Bài thơ xuất hiện vào thời Tam Quốc, nói về hai anh em cùng cha, cùng mẹ là Tào Phi và Tào Thực. Sau khi Tào Tháo qua đời, Tào Phi nối nghiệp cha trở thành Ngụy Vương. Sau này Tào Phi soán ngôi Vua Hán trở thành Nguỵ đế. Vì lo sợ em mình là Tào Thực quá thông minh và tài giỏi, Tào Phi luôn tìm cách chèn ép. Không lâu sau, có người cáo giác Lâm Tri hầu Tào Thực thường xuyên uống rượu mắng người, lại giam cả sứ giả do Tào Phi cử tới. Tào Phi lập tức cử người tới Lâm Tri bắt Tào Thực đưa về Nghiệp Thành hỏi tội. Tào Phi biết Tào Thực xưa nay rất giỏi văn thơ, nên yêu cầu em trai trong vòng bảy bước phải đọc một bài thơ, nội dung phải chứa đựng ý nghĩa của anh em nhưng không được phép sử dụng hai chữ này trong thơ, nếu không làm được sẽ bị chém đầu. Tào Thực ung dung bước đi "1 bước.. 2 bước.. 3 bước.." 七步詩 煮豆持作羹. 漉豉以為汁. 萁在釜下然. 豆在釜中泣, 本自同根生, 相煎何太急. Thất bộ thi Chử đậu trì tác canh, Lộc thị dĩ vi trấp, Cơ tại phủ há nhiên. Đậu tại phủ trung khấp, Bản tự đồng căn sinh, Tương tiễn hà thái cấp. Dịch nghĩa Đun đậu nấu làm canh, Lọc đậu để lấy nước. Cành đậu đốt ở dưới nồi, Hạt đậu ở trong nồi khóc. Vốn từ một gốc sinh ra, Sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy? (Nấu đậu đun cành đậu, Đậu ở trong nồi khóc. Sinh ra từ một gốc, Sao nỡ đốt thiêu nhau) Từ bước thứ tư tới bước thứ bảy, mỗi bước đọc xong một câu thơ. Ý thơ khiến Tào Phi cũng phải trào nước mắt, ân hận ôm nhau khóc. Mọi người vừa xúc động, vừa vui mừng cảm phục tài năng của Tào Thực.