Truyện Ngắn Khi Tôi Hối Hận Thì Đã Quá Muộn Màng! - LanHạnh. SKY

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi lanhanh, 16 Tháng sáu 2021.

  1. lanhanh Lanhanhsky

    Bài viết:
    9
    Khi Tôi Hối Hận Thì Đã Quá Muộn Màng!

    Tác giả: Lanhanh

    Thể loại: Truyện ngắn

    * * *

    Cuộc sống không ai biết trước được điều gì sẽ đến, sẽ quấn ta theo để khi xảy ra rồi hối hận, đến không nói thành lời.. dẫu anh có trách mắng, dẫu anh có nói tất cả lỗi tại tôi.. hay anh giận tôi đến không muốn nhìn tôi đi chăng nữa, thì tôi cũng vẫn yêu anh, vẫn muốn anh quay về bên mẹ con tôi cho vơi đi nỗi buồn tủi. Buồn, khóc, nhớ, thương.. tất cả giờ chỉ là những dòng nước mắt lăn dài trên gò má ướt đẫm vai con.

    [​IMG]

    Hối hận muộn màng

    Những cơn gió se lạnh đầu mùa đã tràn về làm lòng tôi càng nôn nao, trong căn nhà trống vắng, chỉ mình tôi ngôi bên con mà lòng quặn thắt. Nếu có thể trở lại ngày ấy chắc tôi sẽ không đi làm sớm thế, sẽ ở bên con nhiều hơn, sẽ chăm con tốt hơn.. nhìn con nằm ngủ mà lòng tôi nghẹn ngào, nước mắt trực rơi trên khóe my.

    Ngày ấy, tôi và anh biết nhau khi 2 đứa học gần trường trên, tôi học cao đẳng còn anh học đại học, chúng tôi bằng tuổi nhau nên cũng rất vô tư, thủa mới quen tôi là đứa gầy nhon, ốm yếu, mẹ bảo học nhanh về xin việc ở quê cho đỡ vất vả, trên đây nhà cửa phải thuê tốn kém lắm, một mình sống xa nhà bố mẹ không yên tâm chút nào, vả lại nhà tôi có mỗi hai chị em gái nên bố mẹ tôi muốn tôi về nhà cho có chị có em.

    Nhưng cái duyên, cái số đến anh và tôi yêu nhau trong thời điểm tôi sắp ra trường, không muốn rời xa anh nên tôi ở lại Hà Nội để kinh doanh, Hà Nội vốn là nơi tấp nập đông người ai lên đây cũng muốn ở lại hòa cùng cuộc sống nhộn nhịp ấy, tôi cũng vậy.

    Đến 27 tuổi tôi mới lên xe hoa về nhà chồng, hai đứa quyết định bám trụ lại Hà Nội. Gia đình tôi đã nhờ người xin việc cho anh bên công ty chuyên về đo đạc cũng may anh học khá nên biết việc được cân nhắc.

    Ngày tháng trôi qua 2 năm sau chúng tôi sinh được thằng nhóc kháu khỉnh cuộc sống gia đình tôi êm đềm hạnh phúc, tuy do đặc thù nghề nghiệp nên chồng tôi vẫn thường xuyên phải đi công tác xa nửa tháng có khi một tháng mới về nhưng tình cảm chúng tôi vẫn thắm thiết mặn nồng.

    Vợ chồng tôi bàn nhau tiết kiệm tiền để mua đất xây nhà cho đỡ phải đi thuê mỗi năm cũng mất kha khá tiền, anh bảo tôi đưa con về quê cho bà ngoại chăm sóc giùm cho đỡ vất vả không phải thuê người trông nom cháu, cũng đỡ đi được một khoản.

    Rồi ngày tháng mong chờ cũng đến vợ chồng tôi tìm được mảnh đất, nơi đây cũng yên tĩnh không ồn ào như ngoài phố, vay mượn thêm của họ hàng, bạn bè thân thích cũng đủ để chúng tôi xây căn nhà để ở, dù nho nhỏ nhưng cũng quá mãn nguyện rồi. Tin vui chưa hết, lại có tin vui mới, anh và gia đình biết tin tôi mang thai đứa thứ hai. Bố mẹ chồng tôi bảo ít nhất hai chúng tôi cũng phải sinh hai đứa để sau này có anh có em cho vui cửa vui nhà, lúc ấy tôi tưởng chừng hạnh phúc vô bờ bến.

    Đúng là ông trời không cho ai tất cả, số phận thật nghiệt ngã đến với gia đình tôi. Con tôi 6 tháng tuổi đã phải nhập viện mổ tới 3 lần vì bị tụ máu não, giờ không còn lành lặn nữa!

    Hôm xảy ra chuyện cũng chỉ vì tôi muốn nhanh chóng trở lại làm việc, cho chồng tôi đỡ vất vả, sau 6 tháng tôi quyết định gửi con ở nhà bên có bà trông trẻ giúp mỗi tháng trả bà tiền như những đứa trẻ khác, lúc đó anh có ngăn tôi, anh bảo con còn nhỏ quá không có người nhà trông gửi người lạ sợ họ chăm không được chu đáo, nhỡ có gì xảy ra thì biết làm thế nào. Nhưng tôi đã không nghe anh!

    Tôi gửi bé được 2 ngày, buổi sáng hôm ấy tôi thấy lòng nóng như lửa đốt chưa kịp gọi điện về hỏi bà trông trẻ xem bé thế nào, bé có ngoan không, thì đầu dây bên kia bà đã gọi cho tôi bà bảo cháu về nhanh đi thằng bé làm sao cứ khóc hoài.. Linh cảm chuyện không hay tôi dặn bà mang cháu vào bệnh viện gần nhất giúp, rồi tôi qua đó luôn.

    Tôi chạy ra bắt xe taxi vào viện, lúc nhìn thấy con tôi trực khóc, mặt mày thằng bé tím tái, bác sỹ kiểm tra và chuyền dịch cho cháu mà vẫn chưa phát hiện ra cháu làm sao, gia đình tôi đã quyết định chuyển con vào bệnh viện nhi để điều trị. Khi tìm ra bệnh Bác sỹ gọi vợ chồng tôi vào trao đổi yêu cầu cần mổ cho cháu gấp.. Đến giờ tôi vẫn không sao quên được hình ảnh con tôi lúc ấy.

    [​IMG]

    Khi trông trẻ bà không để ý đến cháu đã làm con tôi ngã đầu tụ máu. Thấy bé khóc bà sợ quá bế con tôi chạy tới chạy lui kiểm tra mà không đưa ngay vào bệnh viện nên mới xảy ra sự tình này. Chưa đầy một tuổi con tôi đã phải vào bệnh viện mổ đến 3 lần, giờ tôi biết trách ai đây? Anh đã mắng tôi rất nhiều, bao nhiêu tiền của lúc đó dồn vào cho con cũng không đủ.

    Để đến giờ tôi nghẹn lời khi mọi người hỏi thăm con, nhìn con ngủ mà sâu thẳm trái tim tôi quặn đau.. như những đứa trẻ khác giờ đã nô đùa còn con tôi, mỗi ngày đều phải tới lớp thiểu năng để học, đôi mắt đờ đẫn, chân tay gồng cứng hơn 3 tuổi con vẫn còn phải ẵm bế. Anh buồn nhiều có ngày về rất muộn, không nói với tôi điều gì, tôi biết tất cả là lỗi của tôi không thể trách anh được. Giá như được trở lại ngày ấy tôi sẽ không nghe theo lý trí, mà nghe theo con tim mình, tôi sẽ nghe lời anh.. để con tôi được khỏe mạnh, chạy nhảy tung tăng như những đứa trẻ khác. Ngoài kia từng cơn gió lạnh tràn về như thấu hiểu tâm can, chúng nô đùa trên những cành lá muốn nói với tôi nhiều điều. Và tôi ước chỉ một lần ước thôi!..

    Hết. /.
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng sáu 2021
  2. lanhanh Lanhanhsky

    Bài viết:
    9
    Mình đã sửa xong rồi, xem giúp mình với
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...