Truyện Ngắn All Things.. - Mì

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi B_Mii, 5 Tháng mười 2018.

  1. B_Mii

    Bài viết:
    2
    All Things..


    Sodium Pentothal đã được tiêm vào tĩnh mạch. Hắn mở to đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn chằm chằm trần nhà. Không ai biết trong hai cái hố đen đó chứa đựng những gì, và cũng có thể vì không ai dám tìm hiểu "cửa sổ tâm hồn" của một tên sát nhân máu lạnh. Ai biết đâu, có thể khi mở ra, chỉ thấy toàn những dục vọng bẩn thỉu, những vũng máu đỏ ngầu hôi tanh, hay khuôn mặt tuyệt vọng, miệng mở to không ngừng la hét của người đàn ông đó khi bị đâm từng nhát dao vào ruột.

    Trước khi vào căn phòng này, người ta gọi tên hắn, cho hắn ăn đồ ngon, được uống một cốc Americano. Hắn biết đó sẽ là lần cuối hắn được thưởng thức món nước uống yêu thích. Hắn uống từng ngụm, cảm nhận vị đậm đặc nồng nàn trên đầu lưỡi, rồi lại nhẹ nhàng nuốt xuống cổ họng, để lại vị đăng đắng khắp khoang miệng.

    Ôi! Thật là tuyệt vời! Đột nhiên não hắn bật ra một ý tưởng, hắn không muốn chết, hắn muốn được uống Americano suốt quãng đời còn lại. Hắn bật cười. Cũng có thể trên thiên đường sẽ có Americano, hắn và thượng đế sẽ cùng ngồi tán gẫu. Cũng có thể hắn sẽ xuống địa ngục.

    Hắn khẽ động đậy ngón tay để kiểm tra xem mình có còn tỉnh táo. Hắn đưa mắt nhìn ông bác sĩ đứng ngay bên cạnh chờ đợi lệnh tiêm liều thuốc tiếp theo, ông bác sĩ sắp sửa kết liễu cái mạng rẻ tiền của hắn. Hắn từng nghĩ rằng những người làm nghề bác sĩ cứu người, đều là những thiên thần sẽ được thượng đế ban phước. Tên bác sĩ đang sợ hãi. Hắn cảm nhận được sự dao động trong mắt ông, thật là một vị bác sĩ đáng thương khi bị bắt buộc làm việc trái với đạo đức nghề nghiệp. Hắn suýt chút nữa thốt ra câu chúa ban phước cho ông với con người tội nghiệp đang run rẩy ấy.

    Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình như một ông hoàng, được nằm trên chiếc giường êm ái trắng xóa, thay cho cái sàn nhà lạnh lẽo mà hắn đã nằm đến nỗi hắn tưởng như mình đã bị thoái hóa cột sống. Những con người đứng sau tấm kính một chiều. Dù không nhìn thấy, nhưng hắn biết chúng đang đứng đấy nhìn thẳng vào cơ thể bị trói chặt trên giường của hắn. Chúng chờ đợi cái chết của hắn mà chúng gọi là sự răn đe và trừng phạt cho tội phạm.

    Và bọn phóng viên liên tục viết những bài báo về hắn với nội dung hao hao nhau.

    Hắn cảm động. Hắn chưa từng được nhiều người quan tâm tới như vậy trong suốt 25 năm sống trên đời. Hắn từng là con chuột cống, nhưng bây giờ..

    Hắn là một ông hoàng. Những kẻ phán tội chết cho hắn đều là những kẻ mưu phản. Lần đầu tiên hắn vùng dậy đâm chết cái ông già khốn nạn từng làm tổn hại hắn, hắn nghĩ lại dáng vẻ lúc ấy, ôi chao! Đúng là ra dáng một ông hoàng vĩ đại. Thế mà bọn người ngu xuẩn này lại dám nhốt hắn lại, và dám phán xét hắn.

    Bỗng dưng những người có mặt tại đó nhìn thấy hắn nở một nụ cười ngớ ngẩn, trước khi thuốc mê phát huy tác dụng. Bác sĩ đầu hói tiêm vào ống dẫn nối với tĩnh mạch hắn liều thuốc thứ hai, Pavulon.

    Hắn đang ngủ. Hắn mơ. Mơ thấy một đứa trẻ có khuôn mặt lem luốc, môi có vài mảnh tím nhưng đang cười rất tươi. Hắn bước tới nhưng đứa trẻ ấy lại chạy đi. Hắn đuổi theo. Đứa trẻ bị cánh tay dơ bẩn ôm lấy. Những ngón tay dính đầy bùn đất dò xét khuôn mặt bé nhỏ, rồi trượt xuống cổ, luồn vào trong áo. Đứa trẻ bắt đầu khóc, sau đó gào thét bằng một giọng chói tai như móng tay cào vào kim loại.

    Hắn cũng khóc. Hắn ngồi bệch xuống, rồi ôm chặt lấy đầu, bịt tai lại. Hắn thấy ghê tởm nhưng lại không thể nôn ra. Hắn cảm nhận được bàn tay tởm lợm đó đang miết vào da thịt khắp người hắn. Nhưng rồi hắn nghe thấy tiếng gọi, tiếng gọi thân thương và ấm áp mà hắn đã chôn sâu vào không gian kí ức từ rất lâu.

    Eric! Eric bé bỏng của mẹ!

    Lại đây nào

    Eric! Vị vua bé nhỏ của mẹ!

    Lại đây nào

    Hắn đứng dậy, sà vào vòng tay của người phụ nữ có khuôn mặt đôn hậu đang đứng trước mặt mình. Hắn bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé trước người phụ nữ này. Hắn chôn mũi vào lớp vải áo quen thuộc của nông dân. Hắn tưởng tượng được mùi hoa oải hương nồng nàn đang ma sát vào từng tế bào mẫn cảm trong khoang mũi hắn.

    Hắn cảm thấy bình yên, như những cánh đồng xanh biếc đến tận chân trời, như những đám mây bồng bềnh trên trời xanh, như những chiếc hôn vào trán trước khi đi ngủ, như những cái xoa đầu dịu dàng của mẹ.

    Hắn không muốn là ông hoàng được hàng vạn người quan tâm nữa, hắn chỉ cần một người yêu thương hắn da diết, hắn muốn đến bên mẹ, hắn sẽ trở lại là Eric bé bỏng, Eric bé nhỏ.

    Sau khi các cơ bắp và hệ thần kinh ngưng hoạt động. Liều thuốc cuối cùng, milliequivalents, được tiêm vào.

    Họ nói rằng trên môi hắn xuất hiện một nụ cười mãn nguyện cho đến khi bác sĩ xác nhận tim đã ngừng đập. Không ai biết lúc đó hắn đã mơ thấy gì, có khi nào hắn được lên thiên đường, hay đang nhâm nhi tách cà phê hoặc một tách trà với thượng đế, hay đang nói chuyện phiếm với đọa thiên sứ dưới địa ngục.

    Hoặc cũng có thể là đang ở nơi nào đó tràn ngập mùi hoa oải hương, đang vùi đầu trong vòng tay ấm áp của mẹ hắn, ngủ thiếp đi trong tiếng hát dịu dàng..

    All things bright and beautiful

    All creatures great and small

    All things wise and wonderful

    The Lord God made them all

    Each little flower that opens

    Each little bird that sings

    He made their glowing colors

    He made their tiny wings..

    End.
     
    Thất Nguyệt Đại ĐạiAki Re thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...