi vai đang run lên từng đợt. Anh thiếp dần đi trong vòng tay ấy, có lẽ đây là giấc ngủ bình yên nhất kể từ ngày cô rời xa. Khi tỉnh dậy, hơi ấm vẫn còn vương trong lồng ngực. Cô đang nằm trong lòng anh, ngủ say. Anh đưa tay chạm nhẹ lên gò má cô, như muốn khắc sâu hình bóng ấy vào tim. Anh không dám rời mắt khỏi cô anh sợ rằng chỉ cần chớp mắt thôi, cô sẽ tan biến. Hàng mi cong khẽ run nhẹ, đôi mắt anh đào từ từ hé mở. Cô nhìn anh, nở nụ cười dịu dàng, rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh. "Chào buổi sáng, anh yêu." Nụ hôn ấy kéo anh ra khỏi những dòng suy nghĩ rối bời. Cô rời khỏi chiếc giường nhỏ, kéo tay anh dậy. Anh lặng lẽ đi theo, ánh mắt vẫn không rời cô. Cô đẩy anh ngồi xuống bàn, rồi tất bật chuẩn bị bữa sáng. Chỉ một lát sau, bàn ăn đã được bày biện đủ đầy. Đôi mắt cô lấp lánh, thúc giục anh nếm thử. Anh mỉm cười và thuận theo. Cô gái nhỏ chống cằm ngồi đối diện anh, mỉm cười hỏi: "Anh sao thế? Đồ ăn em nấu không ngon à?" Anh khẽ lắc đầu, vội cúi xuống thưởng thức bữa sáng. Vẫn là hương vị quen thuộc, vẫn những món ăn từng khiến anh mỉm cười trong vô thức. Nhưng giờ đây, nỗi chua xót cứ âm ỉ dâng lên trong lồng ngực. Anh ngẩng đầu cô gái đối diện đã biến mất. Chiếc nĩa trên tay rơi xuống, vang lên tiếng va chạm lạnh lẽo. Anh bật dậy, đầu gối va mạnh vào cạnh bàn phát ra một tiếng động lớn. Nhưng anh không để tâm. Cơn đau bị bỏ lại phía sau khi đôi chân vội vã lao khỏi phòng ăn. Anh chạy đến cửa phòng ngủ, đẩy tung cánh cửa. Căn phòng màu xám bạc trống trơn. Anh quay người, đôi mắt đầy hoảng loạn. Rồi một âm thanh khe khẽ vang lên. Cánh cửa phòng giặt mở ra. Cô gái nhỏ ôm chậu quần áo đã giặt bước ra, đôi chân trần chạm nhẹ lên nền gạch lạnh. Trái tim đang lơ lửng trong nỗi sợ hãi của anh cuối cùng cũng hạ xuống. Anh bước dài, ôm chầm lấy cô, chặt đến mức đôi tay vẫn còn run rẩy không chịu buông lơi. "Em đây mà.. Anh sao vậy?" Giọng cô nhẹ như gió thoảng, xoa dịu những cơn gió hoảng loạn vừa lướt qua tim anh. Anh không trả lời, chỉ lắc đầu nhẹ. Rồi khẽ đón lấy chậu quần áo trên tay cô, tay còn lại siết chặt bàn tay nhỏ bé kia, như thể nếu buông ra.. cô sẽ lại biến mất. Cô nhìn đôi tay anh siết lại đến nổi cả gân xanh, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh an ủi. "Cùng đi nhé?" Họ cùng nhau đi phơi quần áo, anh cứ theo sau cô như một chiếc đuôi nhỏ. Cô gái cứ thoăn thoắt dọn dẹp, anh vẫn không rời một bước. Cô kéo chiếc vòi tưới cây nhỏ, tưới mát cho những đóa tường vi màu đỏ xinh đẹp. Nhìn những giọt nước rơi nhẹ lên cành tường vi đỏ thắm. Cô mĩm cười rạng rỡ nhìn anh. Đôi mắt sáng như ánh sao trời. Ngày dần trôi qua và đêm lại buông xuống, khi ánh trăng lại len qua khung cửa sổ, anh nhìn thấy cô ngồi trên chiếc ghế cạnh ban công đôi chân nhỏ bé khẽ đong đưa, ánh mắt xa xăm. Cô chợt cất tiếng hỏi: "Anh nhớ chỗ này không? Mình từng ngồi đây cả buổi tối chỉ để đếm sao." Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Không hiểu vì sao trái tim anh quặn lên từng cơn. "Em từng nghĩ.. nếu một ngày nào đó em không còn ở đây, anh sẽ vẫn sống thật tốt. Vì em không muốn là nỗi buồn của anh." Cô quay đầu nhìn vào anh, đôi mắt ấy vẫn sáng như ánh sao trên trời, nhưng hình bóng đã dần mờ nhạt. "Kyo, em mong rằng, dù bất cứ điều gì xảy ra, anh vẫn sẽ sống tiếp thật tốt. Thật tiếc vì không thể ở cạnh anh nữa. Em phải đi rồi.." Bóng dáng cô dần tan biến trong ánh trăng mờ ảo. Anh vẫn ngồi bất động, nhưng nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt. Cánh tay anh vươn ra, như muốn níu giữ lấy chút bóng hình còn sót lại của cô. Thế nhưng, mộng rồi cũng phải tan. Trở lại với thực tại ngổn ngang, đôi môi khô khốc cắn chặt, anh nén lại nỗi đau đang cuộn trào trong lồng ngực. Từng ký ức về cô lướt qua như những thước phim tua chậm. Bức tường cuối cùng trong anh sụp đổ. Anh bật khóc, ôm lấy chiếc áo cô từng mặc hôm đó, khóc như một đứa trẻ không còn ai để yêu thương. Rõ ràng họ đã chạm tay đến điểm cuối của hạnh phúc, nhưng ông trời lại tàn nhẫn cướp mất cô. Nụ cười chỉ vừa mới rạng rỡ, hạnh phúc còn chưa kịp trọn vẹn. Tai nạn ập đến xe hoa hóa xe tang, áo cưới thành áo tang. Chiếc váy trắng tinh khôi nhuốm một màu đỏ rực rỡ như những cánh tường vy mà cô rất thích, nhưng lại phủ lên thế giới của anh một màu đen đặc quánh, không còn lấy một tia sáng. Anh mất cô mất đi ánh sáng duy nhất của đời mình. Thế nhưng, anh không thể bước theo cô, chỉ bởi lời cô để lại: "Đừng khóc, anh phải sống thật tốt nhé. Vì em!" Anh gào khóc trong tuyệt vọng "Xin lỗi, cho anh thất hứa một lần, anh thực sự không thể mạnh mẽ khi mất em!" Ánh mặt trời đầu tiên chiếu vào cửa sổ, anh gạt đi những giọt nước mắt, và thực hiện nguyện vọng của cô, nhưng từng ngày trôi qua, anh sống như một cái bóng. Người ta thấy anh ngồi trước mộ cô mỗi chiều hoàng hôn, tay vẫn nắm lấy chiếc áo cũ. "Anh đã cố sống tốt, nhưng thế nào là tốt khi em không còn?" Giọng anh khản đặc. Rồi một ngày, người ta không còn thấy anh nữa. Gió thổi qua, lặng lẽ. Có lẽ, cuối cùng, anh cũng đã đi theo cô về nơi không còn sự chia ly. Nơi mà cả hai có được hạnh phúc trọn vẹn. Hết.