Trăm năm một kiếp con người Khác chi một thoáng lưng trời mây bay Buồn vui cũng trọn một ngày Sao ta không chọn hôm nay tiếng cười? Ngày qua có thể chẳng vui Ngày mai ai biết cuộc đời ra sao Biết chăng sinh tử thế nào Thì hôm nay cứ dạt dào hoan ca Yêu người rồi lại yêu ta Trăm năm hữu hạn chẳng là mấy xuân Trót mang một kiếp bụi trần Cười lên để thấy muôn lần đời vui. Thênh thênh tựa áng mây trời Phiêu dao chẳng vướng đầy vơi tủi sầu Ngoài trời hạt hạt mưa mau Lòng ta lấp loáng muôn màu nắng tươi.
Em lặng lẽ hóa lòng thành sóng biển Biển dịu dàng giấu đáy những phong ba Lệ tự lau sau nức nở nhạt nhòa Tim vơi vợi những nhịp buồn se sắt.