Ngôn Tình Anh Chọn Bạn Bè, Cô Chọn Công Việc - Hạnh Phúc Buồn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hạnh Phúc Buồn, 8 Tháng chín 2018.

  1. Hạnh Phúc Buồn

    Bài viết:
    4
    Anh Chọn Bạn Bè, Cô Chọn Công Việc

    Hạnh Phúc Buồn

    Đúng là sai lầm trong tuổi trẻ của cô, cứ sống vì anh rồi cho rằng rồi anh cũng sẽ sống vì cô.

    Chàng trai bên cô năm cô 22 tuổi, chỉ là chàng trai có một trái tim chung tình trọn vẹn dành cho cô mà chưa có bất cứ gì trong tay, tiền tài thì không và sự nghiệp vẫn chưa mấy ổn định.

    Anh và cô bên nhau vào thời điểm cả hai chưa thành sự nghiệp, anh chọn con đường vào nhà nước ổn định, cô chọn lối đi phóng túng tự do cho riêng cô. Đã bất đồng trong quan điểm sống rồi đến thời khắc lựa chọn công việc, cô và anh lại một lần nữa bất đồng. Từ những câu chuyện nhỏ dần dần lớn lên thành những mâu thuẫn lớn, dù bản thân cả hai đều không nói ra nhưng dần dần có vết cắt.

    Anh thích lối sống tự do thoải mái, ăn chơi, bạn bè, giải trí thoải mái, còn thế giới của cô có phần u uất và chật chội hơn, cô suốt ngày chỉ có công việc từ sáng đến tối, không đàn đúm bạn bè, cách giải trí có phần khác lạ đó là tự xem một bộ phim thật bi thảm, rồi tự khóc xưng cả mắt, tất cả chỉ có như vậy thôi.

    Thế giới của cô vốn bé nhỏ, chính vì thế mà từ khi anh bước vào thế giới của cô, anh trở thành duy nhất. Cô yêu anh, cô có thể vì anh thay đổi cái tính ngang bướng, hay mè nhèo, thích được chìu chuộng và kể cả bản năng yếu đuối của con gái thành một cô gái mạnh mẽ, tự lập và không phụ thuộc vào anh. Anh thường bảo chẳng ai sinh ra là hợp nhau, chẳng qua là họ đã cố gắng vì nhau để xây dựng tình yêu lâu dài và đi cùng nhau đến tận cuối chân trời. Cô hiểu anh muốn gì ở cô, cô luôn cố gắng thay đổi mình để phù hợp với suy nghĩ của anh, để cả hai có thể hòa hợp cùng nhau, tất cả chỉ là sự cố gắng từ cô mà thôi.

    Đau đớn trong tình yêu, trong tuổi trẻ và tuổi thanh xuân của cô là đã nhận định sai lầm rằng: "Cứ vì anh rồi anh cũng sẽ vì cô", rồi cô nhận ra: "Nếu ai đó thật sự yêu cô, sẽ chấp nhận tất cả con người của cô chứ không phải để cô tự thay đổi bản thân mình như thế rồi lại rời xa nhau". Người đến vồ vập cô, trong sự giành giật muốn có được cô cho bằng được là anh, nhưng cuối cùng người không nỡ rời xa lại chính là cô.

    Cô yêu anh, nên cô chẳng cần anh phải làm gì lớn lao cho cô cả, cô chỉ cần anh yêu cô thật lòng và mãi bên cô mà thôi. Mặc cho anh có đôi phần ham chơi, anh vô tâm, anh vô tư ít quan tâm đến cô khiến cô tổn thương và tủi thân. Cô không dám mở lời để tâm sự với anh về những điều này vì mỗi lần cô nói ra thì cô và anh lại cãi nhau, rồi mâu thuẫn rồi tình yêu kia nhạt nhòa nên cô đành một mình im lặng và chờ đến ngày anh trưởng thành và suy nghĩ thấu hơn rồi anh sẽ yêu cô nhiều hơn mà bù đắp những thiệt thòi ấy cho cô.

    Chỉ là cô nhớ anh, chỉ là cô mong mỏi gặp anh, chỉ cô mới chính là người chủ động hẹn hò anh. Bởi anh có quá nhiều niềm vui xung quanh mà đôi khi nó trở nên vô tâm khiến cô đau đến quặn lòng. Anh có thú vui giải trí là game, anh xem đó là niềm vui trong cuộc sống, anh có thể thức đến 2h 3h sáng để chơi nhưng anh chưa từng thức quá 1h để tâm sự cùng cô, dù ngày hôm ấy là ngày thật sự tồi tệ đối với cô. Thậm chí trong những lần đi chơi cùng cô, ngồi cạnh bên cô anh vẫn mải mê chơi trò chơi giải trí ấy, nhiều lúc cô cảm thấy cô đơn, chạnh lòng nhưng cô chỉ biết ôm nó vào lòng mà thôi. Anh có thể ta bà với bạn bè, có thể du hí, có thể nhậu nhẹt say sưa qua đêm mà không hề có cuộc gọi hay tin nhắn gì cho cô. "Vì anh vui quá nên anh quên mất" đó là câu nói khiến cô cảm thấy đau lòng nhất, anh biết tính cô hay lo xa, tính cô hay suy nghĩ thế nhưng anh lại không biết rằng cô đã lo lắng và đợi chờ, mong mỏi anh như thế nào?

    Cô vẫn mong, anh nhìn thấy những gì mà cô đã làm vì anh, đã sống vì anh mà mong anh thay đổi và sống vì cô hơn. Nhưng cuối cùng anh vẫn chưa trưởng thành để nhìn nhận và thấu hiểu điều đó. Cô huy vọng rằng, người đến sau cô sẽ là một cô gái đủ sức mạnh, đủ khả năng để anh thay đổi và trưởng thành hơn chứ đừng như cô chịu đựng những tổn thương kéo dài như vậy! Không dành thời gian bên nhau, chưa từng bên nhau trong những ngày lễ, chưa từng quà cáp, chưa từng đến bên cô khi cô bệnh đột xuất, chưa từng là người giúp đỡ cô khi cô gặp bất trắc. Những lúc cô gặp khó khăn gọi đến cho anh đều không được, sau tất cả cô chỉ nhận những dòng chữ khiến cô chết lặng: "Anh đang bận trực", "Anh đang đi chơi xa với bạn rồi", "Anh ngủ quên mất", "Anh say nên không biết em gọi", "Điện thoại anh hết bin" Và sau cùng là "Anh xin lỗi em"! Cô vẫn nhớ như in từng chi tiết trong những lần ấy, lần mà cô bị ngộ độc thức ăn phải nhập viện nhưng cô gọi anh không nghe máy để đưa cô đi, lần mà xe cô hư trong đêm tối đi làm về, cô mở điện thoại ra và nhận đọc tin nhắn "anh mới đi chơi về, anh say quá, anh ngủ đây", rồi lần cô bị xe tông cô gọi anh "anh đang lỡ trận", và vô vàn lần tủi thân, đau đớn và nước mắt cô cứ rơi như thế.

    Cô cho rằng: "Yêu là đã trao cho đối phương quyền làm mình tổn thương" chính vì thế mà cô không còn trách hay giận hờn anh nữa, sau những lần như vậy cô tự xin lỗi bản thân mình. Cô mạnh mẽ nhiều hơn, trưởng thành nhiều hơn và trở nên cứng cỏi hơn.

    Cô không thể tiếp tục nhu nhược bản thân, khi nỗi đau tràn lòng, khi tổn thương cứ mãi lên ngôi, cô không cho phép bản thân mình chịu đựng đau đớn và tổn thương như thế thêm giây phút nào nữa. Cuối cùng cô đã mạnh mẽ lựa chọn cách buông bỏ anh để anh được trở về thế giới tự do kia, nơi mà anh cho rằng đó mới là nơi anh thật sự sống là anh. Ừ! Thì anh chọn bạn bè, ừ thì cô quay về với công việc.

    Ừ thì xa nhau!

    Hết​
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng chín 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...