Tác phẩm: Anh Bạn Bốn Chân Tác giả: Triều Nguyễn Nội dung: - Mèo! Thì ra là mày ở đây! Nó hếch mõm lên nhìn tôi, ngoe nguẩy cái đuôi với bộ lông rậm rạp, rồi lại lăng xăng chạy quanh chân tôi như chực lảng, tỏ vẻ ăn năn lắm. Nó bỏ nhà đi từ chiều hôm qua, báo hại tôi phải rong ruổi tìm nó suốt từ sáng đến giờ. Thì ra cu cậu đang rình mò con chó cái nhà bà Hoa, cả một bầy chó đực chạy lông nhông quanh đây, chắc cũng cùng mục đích là tìm "bạn gái" như nó. Tôi nuôi nó cũng được ba năm rồi, giống chó cỏ, rất thông minh và nghe lời, ngoại trừ trường hợp như hôm nay, lúc nó đang trong mùa sinh sản. Năm ngoái nó cũng bỏ nhà đi suốt mấy ngày trời, khiến tôi phải đi tìm mệt đứt cả hơi. Lông nó ngắn nhưng vàng óng, mượt mà, cộng thêm cái thân hình dong dỏng cao trông cũng đẹp mã lắm. Suốt ngày nó chỉ luẩn quẩn trong nhà, hết ăn rồi lại lăn ra ngủ, bởi vậy tôi mới đặt tên nó là "Mèo". Tôi cúi xuống, vuốt ve đầu nó nhè nhẹ: - Mày hư lắm nha "Mèo"! Đi chơi không chịu về! Tao tìm mày cực khổ lắm biết không? Nó thè chiếc lưỡi dài của mình ra, liếm tay tôi, mồm cứ kêu ư ử như muốn xin lỗi. Mà tôi cũng đâu có giận hờn gì nó, chẳng qua lo lắng cho nó mà thôi, tôi sống có một thân một mình nên coi nó như người một bạn vô cùng thân thiết. Tôi đem nó từ dưới quê lên nuôi lúc còn nhỏ xíu, từ thức ăn đến nước uống đều tự tay mình lo cho nó. Có những hôm làm về muộn, tôi cũng nhớ mua đồ ăn cho nó trước rồi mới tính đến phần của mình, nó cũng quan trọng như là người thân của tôi vậy. Năm ngoái, nó bị ốm, một trận ốm thập tử nhất sinh, tôi đã phải tốn không ít tiền để chữa cho nó, cũng may là qua khỏi, chứ nếu không chắc giờ tôi cũng đã lủi thủi một mình, cô đơn lắm! - Cậu Lâm đó à? Con chó đó là của cậu hả? Bà Hoa đứng phía trong hàng rào gọi tôi, cái người đàn bà nổi tiếng hung dữ nhất khu phố. Tôi cũng ngại giao tiếp với mấy kiểu người như vậy lắm, nhưng người ta đã hỏi thì làm sao mà không trả lời cho được, tôi cũng lễ phép đáp lại bà ta: - Dạ đúng rồi ạ! Nó bỏ nhà đi hôm qua giờ, con tìm mãi. Hóa ra là nó ở đây! - Cậu lo mà bắt nó về đi! Chứ nó cứ quanh quẩn ở đây rồi ị bậy ị bạ, có ngày tôi đập chết! Bà ta quả thật hung dữ như lời đồn, mà con "Mèo" nhà tôi thì làm gì mà ị bậy bạ như mụ nói, trước giờ nó vẫn đi giải quyết đúng nơi đúng chỗ, có phải như mấy con chó hoang ngoài đường đâu. Ở đây lại có cả một đàn, mụ lại đổ cho "Mèo" nhà tôi, có lý nào là vậy? Nghĩ thế nên tôi mới cố gắng phân bua: - Dạ? Cô nói sao chứ chó nhà con trước giờ ngoan lắm, làm gì có việc như cô nói! Bà ta vẫn khăng khăng cứ như thể đã tận mắt chứng kiến: - Chó thì vẫn là chó, làm sao mà như con người được! Nó muốn ị ở đâu thì ị, cậu có giám sát được không hả? Cả ngày hôm nay tôi phải quét dọn ba, bốn lần rồi đấy! Quả thật bà ta là người không chịu nói lý lẽ, tôi cũng không muốn đôi co với mụ làm gì mà sinh lớn chuyện, lại mang tiếng là thiếu lễ phép, cho nên mới xin lỗi cho qua chuyện: - Cô đã nói vậy thì thôi cho con xin lỗi! Để con bắt nó về! Bà ta coi như cũng chấp nhận, không nói thêm câu nào, nhưng vẻ mặt hình như chưa được hả hê cho lắm, cứ đứng đó nhìn xem tôi có thật sự dắt con chó về không. Nhìn cái điệu bộ xéo xắt của bà ta, tôi thầm nghĩ thật tội nghiệp cho chồng của mụ, phải sống với người đàn bà như thế chắc khổ sở biết nhường nào. - Về nhà thôi "Mèo"! Mày mà còn ở đây không khéo người ta lại đánh chết đấy! Tôi cố gắng nói lớn để bà ta nghe thấy, nhưng có vẻ không ăn thua, bà ta vẫn cứ dững dưng ra đấy, hai tay kẹp nách, mắt láo liếc nhìn tôi. Con "Mèo" nghe tôi lớn tiếng thì tỏ vẻ sợ, cụp đuôi, dí đầu vào chân tôi, cọ cọ như nịnh nọt. Tôi quay lưng bỏ đi, nó cũng thủng thẳng chạy theo, cứ như thể sợ tôi bỏ rơi. Đã hai ngày rồi, nó cứ nằm ườn ra đó, chẳng buồn ăn uống gì, trông cứ phờ phạt như mấy gã thất tình. Chắc có lẽ tôi phải thiếng nó thôi, chứ không thể cứ nhốt nó trong nhà mãi được, còn thả ra, người ta không đánh chết thì cũng bị bọn trộm chó bắt mất. Dạo này bọn chúng lộng hành lắm, cứ ngang nhiên vô nhà người ta rồi bắt mấy con chó đi như chỗ không người, lại còn giữa ban ngày ban mặt, không ít người trong khu phố đã than phiền vì chuyện này. Nghĩ cũng lạ, ai đời chó nhà người ta nuôi nấng cực khổ biết nhường nào, có muốn kiếm tiền thì có thiếu gì cách, cứ nhằm vào mấy con chó mà bắt, cái bọn đó sớm muộn gì cũng đi tù cả đám. Hôm nay đã là ngày thứ ba, cứ không ăn uống như vậy chắc nó chết mất, tôi nhìn nó mà xót trong ruột, tội tình gì mà phải khổ sở vậy cơ chứ. Thấy nó như vậy thật không sao cầm lòng được, tôi tháo cọng xích ra, cho nó muốn đi đâu thì đi, mà tôi cũng biết nó muốn đi đâu rồi, có gì thì tới đó lôi nó về cũng chả sao. Nó bật dậy cứ như thể mấy hôm nay ăn toàn thịt bò, vi cá, chả biết lấy đâu ra sức lực mà cắm đầu cắm cổ chạy nhanh như vậy. Thôi kệ, dăm ba ngày nữa thì cũng chán chê ngay ấy mà, năm nào chả thế. Tôi trở vào trong nhà, ngồi nhâm nhi ly trà rồi thong thả đọc tờ báo buổi sáng, cũng không có tin tức gì đặc biệt ngoài mấy vụ trộm cướp, lừa đảo vẫn diễn ra như cơm bữa. Đã gần chiều tối rồi, chắc phải đi tìm nó về thôi, cứ thấy thấp thỏm trong bụng thế này khó chịu quá. Mà còn cái bà Hoa đó nữa, mụ hung dữ như vậy nhiều khi dám làm thật lắm chứ! Tôi xỏ vội đôi dép rồi đi thật nhanh đến chỗ nhà bà Hoa, hy vọng chỉ là tôi lo lắng thái quá thôi. - "Mèo"! Mày đâu rồi? Về ăn tối nè! Cả đám chó cứ chạy tới chạy lui trước cổng nhà bà Hoa, gầm gừ, sủa nhặng cả lên, nghĩ cũng phải, cả đám chó đực mà chỉ có một con cái thế kia, không loạn mới lạ. Nhìn ngang, nhìn dọc vẫn không thấy bóng dáng con "Mèo" đâu cả, tôi đi lòng vòng xung quanh kiếm thử, chắc là nó sợ tôi lại bắt về nên chui trốn chỗ nào rồi. Có một đám người tụ tập, xầm xì gì đó trong con hẻm bên hông nhà bà Hoa, tôi lân la lại gần xem thử có chuyện gì mà ồn ào đến vậy. - Tội nghiệp, không biết ai mà ác quá vậy! - Chắc lại chạy lung tung rồi xe cán chứ gì! Tôi nghe tiếng đoán già, đoán non của mấy người phụ nữ trong khu phố, chẳng biết có chuyện gì nữa. Tôi lách người qua khỏi ông anh to con đứng phía trước, con "Mèo" đang nằm thoi thóp trên mặt đường, máu me be bét xung quanh, tôi chẳng thể ngờ cớ sự lại ra như vậy. Nó thấy tôi đến, mắt liếc nhìn nhưng đuôi thì không thể vẫy mừng tôi như mọi ngày được nữa. Nó cứ nằm bất động ở đó, chốc lát lại co giật một cái, mồm khẽ rên ư ử như muốn nói với tôi điều gì đó. Tôi lặng người, ngồi xuống bên cạnh nó, máu lan ra ướt cả ống quần, dòng máu nóng làm cho tôi đau lòng đến cùng cực, mắt cứ cay xè đi. Chỉ vài phút sau đó, nó ngừng co giật, cố gắng tru lên một tiếng nghe thật thảm thiết rồi tắt thở. Chính là mụ ta, mụ đàn bà độc ác đó đã giết chết nó, giết chết đi người bạn thân thiết nhất của tôi. Tôi ôm nó trên tay, trong lòng tràn đầy giận dữ, căm phẫn dành cho mụ. Tối đó, tôi mang xác nó đến lò thiêu, hy vọng nó sớm được chuyển kiếp, biết đâu một ngày nào đó chúng tôi sẽ lại là bạn, khi nó đã ở trong một hình hài khác. Tôi về nhà, căn nhà yên ắng khác thường, không còn hình bóng của nó chạy nhảy, phá phách như mọi hôm. Cọng dây xích, cái đĩa đựng thức ăn, trái bóng mà tôi mua cho nó cắn mỗi lúc ngứa mồm từ khi còn nhỏ, mọi thứ vẫn nguyên ở đó, ngay trước mặt, nhưng nó thì không. Cầm trái bóng trên tay, tôi ngồi ở đó, lặng lẽ.. Mới đó mà đã hai tháng, cuộc sống vẫn tiếp diễn dù cho bây giờ tôi chỉ còn có một mình, tôi vẫn đi làm vào mỗi buỗi sáng, tan ca lại về trở về nhà. Sáng hôm nay cũng vậy, tôi vừa dắt xe ra khỏi cổng, chuẩn bị đến cơ quan thì đã thấy mọi người trong khu phố ùn ùn kéo nhau đi. Tôi tò mò, vội kéo ông chú đi ngang lại hỏi: - Họp khu phố hả chú? Sao không ai thông báo cho con hết vậy? - Họp hành gì? Ông Bách vừa mới chết, mọi người đi tới đó coi sao. Cái tên nghe lạ quá! Tôi hỏi lại chú một lần nữa: - Ông Bách nào vậy chú? - Thì ông Bách chồng bà Hoa, ở đầu hẻm đó! Lâu nay tôi chỉ biết bà Hoa, vì bà ta nổi tiếng hung dữ, còn chồng bà ấy thì không rõ lắm. Không ngờ quả báo lại đến sớm như thế, đúng là làm chuyện ác thì trước sau gì cũng phải nhận lấy hậu quả, chỉ tội cho ông chồng phải gánh thay. - Nghe đâu ông ấy bị u não mấy năm nay rồi, bà Hoa một mình gồng gánh nuôi hai đứa con nhỏ, lại thêm thuốc thang cho chồng, hèn chi lại trở nên hung dữ, khó gần đến vậy! Đúng là mỗi người mỗi cảnh khổ phải không cậu? - ông chú thở dài ngao ngán. Nói rồi chú ấy vội vã đi theo mọi người, không ngờ bà ấy cũng khổ tâm đến vậy, nhưng dù sao thì đó cũng không phải là lỗi của tôi, huống hồ bà ấy lại còn đánh chết con chó của tôi, có chăng là do ông trời trừng phạt bà ta. - Lâu nay chú mày trốn ở đâu sao anh không gặp? - anh Hợp, học trước tôi hai khóa thời đại học. - Em đi làm suốt anh ạ! Mà anh đi đâu đây? - Anh tập thể dục gần đây, tính qua tìm chú có chút chuyện! - Có chuyện gì vậy anh? Anh ấy ấp úng, hình như là chuyện gì đó khó nói. - Thật ra là hôm trước, vợ anh có tới thăm người quen ở gần đây, vô tình đụng phải con chó rồi hoảng quá nên bỏ đi luôn. Sau đó anh quay lại đây hỏi thăm thì biết đó là chó của chú, anh ghé đây mấy lần mà không gặp được.. Tôi như lặng cả người đi, phải chăng tôi đã quá ích kỷ, chỉ biết đau khổ bởi những mất mát của bản thân mà không để ý đến mọi người xung quanh. Những người tuy ngoài miệng luôn chua chát nhưng trong sâu thẳm, họ vẫn có lòng nhân hậu của con người, họ cũng có những nỗi khỗ, những mất mát của riêng mình. - Chú có nghe anh nói không vậy? Tôi giật mình, rồi vỗ nhè nhẹ vai anh ấy: - Không có gì đâu anh, chỉ là tai nạn thôi mà! Anh đừng áy náy làm gì cho mệt! Thôi em đi nha! Hôm nào gặp rồi anh em tâm sự. Tôi rú ga chạy đi, tôi không muốn để anh ấy phải cảm thấy có lỗi. Có lẽ hôm nay tôi sẽ nghỉ làm một ngày, tôi ghé sang nhà bà Hoa xem có giúp được gì không, mẹ góa con côi chắc lo không xuể. Dù gì thì bà ấy cũng là người cùng khu phố, cũng coi như là hàng xóm, giúp được gì thì giúp, có phải không? Mèo? Hết