Nguyệt Ảnh Vân Hoa - ThienLamSagittarius Lời giới thiệu: Triệu Ngọc Cẩn, một nữ học sĩ trẻ tuổi, xuyên không từ hiện đại về thời Vân quốc, một triều đại thịnh trị nhưng ẩn chứa đầy âm mưu thâm sâu. Nàng tỉnh lại giữa rừng trúc xanh rì, chỉ mang theo trí tuệ lịch sử từng nghiên cứu và một bức thư cổ thần bí. Giữa chốn hậu cung nhiều tranh đoạt, triều đình phân tranh, và giang hồ nổi sóng ngầm, Ngọc Cẩn phải vận dụng trí thông minh và bản lĩnh để giữ vững chính mình. Vô tình nàng gặp Vân vương Mộ Dung Viêm, người nắm giữ bí mật thiên cổ và dường như đã chờ đợi nàng suốt một đời. Khi mặt trăng nghiêng về phương Vân, định mệnh hé lộ tấm màn che phủ lịch sử. Là duyên trời định, hay một âm mưu kéo dài cả ngàn năm?
Chương 1: Mộng Ảnh Vượt Thời Không Gió chiều tháng tám phả nhẹ qua những tán cây phủ đầy xác lá vàng. Ngọc Cẩn ngồi một mình trong căn phòng nhỏ của khu ký túc xá đại học. Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ vẽ lên khuôn mặt nàng nét u uẩn mà chính nàng cũng chẳng giải thích nổi. Cô gái năm ba ngành lịch sử cổ đại, với đôi mắt luôn chất chứa câu hỏi về những thời khắc đã qua, dạo gần đây lại thường xuyên mơ thấy một hồ nước lạ - giữa trăng sáng vằng vặc, và một bóng nam nhân đứng trong sương. Hôm nay, nàng dự định đi một chuyến đến chùa Vân Mộng - nơi từng xuất hiện trong thư tịch cổ của triều Vân, một vương triều bị lịch sử che lấp. Ngọc Cẩn khao khát tận mắt thấy di tích còn sót lại, như một cách níu lấy mảnh ghép ký ức mờ nhạt lạ kỳ trong giấc mơ. Sau chặng đường dài bằng xe bus và đi bộ qua sườn núi, nàng đến chùa Vân Mộng khi trời đã ngả sang chiều. Chùa gần như hoang phế, chỉ còn vài tượng đá phủ rêu phong. Đúng lúc nàng định quay về thì một cơn gió mạnh quét qua. Trăng bất ngờ ló ra, sớm hơn thường lệ. Dưới ánh trăng đó, hồ nước sau chùa phản chiếu một hình ảnh - giống hệt giấc mơ nàng từng thấy. Nàng tiến lại, bàn tay vô thức chạm vào mặt nước. Và rồi, thời gian như đóng băng. Một vòng xoáy ánh sáng bùng nổ, cuốn nàng vào giấc mộng không lối thoát. Ngọc Cẩn tỉnh lại giữa rừng tre - không điện thoại, không hành lý. Trên người nàng là y phục màu trắng thêu hình vân nguyệt, tay đeo vòng ngọc khắc chữ lạ. "Nàng là ai? Sao lại có mặt tại lãnh địa của Vân quốc?" - Một giọng nam cất lên, trầm ấm mà uy nghi. Nàng ngước lên, đối diện một nhóm kỵ binh. Dẫn đầu là một nam nhân áo giáp bạc, tóc dài buộc cao, ánh mắt như xuyên thấu hồn người. Vị ấy chính là Vân Vương - người mà nàng đã nhiều lần thấy trong mộng nhưng chưa từng biết tên. Trước sự nghi ngờ, nàng cố tìm lời giải thích. Nhưng chính bản thân cũng không hiểu sao lại đến đây, giữa khung cảnh y như truyện cổ. Vân Vương không tin lời nàng, nhưng ánh mắt chấp chứa nhiều hơn sự ngờ vực - có một nét gì đó.. quen thuộc. Ngọc Cẩn bị đưa về thành Vân Châu, giam lỏng trong viện Cẩm Y để điều tra. Nàng bắt đầu học cách thích nghi: Ghi nhớ các quy tắc cung đình, học nói theo cách người nơi này, và tìm manh mối về sự dịch chuyển thời gian. Những đêm đầu tiên, nàng mơ thấy những lời gọi bí ẩn: "Nguyệt ảnh.. số phận ngươi đã được chọn." Sự việc kỳ lạ bắt đầu xảy ra: Nàng đọc sách cổ cực kỳ nhanh, ghi nhớ cả chữ Hán Nôm lẫn biểu tượng triều đại Vân như đã từng sống trong đó. Vị trưởng quan chép thư kinh ngạc: "Tiểu thư như được trời ban trí nhớ cổ." Một buổi sáng, có người đến triệu nàng vào cung - người đó là một thị vệ áo đen, đôi mắt sắc như chim ưng. "Ngọc Cẩn, Hoàng hậu mời tiểu thư dự yến Ám Hương. Nếu từ chối.. hậu quả sẽ rất tệ." Nàng biết, đây là điểm khởi đầu cho một chuyến hành trình không thể quay đầu. Mảnh ghép đầu tiên của bức tranh vận mệnh đã được đặt xuống. Trong lòng vang lên một câu hỏi: "Nếu đây là giấc mộng.. thì ai là người mơ?"
Chương 2: Viện Cẩm Y và Cái Nhìn Đầu Tiên Cẩm Y viện là nơi dành cho những nữ nhân vừa nhập cung - không thuộc hậu cung nhưng cũng không là nô tỳ hèn hạ. Vị trí ấy cho phép họ vừa học tập lễ nghi, vừa bị theo dõi từng bước đi. Với Ngọc Cẩn, nơi này chẳng khác gì một chiếc lồng bạc, đẹp đẽ nhưng đầy rình rập. Nàng được cấp một gian phòng nhỏ nằm phía tây viện, đối diện hồ sen lặng lẽ. Người hầu gọi nàng là "tiểu thư," nhưng ánh mắt họ lại không giấu nổi sự cảnh giác. Ngay đêm đầu tiên, khi ánh trăng vừa lên cao, nàng nghe tiếng bước chân sau sân. Ngọc Cẩn nhẹ nhàng bước ra, nép vào góc hành lang, nhìn thấy một bóng người áo xanh đang cắm một vật gì đó dưới tảng đá trước cây mai cổ thụ. Vừa định tiến đến thì có giọng nói vang lên sau lưng: "Nơi này ban đêm không cho ra khỏi phòng. Tiểu thư muốn sớm bị đuổi sao?" Nàng giật mình quay lại, thấy một nữ nhân dáng nhỏ nhắn, mặt mũi thanh tú, đôi mắt sắc như chim hạc. Người đó tên là Lục Anh - nữ quan nội viện, thông minh, kín đáo, nhưng ánh mắt nàng lại không giấu được sự hứng thú lạ lùng với Ngọc Cẩn. Buổi sáng hôm sau, Cẩn được đưa đến lớp học lễ nghi dưới sự giám sát của Quan Phó Tế - một phụ nữ lớn tuổi, nghiêm khắc. Nàng học cách bưng trà, cúi chào đúng độ, đi đứng như mây nước. Các nữ quan khác thường xuyên nhìn nàng như vật thể lạ - chẳng ai biết rõ xuất thân, và việc được Vân Vương đích thân đưa vào cung càng khiến sự hoài nghi tăng lên. Trong một lần được giao chọn sách từ thư thất phía sau viện, Cẩn bắt gặp một quyển sách cổ bọc da, không có tên. Khi mở ra, nàng giật mình: Đó là văn tự Vân quốc cổ - dạng chữ mà chỉ người chuyên nghiên cứu mới hiểu, nhưng nàng lại đọc được trôi chảy. "Nguyệt Ảnh là dấu ấn. Người mang dấu ấy sẽ thấy điều đã xảy ra và điều sẽ đến." Nàng cầm quyển sách suốt cả đêm, trong lòng dấy lên câu hỏi: Nếu đây là thế giới của quá khứ.. sao nàng hiểu được cả những ký ức chưa từng học? Vài ngày sau, Ngọc Cẩn được triệu vào yến tiệc trong cung chính - Ám Hương Yến, do Hoàng hậu tổ chức. Giây phút ấy, bản năng tỉnh táo của nàng trỗi dậy. Nhìn sang cung nữ bên cạnh, nàng mỉm cười, xoay nhẹ ly rượu và đổi chỗ - rồi giả vờ uống. Chỉ chốc lát sau, cung nữ kia ngã quỵ, toàn thân co giật. Cẩn được chuẩn bị y phục tím nhạt, tóc vấn đơn giản nhưng thanh nhã. Khi bước vào đại điện, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía nàng. Có sự ngờ vực, tò mò, và cả khinh miệt. Hoàng hậu Lệ Dung ngồi cao nhất, áo lụa trắng thêu hoa văn nguyệt ẩn. Bà cười nhẹ khi thấy Cẩn: "Tiểu thư mới nhập cung, quả là dung mạo lạ thường. Nhưng lạ thường thường là.. tai họa." Một vị cung nữ rót rượu, đặt trước mặt Cẩn. Nàng vừa cầm lên thì bất ngờ nhận ra mùi hương kỳ lạ - không phải hoa quế như bình thường, mà thoang thoảng mùi củ ngải. Không khí đại điện rúng động. Quan thái y đến kiểm tra, kết luận cung nữ bị ngộ độc kỳ lạ, có thể từ ly rượu. Hoàng hậu nhìn Cẩn, mắt lóe lên tia sắc lạnh: "Thật trùng hợp. Người bên cạnh ngã xuống, còn tiểu thư vẫn bình yên." Vân Vương xuất hiện giữa lúc hỗn loạn, tiến đến phía Ngọc Cẩn: "Ta sẽ đưa nàng về Cẩm Y viện. Nơi này không hợp với người không quen sống giữa hổ báo." Trên đường về, Vương nói khẽ: "Chúng không thích kẻ lạ. Và càng ghét những ai mang ánh trăng trong mắt." Nàng sững người. "Ánh trăng"? Là ám chỉ gì? Là hình ảnh từng xuất hiện trong giấc mơ nàng hàng đêm? Đêm đó, Ngọc Cẩn đứng trước hồ sen lặng, nhìn ánh trăng tròn phản chiếu trên mặt nước. Nàng thầm thì: "Nếu đây là giấc mộng.. thì ai đang mơ cùng ta?"
Chương 3: Giấc Mộng Trăng Tàn Đêm sau yến tiệc Ám Hương, Ngọc Cẩn nằm yên trong viện, lòng đầy những suy nghĩ rối như tơ. Ánh trăng bên ngoài lặng lẽ rọi vào qua ô cửa gỗ, phản chiếu lên bàn tay nàng chiếc vòng ngọc lạ - thứ nàng mang theo khi tỉnh lại ở thế giới này. Bất chợt, một cơn choáng ập đến. Nàng thiếp đi không kịp chống cự. Trong giấc mộng, nàng đứng giữa quảng trường lớn nơi hàng ngàn binh sĩ khoác áo giáp bạc đang cúi đầu trước một nam nhân. Chính là Vân Vương. Nhưng gương mặt chàng hiện tại không giống - ánh mắt lạnh tanh, y phục vấy máu, môi khẽ mấp máy: "Thế gian này, ai có thể quyết định lại lịch sử?" Nàng quay đầu thì thấy chính mình - hoặc một phiên bản khác - mặc áo đỏ, tóc dài xõa, tay cầm một cuốn thư cổ. Tiếng nói vang lên như sóng gió: "Nguyệt ảnh.. không phải là vết tích. Là con đường." Ngọc Cẩn tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chảy ròng. Trời chưa sáng, nhưng ngoài sân sau có tiếng đào đất. Nàng khẽ mở cửa, luồn qua hành lang đến nơi tiếng động phát ra. Lục Anh đứng đó, tay cầm một hộp gỗ, đang chôn xuống chân tường. Vừa thấy Cẩn, nàng giật mình rồi thở dài: "Ta biết rồi sẽ có lúc ngươi cũng mơ thấy cảnh đó.." Nàng nhìn sâu vào mắt Cẩn, chậm rãi nói: "Nơi này từng có người như ngươi. Họ gọi là 'người thấu mộng'. Là kẻ thấy ký ức không thuộc về mình. Và nếu ngươi là một.. thì vận mệnh sẽ không để ngươi yên đâu." Suốt ngày hôm đó, Cẩn hoang mang trong lòng. Trong giờ học lễ nghi, tay nàng lỡ làm rơi ấm trà, nhưng không bị trách - Quan Phó Tế chỉ nhìn nàng đầy suy xét, rồi quay đi. Tối đến, nàng lần giở lại cuốn sách cổ phát hiện trong thư thất. Có đoạn viết bằng ngôn ngữ tượng hình: "Người mang nguyệt ảnh sẽ thấy tương lai bằng ký ức của quá khứ. Nhưng sự thật không hiện trong ánh sáng, mà trong bóng tối." Cẩn lật trang cuối cùng. Một mảnh giấy mỏng rơi ra, có dòng chữ nhỏ: "Ngươi không đến đây tình cờ. Ngươi được chọn - từ chính quá khứ bị lãng quên." Đêm đó, nàng lại mơ. Nhưng lần này không phải chiến trường hay cung điện. Mà là một căn phòng yên ả - với chiếc bàn gỗ, máy tính, và sách sử bày ngổn ngang. Chính là phòng nàng tại đại học. Trên bàn có một quyển sách - bìa ghi "Triều Vân: Những bí ẩn chưa giải mã". Nàng giật mình.. thì bị kéo vào một vòng xoáy ánh sáng nữa. Tỉnh dậy, nàng thấy tay mình dính đất - như vừa đào thứ gì đó. Trước mặt là một mảnh đá khắc biểu tượng "Vân Hoa" : Hoa sen cuộn trong vầng trăng. Và tiếng nói vang lên trong đầu: "Nếu muốn hiểu lý do mình đến đây.. phải biết điều đã xảy ra khi lịch sử im lặng."
Chương 4: Ám Hương Yến Tiếng trống canh ba vang lên từ phía Tây thành, ánh trăng vừa nhô khỏi đỉnh tường viện. Ngọc Cẩn khoác lên người bộ y phục gấm tím do nội quan đưa đến từ sáng - cổ thêu chỉ bạc, tay áo viền mây, và bên hông là chiếc ngọc bội hình vân nguyệt. Lục Anh chỉnh lại tóc cho nàng rồi khẽ nói: "Yến tiệc Ám Hương.. là nơi người ta mỉm cười khi rót độc vào chén ngọc. Cẩn thận, tiểu thư." Đại điện Ám Hương nằm phía sau cung chính, hoa văn tường đá khắc hình sen và trăng đan xen. Khi nàng bước qua cửa, tiếng nhạc nhẹ cất lên, mùi hương long diên hương thoang thoảng. Các tiểu thư danh gia, phi tần thấp phẩm và quý nữ học đường đều có mặt. Hoàng hậu Lệ Dung ngồi giữa, áo lụa trắng thêu nguyệt ảnh, mặt thanh tú nhưng ánh mắt lạnh lẽo. Ngọc Cẩn cúi chào theo đúng lễ, ánh mắt gặp đúng Hoàng hậu. Bà khẽ mỉm cười: "Tiểu thư là khách mới trong cung, dung mạo thanh tú, trí thức cổ học.. thật đáng để dự yến. Nhưng.. không phải ai đẹp cũng được lòng người trong cung." Một ly rượu được dâng tới. Ngọc Cẩn khẽ ngửi - mùi khác lạ. Làm sao nàng có thể chắc đó là rượu thường? Bất chợt, một thị nữ cạnh nàng quay người, giả vờ vấp - ly rượu đổ xuống đất. Cẩn nhìn kỹ và thấy.. đất nơi đó sủi bọt nhẹ. Không khí trong điện lặng đi một nhịp. Hoàng hậu chỉ nói: "Một người vụng về. Người khác hãy thay vào vị trí ấy." Người vừa bị đổi chỗ chính là Ngọc Cẩn. Nàng gật đầu, bình tĩnh chuyển ly sang tay phải - lấy từ vị trí bên cạnh. Rượu vừa tới miệng, nàng lại thấy mùi ngải thảo - hương độc trong dân gian. Cẩn giả vờ đưa lên, nhưng khi môi chạm chén, nàng đổi sang ho một tiếng rồi cúi nhẹ, "xin lỗi." Lúc ấy, Vân Vương bước vào điện. Tất cả đồng loạt quỳ, ngoại trừ Hoàng hậu. Vị Vương gia mặc giáp bạc nhẹ, tóc vấn cao, ánh mắt quét qua các tiểu thư rồi dừng lại trên Cẩn. Chàng tiến đến, nói: "Ám Hương Yến vốn không dành cho người mới nhập cung." Hoàng hậu cười nhẹ: "Nếu là người Vương đưa vào, hẳn cũng nên học cách sống trong sóng." Cẩn im lặng. Nàng cảm nhận một cuộc chiến vô hình đang diễn ra, mà bản thân mới chỉ là con cờ chưa rõ nước đi. Sau yến tiệc, Vân Vương đích thân đưa nàng về Cẩm Y viện. Trên đường đi, chàng nói nhỏ: "Ở đây, ai cũng đeo mặt nạ. Nhưng có một điều nàng phải ghi nhớ.." Chàng ngừng lại trước cổng viện, nhìn vào ánh trăng rồi nói: "Ánh trăng đẹp, nhưng không soi thấy tim người. Nàng càng hiểu sớm điều đó.. càng sống lâu trong cung." Ngọc Cẩn cúi đầu, tay nắm chặt chiếc vòng ngọc. Đêm đó, nàng ngồi suốt bên hồ sen, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh ly rượu và câu nói của Vân Vương. Nếu vẻ đẹp của ánh trăng là cái bẫy.. liệu nàng có đủ trí tuệ để nhìn thấy trong bóng tối?