Anh và em Đứng giữa màn đêm hai thân người chậm bước Là anh là em là mối tình của nhiều năm về trước Em kể chuyện một ngày, anh lắng nghe không hỏi Đi hết một vòng tròn ta tự hỏi đã khuya thế rồi sao Ký ức kỷ niệm chỉ đơn giản và nhẹ nhàng thế thôi Vậy mà bao năm anh và em của xưa kia vẫn còn đó Hai đứa lang thang, hai bóng hình ẩn hiện Mãi một khung hình choán hết khoảng sáng trong anh Khúc cua buổi xế chiều ngày hôm em khóc Chắc cũng đông người lắm và em thì cứ đi Anh là kẻ im lặng, cứ lắng nghe, cứ tự an ủi mình Những mảng ký ức vui buồn tranh giành phần sáng tối Đến tận hôm nay anh và em vẫn là hai bóng hình Nhưng là hai cái bóng xưa cũ không màu không vị Cái màu vị ấy anh giữ kỹ như một phần sống nhỏ Để những vùng sáng tối còn đủ sức ăn mòn hết tâm can Hương 49