Ai Là Người Nhận Lấy Tổn Thương? Tác giả: Ruyi Thể loại: Đam mỹ Thảo luận và đóng góp: Tại đây * * * Văn án: Tình yêu vốn dĩ không có lỗi, nhưng vô tình ta lại khiến nó trở thành nguồn cội của những lỗi lầm. Tình thân hay tình yêu? Thẳng thắn hay lừa dối? Tiếp tục hay từ bỏ? Mỗi một sự chọn lựa luôn sẽ có một người nào đó vì thế mà đau đớn.
Chương 1 Bấm để xem Ánh mặt trời tỏa ra thứ ánh nắng chói chang xuống mặt biển của một đất nước phương Tây, nơi có những ngọn sóng đang miệt mài đổ vào bãi cát mịn màng, làm mặt nước ánh lên những tia lấp lánh. Dũng đeo kính mát, mặc chiếc quần bơi đã ướt sũng nước, vô tư nằm dưới chiếc ô thưởng thức một ly nước ép trái cây mát lạnh. Khóe môi anh vẽ lên một đường cong nhè nhẹ, đằng sau mắt kính màu xanh là đôi mắt đang mải mê chăm chú vào bóng hình xa xa phía trước. Một chàng trai trẻ tuổi đang cố gắng chinh phục những con sóng. Cậu đứng trên tấm ván, cơ thể hoàn mĩ hiện lên cơ bụng săn chắc, chiếc ván lướt băng băng khiến cậu trông như đang nhảy múa. Nắng vàng, biển xanh, và chàng trai trẻ trên những con sóng, tất cả gộp lại tạo nên một khung cảnh thật khiến con người ta rung động. Có vẻ như chàng trai kia đã chơi chán, cũng đã thấm mệt, cậu ôm chiếc ván lên và chạy về phía anh. Dũng mỉm cười, tháo kính xuống như để nhìn cậu cho rõ, đón lấy tay kéo vào lòng mình. Hải giật mình né tránh: - Người em toàn mồ hôi và nước biển, bẩn lắm! Dũng như chẳng để ý đến lời Hải nói, vẫn không hề có ý định buông tay một chút nào. Hải đỏ mặt cự nự, nhưng cuối cùng cũng chịu thua mà dựa vào người anh. Làn da anh nóng rực, hay do những xúc cảm xác thịt khiến cả hai người nóng rực, cậu cũng không biết nữa, chỉ là, cậu thích cảm giác đó. Hai người ngồi bên nhau im lặng, ngắm nhìn làn nước tung tăng bao trọn những con người nhỏ bé đang thích thú vùng vẫy trong đó. Hải nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào, hòa với tiếng nhịp tim vững chãi của người đàn ông bên cạnh. - Anh Dũng, có lẽ em sắp trở về Việt Nam. - Anh biết. - Ừm. Lại là tiếng xôn xao của gió và của nước bao trùm lấy cả hai. Dũng chẳng hỏi thêm gì, Hải cũng không buồn nói nữa, chỉ là cảm giác trong lòng thì cả hai cùng thấu hiểu. Hải vòng tay qua bụng Dũng, úp mặt vào ngực anh. - Em sẽ nhớ anh lắm! Hai tay Dũng xoa xoa lưng Hải như vỗ về cậu, giọng anh khàn khàn. - Không sao, anh sẽ tìm em. - Nhưng.. chẳng phải bố mẹ anh không muốn anh trở về sao? - Anh sẽ tìm cách. Em đừng lo. Mặt trời chiều dần ngả về phía Tây, từng tia nắng yếu ớt đứt đoạn như còn lưu luyến, hai người quay trở về khách sạn. Họ yêu nhau đã được hai năm, từ những ngại ngùng thuở ban đầu về mặc cảm giới tính, cho đến khi tình cảm mặn nồng quấn lấy cả hai, khiến cho những định kiến chẳng còn là nghĩa lý gì nữa. Căn phòng bài trí sáng sủa, ngả lưng trên chiếc giường êm ái, Dũng đăm đăm nhìn lên trần nhà như suy nghĩ về một điều xa xăm nào đó, rồi lại nhìn gương mặt đầy quen thuộc đang say giấc trong vòng tay anh. Gương mặt lộ ra một nửa của Hải, trong cảnh tranh tối tranh sáng này cũng đủ khiến anh mê đắm. Lồng ngực anh như có con sâu nhỏ đục khoét khiến tim anh râm ran, hơi thở cậu phả vào cổ anh làm kích thích từng tế bào trên da thịt. Anh không cưỡng lại được, vẻ mặt non nớt ngây thơ thế nhưng lại quyến rũ anh bước chân vào con đường tà đạo. Dũng cúi xuống, áp môi mình lên vành tai nhỏ mà gặm cắn, anh thao thức chẳng thể nào ngủ nổi, lí nào lại để cậu thản nhiên say giấc? Hải thấy nhột, khẽ "Ưm" lên một tiếng, cào vào nơi sâu nhất trong tâm hồn anh một cái khiến anh ngứa ngáy. Đôi môi của Dũng cứ thế lần đến môi Hải, tự do liếm mút, rồi lần xuống cổ, xuống rốn, rồi từ nhẹ nhàng chuyển thành mãnh liệt. Hải tỉnh giấc, khó chịu cựa quậy muốn đẩy Dũng ra, nhưng chú thỏ con nào có thể dễ dàng thoát khỏi móng vuốt của mãnh thú. Hải càng chống cự, Dũng càng như hiểu thầm đó là lời mời gọi anh nhanh nhanh chiếm lấy, nhanh nhanh đánh chiếm vùng đất màu mỡ này đi, khiến anh càng ra sức vuốt ve dỗ dành cậu. Hải như chẳng thể nào cưỡng lại được, đành buông mình cùng anh chìm vào cõi đê mê mộng mị. Sau đêm đó, Dũng như được nước lấn tới, nhưng lại càng như nghiện cái thân thể nhỏ bé rắn rỏi kia hơn. Từng tấc da thớ thịt trên người cậu, anh đều muốn sở hữu. Mùi vị ấy, cảm giác ấy, anh nghĩ cả đời này như thế là quá đủ, chỉ cần bên nhau thì những thứ ngớ ngẩn như định kiến hay những lời đàm tiếu, anh sẽ một phát đá nó bay xa. Vào đêm trước ngày Hải trở về Việt Nam, Dũng dường như bất chấp cả thời gian mà điên cuồng, mà buông thả. Nghĩ đến việc một thời gian dài sau đó sẽ chẳng thể nào nhìn thấy chàng trai với khuôn mặt đỏ bừng đang ở dưới thân mình mặc anh quậy phá, Dũng liền vô thức siết chặt tay hơn, như muốn cả hai hòa vào làm một, như vậy sẽ chẳng thể nào chia cách nhau được nữa. Nhũng ngày đầu yêu xa, mặc dù cách nhau đến nửa vòng trái đất, nhưng Dũng và Hải vẫn cố gắng liên lạc cho nhau. Nửa đêm, nghe tiếng cậu vẫn còn ngái ngủ như nũng nịu nói nhớ anh, Dũng thật hết cách mà dịu dàng an ủi cậu, hứa với cậu sẽ chóng thôi, đợi anh thu xếp xong mọi chuyện sẽ bay ngay về bên cậu mà xoa dịu nỗi nhớ nhung khắc khoải bấy lâu. Gia đình anh định cư ở Mĩ đã nhiều năm, anh lại là con một, thật khó để có thể trở về, mà cậu, cũng chẳng thể nào rời bỏ gia đình mà cùng anh vi vu nơi đất khách. Cả hai quen nhau khi cậu sang nước ngoài du học, cả hai gặp nhau nhiều đến nỗi khiến anh quên mất rồi sẽ có lúc cậu phải trở về. Anh luôn hứa sẽ tìm cậu, nhưng chính anh cũng đang như mớ bòng bong chẳng biết làm cách nào cho thỏa đáng. Một ngày vào cuối mùa đông, đầu mùa xuân, khi những bông tuyết dần tan nhường chỗ cho những chồi non e ấp, Dũng xách va li trở về Hà Nội, trở về quê hương thật sự của mình, nơi có ngôi nhà cổ kính của ông bà vẫn còn đang cho thuê, hay nơi có người mà anh hằng mong nhớ. Vừa đặt chân xuống máy bay, Dũng mau chóng đưa mắt kiếm tìm bóng hình quen thuộc. Anh đã báo trước cho cậu, có lí nào mà cậu lại không đến đón anh chứ. Chẳng phải chờ đợi lâu, cái dáng người mảnh khảnh trong chiếc áo dạ màu xám khói đã đập vào mắt anh. Anh đứng đó nhìn cậu cười trìu mến mà mắt hoe đỏ từ lúc nào, anh vươn tay ra đón cậu vào lòng xiết nhẹ một cái rồi buông ra. Anh cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt cậu, xa cách nửa năm, anh càng muốn ghi nhớ nhiều hơn đôi mắt, sống mũi, đôi môi của cậu. Hải cười rạng rỡ để mặc anh nhìn ngắm, khi thấy anh vẫn mãi chẳng có dấu hiệu ngừng lại liền nắm tay anh giật nhẹ. - Chúng ta đi nào, đừng đứng mãi ở đây như vậy chứ. Anh bật cười, bàn tay to lớn bao trùm lấy tay cậu, kéo cậu đi sát bên mình.
Chương 2 Bấm để xem Hải đưa Dũng trở về căn nhà trọ mà cậu đã thuê từ ngày cậu được nhận vào làm cho một công ty ở trong thành phố. Cả chị gái cậu và cậu đều đi làm ở đây, chỉ có điều do tính chất công việc nên mỗi đứa ở một nơi, thi thoảng mới đi ăn cùng nhau, còn bố mẹ vẫn sống trong căn nhà ở vùng ngoại ô yên tĩnh. Căn phòng trọ không lớn lắm nhưng sạch sẽ, mọi thứ được Hải xếp đặt ngăn nắp đâu vào đấy, chỉ là đồ đạc quá ít ỏi, bao gồm một chiếc giường, một bàn làm việc có kèm giá sách và một tủ quần áo kê sát tủ lạnh, chẳng hề có nồi niêu bếp núc. Dũng tự nhiên ngồi xuống giường, anh thắc mắc hỏi: - Mỗi ngày em đều ăn ở ngoài sao? Hải cười cười, bận rộn pha cho Dũng một cốc nước ấm. - Em bận quá nên ăn ngoài cho tiện anh ạ, với cả thỉnh thoảng em lại sang chỗ chị Liên ăn nữa. - Em cẩu thả với sức khỏe của mình quá đấy. Dũng trách móc. Anh nhớ lại cậu bé của anh, đã từng vì cơn đau dạ dày mà đau đớn yếu ớt như thế nào, khiến anh còn muốn mắng cậu thêm chút nữa. Mới rời xa anh một chút mà cậu đã chẳng để tâm đến sức khỏe của bản thân, thật đúng là biết cách làm anh lo lắng. Đặt vào tay anh cốc nước ấm còn bốc hơi, Hải ngồi xuống bên cạnh, cũng tự rót cho mình một cốc. Hơi ấm tỏa ra từ thành cốc làm bàn tay của cậu cảm thấy dễ chịu. - Em rất nhớ anh! Hải nói mà mắt chỉ nhìn chăm chăm vào cốc nước, chẳng dám ngẩng đầu lên, hòng che đi đôi mắt đã ửng đỏ từ lúc nào. Giọng cậu nghèn nghẹn làm anh xót xa. Dũng đón cốc nước từ tay Hải, đặt cả hai cốc lên bàn, bây giờ, anh vòng tay siết chặt lấy cậu. Trong không gian nhỏ bé ấm cúng, má anh cọ vào mái tóc mềm mại của cậu, tay anh vỗ nhẹ lên lưng cậu, cho cậu cảm giác an ủi mà bấy lâu nay cậu vẫn mong chờ. Cậu rúc đầu vào ngực anh, cũng vòng tay ra ôm lại. - Chẳng phải bây giờ anh đã ở đây rồi sao? Dũng nâng cằm Hải lên, đưa tay lau đi những giọt nước vương nơi khóe mắt. Ngón tay anh lần theo những đường nét khuôn mặt cậu, dịu dàng chạm vào bờ môi cậu. Chỉ mới sáu tháng xa cách mà anh cảm tưởng như đã sáu năm. Anh nhớ cậu, nhớ rất nhiều, nhớ đến mức hằng đêm, anh tưởng như trong vòng tay mình vẫn còn hơi ấm vấn vương của cậu. Dũng từ từ hôn nhẹ lên mắt Hải, rồi đến sống mũi cao cao, rồi đôi môi ấm nóng, khi dịu dàng, lúc sâu lắng, cứ thế trao nhau mật ngọt. Bàn tay anh dịu dàng giúp cậu cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài vướng víu, rồi áo sơ mi, cũng tự mình cởi bỏ những thứ không cần thiết. Trời mặc dù đã dần qua mùa xuân, nhưng không khí vẫn hết sức lạnh lẽo, chỉ là trong căn phòng này lại nóng bỏng như ở giữa mùa hè. Chẳng biết đã bao lâu rồi anh không được chạm vào cơ thể cậu, anh cứ thế, như lạc lối vào mê cung. Cậu bị anh đè xuống, cũng chẳng thèm chống cự, vì cậu biết ngay lúc này đây, chính cơ thể mình cũng đang thèm khát những cái vuốt ve mơn trớn của anh. Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, khi tỉnh lại, anh nhận thấy tấm lưng cậu đang sát bên cạnh mình, và tay anh đang vòng qua eo cậu. Anh mỉm cười, đây chẳng phải là điều bấy lâu nay anh mong đợi hay sao. Dũng ở tạm trong căn phòng trọ của Hải vài ngày, chờ cho gia đình đã thuê ngôi nhà cũ của ông bà chuyển đi, sau đó lại mất thêm mấy ngày dọn dẹp sắm sửa. Căn nhà này tuy đã cũ, cũng không lớn lắm, nhưng nếu chỉ có một người thì vẫn khá thoải mái, kể cả hai người cũng không sao. Dũng muốn Hải về sống cùng, nhưng ngặt nỗi, Hải còn có Liên. Liên là bạn gái cũ của Dũng. Hai người mặc dù đã chia tay cách đây khá lâu, nhưng sự thật rằng Dũng và Liên đã từng yêu nhau là không thể xóa bỏ. Dũng luôn muốn nói chuyện này cho Hải biết, nhưng anh vẫn một mực lo sợ, liệu cậu có vì vậy mà rời xa anh không? Nhưng anh sẽ nói, nhất định anh sẽ nói, chỉ là không phải bây giờ, đợi một thời gian nữa, đến khi tình cảm của anh với cậu đã gắn kết thêm một chút, anh nhất định sẽ không chút dấu diếm mà kể hết với cậu. Một tuần này, Dũng chưa vội tìm việc làm, số tiền tiết kiệm của anh từ ngày còn ở Mỹ vẫn khá dư giả. Mỗi ngày, trong lúc Hải bận ở công ty thì anh chỉ lo trang trí lại ngôi nhà cho phù hợp với sở thích, còn đâu chỉ cần cậu tan làm, anh sẽ đưa cậu đi ăn, đi xem phim, hay chỉ đơn giản là dạo quanh bờ hồ. Tối đến, cả hai lại không biết mệt mỏi mà điên cuồng trong tình ái, trong đê mê xác thịt. Đối với cả hai, quãng thời gian này chính là thiên đường, mà cả Dũng và Hải đều muốn chìm đắm trong cái thiên đường này mãi mãi. Sau một thời gian ăn nhờ ở đậu tại nhà của Hải, Dũng dọn về nhà mình. Ngày tân gia, Dũng ra chợ mua thật nhiều thức ăn, chọn toàn những món Hải thích, anh xắn tay vào bếp, chế biến những món ăn thơm phức nóng hổi, chờ cậu đi làm về liền có thể ăn một bữa no nê, vỗ về cái dạ dày đã lâu không được đối xử tử tế. Vừa tan làm, Hải không về nhà mà ghé thẳng qua nhà Dũng. Một chiếc bàn đầy ắp thức ăn, chính giữa còn có giá nến, một vài nhành hoa hồng, và chiếc loa trong phòng đang phát lên một bản nhạc dịu dàng đầy lãng mạn. Hải phì cười. - Có ai tổ chức tiệc mừng tân gia giống như anh không? Dũng cười đáp lại. - Em nhanh lên đi tắm đi rồi xuống ăn cơm. Đồ ăn sắp nguội cả rồi. Dường như cái dạ dày đang sôi sục của Hải khiến cậu nhanh chóng chạy lên cầu thang, thoải mái lục tìm trong tủ quần áo của anh một bộ thích hợp rồi chui vào nhà tắm. Mặc dù cậu khá cao, nhưng so với Dũng vẫn thấp hơn nửa cái đầu, quần áo của anh hơi rộng so với cậu. Hải bước xuống nhà sau khi tắm gội sạch sẽ, mái tóc còn rũ nước, thân hình gầy gầy của cậu khuất sau chiếc hoodie màu nâu rộng thùng thình, khuôn mặt cậu ửng đỏ vì hơi nước. Nơi nào đó trong lòng anh lại khẽ cựa quậy. Dũng rời mắt khỏi Hải, giả vờ bận bịu bày biện thức ăn. Hải chẳng hề khách sáo ngồi xuống, tự mình lấy bát và đũa gắp một miếng, cậu xuýt xoa. - Ngon quá! Lâu rồi mới lại được ăn đồ anh nấu, tay nghề chẳng giảm sút đi chút nào! - Còn em, vẫn chẳng bớt cẩu thả đi chút nào! Anh lắc đầu bất lực, lấy chiếc khăn lông giúp cậu lau khô đầu. Vừa xoa xoa chiếc khăn trên đầu cậu vừa liên tục nhắc nhở. - Anh nói với em bao nhiêu lần rồi, gội đầu xong phải lau khô mới được đi ngủ.. * * * Nếu không sẽ đau đầu! Anh nói không biết bao nhiều lần rồi.. - Mà em vẫn có chịu nhớ đâu! - Thôi mà.. Hải kéo dài giọng, tiện tay ôm lấy eo anh dụi nhẹ một cái, anh đầu hàng. Đợi anh lau khô tóc cho cậu xong mới ngồi xuống bên cạnh, cùng cậu dùng bữa. Suốt bữa ăn, anh chăm chú lắng nghe cậu kể chuyện công ty, rồi hàng loạt chuyện vặt vãnh của cậu trong suốt quãng thời gian xa nhau. Rồi cậu hỏi về cuộc sống của anh, hỏi xem anh có nhớ cậu nhiều như cậu nhớ anh không, anh trả lời từng câu một. - Đêm nay.. em ở lại đây chứ? - Bây giờ em cũng đâu thể về được nữa. Hải cười, Dũng cũng cười theo. Hai bàn tay vô thức đan vào nhau, siết nhẹ.
Chương 3 Bấm để xem Mấy ngày nay, công việc của Dũng cũng dần đi vào guồng nên anh cũng có chút bận rộn. Nhóm của anh vừa nhận một dự án thiết kế logo sản phẩm mới, anh cười thầm nhìn tòa nhà của đối tác, đây chẳng phải là công ty mà Hải đang làm việc sao, tuy là chi nhánh khác nhưng có lẽ nhân viên hai bên cũng có việc chạy qua chạy lại chứ nhỉ, biết đâu Hải có việc gì đó mà sang đây, nhìn thấy anh chắc sẽ bất ngờ lắm. Nhưng làm việc hết nửa ngày, anh vẫn không thấy bóng dáng của cậu đâu, có chút thất vọng, thôi thì tối về gặp cậu cũng được mà. Giờ nghỉ trưa, mọi người đến nhà ăn của công ty. Căn phòng rộng sáng sủa, bàn ghế xếp thành hàng ngay ngắn, nơi nơi đều là nhân viên trong trang phục công sở tụm năm tụm ba chuyện trò. Anh chọn một bàn trống sát ngoài ban công, chỗ người ta hay đứng hút thuốc. Dũng vừa ngồi xuống thì một cô gái, mang theo khay thức ăn đến đứng trước mặt anh. Dũng khó hiểu ngẩng mặt lên, khuôn mặt này như kéo Dũng về quá khứ, vẫn nụ cười trong trẻo ấy nhưng đã có phần trưởng thành hơn, điều đó khơi dậy trong anh một cảm giác yên bình như cái ngày còn ở bên cô. Liên bình thản kéo ghế ra ngồi trước mặt Dũng, thân thiện như hai người bạn cũ gặp lại nhau sau một khoảng thời gian dài xa cách. - Anh trở về lúc nào? Cũng không báo cho em một tiếng. - Ừm.. Anh về cũng mới đây thôi. Em dạo này thế nào? - Em vẫn vậy. Một khoảng im lặng đột ngột bao trùm giữa hai người. Dù sao cũng đã từng có với nhau một thời yêu đương mặn nồng, bây giờ đột ngột gặp lại như vậy cũng sẽ khiến người ta có chút lúng túng, cũng có chút chờ mong. Liên bây giờ đã có bóng dáng của một người phụ nữ trưởng thành, đằm thắm và mặn mà hơn. Cả hai ôn lại với nhau chút chuyện cũ, cũng nhắc đến những kỉ niệm năm xưa. Ngày ấy, khi cả hai vẫn còn yêu, cũng đã từng là một cặp tình nhân ngọt ngào khiến bao người ngưỡng mộ. Anh đẹp trai lãng tử, cô thanh nhã ngọt ngào, những tháng ngày bên nhau cũng rất đỗi bình yên hạnh phúc, nhưng kết cục lại không thoát khỏi hai chữ chia tay. Dũng thôi không nghĩ nữa, dù sao tất cả cũng đã qua rồi, và anh tin chắc Liên cũng vậy. Dùng bữa xong, Liên chào tạm biệt Dũng để quay trở lại với công việc, cả hai cùng trao đổi số điện thoại và hứa hẹn khi nào có dịp sẽ cùng nhau uống một tách cà phê. Dũng quay lại văn phòng mà suy nghĩ về Liên vẫn còn phảng phất trong đầu, không phải vì anh còn tình cảm với Liên, mà vì người anh yêu lúc này, lại chính là em trai cô ấy. Tan làm, Dũng như mọi ngày hì hụi trong bếp nấu cơm chờ Hải về. Nghe tiếng bước chân, anh vui vẻ cười. - Hôm nay em về sớm vậy? Vào tắm rửa rồi ăn cơm luôn nhé. Khuôn mặt Hải nhợt nhạt, cậu tỏ vẻ mệt mỏi lắc đầu. - Hôm nay em hơi mệt, anh ăn tối một mình đi. Dũng lo lắng chạy vội đến kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu, Hải né tránh bàn tay đang đưa tới của anh. Dũng lúng túng. - Em bị ốm à? - Em chỉ hơi mệt thôi, anh đừng lo lắng quá. Em ngủ một giấc là hết ngay ấy mà. - Ừ vậy em lên phòng nằm nghỉ đi. Dũng lo lắng nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cậu đang bước lên cầu thang. Bữa ăn anh cất công chuẩn bị bỗng trở nên thừa thãi. Dũng trệu trạo nhai mấy miếng rồi cũng không muốn ăn nữa, liền dọn dẹp mọi thứ và pha một cốc sữa nóng mang lên cho Hải. Anh mở cửa bước vào, thấy cậu nằm trên giường, chăn trùm kín mặt. Anh nhẹ nhàng kéo chăn xuống, dịu giọng dỗ dành. - Em dậy uống chút sữa đi. Đi làm cả ngày về mà không có gì vào bụng, dạ dày em làm sao chịu nổi. Hải vẫn không chịu mở mắt ra, chỉ lẩm bẩm. - Em không uống đâu, em muốn ngủ một lát. - Ngoan, nghe anh. Uống một chút thôi cũng được. - Đã bảo là không mà! Hải gắt. Dũng sững sờ nhìn Hải. Dường như cậu thấy mình cư xử hơi quá đáng nên cụp mắt xuống. - Em xin lỗi, nhưng em thật sự muốn nghỉ ngơi. - À.. không sao. Em ngủ đi. Hải nằm xuống. Dũng giúp cậu dém chăn rồi mới đi ra ngoài. Từ lúc đó đến tận khi Dũng làm xong việc, cất laptop đi ngủ thì Hải vẫn không chịu ra khỏi phòng, Dũng mặc dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng với tính cách cứng đầu của cậu, anh cũng đành thua. Anh rón rén bước vào, bật đèn ngủ. Căn phòng tối đen bỗng chốc được ánh sáng vàng dịu nhẹ tỏa ra, làm mọi thứ rõ ràng. Hải cuộn trong chăn, nằm quay lưng ra ngoài. Dũng đóng cửa lại, cũng trèo lên giường. Anh từ từ chui vào chăn, chỉ sợ làm cậu thức giấc. Hôm nay cậu hơi lạ, nóng nảy và cáu gắt bất thường, liệu không biết có phải anh đã làm gì khiến cậu tức giận không. Dũng đưa tay sờ sờ một bên khuôn mặt Hải, rồi cúi xuống đặt lên trán cậu một nụ hôn, sau đó mới nằm xuống bên cạnh, để đầu cậu gối lên cánh tay mình, sau đó mới yên tâm đi ngủ. Hải thức dậy vào lúc 3 giờ sáng, thấy bản thân mình vẫn như cũ dựa sát vào lồng ngực anh, cánh tay anh vẫn còn vòng qua eo cậu. Hải tự cười chua chát, vòng tay này đã từng ấm áp đến như vậy, nhưng giờ phút này đây lại khiến cậu lạnh lẽo vô cùng. Hôm nay cậu có việc tiện đường muốn ghé qua ăn trưa cùng chị Liên, nhưng có lẽ khoảnh khắc cậu tình cờ nhìn thấy hai người ngồi ăn cùng nhau, lại tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người thì có lẽ, cái tình cảm giữa cậu và anh cũng đến lúc nên ngừng lại. Trong thâm tâm cậu vẫn yêu anh nhiều lắm, chỉ là cho đến hết cuộc đời này, cậu vẫn không bao giờ quên gương mặt đỏ bừng vì sốt cao của chị cậu ba năm trước vẫn không ngừng lẩm bẩm gọi tên ai đó. Cái khoảnh khắc người chị chưa bao giờ biết đến bia rượu là gì, lại ngồi hàng giờ ở quầy rượu đến mức cậu phải cõng về hình như hiện lên rất rõ. Cậu của lúc đó thầm nguyền rủa tên khốn kiếp nào đã biến chị Liên ra cái bộ dạng này, cũng thầm thề sẽ cho tên đó một trận ngay khi biết hắn ta là ai. Nhưng người tính không bằng trời tính, ai mà ngờ được người đàn ông mà cậu yêu đương say đắm lúc này cũng chính là nguyên nhân khiến chị gái cậu sống trong đau đớn hơn 3 năm về trước, và cho đến bây giờ, mặc dù chị che dấu rất kĩ nhưng cậu vẫn nhận ra chị Liên vẫn nhớ đến anh ta. Cậu thấy bản thân mình thật đáng chết. Hải quay người lại, nhìn ngắm gương mặt điển trai của anh. Đúng rồi, liệu trên đời này có mấy ai có thể cưỡng lại được người đàn ông vừa tuấn tú, vừa yêu thương săn sóc hết mình như anh chứ. Chị cậu không cưỡng lại được, và chính cậu cũng không thể nào cưỡng lại.
Chương 4 Bấm để xem Trời mưa lâm thâm, trên bầu trời chẳng hề thấy ánh mặt trời, có chăng cũng chỉ là những đám mây xám xịt u buồn. Bảy giờ sáng, Hải xách va li ra khỏi nhà, mặc dù đã giải thích với Dũng là mình phải đi công tác, nhưng anh vẫn cảm thấy chuyện này quá đường đột. Tuy vậy, công việc là công việc, anh không thể vì chút nghi hoặc của bản thân mà cản trở cậu. - Anh đưa em ra sân bay nhé? - Không cần đâu. Em bắt taxi được rồi, anh chuẩn bị đi làm đi kẻo trễ. Hải từ chối, Dũng cũng thôi không ép nữa. Dạo này anh thấy cậu rất lạ, đối xử với anh có phần xa cách hơn xưa, những đêm ân ái cũng có phần miễn cưỡng hời hợt. Anh không hiểu rốt cuộc anh đã làm sai điều gì, hay chỉ là do bản thân cậu có điều khó nói, nhưng cho dù là gì đi nữa thì không phải cậu cũng nên nói cho anh biết sao. Nhưng anh trước giờ đều vậy, luôn cho cậu thời gian một mình suy nghĩ, nếu vẫn cảm thấy không ổn thì anh mới khơi ra, anh sợ nếu mình đường đột làm gì đó sẽ chỉ khiến cậu khó xử. Hải đi đã một tuần rồi, thời gian liên lạc với anh rất rời rạc. Dũng hỏi thì cậu chỉ bảo mình bận công việc, không có thì giờ rảnh rỗi trò chuyện cùng anh. Dũng rất khó chịu, ừ thì bận nhưng tại sao đến tin nhắn cũng chẳng thèm trả lời? Thậm chí chỉ một tin thôi cũng được, nhưng Hải đều đợi Dũng nhắn giục hai ba lần mới gửi lại một tin cụt lủn. Hải rất lạ. Đến bây giờ Dũng khẳng định chắc chắn Hải đang có điều gì giấu diếm mình. Anh không tài nào tập trung vào công việc được khi đầu óc anh cứ mãi suy nghĩ về cậu, về những khúc mắc không hiểu từ đâu mà có giữa cả hai. Trong lúc anh đang mải mê chìm đắm trong thế giới của riêng mình thì điện thoại đột nhiên rung lên, anh vội vàng chụp lấy, có thể là Hải! Nhưng không phải, anh thất vọng, là Liên. "Chiều nay anh có bận không? Bạn em vừa khai trương quán cà phê, đi một mình cũng ngại. Anh có thể đi cùng em không?". Dũng lưỡng lự đôi chút. Dù sao thì đây cũng là bạn gái cũ, nếu không nhận lời thì có vẻ tuyệt tình quá, nhưng nếu đi thì cũng không ổn lắm. Dũng chần chừ rồi quyết định, có lẽ sẽ ổn thôi, hai người rời xa nhau trong êm đẹp và có lẽ Liên chưa biết chuyện của Dũng và Hải. Anh nhắn lại cho cô. "Chiều anh rảnh. Vậy tan làm anh đợi em nhé". Quán cà phê không lớn lắm, không gian được trang trí theo kiểu cổ xưa mang lại cảm giác hoài niệm. Dũng và Liên ngồi đối diện nhau, Dũng uống đen đá và của Liên là một ly sữa nóng. Anh nhìn đồ uống của hai người, bỗng chốc kỉ niệm lại ùa về làm anh xốn xang. Cũng là một quán cà phê, một ly đen đá, những thứ đó tại một góc phố xa xăm nào đó đã tạo nên một mối ràng buộc giữa hai người. Liên và Dũng chỉ đơn giản chuyện trò một chút về công việc, về những khó khăn thường ngày. Dũng chăm chú nghe, giọng nói này chưa bao giờ làm anh chán ghét. Chẳng hiểu sao Liên lúc nào cũng mang lại cho người đối diện cảm giác thảnh thơi tự tại, cũng chính điều đó đã thôi thúc anh theo đuổi cô, mặc dù tất cả đã qua từ lâu, nhưng quá khứ là thứ mà chẳng ai có khả năng xóa bỏ. Liên hào hứng kể cho anh nghe về ngôi nhà của cô, nơi có những bông hoa hướng dương được trồng trong chiếc bồn nhỏ ở trước cổng, hay chú mèo mà cô nuôi ngày đó vẫn đang sống rất khỏe mạnh, còn có hẳn một cô vợ và mấy chú mèo con. Cô cười khúc khích hệt như cô ba năm trước, trong sáng và dịu dàng. - Em trai em nó bỏ việc về nhà sống rồi anh ạ, chắc cu cậu chưa quen với việc bươn chải nên lại về nhà nhõng nhẽo rồi. Em đã bảo bố mẹ đừng chiều hư nó.. Tai anh như ù đi. Bỏ việc? Về nhà? Chẳng phải cậu đi công tác sao? Hay Liên còn có người em trai nào khác? Nhưng cho dù là cậu hay là Liên, ai cũng đã từng nói với anh về gia đình có bố mẹ và hai đứa con một trai một gái. Anh cố kìm nén không để mình thất thố, cười gượng gạo đáp lời cô. - Vậy à.. Thế.. thế cậu ấy về lâu chưa? Liên nhẩm tính. - Chắc cũng cỡ một tuần rồi anh ạ. Dũng cảm thấy sốc nặng. Rõ ràng một tuần trước cậu bảo anh đi công tác, sao bây giờ lại thành ra cậu đã trở về nhà. Dũng hoang mang, bàn tay không tự chủ mà xiết chặt. Liên lo lắng nhìn khuôn mặt đột ngột tái mét của Dũng, hỏi: - Anh làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào à? - Anh.. à ừ anh hơi mệt.. Ánh mắt Liên cụp xuống, có vẻ cô có chút thất vọng hụt hẫng, nhưng rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh. - Vậy chúng ta về đi. Anh đưa Liên về chỗ cô ở trọ, rồi vội vã ghé qua căn phòng Hải thuê ngày trước. Cánh cửa gỗ đóng im lìm chỉ còn trơ trọi độc một cái ổ khóa. Anh nhìn tờ giấy rao tìm người thuê phòng tìm số điện thoại của chủ nhà. Anh bấm gọi, hồi hộp mong chờ, thầm hi vọng tất cả chỉ là hiểu lầm của riêng anh, tất cả là do anh suy đoán vớ vẩn. Có lẽ cậu đi công tác về rồi nên muốn ở nhà nghỉ ngơi, cũng có thể chuyến bay trục trặc gì đó nên cậu không thể đi được, hoặc do cậu quên mất là phải nói những điều này với anh. Gì cũng được, chỉ cần không phải cậu cố tình rời bỏ anh, chỉ cần không phải cậu không còn yêu anh nữa thì đối với anh, tất cả những lí do còn lại đều không còn quan trọng. "À cái cậu thuê căn nhà đó hả? Cậu ta trả phòng từ hơn một tuần trước rồi. Cậu có muốn thuê lại không? Tôi qua mở khóa cho cậu vào xem nhà nhé? Chỗ đó vị trí hơi bị tốt đấy.." Dũng như ngẩn ngơ, anh dường như quên mất ông già cho thuê nhà vẫn đang thao thao bất tuyệt trong điện thoại. Dũng tắt máy, ngẩn ngơ nhìn dòng người qua lại trước mắt. Tại sao? Rốt cuộc anh đã làm sai điều gì mà khiến cậu đột ngột rời xa anh. Anh hốt hoảng bấm số cậu, những tiếng tút ngắt quãng, cậu không nghe máy. Lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ mười, lần thứ mười một.. anh như một người điên chỉ muốn nghe được giọng nói thân thuộc, nghe được những lời vỗ về rằng tất cả chỉ là hiểu nhầm thôi. Dũng chẳng biết được mình làm cách nào để về nhà. Anh nằm bẹp xuống chiếc giường êm ái, nơi từng vấn vương hơi ấm của cậu, nơi hai tâm hồn hòa vào nhau làm một. Trong đầu óc anh vẫn mãi canh cánh lí do khiến cậu làm như vậy, anh tưởng chừng mình sẽ vì không thở nổi nếu như không tìm nguyên nhân. Anh chần chừ, có nên gọi cho Liên không. Cô ấy là người duy nhất có thể giúp anh tìm ra đáp án, nhưng nếu như anh tiết lộ tất cả cho Liên, liệu cậu ấy có vì thế mà hận anh không? Gia đình cậu vẫn chưa biết chuyện giữa anh và cậu.. Đã ba ngày, Dũng suy nghĩ ròng rã suốt ba ngày. Anh luôn muốn biết nguyên do, cũng luôn muốn tìm cách giải quyết. Đột nhiên anh nhớ quãng thời gian tươi đẹp trước đây, mỗi lần cậu giận dỗi, chỉ cần anh ôm cậu dỗ dành vài câu, cho cậu đánh vài cái là cậu lại như con mèo nhỏ quấn quít bên anh. Dũng cảm thấy giận, thực sự rất giận, cậu thậm chí chẳng hề cho anh một chút tôn trọng nào. Lái xe ra khỏi nhà, anh cần giải tỏa cái tâm trạng ngột ngạt đầy khó chịu này. Chẳng biết đã chạy xe mất bao lâu, anh đột ngột rẽ vào một quán rượu nhìn thấy bên đường, một quán lạ nhưng không gian của quán thu hút anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên, không quá tối, nhưng đủ sự lãng mạn và có chút u buồn, phù hợp với tâm tình của anh ngày hôm nay. Anh không giỏi uống rượu, cũng không rành về các loại rượu, anh chỉ chọn bừa một ly trong menu theo sự gợi ý của cậu bartender. Nhấp vài ngụm, anh đã thấy mình chếnh choáng, cũng không biết do men rượu hay do chính anh muốn tìm đến cơn say. Ừ có lẽ anh say rồi, nếu không sao anh lại nghe thấy giọng nói của cậu vang lên bên tai mình cơ chứ. Anh muốn uống thêm ly nữa, ánh đèn vàng mờ ảo như quay cuồng trong mắt anh. Cậu chàng bên kia, sao giống Hải của anh quá. Nhưng Hải sẽ không làm vậy, sẽ không ở quán rượu và ôm ấp một cô gái gợi cảm nào đó. Dũng đi từng bước chậm rãi, anh lắc mạnh đầu, cố gắng cho bản thân nhìn rõ khung hình trước mắt. Gương mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc, nụ cười quen thuộc, chỉ là ánh mắt ấy, bộ dạng ấy dường như không phải là người mà anh quen biết. Hải lúc này đang ngồi cùng một cô gái xinh đẹp, tà váy dài với đường xẻ sâu lên tận bắp đùi, lộ ra đôi chân thuôn trắng nõn nà. Cậu mặc sơ mi màu xám, cúc trên để hở, hai người mải mê trò chuyện, mải mê tình tứ với nhau như trong mắt không thể chứa đựng thêm ai được nữa. Dũng vẫn nghĩ là mình đã say, anh muốn xác nhận lại với anh chàng kia, rằng cậu ta vốn dĩ không phải là Hải của anh, là do anh say rượu mà nhìn gà hóa cuốc. Hải và cô gái lạ ngồi trên ghế sô pha, nhìn Dũng từ từ tiến lại gần, môi anh mấp máy như muốn nói điều gì đó, Hải mỉm cười cướp lời anh. - Anh Dũng đấy à, hôm nay đến đây xả street sao? Dũng bật cười, ra là thế, ra đây là người con trai mà anh yêu thương, đang nói với anh bằng giọng điệu thản nhiên xa cách như anh và cậu trước đây vốn dĩ là hai người xa lạ, như những ân ái trước đây chỉ là một giấc mơ mà anh tự tưởng tượng ra. Dũng cứ thế cười sặc sụa, Hải mặt không đổi sắc, một tay vẫn đang quàng qua chiếc eo mảnh mai của cô gái. Diễm lúc này thấy hơi sợ với phản ứng của Dũng. Cô và Hải là bạn thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ, bố mẹ hai bên cũng quen biết nhau từ lâu, tình cảm của cô đối với Hải mặc dù trên mức tình bạn, nhưng cô biết ai mới là người có thể khiến trái tim cậu vì người ta mà loạn nhịp. Cô nhìn Dũng lúc này đang dần trở nên điên cuồng, còn Hải vẫn thản nhiên như không có gì đặc biệt. Cô không tài nào hiểu nổi, tại sao hai người yêu nhau lại chỉ muốn mang đến cho nhau những tổn thương. - Đây là điều mà em muốn ư? Đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của anh và thảnh thơi như chưa có gì? Trước lời chất vấn của Dũng, Hải nhìn vào mắt anh đáp lại một cách kiên định. - Tôi luôn muốn rời xa anh từ lâu, nhưng chẳng có dịp nào mở miệng. Tôi nghĩ thời gian tôi biến mất có lẽ anh sẽ hiểu ra, nhưng tôi không ngờ là anh lại cố chấp đến vậy. - Nhưng.. tại sao? - Tại sao ư? Tại cả tôi và anh đều là đàn ông! Tôi quá mệt mỏi với việc suốt ngày phải che che dấu dấu mối quan hệ sai trái này lắm rồi! Thứ tôi muốn là tự do, là có thể nắm tay hay ôm hôn người mình yêu bất cứ khi nào tôi thích, bất cứ chỗ nào tôi muốn! - Anh có thể.. - Nhưng tôi không thể! Tôi sẽ không thể nào chịu được những lời đàm tiếu, gia đình tôi cũng không chịu được! Anh làm ơn, buông tha cho tôi đi! - Em.. thật sự muốn vậy sao? - Anh muốn hiểu thế nào thì hiểu, tôi chán lắm rồi! Hải chẳng thể nào nhìn nổi vào đôi mắt bơ vơ yếu ớt của Dũng nữa, cậu bực bội đứng dậy rời khỏi đây, bỏ mặc Dũng vẫn đang ngơ ngác. Diễm cầm túi chạy theo Hải, bản nhạc trong quán vẫn mải miết vang lên da diết nhưng đối với Dũng dường tất cả chỉ như những giai điệu vô nghĩa và trống rỗng. Anh ngồi đó, bất động, dường như anh chẳng biết mình nên phải ứng ra sao mới tốt, nên đau đớn gào thét, hay nên nước mắt như mưa? Cậu thật sự muốn rời xa anh ư, thật sự muốn phũ phàng xóa những mặn nồng, những kỉ niệm của hai người ư? Làm sao có thể nói hết là hết ngay được chứ? Dũng lúc này như con chó nhỏ lạc mẹ, ngồi co quắp trên chiếc ghế sô pha. Anh chẳng biết trách ai, trái tim cứ thế thắt lên những cơn đau nhói. Mắt anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, anh say rồi, anh muốn cậu đến đưa anh về. Nếu anh gọi thì cậu có đến không? Chợt một cái tên đập vào mắt anh, đúng rồi, cậu muốn làm một người đàn ông bình thường, một người đàn ông yêu một người phụ nữ, thì anh cũng vậy. Dũng cười như điên dại, bấm số gọi cho Liên.
Chương 5 Bấm để xem Dũng tỉnh dậy sau một đêm dài, đầu đau như búa bổ. Tấm chăn tuột xuống để lộ mình trần tiếp xúc với không khí lạnh làm anh hơi rùng mình. Nhìn xuống bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc vẫn đang say ngủ. Anh vẫn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra đêm qua, bảo anh không hối hận là nói dối, vì một phút nóng giận không kiềm chế được, men say cứ thế bốc lên và anh đã tự mình bày ra một kết cục chẳng thể vãn hồi. Dũng tự thấy mình như một thằng hèn, còn đê tiện hơn cả cái cách mà Hải đã rời bỏ anh. Anh kéo chăn đắp lên kín cổ cho Liên, giúp cô không bị lạnh, có vẻ như Liên sắp tỉnh, đôi hàng mi dài cong vút của cô run lên rồi từ từ mở ra. Nhìn thấy anh, cô thoáng đỏ mặt. Dũng không biết phải đối diện với Liên thế nào cho phải, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cả hai cùng nhau thân mật, nhưng đã xa cách ba năm, ít nhiều cũng có phần cảm thấy xa lạ, hơn nữa mối quan hệ phức tạp của anh và cô càng khiến anh lúng túng và cắn rứt. Liên ngập ngừng muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng quyết định lặng lẽ đứng dậy đi vào phòng tắm, để lại Dũng một mình với hàng loạt những suy nghĩ ngổn ngang. Anh vò mái đầu rồi bù lúc sáng sớm của mình, liệu có phải anh điên rồi không? Trước đây anh không phải là loại người như vậy, hơn ai hết, anh không hề muốn làm tổn thương Liên, một người chẳng có chút trách nhiệm nào giữa mối quan hệ của anh và Hải. Nhưng đôi mắt cô nhìn anh, anh biết, vẫn y hệt ba năm về trước, mặc dù đã che dấu kĩ nhưng anh hiểu cô, chỉ một chút thay đổi nhỏ trên cơ mặt cô cũng làm anh chú ý. Nhưng anh nhớ đến ánh mắt quyết tuyệt ngày hôm qua của cậu, nhớ giọng nói đầy vẻ chán ghét, nhớ cách cậu vui vẻ yêu chiều một cô gái như mọi người đàn ông bình thường khác lại làm trái tim anh bị bóp nghẹt, nặng nề đập từng nhịp khó nhọc. Anh hận. Anh chua xót. Nếu cậu đã muốn vậy thì anh sẽ cho cậu thỏa mãn, anh sẽ quay trở về bên chị gái cậu, cho cậu tận mắt xem một người đàn ông và một người phụ nữ bên nhau là như thế nào. Còn phần Liên, anh biết cô còn tình cảm với anh, hay là vì cái lý do nào đó trước đây khiến anh rời xa cô, cũng là lí do cô vẫn không quên được anh cũng chẳng khiến anh quan tâm nữa, mặc dù anh không thể cho cô thứ tình yêu cô muốn, nhưng anh sẽ đối xử tốt với cô nhất có thể, trân trọng cô bằng tất cả những gì anh có. Nếu việc ở bên cạnh anh làm cô hạnh phúc, thì tại sao anh lại không cho cô một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội? Anh nhìn về phía cánh cửa phòng tắm, nơi tiếng nước róc rách đã ngừng chảy, Liên bước ra sau khi quần áo đã chỉnh tề. Làn da trên cánh tay lộ ra của cô khuất sau màn hơi nước mờ ảo quyến rũ. Dũng cười mà lòng thê lương, anh đứng dậy, chủ động nắm tay Liên kéo cô ngồi xuống. Anh có chút không biết nên mở lời như thế nào cho phải, chỉ là cứ nắm tay cô mãi không buông. Hơi ấm này đã từng thuộc về anh, cho dù nó không còn làm anh mơ tưởng và khát khao như ngày xưa nữa nhưng vẫn làm trong tim anh nhói lên những khúc mắc ngày trước. Liên như hiểu ý anh, huống chi đây là điều cô luôn tưởng tượng, luôn mong chờ trong suốt quãng thời gian rời xa anh. Cô vẫn yêu anh, chỉ có ngày càng sâu đậm, chẳng hiểu sao ngày đó cô lại chia tay anh nữa. Liên nở nụ cười dịu dàng dành cho anh, lại một lần nữa mang đến cảm giác an ổn cho anh từ tận đáy lòng. - Mình quay lại được không Liên? Mắt Liên phiếm hồng, lời cô muốn nghe cuối cùng cũng thành hiện thực. Ngay từ khoảnh khắc đêm qua, lúc yếu đuối nhất anh tìm đến cô, hay lúc anh nhẹ nhàng hôn môi cô, trao cho cô những cái vuốt ve tình tứ, bàn tay anh dường như thuộc lòng cái cơ thể của cô thì niềm hi vọng nhỏ nhoi quay về bên anh lại một lần nữa bùng cháy mạnh mẽ, khiến cô bất chấp tất cả. Cô yêu anh, như vậy là quá đủ, cần gì biết cái lí do vớ vẩn nào đó như quá khứ cản trở cả hai quay về bên nhau chứ? Liên ôm chầm lấy anh, nức nở như một đứa trẻ. Bàn tay thô ráp của anh vỗ về cô, cảm giác tội lỗi xâm lấn lấy trí não anh, nhưng niềm hạnh phúc của cô lại như vỗ về cái cảm giác sai trái trong anh, làm anh càng kiên quyết. Hải đã ngỏ lời muốn phát triển mối quan hệ với Diễm theo ý của bố mẹ hai bên. Diễm cũng không từ chối mặc dù cô hiểu rõ mọi chuyện, nhưng tình cảm là thứ mù quáng và ngu ngốc nhất mà con người ta ít ai có thể chối từ. Cả hai lên Đà Lạt du lịch ba ngày hai đêm, chỉ là trong khoảng thời gian đó, cả hai đều vẫn chỉ như xưa, thoải mái như từ trước đến nay vẫn vậy. Tâm trạng Hải không ổn lắm sau hôm gặp Dũng nhưng cậu luôn cố gắng không muốn Diễm bị mất hứng, chỉ là có những thứ chẳng thể nào che dấu nổi. Ánh mắt man mác buồn và trái tim ẩn chứa những tâm sự nặng nề luôn bị Diễm nhìn thấy, khiến cô càng muốn tìm cách để cậu vui. Diễm kéo cánh tay Hải nũng nịu, đòi đi đến thung lũng tình yêu, muốn Hải chụp cơ man nào là kiểu ảnh. Cậu chỉ cười hết cách với cô, đành nghe theo ý muốn của Diễm. Hai người len lỏi qua những khóm hoa cẩm tú cầu, bước từng bước trên phiến đá mỏng, viết điều ước của mình ném lên cây cầu nguyện.. Diễm ngước nhìn tán cây xòe rộng ra bốn phía đầy rẫy những dải băng màu đỏ rực, nơi chất chứa những chờ mong, những gửi gắm. Ánh mắt cô chợt gợn lên một nỗi buồn khó tả, liệu trong điều ước của Hải có thể có cô không? Chợt bàn tay cô được bao trùm bởi một hơi ấm quen thuộc, Diễm kinh ngạc ngước lên thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Hải. Một ánh mắt đầy sự khao khát chờ mong nhưng cũng có chút chần chừ, trong trí óc như mơ hồ của Diễm, chợt bật ra cái suy nghĩ chỉ cần cô cố gắng, có lẽ mọi thứ sẽ được toại nguyện, đúng không? Chiếc giường êm ái, điều hòa chạy ro ro, đèn ngủ vàng ấm áp. Hải nằm như vô thức nhìn ngắm xung quanh, nhưng cũng như cố gắng tìm tòi. Căn phòng được trang trí dễ thương và lãng mạn với giá treo đồ đơn giản cách điệu bằng gỗ, với những chậu xương rồng nhỏ xinh và những bức hình đáng yêu treo đung đưa trên tường, đúng là phong cách của Diễm mới có thể tìm được một nơi như thế này. Hải bật cười, nhưng chợt một nỗi niềm len lỏi qua tim cậu, nơi có bãi biển luôn đầy ắp nắng vàng, và có anh. Hải trở mình ngồi dậy, cậu đi ra ban công nhỏ hẹp, bên trái có kê một chiếc bàn gỗ trải khăn kẻ ca rô, cậu ngồi đó nhìn xa xăm về những ánh đèn khuya, hay là nhìn xa xăm về những kỉ niệm, và những sự thật phũ phàng. Cậu muốn khóc quá! Có trời mới biết cậu yêu anh nhiều đến thế nào. Trái tim cậu như bị nghẹt thở khi phải nói với anh những lời cay đắng hoàn toàn trái với lòng mình. Nhưng nghĩ đến chị Liên, nhớ đến quãng thời gian người chẳng ra người ma chẳng ra ma của chị, nhớ những giọt nước mắt thầm lặng nhưng điên cuồng, nhớ cả cái tên mơ mơ hồ hồ mà chị thì thầm trong cuống họng trong những cơn say. Cậu không tin anh là người bội bạc, cậu càng không tin chị cậu vô cớ đau lòng, chỉ là cậu không dám hỏi chị, càng không dám hỏi anh. Có lẽ cứ nên như vậy, rời xa nhau và cho nhau những lối đi riêng, cậu và anh đã gặp nhau như định mệnh để rồi bị thu hút mà cuốn lấy nhau khăng khít chẳng rời, những tưởng kiếp này thế là viên mãn, chẳng ngờ đâu lệ đăng đầu môi.