Tên truyện: ÁNH TRĂNG DỊU ÊM CỦA TÔI Tác giả: YONDY Thể loại: Ngôn tình, sủng Số chương: Đang ra LINK THẢO LUẬN: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của YonDY * * * Văn án Thích thầm một người là như thế nào? Thỏ nhỏ cứ luôn suy nghĩ tới.. Nhưng chưa có câu trả lời. Cho đến một ngày, Thỏ nhỏ đụng phải Mặt trăng.. Thế là câu chuyện tình yêu của thiếu nữ nhút nhát và chàng trai lạnh lùng bắt đầu. Đôi lời của tác giả: Câu chuyện này xuất phát hoàn toàn từ mộng mơ của thiếu nữ. Những câu chuyện ấm áp ngọt ngào nho nhỏ của Thỏ nhỏ và Mặt trăng, hi vọng sẽ khiến mọi người được an ủi tinh thần và có niềm tin hơn vào giấc mộng tình yêu của mình. Nhân vật chính: Thỏ nhỏ (cô) và Mặt trăng (anh)
Chương 1: Gặp gỡ. Bấm để xem 1. Một ngày nọ, Thỏ nhỏ đang tung tăng trên đường đến trường, trong lòng đầy ấp những mộng mơ tốt đẹp. Ngày hôm nay là ngày đầu tiên Thỏ nhỏ được đi đến trường học. Chính là như vậy. Trước đây, sức khỏe của Thỏ nhỏ không được tốt nên ba mẹ và anh trai của Thỏ nhỏ không muốn để Thỏ nhỏ đến trường học nên Thỏ nhỏ chỉ có thể ở nhà nhận sự dạy dỗ kiến thức của ba mẹ và anh trai. Được rồi, không thể phủ nhận gia đình của Thỏ nhỏ đều là người có trình độ cấp cao. Nhà của Thỏ nhỏ được xem là gia đình danh môn thuộc hàng trí thức. Ba mẹ là giáo sư đại học, anh trai là thiên tài từ trong trứng nên việc dạy học cho Thỏ nhỏ là đều là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, mặc dù sức khỏe không tốt, nhưng với gen di truyền từ ba mẹ, Thỏ nhỏ tuy hơi ngốc so với anh trai nhưng vẫn hoàn thành đúng với lượng kiến thức đúng với độ tuổi lớp 8 cấp hai. Trong suy nghĩ của Thỏ nhỏ, anh trai của cô là người vô cùng tài giỏi. 5 tuổi đã được gọi là thiên tài khi có thể tự học chữ, tự học tiếng anh và học thêm 4 thứ tiếng khác. 10 tuổi, với lượng kiến thức của anh ấy có thể được đặc cách nhảy lớp lên lớp 10. Anh ấy được đưa thẳng vào trường dành cho những thiên tài. Thành tích của anh trai cô luôn luôn tốt, thậm chí chỉ có tốt hơn không có thụt lùi. Nhưng ba mẹ lại không muốn anh ấy có cuộc sống gò bó, nên từ chối lời mời đặc cách quyết định để anh ấy học như người bình thường. Nên anh ấy tự quyết định thi vào học ở một trường top 1 của thành phố. Hiện tại, anh ấy đang học lớp 10. Còn Thỏ nhỏ được ba mẹ đưa vào một trường cấp 2 gần đó để tiện cho anh chăm sóc cô. Thỏ nhỏ vô cùng sùng bái anh trai, nhưng là trong suy nghĩ thôi. Anh trai cô thích nhất là trêu chọc cô, cứ mỗi lần anh trai đi học về là Thỏ nhỏ lại được chỉnh lên bờ xuống ruộng. Anh trai bắt cô phải học tập, giải bài tập toán, luyện tập thể thao.. Bài tập ngày nào cũng nhiều, ngày nào cũng làm tới tối luôn, có khi không làm xong cô lại bị anh trai bắt làm nô dịch cho anh ấy. Anh trai cô chỉ cần ngồi chơi game thôi cũng trở thành học sinh đứng nhất, tại sao cô phải tích cực như vậy mà vẫn thua kém như thế. Thỏ nhỏ luôn chỉ có thể khóc trong lòng. Thỏ nhỏ có len lén đặt biệt danh cho anh trai là Sói lớn. Chỉ giỏi bắt nạt em gái mình, ở bên ngoài thì dịu dàng với con gái khác. Khiến cho con gái đổ rầm rầm ngày nào cũng mang một đống quà về nhà. Hừ hừ.. Mặc dù đống quà của các chị lẫn các em đó anh trai đều đem cho cô, có chocolate, bánh ngọt cùng rất nhiều gấu bông nhưng vẫn không thể nào phủ nhận độ tàn ác và gian xảo của anh ấy. Bởi vì chỉ ở trong nhà tịnh dưỡng sức khỏe nên Thỏ nhỏ đối với mọi thứ đều rất tò mò. Không biết trường học như thế nào? Không biết bạn bè trong lớp có hòa đồng không? Không biết giáo viên trong trường có khó và hung dữ không? Được rồi, thừa nhận là những gì đối với môi trường học tập mới này Thỏ nhỏ chỉ lặng lẽ tiếp nhận nó qua phim ảnh. Hoặc thỉnh thoảng dò hỏi anh trai, bắt anh ấy kể mọi chuyện ở trong trường cho cô nghe. Quay lại hiện tại, Thỏ nhỏ vừa suy nghĩ vừa vui vẻ chạy nhảy trên đường, do chỉ toàn tập trung suy diễn đến những hình ảnh tốt đẹp sắp tới nên không chú ý tới chiếc xe đạp đang dừng phía trước. Không đến 1 phút, Thỏ nhỏ chỉ kịp cảm thấy chân hơi đau thì mông cô mạnh bạo tiếp đất với một cú xoay chuyển đảo lộn đất trời. Thành công đáp đất với tư thế không thể nào xấu hổ hơn nữa. Mông cô đập xuống mặt đường, hai tay ngã ra dang rộng hai bên, hai chân một cong một duỗi cùng với váy ngắn dài qua gối phấp phới giữa trời mây. Người bị cô đụng còn nghiêm chỉnh trên yên chiếc xe đạp, không hề xê dịch xíu nào. Anh nhíu mày nhìn cô gái nằm trên mặt đường. Chậc, tư thế này. Không phải anh muốn nhìn nhưng vô tình gió thổi qua anh thấy được quần bảo hộ cùng đôi chân trắng nõn thôi dài dưới làn váy. Anh liếc nhìn một cái rất thân sĩ ngó sang chỗ khác. Sự việc diễn ra quá nhanh, đợi tầm 1 phút vẫn không thấy cô gái đang nằm muốn ngồi dậy. Anh đành phải mở miệng hỏi: "Cô không sao chứ?" Thỏ nhỏ đang quay cuồng nằm dưới đất thì nghe được giọng nói êm ái, truyền cảm đầy từ tính xông vài tai. Âm thanh nhẹ nhàng, dịu dàng theo gió lướt qua lỗ tai cô làm cô giật mình khỏi cơn choáng. Âm thanh này.. Không chỉ len lỏi vào tai cô mà còn nhẹ nhàng di chuyển xuống mạch đập của tim. Cô chống lại cơn đau từ chân, chống tay ngồi dậy, nhìn từ từ chiếc xe đạp lên trên người ngồi trên nó. Mũ của áo khoác che đi hơn phân nữa khuôn mặt của chủ nhân nó, chỉ có thể nhìn rõ lắm một vành môi màu hồng nhạt đang mím môi. Cái điệu bộ mím môi này, giống như anh trai của cô. Không biết làm sao, cô thấy rất giống điệu bộ mỗi lần anh trai cô cảm thấy phiền phức. Nhưng cũng toát lên vẻ kiêu ngạo từ trong xương cốt. Nhìn thấy vậy, cô cảm nhận được sự lạnh nhạt toát ra từ người con trai này. Cô vội cụp mắt xuống, lí nhí nói: "Em không sao hết. Chỉ hơi choáng một tí thôi. Em xin lỗi. Em không tập trung nên đụng vào anh." Anh nhìn đầu của cô gái nhỏ trước mắt ngày càng cúi thấp xuống, giọng nói nhẹ nhàng còn kèm theo âm thanh run rẩy. Chậc, anh chưa kịp làm gì nữa mà sao cô gái nhỏ này xem anh như cọp vậy. Sợ anh như vậy? Nhìn anh hung dữ lắm sao? Anh nhìn đồng phục trên người cô gái nhỏ, là trường cấp hai gần đây. Anh nhìn xuống vết thương trên chân cô rồi nhíu mày nói: "Chân bị thương, lên đây tôi chở đến trường." Âm thanh trầm thấp lần nữa vang lên, mang theo sự ra lệnh tuyệt đối không thể cự tuyệt. "Ách.. như vậy có phiền đến anh không? Em không sao đâu. Em có thể tự đến trường." Ánh mắt nhàn nhạt lại lần nữa nhìn đến chỗ cô. "Mau đi, tôi không muốn đến trễ." Thỏ nhỏ không biết vì sao cảm thấy sợ hãi người này, câu từ anh nói ra mang theo sự kiêu ngạo bất tuân, còn có cảm giác bắt buộc người khác phải thi hành. Cô không dám từ chối mà cũng không thể từ chối. Chỉ có thể ngoan ngoãn kiềm nén chân đau ngồi lên yên sau.