Truyện Ngắn Ái Hậu Dư Sinh - Mỵ Hôi

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mỵ Hôi, 5 Tháng mười hai 2018.

  1. Mỵ Hôi Mỵ Mỵ

    Bài viết:
    4
    Ái Hậu Dư Sinh

    Tác giả: Mỵ Hôi

    Thể loại: Tản Văn

    Trong trái tim mỗi chúng ta ai mà không có cho riêng mình một người để thương. Người bạn thương họ thế nào? Người tôi thương ấy hả? Cậu ấy vô tâm lắm, có cả cái cố chấp không ai sánh bằng.

    ***

    Ngày mà người quyết định dứt khoát chối bỏ tình cảm của tôi người hỏi tôi rằng: "Mình là bạn được không?". Người biết không trái tim tôi đã đau đến mức nào, lúc đó tôi chỉ mong đó là một giấc mơ, mong bản thân mau chóng thức dậy để thoái khỏi cơn ác mộng. Nhưng không, chỉ là bản thân tôi ảo tưởng vì quá thương nên chẳng muốn rời. Người cứ thế mà rời đi, tôi ghét người lắm tại sao lại cố chấp đến vậy.

    Tại sao lại áp đặt bản thân với quá khứ? Tại sao lại ép bản thân phải tuân theo? Tại sao lại cho rằng không thể thoát khỏi nó? Tại sao lại không nắm lấy tay tôi cùng rời đi? Rất nhiều câu vì sao tôi luôn đặt ra trong đầu. Có biết rằng vì người mà tôi đau khổ đến tột đỉnh. Ngày mà người đi trái tim tôi như vụng vỡ, như người vô hồn, trong đầu tôi từng chút một đều là người.

    Giá như thời gian quay ngược trở lại nhỉ? Giá như ta không quen biết nhau? Giá như tình cảm của tôi không nảy sinh? Và giá như tôi chưa hề tồn tại.

    Cái ngày mà người đến, mọi nỗi buồn chán chường trong cuộc sống của tôi dường như tan biến. Người giống như tia nắng mỗi sớm mai vậy, cực kìa ấm áp. Chính những cái gọi là ấm áp ấy đã khiến trái tim tôi dường như được thuần hóa, ngay từ lúc ấy tôi nhận ra được rằng tôi thương người mất rồi. Nhưng tôi lại bất chợt nhận ra mọi thứ thật trớ trêu khi người tôi trót trao tình cảm lại là một đứa con gái.

    Người con gái ấy đã mang đến nhiều niềm vui, khiến tôi biết thế nào là hạnh phúc. Chẳng cần biết tình cảm này với người khác sai ra sao, nhưng với tôi yêu thì có gì là sai trái. Cứ thế tôi thương người nhiều đến mức không biết đã chịu bao nhiêu tổn thương bởi những lần lạnh nhạt vô tâm từ người. Người nói người ám ảnh quá khứ không thể thoát ra khỏi nó, nói rằng sợ tôi tổn thương sợ tôi chịu thiệt thòi, phải chăng người đang phũ nhận mọi thứ đang cố che lấp tình cảm người dành cho tôi, bởi trong thâm tâm người sợ người đời dèm pha, soi mói. Cứ như thế mà xa dần, xa dần. Những tin nhắn mỗi ngày cũng vơi đi nhạt dần cho đến khi cả hai im lặng như hai kẻ xa lạ chưa từng quen biết nhau. Mình đã từng thân thiết, từng trao cho nhau những lời nói yêu thương đùa cợt nhưng chứa đầy ấp tình yêu ở trong đó. Cho đến một ngày tôi bất chợt nhận ra bản thân không thể nào sống trong một mối quan hệ lạc lõng mập mờ đến như vậy nữa. Tôi quyết định nói ra mọi thứ thà đau một lần rồi thôi. Sự mập mờ như ngàn mũi dao đâm trọn vào trái tim, đau tột cùng. Bởi vì chúng tôi cách nhau một cái màn hình nên mọi điều về nhau làm sao có thể thấy hết được, quen biết nhau qua mạng và kết thúc cũng chỉ vỏn vẹn một tin nhắn.

    Người đến mang theo những tia nắng buổi sớm mai và lướt qua đời tôi như một cơn giông bão, thổi bay trái tim rơi ra vỡ tan hoang.

    Mỗi buổi sáng thức dậy lại nhớ đến người, suy nghĩ trong đầu quên mất chưa nhắn tin chúc buổi sáng người ta, nhưng rồi lại bất giác nhận ra mình có còn là gì của người ta đâu, có tư cách gì.

    Và cứ thế những dòng suy nghĩ lại diễn ra trong đầu từng dòng từng dòng một mọi thứ đều là người, nước mắt tôi tuông rơi tôi khóc như chưa bao giờ được khóc vậy. Phải chăng bản thân ngu mụi ngốc nghếch tin vào tình yêu và cái gọi là mãi mãi, lụy người ta đến mức chả coi bản thân ra gì. Bạn bè khuyên tôi nên quên đi, quên làm sao được khi mọi thứ đã từng thân thuộc, vui vẻ đến như vậy.

    Nhưng rồi tôi đã đứng lên từ thương đau ấy tôi bắt đầu tập mạnh mẽ, không cho phép bản thân khóc vì ai nữa. Tôi theo sau người với danh nghĩa người lạ, hằng ngày vào trang cá nhân để xem, người làm gì, cùng ai, vui hay buồn, và.. mong tìm được chút gì đó mà người viết về tôi, nhưng không là do tôi quá hoang tưởng mong rằng người ta nhớ mình.

    Quãng đời còn lại tôi không mong rằng người sẽ luôn nhớ tôi, chỉ mong người biết rằng, nhớ rằng tôi luôn ở đây vẫn luôn yêu thương người, chỉ mong người một đời bình an, vui vẻ.

    Em Yêu Chị, Thanh Trúc ❤

    Ninh Hải, ngày 5 tháng 12 năm 2018

    Mỵ Hôi
     
    Hạ MẫnĐặng Châu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười hai 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...