[Lyrics + Vietsub] Ẩn Tướng - Tiểu Hồn

Thảo luận trong 'Quốc Tế' bắt đầu bởi ThanhHằng170204, 31 Tháng năm 2025.

  1. ThanhHằng170204

    Bài viết:
    246
    Ẩn Tướng

    Trình bày: Tiểu Hồn

    Tác từ: Khải Linh

    Tác khúc: Ngân Lam

    Biên khúc: Khôi Nguyên Cùng

    Bài mà người nghe tình cờ gặp trong một buổi tối mưa rả rích, khi lòng chợt thấy cần một thứ gì đó thật nhẹ, thật sâu để lắng lại. Đó là "Ẩn Tướng" do Tiểu Hồn thể hiện. Đây là một bản nhạc mang đầy chất thơ, mang hơi thở của thời gian, của luân hồi và cả những điều chưa kịp nói ra.

    Ngay từ tên gọi "Ẩn Tướng", mình đã thấy gợi mở. Chữ "Tướng" ở đây có thể là dung mạo, cũng có thể là khí chất hay bóng hình nhưng đã là "ẩn", nghĩa là đã lui vào hư vô, thành mộng tưởng. Bài hát là một hành trình cảm xúc xuyên suốt bốn mùa, từ cuối xuân đến đông tàn, như một vòng luân hồi chậm rãi và đầy day dứt. Mỗi mùa trôi qua là một lớp ký ức, một tầng lớp cảm xúc nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng không kém phần đau đáu.

    Giai điệu của bài hát là sự hòa quyện giữa âm nhạc dân phong Trung Hoa và chất liệu cổ điển hiện đại. Tiếng đàn nhị, tiếng tiêu xen lẫn những tiếng trống nhẹ, như tiếng bước chân qua bao năm tháng. Giọng của Tiểu Hồn thì mộc, trầm nhưng có độ vang nội lực không cần gào thét, chỉ cần ngân nhẹ cũng đủ khiến người nghe rùng mình. Ngân Lam sáng tác phần nhạc, còn phần lời được chấp bút bởi Khải Linh, người luôn biết cách đưa ngôn từ bay bổng nhưng vẫn giữ được cái thần của chiều sâu triết lý phương Đông.

    Lời bài hát phải nói thật như thơ. Có những câu mình nghe đi nghe lại vẫn thấy đẹp: "Sinh tiền nhân bất thức, thân hậu vô ức bất tri". Khi sống chẳng ai hay, chết rồi chẳng ai nhớ. Nghe mà chạnh lòng. Hay như: "Cố nhân từng ước hình dung ban sơ". Hình ảnh người xưa, có còn như thuở đầu gặp gỡ?

    Cách bài hát đan xen giữa khái niệm thời gian và không gian giữa những mùa xuân thu và kiếp trước kiếp sau. Nó khiến mình nghĩ nhiều đến sự ngắn ngủi của đời người, đến việc chúng ta cứ chạy mãi theo những điều không biết liệu có thật hay không như một "ẩn tướng" không thể nắm bắt, chỉ có thể cảm nhận qua hồi ức.

    "Ẩn Tướng" không phải là bài hát để nghe cho vui tai. Nó là bài để bạn bật lên khi một mình, khi lòng đang vơi, khi đang cần được xoa dịu bởi một điều gì đó dịu dàng mà sâu lắng. Bài hát giống như một tách trà trong đêm đông không ồn ào, không chói lóa, nhưng thấm sâu và ấm mãi.

    Nếu bạn đang tìm một bài hát có chiều sâu, có cảm xúc và có cả triết lý sống đan cài giữa từng lời ca, thì "Ẩn Tướng" là một lựa chọn không thể bỏ qua.



    Trên đây là bản Vietsub trên Youtube, còn dưới là bản Trung á mọi người.


    Lời bài hát

    暮春放任丝絮散入雨声徘徊

    仲夏静待雷鸣震开心间阴霾

    深秋影后金风拂去肩头尘埃

    梦冬夜听雪落醇酒温书斋

    山花开不败青烛愿外

    且望死望生望兴衰

    把浮云聚了那明月入怀

    是谁的梦啊

    青远幽长到不了的远方

    取半生风霜寄片霞光

    信手回赠夕阳

    麻木的心啊

    卸下行囊向尽头望一望

    可是你曾想要

    最初和最后的模样

    前世前尘是来世来生志

    今日上执几分秋思

    生前人不识身后无忆不知

    此间风流何须着一字

    天光半昧半明茶烟生藤蔼

    眸色半睡半醒惊微纵横千百

    春秋反复几度日月不为更改

    枕边书册半开沉梦入星海

    山花开不败青烛愿外

    且望死望生望兴衰

    把浮云聚了那明月入怀

    惜时的人啊

    轻取疏狂餐山色饮湖光

    留得唇齿香生色文章

    闲事从未思量

    麻木的心啊

    卸下行囊向来处望一望

    应是春风杨柳

    最初和最后的模样

    前世前尘是来世来生志

    今日上执几分秋思

    生前人不识身后无忆不知

    此间风流何须着一字

    Pinyin

    mù chūn fàng rèn sī xù sàn rù yǔ shēng pái húai

    zhòng xìa jìng dài léi míng zhèn kāi xīn jiān yīn mái

    shēn qiū yíng hòu jīn fēng fú qù jiān tóu chén āi

    mèng dōng yè tīng xuě luò chún jiǔ wēn shū zhāi

    shān huā kāi bù bài qīng zhú yùan wài

    qiě wàng sǐ wàng shēng wàng xīng shuāi

    bǎ fú yún jù liǎo nà míng yuè rù húai

    shì shúi de mèng ā

    qīng yuǎn yōu cháng dào bù liǎo de yuǎn fāng

    qǔ bàn shēng fēng shuāng jī pìan xía guāng

    xìn shǒu húi zèng xī yáng

    má mù de xīn ā

    xiè xìa xíng náng xìang jìn tóu wàng yī wàng

    kě shì nǐ zēng xiǎng yào

    zùi chū hé zùi hòu de mó yàng

    qían shì qían chén shì lái shì lái shēng zhì

    jīn rì shàng zhí jī fēn qiū sī

    shēng qían rén bù shí shēn hòu wú yì bù zhī

    cǐ jiān fēng líu hé xū zhuó yī zì

    tiān guāng bàn mèi bàn míng chá yān shēng téng yún ǎi

    móu sè bàn shùi bàn xǐng jīng wěi zòng héng qiān bǎi

    chūn qiū fān fù jī dù rì yuè bù wéi gēng gǎi

    zhěn biān shū cè bàn kāi chén mèng rù xīng hǎi

    shān huā kāi bù bài qīng zhú yùan wài

    qiě wàng sǐ wàng shēng wàng xīng shuāi

    bǎ fú yún jù liǎo nà míng yuè rù húai

    xī shí de rén ā

    qīng qǔ shū kúang cān shān sè yǐn hú guāng

    líu dé chún chǐ xiāng shēng sè wén zhāng

    xían shì cóng wèi sī líang

    má mù de xīn ā

    xiè xìa xíng náng xìang lái chǔ wàng yī wàng

    yīng shì chūn fēng yáng liǔ

    zùi chū hé zùi hòu de mó yàng

    qían shì qían chén shì lái shì lái shēng zhì

    jīn rì shàng zhí jī fēn qiū sī

    shēng qían rén bù shí shēn hòu wú yì bù zhī

    cǐ jiān fēng líu hé xū zhuó yī zì

    Lời Việt

    Cuối xuân tơ liễu bay ngang,

    Theo mưa rơi nhẹ, vấn vương dặm trường.

    Giữa hè lặng lẽ chờ vang,

    Sấm tan mây tối, dọn đường tim ai.

    Gió thu xua sạch bụi dài,

    Vai trần đón gió, nhẹ cài bóng đêm.

    Đêm đông mộng tuyết rơi mềm,

    Chén rượu ấm áp, thư nghiêng bên đèn.

    Hoa núi chẳng úa úa tàn,

    Ngoài hiên ngọn nến khẽ khàng nguyện trao.

    Sinh, diệt, hưng, phế thế nào,

    Gom mây lặng lẽ, trăng vào lòng ôm.

    Là ai đang mộng trong hôm?

    Xa xăm vời vợi, đường không đến gần,

    Nửa đời bão tuyết xin phần

    Gửi về ráng đỏ, hồi âm chiều tà.

    Cõi lòng tê dại nhạt nhòa,

    Gỡ bao hành lý, trông ra chốn về.

    Phải chăng từng đã ước thề,

    Dáng hình thuở trước, sau hề đổi thay?

    Tiền duyên tiền kiếp trải dày,

    Là tâm chí gửi kiếp mai sau đời.

    Thu nay giữ lại đôi lời,

    Sinh thời chẳng hiểu, mất rồi ai hay.

    Phong lưu, cớ viết làm chi,

    Một câu cũng chẳng lưu đi chữ nào.

    Trà khói vờn ánh nắng đào,

    Sáng, mờ, ảo mộng, u sầu lưng vơi.

    Ánh nhìn chập chờn chơi vơi,

    Kinh qua muôn kiếp chẳng rời bước chân.

    Xuân thu đổi mãi chẳng ngừng,

    Ngày trôi tháng chuyển, chẳng từng đổi thay.

    Sách bên gối mở nửa bài,

    Mộng trầm ru giấc, sao bay tầng tầng.

    Hoa núi vẫn thắm hương nồng,

    Nến xanh chập chờn vọng lòng nguyện xưa.

    Sinh, diệt, hưng, phế mịt mờ,

    Mây trôi gom lại, trăng mơ choàng vào.

    Người yêu thời khắc xiết bao!

    Nhẹ say núi sắc, hồ trào ánh gương,

    Thơm môi sót lại hương vương,

    Chữ hoa khắc họa thịnh cường bên ta.

    Cõi lòng tê dại thật thà,

    Gỡ bao hành lý, quay ra hướng đầu.

    Chắc hẳn là liễu xuân đầu,

    Chính là hình bóng khởi đầu sau sau.

    Tiền duyên tiền kiếp thẳm sâu,

    Là tâm chí gửi về sau một đời.

    Thu nay vẫn giữ hồn thời,

    Sinh tiền chẳng hiểu, mất rồi ai hay.

    Phong lưu nào phải buộc dây,

    Một câu cũng chẳng lưu ngày chữ xưa.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...