Review Truyện Ai Đó - Mộc Tô Lý

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Swaka Nguyệt Lam, 4 Tháng năm 2021.

  1. Swaka Nguyệt Lam Giai Nguyệt Lam

    Bài viết:
    631
    Tên truyện: Ai đó (Mỗ Mỗ)

    Tác giả: Mộc Tô Lý

    Thể loại: Đam mỹ

    Trạng thái: Hoàn thành


    [​IMG]

    Hôm nay vừa đọc xong "Ai đó", có quá nhiều thứ lắng lại, thế nên cuối cùng mình muốn viết vài dòng để review về chiếc tác phẩm be bé này.

    "Ai đó" như bao tác phẩm đam mỹ khác, không quá cao trào nhưng đủ thấm đượm trong tim người độc. Không quá đau đớn nhưng lại có thứ gì đó đè nén trong tim khi gấp quyển truyện lại. Tại đây, tôi xin trích lại một đoạn từ truyện: Danh bất chính ngôn bất thuận, định trước sẽ không thể công khai. Quan hệ trong âm thầm, định trước sẽ khiến lòng người lo lắng. Chất chứa lâu ngày, hoặc sẽ bùng nổ ngoài tầm kiểm soát, hoặc sẽ càng lúc càng trôi về xa xăm.


    Rất nhiều người nói tình yêu niên thiếu đa phần không đơm hoa kết trái, thời điểm không đúng, người cũng không đúng. Về điểm này khá giống hắn và Thịnh Vọng, có lúc họ nồng nàn hơn đồng lứa, lại có lúc ăn ý mà cùng tỉnh táo.

    Thế nên cả hai đều nói "thích" đối phương, nhưng chưa bao giờ nói "sẽ thích cả đời".

    Cả đời quá dài, lời này quá nặng.

    Khi "Ai đó" là một câu chuyện được vẽ nên từ tình yêu chớm nở của hai cậu học trò, thì nó định sẵn ngay từ đầu đã là một mối tình bấp bênh chông gai. Chính bản thân họ cũng nhận xét rằng mối quan hệ này "danh bất chính ngôn bất thuận", chỉ là một kiểu "quan hệ trong âm thầm". Cả Thịnh Vọng hay Giang Thiêm đều là những con người thiếu thốn tình cảm, không đủ đầy yêu thương.

    Thuở ban đầu, họ chưa từng vừa mắt nhau. Nhưng sâu trong sự chán ghét ấy, là một nổi niềm đáng thương. Giang Thiêm chưa bao giờ thật sự ghét Thịnh Vọng, cậu chỉ cảm thấy mình đang xen vào một gia đình hạnh phúc khác - thứ mà quá xa vời với cậu. Thế nên Giang Thiêm khá bài xích ngôi nhà mới, chẳng muốn ở lại căn nhà này. Còn Thịnh Vọng, hiển nhiên cậu vốn chẳng hề ghét người mẹ kế và đứa con riêng này, họa chăng trong lòng cậu, hình bóng người mẹ quá cố đã được khắc rất sâu, đến mức cậu chẳng thể nào mở lòng, chấp nhận một người phụ nữ khác, đứng tại vị trí "mẹ", trong ngôi nhà bé của cậu.

    Những chương đầu của "Ai đó", là sự trầm lặng của Giang Thiêm, hòa cùng sự ngả ngớn của Thịnh Vọng, pha lẫn với tính cách của những con người xung quanh, tạo nên bức tranh về một khoảng thanh xuân học đường tươi đẹp. Nhưng xen lẫn trong sự tươi đẹp ấy, là những nốt lặng khiến người ta ngẩn ngơ. Khi mà tình yêu tuổi trẻ bộc phát, khi mà giới tính là một lý do trái ngang, thì tình cảm vừa nảy nỡ ấy chẳng khác nào một trái cấm cám dỗ. Thịnh Vọng biết đấy là sai trái, nhưng cậu không kiềm được, cậu vẫn thích con người ấy. Đời người không có gì trọn vẹn, vui buồn luôn xen lẫn. Nhưng nổi đau luôn ám ảnh từ quá khứ, không phải ngày một ngày hai sẽ phai nhạt. Đó là nổi đau của Giang Thiêm, nổi đau về những con người luôn bỏ cậu mà đi. Nổi đau về chiếc nơ thuở bé quấn trên áo mẹ, nhưng chẳng thể giữ bà bênh cạnh. Về những bức ảnh trên cổ tay của bà, nhưng bà chẳng nhớ cậu là ai. Về cả những video của chú mèo đã nằm mãi dưới lòng đất.

    "Anh không giỏi níu kéo, cũng chưa từng níu kéo thứ gì".

    Đó, là một sự xót xa.


    Em nghe được câu sinh nhật vui vẻ, em cũng biết anh vươn tay giữa màn đêm.

    "Em nắm được anh rồi."

    Em nắm được anh rồi, anh không được vờ chưa có chuyện gì xảy ra nữa.

    Nếu bỏ qua những nụ cười của thanh xuân rực rỡ, thì từng câu từng chữ trong "Ai đó" là từng cây kim cắm sâu vào tim người đọc. Thổn thức, nhói đau. Tình yêu của hai cậu con trai, trong cái đêm sinh nhật ấy, nhưng ánh sao lập lòe, sáng lên chút hi vọng giữa bầu trời tâm. Đó là một tình yêu không trái luân thường, không nghịch đạo lý, nhưng lại chẳng thể nào công khai, chẳng thể nào quang minh chính đại bên nhau. Chút tình cảm ấy, chỉ là yêu thích đến từ cá nhân, chỉ là một khát khao hạnh phúc êm ấm, nhưng trong mắt người khác lại là sai trái ngàn lần, đến mức Thịnh Vọng phải nghẹn ngào nghĩ rằng: Nhưng cậu có thể sai đến mức đó ư? Rõ ràng là.. cậu chỉ thích một người mà thôi.

    "Ai đó" đẹp và rực rỡ, nhưng lại khiến người ta nát tan cõi lòng. Chỉ là thích một người, nhưng số phận và người thân lại đẩy họ ra xa. Kẻ lưu lạc xứ người, dựng lại bức tường ngăn cách, người bỏ đi sự ngả ngớn, chỉ còn lại một tâm hồn cô độc. Họ vẫn mang trong mình một yêu thương cháy bổng, một tình yêu nồng nàn, nhưng lại chẳng thể cạnh nhau.

    Như cơn gió mùa thu thổi tan đi nóng nực ngày hè, nhưng trong nó vẫn đâu đó rơm rớm cái hơi buồn.
    "Ai đó" không phải là một câu chuyện ngược, bởi người li biệt rồi cũng về bên nhau, cũng trọn trăm năm cạnh nhau. Nó chỉ là một câu chuyện bình thản, đọc thoáng qua chỉ thấy chút thăng trầm của cuộc đời. Nhưng ngẫm thật kĩ, đến cuối cùng mới thấy, nó là nốt lặng của những thanh âm rực rỡ, là yên bình của phố thị vội vã, vì nó mang trong mình một tình yêu cao cả sáng ngần, một hạnh phúc khát khao cháy bỏng.

    Hãy đọc thử và cảm nhận, có lẽ bạn sẽ nhìn thấy một "Ai đó" rực rỡ tươi đẹp, cũng có thể bạn sẽ bắt gặp nhưng ram màu trầm lặng đằng sau sự tươi tắn ấy. Bộ truyện này, đọc phải ngẫm, phải thấm, thì ta mới thấy được cái hay của nó. Có lẽ đây là một thể loại khá kén người đọc, không đủ cao trào. Nhưng hãy thử, biết đâu bạn sẽ mở ra được một góc mới của cuộc sống.

    Cuối cùng, mong mọi người đọc truyện vui vẻ, rực rỡ những sắc lá ngô đồng vào thu.


    "Nhân gian nắng rọi ngời ngời, gió lay cành lá, đây là lúc bọn họ vừa đương tuổi trẻ" - Trích chương 112.

    Người viết: Swaka Nguyệt Lam
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng năm 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Princesssss

    Bài viết:
    1
    Đọc từ hôm qua đến giờ mới xong, truyện cũng khá ok. Nói chung cũng được, đúng là không ngược lắm, nhưng mà hơi chậm nhiệt. Ấn tượng nhất là đoạn được trích đầu tiên ý.

    Cả đời quá dài, lời này quá nặng.

    Cám ơn em đã review bộ này, đọc qua mùa nghỉ nhàm chán này cũng đỡ.
     
  4. Be Xinh Xinh

    Bài viết:
    2
    Bộ này hồi trước đọc rồi, nhưng mà hổng có ngẫm nhiều được dậy. Giờ đọc lại mới hoảng hốt thật. Nó khác hồi xưa quá

    Lúc đó đọc nhanh, kiểu thoáng qua không thấm mấy, nhưng mà giờ đọc ngẫm kĩ, thấy nó nhoi nhói sao ấy. Ai đó không hẳn là quá xuất sắc, nhưng mà nó cứ để lại trong lòng một cái gì đó cuộn trào, khó hiểu, khó chịu. Chả sao hiểu nổi.

    Mình thì ấn tượng nhất là đoạn trích chương 95

    "Giang Thiêm không còn là anh trai, cũng không là bạn trai.." nghe xót thật sự.

    Điều mình tiết nuối nhất là ngôi nhà ban đầu của họ. Là sư hòa hợp của Mạnh Âu, Thịnh Minh Dương, Thiêm ca và Vọng tử, về sau nhìn lại thấy nó cứ gượng gạo.

    Tiếc.
     
    Tinh star thích bài này.
  5. Tinh star

    Bài viết:
    2
    Ui mình cũng thích đoạn chương 95. Ban đầu thấy gia đình Thịnh Minh Dương thật yên bình.

    Nòi thật nhá, nếu không có ba ruột của Giang Thiêm thì có lẽ hai người không đi đến bước đường ấy đâu. Người lưu lạc nước ngoài, người dần dần thay đổi, nhìn mà xót ghê.

    Có mấy người bảo Giang Thiêm với Vọng tử mặc kệ bố mẹ quay lại với nhau, không có hiếu gì đó. Mà riền cá nhân tui thấy chuyện đó bình thường. Họ khiong giết người phóng hỏa, không làm chuyện sai trái mà. Thích nhau thôi chứ có phải phạm tội tày trời đâu.

    Cái lúc mà Vọng tử ngẫm ".. cậu chỉ thích một người thôi mà" mà tui khóc như mưa. Xót thật sự luôn.

    Mong rằng bộ này sẽ có nhiều người biết đến. Bên kia thì nổi lắm chứ bên này hơi chìm.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...