Tên truyện: Ẩn Hôn Tổng Tài, Mời Kí Tên! Tác giả: Khả Khả Tây Lị Editor: Trinh Nhung Thể loại: Hiện Đại, Lãng Mạn Bản gốc: Ái nhĩ nhập cốt: Ẩn hôn tổng tài, thỉnh thiêm tự! Văn án: Cô yêu hắn sâu tận xương tủy, bắt đầu từ khi cô bốn tuổi trong lòng của cô đã ngự trị một người tên là Bùi Kỳ Hựu. Vì sự nghiệp của anh tràn ngập nguy cơ, cô không tiếc bản thân mình đến nỗi trở thành vợ, nuôi dưỡng và dạy dỗ con cái cho một người chồng không quen biết. Hai mươi năm yên lặng bảo vệ, chờ tới cuối chính là anh ấy quỳ gối trước mặt phụ nữ khác không phải cô hứa và cam kết cả cuộc đời. Không ai biết trên giấy hôn thú cô là một nửa kia của anh, bị kẹt nhiều năm trong một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực. "Bùi Kỳ Hựu, Anh vĩnh viễn không biết tôi vì anh rốt cuộc bỏ ra cái gì!" "Vậy vĩnh viễn không cần nói cho tôi." Anh ấy nói xong không lưu luyến chút nào mà mở cửa ra đi, cô lại ngồi ở trong phòng khách một đêm cho tới khi trời hửng sáng. Ngày kia chính là sinh nhật hai mươi bốn tuổi của cô, thỏa thuận ly hôn và chi phiếu năm trăm vạn chính là lễ vật hắn đưa cho cô. Sau khi ly hôn, một người đàn ông mặc âu phục, giống như con nhà thế gia tự mình xông vào cuộc sống yên tĩnh của cô. Úc Thiệu Đình đẹp trai, giàu có, phong quang vô tận, người đàn ông độc thân kim cương, trời xui đất khiến lại trở thành cha của con cô! "Chồng trước của em là chồng chưa cưới của cháu gái tôi, em lại là mẹ ruột con tôi, em nói xem hai ta quan hệ thế nào?" Các loại áp bức và lăng nhục đã qua lại hiện ra ở trước mắt cô, cô nhìn người nam nhân một tay che trời: "Anh, tôi phải rời khỏi đây." Rõ ràng giống như khi yêu Bùi Kỳ Hựu, giống như hình xăm hoa mạn đà la ngay mắt cá chân của cô, mỗi lần bước đi một bước là lại đau hơn một chút. Có một ngày cô nói cho hắn biết: "Anh chỉ biết hoa mạn đà la màu đen là hiếm thấy, nhưng anh không biết ngôn ngữ hoa của nó là yêu trong tuyệt vọng." Về sau khi anh tỉnh ngộ trở lại tìm, nhưng trong thời gian anh lãng quên, đóa mạn đà la trước đây đã tàn lụi..
Chương 1 Danh Đô Tửu phòng tổng thống. Bấm để xem Cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo, một người đàn ông trung niên say khướt tiến đến, lập tức nhanh nhẹn khẩn cấp xoay người lại: "Bảo bối.." Đứng ở cửa một người phụ nữ còn trẻ tuổi, quần áo màu đỏ cổ chữ v lộ vai, chiếc váy phù hợp tôn lên dáng người thướt tha của cô. Mái tóc đen nhánh thẳng tắp buông thả trên lưng tóc mái được vén lên, khuôn mặt tinh xảo, biểu hiện lười biếng lộ ra mấy phần đẹp đẽ quyến rũ. "Bảo bối, mau vào đi.." Người đàn ông nuốt hớp nước miếng, thò tay ra ôm lấy người phụ nữ. Người phụ nữ nhẹ nhàng mà tránh được, tựa vào chỗ cánh cửa màu đen, hướng người đàn ông ném tới đôi mắt quyến rũ: "Lỗ tổng, làm sao mà gấp như vậy?" Được xưng là "Lỗ tổng" người đàn ông xoa xoa hai tay, mê đắm mà đến gần: "Đây còn không phải là đặc biệt rõ ràng do sức quyến rũ quá lớn, em biết rất rõ ràng mà.. Tiểu yêu tinh!" Người phụ nữ cười nhìn Hắn, từ từ, thụt lùi đi vào trong phòng "Lỗ tổng, không phải là cần phải tắm trước sao?" Lỗ tổng bừng tỉnh, mập mờ chỉ vào người phụ nữ: "Ngươi hư hỏng quá đi!" "Lỗ tổng cuối cùng tắm hay không tắm đây?" "Tắm, đương nhiên tắm!" Lỗ tổng giống như rất sợ cô đổi ý, nhanh như chớp liền vọt vào phòng tắm. Rất nhanh trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy và tiếng huýt gió vui sướng. Nụ cười trên mặt người phụ nữ lập tức biến mất, cô một bên nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, một bên từ bóp da trong ngực móc ra một camera mini, nhanh chóng đặt lên cái gạt tàn thuốc và khe hở đèn bàn, sau đó lấy cái kẹp trong tóc, tóc dài tùy ý rơi xuống thắt lưng. Không quá mười phút đồng hồ, Lỗ tổng liền chỉ quấn một cái khăn tắm mà chạy đi đến: "Bảo bối, ta tới đây!" "Lỗ tổng, ngài đêm nay không trở về nhà, Lỗ phu nhân có thể hay không lo lắng?" Người phụ nữ ngồi ở một bên, đưa một tay ra phía sau chống đỡ, một tay lắc lắc chén rượu trong tay, tà váy nhỏ dài dưới rõ ràng bị hai chân vén lên, trong bóng tối ở dưới ánh đèn lóe nhu hòa sáng bóng. "Cô ta lo lắng cái rắm!" Lỗ tổng khinh thường xì một tiếng khinh miệt, sau đó lấy lòng tiến tới: "Tiểu bảo bối.." Người phụ nữ liếc hắn một cái: "Nhưng người ta nghe nói, trước đây Lỗ tổng để theo đuổi được Lỗ phu nhân mất không ít công sức đấy!" "Tiểu bảo bối, ghen tị sao?" Lỗ tổng cười hắc hắc hai tiếng. "Nếu không làm thế làm sao có thể tiếp quản công ty Phương gia bọn họ trở thành con rể tài năng, bảo bối nghĩ rằng ta sẽ để ý cái người đàn bà lớn tuổi mà chưa có chồng kia sao?" "Nếu có một ngày ta trở thành người đàn bà lớn tuổi mà chưa có chồng kia thì sao, chỉ sợ Lỗ tổng cũng không muốn liếc mắt nhìn ta nhiều hơn nữa." "Ôi chao, bà cô của ta! Em chẳng lẽ còn không biết em chính là khối thịt trên đầu ta, chỉ cần em thích, cho dù là bầu trời sao Lỗ tổng ta cũng phải đi đến hái xuống cho em.." "Phải không" Trong phòng một giọng nữ cắn răng nghiến lợi đột ngột vang lên. Lỗ tổng lưng mãnh liệt chấn động, vừa nghiêng đầu nhìn, đúng là, cửa phòng mở rộng ra, phu nhân trung niên ngọt ngào ôm một con chó quý hiếm, bị vây chặt ở giữa hai người vệ sĩ cao to uy vũ đi tới: "Lỗ Đại Bằng, ông nhất định phải chết!" .. Mười phút đồng hồ sau, phòng tổng thống truyền đến tiếng người đàn ông gào khóc thảm thiết và tiếng cầu xin tha thứ. Trong hành lang, Lỗ phu nhân mỉm cười mà đưa lên một kẹp văn kiện: "Trợ lí Bạch, đây là hợp đồng chúng ta trước đó nói xong." Người phụ nữ tiếp nhận hợp đồng, nhanh chóng lật xem, xác định không có sai lầm, mới đem một camera mini giao cho Lỗ phu nhân: "Có cái này, ly hôn cũng không khó khăn." "Bạch trợ lí nghĩ đến quả nhiên chu đáo, nếu không tôi còn thật không biết tên này khốn kiếp như vậy!" "Phải không." Bạch Tiêu mỉm cười, cầm văn kiện liền xoay người muốn đi. Lỗ phu nhân lại gọi lại cô: "Bạch trợ lí, có câu tôi chẳng biết có nên nói hay không.." Bạch Tiêu quay đầu lại. "Cô chẳng qua là trợ lý của Bùi tổng mà thôi, làm việc hy sinh như vậy đáng giá không?" Bạch Tiêu dừng một chút, sau đó nhìn Lỗ phu nhân, bên môi lơ đãng nâng độ cong nhợt nhạt: "Đáng giá."
Chương 2 Biệt thự lớn Bùi gia. "Thiếu phu nhân, cô đã trở về?" Bạch Tiêu mới vừa đẩy cửa vào, bảo mẫu Bùi gia dì Dung liền chào đón. "Thiếu phu nhân, cô chờ một chút, tôi giúp cô đi lấy đôi dép!" "Dì Dung, không cần phiền phức như vậy.." "Phanh!" Bạch Tiêu lời còn chưa nói hết, trong phòng liền vang lên tiếng ly trà nặng nề đặt ở trên bàn. Trên ghế sô pha phòng khách một Lão thái thái mặt lạnh có khí chất lộ vẻ cao quý đang ngồi, thời điểm Bạch Tiêu nhìn sang, Lão thái thái đang rút tay mang vòng ngọc về, trên bàn trà bắn ra một ít nước, dì Dung lập tức chạy tới dọn dẹp: "Lão phu nhân, trà quá nóng sao?" Bạch Tiêu thấy lão thái thái đứng dậy, ôn nhu kêu: "Bà nội." "Ai là bà nội của con?" Lão thái thái lạnh lùng liếc mắt quét cô, đứng dậy liền đi lên lầu. Bạch Tiêu lúng túng không biết làm sao. Dung dì nhìn không được, tiến lên đỡ Bùi lão phu nhân: "Lão phu nhân, bà vừa rồi không phải đang nói máy vi tính xách tay chết máy không mở ra được, nếu Thiếu phu nhân về rôi, bà không để cho Thiếu phu nhân đi lên xem một chút!" "Máy vi tính xảy ra vấn đề sao? Con có thể giúp bà.." Thanh âm lãnh đạm của lão thái thái cắt đứt Bạch Tiêu: "Nếu như con không đến đây, máy vi tính của ta biết đâu tốt rồi." "Lão phu nhân.." "Ngươi câm miệng cho ta!" Bùi lão thái thái hung hăng trừng mắt liếc dì Dung: "Ngươi là không phải ngại cô ta làm hại Bùi gia chúng ta chưa đủ? Nếu như ngươi nghĩ phần công việc này quá rãnh rỗi, ta cũng không ngại ngày mai đổi lại một quản gia khác." Nói xong, Bùi lão thái thái bỏ qua tay của dì Dung, chống quải trượng lên lầu, bà nói lảm nhảm trong lúc lên đi lên lầu. "Cái gì con nhà giàu có, căn bản là tai tinh chuyển thế, khắc Bùi gia chúng ta cửa nát nhà tan.." Bạch Tiêu đứng ở chỗ cánh cửa màu đen, nắm chặt văn kiện, phía sau khe cửa rộng mở đang lúc gió đêm thổi tới làm cho cột sống cô lạnh cả người, mấy năm qua đã nghe nói như vậy nhiều lần rồi, nhưng mỗi một lần nghe, vẫn nhịn không được khó chịu. Dì Dung nhìn thân ảnh đơn bạc của cô, sinh lòng không đành lòng, cầm đôi dép đi đến: "Thiếu phu nhân, trước đổi lại đôi giày đi, buổi tối mang giày xăng-̣đan đầu ngón chân sẽ bị đông lạnh đi?" "Tôi không sao." Bạch Tiêu hướng dì Dung mỉm cười, hướng trong phòng nhìn một chút: "Làm sao mà không thấy mẹ đâu?" "Phu nhân đi qua nhà Chu phu nhân đánh mạt chược, được rồi, thiếu gia buổi chiều đã từ Đức đã trở về." "Kỳ Hựu đã trở về?" "Vậy mà mới vừa về lại đi ra ngoài, hành lý cũng còn đặt ở nơi này đây!" tay dì Dung hướng một góc phòng khách chỉ chỉ. Bạch Tiêu đi theo qua, một rương hành lý màu đen lẳng lặng nằm ở nơi đó, hình như bị người lục lọi, khóa kéo mở ra, có áo sơ mi và quần tây từ bên trong lộ ra. "Nhìn tôi, vẫn bận làm bữa ăn khuya, đều quên thu dọn lại cho thiếu gia.." Bạch Tiêu muốn đi qua chỉnh lý cái rương nên kéo dì Dung lại: "Hay là để con làm đi." Dì Dung cười nói: "Được", gò má nhỏ của Bạch Tiêu nóng lên, đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh cái rương, cô mở cái rương, xốc lên mấy chiếc áo sơ mi muốn gấp, bỗng nhiên "Ba" một tiếng, một cái hộp nhung màu lam rơi trên mặt đất. Bạch Tiêu nhặt lên mở ra, đập vào mắt là một mặt dây chuyền kim cương lóe ra ánh sáng ngọc, hình tròn chạm rỗng, hình dạng như ánh sáng mặt trời.
Chương 3 "Là lễ vật thiếu gia mua cho thiếu phu nhân sao? Dây chuyền thật xinh đẹp!" Bạch Tiêu vuốt hoa văn trên mặt dây chuyền kim cương được gói lại, cô cho là hắn đã sớm quên mất hôm nay là ngày gì. Điện thoại di động trong bóp da kêu lên. Cô nhìn trên màn ảnh ba chữ "Bùi Kỳ Hựu", những năm gần đây đây là lần đầu tiên có chút khẩn trương kích động: "A lô?" "Cô bây giờ ở nơi nào?" Thanh âm lãnh đạm quen thuộc từ bên đầu điện thoại kia truyền đến. "Tôi đang ở nhà cũ." Bạch Tiêu liếc nhìn kẹp văn kiện chính mình mang tới, vừa định hỏi hắn lúc nào trở về, Bùi Kỳ Hựu đã cản lại lời của cô. "Trong rương hành lý của tôi có một hộp nhung màu lam, bây giờ cô đến Danh Đô Tửu phòng số 50 một chuyến, nhớ kỹ cầm dây chuyền bên trong mang theo." Không đợi cô trả lời, bên kia đã cúp điện thoại. Bạch Tiêu nhìn chằm chằm dây chuyền nằm ở trong lòng bàn tay, bên tai xoay quanh chính là câu kia của hắn "Nhớ kỹ đem dây chuyền mang đến". Vật trong ngực là một món lễ vật kỷ niệm duy nhất cô nhận được sáu năm kết hôn.. Bạch Tiêu đứng trước gương ở toilet. Cô tháo xuống khăn quàng cổ, vén tóc dài lên, sử dụng dây thun cố định lại, sau đó đem dây chuyền cẩn thận đeo lên. Váy màu đỏ bao vây lấy dáng người tinh tế dịu dàng của cô, Bạch Tiêu kiểm tra váy từ trên xuống dưới, cô giơ tay lên khẽ vuốt dây chuyền, trong gương chiếu ra phảng phất hình ảnh một người con gái mới biết yêu lần đầu, cô tự cười chính mình, lại lần nữa đeo lên khăn quàng cổ.. "Thiếu phu nhân, bữa ăn khuya đã được làm xong' Dì Dung từ phòng bếp đi ra thì nhìn thấy Bạch Tiêu một bên mặc áo gió một bên đi ra bên ngoài, nghĩ đến Thiếu phu nhân từ năm năm trước bị đuổi ra khỏi biệt thự nhà họ Bùi, chỉ có một thân một mình ở bên ngoài, thấy cô cô vội vã quay qua quay lại, không nhịn được nghĩ ở bên cô lâu một chút. " Kỳ Hựu gọi con đi đến Danh Đô Tửu, con sẽ không ăn. " " Thật sự? Vậy nhanh lên một chút đi qua đi! Đừng làm cho cậu chủ đợi lâu. " Bạch Tiêu ngượng ngùng mà cười, đi tới ôm một cái Dung dì:" Cám ơn dì, dì Dung. " Đợi bóng dáng của Bạch Tiêu biến mất trong bóng đêm, dì Dung khép lại cửa chính, im lặng thở dài, thật không biết cậu chủ nghĩ như thế nào, Thiếu phu nhân là người phụ nữ tốt như vậy, vì sao cậu chủ lại thích ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt chứ? Nhưng thật may là bây giờ cậu chủ đã thông suốt rồi.. Danh Đô Tửu cửa phòng số 50. .. Bên trong là cô cố ý đi ngang qua xe đỗ đi vào cửa hàng nổi tiếng vì Bùi Kỳ Hựu chọn áo sơ mi, là kiểu dáng hắn thích nhất ô vuông nhỏ xanh da trời giao nhau. Bạch Tiêu chưa bao giờ cảm thấy hồi hộp như vậy, biểu hiện mơ hồ mang theo một chút chờ mong, cô lại nhìn sang chiếc gương trên tường bên cạnh mình chỉnh lại quần áo và sắc mặt, hít một hơi thật sâu, ấn! Lúc đó tiếng chuông cửa vang lên cô siết chặt giấy tờ và kẹp văn kiện." Leng keng! "Tiếng chuông cửa dễ nghe kèm theo nhịp tim của cô đập liên hồi. " Ai đó? "Một giọng nam trầm thấp lộ ra biểu hiện lười biếng cánh cửa mở ra cùng lúc đó truyền đến. Bạch Tiêu ngẩng đầu lên nhìn một cái, Bùi kỳ Hựu đã đứng ở trước mặt của cô, bên dưới tóc đen ướt nhẹp là một đôi đôi mắt u lãnh sáng sủa. Anh mặc một bộ áo choàng tắm màu trắng, trên người tản ra mùi thơm ngát sau khi tắm. " Kevin, là người phục vụ đưa rượu đỏ tới sao?"
Chương 4 "Kevin, là người phục vụ đưa rượu đỏ tới sao?" Trong sáo phòng vang lên âm thanh nữ nhân ngọt ngào nũng nịu. Sở hữu nổi lên trôi qua, lượn quanh ở đầu lưỡi chuẩn bị cửa ra lời mở đầu Đều trong nháy mắt tắc nghẹn ở tại nơi cổ họng Bạch Tiêu. "A? Không phải người phục vụ là quán rượu?" Cánh tay của Bùi kỳ Hựu bị một cánh tay trắng nhỏ nhắn khoác lên. Bạch Tiêu ánh mắt rơi vào đồ mà Bùi kỳ Hựu mang và người phụ nữ đứng bên cạnh. Mặc áo choàng tắm quán rượu giống nhau, tóc quăn dài màu nâu nói sao vẫn còn đọng vài giọt nước, và giống như trên người Bùi Kỳ Hựu vậy tắm rửa mà làm mùi thơm bay tới. Về phần gương mặt đó, Bạch Tiêu làm sao sẽ không biết? Năm ngoái bởi vì một bộ phim thể loại xuyên không bất ngờ thắng lợi nên nữ diễn viên mới Thư Hạ trở thảnh một ngôi sao, ngày hôm trước có mấy người nói là vì dựa vào bộ phim điện ảnh nên mới tham gia vào lễ trao giải Kim Hùng của điện ảnh Bách Lâm và được đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, chỉ là cô ta và Bùi Kỳ Hựu, làm thế nào lại quen biết nhau? Nhìn hai người mặc áo choàng tắm đứng chung một chỗ giống như người yêu, Bạch Tiêu nắm giấy tờ và văn kiện giáp sức lực lớn hơn nữa. Nếu Anh ấy đêm nay và người đẹp có hẹn, vì sao còn muốn gọi cô qua? "Vị này chính là?" Thư Hạ tò mò quan sát Bạch Tiêu. Bùi Kỳ Hựu không có nhìn đến biểu cảm Bạch Tiêu. Từ khi anh mở cửa phát hiện khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ và khẩn trương của cô khi thấy trong phòng còn có nữ nhân ngoài cô thì kinh ngạc, nhất là thấy cô bởi vì Thư Hạ hỏi trên mặt chợt lóe lên lúng túng. Anh chế giễu mà nhếch lên khóe miệng. Anh thân mật đi qua ôm hông của Thư Hạ, hôn một cái lên trán của cô: "Vị này chính là trợ đặc biệt của anh." "Thật chỉ là trợ lý đặc biệt sao?" Thư Hạ liếc mắt Bạch Tiêu ở ngoài cửa, hờn dỗi mà khẽ đập đầu vai hắn một chút. "Nếu không em cho là còn có thể là cái gì?" Bùi Kỳ Hựu khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Bạch Tiêu: "Tôi không phải bảo cô đưa dây chuyền tới sao?" .. Những năm này trải qua muôn ngàn thử thách, cho đến giờ phút này, Bạch Tiêu mới biết được chính mình cuối cùng một hồi luyện liền luyện trái tim thành một viên kim cương bất hoại. Giọng nói Bùi Kỳ Hựu không đếm xỉa tới, ánh mắt mong chờ Thư Hạ ở nơi đó, giống như nhọn mũi dao đâm vào tim của cô. Dây chuyền che phủ ở dưới khăn quàng cổ, mặt dây chuyền lạnh lẽo, lại như là đầu thuốc lá đỏ thắm nóng ở trên da thịt của cô. Bạch Tiêu chợt phát hiện mình xuất hiện ở nơi này là trò cười, chính mình cũng đã là một trò ngu không thể nói. Sớm nên nghĩ tới kết quả, vì sao còn muốn ngây ngốc ôm hy vọng, cho rằng, cho là hắn.. "Là trang sức ở trong túi này sao?" Thư Hạ nói lại đoạt chiếc túi trong tay Bạch Tiêu. Bạch Tiêu theo bản năng lui về sau một bước, chiếc túi được cô cầm chặt rất nhanh. "Dây chuyền không ở trong này." "Ở nơi nào?" Thư Hạ một đôi mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm chiếc túi, hiển nhiên không tin lời Bạch Tiêu nói. Bạch Tiêu ánh mắt thẳng tắp bắn về phía Bùi Kỳ Hựu, đè nén trong lòng sự đau khổ và tự giễu, trả lời: "Tôi quên mang theo." "Quên mang theo?" Thư Hạ chợt trở mặt, vòng hai tay trước ngực, cười nhạt: "Vậy sao cô không đem mình cũng quên luôn đi?" Đó là dây chuyền cô coi trọng khi đi dạo phố ở Bách Lâm, cũng bởi vì cái dây chuyền kia Bùi Kỳ Hựu mới có thể cùng cô quen biết, Bùi Kỳ Hựu đối với cô hứng thú, Bùi Kỳ Hựu này năng lực tài giỏi nhà kinh doanh giống vậy cũng hấp dẫn cô, sau khi dùng xong bữa cơm bắt đầu căn phòng quán rượu là chuyện đương nhiên, không nghĩ tới lại có thể bị trợ lý một nhỏ phá hủy hứng thú!