Em gặp anh giữa mùa thu mỏi mệt, Nắng đã tàn.. tim vẫn chẳng nguôi quên. Một người đến – nhẹ như làn khói bếp, Nhưng ở lại.. đau như thể triền miên. Anh mang đến những ngày xanh rực rỡ, Như chưa từng ai đến trước anh đâu. Em ngỡ rằng, tình yêu là duyên nợ, Nào ngờ đâu.. chỉ là chút thương đau. Mình yêu nhau.. nhưng chẳng cùng thời điểm, Anh mơ mộng – em thì đã rã rời. Mắt em buồn, còn môi anh chưa kịp Của Em không trách, không hờn, không tiếc nuối, Chỉ thương mình – chẳng giữ nổi bàn tay. Dẫu cố bước ngược dòng qua ký ức, Cũng chẳng về lại.. được tháng năm ấy. Nếu một ngày – anh đọc bài thơ này, Biết đâu đấy.. anh hiểu em lặng lẽ. Em đã yêu, đã thương anh như thế.. Chỉ tiếc rằng – chẳng thể bước cùng nhau.