Ngôn Tình [Edit] Kinh Thế Đệ Nhất Phi - Khinh Mặc Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cuulinh17, 1 Tháng chín 2021.

  1. Cuulinh17

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Kinh Thế Đệ Nhất Phi

    Tác giả: Khinh Mặc Vũ

    Editor: Cuulinh17

    Số chương: 2823 + 5 phiên ngoại

    Góp ý:

    Tình trạng:
    Đã hoàn

    Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Huyền huyễn, Xuyên việt, Ngọt sủng, Song khiết, Hào môn thế gia, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Ấm áp, Duyên trời tác hợp, Ngược tra, Nghịch tập, 1v1

    (Ảnh bìa)

    Văn án:

    Nàng là một trong những thần còn thừa không nhiều lắm của thời hiện đại. Phất Linh vẫn luôn cho rằng, quãng đời còn lại của nàng chính là cùng trời cùng tồn tại, trời sinh nàng sống, trời vong nàng tìm một cái thế giới khác tiếp tục sống, nhưng mà trời còn chưa vong nàng đã bị bắt thay đổi thế giới sinh sống trước..

    Phất Linh một lần nữa chuyển thế, thần hồn dung hợp, trở thành phế vật ngốc tử mà mỗi người đều biết của Đông Châu đế quốc.

    Thể chất suy nhược tính tình ngu dại, không có linh căn, không thể tu luyện, người người ghét bỏ?

    Phất Linh chưa từng để vào trong mắt, cười đạm nhiên, một cái phất tay, khống quang minh, chưởng thiên phạt, một lệnh kinh thiên địa.

    Thế nhân tất cả mọi người đều biết, Diệp gia tam tiểu thư máu lạnh vô tình, nói một không hai, lại chỉ đối với một người được nàng phá lệ đặt ở đầu quả tim mà sủng ái.
     
    VYVYVYVYVY, Hồng Y cô nươngBụt.. thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng chín 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Cuulinh17

    Bài viết:
    0

    Chương 1: Bắt đầu lại từ đầu



    Bấm để xem
    Đóng lại
    cuulinh17

    Vân Sơn đỉnh, tiên cung sừng sững, thác nước thiên thủy từ trên đỉnh núi mà trút xuống, bên cạnh thác nước cạnh một cây thụ khô bên trên tảng đá, ngồi một người nữ tử.

    Tiên hạc dừng ở trước mặt nàng, dùng tiên mõm tìm kiếm thức ăn ở trong nước.

    Nữ tử tựa ở bên gốc thụ mà ngủ, bên hông nàng hồng lụa theo gió tung bay, hạ xuống trong nước, lại bị một con tiên hạc dùng tiên mõm ngậm lên.

    Nữ tử mở bừng mắt ra, cặp kia mắt, trông như sao trời, sáng ngời động lòng người.

    Xem con tiên hạc đang ngậm đại lưng của nàng một cái, nữ tử vươn tay đi sờ con tiên hạc bên phải.

    "Phất Linh đại nhân!" Đột nhiên, có một đạo tiếng la vang lên, nữ tử sững sờ, tay dừng lại ở giữa không trung, tiên hạc nhanh chóng dùng mõm của mình ngậm lấy cái tay đang dừng ở không trung của nàng.

    "Phất Linh đại nhân, cuối cùng tìm được người." Hai gã thần hầu từ xa chạy tới, nhìn đến nàng đang trêu đùa tiên hạc, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Đại nhân, thiên thạch sáng."

    Phất Linh nghe được những lời này, mày nhíu một chút Mỗi một lần thiên thạch sáng lên, liền có nghĩa là Thiên Đạo có chuyện tìm nàng đi làm.

    Bây giờ mới tháng tư, cũng đã là lần thứ tám thiên thạch sáng. Bây giờ là thế kỷ 23, đối với người thường mà nói thần đã là sự tồn tại trong thần thoại truyền thuyết, vì sao còn nhiều sự tình muốn nàng làm như vậy?

    Nhìn Phất Linh biểu tình vô ngữ, hai gã hầu thần có chút bất đắc dĩ.

    Thiên thạch chính linh thạch dùng để cùng Thiên Đạo câu thông, có bao nhiêu thần cầu mà còn không được, cố tình Thiên đạo lại chỉ cùng câu thông với Phất Linh đại nhân, nhưng mỗi lần như vậy Phất Linh đại nhân đầu là một vẻ mặt không muốn đi.

    "Đi thôi." Phất Linh đứng lên, xoay người hướng tiên cung ở nơi xa mà đi.

    Hai gã thần hầu đi theo sát ở phía sau người nàng, thong thả ung dung rời đi.

    Sau khi tới tiên cung, Phất linh cho lui hai gã thần hầu ở phía sau nàng, giơ tay vung lên cảnh tượng trước mắt thay đổi thành một chỗ đài cao.

    Trên đài cao, đặt một cục đá trong suốt trắng nõn, có linh khí nồng đậm không ngừng từ trong cục đá phiêu tán ra bên ngoài, một bóng người chậm rãi xuất hiện ở bên trong cục đá.

    "Lần này lại là có chuyện gì?" Phất Linh nhìn bóng người bên trong cục đá, hỏi: "Là muốn ta đi trừ yêu, hay là muốn ta đi trừ ma?"

    "Đều không phải." Bóng người mở miệng, thanh âm trầm thấp hùng hậu: "Lần này ta tìm ngươi, là tưởng nói cho ngươi, một hồn thiếu hụt kia của ngươi đã tìm được rồi."

    Tươi cười trên mặt Phất Linh biến mất, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp hiện lên một mạt lạnh lẽo, thanh âm phát ra khỏi miệng cũng mang thêm vài phần lạnh lẽo: "Ở địa phương nào?"

    "Một thế giới khác." Bóng người nói: "Một hồn kia đầu thai thành cái hài tử, trời sinh đơn hồn, ngu dại, ốm yếu, lập tức phải chết."

    "Nga" Phất Linh trầm mặc một lúc, không một chút để ý mà nói: "Đã chết liền đã chết đi."

    "Phất Linh, ngươi nếu muốn kế thừa vị trí của ta, thần hồn của ngươi cần hoàn chỉnh, hiện giờ ngươi khuyết thiếu một hồn, làm sao để kế thừa?"

    "Không tính toán kế thừa." Phất Linh cười cười: "Xin cho ta ăn no chờ chết."

    "Ta xem ngươi chính là ngại phiền toái." Bóng người tức giận đến cắn răng, trầm giọng nói: "Ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi, nếu không ta mỗi ngày dùng sét đánh, ngươi ở địa phương nào ta đánh nơi đó, để ta nhìn xem ngươi cảm thấy mỗi ngày trốn lôi phiền toái, hay là đi dung hợp một hồn kia phiền toái."

    Phất Linh: "..."

    "Ta hiện tại liền đưa ngươi đi qua." Bóng người nói xong, không cho Phất Linh cơ hội lựa chọn, trực tiếp động thủ. Cục đá chợt phát lên một đạo kim quang chói mắt, từ trong linh thạch bay ra một đạo quang mang, bao trùm lấy toàn bộ đài cao.

    Phất Linh nhìn đến kim quang, xoay người liền muốn chạy: "Dù có muốn đi, cũng là cả người ta đi, ta không muốn chỉ thần hồn đi."

    "Ngươi tưởng bở." Bóng người nói: "Mỗi một cái thế giới đều có mỗi cái thế giới quy tắc riêng, trừ bỏ thần hồn cùng không gian, còn có cái quả trứng ở trong không gian của ngươi kia, những cái khác ngươi đều đừng nghĩ mang đi."

    "Phất Linh, đi thôi, bắt đầu từ đầu."

    "Bắt đầu từ đầu cái.." Lời nói còn chưa dứt, kim quang quấn lên Phất Linh, đem nàng bao toàn bộ ở bên trong.

    "Oanh" một tiếng, trên đài cao, kim quang phóng lên cao, thẳng hướng trời cao, lại ở trong giây lát biến mất
     
    Hồng Y cô nươngBụt.. thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng chín 2021
  4. Cuulinh17

    Bài viết:
    0

    Chương 2: Thương Khung đại lục



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thương Khung đại lục, Đông Châu đế quốc, Linh Nhạc Sơn.

    Nóng!

    Nóng quá!

    Cảm giác như là bị đặt ở trong ngọn lửa nướng.

    Phất Linh chịu đựng cản giác đau đớn mãnh liệt truyền đến từ trong linh hồn mà ra, chậm rãi mở mắt ra.

    Vừa mở mắt, Phất Linh liền thấy được hỏa nham cùng với dung nham lưu động.

    Nhìn những dung nham lưu động đó, trầm mặc ba giây sau đó Phất Linh nhanh chóng nhắm mắt lại.

    Nàng lựa chọn tử vong. Không biết hỗn đản nào nói Thiên Đạo là cha thân sinh của nàng? Có cái nào cha thân sinh hố nữ nhi như vậy sao?

    Vì cái gì nàng vừa tỉnh lại chính là loại cảnh tượng này? Muống nàng dùng cái thân thể này chết lại một lần nữa sao?

    Nếu biết rằng cái hồn này là muốn chết ở bên trong núi lửa.. Nếu biết muốn tới nơi này..

    "Chủ nhân." Liền ở thời khắc Phất Linh đang nghĩ muốn chết như vậy hay không, trong đầu vang lên một đạo thanh âm non nớt, thanh âm kia nói mang theo tràn đầy hưng phấn: "Trong cơ thể người thiếu hụt một hồn kia, liền ở ngay trong thân thể này, rốt cuộc đã tìm được rồi."

    Phất Linh nằm im trên mặt đất, nhìn dung nham đang từ trên người nàng chảy qua, không nghĩ muốn nói chuyện.

    "Chủ nhân, người làm sao lại không nói lời nào?" Không thấy được đến người trả lời, thanh âm non nớt kia lại vang lên lần nữa.

    Nói chuyện?

    Nói cái gì?

    Nói nàng bây giờ muốn chết sao?

    Phất Linh không nghĩ muốn nói chuyện, trực tiếp mở ra tầm mắt, làm quả trứng ở trong không gian chính mình nhìn xem.

    Trứng xem xong tình huống bốn phía, trầm mặc một hồi, nói: "Chủ nhân, ta phải nhắc nhở ngươi, thiên lực mang ngươi tới đây nhiều nhất căng được mười lăm phút, sau mười lăm phút thiên lực sẽ biến mất."

    "Trước khi thiên lực biến mất người còn ở nơi này chưa rời đi, thân thể này liền sẽ biến thành tro tàn, vĩnh viễn lưu lại nói này."

    "Không có việc gì." Phất Linh không chút để ý nói: "Chết thì chết, đã chết thần hồn có thể rời đi."

    "Chủ nhân, ta còn phải nhắc nhở người một câu." Trứng thật cẩn thận nói: "Thần hồn của người đã cùng này thân thể dung hợp, đợi lát nữa thống khổ khi thân thể này thân bị thiêu chết, người sẽ cảm nhận được một cách rõ ràng."

    "Vô cùng rõ ràng."

    "Ngọn lửa như tằm ăn lên da thịt, tư tư rung động, còn có từng trận thịt nướng hương vị, tấm tắc.."

    Phất Linh: "..."

    Trứng còn tiếp tục nói: "Kỳ thật đây cũng chính là một hồi sự tình, chỉ cần người có thể chịu đựng, liền có thể lựa chọn tử vong."

    Phất Linh nhắm mắt lại, cảm thấy có chút tâm mệt. Làm trời sinh trời nuôi thần, Phất Linh vẫn luôn cho rằng quãng đời còn lại của nàng chính là cùng thiên cùng sinh, trời sinh nàng sống, trời vong.. Nàng đổi một cái vị diện thế khác giới tiếp tục sống, hiện tại tốt rồi, trời còn không có vong, nàng đã bị bách thay đổi vị diện thế giới khác để sống.

    Ba hồn bảy phách, không có một hồn nàng còn có hai hồn bảy phách, nàng rốt cuộc là vì cái gì muốn bởi vì một hồn này mà mang theo hai hồn bảy phách còn lại tới chịu tội?

    Phất Linh tỏ vẻ nàng tuyệt vọng. Thiệt tình tuyệt vọng.

    Bởi vì một hồn này, khi nàng bị đưa tới đây, thần hồn lực lượng bị tẩy đến không còn một mảng, Thần Khí bị tịch thu toàn bộ.

    "Chủ nhân, chẳng lẽ người thật là vì ngại phiền toái mới không nghĩ đi tìm được một hồn này?" Đản Đản tò mò hỏi.

    Ở trong chí nhớ của nó, chủ nhân tuy đối với sự tình gì đều không để bụng, nhưng không phải cái người sợ phiền toái. "Ngươi còn nhỏ, không hiểu được cảm tình của người lớn."

    Phất Linh mệt mỏi nói: "Bất quá có một chuyện ngươi biết là được, ta là thật không nghĩ tới nơi này, bất quá hiện tại nói những này cũng vô dụng, bởi vì ta đã ở chỗ này."

    Cái mà chúng thần nói là cha thân sinh của nàng kia chưa cho nàng một chút quyền lựa chọn, đã trực tiếp đưa nàng đến nơi này.

    Thiên Đạo ghê gớm a?

    Đừng làm cho nàng trở về, nếu nàng đi trở về, một khi kế thừa vị trí của hắn, việc thứ nhất nàng làm là đánh chết hắn.

    Phất Linh chịu đựng đau đớn, muốn kiểm tra thân thể này một chút, ai biết vừa mới nhắm mắt lại, trong đầu liền truyền đến một trận đau đớn. Cùng với đau đớn mà đến, còn có hỗn độn ký ức. Ký ức như dòng thủy triều dũng mãnh tràn vào trong óc, chỉ một nháy mắt đã đem Phất Linh bao phủ
     
    Hồng Y cô nươngBụt.. thích bài này.
  5. Cuulinh17

    Bài viết:
    0

    Chương 3: Phế vật ngốc tử mọi người đều biết


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thế giới này được gọi là Thương Khung đại lục, là một cái thế giới tu luyện nguyên tố linh lực, cường giả vi tôn, có lớn nhỏ các đế quốc cùng tồn tại.

    Chủ nhân của thân thể này cũng gọi là Phất Linh.

    Là Diệp gia tam tiểu thư trong mười đại gia tộc đứng đầu của Đông Châu đế quốc.

    Thân thể yếu ớt không nói, còn ngu dại, là phế vật ngốc tử của Đông Châu đế quốc mỗi người đều biết.

    Tuy rằng là cái ngốc tử, nhưng cha nàng cùng hai ca ca đều rất thương yêu nàng, cơ bản đi đâu đều mang theo nàng, bọn họ sợ bọn họ không ở cạnh, muội muội ngốc này bị người khác bắt nạt.

    Không lâu trước đây, hai cái ca ca của đời trước (*) muốn tới nơi này hoàn thành rèn luyện của học viện. cuulinh17

    Diệp gia là một cái đại gia tộc, tình huống vô cùng phức tạp, cha bọn họ tương đối bận rộn, hai ca ca lo lắng khi bọn họ không ở đời trước bị người khác ức hiếp, bắt nạt, đã cho lão sư một ít chỗ tốt, để cùng đem đời trước mang theo bên người cùng nhau đến Linh Nhạc Sơn.

    Tới Linh Nhạc Sơn hơn nửa tháng, vẫn luôn không có chuyện gì sảy ra, lại vào hôm nay, vào thời điểm bọ họ đang nghỉ ngơi đột nhiên bị linh thú tập kích.

    Rất nhiều linh thú đột nhiên tấn công, dũng mãnh nhanh chóng, đánh cho học sinh cùng lão sư trở tay không kịp.

    Trong lúc hoảng loạn, đời trước bị tách ra với mọi người.

    Hai ca ca muốn cứu nàng lại học sinh bị dọa sợ cuốn lấy.

    Sau đó đời trước bởi vì sợ hãi trốn ở phía sau một thân cây thì bị người đánh hôn mê.

    Nghĩ đến đây, Phất Linh cong cong khóe môi cười, khóe mắt cũng hơi hơi cong cong, nụ cười mang theo một loại dụ hoặc say lòng người, làn người khó lòng nhịn được mà sa vào trong đó.

    Nếu nhìn kỹ, liền sẽ phát hiện nụ cười kia không đạt đáy mắt, không có một chút để ý nào.

    Nàng tuy không muốn bởi vì một hồn này mà đến đây, nhưng rốt cuộc đây là hồn của nàng, mặc kệ trước kia một hồn này của nàng là ngu dại vẫn là thân thể yếu ớt đều không quan trọng, bây giờ là nàng, nàng sẽ không bỏ qua cho những người đó.

    Nếu đã đem nàng ném vào bên trong núi lửa, sau khi nàng rời khỏi đây, nàng sã đưa bọn họ một phần đại lễ.

    Còn về là người nào, Phất Linh đã thông qua ký ức đại khái đoán được là người nào rồi.

    Lúc đời trước bị đánh hôn mê, tuy không thấy được người đánh nàng là ai, nhưng lại ngửi thấy một cỗ mùi hương.

    Cỗ mùi hương kia đời trước không chỉ ngửi qua một lần.

    Là mùi hương trên người tứ tiểu thư phủ Thừa tướng Bạch Khinh Yên.

    Lá gan Bạch Khinh Yên không có to như vậy, bởi vì một khi đời trước chết, phụ thân cùng ca ca đời trước sẽ không thiện bãi cam hưu, nhất đinh sẽ tra dõ nguyên cớ, cho đến khi tìm ra hung thủ.

    Bởi vì thân thể này thân phận rất đặc thù.

    Phất Linh nhắm mắt lại, lại một lần nữa đọc lấy ký ức trong đầu.

    Mười lăm năm trước.

    Phủ Thừa tướng đích tiểu thư Bạch Khinh Tuyết cùng đời trước cùng ngày đồng thời sinh ra.

    Hai đứa nhỏ sinh ra cùng ngày bình thường là không có gì.

    Nhưng cố tình vào ngày đó Đông Châu đế quốc trời giáng điềm lành, mây vàng đầy trời, Bạch Phượng hót vang, đại lục vạn người kính ngưỡng thần điện phái sứ giả tiến đến Đông Châu đế quốc, nói là Thiên tuyển Thần nữ buông xuống.

    Đáng nhẽ là không có việc gì, nhưng tin tức này vừa phát ra, tất cả mọi người đều suy đoán Thiên tuyển Thần nữ là đời trước hay là Bạch Khinh Tuyết.

    Thời điểm hài tử mới sinh ra, nhìn không ra được ngu dại, Thần Điện lại không có ai đến kiểm tra hai đứa nhỏ, chỉ là tiện thể nhắn chờ hai đưa nhỏ mười sáu tuổi, bọn họ sẽ đến nghênh đón chân chính thần nữ, thái độ lúc đó có thể nói là mê mang quỷ dị.

    Ở dưới tình huống không có phương pháp xác định thiên tuyển thần nữ là ai, đời trước chiếm được một đại tiện nghi.

    Bởi vì mẫu thân đời trước là Bắc Lâm Đế quốc công chúa.

    Đông Châu cùng Bắc Lâm luôn giao hảo, Đông Châu đế mãi luôn suy tư, cuối cùng lựa chọn định ra hôn ước giữa đời trước và Thái Tử.

    Mới sinh ra không được bao lâu liền định ra hôn ước, ai cũng chưa từng nghĩ đến đời trước chẳng những thân thể yếu ớt, còn ngu dại.

    Lần này, hoàng thất đứng ngồi không yên.

    Nghĩ muốn giải trừ hôn ước, lại sợ Bắc Lâm đế quốc cùng bọn họ quyết liệt.

    Rốt cuộc đời trước là nữ nhi của Bắc Lâm công chúa, không phải đơn thuần là một cái tiểu thư của một gia tộc thông thường.

    Bắc Lâm Đế, cũng chính là cữu cữu của đời trước, đối đời trước có thể nói là sủng ái có thừa, sủng ái tới trình độ thậm chí vượt qua sủng ái nữ nhi của mình.

    Dưới loại tình huống này, ai dám đi làm Bắc Lâm Đế tức giận, nói giải trừ hôn ước?

    Ngay từ đầu, hoàng thất còn bình tĩnh được.

    Nhưng bây giờ đã không hoàn toàn bình tĩnh được nữa.

    (*) mình gọi cuộc đời của một hồn là đời trước bởi vì mình nghĩ một hồn đấy là một hồn Phất Linh nhưng lại có một cuộc sống riêng biệt khác. Cuộc đời của một hồn này giống như kiếp trước của Phất Linh vậy.
     
    Hồng Y cô nươngBụt.. thích bài này.
  6. Cuulinh17

    Bài viết:
    0

    Chương 4 Thù cũ nợ mới cùng nhau tính


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì qua hai tháng nữa, chính là ngày mười lăm tháng sáu, mười lăm tháng sáu chính là sinh nhật đời trước.

    Sinh nhật mười lăm tuổi, đến tuổi cập kê.

    Một khi cập kê, liền có nghĩa là có thể cưới gả.

    Hoàng thất ngồi yên được mới là lạ.

    Bởi vì đời trước ngu dại, Bạch Khinh Tuyết căn bản không đem đời trước đặt ở trong mắt, bá tánh cũng cho là như vậy, ở trong mắt của bá tánh, đều cho rằng Bạch Khinh Tuyết mới là Thiên tuyển Thần nữ.

    Nhưng là ai cũng không thể chắc rằng sẽ không có ngoài ý muốn đột nhiên sảy ra.

    Hoàng thất muốn giết chết đời trước, phủ Thừa tướng vì ngăn chặn hậu họa, cũng muốn đời trước chết.

    Một khi đời trước vừa chết, Thiên tuyển Thần nữ chỉ có thể là Bạch Khinh Tuyết.

    Lần rèn luyện này chính là một lần cơ hội.

    Linh thú đột kích, hai cái ca ca còn bị cuốn lấy ở trong hỗn loạn, tuy răng họ không thể động thủ giết nàng ở trước mặt hai ca ca, nhưng có thể đem nàng mang đi, đến lúc đó liền tính có đi điều tra, cũng có thể nói là chính nàng chạy đi để không ai tìm thấy, trách không được bất kỳ một kẻ nào cả.

    Đến nỗi vì sao không tùy tiện tìm một chỗ đem đời trước giết, mà là muốn ném đến bên trong núi lửa, chỉ sợ cũng là sợ để lại chứng cứ.

    Lúc đó những người ôm lấy ca ca của nàng, có những học sinh, có hai hoàng tử, mấy cái ăn chơi trác táng, những người này ngày thường đều cùng thiếu gia Bạch gia còn có hoàng tử qua lại gần nhau.

    Nếu không phải Hoàng thất cùng phủ Thừa tướng bày mưu đặt kế sẵn, thì làm sao sẽ có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?

    Tuy rằng hai cái ca ca kia của nàng cũng sẽ nghĩ được là như vậy, nhưng dưới tình huống không có chứng cứ, chỉ cần những cái hoàng tử cùng mấy cái ăn chơi trác táng đó đến chết cũng không chịu thừa nhận, đến lức đó dù có phụ thân cùng ca ca toàn bộ ra tay, cũng không thể làm gì được bọn họ.

    Kế hoạch khá tốt.

    Nếu không phải do kế hoạch của các nàng, nàng hiện tại cũng không có khả năng ở chỗ này, thù mới nợ cũ có thể cùng nhau tính.

    Đản Đản cùng Phất Linh có khế ước, ở tình huống mà Phất Linh cho phép, có thể đọc lấy ý nghĩ của nàng.

    Lúc này ý nghĩ của Phất Linh toàn bộ đã bị Đản Đản đọc được.

    Sau khi đọc được ý nghĩ của Phất Linh, Đản Đản cảm thấy những người đó có chút đáng thương.

    Chủ nhân của nó dung nhan tuyệt mỹ, bề ngoài tiên khí mười phần, phàm là thần, ma, người những ai mà không hiểu biết về chủ nhân nó ở nhìn thấy chủ nhân ánh mắt đầu tiên đều sẽ cảm thấy nàng tồn tại chính là trên trời dưới đất hoàn mỹ nhất sạch sẽ nhất, xem nàng nhiều hai lần, đều sẽ cảm thấy như vậy đối với nàng chính là một loại khinh nhờn.

    Kỳ thật tâm của chủ nhân cùng thần một chút liên kết đều không dính được, phàm là rơi đến trong tay nàng, đều chắc chắn sẽ không có được kết cục tốt.

    "Chủ nhân." Đản Đản lên tiếng nói: "Những cái khác chờ đi ra ngoài lại nghĩ, Thiên lực thật mau sẽ biến mất, thời gian của người không còn nhiều lắm, cần thiết nghĩ cách đi ra ngoài."

    Nếu không chưa đợi đến lúc đi ra ngoài tìm những người đó để tính sổ, chủ nhân đã phải chết trước rồi.

    Phất Linh nghe xong lời này, khóe miệng hơi trừu một chút: "Thân thể này không có một chút tu vi, lực lượng của ta lại bị tẩy toàn bộ, xem ra ta rất khó rời khỏi nơi này được."

    "Chủ nhân, người không cần cùng ta nói giỡn." Đản Đản nói: "Người khác không hiểu người, ta còn không hiểu sao?"

    "Người khẳng định có biện pháp."

    Phất Linh nghe được lời này, nâng tay trái lên, nhìn chằm chằm vào cái chuông bạc trên cổ tay nàng một chút.

    Thôi, đi một bước tính một bước, thật sự không được nàng lại dùng cái biện pháp quái quỷ kia.

    Tưởng tượng như vậy, Phất Linh chịu đựng đau đớn từ trên mặt đất đứng lên, theo phương hướng dung nham lưu động mà đi.

    Tốc độ đi đường của Phất Linh không thấy chút nào sốt ruột, nhàn nhã giống như tản bộ, hoàn toàn không thấy giống như là người có nguy cơ sắp biến thành thịt nướng cảm giác.

    Cứ đi như vậy một đoạn đường, Phất Linh ngừng lại, nhìn tảng đá hình cột ở phía trước, sau đó ngẩng đầu nhìn theo cây cột hướng lên trên mà xem.

    Tảng đá màu đen bên trong lại mang điểm hồng, rộng 3 mét, dài khoảng 5 mét.

    Dung nham chảy đến nơi đó, giống như là đã chịu cái gì ngăn cản, phân ra làm hai bên chi nhánh chảy đi, sau khi chảy qua cục đá, rồi mới hợp lại ở bên nhau.

    Tình huống như vậy, tại trong tầng tầng dung nham này đây, có thể nói quỷ dị mười phần.
     
    Hồng Y cô nươngBụt.. thích bài này.
  7. Cuulinh17

    Bài viết:
    0

    Chương 5: Ở đây tại sao lại có người.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tình huống tuy rằng có chút không thích hợp, nhưng vòng bảo hộ do thiên lực hình thành trên người nàng càng ngày càng bạc nhược, khoảng cách biến mất đã không còn xa.

    Phất Linh không nghĩ quá nhiều, nhanh chóng đi qua, bắt lấy những chỗ nhô ra trên cột đá, nhanh chóng trèo lên trên.

    Bởi vì nguyên nhân không có linh lực, nàng đành phải dùng cách nguyên thủy nhất là bò lên trên.

    Không bao lâu, bàn tay nàng đã bị xây sát chảy ra máu.

    Đến khi thiên lực trên người nàng sắp sửa hoàn toàn biến mất, Phất Linh rốt cuộc cũng bò tới mặt bên trên của tảng đá.

    Bò tới mặt trên của tảng đá, Phất Linh còn chưa kịp thở ra một hơi, liền ngây ngẩn cả người.

    Phía trên tảng đá, nằm một người.

    Một thiếu niên nhìn qua chỉ có khoảng 15-16 tuổi.

    Mái tóc của thiên niên đen như thác nước, tán loạn rơi rụng ở trên tảng đá, da trắng như sứ, trên mặt của thiếu niên không chút huyết sắc, ở giữa trán hiện lên một đạo hồng văn diễm lệ phụ trợ cho da thịt của thiếu niên trắng gần như là trong suốt.

    Đôi mắt nhắm chặt, lông mi cong vút vừa dài vừa nhỏ của thiếu niên rũ xuống tạo thành bóng râm, mũi thẳng tắp, đôi môi hơi mỏng, sắc môi màu hồng nhạt, không có tái nhợt như sắc mặt của hắn.

    Ngũ quan của thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn nảy nở, nhưng đã có thể nhìn ra đây là một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ.

    Xuyên thấu qua gương mặt non nớt này, không khó để nhìn ra về sau hắn sẽ là một người tuyệt sắc ra sao.

    Xem xong mặt, Phất Linh nhìn theo phần cổ mà xem một đường xuống dưới.

    Trên người thiếu niên mặc một bộ y phục màu đỏ diễm lệ.

    Bên trên y phục, không nhìn ra có bất luận đồ án gì, đơn thuần chính là một bộ y phục màu đỏ.

    Đỏ giống như là máu tươi.

    Đôi tay thiếu niên giao điệp, đặt ở phía trước người, dung nhan khi ngủ không vui không buồn, phảng phất giống như hắn đã ngủ như vậy rất nhiều năm.

    Bên trong núi lửa, phía trên tảng đá mà dung nham tránh né lại nằm một thiếu niên nhìn qua đã ngủ say rất nhiều năm.

    Hình ảnh này, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.

    Đản Đản thông qua đôi mắt của Phất Linh, thấy được hình ảnh bên ngoài.

    "Hả?" Đản Đản tò mò nói: "Làm sao lại có người ở nơi này?"

    Phất Linh không tiếp lời, ngược lại nói: "Đản Đản, ngươi có hay không cảm thấy hồng văn ở giữa trán thiếu niên này ta hình như đã gặp qua ở chỗ nào đó?" Nhìn chằm chằm vào hồng văn ở giữa trán của thiếu niên cả nửa ngày, nàng luôn có cảm giác đã thấy qua ở nơi nào.

    Nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra.

    "Phải không?" Đản Đản nói: "Chủ nhân, người lại gần một chút, để ta nhìn kỹ thử xem."

    Phất Linh đứng dậy đi qua, ở bên người hắn ngồi xổm xuống, nhìn kỹ hồng văn giữa trán hắn.

    Cái kia hồng văn diễm lệ vô song, gióng như dùng máu để vẽ lên.

    Đản Đản xem kỹ, nói: "Không cảm giác thấy."

    "Có một số thần cũng sẽ luyện hóa một chút thần văn để đại biểu cho bản thân mình, có thể là người ở chỗ nào đó xem qua văn ấn tương tự."

    Lời này không sai.

    Có chút văn ấn là sinh ra liền đã có, chỉ là ở tại các địa phương bất đồng.

    Nhìn hồng văn chằm chằm một lúc lâu, Phất linh duỗi tay qua sờ sờ.

    Không có một chút dấu vết nào là hiện ra, cùng da thịt hòa vào một thể, không giống như là phía sau này mới luyện hóa thành, chắc là sinh ra liền có.

    Nhưng là vì cái gì hắn sẽ ngủ ở bên trong núi lửa?

    Ngọn lửa này đối với hắn không có một chút ảnh hưởng nào, dung nham tránh xa chỗ này là vì tảng đá này hay là vì người này?

    Phất Linh trên mặt một mảnh bình tĩnh, nhưng đầu óc lại chuyển bay nhanh.

    "Chủ nhân, ta khuyên người vẫn là nhanh thu tay lại." Ở khi Phất Linh đang suy nghĩ việc này, âm thanh của Đản Đản lại vang lên lần nữa, bất đồng với âm thanh lúc trước, lúc này thanh âm của Đản Đản cũng có chút khó mà hình dung được.

    Giống như có chút run.

    "Sao?" Suy nghĩ hoàn hồn, Phất Linh rũ mắt nhìn về phía tay mình.

    Nhưng vừa thấy, hô hấp Phất Linh cũng theo đó cứng lại.

    Hai mắt thiếu niên vừa rồi vẫn còn đang nhắm lại không biết khi nào đã mở ra.

    Cặp kia mắt, không phải là màu nâu thường hay thấy, cũng không phải màu đen, càng không phải là giống như những người nước ngoài có màu mắt xanh biếc hay màu lam.

    Mà là màu tím.

    Mắt tím trong suốt sáng ngời, không chứa một chút tạp chất, xinh đẹp cực kỳ.

    Thiếu niên nhìn Phất Linh, thần sắc mờ mịt, hiển nhiên là không biết Phất Linh là ai, nơi đây là địa phương nào?
     
    Hồng Y cô nương thích bài này.
  8. Cuulinh17

    Bài viết:
    0

    Chương 6 Phượng Chước


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người bốn mắt nhìn nhau nửa ngày, Phất Linh mới dời tầm mắt đi, nhìn xuống cánh tay lúc nãy của mình.

    Vừa rồi ở thời điểm nàng leo lên đây, hai tay bị thương đều chảy ra máu.

    Nhưng vừa rồi, máu trên tay nàng sau khi vuốt hồng văn trên trán thiếu niên kia đều không thấy.

    Trừ bỏ miệng vết thương, máu đã chảy ra đều không thấy.

    Thấy một màn như vậy, trong lòng Phất Linh lộp bộp một tiếng.

    Thời điểm nàng bò lên trên, tuy rằng không làm ra động tĩnh quá lớn, nhưng một chút tiểu động tĩnh vẫn là có.

    Lúc ấy, người này cũng vẫn chưa tỉnh, hiện tại lại tỉnh..

    Phất Linh lại lần nữa nhìn về phía hồng văn giữa trán thiếu niên, chỉ thấy nhan sắc hồng văn so với phía trước diễm lệ rất nhiều, cực kỳ yêu dã.

    Sau đó, Phất Linh nháy mắt phản ứng kịp lại, máu của nàng là bị hồng văn hấp thu.

    Sẽ không sinh ra một cái khế ước kỳ quái chứ?

    Phất Linh đợi một lúc, thần hồn tất cả đều bình thường, không có xuất hiện khế ước lung tung gì.

    Tâm Phất Linh lúc này mới buông xuống đồng thời thở nhẹ ra một hơi, nhanh chóng thu hồi tay của bản thân.

    Thiếu niên nhìn thấy Phất Linh thu tay lại, ngồi dậy từ trên mặt đất, một đôi mắt tím sáng ngời thanh thấu thẳng lăng lăng nhìn nàng.

    Đối mặt nửa ngày, Phất Linh trước dời tầm mắt, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh.

    Người này không có chút nào chịu ảnh hưởng mang đến bởi ngọn lửa, không chừng có thể mang theo nàng đi ra ngoài.

    Có thể tồn tại hay không, phải toàn dựa vào người này rồi.

    Ở trong lòng, Phất Linh sau một phen đấu tranh, trên mặt biểu hiện ra một mạt như gãi đúng vào chỗ ngứa ôn nhu tươi cười: "Ta gọi Phất Linh, ngươi gọi là gì?"

    Từ trong trí nhớ, Phất Linh biết được diện mạo gương mặt này cùng dung mạo phía trước của nàng hoàn toàn giống nhau.

    Nếu thật muốn nói có chỗ nào không giống nhau, thì đó chính là khuân mặt thân thể này non nớt hơn một chút.

    Cười rộ lên nhìn thực ôn nhu, có thể cho người khác buông lỏng tâm tư đề phòng.

    "Phượng.." Thiếu niên nhìn Phất Linh, môi màu đạm phấn khẽ mở, khi nói có hơi chút khó khăn: "Phượng Chước."

    Thanh âm thiếu niên nghẹn ngào một cách lợi hại, giống như là đã thật lâu không nói chuyện, khi nghe có chút tra tấn lỗ tai.

    "Phượng Chước." Phất Linh nhìn thiếu niên, ôn nhu nói: "Tên rất êm tai."

    Phượng Chước nhìn nàng, không nói gì, biểu tình cũng không có một chút biến hóa.

    "Phượng Chước, ta là từ bên trên rơi xuống, ngươi vì sao lại ở chỗ này?" Phất Linh nhìn hắn, thanh âm được nàng tận lực làm nhu.

    Phượng Chước vẫn như cũ không có phản ứng gì, chỉ là cứ nhìn nàng như vậy.

    Phất Linh nhìn hắn, nhìn xem kỹ, sau một hồi lâu, trong lòng có một ý nghĩ đột nhiên toát.

    Hắn.. Chẳng lẽ không biết nàng đang nói cái gì?

    Ý nghĩ này vừa sinh ra, Phất Linh đã cảm thấy không thể có khả năng.

    Vừa rồi vào lúc nàng hỏi tên hắn, hắn trả đã lời tên của mình, rõ ràng là nghe hiểu.

    Nếu có thể nghe hiểu, dù là không biết chính mình làm sao lại ở chỗ này, cũng nên là trả lời không biết, vì sao lại không nói lời nào?

    Phất Linh suy nghĩ, lại hỏi một vấn đề khác: "Phượng Chước, người nhà của ngươi đâu?"

    Phượng Chước vẫn là như cũ không phản ứng, nhìn Phất Linh giống như khi hắn tỉnh lại.

    Phất Linh nhìn hắn phản ứng như vậy, trong lòng đã có suy đoán.

    Phượng Chước có thể nói, không bài xích câu thông, nhưng nghe không hiểu người khác nói gì.

    Tuy rằng không biết hắn vì sao có thể nghe hiểu nàng nói tên cho hắn, hơn nữa còn trả lời, nhưng các vấn đề nàng hỏi phía sau, hắn một cái đều không hiểu.

    Đơn giản mà nói, chính là nghe mà không hiểu.

    Trừ bỏ một điểm có thể nói chuyện, những cái khác giống như là hài tử vậy.

    Hài tử có thể nghe hiểu lời nói đều sẽ minh bạch nàng nói có ý gì.

    Tình huống người trước mắt này thật là cùng hài tử mới sinh ra không khác biệt gì.

    Phất Linh thở dài ở trong: "Trời muốn diệt ta."

    Đản Đản: "..."

    Xin tha thứ nó.

    Vào tình cảnh hiện tại của chủ nhân nó cũng đều không đành lòng bỏ đá xuống giếng.

    Nếu như Phượng Chước chỉ là không biết biểu đạt như thế nào, Phất Linh còn có khả năng nhẫn nại đi dạy hắn.

    Nhưng cùng một người giống như trẻ mới sinh c ái gì đều không biết, Phất Linh không có kiên nhẫn như thế.

    Ít nhất hiện tại nàng không có.
     
    Hồng Y cô nương thích bài này.
  9. Cuulinh17

    Bài viết:
    0

    Chương 7 Nếu Phượng Chước chết, chẳng phải chính là bị nàng hại chết sao?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì nàng ngay lập tức liền sẽ biến thành thịt người nướng.

    Tuy rằng đã còn không đụng chạm tới dung nham, nhưng trên thực tế sau khi vòng bảo hộ thiên lực biến mất, độ ấm nơi này vẫn rất cao khiến cho Phất Linh mất rất nhiều thể lực.

    Bên trong núi lửa, một người bình thường không có một chút gì linh lực trong thân thể, căn bản là không thể nào tồn tại đi ra ngoài.

    Phất Linh nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Chước, phát hiện hắn vẫn nhìn nàng như trước.

    Sau khi Phất Linh nhìn thẳng vào hắn một lát, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp.

    Phất Linh giơ tay, chỉ về phương hướng phía trước.

    Phượng Chước ngẩng đầu, theo tay của nàng mà nhìn lên.

    Nhìn một hồi lâu, Phất Linh mới thu hồi tầm mắt.

    Phượng Chước cũng thu hồi tầm mắt theo nàng.

    Phất Linh thấy Phượng Chước thu hồi tầm mắt, liền hướng dung nham ở bên cạnh đi đến, ở Phượng Chước vẫn đang nhìn chăm chú, vén lên ống tay áo, lộ ra một cánh tay trắng muốt.

    Ngón tay của nàng không thể chạm vào dung nham được, bằng không lát nữa cũng không có biện pháp dùng đến ngón tay.

    Vậy chỉ có thể dùng khửu tay đi chạm thôi.

    Ở lúc Phượng Chước nhìn chăm chú vào nàng, Phất Linh làm khửu tay của mình trầm vào trong dung nham.

    Còn không có đụng tới dung nham, cánh tay của Phất Linh liền đã đỏ lên.

    Nghiêng đầu, thấy Phượng Chước vẫn đang nhìn nàng thẳng lăng lăng, Phất Linh cắn chặt răng một cái, hạ quyết tâm, khửu tay của nàng nhanh chóng trầm vào trong dung nham.

    "Aa.."

    Đụng tới dung nham trong nháy mắt, Phất Linh đau đến hút một ngụm khí lạnh.

    Xác định Phượng Chước đã thấy được, Phất Linh trong nháy mắt đem tay của bản thân nâng lên.

    Mặc dù đung tới dung nham trước sau không có đến năm giây, khửu tay của nàng vẫn bị bỏng một mảng lớn, nhìn qua rất là đáng sợ.

    Phất Linh chịu đựng đau đớn trên cánh tay truyền tới, nhìn về phía Phượng Chước, chỉ chỉ dung nham, sau đó lại chỉ chỉ về chính mình: "Ta lưu lại ở nơi này, sẽ chết."

    Phượng Chước vẫn không nói chuyện, chỉ là vẫn cứ nhìn nàng.

    Phất Linh thấy phản ứng của hắn, liền không nói gì nữa.

    Đau nhức từ khuỷu tay truyền khắp toàn thân.

    Thân thể này vốn là ốm yếu, chịu nhiều lăn lôn như thế, Phất Linh có cảm giác nàng tùy thời sẽ ngất xỉu đi.

    Phượng Chước vẫn là không hiểu rõ.

    Nhìn dáng vẻ kia, chỉ có thể dùng cái biện pháp kia.

    Phất Linh thở nhẹ một hơi, giật giật tay phải đang đau nhức, bàn tay cùng tay trái dán sát lấy nhau, lấy dính một ít máu trên tay, sau đó dùng máu đi cầm lấy chuông bạc ở trên cổ tay trái.

    Nhưng mà còn không có đợi Phất Linh bắt được lấy chuông bạc, Phất Linh liền nhìn đến Phượng Chước có hàng động.

    Giống như những người khác ngủ say lâu ngày tỉnh dậy hành động ít nhiều gì cũng có chỗ không tiện, tựa như một người thật lâu không nói lời nào, lại mở miệng nói chuyện một lần nữa sẽ rất khó nói nên lời.

    Nhưng động tác của Phượng Chước lại không có nửa điểm chậm chạp không tiện, phi thường linh hoạt.

    Chỉ thấy hắn đứng lên, hai ba bước liền đi tới bên cạnh cục đá.

    "Phượng Chước, ngươi.."

    "Đừng!"

    Vào thời điểm Phất Linh nhìn thấy Phượng Chước muốn làm cái gì, nàng kinh hô ra tiếng, nhưng lại không kịp ngăn cản.

    Phượng Chước đứng ở bên cạnh cục đá, thân thể nghiêng về phía trước, cả người liền rơi xuống dưới.

    Nhìn hắn ngã xuống, cả người Phất Linh đều kinh sợ.

    Thậm chí đã quên luôn việc Phượng Chước vẫn luôn ngủ say ở địa phương này, rất có khả năng không sợ lửa.

    Phất Linh nhìn dung nham, có chút ngốc, nếu như là Phượng Chước chết, chẳng phải là là bị nàng hại chết?

    Cứ như vậy một lát, phía dưới trong dung nham vân có không động tĩnh, Phượng Chước vẫn không xuất hiện.

    Phất Linh đi đến nơi mà Phượng Chước ngã xuống, hô: "Phượng Chước."

    "Phượng Chước?"

    Ở trong tiếng kêu gọi của Phất Linh, Phượng Chước từ bên trong dung nham nhô đầu ra.

    Có lẽ là biết Phất Linh ở bên trên, Phượng Chước chậm rãi đi lên trên, động tác không lớn lắm, tựa như sợ bắn dung nham thương đến nàng.

    Phượng Chước nhìn nàng, mắt tím rực rỡ lấp lánh, sáng ngời dọa người.

    Phất Linh nhìn đến hắn không có việc gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Phượng Chước đi vòng đến một bên, rời xa Phất Linh, sau đó mới bò lên trên cục đá.

    Trên người Phượng Chước không có xuất hiện bất kỳ cái địa phương nào bị bỏng ào cả, liền quần áo cùng toác cũng không có gì tổn hại cả.

    Đi vào trong biển dung nham, một chút thương cũng không có.

    Phượng Chước đi đến bên người Phất Linh, duỗi tay đem nàng kéo tới bên cạnh, nhìn xem vết thương trên tay nàng, sau đó khom lưng đem Phất Linh ôm ngang bế lên.

    Bởi vì nàng ngay lập tức liền sẽ biến thành thịt người nướng.

    Tuy rằng đã còn không đụng chạm tới dung nham, nhưng trên thực tế sau khi vòng bảo hộ thiên lực biến mất, độ ấm nơi này vẫn rất cao khiến cho Phất Linh mất rất nhiều thể lực.

    Bên trong núi lửa, một người bình thường không có một chút gì linh lực trong thân thể, căn bản là không thể nào tồn tại đi ra ngoài.

    Phất Linh nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Chước, phát hiện hắn vẫn nhìn nàng như trước.

    Sau khi Phất Linh nhìn thẳng vào hắn một lát, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp.

    Phất Linh giơ tay, chỉ về phương hướng phía trước.

    Phượng Chước ngẩng đầu, theo tay của nàng mà nhìn lên.

    Nhìn một hồi lâu, Phất Linh mới thu hồi tầm mắt.

    Phượng Chước cũng thu hồi tầm mắt theo nàng.

    Phất Linh thấy Phượng Chước thu hồi tầm mắt, liền hướng dung nham ở bên cạnh đi đến, ở Phượng Chước vẫn đang nhìn chăm chú, vén lên ống tay áo, lộ ra một cánh tay trắng muốt.

    Ngón tay của nàng không thể chạm vào dung nham được, bằng không lát nữa cũng không có biện pháp dùng đến ngón tay.

    Vậy chỉ có thể dùng khửu tay đi chạm thôi.

    Ở lúc Phượng Chước nhìn chăm chú vào nàng, Phất Linh làm khửu tay của mình trầm vào trong dung nham.

    Còn không có đụng tới dung nham, cánh tay của Phất Linh liền đã đỏ lên.

    Nghiêng đầu, thấy Phượng Chước vẫn đang nhìn nàng thẳng lăng lăng, Phất Linh cắn chặt răng một cái, hạ quyết tâm, khửu tay của nàng nhanh chóng trầm vào trong dung nham.

    "Aa.."

    Đụng tới dung nham trong nháy mắt, Phất Linh đau đến hút một ngụm khí lạnh.

    Xác định Phượng Chước đã thấy được, Phất Linh trong nháy mắt đem tay của bản thân nâng lên.

    Mặc dù đung tới dung nham trước sau không có đến năm giây, khửu tay của nàng vẫn bị bỏng một mảng lớn, nhìn qua rất là đáng sợ.

    Phất Linh chịu đựng đau đớn trên cánh tay truyền tới, nhìn về phía Phượng Chước, chỉ chỉ dung nham, sau đó lại chỉ chỉ về chính mình: "Ta lưu lại ở nơi này, sẽ chết."

    Phượng Chước vẫn không nói chuyện, chỉ là vẫn cứ nhìn nàng.

    Phất Linh thấy phản ứng của hắn, liền không nói gì nữa.

    Đau nhức từ khuỷu tay truyền khắp toàn thân.

    Thân thể này vốn là ốm yếu, chịu nhiều lăn lôn như thế, Phất Linh có cảm giác nàng tùy thời sẽ ngất xỉu đi.

    Phượng Chước vẫn là không hiểu rõ.

    Nhìn dáng vẻ kia, chỉ có thể dùng cái biện pháp kia.

    Phất Linh thở nhẹ một hơi, giật giật tay phải đang đau nhức, bàn tay cùng tay trái dán sát lấy nhau, lấy dính một ít máu trên tay, sau đó dùng máu đi cầm lấy chuông bạc ở trên cổ tay trái.

    Nhưng mà còn không có đợi Phất Linh bắt được lấy chuông bạc, Phất Linh liền nhìn đến Phượng Chước có hàng động.

    Giống như những người khác ngủ say lâu ngày tỉnh dậy hành động ít nhiều gì cũng có chỗ không tiện, tựa như một người thật lâu không nói lời nào, lại mở miệng nói chuyện một lần nữa sẽ rất khó nói nên lời.

    Nhưng động tác của Phượng Chước lại không có nửa điểm chậm chạp không tiện, phi thường linh hoạt.

    Chỉ thấy hắn đứng lên, hai ba bước liền đi tới bên cạnh cục đá.

    "Phượng Chước, ngươi.."

    "Đừng!"

    Vào thời điểm Phất Linh nhìn thấy Phượng Chước muốn làm cái gì, nàng kinh hô ra tiếng, nhưng lại không kịp ngăn cản.

    Phượng Chước đứng ở bên cạnh cục đá, thân thể nghiêng về phía trước, cả người liền rơi xuống dưới.

    Nhìn hắn ngã xuống, cả người Phất Linh đều kinh sợ.

    Thậm chí đã quên luôn việc Phượng Chước vẫn luôn ngủ say ở địa phương này, rất có khả năng không sợ lửa.

    Phất Linh nhìn dung nham, có chút ngốc, nếu như là Phượng Chước chết, chẳng phải là là bị nàng hại chết?

    Cứ như vậy một lát, phía dưới trong dung nham vân có không động tĩnh, Phượng Chước vẫn không xuất hiện.

    Phất Linh đi đến nơi mà Phượng Chước ngã xuống, hô: "Phượng Chước."

    "Phượng Chước?"

    Ở trong tiếng kêu gọi của Phất Linh, Phượng Chước từ bên trong dung nham nhô đầu ra.

    Có lẽ là biết Phất Linh ở bên trên, Phượng Chước chậm rãi đi lên trên, động tác không lớn lắm, tựa như sợ bắn dung nham thương đến nàng.

    Phượng Chước nhìn nàng, mắt tím rực rỡ lấp lánh, sáng ngời dọa người.

    Phất Linh nhìn đến hắn không có việc gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Phượng Chước đi vòng đến một bên, rời xa Phất Linh, sau đó mới bò lên trên cục đá.

    Trên người Phượng Chước không có xuất hiện bất kỳ cái địa phương nào bị bỏng ào cả, liền quần áo cùng toác cũng không có gì tổn hại cả.

    Đi vào trong biển dung nham, một chút thương cũng không có.

    Phượng Chước đi đến bên người Phất Linh, duỗi tay đem nàng kéo tới bên cạnh, nhìn xem vết thương trên tay nàng, sau đó khom lưng đem Phất Linh ôm ngang bế lên.
     
    Hồng Y cô nươngBụt.. thích bài này.
  10. Cuulinh17

    Bài viết:
    0

    Chương 8: Nhìn thấy nàng không chết, có phải rất khiếp sợ không?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bị Phượng Chước lấy phương thức ôm công chúa ôm lên, Phất Linh hơi kinh ngạc, còn chưa kịp nói chuyện, liền nhìn thấy quanh thân Phượng Chước léo lên hồng mang nhàn nhạt.

    Hồng mang ngưng tụ thành một cái tiểu kết giới, đem Phất Linh bao phủ kín kẽ từ đàu đến chân, liền cả tóc cũng không bỏ sót.

    Phượng Chước ôm nàng, dưới chân khẽ động, cả người bỗng nhiên bay lên, đi về phương hướng miệng núi lửa.

    Đản Đản trầm mặc một hồi lâu: "Chủ nhân, người không cần biến thanh thịt người nướng."

    Phất Linh đau đến mồ hôi lạnh bốc lên từng đợt, đầu choang váng không chịu được, nên không cùng Đản Đản nói chuyển, hơi híp mắt nhìn Phượng Chước.

    Tốc độ của Phượng Chước rất nhanh.

    Phất Linh chẳng qua là hơi thất thần một lát, thời điểm hồi thần lại, đã ở trên không trung.

    Bởi vì núi lửa phun trào, nơi này khói giày đặc cuồn cuộn.

    Phượng Chước cúi đầu nhìn xuống mặt đất, thời điểm nhìn thấy trên mặt đất có dung nham, mày nhíu lại, sau đó ôm Phất Linh đi về phương hướng không có dung nhan.

    Chi đến khi rời dung nham thật xa, xác định hoàn toàn không có gì, Phượng Chước mới ôm Phất Linh đặt xuống đất.

    Xuống đến mặt đất, Phượng Chước liền đem Phất Linh từ trong lòng ngực buông ra.

    Hai chân đạp ở trên mặt đất mang đến cảm giác thực sự tốt.

    Nề hà thân thể thực suy yếu, cộng thêm đau nhức trên thân còn chưa tiêu trừ với lại đầu choáng váng, dưới chân Phất Linh mềm nhũn, cả người hướng trên mặt đất mà ngã xuống.

    Phượng Chước thấy nàng té xuống đất, đôi tay vô ý thức đưa ra tiếp được nàng.

    "Cảm ơn." Cho dù biết Phượng Chước không nghe hiểu, Phất Linh vẫn là vô ý thức nói.

    Phượng Chước nhìn mặt đất, lại nhìn Phất Linh, sau đó dựa theo tư thế trước đó, đem Phất Linh ôm lên, không chịu buông tay.

    Phất Linh hơi sửng sốt một chút, sau đó tựa đầu vào trong ngực Phượng Chước, khóe môi không nhịn được mà câu lên.

    Chẳng nhẽ đây là sợ đem nàng quăng ngã sao?

    Phất Linh mặc dù cảm thấy buồn cười, nhưng không có cự tuyệt.

    Nàng bây giờ vẫn duy trì được tỉnh táo đã là kỳ tích rồi.

    Nếu thật muốn tự mình bước đi, đoán chừng đi không được bao xa sẽ ngã xuống đi.

    Tay phải tự nhiên rủ xuống, Phất Linh dùng tay trái giật giật quần áo Phượng Chước, sau đó chỉ về một phương hướng.

    Phượng Chước nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào phương hướng Phất Linh chỉ một hồi, sau đó ôm nàng đi về hướng đó.

    Phất Linh thấy hắn hiểu ý minh, buông tay nắm lấy quần áo hắn ra.

    Phượng Chước ôm Phất Linh đi thật lâu.

    Từ lúc mặt trời chói chang, đến lúc bầu trời đầy sao.

    Mấy lần Phất Linh kém một chút liền hôn mê, đều cố gắng cắn răng kiên trì.

    Nàng sợ nàng mà hôn mê, không biết Phượng Chước sẽ mang nàng đến địa phương nào.

    Phất Linh một mực chịu đựng không hôn mê.

    Phượng Chước ôm Phất Linh, dựa theo phương hướng nàng chỉ mà đi.

    Vào thời điểm trời tờ mờ sang, Phất Linh nghe được có người gọi nàng.

    "A Linh!"

    "Diệp Tam tiểu thư.."

    "Phất Linh!"

    Các loại thanh âm đan xen vào một chỗ, để đầu Phất Linh có chút đau.

    "Phượng Chước." Phất Linh giật nhẹ y phục của hắn.

    Phượng Chước dừng lại, cúi đầu nhìn nàng.

    Phất Linh ngay tại lúc hắn dừng lại, chỉ chỉ về phía mặt đất.

    Phượng Chước nhìn thấy nàng chỉ mặt đất, lông mày nhăn lại.

    Phất Linh thấy hắn nhíu mày, cười cười làm cái động tác.

    Phất Linh phát hiện, Phượng Chước mặc dù đối cái gì cũng đều không hiểu, nhưng mỗi lần nàng biểu đạt ý tứ hắn sẽ sững sờ một lát sau đó sẽ hiểu ra, phi thường thông minh.

    Một ngày một đêm qua, Phất Linh trong lòng có một chút ý nghĩ.

    Nàng muốn mang hắn về nhà.

    Dẫn hắn trở về, để người dạy hắn, ít nhất có thể để hắn hiểu được ý tứ của người khác cùng với biết biểu đạt ý nghĩ của minh, có thể câu thông với người khác như binh thường.

    Xem như hồi báo ân tinh hắn mang nàng ra khỏi núi lửa.

    Trong đầu Phượng Chước không có nhiều suy nghĩ như Phất Linh, còn đang một mực xoắn xuýt có hay không đem nàng buông xuống.

    Phất Linh cũng không thúc giục, mang theo ý cười nhìn xem hắn.

    Cuối cùng, Phượng Chước lựa chọn buông xuống.

    Nhưng không phải triệt để buông xuống, hắn tay còn nắm lấy tay trai của Phất Linh, sợ nàng ngã sấp xuống.

    Phất Linh không để ý, đứng tại chỗ, chờ người phía trước tìm đến.

    Nghe thanh âm, nhị ca cũng ở đây.

    Không biết Bạch Khinh Yên cùng hoàng tử còn có những cái ăn trơi trác táng hoàn khố kia có ở đây hay không?

    Nếu như ở, thấy được nàng không chết, có phải rất khiếp sợ hay không?

    Đằng trước dần xuất hiện tám người.
     
    Hồng Y cô nương thích bài này.
  11. Cuulinh17

    Bài viết:
    0

    Chương 9: Chuyện lần này sẽ không chỉ như vây.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phất Linh liếc mắt liền thấy đi đằng trước là một nam tử trẻ tuổi đang sốt ruột đi đến.

    Là nhị ca của nàng, Diệp Minh Hiên.

    "Nhị ca!" Phất Linh nhìn thấy hắn, muốn giơ tay vẫy vẫy, nhưng là tay trai bị nắm, tay phải bị thương.

    Cũng may không cần Phất Linh phất tay, người bên kia liền nhìn thấy nàng.

    Diệp Minh Hiên vừa nhìn thấy nàng, tăng nhanh tốc độ chạy tới..

    "A Linh, ngươi đi đâu vậy?"

    "Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị thương rồi?"

    "Nhị ca, ta không sao." Phất Linh nhìn xem Diệp Minh Hiên, cười nói một câu, sau đó ánh mắt vượt qua người hắn, rơi vào những người đang đứng ở đằng sau.

    Bên trong mấy người kia, có Bạch Khinh Yên.

    Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Bạch Khinh Yên nháy mắt trở nên trắng bệch.

    Sao.. làm sao vẫn còn sống?

    Nàng không phải đã bảo những người kia phải giết chết nàng hay sao?

    "A Linh, ngươi.." Diệp Minh Hiên không có phát hiện ánh mắt Phất Linh đang nhìn ai, đang khiếp sợ nhìn nàng.

    Ngữ tốc bình thường, ngữ điệu nhẹ nhàng, thần sắc cùng người bình thường không có gì khác biệt, cái này..

    Đây là biểu hiện của người bình thường, tuyệt đối không phải biểu hiện của một người ngu ngốc!

    Phất Linh thu tầm mắt lại, nhìn xem hắn nhẹ giọng nói: "Nhị ca, trước tiên đừng nói chuyện, trở về nói cho ngươi."

    Trong lòng Diệp Minh Hiên thấp thỏm bồn trồn không ngừng, có chút hoảng hốt nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía Phượng Chước bên người Phất Linh.

    Vừa rồi Diệp Minh Hiên liếc mắt liền thấy hắn.

    Cảm giác tồn tại quá mạnh, muốn coi nhẹ hắn đều không làm được.

    Nhưng bởi vì quá lo lắng cho Phất Linh, Diệp Minh Hiên cũng không nghĩ nhiều.

    Lúc này..

    Diệp Minh Hiên ánh mắt nhìn hướng xuống, đến khi nhìn đến hai người hai tay tướng dắt liền triệt để cứng đờ.

    Phất Linh tự nhiên là phát hiện Diệp Minh Hiên không thích hợp, nhưng không giải thích nhiều, mỉm cười nhìn xem mấy người Bạch Khinh Yên đang đến gần.

    "Phất Linh, ngươi đi đâu vậy?" Một cô nương nhìn Phất Linh, bất mãn nói: "Ngươi biết hay không chúng ta một ngày một đêm này đều đang một mực tìm ngươi?"

    Một người khác nói theo: "Linh thú đột nhiên xuất hiện, bọn ta vội vàng đối phó Linh thú xong mệt mỏi không chịu được, hết lần này tới lần khác còn muốn đi tìm ngươi, ngươi có thể để chúng ta bớt lo một chút hay không?"

    Diệp Minh Hiên còn đang cứng đờ nghe mấy người nói như thế, quay đầu nhìn về phía mấy người, cười lạnh nói: "Linh thú đột nhiên xuất hiện sao?"

    "Quên lão sư đã kiểm tra rồi? Địa phương chúng ta nghỉ ngơi có cất giấu dược làm Linh thú phát tình." Diệp Minh Hiên nghiêm nghị nói: "Linh thú đột kích, tất cả mọi người đều ở, riêng muội muội ta không thấy, là ngoài ý muốn hay là cố ý, trong lòng các ngươi hiểu rõ ràng, chuyện lần này tuyệt sẽ không cứ bỏ qua như thế."

    "Ta mặc kệ là các ngươi ai muốn hại muội muội ta, chỉ cần ta tìm ra, ta tuyệt đối đem hắn làm thịt cho thú ăn!"

    Lời này vừa nói ra, Bạch Khinh Yên rùng mình một cái.

    Nhưng rất nhanh, Bạch Khinh Yên trong liền yên ổn lại.

    Thời điểm Phất Linh bị đánh ngất xỉu, căn bản không thấy được nàng.

    Tra không đến được nàng nơi này.

    Nghĩ như vậy, Bạch Khinh Yênlại lấy trở về tự tin, nhìn Phất Linh ân cần nói: "Phất Linh, ngươi có bị thương hay không?"

    Phất Linh như cười như không cười nhìn xem nàng.

    Bạch Khinh Yên đối đầu biểu tình tự tiếu phi tiếu của nàng, trong lòng dâng lên một cỗ bất an.

    Không đúng, biểu tình của Phất Linh không đúng!

    Nhìn thần sắc Phất Linh, Bạch Khinh Yên chỉ cảm thấy một cỗ ý lạnh từ lòng bàn chân chạy lên tận trán.

    Đây không phải là biểu tình của một người ngu dại nên có.

    Bạch Khinh Yên vừa mới tìm trở về sự tự tin dưới cái nhìn chăm chú của Phất Linh liền biến mất, ngay cả sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch.

    Nhìn Phất Linh, trong lòng Bạch Khinh Yên không biết vì sao toát ra một loại ý nghĩ.

    Nàng biết.

    Phất Linh biết là nàng để người đánh nàng ngất xỉu!

    Không biết vì cái gì, Bạch Khinh Yên có cảm giác như vậy.

    Đồng thời cảm giác kia ngay lúc Phất Linh đang nhìn chăm chú nàng trở nên càng ngày càng mãnh liệt.

    Ánh mắt kia phảng phất có thể nhìn thấu đến hết thảy.

    Bạch Khinh Yên bị Phất Linh nhìn chăm chú bức cho lui về sau hai bước.
     
    Hồng Y cô nương thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...