/em không tin/ Em không tin một cuộc đời dài thế rốt cuộc lại chỉ là những đoạn trường nhiều lắm những thương đau trải ra từ chia ly, mà không chắc rằng liệu có rải rác được bao phần hạnh ngộ, hoan hỉ. Là khi em biết bi thương thậm chí đã khảm sâu vào tận trong giọng nói, tiếng cười, lời ca. Hát em nghe một bản nhạc mà có lẽ là tự tay ai viết tặng cho người mà sao em nghe thấy nỉ non, bi ai rót vào tận trong xương tủy. Nếu hạnh phúc là quá đỗi gian truân vậy cầu bình an có bù vào được trọn vẹn, để những ngày tháng còn lại ở chốn nhân gian lắm bụi trần này, vết thương khép miệng, thương tổn thôi không rướn mình trỗi dậy rưng rức những đêm đen. Rằm tháng Mười. Khi đó trăng sẽ rất sáng và tròn. Trăng ơi, có thể nào chảy trôi đi vài miền kí ức không vui để tắm mát một tuổi thơ đã mất, tìm lại một cố đình vững chãi để dìu dắt và chở che cho một đời thừa thãi những tang thương? 08.24.21 K chưa tỉnh lại.