Đời người chỉ có một lần thôi Chua xót gian nan cũng nhiều rồi Ước vộng tầm thường không đạt nổi Nói chi hạnh phúc với ngọt bùi Sưu tầm
Nếu ai còn nhớ khi tôi chết Xin bước chân nhẹ trên cỏ xanh Nếu ai còn nhớ khi tôi sống Xin trải lòng ra chớ để dành.. Sưu tầm
Em chỉ sợ rồi trời sẽ mưa Xóa nhòa hết những điều anh hứa Mây đen tới, trời chẳng còn xanh nữa Nắng không trong, như nắng buổi ban đầu. Lưu...
Tặng em một đóa hoa hồng Ướp thêm chút nắng để lòng thêm say. Tặng em tặng cả những ngày Mưa phùn gió bấc heo may đợi chờ. Nỗi lòng xin gửi...
Tìm Mây chẳng thấy Mây đâu Gió buồn gió lặng vào sâu trong đời Cánh diều mất gió chơi vơi Ngã nhào xuống đât rối bời dây neo! Minh Đoàn
Thân em phận gái chốn chân quê Cục mịch đen thui xấu mọi bề Nhút nhát thành ra người ít nói Kén chồng, treo bảng có ai chê? Thùy Trang
Áo tím ngày xưa đi lấy chồng Chạnh buồn hiu hắt gió sang đông Còn đâu ngày ấy giờ xa quá Môt mảnh tình riêng, một tấm lòng.
Hè đi để lại tiếng sầu Ẩn trong nỗi nhớ một màu tơ vương Hè đi để lại yêu thương Mái trường nhạt bóng con đường chiều mưa. Nguyễn Thanh Tùng
Tôi đợi em trong ngàn nổi nhớ Giữa ngày trường đêm trắng trăng mơ Trong nhân gian oan tình thế thái Có hay chăng tôi vẫn đợi chờ. Lãng Khách
Cứ ngỡ nâng ly, sẽ bớt sầu Uống vào mới thấy cả lòng đau Đưa tay chạm cốc vào nỗi nhớ Nuốc chửng nỗi niềm tận hồn sâu
Có gã si tình ngồi góc phố Nhạt cười con sống mãi xô bồ Lướt qua nhân gian đầy ai oán Nhấn chìm lẽ sống vào hư vô.
Về đâu mái tóc người thương Để anh vươn vấn giữa đường tình duyên Ngày nào hai đứa hàn huyên Giờ sao lẻ bóng con thuyền lênh đênh.
Ngoài vườn sen nở trắng hồng Tỏa hương thơm ngát cho lòng anh vui Từ nay xin hết ngậm ngùi Làm thơ ghép chữ cho vơi cơn sầu.
Hoa nào hơn được hoa tâm Chưa trao gửi đã thấy bâng khuâng rồi Cho nhau một chút ngậm ngùi Tình ân nặng đủ vai đời sẻ chia.
Người về lối cỏ tầm duyên Mai kia mốt nọ đời nghiêng nắng vàng Mưa khuya tạnh hạt cuối ngàn Bình minh phủ kín mặt hoàng hôn non.
Ta đây nào phải nhà thơ Mà là thợ ghép i tờ với nhau Ghép sao cho khít cho khao Không thừa chẳng thiếu câu nào cũng hay.
Ngủ ngon đừng mộng đừng mơ Đừng thương đừng nhớ đừng chờ đừng mong Đời ta con nước hai dòng Chảy xuôi chảy ngược nên lòng ta đau.
Đời ta như chiếc lá vàng Bay theo cơn gió nhẹ nhàng thảnh thơi Ước gì tới được những nơi Không còn phiền muộn cuộc đời lãng du.
Làm thơ lục bát bốn câu Cho vơi đi những ưu sầu tháng năm Lặng buồn giọt lệ rơi thầm Ngoài trời tuyết đổ lạnh căm tâm hồn.
Vườn xuân hoa nở muôn màu Tỏa hương thơm ngát dạt dào ngất ngây Ong vờn bướm lượn vui say Thi nhân ghé lại tháng ngày lãng quên.
Quay về nhón hạt thóc cười Vểnh nghe trâu ợ ra lời rạ rơm Phanh trần hóng gió quạt bờm Khóc con cà cuống nướng thơm hướng đình.
Mơ thèm miếng nắng qua đây Gió hong da đất cho cây nứt chồi Vén mây nhen sáng đèn trời Hâm cơn lũ cuối mà phơi hương chiều.
Nỗi Nhớ Đi Hoang Thêm một ngày thả nỗi nhớ đi hoang. Ta lang thang trên vỉa hè ký ức. Nhặt nỗi buồn biết niềm đau có thật. Và bất chợt ta cảm...
Khóc Tôi bật khóc khi biết mình thua cuộc Vòng tay này không giữ được tình yêu Buồn làm sao với nỗi nhớ chắt chiu Người yêu tôi ngàn đời bên...
Nỗi Nhớ Đôi khi nhớ chỉ là quên một nửa Còn lãng quên là nhớ đến tận cùng Đôi khi khóc chỉ là buồn một chút Còn nụ cười là tê tái lòng đau!
Bỗng Một Ngày Bỗng một ngày tôi nhận ra điều đó. Cơn gió kia không phải của riêng tôi. Đó là của trời xanh và mặt đất. Chẳng bao giờ có thể...
Thơ Tình 4 Câu Lạ Đếm lá rớt.. tiễn thu phai Em nhặt lại.. một mùa yêu đã cũ Tình em trao.. cuộn trào như thác lũ.. Cuốn được bao người.. sao...
Chênh Chao Trong lòng bỗng thấy thờ ơ Cho nên câu chữ ngu ngơ chẳng vần Tình yêu cứ mãi phân vân Trái tim e ngại trao nhầm yêu thương
4 Câu Thơ Họa Mây mù che phủ bóng trùng khơi Mắt biếc long lanh cảnh tuyệt vời Sợi nhỏ li ti mơ chẳng tới Non ngàn biển cạn đá chơi vơi
Dãn cách tên bằng dấu phẩy.