Tên truyện: Anh sẽ mãi ở đây – Cậu nhóc quán bar say xỉn Tác giả: Cố Mạn Điệp Số chương: 6 Tình trạng: Hoàn Thể loại: Đam mỹ, du học. Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Cố Mạn Điệp Văn án: Tình yêu là gì? Câu hỏi nghe có vẻ cụ thể, nhưng khi đem hỏi lại chỉ nhận được những câu trả lời chung chung: Cảm xúc mạnh mẽ, nhu cầu được gắn bó.. nhưng liệu một người có những thứ đó có chắc sẽ được gọi là đang yêu không. Kỳ thị là gì? Tại sao lại khái niệm này vẫn còn tồn tại trong cái xã hội vốn đã và đang được gắn cái mẹc "bình đẳng" và "tôn trọng" này? Kỳ thị không cần nói cũng biết, chỉ nghe thấy thôi thì cái cảm giác bị hắt hủi, rẻ rúng lại ùa về. Tin chắc rằng chưa có người nào từng tự mình trải qua hay thậm chí là áp đặt thứ cảm giác khó chịu này cho người khác. Vậy, tình yêu có đáng bị "kỳ thị" không? Tôi không rõ nữa, nếu "có" thì tôi đã không viết câu chuyện này, nhưng nếu "không", thì tại sao tôi lại đang viết câu chuyện này.. Nhưng hơn tất cả, tôi biết, chỉ cần chân thành, không toan tính, không vụ lợi, một tình yêu đẹp vẫn có thể được đâm chồi, dù bạn là người như thế nào.. Dựa trên một câu chuyện đã và đang xảy ra, dù là với ai trong số chúng ta đi chăng nữa..
Chương 1: Cậu trai làng Bấm để xem Tuấn, sinh ra trong một gia đình nông dân ở vùng Đồng Tháp, với ba đời nhà nông, lại là đích tôn của dòng họ. Mới ngày nào thằng cu đó còn chạy long nhong khắp xóm vừa đội mưa vừa reo hò với đám chăn trâu xóm bên và mấy đứa nhóc chung xóm; chiều chiều lại thấy nó lội dưới cái mương đầu làng bắt mấy con ốc, sáng ra lại thấy nó trèo cây nọ cây kia hét hò hái quả với mấy thằng chăn trâu, mà chớp mắt cái 18 năm. "Nó phá phách, hiếu động vậy chớ học hành không có thua ai đâu nghen", mấy bà quanh xóm coi vậy mà rành hết biết. Nó học giỏi vậy, mà hoàn cảnh lại thuộc dạng khó khăn, dù trong cái xóm này chẳng có nhà nào được gọi là "khá giả" hết, toàn "khá thiệt" không à! Đi thi tỉnh mà được giải liên miên, không "Nhì" thì cũng "Ba", thấy vậy chớ quý lắm, ở cái xóm này có mấy đứa học hành được như nó đâu, nhà tụi kia nhiều đứa có điều kiện mà cuối cùng cũng bỏ dở hết; mà ở cái xóm này luôn, mấy người chịu khó như mẹ nó, từ ngày ba nó mất tới giờ vẫn gồng gánh nuôi nó tới nơi tới chốn vầy. Thằng cu Đất ngày nào giờ đã trở thành một thanh niên rắn rỏi, tuy đi nắng bao nhiêu mà da nó vẫn cứ sáng màu, leo trèo từ nhỏ, lớn lên chút lại vừa đi vác lúa vừa đi học, nên trông nó cũng khá vạm vỡ. Dù là vừa làm vừa học nhưng nó vẫn cứ học giỏi đều đều, mấy thằng trong xóm đứa nào cũng nể. Học giỏi vậy đó, còn nhiều giải cao nữa, có nhà tài trợ tới ngỏ ý tài trợ nó đi du học lắm, kể cũng lạ, dân quê ít ai mơ mộng mấy chuyện du học kiểu đó lắm, toàn định đi học cho có tí chữ rồi làm công ăn lương, không thì về nối nghiệp gia đình, nói "nối nghiệp" cho nó cao sang chứ nói toạc móng heo ra là về "chăn trâu cày ruộng" đó. Nói chứ nhà quê có đất có ruộng cũng chỉ mong học hành, lập nghiệp ở quê nhà cho gần gũi gia đình thôi. Ấy vậy mà nó mới nghe người ta tài trợ học bổng đi du học, hồi đầu còn hơi do dự, về sau lại đổi ý hào hứng muốn đi. Mà, nghĩ cũng phải, với cái tính nó hoạt bát, hòa đồng vậy, mà còn cả thích thăm thú, tìm tòi.. nghèo thì nghèo chứ nó thích đi du lịch lắm nha. Hồi nào thằng Đực chăn trâu xóm bên rủ đi chợ huyện mua đồ cho con bồ nó là thằng Tuấn cũng mừng ra mặt, còn xung phong chở nữa. – Ê mày! Mày biết thành phố nó ra sao hông? – Tuấn hơi ngoái cổ lại. – Nhà mày không có ti vi hả? – Thằng Đực cười khẩy. – Ý mày là trên ti vi hay chiếu cảnh trên thành phố á hả? Có thì tao hỏi mày làm chi? – Khói, kẹt xe, chật chội, không có cây để hái trộm.. thiệt ra có cây đó, mà mày trộm thì mày vô lồng ngồi, rồi lừa đảo, cướp giật.. nói chung mày lên thành phố 2 bữa là chạy mất dép. – Thằng Đực vừa nói vừa cười. – Nhiều khi tao muốn thấy cái cảnh đó quá, nghe mày kể tao chỉ thấy tò mò thêm à! – Nó thở dài. – Vậy bữa sau tao với mày đạp xe lên thành phố nha! – Mày chở tao nhe! Đạp xe từ đây tới đó xệ luôn cái cặp.. – Nín nha mày! Giờ thì sướng rồi, được đi hẳn nước ngoài, đương nhiên nó vui chứ, vậy nó do dự cái gì? Ừ, mẹ nó đó, mẹ nó giờ cũng 50 rồi, tại hồi đó bà đẻ nó trễ, giờ bỏ mẹ nó một mình ở đây, ốm đau ai lo, dù biết là bà con cũng quan tâm lắm. Nói nào ngay, đi học trên thành phố thì có nhớ nhà cũng về được, học nước ngoài 4 năm biền biệt, nó không có điện thoại, liên lạc cũng bất tiện. Tối hôm nó nhận được lời mời, Tuấn tranh thủ mâm cơm, hỏi thử mẹ nó.. – Mẹ! Người ta tài trợ học bổng cho con học Úc.. – Cô mày nói mẹ nghe rồi, mẹ nghe cũng vui buồn lẫn lộn lắm. Con mình học giỏi thì mừng chứ, gần hai chục năm gồng gánh nuôi mày lớn tự dưng giờ có người lãnh thế mạng tao phải vui chứ. Mà khổ, có độc đứa con trai, giờ mày đi mẹ cũng buồn cũng lo chứ. – Mẹ nó vừa nói vừa cười, nhưng nó vẫn thấy trong lời nói của mẹ nó không muốn cho nó đi. –.. – Mà mẹ thấy dù sao cũng có cơ hội coi như đổi đời, hồi nãy cô mày cũng thuyết phục mẹ quá chừng.. – Thiệt hả mẹ! – Mặt nó hớn hở lộ cả ra. – Đi cũng được, mai con chở mẹ ra chợ mua cho con cái điện thoại, có gì còn gọi về, mày biết lựa cho mẹ cái nào mà quay phim chụp hình được đó mày, để gọi điện thấy mặt mũi đàng hoàng, mẹ thấy mấy bà hàng xóm có mà ham! – Vậy mẹ mua một cái luôn đi. – Mua chứ, mẹ mua một cái nữa chứ mua cho mình mày tao ở đây lấy bắp chuối gọi cho mày hả? – Mẹ nó cười ha hả. Đêm đó hai mẹ con nằm nói chuyện thâu đêm, mẹ nó dặn đủ điều, cứ như gái sắp lấy chồng vậy, nó cũng nằm vậy mà nghe tới sáng. Ngày đó cũng tới rồi, ngày tiễn Tuấn ra sân bay, mẹ nó tươi cười, dúi vào tay nó gói tiền, tối hôm trước mẹ nó đưa rồi mà nó không chịu lấy, nó nói để nó qua đó làm thêm chút cũng được. – Tiền mà mày chê! – Mẹ nó mắng ghẹo – Ăn uống đầy đủ nha, bên đó mẹ nghe mấy bà hàng xóm nói lạnh lắm, nhớ mặt áo ấm, đừng có đi làm nhiều quá, dành thời gian học nữa, rồi.. Nước mắt ngắn dài trên gương mặt đầy dấu chân thời gian, mẹ nó lau quệt qua rồi ôm nó thật chặt, nó cũng rưng rưng. Giờ bay tới rồi, nó bước đi, rồi dừng bước, quay lại trông mẹ nó vẫn đang vẫy tay. Nó nghẹn ngào rời đi. Ngày đầu sang đó, nó choáng ngợp với cái cảnh tượng nhà cao chọc trời trước mắt, san sát như nấm, xe cộ dàn hàng, những thứ mà nó chỉ thấy mô tả trong sách giáo khoa. Nó được xếp ở ký túc xá trường để dễ quản lý, nếu sau này có việc làm thêm, nó vẫn có thể chuyển ra ngoài. Tuấn thấy vậy mà thích ứng nhanh ghê lắm, mới một kỳ đầu còn bỡ ngỡ, nhưng mà cũng không ít du học sinh người Việt trong trường này, với cả, phòng Tuấn cũng toàn du học sinh Việt, nên cũng đỡ ngại khoảng giao tiếp. Tuấn được tài trợ sang đây học, cũng được tài trợ học tiếng Anh giao tiếp, nên mấy tháng đầu nó đi học ban ngày trên trường, tối học tiếng Anh, lại có mấy đứa bạn Việt trong phòng rành tiếng Anh nên nó cũng luyện tập được nhiều. Hết kỳ đầu là Tuấn đã thích nghi được mọi thứ rồi, cả giao tiếp, lẫn ăn uống, sinh hoạt, cũng tìm được việc ở siêu thị gần trường; rồi hết năm thứ nhất nó lại thích nghi được với lối sống ở đây, thay đổi được phong cách ăn mặc để rửa bớt "phèn". Càng ngày lại càng điển trai hơn. Lâu lâu nó gọi về mà mẹ nó nhiều khi cũng giật mình tưởng là ai gọi nhầm nữa.. Năm nay đã là năm thứ hai, nó – Tuấn – về phòng sau một ngày học mệt mỏi, nó leo lên giường trên của nó, nằm vật xuống nghe tiếng "huỵch" lớn, cái giường sắt oằn nhẹ xuống nghe "két" một tiếng. – Tao.. không.. muốn.. đi.. làmmm.. - Tuấn rên rỉ như sắp chết. – Vậy nghỉ đi. – Nguyên khịa, tên nó là David Nguyen, nhà nó hơi rối, do ba nó là doanh nhân người Úc, mẹ nó Việt, ba nó lại chuyển qua ở với mẹ nó do mẹ nó không thích đi nước ngoài, nên giờ nó phải sang đây học với tư cách du học sinh, dù nó cũng có 2 quốc tịch Việt – Úc. – Không.. nghỉ.. được.. - Vẫn cái điệu rên rỉ đó. – Vậy đi làm đi. – Không.. muốn.. – Vậy nghỉ. – Không.. được.. – Vậy.. – Tao bóp cổ mày giờ! – Tuấn đổ quạu trong khi Nguyên cười khẩy đắc chí – Ờ quên gọi cho mẹ tao nữa.. – Lát làm về gọi, đi tắm đi, 7h tối làm đó, hơn 6h rồi. Tuấn bước như lê lết vào nhà vệ sinh, nó mệt mỏi vặn chiếc vòi nước nóng, sau người nó lạnh toát vậy nè. Tuấn độ chắc bị cảm rồi, định bụng lát đi làm ghé mua thuốc. Tuấn tắm xong, thay quần áo, sấy tóc đi làm, nó hơi khó chịu trong người, đầu lâng lâng một chút, nhưng đó giờ nó quen nắng gió, mấy thứ này đâu nhằm nhò gì, với lại từ lúc qua đây tới giờ, đây là lần đầu tiên nó cảm như thế này. Tới siêu thị, chị quản lý vẫn như mọi ngày, niềm nở chạy ra hỏi han Tuấn, rồi giao việc hôm nay cho nó. Chị quản lý đã để ý Tuấn từ lần đầu gặp rồi, nên lúc nào cũng rất thân thiện với nó. Trông Tuấn hơi mệt nên chị có hỏi, nó lại nói không sao rồi đi về phía kho. Tuấn khuân vác hàng trong kho, vẫn cố tỏ ra tỉnh táo, nhưng mới khuân được 2 thùng thì nó chao đảo làm rơi cả cái thùng sữa bột văng tung toé, "họa vô đơn chí", cái hộp sữa tròn vo quái ác kia lăn lông lóc tới chân ông anh đang bưng mấy thùng nước hoa với nước rửa tay. Rồi cái gì đến cũng đến, Tuấn mất việc, tiền lương tháng đó của Tuấn vẫn chưa đủ đền số hư hại kia, nhưng chị quản lý lại nằn nặc đòi bù thêm phần thiếu làm nó áy náy. Tuấn về phòng, thất thần leo lên giường. Thấy thằng bạn về sớm lại thiểu não như vậy, Nguyên hỏi: – Bộ mày bị đuổi hả – Nó nửa đùa nửa thật, ai dè dính thiệt. – Ừ.. –.. – Nguyên đơ người, nó đang định cười cho thúi mũi như cái cách mà lũ cùng phòng hay đám bạn thân vẫn hay cười vào mặt ta mỗi khi ta thất bại vậy, nhưng nó khựng lại, thấy Tuấn ngủ mất rồi, vừa ngủ vừa co người rên hừ hừ như lạnh lắm vậy. Nguyên tới gần, đặt tay lên trán Tuấn, nó nóng hổi, Nguyên nó lật đật chạy đi lấy khăn, nấu nước ấm chườm lên, rồi chạy vội đi mua thuốc. Lúc sau, Nguyên về phòng thấy 2 đứa khác trong phòng đã về rồi. – Mua gì vậy mày? Có cháo à? Xin miếng.. – Phong, người thành phố, gia đình có điều kiện nên cho đi du học, tuy vậy khi sang đây lại chểnh mảng, thích tụ tập hơn. Phong định lấy hộp cháo ra ăn, chuyện thường ngày của đám đực rựa phòng này, nhưng thằng Nguyên kịp cản lại. – Cái này mua cho thằng Tuấn kìa.. bệnh rồi. – Nguyên nói. – Sao mới sáng còn thấy "tươi rói" mà? – Phong thắc mắc. – Người ta bệnh chắc phải hỏi ý kiến mày á! – Huy "cận", tụi kia thích kêu nó vậy không phải vì nó là nhà thơ mà chỉ vì cái cặp kính của nó và vì tụi kia.. thích kêu vậy. Nó mỉa mai Phong. Hai đứa này như nước với lửa, mà đi đâu cũng dính một cặp, lúc nào cũng đi tới khuya mới về, rồi lại năn nỉ bảo vệ mở cổng, có điều sao hôm nay bọn nó về sớm hơn mọi khi. – Đút nó ăn đi – Phong nhìn Nguyên, hất cằm về phía Tuấn. Nguyên gọi Tuấn, đỡ Tuấn ngồi dậy, lấy khăn ấm xuống rồi thổi cháo cho nó ăn. Ăn xong Tuấn uống thuốc, ngủ một mạch đến sáng. Dù sao mai cũng là chủ nhật nên cho nó ngủ ngon cũng tốt. (Còn tiếp)
Chương 2: Cậu thanh niên say xỉn Bấm để xem Sáng hôm sau, nó lại lật đật ngồi dậy, thấy trong người đã đỡ hơn nhiều, đồng hồ 8h, 15 phút nữa vào học, nó lăng xăng đánh răng thay đồ, chuẩn bị đi học. Chiều lại chạy về vứt ba lô rồi chạy đi tìm việc mới. Cái đen đủi hình như vẫn còn bám riết lấy Tuấn từ tối qua, nhọc cả một buổi vẫn không tìm được chỗ nào nhận làm việc. Nhìn lại cũng đã 8h tối, nó lại quay về. Đến phòng, mấy đứa kia đã về đủ, thằng Phong với thằng Huy lại về sớm hơn mọi ngày. Nó thất thểu đi vào ngồi bệt lên giường thằng Nguyên, ngay dưới giường nó. – Kiếm được việc không? Mà nhìn mặt mày là biết không ai thèm nhận rồi. – Phong cười phá lên. – Hahahaha.. – Cũng có chỗ làm mà người ta nhận toàn thời gian. – Tuấn rầu rỉ nói. – Mày muốn làm quán bar không – Phong hỏi. Quán bar này của chị Phong, chị ấy qua đây làm việc và mở quán được 5 năm rồi, cũng là du học sinh như Phong được ba mẹ gửi qua du học trước Phong, tuy đi làm quán bar nhưng chị Phong vẫn học đến tốt nghiệp, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được việc theo ngành học, nên vẫn quản lý tiếp quán bar này, khi nào tìm được việc sẽ nhờ Phong quản lý hộ. – Ở đâu cũng được, có chỗ làm là ngon rồi. – Tuấn mừng rỡ. Đêm sau, Tuấn được Phong dắt tới quán bar của chị nó. Tuấn ngập ngừng bước vào, dù đã biết trước và có chuẩn bị tinh thần nhưng nó vẫn thấy lo lo. Bước đến quầy bar, chị Phong đang trò chuyện với mấy ông khách mặt mày hơi bặm trợn, thoáng cái Tuấn cũng nổi da gà. Chị Phong cũng rất vui vẻ: – Mặt mũi tướng tá ngon nhỉ? Em mà không còn đi học là chi cho đi hát nhảy luôn.. – Chị Phong cũng nghe nó kể về Tuấn rồi nên cũng không hỏi tên nữa. – Chị nói vậy chứ em có nghỉ học cũng không dám làm cái đó đâu.. – Tuấn cười gượng – À mà chị tên gì? – Lan! Bên đây chị lấy tên Elena, kêu chị Elen hay chị Lan cũng được. Chị Lan cho Tuấn làm bồi bàn, lương tháng thì tuỳ theo số ngày làm và số giờ làm mà trả, nếu thấy làm được sẽ tăng lương và cho học pha chế. Tuấn vui như mở cờ trong bụng. Chị Lan bảo Tuấn đến làm ngay hôm sau, rồi đưa cho cậu bộ đồng phục nhân viên. Những ngày tháng làm ở đây, sáng nó đi học, tối lại về làm đến 1 - 2h mới về tới ký túc xá, hơi mệt, nhưng dù sao bên này giờ học cũng trễ, khoảng 8 - 9h mới có tiết, nên nó vẫn ngủ đủ. Mấy ngày đầu đi làm, nó mới thấy Phong với Huy "cận", hai đứa chung phòng, tới đây chơi mỗi đêm, giờ nó mới biết tại sao hai đứa tụi nó đi về khuya mãi. Mà thằng Huy "cận" lúc này cũng không còn là thằng Huy "cận" mà nó biết nữa, nó tháo kính, chắc là đeo áp tròng, chải chuốt lại, ăn mặc lại rất chất chơi, khác hẳn cái thằng hàng ngày ở phòng mà ai nhìn vào cũng tưởng mọt sách. Mới đầu nó thấy hơi lạ, từ từ cũng quen, tụi nó tới quán chơi cũng hay mời Tuấn ly nước rồi rủ Tuấn ra chơi, rủ thì rủ chứ đi sao được. Tháng đầu, nó làm vỡ mấy cái ly, do mấy thằng cha xỉn gạt chân ghẹo nó, nên cũng bị chị Lan trách đôi lời. Nhưng đã nói rồi, nó thích ứng nhanh lắm, mấy lần sau nó cẩn thận né mấy ông đó hết. Tháng tiếp theo, Tuấn nhặt được cái ví toàn tiền đô, nó nghèo thì nghèo chứ không tham lam, nó nhờ chị Lan tìm người trả lại, được người ta hậu tạ một mớ bằng cả tháng lương của nó, nó thấy ngại không nhận, mà chị với ông anh – chủ cái ví – cứ ép nó nên nó cũng phải nhận. Tháng tiếp, quán bị một đám côn đồ xộc vào, bọn chúng tìm con nợ đang trốn ở đây, rồi ẩu đả một trận, chai vỡ bay tứ tung, một ông ném chai rượu vô tình ngay trán nó, máu đỏ cả đầu, một tuần sau nó mới đi làm lại được. Tháng thứ tư, mấy ông khách ăn mặc có vẻ sang trọng, nhưng lại nực nồng mùi rượu đến gạ gẫm nó, hứa cho nó tiền nếu nó đi với mấy ông ấy. Chị thấy vậy mới ra nói khéo để mấy ông đó đi. Dặn nó có gặp kiểu này thì cũng cho qua, gọi chị lại nói hộ, mấy ông này cũng dạng khách VIP, hay dẫn bạn bè, giới thiệu, cho tiền tiếp nhân viên cũng hậu, nói chuyện không khéo mấy ông bỏ đi thì mất mối. Thế rồi, cũng hết thêm một năm nữa, Tuấn làm 6 tháng được lòng khách, chị lại thấy nó siêng nên cho 2 tháng học pha chế, giờ đã được đứng bàn pha chế rồi, dù chỉ được nhận pha mấy loại nước đơn giản do nó chưa có nhiều kinh nghiệm. Đây đã bước sang năm thứ ba ở xứ này, Tuấn vẫn miệt mài vừa học vừa làm, lịch học thay đổi chút, học trưa về tối nên ca làm của nó cũng khuya hơn. Hôm nay, vẫn như mọi ngày, nó đến chỗ làm. Trong lúc đang đứng bàn pha cho khách ly rượu. "Rầm". Một cậu thanh niên, từ lúc nào đã ngồi ở trước mặt nó, tay đập mạnh xuống bàn, định gọi rượu gì đó, nhưng chưa kịp gọi đã gục luôn trên bàn. Tuấn hơi ngỡ ngàng, mà mấy chuyện này ở đây cũng bình thường. Gục thì gục chứ lát là lại dậy hò hét nhảy nhót như sáo. Nó lờ đi, tiếp tục làm. Đến giờ đóng cửa rồi, 2 giờ sáng, nó soạn đồ, dọn dẹp bàn pha chế, thì lại ngạc nhiên khi trông thấy cậu thanh niên kia vẫn còn nằm đó. Tuấn lay cậu dậy, nhưng dường như vô ích, cậu chỉ rên khẽ rồi lại nằm im. Chị Lan đứng đằng xa đang chỉ tay dọn dẹp, thấy Tuấn loay hoay liền lại hỏi. Tuấn nói cậu này không chịu dậy, mà trông cũng say khướt rồi, có kêu dậy cũng chưa chắc biết đường về. Chị nói để khách nằm đây thì không được, chờ cậu tỉnh lại thì chắc lâu lắm, chắc phải thuê tạm nhà nghỉ cho cậu ngủ. – Thôi! Phiền lắm chị, đang ngủ trong bar mà thức dậy thấy nằm trong nhà nghỉ dễ hoảng lắm. Nói vậy rồi Tuấn bảo để nó đưa cậu này về ký túc xá ngủ luôn, ký túc xá nói thì nói là an toàn, an ninh, giới nghiêm giờ giấc, mà thật ra đi về lúc mấy giờ cũng được tuốt, quá lắm chỉ bị mấy bác bảo vệ la mấy câu. Ra vào ký túc xá cũng phải quẹt thẻ, nhưng nếu lâu lâu quên đem cũng không hề gì. Vậy là chị Lan chở hai đứa về ký túc xá. Tuấn đỡ cậu thanh niên kia bước từ từ vào cổng, bác bảo vệ vẫn như mọi ngày, hỏi thăm Tuấn, lại tiện thể hỏi luôn cậu bạn mà cậu đang dìu. Tuấn chỉ nói là bạn nó uống say nên phải đỡ. Lên phòng, mấy thằng khác giờ đã ngủ cả rồi, Huy với Phong cũng đi chơi về sớm nữa, bỏ qua chuyện thằng Huy đang ngủ ở giường trên – giường thằng Phong – thì, tại sao thằng Huy úp mặt vô ngực thằng Phong ngủ ngon lành vậy? Mà cũng không nghĩ tới chuyện đó lâu vì Tuấn đang vát một cái thây nực mùi rượu nặng trịch đây. Đặt cậu nằm xuống giường Huy (dù sao nó cũng ngủ trên kia mà) giờ Tuấn mới được nhìn kỹ khuôn mặt cậu. Khuôn mặt thư sinh, da cậu nhẵn bóng, trông mịn gần ngang ngửa da mấy cô gái trong quán cậu làm rồi, môi lại màu son nữa chứ, mà cũng không lạ, mấy thằng con trai da trắng nói chung hầu như đều có môi son như này. Tuấn nhìn cậu một chốc, cảm giác thật lạ, không giống như khi cậu nhìn mấy đứa con gái trong xóm hay mấy bạn nữ trong trường, dù mấy bạn nữ kia rất đẹp, và cậu cũng thích ngắm, nhưng cảm giác này lại khác, không phải là đang ngắm nhìn cái đẹp. "Đang yêu sao?" . Đây là cái mà người ta gọi là say nắng sao? Cậu hoàn hồn lại. "Nghĩ lung tung cái gì vậy? Đâu mà mới gặp đã yêu? Mà còn là con trai nữa chứ." – Tuấn trộm nghĩ. Tuấn đó giờ tuy chưa từng để ý bạn gái nào, nhưng nó vẫn chắc chắn nó không thích con trai, vậy cảm giác này là gì? Càng chối bỏ nó lại càng khó chịu. Tuấn giật mình lắc đầu mạnh mấy cái, dòng suy nghĩ lung tung vừa rồi theo mấy cái lắc đầu mà bay hết đi rồi. Tuấn bước thẳng vào nhà vệ sinh. Chợt, nó lại nghĩ tới chuyện có người yêu, cũng đã 21 tuổi rồi mà chưa có nổi mảnh tình vắt vai, bằng tuổi nó người ta chia tay 3 – 4 lần rồi. "Thôi tắm rửa đi ngủ, toàn nghĩ linh tinh." . Vừa quay đi, nghe cậu rên "hừ hừ". Tuấn đưa tay sờ lên má cậu, "hơi nóng", cậu sốt rồi, nhẹ thôi. Tuấn vội lấy khăn ấm chườm lên cho cậu, giờ cũng không giúp được gì nhiều, hiệu thuốc cũng đã đóng cửa, Tuấn đứng đó một lúc, thấy cậu có vẻ bớt khó chịu hơn mới quay vào phòng tắm. Nó tắm xong leo lên giường trên ngủ, vẫn nhìn sang cậu thanh niên kia một lúc rồi mới quay vào trong. Sáng sớm hôm sau, cậu thanh niên kia giật mình dậy sớm nhất phòng. Cả 4 đứa đều vẫn đang ngáy ngủ, nó lay hai thằng giường trên đang ôm nhau cứng ngắt, nhưng hai đứa nó cựa mấy cái rồi lại yên. Cậu sang giường đối diện gọi Nguyên dậy, Nguyên giật mình, rồi định thần lại.. – Bạn đi nhầm phòng hả? – Không có, tối hình như có người đưa mình từ quán bar về đây.. – Cậu nói khẽ, giọng ngọng ngọng. – Tuấn.. Tuấn.. "Bốp" – Nguyên vỗ mạnh đùi Tuấn. – Uiiiii.. đau mày.. – Tuấn cộc cằn ngồi dậy. – Mày dẫn trai về chi vậy? – Nguyên cười khẩy. – Ủa, dậy rồi hả? Có mệt gì không? – Tuấn hạ giọng hỏi cậu thanh niên. Cậu lắc đầu. Tuấn xuống giường, đánh răng rửa mặt, ra hỏi chuyện mấy câu. James – tên cậu – là sinh viên năm hai ở trường này, nhưng mà nhà cậu ở bên này luôn. Gia đình cậu có vẻ giống gia đình Nguyên, cha cậu người Úc, mẹ cậu người Việt, khác chỗ mẹ cậu sang đây ở với cha cậu luôn, nhà cậu khá xa trường, nhưng cha mẹ không cho ở ký túc xá vì phức tạp, nên cho xe đưa rước hằng ngày. Hôm qua bị đám bạn lôi đi uống, lúc sau do không tỉnh táo, định tới quầy bar kêu thêm rượu nhưng gục luôn lên bàn rồi được Tuấn đưa về, đám bạn đi chung chắc nghĩ là cậu về trước rồi nên không tìm. Bạn với bè! Tuấn định mua bữa sáng cho cậu, nhưng cậu từ chối rồi về luôn, dù sao cũng đi qua đêm chắc cha mẹ đang lo sốt vó ở nhà, dù thật ra trước khi bị lôi đi với lũ bạn thì cậu cũng đã báo rồi. Cậu về vội, Tuấn lại quên xin thông tin để liên lạc, ơ mà, liên lạc làm gì nhỉ? Có việc gì nữa đâu.. Hai hôm sau, Tuấn đi học, vừa mở cửa đã thấy một hộp cơm trên tay nắm, có thêm mảnh giấy nhỏ: "Cảm ơn anh nhiều!". Tuấn cười mỉm rồi lấy cơm đi học, cả ngày lâng lâng trong lòng, không ai biết nó đang nghĩ cái gì mà vui vậy. Hôm sau rồi hôm sau nữa, mỗi ngày đều có một hộp cơm trước cửa, chỉ có điều không kèm mảnh giấy nào nữa cả. Mà dẫu sao Tuấn cũng rất vui. Đến cuối tuần, Tuấn đi học về, giật mình khi thấy cậu nhóc kia đang chờ trước cửa vì phòng vẫn chưa có ai về. Tuấn với cậu chênh nhau có 1 tuổi, nhưng có vẻ do Tuấn là dân lao động nên trông chững chạc hơn cậu rất nhiều, còn trong mắt Tuấn cậu cứ như một thằng nhóc, vừa dễ thương lại vừa hiền. Cậu thấy Tuấn, mừng rỡ chạy đến chào, Tuấn hơi ngỡ ngàng. – Em đang làm gì ở đây? – Tìm anh.. – Vẫn chất giọng nói tiếng Việt "ngọng líu ngọng lô". Tuấn mở cửa phòng, bảo cậu ngồi đợi, Tuấn đi tắm rồi ra nói chuyện. Trong lúc ngồi đợi thì Nguyên, Phong và Huy về phòng, hôm nay ba đứa không có tiết nên rủ nhau đi ăn. Đến cửa thấy James đang ngồi trên giường Nguyên, Nguyên hỏi: – Sao em vào được, Tuấn về rồi hả? Cậu gật đầu, cười nhẹ. – Cơm mấy lần trước là chú mày tự làm đem tới treo cho thằng Tuấn đúng không, thích nó à? – Phong giễu. Cậu im lặng, mỉm cười. Ba đứa kia cũng hiểu ý nhìn nhau cười. Huy thấy cậu hơi ngượng nên nhắc Phong: – Mày kỳ ghê! Tự nhiên hỏi người ta thẳng tuột vậy? Rõ rành rành còn.. À.. không có.. anh xin lỗi.. Cả đám phá lên cười. Nguyên lảng mắt nhìn sang hai cậu bạn trước mặt vẫn còn đang cười tít. – Chứ hai đứa mày suốt ngày dính dính nhau thì sao? – Nguyên nhếch mép cười khoái chí. Phong với Huy đá mắt rồi nhào tới túm tay túm chân Nguyên, thọc lét rồi ngắt.. "ti". Ba chàng trai hiếu động và cậu bé khép nép chỉ biết ngồi tủm tỉm cười. Tuấn vừa tắm xong liền ra dẹp loạn. "Tụi mày làm trò điên trò khùng gì trước mặt em nó vậy?". Nói xong.. cũng lao đến cấu xé bạn David Nguyen tội nghiệp. (Còn tiếp)
Chương 3: "Cậu bạn" cũ và vài điều bất ngờ Bấm để xem Chiều hôm đó Tuấn dẫn cậu đi ăn, rong ruổi mấy con đường, dạo hết công viên tới siêu thị, cũng mua được ít thức ăn vặt, rồi cả hai rủ nhau ra công viên ngồi ăn cho mát mẻ. Cũng tầm 9 giờ rồi, phố cũng lên đèn. Cậu với Tuấn vẫn cứ ngồi trò chuyện, trên trời dưới đất, đủ loại chuyện để cậu kể Tuấn nghe. Tuấn cũng có thắc mắc sao cậu lại thường xuyên mang cơm cho Tuấn đến vậy, cậu chỉ bảo là muốn cảm ơn, và với đầu óc đơn giản như cậu Tuấn thì chẳng mải mai nghĩ ngợi nhiều. Tầm 10 giờ, Tuấn đưa cậu về lại ký túc xá, đến cổng cậu bảo Tuấn để mình ở đây rồi gọi ba mẹ ra rước. Tuấn vẫn đứng đợi chung với cậu, dù sao ở ngoài này ban đêm cũng không an toàn lắm. Một lúc sau thì thấy một chiếc Lexus chạy đến dừng ngay chỗ cậu và Tuấn đứng. Bước ra khỏi xe là một ông chú mặc vest trông có vẻ nghiêm nghị, mở cửa xe cho James. James lên xe, vẫy tay cười tít mắt với Tuấn rồi xe lăn bánh. Tuấn vẫn còn hơi ngạc nhiên, nó không nghĩ nhà James lại có điều kiện đến vậy, rồi Tuấn lại thấy hơi tủi thân, cảm thấy hơi thua kém, đã lâu rồi nó không quan tâm đến việc mặc cảm với gia cảnh của mình nữa, nhưng sao lúc này nó lại thấy thật lạ, cảm giác cứ thua thiệt kiểu gì ấy. Mà dù sao James cũng giản dị chứ không phô trương như mấy đứa con nhà giàu Tuấn thường thấy nên đi với James cũng không phải ngại. Nghĩ ngợi lung tung một lúc đã lên đến phòng rồi. Ba thằng khỉ kia chạy ra "hỏi thăm" đầy "quan tâm". Nào là đi những đâu, làm gì, có.. tỏ tình chưa, nắm tay chưa, hôn chưa.. không hiểu sao tụi nó hỏi kiểu đó nữa. Đã là gì mà hôn với nắm tay. Mà thật ra trong lòng Tuấn cũng muốn lắm, mỗi lần nhớ tới khuôn mặt ngây ngô của James ngồi ăn với cậu, cậu lại rạo rực, như muốn ôm cái cậu nhóc đó vào lòng không cho chạy mất vậy. Thế là, từ ngày hôm đó, chiều nào James cũng sang ký túc xá chơi với ba ông anh "khỉ" kia rồi đợi Tuấn. Cũng từ tối đó, đêm nào đi chơi với cậu về, Tuấn cũng nằm ngay lên giường bấm điện thoại. Có hôm Nguyên ngó lên trộm xem thử, à, James, James, James.. Nguyên nó nằm giường dưới hàng ngày đều phải ăn cơm chó đều đặn, trông Tuấn cứ như đang hẹn hò thật sự vậy, mặc dù ba thằng đều biết đó đúng là đang hẹn hò, mà duy có Tuấn ngốc đến mức không để ý thôi. Cứ như vậy được mấy tuần liền, ơn trời cuối cùng Tuấn cũng nhận ra James đối với mình không phải chỉ là biết ơn. Giờ chỉ thiếu mỗi câu tỏ tình là có thể bắt đầu một mối quan hệ chính thức rồi. Thế là đêm đó, cũng như những buổi đi chơi trước đó, nhưng lần này có điều khác biệt. Hai người trên tay hai ly Latte, ngồi ngắm phố, James ngỏ ý dò hỏi Tuấn, nếu một thằng con trai thích một thằng con trai khác, có phải là rất dị không. Ngưng lại một lúc, Tuấn bảo dĩ nhiên rồi. Lúc đó mặt James hơi thẩn thờ một chút, rồi Tuấn nói tiếp: – Em cũng thấy anh dị lắm hả? Đúng là hơi dị ha! Cứ như bị bệnh vậy! Tự dưng đi thích một thằng con trai say xỉn mới gặp lần đầu.. Bộ mấy anh trong phòng kể em nghe rồi hả? –.. James ngớ người một hồi lâu, quay sang ôm lấy Tuấn, siết thật chặt, Tuấn giật mình: – Ủa.. ủa.. Câu đó không phải hỏi về anh hả? – Hông.. Câu đó em hỏi về mình. James ôm cậu, cười với hai hàng nước mắt lăn dài, nước mắt hạnh phúc, cũng là nước mắt sợ hãi, sợ Tuấn sẽ chối từ, sợ bị ruồng bỏ.. James kể lại cho Tuấn nghe quá khứ của mình. Cậu, từ cấp hai đã nhận ra giới tính thật của mình, cha mẹ cậu cũng dễ dàng nhận ra, dễ hiểu thôi bởi một tay họ nuôi cậu lớn, có gì mà họ không biết. Cha mẹ cậu cũng rất thoải mái, chỉ mong cậu hạnh phúc và vì cũng đã có nghi ngờ từ lâu, nên khi cậu thổ lộ giới tính của mình họ cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Nhưng mọi thứ trở nên rắc rối từ đó, bình thường James cũng tỏ ra yếu đuối, nhưng có vẻ lũ con trai trong lớp chỉ chọc cậu không lấy được vợ, dù sao thì cậu vẫn có bạn; nhưng khi bọn nó biết được giới tính của cậu, lập tức liền xa lánh, nhiều đứa chỉ đơn thuần là xa lánh, nhiều đứa lại chặn đường đánh cậu chẳng vì lý do gì, mà nếu có thì nó lại cũng liên quan tới giới tính của cậu. Cha mẹ cậu khi phát hiện đã muốn xử lý bọn côn đồ đó thích đáng, nhưng cậu lại ngăn cản. Cha cậu đành cho cậu chuyển trường. Riêng cấp hai cậu đã chuyển trường tận 2 lần. Nhưng may thay, những năm cấp ba lại không còn nhiều sóng gió nữa. Cậu cũng chịu ăn uống, tập luyện để khoẻ hơn, lũ con trai trong lớp cũng không bắt nạt cậu, mà trái lại, chúng nó còn che chở cho cậu như mấy bạn nữ trong lớp, dù cậu cũng không thích kiểu này lắm, nhưng dẫu sao cậu cũng không đòi hỏi được. Nghe xong, Tuấn thắc mắc, ở cái nước Úc này, cứ nghĩ người nước ngoài sẽ tiến bộ hơn, không ngờ vẫn còn những thành phần như vậy. Nhưng xã hội nào cũng thế, không thể lấy một cá nhân để đánh giá cả một tập thể được. Ở đâu cũng có người tốt và kẻ xấu hết, vấn đề là loại nào nhiều hơn và chúng ta may mắn được sinh ra trong xã hội như thế nào. Trò chuyện thêm một lúc, Tuấn lại đưa cậu về ký túc xá, đứng chờ như mọi khi. Khi xe đến, cậu bất chợt kiễng chân, hôn vào môi Tuấn. Tuấn hơi ngạc nhiên. "Mai sẽ có bất ngờ cho anh." Đêm đó Tuấn không ngủ.. nói vậy chứ anh chàng ngủ thẳng tưng tới sáng, dù trong lòng háo hức xem bất ngờ gì đang chờ đợi. Sáng sớm hôm sau, "cộc cộc", Tuấn giật mình vì tiếng gõ cửa, anh leo xuống giường mở cửa thì cu cậu James đã đứng tự lúc nào, xách theo chiếc vali. Tuấn "mắt chữ A miệng chữ O", hỏi cậu: – Em.. bỏ nhà đi hả? Hay bị đuổi rồi? Mà làm gì bị đuổi.. – Em xin cha mẹ cho vào ký túc xá á, năn nỉ mãi mới được, tối qua định nói với anh nhưng để hôm nay cho anh bất ngờ. Surprise! Tuấn cho cậu vào phòng, anh hỏi cậu được xếp ở đâu, cậu bảo phòng D903, cùng tầng với anh. Nói rồi anh bê đồ về phòng hộ cậu, cậu vẫn ngồi bên phòng anh, tiếp tục câu chuyện dang dở: – Em nói cha mẹ không thích em ở ký túc mà. – Tuấn thắc mắc. – Không thích là không thích đó! Nên cha cho 3 chú kia đi theo em, mà bác bảo vệ không cho vào nên về mất rồi. Nhưng James nào biết, cha mẹ cậu nghe nói vệ sĩ không được theo cậu vào ký túc xá nên đã gửi tiền và nhờ bác bảo vệ cổng để mắt cậu rồi. Từ hôm đó, mỗi ngày của Tuấn đều mang màu hồng tươi sáng, đúng là có tình yêu, còn Phong, Huy với Nguyên ăn "cơm chó" cả ngày. Ở đấy 2 tuần, James quen được bạn cùng phòng, nhưng tối vẫn cứ sang phòng Tuấn mà ngủ. Tối anh làm về, hầu như lúc nào cũng thấy cậu chờ sẵn. "Sao giờ này chưa ngủ?". Lần nào anh cũng hỏi vậy nhưng cậu vẫn cứ ngồi lì đợi anh về mới ngủ. Mấy đêm anh có deadline bài tập, cậu cũng thức nhìn anh làm, nhưng chắc chỉ được một lúc rồi lại bất giác thiếp đi. Hôm nào không học, anh đi làm về, thấy cậu đã ngủ thì cũng phải rón rén đi tắm rồi lên giường. Nhưng hầu như lần nào cũng vậy, cứ lên đến là cậu lại giật mình tỉnh giấc, quay sang nằm lên người anh rồi kể về mấy chuyện linh tinh ở lớp, hỏi anh về chỗ làm, anh cũng theo cậu, kể chuyện huyên thuyên tận gần 5 giờ sáng, lúc nào cũng vậy, chờ cậu gục rồi anh mới dám ngủ. Hai người vui vẻ như vậy, nhưng không ngờ, chính cái sự siêng năng phát cơm từ thiện đó mà khiến cho ba con người "đói khổ" kia phải "bội thực". Nhưng nói đến ba cậu bạn cùng phòng, có vẻ Phong với Huy dạo này cũng hay ngủ chung phết. Ban đầu Nguyên với Tuấn nghĩ là do tụi nó say, nhưng mấy hôm tỉnh táo vẫn thấy hai đứa ngủ cùng. Phong nằm ngửa ra có vẻ không quan tâm mấy, nhưng Huy lại quay sang ôm Phong ngủ rất ngon. – Toang rồi! Toang rồi Tuấn ơi! – Nguyên cằn nhằn với giọng trêu đùa. – Cơm chó của mày làm tụi nó "vã" quá điên rồi! Mà cũng tại mày mà giờ còn tao đứng giữa hai hàng "phát cơm từ thiện".. "Bình thường thấy tụi nó ghét nhau như chó với mèo, ai ngờ lại có lúc" vã "như thế kia đâu" – Nguyên nghĩ thầm. Nhưng Tuấn dường như biết nó nghĩ gì, Tuấn nói nó chuyện tình cảm không có nói trước được gì cả; và rồi bảo Nguyên sẽ tìm được một nửa của mình sớm thôi, dù là nữ hay nam. – Sao mày nói với tao như kiểu an ủi mấy đứa chắc chắn ế mãn kiếp vậy. – Nguyên đấm Tuấn một cái đau điếng. "James.. James. Dậy đi, sáng rồi!" Cậu chàng liêm diêm mắt ngẩn đẩu, nhìn lại đồng hồ đã 7 giờ hơn, cậu hôn má anh rồi trườn mình leo xuống giường. Lững thững đi vào nhà vệ sinh. – Ăn sáng không James? Anh đi mua! – Tuấn gọi. – Tới căn tin trường rồi mua luôn anh.. – James nói như đang nhai nhồm nhoàm thứ gì vậy, chắc cu cậu đang đánh răng. Anh với cậu đạp xe tới trường, hồi sang ký túc, cha cậu cũng mua cho cậu chiếc xe để tiện đi học, anh cũng có sẵn một chiếc mua để đi làm, bên này thì toàn xe một người nên anh muốn chở cậu cũng không được. Đến trường, hai người ăn sáng rồi ai về lớp nấy, cậu ôm anh tạm biệt rồi lên tầng 5, lớp anh ở tầng 7. Đến giờ nghỉ trưa, cậu bước chân ra cửa lớp thì chợt từ dãy bàn cuối, một gương mặt tự nãy giờ cậu vẫn không để ý, Jay – đứa con trai trong lớp cấp 2 đã từng đi chung với đám chặn đường cậu và khiến cậu phải chuyển trường. "Sao nó lên đại học được vậy?". Cậu vội quay mặt đi, nhưng có vẻ nó cũng đã thấy cậu. – (Tiếng Anh) Hey! Bạn cũ! – .. Nó tiến tới, vỗ vai cậu rồi tỏ vẻ quan tâm, hỏi thăm cậu về cuộc sống gần đây, về lý do chuyển trường. "Cứ làm như không biết vậy". Cậu im lặng gật đầu, bỏ đi. Nó với tay túm cổ áo cậu. – (Tiếng Anh) Mày đã hết gay chưa? À mà hết thế nào được, huh? Nó là bản chất mà.. Có vẻ lần đó mày chuyển trường vẫn không ngờ có ngày gặp lại tao hả? Nó hỏi cậu với cái giọng gằng trầm khàn đầy man rợ. Cậu vẫn không trả lời.. Hành lang giờ đã thưa người, mấy đứa sinh viên đều không dám dây vào mấy tên cá biệt như thế nên đứa nào cũng lơ đi. Có quan tâm chỉ là mấy đứa thích chụp ảnh, quay phim, nhưng đều bị Jay lườm mà bỏ đi hết. Nó nắm cổ cậu, ấn mạnh cậu vào tường.. – (Tiếng Anh) Có lẽ tao phải đấm thêm mấy phát nữa mày mới trở lại làm một thằng con trai thẳng được? Chỉ muốn tốt cho mày thôi? Lâu rồi mới có hứng đánh đấm như này đó. "Bốp". Như trời giáng, đầu thằng Jay quay như chong chóng, choáng hết cả. Tuấn, anh vừa trên lớp xuống đón James, đấm cho nó một cú vêu cả mồm, sức của một thằng con trai lực điền bằng cả mấy thằng lưu manh như nó. Trông nó tức tối, lao vào, anh chộp tay nó, bẻ quặp về sau, đè nó xuống sàn, định dần cho một trận, nhưng James cản anh lại, nó cũng xin tha. Anh bắt nó hứa từ nay không được đụng đến James, dù lời hứa đó đối với nó chỉ là đồ bỏ, nó là cái gì mà phải giữ lời hứa cơ chứ. Thế nhưng nó vẫn phải đồng ý để thoát khỏi đôi tay gân guốc của anh. Anh buông tay ra, nó vùng dậy, chạy thẳng về phía cầu thang thoát hiểm. Đúng là nó nên "thoát hiểm" đi. Nhưng dù sao nó cũng đã hứa, và lời hứa nào cũng cần được củng cố, 2 ông chú mặc vest đen đã đứng sẵn trong thang thoát hiểm tự lúc nào, khoác vai nó, rồi sau đó, có vẻ không còn sau đó nữa rồi.. Bởi mấy hôm sau đi học hễ nó gặp James là lại chạy thục mạng.. (Còn tiếp)
Chương 4: Thời gian hạnh phúc Bấm để xem Trông James có vẻ bình tĩnh, Tuấn hỏi: – Em có sao không? Có đau đâu không? Cổ em hằn đỏ rồi này! Tuấn xoa cổ cậu, dắt cậu xuống lấy xe về. Về phòng, Tuấn chạy ngay vào lấy dầu ra (dầu xoa bóp chứ không phải dầu ăn nha), bảo cậu ngồi xuống giường, anh quỳ bên cạnh, thoa dầu.. bóp cổ cậu. Ờ thì dù sao cũng là dầu xoa bóp mà. Thật ra là thoa nhẹ rồi mát xa cổ cậu. "Một lúc nữa nó hết đau thôi". Anh cất chai dầu rồi quay lại hỏi James: – Sao nó kiếm chuyện với em vậy? James bảo nó là đứa con trai từng chặn đánh cậu mà cậu đã kể cho anh. Anh nói cậu có điện thoại mà, có gì cứ bấm gọi, ở đâu anh cũng tới. Anh bảo cậu ngồi đợi, trông phòng, anh đi tắm trước, tối nay anh không có ca làm nên chút nữa sẽ đi ăn với cậu. Ba đứa kia hôm nay lại ăn trước bên ngoài, vừa về đến phòng đã ầm ĩ. Nguyên phát giác thấy cổ James đỏ ửng, nó chạy tới sờ cổ cậu, tặc lưỡi hét lớn: – Mày làm cái gì thằng nhỏ vậy Tuấn? Có làm gì thì cũng từ từ chứ bạo quá mày? – Nguyên nửa đùa nửa thật. Anh quấn chiếc khăn tắm chạy ra, vứt cục xà phòng vào đầu Nguyên. "Uiii..". Rồi chạy biến vào phòng tắm. – Ê! Mà nãy tụi tao ra ngoài chưa có ăn, lát hai đứa bây đi ăn chung luôn nha! – Nguyên hét. – Ok! – Tuấn vọng ra. Nói đoạn Nguyên quay sang hỏi James, Tuấn có làm gì cậu không, sao cổ đỏ thế kia, James lại kể cho mấy anh nghe chuyện từ thuở cấp 2, đến cái chuyện mới vừa xảy ra. "Ohhh". Tụi nó ngạc nhiên vì giờ mới biết cậu Tuấn trông có vẻ bình thường trong căn phòng này lại là đứa sức trâu sức bò mà có máu SM.. à máu "côn đồ" như vậy. James lắc đầu phủ nhận hai chữ "côn đồ". "Tụi anh giỡn mà..". Tuấn tắm xong, vừa bước vào phòng cả đám cười khúc khích, James tủm tỉm. "Tụi mày nói xấu tao à? Mày cầm đầu..". Tuấn lao tới nắm tay Nguyên bóp lại. "Á.. đau.. mày nhìn mặt tao ngây thơ như này mà vẫn không tin à? Á.." Cả phòng đi ăn, về phòng là tót lên giường, Tuấn thắc mắc: – Hai đứa mày không đi bar nữa hả? – Tuấn nhìn Phong đang ngồi trên giường, dựa vào tường, Huy đang nằm ngửa trên đùi nó lướt lướt cái bảng tin Facebook. – Không! Huy nó mệt nên mấy bữa nay nó không đi, mà mới không đi có mấy ngày là sinh ra lười luôn nên nó ở phòng luôn, nó không đi.. – Nên mày cũng không đi.. – Nguyên cười đắc chí. Mà vừa nhắc đến bar, Phong liền nhớ lại mấy chai bia nó giấu trong balo, thế là rủ cả đám chơi bài phạt uống, móc trong chiếc balo 8 chai Carlton và một bộ bài. Mỗi ngày nó vát vào 1-2 chai để dành được nhiêu đây. Cả đám xúm lại, kéo "xì dách", thua phải uống nửa ly, Phong chia bài, 3 ván liên tiếp James thua, Tuấn định uống thay nhưng James vẫn cứ uống. "Luật là luật mà". Đến 11 giờ, hết 7 chai, Tuấn có vẻ thắng nhiều nhất, trông anh rất tỉnh táo, nhưng thật ra anh cũng thua hẳn một chai. Phong không biết có giấu bài không nhưng nó thua chỉ 2 ly, tức là 4 lần. Còn James, Nguyên và Huy có vẻ đã ngà ngà. Tuấn và Phong đặt từng đứa lên giường, dọn dẹp "bãi chiến trường", rồi cũng tắt đèn đi ngủ. Tuấn vừa leo lên nằm được 5 phút, James quay sang, trườn lên người anh, "người anh" rộng "quá, ấm nữa", rồi hỏi anh với cái giọng trầm bổng của mấy người say. James thỏ thẻ: "Em bị gay là bệnh hoạn lắm hả anh, sao Jay lại hỏi em" hết chưa "? Gia đình anh có chấp nhận cho anh yêu một đứa như em hông? Nếu gia đình anh không cho anh có định bỏ rơi em.." Chưa dứt lời cậu đã gục luôn trên ngực anh. Anh nhìn cậu ngủ, khẽ vén tóc cậu, bản thân anh cũng thắc mắc việc đó lâu rồi, và chính anh cũng lo sợ sẽ không được mọi người chấp nhận. Dù gì anh cũng là đích tôn của họ, cảm giác nặng nề cứ vây lấy anh, làm anh khó lòng chợp mắt, nhưng nhìn lại gương mặt bình yên của cậu khi ngủ, anh lại thấy an ủi phần nào. Dù sao cũng sẽ có người đón nhận anh cho dù anh có bị cả họ từ mặt. Sáng hôm sau, Tuấn vươn vai, mở mắt ra thấy cậu vẫn đang nằm trên ngực, run cầm cập. Anh đưa tay sờ trán cậu, sốt rồi, làm anh chợt nhớ lại cái lần đầu tiên anh gặp cậu, cậu cũng say rồi sốt như vậy, nhưng lần này có vẻ nóng hơn nhiều. Anh chạy vội xuống lấy ấm điện nấu nước nóng, chườm cho cậu rồi xuống trạm y tế trong ký túc xá lấy thuốc. Anh quay lại phòng, có mua thêm cả cháo cho cậu. Anh gọi cậu dậy ăn rồi uống thuốc. Sáng đó anh có tiết nên cũng phải đi nhanh. Anh lại gọi Nguyên dậy trông cậu, nó còn dật dờ chưa tỉnh đã bị anh dựng đầu dậy, đánh răng rửa mặt, chờ James ăn xong thì lấy thuốc cho cậu, rồi để cậu ngủ lại. Chiều anh chạy vội về, đến phòng liền gọi cậu, thấy cậu đang cười nói với mấy ông anh thì chắc cũng đã đỡ, anh lại sờ thử, tuy vậy trán vẫn còn hơi ấm. Cậu bảo chỉ là sốc cồn thôi, cứ uống bia rượu thì lại vậy. Tối đó cả bọn lại đi ăn, ăn xong Huy lại nổi hứng đi bar trở lại, thế là Phong cũng đi, còn lôi thêm cả Nguyên nữa, nó đi với vẻ mặt đầy ép buộc. Tuấn về phòng chuẩn bị đi làm, dắt cả cậu về theo. "Từ nay không cho em uống nữa". Cậu tủm tỉm. Anh buông tay cậu, nắn cặp má cậu làm cậu nhăn mặt rồi hôn lên trán cậu. Càng ngày anh càng thấy cậu đáng yêu, nhưng cũng vì vậy mà càng ngày anh lại càng sợ mất cậu, anh vẫn nghĩ tới cái ngày anh dẫn cậu về Việt Nam.. (Còn tiếp)
Chương 5: Sự chấp nhận và sự chối bỏ Bấm để xem Quãng thời gian hạnh phúc giản đơn đó trôi qua nhanh thật, anh đã ra trường được một năm rồi, cũng đã có công việc ổn định ở một công ty tốt, nhưng vẫn chưa về thăm mẹ, do ở lại để chờ cậu tốt nghiệp. Hôm nay cũng chính là ngày đó, cái ngày cậu cầm tấm bằng loại ưu về khoe với cha mẹ, với anh. Anh đến dự lễ tốt nghiệp của cậu, cùng với cha mẹ vợ.. à cha mẹ cậu. Đã yêu cậu 3 năm rồi, vẫn chỉ dừng lại ở những cái nắm tay, những cái ôm, hôn. Do cha mẹ cậu tuy có suy nghĩ thoáng, nhưng vẫn không cho phép chuyện yêu đương làm xao nhãng cậu trai độc nhất của mình, nên vẫn khuyên anh hãy chờ cậu ra trường.. Thực tình thì anh cũng không nghĩ nhiều về chuyện đó, chỉ cần hàng đêm có cậu ôm anh ngủ cũng đủ ấm áp rồi. Anh và cậu bay về Việt Nam trong tuần, cha mẹ cậu có ý định đài thọ vé máy bay cho cả hai nhưng anh không nhận, dù sao anh cũng có thể lo được phần nào đó cho cậu nên không muốn dựa dẫm vào cha mẹ cậu nhiều. Về đến Việt Nam, anh đón xe về thẳng Đồng Tháp, con đường mòn cũ năm nào anh còn đạp xe cọc cạch giờ đã lán nhựa rồi. Còn cậu, lần đầu đến Việt Nam – quê hương mẹ cậu – trông cậu có vẻ tò mò nhiều thứ, dáo dác nhìn khắp nơi, hỏi anh từng thứ cậu thấy trên đường. Anh cũng kiên trì trả lời cậu từng thứ một. Đã đến cái cổng vào xóm anh, giờ cũng thành cổng xi măng lớn rồi, đường đi cũng rải đá để tránh bùn lầy khi trời mưa. Anh đi dọc đường vào nhà, nhiều người nhận ra, một số thậm chí quên cả mặt, đều là hàng xóm cả, anh vẫy tay, cúi đầu chào từng người. Đến nhà rồi, căn nhà tường mục được xây lại mới rồi, năm anh ra trường tìm được việc, và cả những năm trước đó lúc còn làm quán bar anh đều gửi ít tiền về để mẹ dành dụm sửa lại nhà. Nghe chó sủa đầu ngõ, mẹ anh chạy ra, thoạt đầu còn suýt không nhận ra, may mà anh cất tiếng. Mẹ đón hai người vào nhà, đồ đạc trong nhà cũng được thay mới nhiều, tiền anh gửi về, tuy không hẳn là nhiều nhưng mẹ vẫn rất biết cách chi tiêu, còn mở cả quán nước nữa. Anh hỏi thăm mẹ, dù trước khi về anh cũng đã báo trước khoảng 1 tháng nhưng có vẻ mẹ quên mất. Vẫn còn hơi bất ngờ. – Cậu này là.. – Mẹ hỏi. – Dạ James, bạn con bên đó.. – Cháu chào cô ạ! – James cúi đầu lễ phép. – Mẹ có dọn phòng sẵn rồi, mà có một cái giường cho thằng cu Đất à, để mẹ mua thêm chiếu? Chiều hôm đó, trong bữa ăn, mẹ hỏi anh nhiều thứ, anh cũng kể mẹ nghe đủ chuyện, dù trước đó, hầu như mỗi tuần anh đều gọi về kể mẹ nghe. Mẹ nói tuần sau làm một cái tiệc nhỏ chào mừng con về, cho mấy cô dì chú bác qua vui chung. Anh gật đầu dạ vâng. Đêm đó, anh nhường James ngủ trên giường, anh nằm chiếu, James quay xuống vừa cười vừa hỏi anh: – Anh ở nhà tên cu Đất hả? Nghe lạ quá! – Cậu cười khúc khích. – Lạ lắm hả? Ờ mà bên đó làm gì có ai tên kiểu vậy ha! Cậu lăn xuống chiếu, nằm lên người anh: – Mình không ngủ chung được hả? – Cậu ngô nghê hỏi. – Giường chật lắm, nền lạnh, em ngủ trên đó đi. – Anh lay mũi cậu. – Anh.. giờ em cũng tốt nghiệp rồi, anh hứa với cha mẹ sẽ đợi đến khi em tốt nghiệp mà.. – Để làm gì? – Anh hỏi nhỏ – Mà thôi, muốn làm gì cũng không được, mẹ còn đang thức, đi ngủ đi. Vậy là cậu bị "đuổi" lên giường. Sáng hôm sau, mẹ Tuấn bảo anh lên rẫy nhà chú Ba hái ít rau củ về ăn, anh đi từ sớm khi cậu vẫn còn đang ngủ, giật mình dậy lúc 6 giờ, cậu vội đánh răng rửa mặt, rồi ra nhà sau, thấy mẹ Tuấn đang cắt chuối cho vịt ăn. Cậu đến gần hỏi thăm, mẹ Tuấn cũng hỏi lại cậu chuyện bên kia, "hai đứa học chung lớp hả?". "Sao con biết Tuấn?". "Ba mẹ con làm nghề gì?".. Cậu cũng thật tình kể cho mẹ Tuấn hết, gia đình cậu, tuổi tác, lý do hai đứa biết nhau.. hiển nhiên phải giữ lại chuyện yêu đương rồi. Mẹ Tuấn trông lúc nào cũng có vẻ là người phụ nữ nhiều tâm sự, tuy mỗi lần nói chuyện với ai bà đều cười, nhưng khi im lặng thì gương mặt lại trở về vẻ sầu não. Mà cũng phải, cô sống ở đây có một mình, đôi lúc muốn tâm sự cũng không biết nói với ai. Tối hôm đó, Tuấn dẫn cậu lên chợ huyện xem lô tô, cậu chơi có vẻ rất vui. Lúc về, anh tình cờ gặp Đực – thằng bạn thân từ thuở cởi truồng – đang đi với một nhóm bạn. Nó ngạc nhiên chạy đến ôm lấy, vỗ lưng rồi khoác vai Tuấn: – Về hồi nào sao không kêu tao ra đón mày? – Tao mới về hôm qua, cũng có cho ai biết đâu, mất công ra đưa đón. Đực nó đấm Tuấn một cái vào vai, "anh em nói vậy mày". Nó rủ Tuấn đi karaoke, "dắt theo cậu bạn mày luôn kìa!" – nó bảo. "Alo alo.." Âm thanh ồn ào của quán karaoke cùng tiếng hò hét của mấy cậu bạn Tuấn thực sự làm James hơi khó chịu. Nhưng cậu vẫn cố chịu ngồi đợi anh. Mấy cậu bạn anh ép anh uống hết ly này đến ly khác. Lúc về nhà, anh nằm gục ngay ra giường, cậu không thấy mẹ anh đâu mới hỏi, anh bảo mẹ sang nhà dì Út thăm bà nội, tiện cho mớ đồ rẫy anh mới lấy về, cũng lâu rồi chưa thăm bà, nghe nói mấy nay bà bệnh. Dì Út lại ở vậy nuôi bà nên mẹ sang phụ giúp, chắc tối nay không về. Căn nhà không có mẹ anh tự nhiên thấy trống trải hẳn, không còn tiếng lục cục mỗi tối trước giờ ngủ dưới bếp nữa, cũng không nghe tiếng mẹ anh nhắc anh đi ngủ nữa, anh cũng sắp sang tuổi 24 rồi, đâu phải nhỏ nhắn nữa, nhưng mẹ lại cứ thích nhắc thế đấy. Thấy anh đổ mồ hôi nhiều, cậu tháo bớt cúc áo anh ra. Cậu đặt chân anh, đang thõng xuống đất, nằm lên giường, rồi đi pha trà gừng cho anh giải rượu. Anh chợt kéo cậu ngã lên giường, nằm sấp lên người anh, xoa đầu và hôn đôi môi ửng hồng của cậu. Đêm đó, cậu chính thức thuộc về anh, tất cả.. "Ò ó oooo.." Con gà trống nhà anh làm cậu tỉnh giấc, anh vẫn đang say ngủ, cậu khoác vội quần áo lên rồi lay anh dậy, bảo anh lấy đồ đi tắm, mẹ anh chắc chiều nay sẽ về. Anh lôm côm ngồi dậy, ôm hôn cậu rồi đi tắm. Anh chở cậu đi chợ mua ít đồ về nấu ăn cho bữa trưa với tối nay. Lúc cắt cá, cậu bất cẩn đứt tay, anh cầm tay cậu, vớ lấy bịch bông gòn trên kệ đặt vào để cầm máu, rồi tìm mấy miếng băng cá nhân anh để sẵn trong balo. Anh cầm tay cậu, lấy bông gòn thấm nước muối thoa rửa vết thương. Mẹ anh về, xuống nhà sau, ngoài khung cửa, mẹ thấy cảnh đấy, gương mặt hơi biến sắc. Nhưng bà vẫn nở nụ cười tươi tắn cũ, vừa gọi vừa tiến vào bếp làm hai đứa hơi giật mình. "Nay hai đứa nấu cơm hả?". Anh và cậu cười. Mẹ phụ hai người nhặt rau, rửa cá. Mâm cơm tối hôm đó mẹ có kêu cả chú thím Ba, cô Út sang nữa, còn bà nội thì đã ăn trước nên ngủ rồi. "Ăn đi cô chú, mâm này thằng Đất với bạn nó nấu đó", mẹ nói. Tuấn với tay gắp cho mẹ khứa cá, rồi gắp cho James, mẹ anh im lặng, Mấy cô chú cũng thấy lạ, nhìn nhau, nhưng thôi, gạt hết mấy suy nghĩ vẩn vơ tiếp tục mâm cơm còn dang dở. Đến ngày tổ chức tiệc mừng Tuấn trở về, hầu hết mọi người trong họ đều có mặt, cả bà nội cũng đến, trông bà khoẻ nhiều rồi. Mọi người ăn uống chuyện trò rất vui vẻ, dù sao cũng đã lâu rồi anh mới về lại Việt Nam. Mấy cô chú lại hỏi về dự tính tương lai của anh, "định khi nào lấy vợ, khi nào có cháu cho má bây?", "về đây là ở luôn rồi phải không?", "bên đó có người yêu chưa?", "con bé Thảo nhà bác Hai hồi trước hay bị mấy đứa con trai ghẹo khóc nhè, lần nào mày cũng ra bảo vệ nó đó, giờ cũng trổ mã rồi, có ưng bác gả?".. Hàng loạt câu hỏi khiến Tuấn trả lời không kịp, anh bảo sẽ ở đây khoảng 1 tháng, sau này dự định sẽ lập nghiệp, lập gia đình bên đó, khi nào lo xong giấy tờ bảo lãnh sẽ rước mẹ anh sang. Mọi người hơi ngỡ ngàng, không khí chùn lại một chút, rồi có mấy tiếng xì xào phát ra, mẹ anh cho mở nhạc, mấy ông say xỉn liền hò hét phá tan cái không khí có vẻ nặng nề. Cứ như chưa có gì xảy ra vậy, nhưng anh cảm nhận được ánh mắt và tiếng xì xào của mấy cô chú đang hướng về anh và James. Tối đến, mẹ ra sân trước, ngồi cạnh anh, thấy anh thẫn thờ, mẹ nói: – Dù gì con cũng phải có vợ có con, để về già còn có nơi nương tựa, có người chăm sóc! – Sao mẹ nói vậy? Con đâu có nói con không lấy vợ đâu.. – Thằng James đó là người yêu con phải không? – Sao mẹ biết? – Tuấn tròn mắt ngạc nhiên – James nói với mẹ rồi hả. – Mẹ nuôi có mình con, ai làm cha mẹ mà không rõ con mình? Mặc dù từ đó giờ chưa thấy con có biểu hiện gì khác lạ.. –.. – Mà thiệt ra mấy cô chú cũng có hỏi mẹ về thằng James, tự nhiên đi lâu năm về lại dẫn theo một đứa con trai, ai không nghi ngờ hả con? Tuấn tựa đầu lên vai mẹ, anh xin lỗi mẹ vì không thể làm tròn bổn phận một thằng con trưởng, không thể cho mẹ một đứa cháu để bồng ẵm lúc về già. Mẹ vẫn an ủi anh, dù như thế nào, anh vẫn là con của mẹ, không người mẹ nào không muốn con mình hạnh phúc cả. Mẹ bảo anh cứ sang đó, việc bên này mẹ sẽ cố gắng thu xếp, giao lại cho mấy cô chú rồi khoảng 1 năm sau sẽ sang đó ở với anh. Đêm đó, James hỏi anh, rằng anh có định làm vậy thật không. "Làm gì?". "Thì lập gia đình rồi sống bên Úc đó..", Tuấn cũng không biết nữa, sao mọi chuyện có vẻ như đã được giải quyết rồi nhưng trong lòng Tuấn vẫn cứ rối bời như vậy chứ? Anh là con trai đầu lòng – cha anh lại là con trưởng, mặc nhiên anh là đích tôn, tài sản theo ông bà nội nói sẽ là để lại cho anh, dù vậy mấy cô chú vẫn tranh chấp rất nhiều. Giờ mà anh cứ vậy sang đó định cư, còn đất đai, mồ mả ông bà, hương hỏa dòng họ.. Mấy hôm sau, anh sang nhà chú Ba chơi, chú gọi anh sang ăn cơm rồi nói chuyện, anh dẫn James theo, anh đến nhà chú Ba, thấy bà nội đang nằm võng, chú Ba hay thay cô Út giữ bà nội mỗi khi cô Út đi làm vì dù sao bà cũng lớn tuổi rồi, đầu óc cũng không còn minh mẫn nhiều. Tuấn gật đầu chào bà nội, bà kêu anh lại ôm hôn lên trán, rồi phẩy tay với James, "đi đi.. đi đi". – Sao bà đuổi bạn con vậy bà? – Tuấn thắc mắc. – Chú Ba con dặn bà là thấy đứa con trai nào đi với thằng cu Đất qua đây thì đuổi về, không có cho vô nhà.. Anh ngước nhìn James, thấy cậu buồn rõ rệt, nhưng vẫn cố an ủi cậu và dắt cậu vào nhà. Phải ở lại cái nơi mà vốn dĩ mình không được chào đón, cảm giác thực sự rất khó chịu. Bữa cơm chiều đó nặng nề chưa từng thấy, dù rõ ràng chú thím Ba của Tuấn cũng chẳng nói gì về cậu, nhưng không chỉ là không nói gì, thật ra là "không đếm xỉa" tới cậu thì đúng hơn. Chú Ba vẫn cứ tỏ ra bình thường, hỏi Tuấn định khi nào sẽ lấy vợ, sang đó bao lâu về thăm nhà, Tết chắc chắn phải về rồi, nhưng nếu không về được thì lâu lâu cũng phải về thăm.. Trong cuộc chuyện trò đó, sự có mặt của cậu như thừa thải hẳn đi. Tối đó, chú Ba giữ Tuấn lại uống mấy ly, cậu ra sân ngồi cạnh võng bà nội. "Đất.. Đất". James quay đầu lại. Thì ra bà đang gọi cậu, cậu liền bảo cậu không phải anh cu Đất, mà có vẻ bà không nghe, trông bà chẳng quan tâm gì cả, cứ vậy mà kể chuyện trời đất, rồi chuyện lúc nhỏ của anh. Có vẻ bà quên luôn cậu là đứa đi chung với anh rồi, hoặc có thể bà chỉ biết là không được để đứa con trai nào "đi chung" với Tuấn bước vào nhà thôi. Bà kể một lúc, lại hỏi đứa "cháu hờ" của bà, "sao buồn vậy con? Ai làm con giận hả?". Cậu thỏ thẻ hỏi bà: – Bà ơi! Nếu cháu đích tôn của bà thích một thằng con trai thì sao hả bà? –.. – Bà tròn mắt –.. Là cái đứa đi với con phải hông? –.. – Cậu gật đầu. – Hông sao hết.. Cháu của nội chỉ cần thấy vui là nội mừng rồi, nội không có mong bây lấy vợ sanh con, mà là mong bây kiếm được người sống đời với mình kìa! – Nhưng mà con cảm thấy người con chọn đang bị xua đuổi.. – Không có ai cấm cản con hết! Đụng vô cháu bà nội bà không có để yên đâu. Thử coi lúc chết bà có chia cho tụi nó đồng nào không thì biết. Mà thằng cu đi với con hồi sáng nội cũng thấy nó dễ thương, tại chú Ba bây kêu nội đuổi nó chứ nội không có ý đó đâu. Tự nhiên cậu thấy nhẹ lòng hơn chút, chỉ là vì cuối cùng xem như cũng đã có người lắng nghe và chấp nhận cậu trong gia đình anh rồi. Tối đó, cậu trằn trọc không ngủ được, liền xuống chiếu ôm anh, gối đầu lên ngực anh rồi nhắm mắt. Sáng hôm sau, cậu dậy sớm, ra sân dạo thì thấy mẹ anh đang khâu áo. Mẹ anh cười rồi gọi cậu lại hỏi về câu chuyện mà cậu đã giấu từ đầu, câu chuyện về tình yêu của cậu và anh. Cậu cũng chia sẻ hết cho mẹ, cả câu chuyện, lẫn cái cảm giác bị ruồng rẫy mà mỗi khi cậu bước chân vào nhà họ hàng. Nói rồi, cậu ứa lệ. Mẹ anh bước sang chỗ cậu, vén mái tóc cậu lên rồi lau mấy giọt lăn dài. Hai mẹ con ngồi đó, người vỗ về, kẻ khóc tủi, im lặng một hồi lâu.. Anh trong nhà định bước ra, thấy cảnh đấy cũng rón rén "lui quân".. Tối đó anh ôm cậu ngủ, giờ thì chính thức được rồi, chiếc giường hẹp chỉ đủ cho một người nằm, vẫn như ngày trước, cậu nằm lên người anh. Anh bảo cu cậu "mè nheo" cái gì mà để mẹ phải dỗ. Cậu véo "ti" anh, trời nóng nên anh cởi trần, cậu véo đỏ hết cả, làm anh "quằn quại".. Thế là một tháng trôi qua, mẹ tiễn anh và cậu ra sân bay, cậu ôm mẹ, rưng rưng, nhưng mẹ đã hứa năm sau sẽ sang ở, cậu cũng cố kiếm tiền mua nhà, trước mắt là nhà thuê đã, nói đoạn cậu dúi vào tay mẹ ít tiền, "tiền là không có chê nha mẹ", mẹ cười hiền, ba người ôm nhau rồi cậu bước đi. Lần chia tay này cũng như lần trước, chỉ khác là mẹ cậu phải tiễn tận hai người con trai thay vì một.. (Còn tiếp)
Chương 6: Cuộc sống mới Bấm để xem Sang Úc, tháng đầu, Tuấn đi thuê chỗ mới, rộng rãi hơn để chuẩn bị đón mẹ anh sang. Phòng thuê trước đó chỉ đủ anh và James ở thôi, do là anh ra trường 1 năm rồi nên ký không thể ở ký túc được nữa, mới thuê nhà, James cũng không ở trong ký túc xá mà dọn ra với anh luôn. Do dọn ra ngoài nên hình như mấy ông áo vest đen lấp ló kia đã tăng lên 4 người rồi. Mà chắc chỉ có anh để ý, cậu thì vẫn cứ vô tư như vậy. Mặc dù cứ cách khoảng 1-2 tuần, cậu sẽ về nhà, thường sẽ có xe đón, nhưng có vẻ cha mẹ cậu không an tâm mấy nhỉ? Phù, cuối cùng, cũng tìm được nhà, trông rộng rãi, thoáng mát, tuy nằm trong đường nhỏ nhưng vẫn tiện đi lại, không ngờ James lại biết chỗ như thế này, cậu bảo cậu thấy người ta rao trên Facebook, có điều nó lại có vẻ hơi rẻ. Mấy căn nhà tốt giá rẻ làm anh liên tưởng tới mấy vụ án mạng như trên phim vậy. "Anh nói gì ghê vậy? Hông có đâu" – James cười khi nghe anh hỏi về mấy vụ án. Thôi dù sao cũng tìm được chỗ ở rồi. Giờ chỉ còn dọn đồ sang là được, chắc đến chiều tối sẽ xong thôi. Tối đó, vẫn cái thói cũ, cậu nằm lên tấm ngực trần của anh. – Trời lạnh rồi sao anh không mặc áo vào? – Trước sau gì cũng có em ủ ấm mà.. – Chỉ là ủ ấm hả? – Ừ.. – Vậy anh đang để tay ở đâu vậy.. – Bất cứ chỗ nào có vẻ êm ái.. và ấm áp.. uiii.. đau. Cậu vẫn không ngờ, sau tất cả, cậu lại có thể tìm được một người yêu, dù rõ ràng bản thân cậu cũng không biết tình cảm này liệu có đứt đoạn giữa chừng hay không. – Anh.. sao anh thích em vậy.. từ đầu anh đã như vậy hả? – "Như vậy"? Ý em là "gay"? Từ đầu anh không nghĩ mình sẽ thích con trai, nhưng cứ cho là ý trời đi, nếu không gặp em thì chắc giờ trong tay anh đã là cặp mông của một cô gái xinh đẹp r.. á.. đauuu.. thiệt á. Thế là một năm nữa lại trôi qua, thực sự không thể xem thường thực lực của anh, với tấm bằng IT của mình, lúc đầu, sự thể hiện của anh đã giúp anh rút ngắn 3 tháng thực tập của mình xuống 1/3, dù anh chỉ được nhận làm một lập trình viên, nhưng chỉ 5 tháng sau, anh lên hẳn trưởng nhóm, và giờ đã là quản lý tổ lập trình. Lương tháng của anh có thể gọi là cao, nhưng vẫn chưa dành dụm đủ để mua một căn nhà, chắc phải thêm năm nữa, anh cũng học lái xe, rồi mua một chiếc Toyota cũ trả góp để tiện đi làm. Nhưng được 2 tháng thì xe hỏng, anh định mang bảo hành thì cậu bảo cứ để đó đi. Nhưng sáng mai anh lấy gì đi làm? Sáng hôm sau, một chiếc Toyota kiểu tương tự xe anh và một chiếc Lexus đen đến trước cửa nhà, đường hơi hẹp nhưng may mà chủ nhà có ga-ra (garage). Cậu bảo anh, chiếc Toyota kia là cha mẹ mua cho anh. Anh vui lắm, cậu đưa giấy tờ và chìa khóa cho anh rồi anh đi làm. Cậu cũng mới tìm được việc tháng trước, nhưng làm thông dịch viên ở trung tâm thì khi nào có người gọi "book" mới đi được, nên gần đây cậu ở nhà nấu cơm rồi đợi anh về, lâu lâu lại dạo quanh mấy quán cà phê với đám bạn cũ trong lớp đại học. Mai là ngày mẹ anh sang đây rồi, cậu dọn dẹp lại nhà cửa, anh đặt vé máy bay cho mẹ rồi nhờ mấy cô chú đưa mẹ và hành lý ra sân bay. Anh hẹn giờ ra sân bay đón mẹ về nhà. Mấy ngày đầu mẹ ở đây, còn nhiều lạ lẫm, suốt ngày cũng chỉ quanh quẩn trong nhà, được 1 tuần, mẹ thấy hơi buồn, hôm nào James rảnh thì mẹ còn có người nói chuyện, hôm nào cậu đi làm thì coi như cả nhà vắng hoe. Mẹ ngỏ ý muốn về lại Việt Nam, James bảo nếu mẹ không ngại thì có thể về nhà mình ở với cha mẹ cậu cho vui, cha cậu có mấy căn hộ cạnh nhà để cho thuê, mẹ anh có thể dọn vào ở, hiển nhiên là miễn phí, ngày rảnh mẹ cậu có thể dẫn mẹ anh đi dã ngoại, đi mua sắm, thăm họ hàng của cậu, mẹ anh cũng đồng ý. Sang nhà cậu, cha mẹ cậu niềm nở đón chào 2 mẹ con anh. "Hai đứa nhỏ nó muốn tự lập nên cứ cho tụi nó ở riêng cho thoải mái, chị về đây ở gần vợ chồng em, cuối tuần em dẫn chị đi spa..", "spa?" Mẹ anh ngơ ngác nhìn anh. "Thư giãn làm đẹp đó mẹ" – anh nói nhỏ. Mẹ anh thật giống anh, thích ứng rất nhanh, mấy tuần đã có thể thay đổi được diện mạo và cách ăn mặc một chút rồi, hàng ngày mẹ anh đều sang chơi, rồi được cha cậu chở đi xem đánh golf, đôi khi hẹn nhau nấu ăn để đi dã ngoại.. Thấy mẹ vui Tuấn cũng rất vui, cái cảm giác vui khi thấy người thân hạnh phúc nó khác lắm với cái cảm giác tự mình nếm trải cái hạnh phúc đó, không phải ghen tị, mà là vui chung. Thời gian cứ vậy trôi, 2 năm, anh và cậu đã dành dụm đủ tiền mua nhà rồi, dù rõ ràng là 2 người có thể chọn một căn hộ bất kỳ của cha cậu, nhưng hai con người ấy lại thích sống tự lập. Hôm nay là ngày đặc biệt, đám cưới, không phải của anh và cậu, mà là của Phong và.. Huy – đôi bạn cùng phòng anh năm xưa, lâu lâu vẫn hẹn nhau dạo phố, đi ăn, rồi đến quán bar cũ nơi anh làm việc để uống. Hai đứa nó đã báo trước ngày cưới 1 tuần rồi, anh dắt cậu tới lễ cưới, chú rể và.. chú rể xuất hiện, làm anh cũng liên tưởng tới cái ngày đó của anh và cậu, cái ngày mà anh và cậu chính thức là của nhau.. Ừ thì.. ngày đó cũng đến, anh bước bên cậu, vẫn chưa thể ngờ cậu nhóc say xỉn năm nào giờ lại cưới mình. Anh nghe nói, trong cái thế giới của anh và cậu – thế giới thứ Ba – vốn dĩ không tồn tại cái gọi là tình yêu đích thực, họ đến với nhau, không vì ngoại hình thì vì tiền, không phải thỏa mãn về vật chất thì sẽ là thể xác. Nhưng 3 năm chờ đợi cậu anh vẫn chịu được, anh đến với cậu cũng không vì cậu giàu hay đẹp, có thể đó là tình yêu, và thực sự đâu đó vẫn có tồn tại cái gọi là "tình yêu đích thực", dù có vẻ là quá ít để có thể trở nên nổi trội giữa những thứ tình cảm giả tạo kia, nhưng anh vẫn sẽ mãi ở đây, có thể sẽ mâu thuẫn, có thể sẽ bất đồng, nhưng không thể buông tay cậu.. -END-