Ngôn Tình Anh À! Ăn Xin Em Vẫn Yêu! - Jennifer

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Jennifer, 8 Tháng tám 2018.

  1. Jennifer

    Bài viết:
    7
    Anh à! Ăn xin em vẫn yêu

    Tác giả: Jennifer

    Tôi kể bạn nghe về câu chuyện của một chàng trai và một cô gái.. Tuy tôi không có năng khiếu viết truyện, nhưng hy vọng khát khao của tôi sẽ được các bạn chắp cánh..

    Truyện kể về một gia đình bình dân, người mẹ mất sớm khi cô con gái mới tròn 3 tuổi. Cô sống với cha ở đô thị xa lạ. Người cha chịu cảnh gà trống nuôi con, không tiến thêm bước nữa. Ngày qua ngày ông đi khắp mọi ngóc nghẻm để xin cho con miếng sữa. Mọi người thương tình, người góp gạo, góp tiền nuôi cha con ông. Thường ngày, ông gửi con cho hàng xóm và đi khắp nơi để kiếm việc làm. Từ việc lau nhà vệ sinh công cộng, quét dọn vệ sinh đường phố trong đêm đông giá rét cho đến trông giữ trẻ, hốt phân.. Bất kể việc gì từ việc bần hàn đến bẩn thỉu ông đều làm, chỉ mong con mình sau này lớn lên được sống bình thường như bao đứa trẻ khác. Nhiều người phụ nữ lỡ thì hay góa thấy thương ông cần cù chịu khó ngỏ lời được về nâng khăn sửa túi cho ông. Nhưng vì thương con, thương con phải chịu cảnh mẹ ghẻ ông từ chối. Ông cứ nói đùa: "Hà hà.. các chị cứ gớm. Tui đây ăn xin còn chẳng đáng huống gì làm chồng mấy chị. Rồi rước thêm cái cực vào người mấy chị, tui chả tham.. chòm xóm cả, thương tui thì thương dùm con bé. Cứ coi nó là con cháu ruột rà trong nhà là coi như thương tui rồi đó". Và thế là từ đó, cô bé ấy được lớn lên trong sự bảo bọc yêu thương của cả khu xóm nhỏ.

    Thời gian đi qua, người cha đã gầy dựng cho mình được vốn liếng kha khá và mở được cửa hàng ăn nhỏ trên trục đường chính. Nhờ tính hiền từ, phúc hậu của ông cùng hoàn cảnh khó khăn, mọi người kéo đến ăn ủng hộ. Lâu dần ông xây dựng được thương hiệu riêng "Tiệm mỳ Bé Sửu". Đứa con ba tháng tuổi ngày nào giờ đã trở thành thiếu nữ 18 tuổi, mạnh mẽ kiên cường. Cô khoác lên mình làn da nâu cháy nắng. Mái tóc suôn mượt óng ả dày kìn kịt không che hết gương mặt thông minh, ngũ quan cân đối của cô. Cô không xinh, không đẹp. Nhưng nhìn vào cô người ta thấy toát lên sức sống mãnh liệt. Nhìn vào cô mọi muộn phiền đều tan biến. Cô như con chim sẻ, líu lo suốt ngày. Cô có tên là Mạnh Tuyền nhưng khu xóm nhỏ cứ gọi cô là Sửu. Rồi không ai còn biết cái tên Mạnh Tuyền đẹp đẽ ấy nữa. Tại hồi nhỏ cô ăn ở bẩn thỉu ghê gớm. Sở thích của cô chắc chẳng ai có. Sớm ngủ dậy, mắt nhắm mắt mở là phi ngay ra khu đất ngoài đường lăn qua lăn lại rúc vào ra rồi tự cười khúc khích. Có khi nó khệnh khạng xách cả xô nước đầy đổ lên đống đất, khuấy khuấy cho chẹp chẹp nhão nhoẹt ra rồi cởi quần áo bảo là tắm bùn. Thôi chuyện còn dài lắm, nếu các bạn muốn tôi sẽ dành ra một chương để kể về con Sửu. Quay lại với câu chuyện, giờ lớn rồi, nghe mọi người dạy dỗ, giờ đây Sửu đã biết ngại ngùng, giữ phép. Nhưng đôi khi trong người lên cơn, tức tối hay có chuyện vui là nó cứ vùi mặt vào đống đất ấy. Cái đống đất huyền thoại ấy bị nó chùi vào suốt 18 năm ròng rã đã đen lại càng đen. Đáng nhẽ ra qua năm tháng đống đất ấy lại ít đi chứ nhưng càng ngày nó càng ùn lên. Có lẽ nào đất bẩn từ người nó lây sang? Mọi người hay ghẹo nó như thế cho nó quê để bỏ cái tật ấy đi. Mà khổ nỗi chỉ giảm đi thôi chứ không hết được. Là một cô gái 18, Sửu nó cũng nảy nở như các bạn cùng trang lứa, có nhiều mối hỏi han, mà nó không chịu. Ơ hay, không phải mà tại tập đoàn những bà mẹ khó tính của cô cứ giữ cô như báu vật. Có mẹ còn độc miệng bảo rằng: "Con Sửu là trụ cột của cả xóm. Tao chưa đốn là cấm thằng nào lại dòm. Coi mặt bà mà chừa ra nghe chửa!". Nhiều khi tức mấy mẹ lắm nhưng cũng chính mấy mẹ là chỗ dựa tinh thần của cô. Lâu dần cô cứ ngỡ ai cũng là mẹ ruột của mình cả. Cuộc đời còn có gì sung sướng hơn.

    Khi cô chân ướt chân ráo thi vào trường cấp 3 để học, mấy mẹ hùa nhau đi theo bảo kê. Mỗi ngày một mẹ. Có hôm Sửu bị mấy đứa cùng lớp hù dọa, giương tay định đánh "yêu" mấy cái. Khổ nỗi, chưa kịp ra đòn, một toán nào là mẹ béo, mẹ gầy, mẹ thấp, mẹ cao, bọn con nít cùng xóm hùng hùng hổ xép thành một hàng: "MÀY NGON MÀY HẠ CÁI TAY XUỐNG ĐẦU CON SỬU TAO XEM!". Tưởng giỡn, tụi nó hạ thất, thế là cả toán, binh hùng tướng mạnh, ào ạt như ong vỡ tấn công, khiến tụi nam sinh la oai oái. CÒn con Sửu ư? Biết nó làm gì không? Nó lùi một bên. Gác chân lên ghế đá vỗ đùi bôm bốp, ôm bụng cười ha hả: "Cho chúng mày nếm mùi vị của đại nương này". Thế đó, nó là thế, hiền lắm, dịu dàng lắm, nhưng khi đã đụng vào rồi thì.. như con dở hơi. Nó không đánh ai đâu. Hay nói đúng hơn nó không đánh lại. Nó có biết võ đâu. Nhiều khi mấy mẹ chỉ cho, đang tập ma xui quỷ khiến thế nào ngã ào xuống giếng. Tội nghiệp, nên mấy mẹ lo cho nó lắm, bảo nó có việc gì cứ về bẩm báo. Nó nhờ oai khí mấy mẹ mà cũng chả sở gì sất. Oai hùng đạp xe hai buổi đến trường. Con này tuy hơi thần kinh, đần đần, những được cái học giỏi. Tuy không thuộc dạng thánh những phải cái siêng năng. Ước mơ của nó là Ngoại thương nên chăm chút cho ngoại hình lắm mà cái khâu này nó không giỏi nên thành ra đen lại càng đen. Tuy nhiên nó được cái thương người, thật thà chất phác. Những buổi rảnh nó đi giao bánh mỳ, đồ ăn cho ba nên mối quan hệ của nó kể không hết. Được cái tự tin, ăn nói lưu loát lên ai cũng quý cũng thương.
     
    Khôi, ChiracatNguyễn Nguyễn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng bảy 2020
  2. Jennifer

    Bài viết:
    7
    Chap: Đêm khuya lạnh lắm!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc xe đạp lộc cộc mang theo hình dáng của cô gái ấy đi khắp các khu phố, ngõ hẻm quanh co cùng tiếng hát trong veo, tinh khôi buổi sớm. Những con nắng chơi bời ngã cả xô vào từng làn tóc tung bay của cô. Dường như gió cũng muốn reo cười khi lém lỉnh hất những sợi tóc con lõa xõa trước gương mặt xạm đen không kém phần xinh xắn ấy. Từng chiếc bánh mì, từng hộp cơm được giao đến tận nhà, công ty, mang theo cả những nụ cười trong trẻo. Nhìn thấy cô bao nhiêu mỏi mệt thoáng chốc đều tan biến. Cô có khiếu hài hước và vô cùng lém lỉnh. Sự tinh nhanh trong cô là điều mà mọi người vô cùng thích thú ở cô gái này. Ai cũng quý cô cả và trong thâm tâm họ cô gái này dường như chẳng bao giờ biết buồn. Phải rồi! Cô chưa từng bao giờ buồn cả hay có lẽ những nỗi buồn sâu kín đã kịp thời giấu nhẹm vào tim. Hồi nhỏ cơ cực, bần hàn, khi đó cô mới 3 tháng tuổi, có biết gì đâu! Khi cô biết nhận thức thì đã sống trong tình yêu thương đùm bọc của các mẹ. Lớn lên lại kiếm cho mình niềm vui, ý nghĩa trong cuộc sống. Cô quan niệm rằng cuộc sống này vốn rất ngắn ngủi, nếu ta không sống cho thật ý nghĩa thì rồi sẽ có ngày phải hối hận. Hơn nữa mình còn phải sống cho mọi người, cho người ba lam lũ vất vả nuôi cô khôn lớn, cho những đứa trẻ hàng xóm, những người mẹ đã yêu thương cô hết lòng, và hơn hết cả là những người muốn nhìn thấy nụ cười của cô. Đôi khi cô tự hỏi lòng: "Mẹ của mình tại sao lại mất?" Nhưng cứ mỗi lần như vậy, nhìn thấy gương mặt khắc khổ của ba, cô vội xua tan câu hỏi ấy trong đầu. Cô nhớ mẹ không? Có chứ! Cô khao khát mẹ không? Có chứ! Nhưng rồi, chính sự mạnh mẽ của mình, cô không cho phép nước mắt mình rơi, bởi cô là chỗ dựa tinh thần cho ba. Ba đã khổ lắm rồi, đã lam lũ lắm rồi cô không muốn ba cực thêm nữa.

    Đang định rong ruổi khắp nơi để tính toán những mục tiêu trong tương lai thì "reng.. reng.. reng.." – "Dạ a lô, ba hả?" Chiếc điện thoại cùi bắp Nokia hiện ra – "Con giao hàng xong rồi thì về trông cửa hàng dùm ba nhé! Ba có việc phải đi".

    - Ơ! – Một chút giận dỗi, không hài lòng, rõ ràng ba cho đi chơi đấy nhé, cô phụng phịu.

    - Ơ iếc gì, con bé này! Về trông hàng đi. Trông tốt tối ba cho đi chơi.

    Biết rõ là ba lừa rồi, đành bĩu môi lắc đầu cười ngao ngán quay gót ra về. Chiếc xe đạp vừa về đến cửa hàng, cô đã chạy vào nhà uống một chai nước mát lạnh. Thời tiết dạo này sao gay gắt quá. Nắng háp vào mặt mày rát bỏng. Chắc gần thành cục than cháy rồi chứ nị. Đang cầm chai nước tu ừng ực thì thấy có anh ăn xin đang đứng ngây ngốc ở đó, gần bờ tường quán ba cô. Mấy ngày nay anh cứ lảng vảng ở đây, cứ đứng vậy chẳng xin gì hết. Chẳng lẽ anh ngại ư? Kể cũng lạ, ai đời đi ăn xin lại ngại.. Bộ dạng trông đến tội, áo quần rách nát, gương mặt lem luốc, xấu xí đến tệ. Tóc tai thì dài loằng ngoằng, luộm tha luộm thuộm. Anh không nhìn vào cô mà nhìn vào nơi nào đó xa xăm lắm. Hình như anh đang suy nghĩ gì thì phải. Trông anh hiền khô hà, bộ dạng bùi nhùi ấy không sao che đi được khuôn mặt rắn rỏi, cương nghị đầy nghị lực ấy. Ánh mắt anh, cô chỉ biết nói là sáng lắm như hai vì sao được thượng đế ban tặng. Trông thông minh lắm! Mấy hôm rồi, thấy vậy cô đã tội nghiệp, nhưng còn có chút gì đấy ngại ngùng nên cô cứ vờ lạnh nhạt, hay nói cách khác là cô "lơ" đi. Nhưng hôm nay lại khác, cô láy hết can đảm dũn khí nhẹ nhàng tiến lại, gần càng gần, kéo tay anh nhè nhẹ mỉm cười thật tươi. Cô luôn mỉm cười, dường như nụ cười là thứ vũ khí lợi hại duy nhất mà cô có được: "Anh.. anh.. anh ơi!". Chàng trai ấy giật mình ngoảnh lại cúi đầu xin lỗi định bước đi. Cô níu chặt tay anh: "Không anh, lại ngồi đây đi! Anh đói lắm rồi phải không ạ? Ngồi đây đi, chờ em một tí thôi nhé! Nhớ đừng đi đâu đấy!". Chàng trai nghe lời ngồi im chờ đợi. Cái nắng như đổ lửa xuống lòng đường khiến anh cũng không muốn đi đau cả. Đi đâu bây giờ khi mà ngoài kia anh không có chỗ dung thân. Hai phút sau, cô bê ra một tô phở bò nghi ngút khói cùng với ổ mì không và ly cocacola mát lạnh. Cô nhìn anh cười hiền hậu: "Ăn đi, em làm đó, thưởng thức rồi nhận xét nha!". "Cảm ơn cô, nhưng tôi không gọi những thứ này. Tôi không có tiền.." Anh vừa nói rồi cúi mặt xuống với vẻ xấu hổ và bất mãn, rồi lại định đứng dậy để đi. Cô lại níu chặt tay anh: "Trời đất, cái này em mời mà, có bắt anh trả tiền đâu mà anh sợ".

    - Tôi không cần cô thương hại!

    - Rồi rồi, anh hiểu nhầm em rồi - Cô bắt đầu hoa môi múa mép bịa đủ thứ chuyện trên đời - Anh xem, em ấp ủ ước mơ làm đầu bếp từ lâu rồi mà nấu dở quá nên ba em không cho. Hôm nay ở đây, anh coi thử như lời ba em nói không. Nhiều khi buồn lắm. Cố gắng mà ba cứ chê.. Anh giúp em được không ạ?

    Anh tưởng thật, cúi xuống, múc ăn cho lấy lệ, định bụng nếm xong sẽ đi. Những từ giây phút đầu tiên nếm phải, anh đã bất ngờ với mùi vị của nó. Mùi của lá ngò tây thơm ngất, nước gia vị vừa phải, vị ngọt của bò tứa ra làm cho bát phở thêm đậm đà. Lại thêm những sợi phở dai dai ngon ngon. Dư vị cứ đong đầy như chứa cả sự yêu thương ở trong ấy vậy. Anh cứ ăn cứ ăn, anh ăn như chưa từng được ăn vậy. Từng cái húp sột soạt, ngấu nghiến làm cô ấm lòng:

    - Ừm, ngon mà, cô có khả năng rất có khả năng. Cho tôi thêm tô nữa.

    - Thật ạ? Anh chờ em tí! - Rồi với bàn tay nhỏ nhắn thoăn thoắt cô lại mang ra tô phở bò nóng hôi hổi, khói bốc lên nghi nghút "Của anh đây!".

    - Cám ơn cô!

    Đang say mê thưởng thức tài nghệ của cô gái lạ thì ba cô về. Anh bất ngờ ngước lên, ngại ngùng, gương mặt nhem nhuốc ấy thoắt cái đỏ bừng. Anh nhỏm dậy "Cháu!". Ba cô cười hiền từ, vỗ nhẹ vai anh "Con cứ ăn đi, đừng ngại!". Nói rồi ba nhìn qua cô "Anh ăn xong thì đưa anh vào nhà bảo anh tắm rửa sạch sẽ. Lấy áo quần tạm của ba mặc đỡ rồi cầm ít tiền mua đồ cho anh mặc nhé con!". Cô gật đầu lia lịa, tít mắt cười "Ba cứ yên tâm!".

    Anh có hơi ngạc nhiên khi bố cô cư xử như vậy, nhưng rồi cơn đói lại làm anh mau chóng quên đi. Khi cơn đói đã qua, cô bảo anh vào nhà tắm rửa sạch sẽ. Cô chọn cho anh bộ áo quần đẹp nhất trong đống áo quần trông già còm cõi của ba.

    Khi cái thân ảnh nam bảnh bảo ấy bước ra chợt ai kia bụm miệng, nét mặt trở nên vô cùng khó ở. Xoay xoay, đôi mắt đảo đảo láo liên như tìm thứ gì đấy quan trọng lắm, điệu bộ cứ lóng nga lóng ngóng, cuống cuồng cả lên. Xong rồi! Chuyến này toi rồi, xả chỗ nào bây giờ? Khó thở quá, chịu không nổi rồi. Trời ơi là trời, cô phi ba chân bốn cẳng ra ngoài cửa quán và.. cười ha hả, bao nhiêu sinh lực trong cô trút vào tràng cười không thương tiếc. Cô cười như chết đi sống lại. Trời ơi cái thể loại gì đang đứng trước mặt cô thế này. Nếu nói bóng nói gió thì quả là thảm họa nghệ thuật mất rồi! Ba cô mặc đẹp là thế mà anh mặc vào rồi thì ôi thôi rồi đúng là thảm họa. Áo quần màu sắc thì không nói rồi, đằng này quần ba ngắn nên anh mặc vào cẫng trên bắp chân, hãy thử tưởng tượng bạn đang nhìn thấy một chàng Tây cao ráo phong độ đang diện cho mình "thời trang mấy mệ", thật là buồn cười quá phải không? Nếu bạn ở trong trường hợp như Sửu chắc bạn cũng cười ngất lên ngất xuống đến chết mất thôi! Cái áo bà ba của ba rộng thùng thình nhăn nheo ôm trọn lấy cơ thể trẻ măng ấy. Còn gì nữa nhỉ. À đúng rồi! Chính cái đầu tóc như bà cô ấy làm anh trông chẳng khác gì mấy thím ngoài chợ. Dáng anh tồng ngà tồng ngồng chẳng hiểu chuyện gì cứ vẫn hồn nhiên như nai tơ nhìn cô như con mụ động kinh lên cơn tâm thần vậy! Khoa học đã chứng minh rừng một ngày con người ta có 2-3 giây bị mát nha, cô cũng rơi vào trờng hợp ấy thôi, nên tóm lại thì.. cô vẫn bình thường. Chỉ có anh là tác nhân nguy hiểm làm cho cô phải lên cơn thôi hà. Khi thấy mình không thể cười được nữa, mồm méo xệch đi rồi, bụng hóp lại, thở không được nữa, cô mới khoan thai đi vô. Trông ra dáng ta đây đàn chị am hiểu thời trang lắm không bằng í.

    - Anh này! Đi thôi!

    - Đi đâu cơ?

    - Đi tút lại nhan sắc chứ đi đâu.

    - Tôi.. tôi chả hiểu.

    - Thì đi đã, tối về sẽ hiểu. – vừa nói cô vừa kéo cánh tay anh đi.

    * * *

    - Ngồi đi - cô nháy mắt với anh chỉ vào phoóc-ba-ga đằng sau chiếc xe đạp thời Na-pô-lê-ông ấy.

    - Ngồi?

    - Chứ sao! Hay anh đi bộ nhé? Em không nghĩ đó là ý kiến tồi đâu.

    * * * - anh tặc lười bất đắc dĩ ngồi lên. Suốt cả quãng đường cô hỏi đủ thứ chuyện. "Anh à, anh tên gì ấy nhỉ"

    - Nam Dương.

    - Hay đấy, em là Sửu.

    - Sửu?

    - Dạ! À không Mạnh Tuyền, nhưng cứ gọi em là Sửu. Anh bao nhiêu tuổi rồi ý nhỉ?

    - 21.

    - Hơn em những 3 tuổi cơ à. Già nhở? (Ặc! >. < Cái con mụ Sửu này điên rồi, 21 tuổi mà bảo là già, người ta đang ở độ tuổi đẹp nhất đó mệ nội) À để em kể anh nghe nhé! Ừm.. - cô nghĩ ngợi hồi lâu - Gì í nhỉ? Định nói gì quên rồi! Anh! Em định nói gì?

    - Chịu. – Anh nhún vai.

    - À, nhớ rồi. Anh có biết không, hôm bữa nhà em có nuôi một con ngan con. Lông nó màu vàng mượt đẹp lắm, mắt đẹp nữa. Ba cứ nhốt vào rọ ý nó kêu suốt ngày, em cứ tưởng nó khát sữa. "What? Cái con nhỏ khùng khùng này nó đang nói nhăng nói cuội gì thế nhỉ" - anh nghĩ thầm. – Sau đó anh biết sao không? Nửa đêm em chạy ra ôm nó lên giường ngủ, sáng ra..

    - Chết chứ gì.

    - Đâu, anh cứ hù. Chưa. Để em kể.

    - Sáng ra nó vẫn ngủ ngon. Đến khi soi gương ý, trời ơi, nó yêu thương toẹt cho một bãi phân ở trán. Đấy anh thấy chưa? Có ngán không chứ nị!

    - Hahaha, đấy là do cô ngu, nó thích thì nó ị thôi.

    - Nhưng xét cho cùng em yêu nó mà. Sao nó đối xử với em như vậy nhỉ? Nó tệ thật í!

    - Haizz.. Thế giờ nó đâu rồi?

    - Ở nhà.

    - Sao không thấy, hay bực quá làm thịt rồi.

    - Xì, anh xàm thật í. – Cô bĩu môi.

    Tiếng chuyện trò của hai người râm ran cả một quãng đường vắng vẻ. Lâu lâu anh với tay bốp đầu cô cho cái tội ngu ngu, dở dở. Lâu lâu, cô dừng xe lại, giận dỗi, không thèm chở nữa, bắt anh đèo cô, vậy mà anh cứ lúng túng. Thật ra.. anh không biết đi xe đạp. Một sự thật kinh khủng khiếp cô mới phát hiện ra, cô cứ ngỡ con đại gia mới không biết đi xe đạp cơ, thế mà.. Thế là cô lại phải làm nhiệm vụ của mình với câu chuyện "con ngan con nhà em". Ấy thế mà chẳng mấy chốc đã đến khu chợ sinh viên, hai người cùng vào chọn những bộ đồ hợp túi tiền. Sau đó, cô lại chở anh đến tiệm cắt tóc. Cô bảo thợ cứ làm kiểu đầu nào hợp với anh nhất, đẹp nhất rồi lấy rẻ rẻ để bữa sau cắt tiếp, tóc anh mau dài lắm. (Biết gì mà nói – anh lườm cô). Chủ tiệm thấy cô cười tít mắt thì cứ ừ ừ. Cô ngồi chờ, lát sau bước ra, cô định kéo tay anh về thì.. Nhầm người rồi, đây đâu phải anh. Cô nhớ anh xấu lắm, xấu đến ghê người cơ mà. Giờ đây đứng trước mặt cô là một chàng trai mười chín, đôi mươi, trông trẻ trung và năng động chết đi được. Mái tóc undercut cá tính càng làm tôn thêm khuôn mặt góc cạnh của anh, mũi anh cao, mắt anh sâu cùng làn da trắng làm cô không khỏi ngẩn ngơ. Cơ bắp cuồn cuộn lấp ló dưới bộ áo quần chợ ấy làm cô ngây ngất hồi lâu. Bất chợt cô nhớ lại nhiệm vụ của mình, cô vội day day thái dương, lắc đầu cố xua tan mọi ý nghĩ "Nam Dương? Anh í đâu nhỉ?" Cô tròn mắt hỏi tên đẹp mã trước mặt. Anh nói nhỏ "Là tôi, Nam Dương" – Cô vẫn ngây thơ một mực phủ nhận – "Không! Không phải, anh í xấu lắm, xấu y chang con bò Lào luôn nhé!". Anh tiện tay, bốp vào đầu cô một phát đau điếng "Con điên này. Rõ khổ!". Cô gầm lên "Ai cho phép anh cốc đầu tôi, hả?". "Trời, xin lỗi, bé bé cái mồm, con bò Lào ấy là tôi." "Ớ!" thế là cô cứng họng, nước miếng ngừng phun.

    Suốt cả quãng đường chở anh về, cô cứ tủm tỉm cười, trông xinh chết đi được ý, hai má hồng nhuận ửng lên, đôi mắt bồ câu híp mí lại trông dễ thương phát hờn. Cặp má phúng phính của cô cứ rung rung. Cô vui? Sao lại vui nhỉ? Vui vì điều gì mới được chứ! Phải chăng cô vui vì.. tóm được trai đẹp về nhà? (Coi vậy chớ con mẹ này cũng mê trai thấy gớm). Thấy không khí sao ngột ngạt quá. Anh mở lời: "Nè cô". Trả lời anh lại là không gian phải nói là vô cùng yên tĩnh. Cả hai lại rơi vào thế im lặng cho đến lúc về nhà. Nhìn anh cô vẫn cứ tủm ta tủm tỉm, anh nhìn cô đến ngây ngốc, cũng không ngờ con bé này cũng có lúc dễ thương như vậy. Cô đưa tay thử chạm vào gương mặt ấy. Bất chợt anh lui vào thế phòng thủ "Nè, chớ manh động!" – "Ghê gớm, xí, ai thèm". Rồi cô bỏ vào phòng bỏ mặc chàng điển trai nào đó ở dưới nhà. Tắm xong, cô bước xuống ăn cơm cùng ba và anh:

    - Cháu này, cháu tên gì?

    - Nam Dương ba ạ.

    - Cháu nhiêu tuổi.

    - 21 ba! – cô nhanh nhảu

    - Tài lanh quá ha! Lặng để ba hỏi anh, con! – Ba lườm cô làm cô mặt xị như cái bị (Ba con có công thăm dò tiểu sử người ta mà ba) – bất đắc dĩ phải im lặng chứ sao.

    - Gia đình cháu ở đâu?

    - Cháu không có gia đình.

    - Cháu có bằng cấp gì không?

    - Không bác.

    - Bác thấy cháu lảng vảng đây lâu rồi, nên hai ba con bàn với nhau giúp đỡ cháu. Nếu được thì cháu có thể ở lại với bác và em cho vui, làm con nuôi bác luôn. Dù sao nhà cũng chỉ có 2 người, có cháu sẽ vui hơn. – Nói rồi ba vỗ vai anh trao đầy niềm tin.

    - Cháu cảm ơn nhưng không được bác ạ, cháu không thể..

    - Anh anh.. ở lại đi anh, đi mà – cô vừa nói vừa níu cánh tay ăn năn nỉ - em hứa em không khùng khùng nữa đâu. Đi mà anh, năn nỉ anh đó.

    - Cái con bé này, để anh chọn. Bác không ép những nếu có thể cháu cứ đến đây, bác sẵn lòng giúp đỡ.

    Trong lòng nhất quyết là không, nhưng lại gặp ánh mắt ươn ướt như chú mèo nhỏ của ai kia vẻ chờ đợi làm anh một chút xao động, anh gỡ tay cô ra rồi ăn cơm. Lát sau anh xin phép được đi. Cảm ơn những gì mà ai cha con đã làm. Lúc anh đi, cô nhìn với theo, cứ tựa ở cửa, trông cô buồn lắm, cô lỡ mến anh rồi! Ánh mắt u uất ấy làm não lòng cả người cha, cô muốn được sống cùng anh, muốn được gọi anh là anh hai, muốn được anh che chở. Từ rất lâu rồi, cô rất thèm cái cảm giác sống trong tình cảm êm ấm của một gia đình thật sự. Nhìn máy nhỏ bạn có anh trai mà cô phát hờn. Cô ao ước từ lau lắm rồi mà giờ bỗng chốc vụt biến mất. Anh đi rồi, đi thật rồi, bóng dáng ấy cứ xa dần, xa dần rồi mất hút trong màn đêm tĩnh lặng để lại cô nơi đây đây ôm một bóng hình hoài niệm.

    - Vào nhà đi con, coi chừng cảm lạnh bây giờ.

    - Dạ ba..

    * * *

    Đêm hôm đó, mưa lặng lẽ rơi, từng giọt mưa thi nhau nước trút xuống mặt đường. "Ào.. ào.. rào.. rào.." cô nằm trong chăn mà thao thức, trằn trọc, dường như tâm hồn cô đang ở một nơi nào đó, xa lắm nơi nào đó có bóng dáng anh. Ngoài kia, anh có lạnh? Ngoài kia anh có thực sự hạnh phúc? Cô trở mình ngang dọc, thấy ngứa ngáy, khó chịu trong người, vội vàng tung chăn bật dậy bước xuống giường. Khoác vội chiếc áo, mở cửa rảo bước đi. Cô đi đâu ư? Cô đi tìm anh, cũng không biết tại sao lại đi tìm nữa, chỉ là đôi chân cứ bước khôn thể nào dừng lại, nó không vâng lời cô nữa rồi. Cô nghĩ nơi ấy, chắc anh lạnh, anh buồn. Con trai mà, nếu chấp nhận dễ dàng như vậy thì còn gì là bản lĩnh, tự trọng nữa. Đặt trường hợp là cô, cô cũng sẽ làm như vậy, cô cũng sẽ đi và không ở lại. Vì cô biết rằng dù có khó khăn đến mấy đi chăng nữa cũng phải tôn trọng bản thân mình. Bóng dáng nhỏ bé ấy run run đi trong đêm khuya thanh vắng, màn mưa xối xả tạt vào người, gió gầm gào réo rắt từng cơn. Cô bắt đầu cảm thấy sợ, sợ màn đêm ngốn cô vào yên tĩnh. Sợ màn đêm lấy mất anh đi. Cô sợ.. nỗi sợ cô đơn!

    * * *

    Đằng kia, hình như có người thì phải, người đó đang nằm co ro trên mái hiên, cô chợt có cảm giác gì đó lạ lắm. Cô lại gần, lại gần, lại gần một cách thận trọng. Cô nhẹ nhàng lay "Này.. này..". Người đó vươn vai, ngáp dài thườn thượt "Oáp.. ai vậy?".

    - Anh có phải là..

    - Là ai? Thôi thôi cô ơi, yên cho tôi ngủ, tôi đã khổ lắm rồi.

    Đó không phải là anh, chỉ là một người đàn ông khác trông giống anh mà thôi, chắc có lẽ cô lo cho anh quá rồi nên mới nhầm lẫn như vậy. Cô lấy ra một hộp cơm chuẩn bị từ trước đưa cho người đàn ông ấy, tuy thấy lạ nhưng cũng gật đầu cảm ơn. Xé hộp cơm ra ăn ngấu nghiến làm cô thấy chạnh lòng. Cô định ra về, tất cả mọi sự cố gắng của cô đều chỉ là cố gắng trong vô vọng. Có lẽ anh thực sự muốn đi, vậy thì cô không nên ép buộc. Anh đã quen rồi, quen với sự tự do và cảm giác cô đơn rồi, vậy thì anh đang trở lại với chính nó. Cô cũng không thể nào làm khác đi được. Cô lặng lẽ xoay người bước đi. Song linh cảm lại cho cô biết anh đang ở rất gần đây. Tuy nói chuyện chưa lâu nhưng cô có thể cảm nhận ở anh một trái tim ấm áp. Có lẽ chính sự ấm áp ấy đã trở thành ngọn đèn soi đường chỉ lối cho cô. Có một người con trai đang ngồi ở kia với vẻ mặt tư lự, đăm chiêu, hai tay đan chặt vào nhau chống cằm. Cô tiến lại gần, vô cùng dạn dĩ, cô tin chắc rằng lần này chính là anh "Anh à, Nam Dương?". Người con trai quay lại, bất ngờ thảng thốt "Tại sao cô tìm được đây?". "Về thôi anh, đêm khuya lạnh lắm!" - ánh mắt nài nỉ như van xin, van lơn sự thương tình làm lòng anh se thắt lại. Phải, lạnh lắm, anh cũng đang lạnh, không chỉ lạnh về vật chất mà anh còn lạnh cả về tinh thần. Thực sự, anh nên có một gia đình! Nửa đêm rồi, cô ra tận đây để tìm anh đủ để thấy rằng cô đã lo lắng cho anh nhường nào. Anh tôn trọng cô, và.. quan trọng hơn cả là anh thương cô. Thương cho cô bé ngốc nghếch mồ côi mẹ từ thuở ấu thơ, tốt bụng và quá khờ.

    Đêm đó, một đêm mưa nặng hạt, hai bóng người, hai tâm hồn đang chung lối. Người con trai cao lớn lấy thân mình che chắn mưa cho người con gái, bóng hình bé nhỏ đó, dường như hạnh phúc lắm, nép sát vào người anh..
     
    Khôi, Aki Re, Tiểu Thư1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng bảy 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...