Ngôn Tình Anh Là Điểm Yếu Khó Thay Thế - Lý Mẫn

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Ngngoclan, 27 Tháng bảy 2025 lúc 4:04 PM.

  1. Ngngoclan chăm chỉ nỗ lực sớm muộn cũng thành công

    Bài viết:
    104
    Anh là điểm yếu khó thay thế

    [​IMG]

    [​IMG]

    Tác giả: Lý Mẫn (bút danh ạ)

    Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, ngọt văn, tình chị em, đô thị, thiên chi kiêu tử

    Số chương: đang viết

    Nhân vật



    Văn Án

    Lần đầu tiên Hòa Thanh gặp Chu Phong Nhiên là trước cửa thư viện đại học. Cậu thanh niên ăn mặc gọn gàng nhưng khí chất lại lạnh lùng, sắc bén, rõ ràng là một người không dễ đối phó.

    Ngay khi gặp, Hòa Thanh cảm thấy một sự kích thích nhẹ trong lòng, nhưng cô lại nhận ra cậu quá trẻ tuổi.

    Cô vốn không bao giờ chọc ghẹo em trai, vì vậy cô chỉ cảm thấy tiếc nuối rồi quay lưng bước đi.

    Nhưng Hòa Thanh không ngờ rằng, họ lại có cơ hội gặp lại nhau.

    Lần thứ hai họ gặp nhau là khi cô nhận nhiệm vụ bảo lãnh cậu ta tại sở cảnh sát, do ai đó nhờ vả.

    Khi nhìn thấy cậu thanh niên với bộ quần áo rách nát, thân thể bị thâm tím, trông rất thảm hại, hoàn toàn khác với vẻ ngoài tinh tế lần đầu gặp, cô lại cảm nhận được một cảm giác "vỡ vụn" đầy nguy hiểm từ cậu.

    Nghe nói cậu ta bị bắt vì đã đánh nhau với một cậu bạn khác trong trường vì ghen tuông với một cô gái.

    Hòa Thanh đi đến gần, khẽ ngồi xuống và hỏi: "Cậu là em trai của Chu Sương Minh phải không?"

    Chu Phóng Nhiên im lặng, vẻ mặt lạnh lùng và cứng rắn đến mức khó mà đọc được.

    Sau khi bảo lãnh, hai người một trước một sau bước ra khỏi sở cảnh sát.

    Khi đi trên đường, Hòa Thanh bất ngờ quay lại, đưa cho cậu một tấm danh thiếp, thì thầm một câu đầy ẩn ý:

    "..."

    Chu Phóng Nhiên liếc cô bằng ánh mắt như thể nhìn người điên.

    Hòa Thanh chỉ cười: "Tôi nói thật đấy."

    Cậu thiếu niên như vậy chính là mẫu người cô cần - có người trong lòng, không dễ bị lụy, không bám dính, có thể chơi đùa mà không cần phải chịu trách nhiệm, lại còn rất trẻ, chính là một "duyên phận thoáng qua" hoàn hảo.

    Khi cả hai nhàm chán, có thể chia tay một cách vui vẻ.. Nhưng sau đó, tất cả những gì cô tưởng tượng đều thành ảo mộng.

    Lúc đầu, Chu Phong Nhiên lạnh lùng: "Không nói chuyện tình cảm thì tốt, tôi cũng không thích cô."

    Hòa Thanh cười, thường xuyên giúp cậu ta "lên kế hoạch" để theo đuổi người con gái trong lòng.

    Sau này, khi Hòa Thanh nói về việc chia tay, ánh mắt của Chu Phóng Nhiên trong suốt như nước, đôi tay dài giữ chặt cô: "Chị ơi, đừng bỏ em."

    * * *

    Hòa Thanh: "Chẳng phải cậu đã nói trong lòng câu có người rồi khác, chúng ta hãy chia tay một cách vui vẻ sao?"
     
    Nghi Phuc, Tiên NhiTiêu Linh Thần Vũ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2025 lúc 4:33 PM
  2. Đăng ký Binance
  3. Ngngoclan chăm chỉ nỗ lực sớm muộn cũng thành công

    Bài viết:
    104
    Chương 1

    Không chậm được đâu


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hòa Thanh xuống máy bay vào lúc hai giờ sáng. Sau khi hạ cánh, sân bay rộng lớn đột nhiên trở nên "nhộn nhịp". Chỉ trong chốc lát, tiếng phàn nàn lảm nhảm và tiếng bánh xe vali lăn trên nền đất vang lên. Khi lướt qua những con đường giảm tốc, tiếng kêu "cạch cạch" vang lên.

    Giữa đêm khuya, nghe tiếng đó thôi cũng đã cảm thấy rối rắm.

    Hòa Thanh đã bay suốt bảy giờ trong ngày, lúc này, cơ thể cảm thấy mệt mỏi và đau nhức, cô vô thức đưa tay lên xoa vai mình - có lẽ cô cần tìm thời gian để đi massage toàn thân một lần.

    Nhưng rõ ràng, chiếc điện thoại của cô không cho phép cô nghỉ ngơi.

    Mặc dù đã là khuya, nhưng từ khi xuống máy bay, nó không ngừng vang lên, những số điện thoại lạ cứ tiếp tục gọi đến. Hòa Thanh biết những cuộc gọi này đến từ khắp nơi, nhưng mục đích cuối cùng đều là giống nhau.

    Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại nhấp nháy không ngừng một lúc, rồi cuối cùng quyết định bắt máy.

    "Thanh Thanh! Cuối cùng em cũng bắt máy rồi! Em đã xuống máy bay chưa?" Đầu dây bên kia, quả nhiên là giọng nói gấp gáp của người phụ nữ, không ngừng nói: "Thanh Thanh à, em phải giúp chúng tôi, giúp em trai tôi đi, Tiểu Tùng đã biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, em đừng để công ty đuổi việc nó!"

    "Chị." Hòa Thanh tiếp tục đi, giọng cô lạnh lùng và bình tĩnh: "Việc đuổi việc Hòa Viễn Tùng là quyết định của bộ phận nhân sự công ty, không phải là tôi muốn đuổi thì đuổi, muốn cho nó quay lại thì cho quay lại."

    "Nhưng em là giám đốc tổng công ty mà!" Người phụ nữ bên kia nói một cách chính đáng, rõ ràng không hề coi lời Hòa Thanh ra gì, giọng lại nghẹn ngào như muốn nói lý lẽ: "Anh chị chỉ có mỗi một đứa con trai, em đuổi nó đi thì chúng tôi phải làm sao? Thanh Thanh, chị thật sự không thể sống nổi nữa rồi."

    Lại là câu chuyện này, Hòa Thanh không nhịn được mà khẽ cười khinh bỉ.

    Nhưng ngực cô lại cảm thấy nghẹn, cuối cùng cô dừng lại.

    "Ngay từ khi Hòa Viễn Tùng mang dự án của công ty đi hối lộ cho công ty khác để kiếm lợi, tôi đã biết sẽ có ngày này." Hòa Thanh lạnh lùng nói, từng chữ như rít qua kẽ răng, "Vì cái thằng vô dụng em trai của chị mà tôi phải đi đàm phán bảy ngày ở chi nhánh Sakura, bận tối mắt tối mũi để dọn dẹp cái đống rối này!"

    "Đừng có đuổi nó đi? Mơ đi! Tôi đã không để nó phải bồi thường thiệt hại cho công ty là may rồi! Chị à, bây giờ là hai giờ sáng, tôi mới xuống máy bay, tôi cần nghỉ ngơi, chị chắc chắn muốn vào lúc này mà thỏa thuận với tôi sao?"

    Hòa Thanh nói một hơi xong, không thèm chớp mắt, lập tức cúp điện thoại, không muốn nghe người phụ nữ bên kia tiếp tục khóc lóc và nói lý lẽ.

    Nói mãi chỉ là để giải thích họ "khó khăn" đến thế nào.

    Thật buồn cười, ai sống mà không khó khăn?

    Hòa Viễn Tùng gây họa rồi còn biết đi cầu cứu mẹ ruột, còn cô thì chỉ biết dọn dẹp rắc rối cho người khác.

    Có lẽ vì những lời Hòa Thanh nói có chút nặng nề, nên sau khi cúp máy, không có cuộc gọi nào khác đến.

    Cô cũng chẳng bận tâm, trực tiếp đi đến bãi taxi của sân bay để về nhà - Hòa Thanh vốn không có thói quen gọi tài xế vào giữa đêm, có thể nói cô là giám đốc tổng công ty ít khi phô trương và khiêm tốn nhất.

    Sân bay không xa nơi cô ở, chỉ khoảng hai mươi phút đi xe, Hòa Thanh cảm thấy đầu hơi choáng, khi tựa trán vào cửa kính xe, tài xế mới dừng lại và nói: "Cô bé ơi, đến rồi, 120 nghìn đồng."

    Hòa Thanh ngẩn người, im lặng thanh toán qua app ngân hàng trên điện thoại.

    Cô xuống xe, và cơn gió lạnh gần ba giờ sáng thổi qua khiến cô tỉnh táo hơn nhiều, và cũng cảm thấy muốn cười.

    "Cô bé.." Thật sự còn có người gọi cô như vậy sao? Cô đã lâu không nghe thấy từ này.

    Có lẽ bất kỳ người phụ nữ nào được khen là "cô bé" đều sẽ vui vẻ, dù sao, sự buồn bực trong lòng Hòa Thanh vừa rồi cũng đã dần tan biến.

    Đi qua thẻ vào khu dân cư đắt đỏ "Đình Viên", lên thang máy, và khi đến cửa nhà mình, Hòa Thanh mới cảm thấy lưng mình thư giãn một chút, thở phào nhẹ nhõm.

    Không biết từ khi nào, chỉ cần bước ra khỏi "nhà" này, cô đã vô thức đeo mặt nạ, chuẩn bị đầy đủ.

    Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Hòa Thanh đưa tay bật đèn trần phòng khách. Dưới ánh đèn mờ ảo, cô nhìn vào giá giày.

    Tất cả đều là của cô, không có giày của đàn ông.

    Hòa Thanh nhướn mày, đối với kết quả này, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.

    Dù trước đây cô đã cho Chu Phong Nhiên mật khẩu nhà mình và bảo cậu ta có thể đến ở bất cứ lúc nào, nhưng khi cô không có nhà, Chu Phong Nhiên hầu như không bao giờ đến.

    Hòa Thanh khẽ suy nghĩ một chút, vứt chiếc vali hành lý của mình một cách lười biếng vào lối vào.

    Cô bước chân trần, vừa xoa xoa cổ nhức mỏi, vừa đi vào phòng ngủ lấy đồ ngủ.

    Cô đã quen với việc sau khi công tác trở về, điều đầu tiên làm là đi tắm, nếu cơ thể không sạch sẽ, dù có nghỉ ngơi ở đâu cũng cảm thấy không thoải mái.

    Chỉ là hôm nay quá muộn, Hòa Thanh mệt mỏi vô cùng, sợ rằng mình sẽ ngủ quên trong phòng tắm, không còn thời gian mài giũa như mọi khi, cô nhanh chóng xối nước tắm rồi thổi khô tóc, sau đó đi chân trần ra ngoài.

    Mặc dù không có nhà, nhưng cô vẫn có người giúp việc đến dọn dẹp mỗi ngày - căn nhà này luôn giữ được sạch sẽ và ngăn nắp.

    Người phụ nữ cao ráo, thân hình thon thả, được bao bọc trong chiếc váy ngủ lụa màu hoa sen nhạt, hai sợi dây vai mảnh mai vắt lên đôi vai trắng nõn, phần vai và lưng thon nhỏ như chỉ một bàn tay có thể nắm vừa, vòng eo mảnh khảnh, xương quai xanh sâu đến mức có thể đựng rượu.

    Chiếc váy ngủ trên đầu gối để lộ đôi chân trắng muốt thẳng tắp, dài và mảnh.

    Cô lần này trở về từ chuyến công tác, dường như lại giảm thêm vài cân.

    Không biết từ lúc nào, cậu thiếu niên đứng ở bên ngoài phòng sách không nói lời nào, im lặng quan sát bóng dáng Hòa Thanh lảo đảo bước vào phòng ngủ, giống như bước đi không vững.

    Cho đến khi cô nhận ra bóng dáng của cậu thiếu niên.

    "Chết tiệt." Hòa Thanh thật sự bị dọa đến giật mình, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, ngơ ngác nói: "Cậu ở nhà tôi sao? Sao không phát ra tiếng động gì cả?"

    Giữa đêm khuya thế này mà muốn dọa chết người sao? Hòa Thanh nghĩ nếu không phải do bản thân đã tôi luyện tâm trí sắt đá qua năm tháng, có lẽ cô đã bị Chu Phong Nhiên xuất hiện đột ngột này dọa ngất rồi.

    "Khi tôi từ phòng sách ra, cô đã vào phòng tắm rồi." Cậu thiếu niên nói, giọng điềm tĩnh giải thích: "Nên tôi không làm phiền."

    Cậu ta cũng không biết mình đã làm cô sợ hãi đến vậy, thấy khuôn mặt cô tái đi, một lúc lâu không biết phải làm sao.

    Chu Phong Nhiên thân hình mảnh khảnh, cao ráo, dựa vào cạnh phòng sách, bóng của cậu dưới ánh đèn mờ tạo ra cảm giác rất "thanh tú".

    Còn cậu ta, đúng như giọng nói, lạnh lùng và sạch sẽ, nhìn vào là đã tạo ra cảm giác thư giãn, dễ chịu - chưa kể lúc này cậu ta hơi lúng túng khi mím môi, một nửa gương mặt bị bóng tối che khuất, nửa còn lại hiện lên với sống mũi thẳng và khuôn mặt sắc sảo.

    Hòa Thanh lập tức mềm lòng.

    "Thôi, tôi tha cho cậu lần này." Cô vẫy tay: "Lại đây."

    Chu Phong Nhiên bước lại gần, để mặc cô ôm lấy eo mình.

    Cảm nhận được hơi ấm của Hòa Thanh trong vòng tay, cậu thiếu niên khẽ ngừng một chút, rồi từ từ đặt tay lên vai cô.

    Cảm giác mát lạnh từ làn da cô, khi nước trên cơ thể còn chưa khô, lâu dần trở nên mềm mại và lạnh như lụa. Chu Phong Nhiên dừng tay một chút, nhận ra mình đang lưu luyến cái cảm giác mềm mại ấy.

    "Em trai à" Hòa Thanh đã cảm thấy buồn ngủ, giọng cô mềm mại, mang theo sự quyến rũ, khẽ cười một cái: "Hôm nay sao lại đến đây?"

    Cô nhớ rõ cậu nhóc này luôn lạnh lùng, chẳng bao giờ dễ dàng đến ở.

    Chu Phong Nhiên không muốn thừa nhận rằng mình biết thông tin chuyến bay của cô và biết cô sẽ về hôm nay, cậu chỉ mím môi, tìm một lý do lấp liếm: "Viết luận văn, thư viện trường đông người quá."

    À, thì ra là vậy.

    Hòa Thanh không bất ngờ khi nghe vậy, vì cô biết tính của Chu Phong Nhiên, luôn thích yên tĩnh, ghét ồn ào.

    "Viết đến tận giờ này à? Chăm chỉ thật đấy." Cô vừa nói vừa mỉm cười: "Cùng tôi ngủ đi."

    Dưới ánh đèn, khuôn mặt Hòa Thanh vẫn còn hơi ửng hồng vì hơi nóng, khuôn mặt mộc của cô có vẻ nhỏ đi vài tuổi so với lớp trang điểm tinh tế thường ngày, khi cười lên, cô lại có vẻ ngây ngô, đáng yêu.

    Nhưng vẫn có một nét đẹp quyến rũ, chỉ thuộc về những người phụ nữ trưởng thành.

    Chu Phong Nhiên nuốt khan một cái, trái tim đập loạn nhịp - cậu biết Hòa Thanh đã rất mệt sau chuyến bay dài, cũng từng nghĩ rằng mình sẽ nhẫn nhịn.. nhưng tại sao phải nhẫn nhịn?

    Cậu đến đây, đến tìm Hòa Thanh, cuối cùng là vì điều này, không phải sao?

    Nghĩ vậy, Chu Phong Nhiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

    Hòa Thanh hơi ngơ ngác, do dự một chút: "Ờ, giờ này rồi.."

    Chu Phong Nhiên vội vàng cắt ngang, giọng hơi trầm: "Đừng từ chối tôi."

    Hòa Thanh có chút bất lực, nhưng không nói gì nữa.

    Khi cậu thiếu niên bế cô lên và đặt lên giường, thực lòng cô thật sự cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

    Quả thật, tuổi trẻ luôn tràn đầy năng lượng, giữa đêm khuya còn có thể làm chuyện này.

    Nhưng cô không còn trẻ nữa, và đã mệt mỏi lắm rồi!

    Hòa Thanh nhận ra mình thật sự không còn đủ sức để đối phó với Chu Phong Nhiên, nhất là khi cậu ta vẫn còn trẻ con, lại yêu cầu cô phải "toàn tâm toàn ý".

    "Hòa Thanh." Cậu ta gọi tên cô, bàn tay dài của cậu ta rất linh hoạt, khẽ tách môi cô ra, giọng nói vốn trong trẻo giờ lại có chút khàn khàn: "Nhìn tôi."

    Hòa Thanh có chút bất lực, nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn, trong lòng không khỏi oán trách.

    Nhưng ngay sau đó, mọi suy nghĩ rối rắm trong đầu cô đều biến mất. Cô nhìn vào khuôn mặt đẹp trai, đôi mày sắc sảo của cậu thiếu niên, cảm giác quen thuộc lại trào dâng.

    Đúng vậy, cô không nên nghĩ nhiều.

    Dù sao thì giờ cũng không ngủ được, chi bằng cứ làm theo lời Chu Phong Nhiên, tập trung vào - dù sao chuyện này cũng có thể giảm căng thẳng, cô cũng đã rất mệt mỏi mấy ngày nay.

    Nghĩ đến đây, Hòa Thanh khẽ rên một tiếng, đưa tay vòng qua vai cậu ta.

    "Ừ, em trai." Cô khẽ cắn môi dưới, chỉ khi ở trên giường, cô mới có thể khó khăn yếu đuối: "Chậm một chút."

    Chu Phong Nhiên cố tình làm mạnh thêm.

    Cánh tay dài của cậu ôm lấy lưng cô, giọng nói trầm và có chút sắc lạnh: "Không chậm được đâu."

    Giọng nói dứt khoát, không chút do dự.

    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hòa Thanh biết rằng cái tên "Phương Ninh Y" là một điều cấm kỵ đối với Chu Phong Nhiên, cô cũng hiểu rằng khi mình vừa nhắc đến cái tên này, cậu ta chắc chắn sẽ làm cô đau đớn hơn.

    Một lúc sau, người phụ nữ cảm thấy cánh tay mình bị vặn lại đến mức đau nhói, cô khẽ nhíu mày, lặng lẽ cảm thấy đau đớn, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia trêu chọc.

    Đúng vậy, dù sao đi nữa, cô vẫn cố tình nói như vậy.

    Chu Phong Nhiên làm cô đau đến mức gần như không thở nổi, tất nhiên cô phải tìm cách "trả đũa" lại chứ.

    Hòa Thanh vốn là người không bao giờ để ai qua mặt, không hề dễ dàng tha thứ cho những điều nhỏ nhặt.

    Cô nghiến chặt răng không phát ra tiếng, để người phía sau cảm thấy có chút nhạt nhẽo - nhưng rồi cuối cùng cô vẫn bị quấy rầy đến mức lịm đi.

    Có thể vì cô quá mệt mỏi.

    Khuôn mặt tinh xảo của Hòa Thanh vùi vào gối, trước khi ngủ thiếp đi cô còn nghĩ liệu cậu ta có thể dọn dẹp giúp mình không.

    Dù rằng thuốc tránh thai ngắn hạn mà cô thường sử dụng rất hiệu quả, nhưng.. nếu vừa mới làm xong mà đã ngủ ngay, thì cũng thật kỳ lạ.

    Nhưng mà cô quá mệt mỏi, không thể nghĩ đến quá nhiều chuyện.

    Vì sự cố mà Hòa Vĩ Tùng gây ra, Hòa Thanh trong tuần công tác ở Đà Nẵng gần như không ngủ một giây nào, dẫn dắt cả đội vội vàng hoàn thành kế hoạch tham gia đấu thầu, ngày hôm trước còn bay sang hai thành phố để ký hợp đồng.

    Tóm lại, cô thật sự đã kiệt sức rồi.

    Cô đã ngủ liền gần mười hai tiếng đồng hồ, mơ màng không biết trời đất là gì.

    Cho đến khi ánh nắng buổi chiều không chịu yên lặng xuyên qua rèm cửa sổ phòng ngủ, Hòa Thanh mới mơ màng tỉnh lại.

    Cơ thể đau nhức khắp nơi, giống như bị xe cán qua.

    Cô cảm thấy cổ họng khô rát, giống như bị lửa thiêu, chưa kịp mở mắt, cô đã vô thức đưa tay ra tìm chiếc cốc - trước đây mỗi khi ngủ cùng Chu Phong Nhiên, cậu ta thường để một chai nước trên tủ đầu giường cho cô.

    Cô đã từng khen cậu ta chu đáo, tỉ mỉ, còn Chu Phong Nhiên chỉ lạnh nhạt đáp: "Tôi chỉ nghĩ rằng cô sẽ khát."

    Thằng nhóc, chỉ nói toàn sự thật thôi.

    Nhưng lần này, khi cô chưa sờ được đến chiếc cốc nước, cô lại vô tình chạm phải chiếc điện thoại đang rung lên không ngừng.

    Hòa Thanh nhíu mày, mở mắt lờ mờ và nhận điện thoại: "Alo?"

    Giọng cô quả thật khàn đặc, yếu ớt.

    "Tôi đã gọi cho chị cả chục cuộc rồi, chị sao ngủ sâu thế?" Giọng của Chu Sĩ Minh vang lên qua điện thoại, có chút trêu đùa: "Sao vậy? Làm chuyện gì với thằng trai trẻ kia mà mệt mỏi thế à?"

    Haha.

    Chu Sương Minh quả thật đoán đúng rồi.

    Điều trùng hợp là, "trai trẻ" ấy còn chính là thằng em yêu quý của cô.

    "Đúng vậy." Hòa Thanh cuối cùng cũng ngồi dậy, tìm thấy nước, uống một ít cảm thấy hơi tỉnh táo lại.

    Cô lười biếng dựa vào đầu giường mềm mại, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, giọng cô vì mới tỉnh ngủ mà trở nên mềm mại và quyến rũ: "Thật sự là vừa tươi vừa non, ăn mãi không chán."

    "Cái gì? Thật hả?" Chu Sương Minh bên kia điện thoại la lên: "Tôi đến nhà chị bắt quả tang đây!"

    Hòa Thanh cười nhạt: "Tới đi."

    Dù sao thì lúc này, Chu Phong Nhiên đã về trường từ lâu, cô cũng không sợ Chu Sương Minh đến 'bắt gian'.

    Hơn nữa, cô ấy đến chỉ vì đã một thời gian dài hai người không gặp mặt.

    Cúp máy, Hòa Thanh lười biếng đứng dậy, kéo đôi chân mỏi mệt, bước chậm rãi ra phòng khách.

    Ra khỏi căn phòng ngủ tối tăm và bước vào ánh nắng chói chang, cô như thể được "tái sinh" lần nữa.

    Hòa Thanh đi vào phòng tắm, tóc dài bị cô buộc vội thành một kiểu búi tùy tiện, chiếc cổ thon dài in đầy những dấu hôn nhỏ li ti, giống như những cánh hoa mai đỏ trong tiết trời đầu xuân.

    Cô khó chịu, vô thức xoa xoa, thấy không thể xóa đi thì không khỏi nhíu mày.

    Cô đã nói với Chu Phong Nhiên biết bao nhiêu lần là đừng để lại dấu vết trên người cô, nhưng cậu ta cứ quên bẵng đi.

    Cậu thiếu niên này rõ ràng là học sinh giỏi, trí nhớ vô cùng sắc bén, nhưng lại cứ quên mất chuyện này, nếu không phải mỗi lần Chu Phong Nhiên đều thành thật xin lỗi, Hòa Thanh có lẽ đã nghĩ cậu ta cố tình làm vậy rồi.

    Rửa mặt xong, cô vô thức khoác lên mình một chiếc khăn choàng lụa, trông rất mềm mại nhưng cũng rất lộ liễu.

    Không còn cách nào, chút nữa Chu Sương Minh sẽ đến, cô sao có thể xuất hiện với bộ dạng này?

    Cô đã ở vị trí cao lâu rồi, nên đương nhiên sẽ vô thức chú ý đến hình ảnh của bản thân.

    Hòa Thanh bước vào phòng khách, không ngoài dự đoán, cô nhìn thấy hộp giữ nhiệt trên bàn ăn.

    Cô hơi nâng mày, bước lại gần và mở nắp hộp, trong chiếc hộp đa chức năng là ly trà sữa vẫn còn ấm, bên cạnh đó là một chiếc đĩa đen chứa một chiếc sandwich vô cùng tinh tế.

    Miếng bánh mì được nướng với bơ, bên trong là thịt bò và trứng chiên, trông giống hệt tác phẩm của Chu Phong Nhiên.

    Cả tháng nay cô bận rộn, có lẽ cũng đã đến lúc nên quan tâm tới cậu ta một chút.

    Hòa Thanh nghĩ vậy, vừa ăn vừa suy nghĩ, một lát sau cô mở điện thoại và gọi cho trợ lý.

    "Chị Thanh!" Trợ lý Tiêu Vân nhanh chóng nghe máy, có vẻ như cô ấy đã đợi cuộc gọi này, trong giọng nói lộ rõ sự nhẹ nhõm và vui mừng: "Cuối cùng chị cũng bắt máy rồi! Hôm nay công ty có rất nhiều người đến, toàn là.."

    Nói đến đây, cô trợ lý bỗng ngừng lại.

    "Ừm, toàn là người nhà của dì chị đúng không?"

    Nếu không phải là "người có quan hệ" thì chẳng ai dám làm trợ lý Tiêu Vân ngập ngừng khi nhắc đến.

    Hòa Thanh sớm đoán ra rồi, Tiêu Vân liền nhẹ nhàng nói: "Ừm, đúng rồi, họ đến từ sáng sớm, bây giờ đã ngồi trong phòng khách được mấy tiếng rồi, cứ đòi gặp chị mãi." Giọng cô ấy lại có chút bực dọc: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

    Hòa Thanh đang nhai miếng bánh mì, giọng nói hơi lạ một chút vì miệng vẫn đầy thức ăn, nhưng khóe miệng lại thoáng hiện lên một nụ cười lạnh: "Không cần phải để ý đến họ."

    "Hả?" Trợ lý Tiêu Vân ngớ người: "Không cần để ý?"

    "Ừ, họ muốn ở đó thì cứ để họ ở, hôm nay tôi không đi công ty đâu." Hòa Thanh nhấp một ngụm trà sữa, nhẹ nhàng nói: "Nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại đi."

    "Ồ, được rồi." Trợ lý Tiêu Vân vội vàng đồng ý.

    "Vân Vân, em giúp chị làm một việc." Hòa Thanh lúc này mới đi vào vấn đề chính, nụ cười lạnh nơi khóe môi cũng dịu lại: "Gần đây nhà J có phát hành một mẫu đồng hồ giới hạn, phải không?"

    "Đúng rồi, đúng rồi." Trợ lý Tiêu Vân vốn rất hứng thú với ngành thời trang, nghe vậy lập tức gật đầu, có chút ngạc nhiên: "Chị Thanh, sao chị lại biết vậy?"

    Liệu chị Thanh của họ có phải mới nổi hứng quan tâm đến những sản phẩm thời trang mới?

    "Bộ phận marketing của J đã tự tay đưa tờ báo sản phẩm mới đến văn phòng của chị."

    Hòa Thanh lạnh lùng nói xong, phá tan những suy nghĩ trong đầu trợ lý Tiêu Vân: - Tổng giám đốc chẳng có thời gian đi chú ý mấy chuyện này, cũng không cần thiết.

    "Chiếc đồng hồ mới của họ, có gắn kim cương xanh ấy," Hòa Thanh nhớ lại mẫu đồng hồ hôm trước thấy trong tờ rơi, miêu tả: "Ừm, kiểu dáng khá là low-key, nhưng vân có cảm giác sang trọng, đặt cho chị một chiếc."

    "Chị Thanh, chị định mua đồng hồ của J sao?" Trợ lý Tiêu Vân ngạc nhiên: "Nhưng họ chỉ có đồng hồ nam thôi."

    Hòa Thanh bật cười, trong lòng nghĩ thầm rằng cô mua là đồng hồ nam đấy.

    Cô vốn không thích đeo mấy món đồ rườm rà nặng nề, tuy "người nghèo chơi xe, người giàu chơi đồng hồ", nhưng Hòa Thanh không hề mấy mặn mà với những chiếc đồng hồ lộng lẫy trên tay.

    Cô chỉ nghĩ rằng chiếc đồng hồ đó rất hợp với Chu Phong Nhiên. Lần trước nhìn thấy mẫu này trong tờ báo, cô cảm thấy rất phù hợp với cậu ta.

    Cậu thanh niên lạnh lùng, tinh tế, nhưng đôi khi lại có chút bướng bỉnh, thực ra trong lòng rất chín chắn, thật sự rất hợp với kiểu đồng hồ vừa sang trọng vừa kín đáo đó.

    Hòa Thanh ăn hết miếng bánh mì cuối cùng, uống nốt chén trà sữa, rồi hài lòng nói với trợ lý Tiêu Vân: "Em cứ đặt đi, chị muốn dùng nó làm quà tặng."

    Trợ lý Tiêu Vân càng ngạc nhiên hơn.

    Cô ấy nghĩ rằng cô đã quá xem thường sự "hào phóng" của những người giàu có.

    Một chiếc đồng hồ giới hạn của nhà J ít nhất cũng phải 9 con số, vậy mà cô lại bảo làm quà tặng?

    Chắc chắn khách hàng của Hòa Thanh phải là kiểu người cực kỳ đặc biệt rồi.

    Hòa Thanh định tiếp tục dặn dò thêm vài câu, nhưng lúc này nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vô thức cúp điện thoại.

    Chắc là Chu Sương Minh đến rồi, vì mật mã cửa lớn nhà cô, nhà Chu Sương Minh đều biết.

    Cô lười đứng dậy, chỉ rúc vào trong chiếc khăn choàng, yên lặng nằm trên bàn, không lâu sau nghe thấy giọng nói trong trẻo của Chu Sương Minh vọng vào: "Hòa Thanh, tớ đến nuôi cậu đây!"

    Liệu cô có thể nói mình đã ăn no rồi không?

    Chu Sương Minh và em trai cô đúng là có "kỹ năng nuôi người" thật.

    Hòa Thanh khẽ cười, khi Chu Sương Minh bước vào, cô khoanh tay gác chân lên bàn, tự đắc gõ nhẹ lên chiếc đĩa trống rỗng: "Tớ ăn xong rồi."

    "Trời ạ, vậy là tớ mua dư rồi." Chu Sương Minh lẩm bẩm, không khách sáo ném túi đồ lên bàn: "Đây, là món trái cây ngàn lớp mà cậu thích nhất."

    Hòa Thanh liếc nhìn, rồi cố kiềm chế không nhìn thêm nữa.

    "Minh Minh." Cô gọi tên thân mật của cô ấy, giọng có chút nũng nịu: "Cậu có thấy cô gái nào vốn không có sức tự kiềm chế mà cứ ăn đồ ngọt mãi không?"

    Đồ ngọt, chẳng qua chỉ là "thứ độc" được bao bọc trong lớp đường mà thôi.

    Dù vậy cô vẫn thích, và phần lớn mọi người cũng không thể chống lại được.

    "Cậu sao cứ nhiều chuyện thế? Đã thích thì ăn đi, ai ép cậu tự kiềm chế đâu." Chu Sương Minh không hề quan tâm, sau khi đổi giày xong tự nhiên mở tủ lạnh và bỏ chiếc bánh vào đó.

    Sau đó cô ấy quay lại chỗ Hòa Thanh, đôi mắt sáng ngời, không ngừng chớp chớp: "Đi đi, chúng ta đến quán Sao Mai, tối nay Bắc Nam vì đón cậu về nên đã tổ chức một cuộc gặp mặt, anh ta còn bảo mãi không gọi được điện thoại của cậu đấy."

    Sao Mai là quán bar mà hai người thường xuyên lui tới.

    Hòa Thanh hiểu ngay, cô vừa nhìn điện thoại lúc nãy đã thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ Bắc Nam.

    Nhưng mà..

    "Các cậu đi đi." Hòa Thanh khoanh tay tựa vào ghế, lắc đầu rất chậm: "Mình không đi đâu, mệt."

    Cơ thể cô bao phủ trong chiếc khăn choàng mềm mại, đôi tay và chân dài mảnh mai trắng ngần.

    Vừa mới thức dậy chưa trang điểm, đôi mắt mơ màng như một học sinh trung học ngây thơ-nhưng Hòa Thanh biết rõ, tâm trạng của cô đã thay đổi rồi.

    Ngày xưa cô không sợ gì cả, lúc nào cũng thích tham gia những cuộc vui, thích cảm giác được mọi người chú ý, được nâng niu.

    Nhưng thời gian trôi qua, Hòa Thanh bắt đầu nhận ra những hoạt động đó thực sự vô nghĩa. Có lẽ cô đã qua cái thời yêu thích vui chơi, uống rượu thâu đêm rồi.

    Bây giờ, mỗi khi nghe đến những cuộc tụ họp tại Sao Mai, đầu óc cô cứ ong ong khó chịu.

    "Đừng giả vờ như thế." Chu Sương Minh cũng là người đã chơi với Hòa Thanh nhiều năm, không hề thiếu kinh nghiệm, không thấy mệt mỏi khi thấy mọi người nâng ly uống rượu, cô đẩy cô bạn: "Đi đi, hiếm khi cậu về đây, đương nhiên phải chơi cho đã đã chứ."
     
    Nghi Phuc, Tiên NhiTiêu Linh Thần Vũ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng bảy 2025 lúc 5:07 PM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...