Truyện Ngắn Anh Có Nhớ Không, Những Chuyện Làm Cùng Em? - Linh Yunki

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Linh Yunki, 22 Tháng tư 2020.

  1. Linh Yunki Giun Béo

    Bài viết:
    10
    Tên truyện: Anh có nhớ không, những chuyện làm cùng em?

    Tác giả: Linh Yunki.

    [​IMG]

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Linh Yunki

    Thể Loại: Truyện ngắn.

    ***

    Những câu chuyện em và anh thường đọc trong sách, cô gái và chàng trai nắm chặt tay nhau đi trên đường. Cô gái khẽ nghiêng đầu, nụ cười má lúm đồng tiền ẩn hiện trên khóe môi khi chàng trai nói vài câu chọc ghẹo cô ấy.

    Trong những bộ phim em và anh cùng xem, mỗi khi màn hình ti vi sáng lên cảnh nữ chính và nam chính ở bên nhau, anh sẽ đưa tay kéo đầu em tựa lên vai của anh, thỉnh thoảng anh lại nhẹ nghiêng mình hôn trộm lên tóc em một cái. Anh của lúc ấy giống như cậu thiếu niên đang yêu, dịu dàng mà lại ấm áp, chạm khẽ vào trái tim em một nhịp thật nhanh, khiến em không có chút phòng bị đã ngã nhào vào lồng ngực của anh.

    Bản nhạc ballad mà chúng ta cùng nghe lại nhiều lần, giống như tháng năm thăng trầm mà mình từng đi qua, anh có nhớ không, cô gái từng cầm rất nhiều trái bàng nhỏ ném về phía anh vào mùa hè năm ấy.

    Anh có còn nhớ lần đầu mình gặp mặt? Lục lại trong bộ não một lượt, có lẽ anh cũng sẽ giống em, nhớ lại ngày hôm ấy bèn bất giác mỉm cười.

    Hôm ấy là cuối tháng mười hai, tiết trời miền Bắc thì đang trong đợt rét đậm rét hại mà em thì trùng hợp đến ngày đèn đỏ. Bộ dạng em gầy gò ốm yếu nằm vật ra bàn học hai tay liên tục ôm chặt lấy bụng nước mắt còn muốn rớt ra ngoài hốc mắt đến nơi. Anh ngồi cạnh em hai tiết học, không tập trung vào bài giảng được vì bị con chuột như em lục đục làm phiền cuối cùng đành miễn cưỡng đứng lên xin thầy ra ngoài.

    Vài phút sau anh trở lại lớp học, em thì lặng lẽ nhìn anh với chiếc áo khoác đồng phục mùa đông có in lô gô trường y của mình trước ngực trái, anh cúi đầu đi thật chậm về phía bàn học của em, sau đó mặt cũng không thèm đỏ mà cho tay vào túi áo rồi lôi ra bịch băng vệ sinh hướng về phía tay em.

    Có ai từng nói với anh chưa? Khoảnh khắc anh đưa cho em chút nắng ấm trong mùa đông tàn lạnh lẽo ấy, em đã thích anh rồi.

    Anh có nhớ không nhỉ, mỗi lần em vội vã chạy đến lớp học, có chàng thiếu niên bình thản bước những bước thật chậm đợi em vượt lên cùng sánh bước. Chân anh thật dài mà em lại ngắn quá, nhưng em thích anh như vậy, vì em mà không ngại lùi lại bước chân.

    Anh có nhớ không, mỗi lần trời đổ mưa, em sẽ không chịu ra ngoài, lẳng lặng rúc vào ngực của anh, tham lam đánh cắp rất nhiều hơi ấm của anh. Những lúc như vậy anh chỉ cười, sau đó vòng tay qua người em rồi siết một cái ôm thật chặt.

    Ngày cầm giấy chứng nhận kết hôn, mắt anh đỏ hoe, còn em thì khác, em cười toe toét nhào vào lòng anh như cái cách em nhận được món đồ mình yêu thích. Anh cúi đầu, hôn em một cái trong lúc xúc động, ngón tay chuyên dùng để cầm dao phẫu thuật của anh miết lên gò má em. Anh à, mình cứ yêu nhau bình yên như vậy đi..

    Em đã từng như thế, chầm chậm đứng một chỗ nhận lấy hết quan tâm của anh dành cho em.

    Cũng từng như thế, chậm rãi thích anh, yêu anh.

    Em đã từng nghĩ bọn mình cứ như vậy mà già đi cũng được anh nhỉ?

    Trời hôm nay xanh một màu xanh thật khác, em đứng ngoài phòng cách ly lặng lẽ nhìn qua khung cửa kính, anh đang từ từ trút từng hơi thở cuối cùng sau rất nhiều tháng ngày cố gắng chống lại căn bệnh ung thư giai đoạn cuối của mình.

    "Linh Lan.. Minh Nhật, cậu ấy vừa đi rồi."

    Anh nói sẽ cùng em tắm nắng vào mùa hè tới.

    Anh nói sẽ cùng em đi Nhật ngắm hoa anh đào nở.

    Anh nói sẽ đặt tên cho bảo bối trong bụng em, sau này cuối tuần sẽ cùng em đưa con đi thăm công viên trò chơi.

    Anh nói sẽ cùng em già đi..

    Ngày anh đi, đất trời bình yên lắm, anh đi không tiếng động, nhẹ như cách anh đến, chẳng ồn ào náo nhiệt giống em.

    Chiếc áo khoác blouse treo trong tủ quần áo, anh vẫn thường mặc nó mỗi khi ở bệnh viện, bây giờ anh vẫn muốn mặc chứ? Đương nhiên rồi, em đã giặt sạch nó vào mấy hôm trước, áo vẫn còn thơm mùi nắng, anh về đi.. về nhà mặc cho em ngắm được không?

    Cầm tờ giấy báo tử trong tay, cả người em lặng đi. Nước mắt lúc ấy rơi rồi, lần này không còn chàng thiếu niên vì em khóc mà bối rối dỗ dành. Không còn nữa rồi.

    Nguyễn Minh Nhật, 32 tuổi, tử vong: 14: 15 PM, ngày 24 tháng 2 năm 2008.

    Ở hành lang bệnh viện ấy, em nghe thấy tiếng khóc của rất nhiều người, có người khóc vì được xuất viện, cũng có người khóc vì biết mình được hiến tặng một trái tim. Nhưng em, giống bao người khác, em khóc vì mất anh.

    Một ngày dài, ai vì ai chịu bao nhiêu uất ức, ai đó nếm bao nhiêu niềm vui, còn em.. giống như đang cầm tia nắng anh tặng trên tay hôm mùa đông năm ấy, càng nắm chặt thì nắng càng cố luồn qua kẽ hở ở ngón tay em mà tan đi mất.

    *


    By: Linh Yunki's Story.
     
    Last edited by a moderator: 23 Tháng tư 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...