Truyện Ngắn Cá Chép Hóa Rồng - Tình Ái Tại Sao Hơn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Gill, 24 Tháng bảy 2021.

  1. Gill

    Bài viết:
    6,243
    Truyện: Cá chép hóa rồng

    Tác giả: 情何以甚 (Tình Ái Tại Sao Hơn)

    Người dịch: Chiết Tẫn Xuân Phong

    [​IMG]

    Lưu ý: Tên tác giả edit chưa hẳn chính xác, sẽ chỉnh sửa lại sau.

    Cuối xuân, cá chép xum lại thành đàn vượt qua hồ Giang Dược bơi đến, điểm đích của chúng là Long Môn. Từ xưa kể lại, vượt qua Long Môn, cá chép có thể thay xương đổi thịt, siêu phàm hóa rồng.

    Lúc này đây, Nguyệt Nha cô nương vẫn thường đến bên bờ sông. Nàng rất thích cười, khi cười lên đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, vì thế mọi người mới gọi nàng là Nguyệt Nha cô nương.

    ** Nguyệt Nha: Nguyệt nha trong tiếng Trung là trăng lưỡi liềm.

    Mỗi chú cá chép bơi đến đây đều sẽ đập đập vây, ngoi đầu lên mặt nước, Nguyệt Nha cô nương sẽ bế chú cá chép đó lên, sau đó nhẹ nhàng đặt trên trán chú cá một nụ hôn, cổ vũ dũng khí và chúc phúc cho chúng. Trong thôn có một phụ nhân thường cười trộm sau lưng nàng ấy, cười Nguyệt Nha thân là một đại cô nương, không có chuyện gì làm liền đi cổ vũ cho một đám cá, không phải đồ ngốc thì là gì?

    ** Phụ nhân: Người phụ nữ đã có chồng

    Từ khi còn nhỏ xíu, Nguyệt Nha cô nương đã làm chuyện này. Năm đó khi nàng 3 tuổi, cha nàng đã dẫn nàng đến đây xem cá chép vượt Long Môn. Phàm nhân đương nhiên sẽ không nhìn thấy được Long Môn, nhưng Nguyệt Nha vẫn có thể thấy một trời cá chép, rơi xuống như mưa.

    Chúng chà mình vào mặt nước, va vào vách bờ, quệt vào đá ngầm. Giây trước vẫn còn tung tăng vui vẻ, giây sau đã hồn bay phách lạc. Có những con may mắn chưa bị ngã chết, thì cũng trầy da tróc vảy, đau đớn không chịu nổi.

    Cha nói, đây đều là những con cá chép thất bại. Vượt Long Môn là cú bật cả đời đối với tương lai của chúng, phải vượt qua được, mới có thể hóa rồng. Nếu không qua được, vậy đây cũng là số phận cuối cùng.

    Nguyệt Nha cô nương hỏi cha:

    "Vậy tại sao bọn chúng nhất định phải vượt Long Môn ạ?"

    Cha nói:

    "Bởi vì chúng là cá chép."

    Cha nói:

    "Bởi vì ta là nam nhân."

    Nghe nói, thế giới bên ngoài chiến tranh loạn lạc, bốn phương khói lửa, thiên hạ chỉ còn Đào Nguyên thôn nơi đây là an yên. Nhưng cha nàng vẫn rời đi, để lại tiền và lương thực đủ cho nàng sinh sống.

    Cha nàng không còn trở về nữa.

    Thế nhưng cô nương Nguyệt Nha nhỏ bé vẫn đến bên sờ sông đợi cha, đợi mãi đợi mãi, cho đến tận bây giờ. Nàng dường như đã hiểu được ánh mắt cha lúc đó, dường như cũng đã hiểu được cuộc đua của cá chép. Vì thế, nàng bắt đầu chúc phúc cho mỗi chú cá chép, trao cho chúng dũng khí cho lần xung phong cuối cùng. Cứ thế cho đến bây giờ.

    Đám cá chép như cũng dần dần quen thuộc với Nguyệt Nha, trước khi vượt Long Môn sẽ nhận lấy chúc phúc của nàng, dần dần lại giống như trở thành một kiểu nghi thức.

    Nguyệt Nha cô nương trước nay không hề có yêu cầu gì, vẫn luôn âm thầm chúc phúc cho chúng.

    Nhưng lần này lại khác.

    Người trong thôn đều nói, Đào Nguyên thôn gần đây có một con ác long tới. Rất hung bạo, rất ác độc. Trong thôn đã liên tiếp mưa tận 3 tháng, tất cả những ngôi nhà trong thôn đều ẩm ướt hết. Có người nói hắn nhìn thấy trong đám mây đen lượn lờ một cái đuôi rồng màu vàng.

    Trương đại thúc đang thì ăn cơm, con chó săn của nhà đó lại trơi từ trên trời rơi xuống, ngã chết ngay trong sân. Vợ Trương đại thúc còn thề với trời là đã nghe thấy tiếng rồng ngâm. Đến cả bản thân Nguyệt Nha cô nương cũng phát hiện con lợn trắng mập mạp nhà bà Lý bị thiêu đen thui một đống ở trước cửa nhà mình. Người trong thôn vô cùng sợ hãi, nhưng lại chẳng có cách nào với con ác long kia.

    Phàm nhân làm sao có thể chống đối lại thần thú kia chứ?

    Nguyệt Nha cô nương ở bên hồ nhẹ nhàng hôn chú cá chép, lại nhỏ giọng nói:

    "Mày phải cố lên nhé, nhất định phải vượt qua Long Môn, sau đó phải làm một con rồng tốt bụng chính trực, giúp mọi người đuổi ác long đi nhé."

    Cá chép vẫy vẫy đuổi, nhận được cổ vũ tiếp tục xuất phát. Nàng đều cầu cứu mỗi con cá chép như vậy, nàng thực sự rất muốn giúp đỡ cho những nông dân cần cù, chất phác kia.

    Nếu như là cha, chắc chắn cha sẽ có cách nhỉ?

    Nhớ đến cha, Nguyệt Nha cô nương lại vui vẻ xinh đẹp cười lên, nàng đưa đôi tay nhỏ trắng trẻo nõn nà ra, muốn bế chú cá chép tiếp theo thì đột nhiên khựng lại. Trước mặt nàng xuất hiện một sinh vật kì lạ, sừng hươu, đầu bò, môi lừa, mắt tôm, tai voi, vảy cá, râu dài, thân rắn, chân phượng.

    Tuy rằng nó chỉ cỡ thân rắn, nhưng cũng quá rõ ràng.

    Là rồng!

    Gần đây trong thôn xuất hiện một con rồng, chính là con ác long kia. Nguyệt Nha cô nương bị dọa sợ chết khiếp, tay che miệng, mắt to đen láy trừng lớn. Nàng chỉ có thể thầm cầu khẩn, mong sao ác long này không nghe thấy lời ước nguyện kia của nàng. Nhưng đó đương nhiên là vô ích. Rồng rất tức giận. Mũi rồng không ngừng thở ra hai luồng khí trắng. Những con cá chép xung quanh hệt như tên bắn khỏi cung, vèo vèo vèo chạy ra xa.

    Ngài ngoi đầu lên, nhào ra khỏi mặt nước, thân mình bỗng chốc lớn lên, bay lượn trong không trung, đuôi rồng dài thật dài đến nỗi nhìn không rõ. Nguyệt Nha cô nương tay chân luống cuống đứng bên bờ, không biết làm thế nào cho phải, chỉ nhìn thấy đầu rồng chậm rãi từ đám mây cúi xuống, hai sợi râu rồng theo gió đua đưa, hai con ngươi màu vàng, khí thế cao quý, uy nghiêm. Ngài chầm chậm lên tiếng, âm thanh nghe như sấm đánh trời xuân, trong không trung rung chuyển.

    Rồng nói:

    "Ta sao lại không chính trực? Sao ta lại không phải rồng tốt? Không phải nàng thích mưa à? Không phải nàng sợ con chó đó sao? Không phải nàng thích ăn thịt heo nướng hả?"

    Rồng không thể khống chế nổi cơm tức giận trong lòng nữa, đầu sáp đến trước mặt Nguyệt Nha:

    "Ta con mẹ nó cũng từ con sông này mà ra cả, sao nàng lại không hôn hôn ta?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...