Truyện Ngắn An Unforgettable Day! [Thiên Bình - Bạch Dương - Sư Tử] - Linh Yunki

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Linh Yunki, 25 Tháng tư 2020.

  1. Linh Yunki Giun Béo

    Bài viết:
    10
    Tên truyện: An Unforgettable Day!

    Tác giả: Linh Yunki (Giun béo)

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Linh Yunki

    Thể loại: Truyện ngắn

    * * *

    Bạn đã từng trải qua một cuộc sống mà ở đấy bạn được tạo nên như nhân vật phản diện bị cả thế giới ruồng bỏ chưa?

    Bạn đã từng bị ai ganh ghét, tố cáo bạn là một kẻ tâm thần phân liệt nặng trong khi bạn thì tìm cách phơi bày sự thật xấu xa về người đó ra ngoài ánh sáng chưa?

    Bạn đã từng được ai yêu thương, trân trọng, quan tâm bạn từng ly từng tí nhưng bạn lại lặng lẽ gạt người ta sang một bên, âm thầm làm những việc bạn đã được học từ người ấy để rồi bạn trao tặng ngọn lửa yêu thương của mình cho người bạn thực sự cảm mến?

    Bạn đã từng hối hận về những việc mình đang làm, đã làm để rồi bản thân chịu thương tổn lại kéo thêm hệ lụy người yêu bạn, người bạn yêu gánh chịu nó cùng bạn chưa?

    *

    "Thằng nhóc này, mày có biết từ khi mày vào nhóm bọn tao chịu áp lực dư luận, cái nhìn khinh khi bằng nửa con mắt của mọi người nhiều như thế nào không?"

    "Mày có biết vị trí của mình ở đâu không? Biến về đất nước của mày đi.. mày định ngoi lên làm Dance chính lẫn Rapper chính của nhóm, giờ còn muốn làm gương mặt của nhóm luôn hả? Bọn tao đã nói với giám đốc rồi, FLY chỉ tồn tại 6 người bọn tao hoặc là thêm mày vào nhóm và Disband"

    "Có bài báo nói mày sẽ rời nhóm hát solo, giám đốc đã ngầm tung tin mày bị tâm thần phân liệt rồi, hừ.. tốt nhất là về nước đi, sống cuộc đời học sinh trung học bình thường và quên cái thế giới giải trí này đi. Mày tài năng thật, nhưng quá non nớt để tồn tại ở đây, tài khoản instagram của mày từ giờ cũng đừng động đến nữa, nó bị hack rồi.. giám đốc và bọn tao đã viết vài thứ trên đó, như là chứng minh cho mọi người biết việc mày bị bệnh. Những đều khó hiểu được tạo lên giống kiểu mày bị ma ám ý, khôn hồn thì ngậm miệng và biến về Việt Nam đi nhóc à!"

    ~

    "Em ghét giám đốc, các hyung và mọi người.. tâm thần phân liệt ư? Các người thật là tàn nhẫn!"

    Bạch Dương ngồi cạnh bệ cửa sổ thư viện trường. Vệt nước lấp lánh nơi khoé mắt cậu ánh lên trong nắng sớm. Những ký ức kinh hoàng một năm trước lại ùa về trong não bộ tựa cơn ác mộng khiến toàn thân cậu run rẩy. Chỉ trong một ngày, ánh hào quang từ sân khấu trong các buổi họp fan, concert.. những lần hân hoan nhận giải trong tiếng cười chúc mừng từ các tiền bối và mọi người vỡ vụn theo mấy lời nói nhảm của bọn báo lá cải.

    Bọn họ đã từng dùng nụ cười được ví như thần tiên ấy ra để chào đón cậu gia nhập công ty, thoát khỏi cuộc sống thực tập sinh và được nhận vào nhóm FLY. Nhưng cũng chính bọn họ dùng nó để diễu cợt cậu, để vùi dập đi thứ tài năng thiên bẩm cậu từng có. Sau vụ tai nạn từ fan cuồng gây ra, tay phải Bạch Dương được bác sĩ kết luận là vĩnh viễn không chơi được guitar nữa, 6 thành viên trong nhóm mất đi tay guitar chính đành tâm ghét bỏ cậu.

    Vài tin đồn ập tới, tài khoản instagram đã từng được bọn họ lập cho bị hack và rồi trong một ngày tin tức được truy cập nhiều nhất là em út của nhóm FLY quyết định rời nhóm hát solo, Arius (nghệ danh hành nghề) của FLY bị tâm thần phân liệt.

    Vé máy bay một chiều về Việt Nam được chính tay giám đốc đưa, hàng loạt fan hâm mộ quay lưng, và sau một năm chẳng còn ai nhớ mặt một thiên tài nhí 17 tuổi tên Bạch Dương từng là thành viên út của nhóm nhạc Hàn Quốc FLY.

    "Ô.. học sinh mới, ngươi cũng ở đây à?"

    Khẽ nheo mắt dưới ánh nắng nhìn thân hình mảnh khảnh trong bộ đồng phục học sinh nữ của trường, Bạch Dương lấy tay áo gạt vội thứ chất lỏng mát lạnh trên má thật nhanh rồi nhảy nhẹ xuống sàn, thoát khỏi bệ cửa sổ thân thuộc cậu khàn giọng trả lời cô gái kia.

    "Ừ"

    Đã một năm kể từ khi chuyển đến đây học, từ một thằng nhóc hoạt bát yêu đời cậu cô lập bản thân ngồi ở bàn cuối cùng của lớp. Bàng quang chẳng màng thế sự ra sao. Cô bạn cùng lớp ngồi bàn đầu tên Thiên Bình này cũng thật rắc rối, tự khi nào quen gọi cậu là học sinh mới cũng chẳng rõ, nhưng lại rất dễ dàng khiến cậu là chính mình trước đây mỗi lần cô xuất hiện.

    "Xì, cái thằng.. ăn sáng chưa? Tao khao"

    "Không cần đâu!"

    "Thật à?" - Thiên Bình cau mày, nắm vạt áo đồng phục Bạch Dương, lôi cậu hướng thẳng về phía can-teen trường không thương tiếc chẹp miệng phán "Vậy là mày khao tao rồi"

    "Đồ xảo quyệt"

    "Chuyện, tao là ai cơ chứ? Chai mặt rồi, khao đi"

    Khác với Bạch Dương, Thiên Bình là một cô nàng mang trái tim của gió. Từ khi Bạch Dương chuyển tới lớp một năm trước, khi ấy cô đang là bạn gái của Sư Tử - anh chàng học sinh giỏi cùng tuổi lớp A1 của trường, nhưng chẳng hiểu sao cô lại có thiện cảm rất tốt về Bạch Dương, nói chuyện với cậu cứ tựa như 2 đứa con gái cùng giới thân nhau lắm không bằng. Khi ở chỗ đông người sở thích của cô là châm chọc cho cậu bạn cùng lớp này một trận, khiến cậu ta tức giận phải đuổi theo cô trả thù mới thấy hả dạ. Khi liên hoan lớp hay ở trường có hoạt động tập thể nào là y rằng cô thích về đội của cậu ta nhất, con sâu chăm chỉ và cô bé lười biếng, một sự kết hợp hoàn hảo.

    Mặc dù Thiên Bình có cậu bạn trai tài giỏi luôn ở bên nhưng lại thấy ngượng mỗi khi ở lớp có ai ghép cặp cô với Bạch Dương, thi thoảng thấy cậu bạn chối bỏ thiện ý lại còn khó chịu châm thêm vài câu mà bản thân cũng chột dạ nghĩ ngợi lung tung mình là con gái hay cậu ta là con gái?

    Ví dụ thực tế là cô sẽ phang một câu thêm dầu vào lửa mỗi lần Bạch Dương luôn miệng chối như: "Á à, Bạch Dương mày thích tao phải không?" Hay "Bất chấp hết yêu nhau đi học sinh mới!"

    Nhưng có một vạch ranh giới vô hình luôn ngăn cách 2 đứa. Sự xuất hiện từ đầu của Sư Tử giống như con dao 2 lưỡi dễ dàng khiến Thiên Bình phải lùi lại những suy nghĩ trái chiều. Đúng là như vậy, Sư Tử - cậu con trai tài năng học lớp chọn của trường, người luôn bên cạnh Thiên Bình bằng thân phận bạn trai. Cậu ấm áp, quan tâm, ân cần với cô bao nhiêu thì tâm trí của cô lại càng loạn lên bấy nhiêu. Tự thừa nhận rằng bản thân Thiên Bình đã quá phụ thuộc vào cảm xúc cá nhân, không thể thoát khỏi suy nghĩ về việc nếu chia tay Sư Tử cậu sẽ đau đớn biết mấy, cô là không thể làm tổn thương cậu thêm chút nào, như vậy thật tàn nhẫn.

    Thiên Bình không thể mở miệng hoặc là thốt lên 2 từ chia tay mỗi khi đứng trước mặt Sư Tử, nhắn tin với cậu thôi cô cũng không có dũng khí. Nhiều lúc cô cũng tự cười nhạo bản thân, ảnh hưởng của phương Tây hay phong cách người Mỹ ăn sâu trong máu rồi hay sao mà cô có thể nắm tay người này nhớ đến người kia. Đi cạnh Sư Tử, nhưng lại luôn mở miệng nhắc đến cậu bạn cùng lớp tên Bạch Dương.

    "Mày có từng nghĩ vào một ngày đặc biệt nào đó sẽ làm một điều đặc biệt dành tặng cho một người đặc biệt chưa?"

    "Đừng nói nhảm, thế giới này nguy hiểm lắm, tao không rảnh đâu!" - Bạch Dương càu nhàu, vo tròn cục giấy trong tay, phi thẳng về phía xô rác cuối lớp học.

    "Mày.. rất đặc biệt với tao đấy có biết không? Lúc nào tính cách của mày cũng khiến tao tò mò.. học sinh mới ạ! Từ lúc mày chuyển trường đến cái vùng nông thôn này, cuộc sống của tao trở nên bận rộn hơn.. chẳng hiểu tại sao lại như thế nữa. Là tao thích mày hả?"

    "Đồ điên khùng, với tao thì không có mày cũng bận lắm rồi, về đây!"

    *

    Lớp học vắng người, Thiên Bình ngồi ngẩn người ở bàn một, không muốn về hay bản thân đã lười nhác, mệt mỏi với chính mình. Cô đã từng nghĩ sẽ học khối D để được Sư Tử kém học môn Anh. Đã từng thấy vui khi ở bên cạnh cậu nhưng tại sao từ lúc Bạch Dương xuất hiện, người con trai mà khi trước vừa cười với bạn trong lớp học phút sau lại đứng một mình ánh mắt nhìn xa xăm về một thứ gì đó hư ảo.

    Bạch Dương là gì trong cô ư? Một người đặc biệt khiến cô tò mò mọi lúc, người luôn có thể khiến cô phải cười đau ruột khi phát ngôn những câu nói ngớ ngẩn. Cậu ta không ấm áp, luôn tỏ ra hơi lạnh lùng với cô nhưng cô lại luôn cảm nhận được sự thân thuộc từ cậu ấy. Cậu ta sẽ có lúc tỏ ra không quan tâm đến cô nhưng càng như vậy cô lại càng muốn châm chọc, muốn ở cạnh cậu. Điều đó là gì?

    Có những lần bắt gặp ánh mắt cậu ngập ngừng hướng về phía cô, có lẽ lại vừa nghe điều gì đó về cô và Sư Tử. Với cô, có thể là Sư Tử rất thật lòng, luôn bên cô nhưng sao xuất phát điểm kết thúc luôn ở cái tên Bạch Dương của cậu?

    "Hình như tớ thích cậu rồi đồ lập dị ạ! Tớ luôn thấy cậu trong mắt mình, là thích đúng không?"

    Ngoài cửa lớp học, Sư Tử cụp nhẹ mắt xuống, không muốn nhìn thấy bóng cậu học sinh đang bước trên sân trường cũng chẳng muốn nghe câu nói khi nãy từ miệng Thiên Bình. Đã đến lúc cậu phải buông tay ư?

    Học kỳ II khối 12 im lặng đến đáng sợ, bước tới góc nào trên sân trường cũng dễ dàng nhìn thấy đám học sinh nào đó đang cầm sách vở ôn bài. Áp lực thi cử, mọi thứ ùa về nhanh chóng chiếm chọn bảng biểu thời gian của tụi học sinh cuối cấp. Hành lang thưa người, Sư Tử đứng chắn ngang trước mặt cậu con trai có vẻ mặt lạnh lùng u ám tên Bạch Dương kia. Muốn đánh cậu ta một trận, muốn trút mọi tức giận lên người cậu ta nhưng kết cục là Sư Tử lại giấu nhẹm đi cái can đảm vốn có thường ngày của mình, cậu là không thể làm gì khi đứng trước con người gầy nghêu ấy.

    "Đi theo tớ!"

    "..."

    Sư Tử bước dọc hành lang theo sau cái bóng Bạch Dương, bọn họ 2 người cứ vậy im lặng cho đến khi dừng lại trước sân bóng của trường. Bây giờ sắp là tiết thể dục của khối lớp 11, xem chừng khoảng cách từ lưới nhà đến cho tụi học sinh kia cũng không phải quá gần.

    "Cậu.. tốt nhất là chăm sóc Thiên Bình cho tử tế, nếu không tôi không chắc cậu còn có thể ăn tất niên vào cuối năm với gia đình đâu!"

    "Cậu nói vậy là sao?" - Bạch Dương khó hiểu, khẽ cau mày nhìn Sư Tử đang quay người bước đi trên thảm cỏ.

    "Vì Thiên Bình.. cô ấy thích cậu không phải tôi"

    Thiên Bình? Bạch Dương trợn mắt đứng ngẩn người giữa sân cỏ, câu nói đủ để cậu nghe rõ trước khi Sư Tử biến mất khiến cậu phải hoang mang, tâm trí có phần lộn xộn..

    Vậy là chia tay, bởi vì Sư Tử nói muốn tập trung học hành, không có thời gian lo chuyện yêu đương như trước nữa, nhưng đây là Thiên Bình luôn nghĩ theo chiều hướng cậu đã chán ghét cô còn thực tế thì ngược lại hoàn toàn, là cậu buông tay để giữ lấy lòng tự tôn cuối cùng của bản thân trước mặt cô gái mà cậu yêu thì đúng hơn. Ngày tổng kết cuối năm, mỗi lớp chọn ra một tiết mục kỷ niệm tặng thầy cô và lớp Thiên Bình cũng không phải ngoại lệ. Tất bật từ 2 tuần trước thông báo cuối cùng cũng chọn ra người thể hiện bài hát bằng tiếng Hàn của lớp là Thiên Bình một trong những người thích nhạc K-POP, và thêm tay guitar không tên tuổi của lớp là một cậu học sinh bá đạo hay gây chuyện với sở thích chơi nhạc.

    Lễ tổng kết năm. 7h40' AM

    "Còn 4 lớp nữa là tới lớp mình, Thiên Bình cũng chạy đi đâu rồi không biết, rốt cuộc sao mấy đứa này lại chẳng có tinh thần đoàn kết gì cả vậy nè?"

    Cả tập thể cái lớp siêu quậy nháo nhào cả lên, đến phút quan trọng thì nhân vật chính được lớp bầu chọn lại giữ cái lòng tự trọng to bự mà chạy đâu hết không biết. Bạch Dương khẽ đưa mắt nhìn cổ tay phải của mình, nghĩ tới Thiên Bình rồi lại nghĩ tới câu nói của Sư Tử cậu hít một hơi đầy không khí vào người, bình tĩnh, cậu làm được, hôm nay là ngày quan trọng phải giúp cả lớp và Thiên Bình.

    "Các cậu, có thể cố hết sức năn nỉ thầy cô cho chuyển tiết mục của lớp xuống cuối cùng được không? Như vậy dù lớp có ai lên hát bừa một bài thì khi ấy tụi học sinh trong trường cũng tản về hoặc đi chụp hình kỷ niệm hết rồi. Tớ sẽ tham gia tiết mục này của lớp, một mình cũng được, bây giờ tớ về nhà lấy guitar và chuẩn bị trang phục.. nhớ năn nỉ thầy cô nghe!"

    "Ừm được"

    Nói đoạn, Bạch Dương chỉnh lại gọng kính rồi nhanh chóng chạy vụt ra phía láng xe trường. Cái lớp ngẩn ra khó hiểu nhưng cũng đồng loạt nghe lời cậu mà kéo xuống phòng hội đồng năn nỉ thầy cô.

    Mấy nàng bánh bèo lớp khác thì thấy vậy mà cười châm chọc, đúng là cái lớp học hội tụ những thành phần gần như bỏ đi mà, học hành không ra gì ngay cả chút năng khiếu, tài cán cơ bản cũng không có.

    Thiên Bình rốt cuộc cũng tịnh tâm lết ra phòng hội đồng, chọn một ghế ngồi gần lớp mình nhất, vậy là buổi tổng kết năm cuối cùng không làm được gì gọi là kỷ niệm rồi, cô lười nhác nhìn đám bạn cùng lớp xung quanh.

    "Này.. cậu có thấy học sinh mới không?"

    "Bạch Dương hả? Cậu ấy nói thay cậu với Nhân Mã tham gia tiết mục của lớp, là tiết mục cuối cùng.. lập dị và nhút nhát như cậu ta thì sao làm được chứ!"

    Cô bạn cùng lớp lắc đầu chán nản, Thiên Bình ngẩn người.. lần đầu tiên trong đời cô thấy cậu bạn mình thích khác lạ đến vậy, còn có can đảm đứng trước học sinh toàn trường ư? Sao có thể?

    Chẳng mấy chốc tiết mục cuối cùng của lớp Thiên Bình cũng đến, lúc này học sinh đã chán nản lén bỏ đi khỏi hội trường hơn nửa vì không quan tâm chuyện lớp bét nhất trường làm gì, dù sao lớp bọn họ cũng là lên hát, nhảy, múa xong rồi.

    "Chán thật, hình như lớp mình không được hoan nghênh thì phải"

    "Không thể nào, là tiết mục dự phòng mà Bạch Dương nhắc nên sẽ rất hay mà.."

    Thiên Bình cười méo xệch, phải như cô nghĩ chứ nhỉ?

    "Chào.. anh ngồi cạnh nhé! Nghe nói Bạch Dương sẽ lên hát, cậu ta chắc lại làm trò cười rồi"

    "Không phải đâu!" - Thiên Bình bác bỏ câu nói từ miệng Sư Tử, lười nhác để cậu ngồi kế bên hàng ghế của mình.

    Tingggg tinnnggg tooonngg

    "Ô.."

    Tiếng guitar vang lên giữa hội trường, đám học sinh chẳng hiểu tại sao lại ùa vào tranh chỗ ngồi gần nhất với bục sân khấu.

    "Chuyện gì xảy ra vậy? Các em bình tĩnh nào!" - Thầy hiệu trưởng hốt hoảng, khi nãy tụi nó trốn ra ngoài hết mà giờ là tiết mục cuối của lớp bét nhất trường thì kéo vào làm ầm lên rồi gào thét lôi điện thoại, máy ảnh ra là sao?

    "Thầy ơi, Arius.. là Arius của FLY"

    "Anh ấy ở trường mình aaaaaaaa"

    "Là thật mà, thiên tài âm nhạc quay lại rồi"

    "Bọn họ nói anh ấy bị bệnh, không phải vậy, ARIUS BÌNH THƯỜNG, ANH ẤY QUAY LẠI VÀ ÂM THẦM ĐẾN VIỆT NAM AAAAAA"

    Tiếng guitar vang nhẹ lên thật đều, Bạch Dương bước chậm từ sau cánh gà ra phía sân khấu, giọng cậu vang đều đều nhưng vọng khắp phòng.

    "When I am down and, oh my soul, so weary.

    When troubles come and my heart burdened be.

    Then, I am still and wait here in the silence.

    Until you come and sit awhile with me.

    You raise me up, so I can stand on mountains. You raise me up, to walk on stormy seas.."

    Khi anh nản lòng, và tâm hồn, thật rã rời. Khi khó khăn đến và trái tim nặng trĩu. Khi đó, anh bất động và chờ đợi ở đây trong thinh lặng. Cho tới khi em đến và ngồi một lát với anh. Em nâng đỡ anh, vì vậy anh có thể đứng trên những đỉnh núi (khúc này hơi hình tượng hóa tí xíu). Em nâng đỡ anh, để anh có thể đi trên biển, giữa trời đầy giông bão.

    "I am strong, when i am on your shoulders.."

    Anh mạnh mẽ khi anh được dựa vào đôi bờ vai em.

    "Cậu ấy không phải là Bạch Dương của lớp mình ư?"

    "You raise me up.. bài hát này?" - Miệng Thiên Bình mím thật chặt, cô tròn mắt nhìn cậu bạn cùng lớp vừa kết thúc bài hát của mình trên khán đài, tụi học sinh như fan cuồng ngay tức lị ào về phía cậu ấy chặt kín. Thầy cô trong trường không thương tiếc bị đẩy khỏi chỗ ngồi, hiện tượng gì đây? Cậu con trai trong bộ đồ vest hiện đại kia học lớp cá biệt mà, sao có thể?

    Phải đến 2 giờ chiều cả trường mới kết thúc lễ tổng kết, vì sự cố fanmeeting xảy ra đường đột. Thiên Bình bật mạng, ngoi lên youtube xem lại video vừa được học sinh trường up lên về bài hát mà Bạch Dương hát trước đó 3 tiếng, lượt view đã là hơn 8 nghìn rồi.. đúng là thời đại công nghệ thông tin. Nhìn lại gương mặt vừa lạ lẫm lại có chút quen thuộc ấy cô bất giác nở nụ cười, bài hát cậu hát chẳng phải là bài mà cô kêu khi cậu buồn bã hay chán đời thì bật lên nghe sao. Lần đầu cô mới biết chất giọng xuất sắc làm cảm động lòng người ấy của cậu.

    "Chào"

    "A.. à ờ chào hihi!" - Thiên Bình nuốt sạch những điều cần hỏi xuống dạ dày. Mắt dính chặt vào gương mặt Bạch Dương, cố hình dung ra bức ảnh cô tra trên mạng về thành viên nhóm nhạc Hàn nào ấy không còn xuất hiện cùng FLY nữa.

    "Mày đã biết tao là ai chưa?"

    *gật gật*

    "Chẳng hiểu sao tao lại chơi được guitar như hồi ấy nữa. Mấy hôm trước tao có đến viện kiểm tra, bác sĩ nói trấn thương ở tay phải đã hồi phục.. vậy mà khi khám ở bên Hàn thì họ nói không thể chơi guitar được nữa. Một năm trước, sau trấn thương này mà tao bị hủy hợp đồng với công ty, bị buộc rời khỏi FLY, lại còn bị tố là mắc bệnh tâm thần phân liệt nữa. Hàng loạt bài báo đồng loạt nhấn tao xuống vực sâu, tài khoản instagram bị hack, tất cả các fan ở Hàn quay lưng lại với tao. Giống như bị cả thế giới ruồng bỏ vậy.. và tao có mặt ở lớp rồi biết mày!"

    "Đủ rồi, đồ đáng thương này!"

    Nước mắt cậu rơi nhoè khuôn mặt tự khi nào, Thiên Bình đưa tay gạt giọt nước trong suốt đang rơi trên gò má ấy, quàng tay ôm cậu thật chặt.

    "Đó là lý do mày từ một người vui vẻ hoạt bát trở nên lập dị cô độc đúng không? Bọn họ quay lưng với mày.. đúng là không biết trân trọng nhân tài mà. Tao sẽ bảo vệ mày, ở bên mày nghe chưa? Thời gian qua chắc mày mong được trở về bản thân hòa đồng vui vẻ.. giống trước lắm phải không? Có tao ở đây, khi mệt dựa vào vai tao này!"

    "Đương nhiên rồi.. vì mày thích tao và tao cũng thế!"

    "Haha.. mày đúng là thằng không biết đùa mà!"

    Nắng chiều đổ lên 2 bóng người đang vừa cười vừa khóc trên sân thượng trường học. Hôm nay là một ngày đáng nhớ, có thể sau hôm nay Bạch Dương sẽ không chọn con đường ca sĩ bản thân luôn muốn quay lại nữa, có thể Sư Tử sẽ ghét cậu hơn bởi lẽ cậu không phải nhân vật tầm thường khi trước lén nhìn Thiên Bình qua ô cửa lớp học.

    Sau hôm nay, từ bạn cùng lớp, Thiên Bình sẽ bước sang một mức quan hệ mới với Bạch Dương. Chỉ đơn giản là một ngày với nhiều biến cố xảy ra..

    "Mày thích tao?"

    "Ờ thì sao?"

    "Muốn làm Crazy Fan haha!"


    By: Yunki Linh's Story.
     
    Last edited by a moderator: 25 Tháng sáu 2020
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...