Họa tình Hoa nở, hoa tàn * * * Mộng đẹp như hoa, mộng tan người đi Ái tình vốn chỉ là giấc mộng Vậy hà tất còn cố đắm chìm * * * Nào đâu biết Môt bước sa chân, muôn dòng thổn thức Đến cuối cùng, chợt nhận ra Nếu ta không cho phép Giờ đâu phải bi lụy Đành rằng khờ một chút Ta vẫn mãi là ta Một kẻ luôn kiêu ngạo Luôn tự tại với đời Ta vô tâm, ích kỷ Nhưng ta vẫn kiêu hãnh Vì ta là Thần Nông * * * Sự thổn thức dừng lại Ta sẽ lại trở về Là ta của trước đây Con người ta chỉ biết Dùng xúc cảm chỉ đường Ta đã từng như vậy * * * Thế nhưng 1 thiên thần nhỏ bé Chạm vào trái tim ta Trái tim ngừng rỉ máu. * * * Nhưng ta cần thời gian Nếu như còn có thể Ta cần điều gì đó Có thể thức tỉnh ta Để ta lại trở về Con người ta lúc trước * * * Vô tâm và lãnh đạm Thì sao? Ta yêu ta ngày đó Cầm được, buông được Nào 1 ai có thể Chạm đến tâm hồn ta * * * Mộng đã tỉnh Đau đã đủ * * * Dù là sớm hay muộn Ta sẽ mãi trở về Làm 1 kẻ kiêu hãnh Sầu Hỏi thế gian một điều Nào ai có thể nói Ái tình là điều gì Làm người ta phiền muộn Làm người ta ưu sầu Nhưng cũng là ái tình Làm người ta hạnh phúc Dù chỉ trong thoáng chốc Nhưng cũng gọi là đủ Để ta khác trong lòng Yêu càng nhiều Đau càng thấm Dù biết trước như vậy Con người ta vẫn cố Bất chấp mọi lí do Để đắm mình trong mưa Một cơn mưa tình ái Mát mẻ và dịu êm Nhưng rồi cũng dữ dội Đủ để trái tim ta Thổn thức ngàn ngày sau Chờ Đời người rất ngắn ngủi Hỏi rằng bao nhiêu người Có thể bỏ mọi thứ Để đợi chờ ái tình Hỏi rằng ai có thể Thấu hiểu tâm một kẻ Đang đợi chờ tình yêu Tủi thân và chấp niệm Oán hận và điên cuồng Si mê và bất chấp Tất cả đều vì tình Trong tình yêu có lẽ Chờ đợi thật khó khăn Hỏi mấy ai có thể Cam đảm để đợi chờ Dẫu có thể chờ được Nhưng liệu rằng Ái tình chờ được không Hữu hình mà vô hình Không ai có thể nói Vạn vật đều thay đổi Ái tình cũng như vậy Người ta hay mộng tưởng Về tình yêu vĩnh hằng Nhưng hãy nhớ thật rõ Mộng không phải là thực Hà tất ta phải khổ Vì say mãi mộng tình Vong tình Bỉ Ngạn hoa nở không thấy lá Ngưỡi vô duyên bất khả tương phùng Hữu duyên, vô phận Có thể gọi là yêu Nhưng chẳng thể trọn vẹn Bởi mấy ai hiểu rằng Một tình yêu trọn vẹn Phải chịu đựng rất nhiều Tuổi trẻ ngập nhựa sống Nào có thể vứt bỏ Niềm kiêu hãnh của mình Mồ chôn của ái tình Từ đó mà sinh ra Mới yêu ta ngây ngô vui cười Yêu lâu ta phiền muộn cãi vã Tự ta làm hại mình Đến cuối cùng Vì yêu sinh ưu sầu Vì yêu sinh sợ hãi Cảm xúc lẫn lộn Mệt mỏi và chán nản Ta buông bỏ ái tình Mặc kệ những hồi ức Đẹp đẽ của trước đây Nào ai có thể hiểu Lòng người dễ như vậy Càng đau nhớ càng lâu Ấy vậy mà hạnh phúc Chỉ giữ trong phút giây. Sweet Lemon
Hận Vì yêu sinh ưu sầu Vì yêu sinh sợ hãi Ái tình mê hoặc lòng người Chỉ trách những kẻ si tình Quá yêu để rồi tan vỡ Người đi, ta lại độc bước Cô quạnh ôm mối tình si * * * Gió Đông làm sao có thể Thấu được nỗi lạnh ngàn năm Thân còn nhưng tâm đã chết Trống trải với nỗi ưu sầu * * * Ái tình là điều kì diệu Có thể làm thuốc trị thương Thế nhưng cũng là ái tình Làm nên độc dược trần gian * * * Vết thương có thể lành Nhưng còn dược tình Làm sao để hóa giải Từng tấc da thớ thịt Đều đã ngấm độc tình Muộn vạn nỗi đau đớn Chỉ có kẻ si tình Mới có thể thấu hết * * * Nếu có thể ta nguyện cả đời không yêu một ai.. Nhưng chỉ là mơ mộng, vì ta đã lụy rồi.. Không hận thế gian ngàn vạn người si tình Chỉ hận ta, lại vì tình mà lụy