232 tuổi Ca sĩ: The Flob Lướt trên Zing thấy tiêu đề bài hát này là lạ nên nhấp vô nghe thử, giai điệu không có gì gây ấn tượng đặc biệt với mình lắm, được cái lời bài hát nghe hay ho thú vị ra phết luôn. Ha ha! Thấy hình bóng của bản thân trong lời bài hát! Chưa gì đâu mà đã thấy mình già, mỗi sáng ngủ dậy đều không muốn đi làm. Lười! Vì không bị quét ra đường cho nên phải ráng lê lết bò dậy đi kiếm cơm, không làm việc thì đói chết, chạy đâu cho thoát! Nghe đâu video quay hoàn toàn bằng điện thoại, hơi bị đỉnh đó nha. Lời bài hát: Wooooh chưa gì đâu mà đã thấy mình già Sao thành công cứ chạy trốn khỏi ta Hai mươi ba tuổi mà như là Hai trăm ba mươi hai tuổi Nắng chiếu xuyên qua da đầu Lại thêm một ngày đi làm nữa đây Bức tốc lên ga đi cho kịp Nhưng nhìn lại Thì mới chạy được nửa cây Trời ơi tại sao Con không thoát ra được Cuộc sống nhàm chán Của mấy đứa nhu nhược Hết tháng ăn lương lấy huy chương xong Về nhà cầm tiền ra tiệm thuốc Tây Chưa gì đâu mà đã thấy mình già Sao thành công cứ chạy trốn khỏi ta Hai mươi ba tuổi mà như là Hai trăm ba mươi hai tuổi Thế gian này luôn tìm cách Để tôi thấy mình già Chín giờ tối vẫn chưa dám kết ca Hai mươi ba tuổi mà như là Hai trăm ba mươi hai tuổi Không ai giỏi bằng tôi Tại vì tôi không giỏi bằng ai Việc mà khó thì thôi Việc mà dễ thì sai Nợ chục triệu đầu tháng Giấy báo đỏ lè Ngồi vào bàn tặc lưỡi Tìm nhà và xe Dưới đáy tháp nhu cầu Maslow Đi tìm lối thoát nhưng lối tìm được Lại là thoát vị đĩa đệm Ai cứu với help ồ ế ô Trước khi tuổi già gõ cửa Còn tôi quá mệt để ra trả lời Chưa gì đâu mà đã thấy mình già Sao thành công cứ chạy trốn khỏi ta Hai mươi ba tuổi mà như là Hai trăm ba mươi hai tuổi Thế gian này luôn tìm cách Để tôi thấy mình già Chín giờ tối vẫn chưa dám kết ca Hai mươi ba tuổi mà như là Hai trăm ba mươi hai tuổi Sao nghỉ, sao nghỉ, sao nghỉ Đói rã họng thì làm sao nghỉ Ai nghỉ, ai nghỉ, ai nghỉ Đúng rồi đó là tôi nghỉ Sao nghỉ, sao nghỉ, sao nghỉ Đói rã họng thì làm sao nghỉ Ai nghỉ, ai nghỉ, ai nghỉ Đúng rồi đó là tôi nghỉ Chưa gì đâu mà đã thấy mình già Đau lòng in hằn trên những vết da Hai mươi ba tuổi Như là hai trăm ba mươi hai tuổi Thế gian này luôn tìm cách Để ta thấy mình già Nhưng già hay trẻ là do chính ta Hai mươi ba tuổi mà như là Hai trăm ba mươi hai tuổi Chưa gì đâu mà đã thấy mình già Sao thành công cứ chạy trốn khỏi ta Hai mươi ba tuổi Như là hai trăm ba mươi hai tuổi Thế gian này luôn tìm cách Để tôi thấy mình già Chín giờ tối vẫn chưa dám kết ca Hai mươi ba tuổi Như là hai trăm ba mươi hai tuổi