Tản Văn Ai Sẽ Nắm Tay Em Đi Suốt Mùa Đông? - Trần Quỳnh Giang

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Trần Quỳnh Giang, 9 Tháng sáu 2021.

  1. Trần Quỳnh Giang

    Bài viết:
    13
    Ai Sẽ Nắm Tay Em Đi Suốt Mùa Đông?

    Tác giả: Trần Quỳnh Giang

    Thể loại: Tản văn

    * * *

    Huế đã vào đông rồi đúng không anh? Huế bây chừ có còn những cơn mưa phùn rả rích, dài lê thê, những cơn gió mùa làm tê cứng đôi bàn tay? Và có còn anh ở đó đợi bóng hình em? Đông này em xa Huế và xa luôn cả anh, xa những kỉ niệm mỗi khi nghĩ về làm tim em buốt nhói.

    Em nhớ mùa đông xứ Huế, nhớ mùi khoai nướng thơm phức, nhớ những góc phố, nhớ từng con đường em qua. Và em nhớ anh. Em muốn đông về Huế để được hít thở cái tiết trời se lạnh đầu đông, ngồi quây quần bên những lò nướng rực than hồng và hít hà mùi khói cùng vị cay nồng của món ăn.

    Anh biết không? Em thích cái lạnh mùa đông xứ Huế nhưng em lại sợ cô đơn, sợ mình lạc lõng, sợ bật khóc khi những kỉ niệm xưa ùa. Vì em biết cái mùa đông xứ Huế nó lạnh và da diết buồn như thế nào. Em yếu đuối, em sợ lòng mình lại gục ngã và chênh vênh trước mùa đông xứ Huế. Sợ bóng hình anh lại hiện về trong tiềm thức, trong suy nghĩ của em và rồi ám ảnh em day dứt trong từng giấc ngủ mộng mị. Đã bao lần bất giác nó hiện về trong giấc mơ, em giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya và òa khóc nức nở như một đứa trẻ. Anh có biết đó cũng là lí do em chọn rời xa Huế, chọn rời xa mảnh đất đã từng gắn bó cùng em suốt bảy năm trời, nơi thân thuộc với em đến từng ngõ ngách, từng con đường và là nơi mà một đứa mang đầy tâm trạng, thích sự tỉnh mịch, không ồn ào như em muốn sống và gắn bó.

    [​IMG]

    Em muốn trốn chạy mọi thứ, muốn thay đổi chính mình và em đã chọn Sài Gòn - một nơi ồn ào và quá đỗi xa lạ đối với em. Nhiều khi em phải gồng mình với guồng quay cuộc sống. Em không cho phép bản thân mình có thời gian rảnh rỗi, em muốn mình thật bận rộn để cho những suy nghĩ về anh không có cơ hội lấn át lí trí khiến em đau lòng. Em không thích Sài Gòn náo nhiệt, nhưng dù sao nó cũng không làm em đau như chính nơi mang lại cho em niềm hạnh phúc và cũng chính nơi đó đẩy em vào tận cùng của nỗi đau và những giọt nước mắt. Lòng em ngổn ngang với trăm mối tơ vò. Cuộc sống nhiều khi khiến em như muốn gục ngã. Nhưng rồi em nhận ra, em đau để ai thấy, em yếu lòng để ai xem. Chỉ có chính em mới khiến em đứng dậy sau muôn vàn nỗi đau đó.

    Em sẽ cố quên anh và tập quen với những ngày sống không có anh bên cạnh. Em sẽ bình thản và không phải giật mình thảng thốt khi bất chợt nghe ai đó gọi tới tên anh và em sẽ không cố trốn chạy mùa đông xứ Huế. Em sẽ về Huế vào mùa đông, dạo qua từng góc phố, từng quán quen nơi in dấu những bước chân của anh và em. Anh - mối tình đầu của em và những kỉ niệm về anh mãi mãi riêng mình em cất giấu.

    Nhưng liệu ai sẽ là người đi cùng em? Thay anh nắm tay em đi qua từng góc phố Huế xưa cũ, nhâm nhi cùng em li cafe bên tách trà nóng và cùng em tạo nên bản tình ca mùa đông hạnh phúc?

    - Hết -
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng sáu 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...