Đam Mỹ Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy - Ma Nhân Bính Kiền

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 24 Tháng mười hai 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    [​IMG]

    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Giới thiệu:

    Thiên tài nhà khoa học Hoàng Giác ở cuối thời bị tang thi cắn chết, tỉnh lại biến thành đứa con tên Giác của thủ lĩnh bộ tộc, tính tình ngang ngược càn rỡ, người ngại chó ghét, cướp cô dâu không thành lại bị đánh chết.

    Hoàng Giác sờ sờ ngực, may mắn dị năng cùng không gian còn tại, hù chết bảo bảo!

    Nguyên tưởng rằng bại lộ thì sẽ bị xem thành yêu quái chết cháy, ai ngờ lại biến thành như vậy:

    Vu, vẻ mặt vui mừng:

    - Đây là Đại Địa chi thần ban cho ngươi thần lực đi? Vậy phải sử dụng cho tốt, đừng cô phụ kỳ vọng của Đại Địa chi thần..

    Thủ lĩnh, vẻ mặt đắc ý:

    - Ta luôn biết con trai ta là giỏi nhất!

    Mọi người, vẻ mặt kính ngưỡng:

    - Hôm nay Đại Địa chi thần lại cho ngài chỉ thị gì?

    * * *

    Hoàng Giác:

    -?

    Không, cũng không phải, mọi người phải tin tưởng ngành nghiên cứu, đừng mê tín!

    Tóm lại, đây là một câu chuyện xưa của một nhà khoa học cuối thời chạy đến xã hội nguyên thủy bị xem thành thần sử sùng bái, nhân tiện thu một trung khuyển công cho mình.

    PS: Bài này chủ yếu đi nội dung vở kịch, diễn cảm tình ít càng thêm ít, cơ hồ có thể không cần tính, nhập hố mời cẩn thận.

    Không gian mang bên mình, làm ruộng, dị năng, thăng cấp lưu.

    Diễn viên: Hoàng Giác, Diễm

    Phối hợp diễn: Vu, Mộc, Chiến, Phong.
     
    Hoa Nguyệt PhụngCao Phú Soái thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng hai 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảm giác đau đớn khi bị tang thi cắn xé tràn ngập thần kinh, như ngàn vạn thanh kiếm sắc bén xuyên qua trong người, thân thể Hoàng Giác không tự giác run rẩy, ý thức hôn mê, loáng thoáng mơ hồ có thanh âm như gần như xa, cao thấp vang lên bên tai.

    Hoàng Giác thật khó khăn cố gắng nhận lấy nội dung thanh âm, trong lòng đoán, chẳng lẽ đại lão căn cứ phát hiện hắn còn chưa rút khỏi, phái người tới cứu hắn? Nhưng hắn đều bị tang thi cắn nát, cứu đi ra lại có ích lợi gì? Chỉ là trên thế giới tăng thêm một tang thi, thay vì như vậy còn không bằng bị tang thi cắn cho sạch sẽ.

    - Đi.. đừng động tôi..

    Hoàng Giác nỗ lực muốn phát ra âm thanh, trên thực tế chỉ mấp máy môi, không chú ý căn bản không thể phát hiện.

    Trong rừng cây rậm rạp cao lớn, một đám người mặc da thú lá cây, vác theo cây cung bằng gỗ rất nhanh đi tới, ánh mắt giống như mãnh thú cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh. Trong đội ngũ, hai nô lệ dáng người khô gầy nâng lên nhánh cây cùng dây làm thành cáng, trên cáng nằm một thanh niên mặt mũi bầm dập, vết thương chồng chất.

    Thanh niên hai mắt nhắm nghiền, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ, môi hơi mấp máy, tựa hồ có thanh âm muốn bật ra.

    - Ngươi nói cái gì?

    Một người cúi thấp xuống hỏi.

    - Có thể nói cái gì, hẳn là muốn cho chúng ta giúp hắn báo thù thôi! Thật sự là dọa người, người ta đều nói không theo hắn, hắn còn muốn làm.. bị đánh gần chết mệt vẫn là chúng ta! Thăng không nên mềm lòng dẫn theo hắn lại đây..

    - Được rồi, ngươi bớt tranh cãi, Thăng cũng là xem ở mặt mũi của thủ lĩnh.

    - Thủ lĩnh mạnh mẽ cường tráng dũng mãnh như vậy làm sao lại sinh ra một đứa con phế vật như thế..

    - Lần này ăn thiệt thòi lớn như vậy, xem hắn sau này làm sao còn hung hăng càn quấy..

    Thanh âm ồn ào bất mãn, khinh bỉ, phẫn nộ, vui sướng khi thấy người gặp họa.. hội tụ bên tai, càng ngày càng rõ ràng, ý thức của Hoàng Giác dần dần trong sáng, thân thể vẫn rất đau, nhưng so sánh với sự đau đớn bị cắn xé không đáng kể chút nào.

    Nhưng mà..

    Lông mi của Hoàng Giác chợt run lên, hơi mở mắt ra, xuyên qua khe hở nhanh chóng quét nhìn xung quanh một chút, âm thầm hít một hơi, lại vội vàng nhắm mắt lại.

    Đây là địa phương gì? Hắn không phải đang bị tang thi cắn xé sao?

    Trong lòng lật lên sóng to gió lớn, cẩn thận cảm thụ một chút, thân thể quả thật rất đau, nhưng không phải đau đớn bén nhọn như bị tang thi cắn xé, mà là giống như bị người hung hăng tấu qua một trận – mặc dù là cao tầng căn cứ phái người tới cứu hắn, cũng không thể nháy mắt đem tổn thương mà tang thi cắn xé chữa khỏi như vậy a!

    Nhất là cách ăn mặc kỳ quái của những người này, còn có khuôn mặt xa lạ, thế nhưng hắn lại kỳ dị nghe hiểu được ngôn ngữ của bọn họ..

    Thật lâu, Hoàng Giác rốt cục nhận rõ sự thật, không biết là nên may mắn hay là nên cười khổ, không hề nghi ngờ, mình xuyên không, còn xuyên thủng thời kỳ tương tự hoang dã nguyên thủy, nhưng không biết có còn ở trên địa cầu hay không, hoặc là thế giới song song tương tự như địa cầu?

    Bất kể như thế nào, hắn cũng đã nhặt về một mạng, cho nên hắn hẳn là may mắn đi.

    Người xung quanh đại khái đối với thanh niên bất mãn đã lâu, có người bắt đầu lập tức có thật nhiều người phụ họa, sôi nổi gia nhập đại quân công khai lên án, nửa điểm không hề sợ thanh niên nằm trên cáng hận thù.

    Từ những lời lên án công khai của người xung quanh, Hoàng Giác đại khái hiểu rõ thân phận cùng quá khứ của nguyên chủ.

    Xảo chính là, nguyên chủ cũng tên gọi là Giác (về phần có phải cũng là Giác như hắn hay không, Hoàng Giác tỏ vẻ hắn cũng không biết, dù sao âm là giống nhau).

    Giác là con trai của thủ lĩnh bộ lạc Thổ, bởi vì sinh ra ở trời đông giá rét, sau khi sinh hai tháng thiếu chút nữa bị đông lạnh mà chết, miễn cưỡng còn sống, thân thể cũng nhận được tổn thương, luôn gầy teo yếu ớt, động một chút lại bệnh một hồi.

    Người trong bộ lạc xưa nay tôn trọng lực lượng, Giác yếu như vậy đương nhiên không được đối đãi.

    Tuy rằng hắn là con trai của thủ lĩnh, không ai dám khi dễ hắn, nhưng cũng không ai thích chơi với hắn. Dần dần Giác liền dưỡng thành tính khí tự ti mẫn cảm lại ác độc hung lệ, càng là sợ người khác khinh thường hắn, lại càng làm ra bộ dáng hung hăng càn quấy lỗ mũi hướng lên trời, ỷ vào thân phận con trai thủ lĩnh ở trong tộc hoành hành ngang ngược.

    Sau đó tộc nhân bẩm báo với thủ lĩnh cùng vu, Giác bị thủ lĩnh hung hăng giáo huấn một trận, vì vậy mới thu liễm, không dám cùng tộc nhân quát tháo, chỉ đem lệ khí tràn lòng phát tiết lên người nô lệ.
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 1 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong nhà thủ lĩnh có bốn nô lệ, thủ lĩnh đau lòng con út gầy yếu, cho Giác hai người, mỗi ngày trên thân nô lệ đi theo Giác đều có vết thương mới, đều là bị hắn đánh.

    Nô lệ ở trong bộ lạc giống như là súc vật, tuy tộc nhân không đồng ý hành vi của Giác, nhưng cũng không ai nói gì.

    Lần này Giác bị thương là vì hắn yêu cầu muốn đi theo Thăng đến đại hội giao dịch giữa các bộ lạc kiến thức một chút, thủ lĩnh không chịu nổi hắn thỉnh cầu, liền đồng ý. Ai ngờ trên đại hội Giác liếc mắt nhìn trúng một nữ chiến sĩ của Mãng bộ lạc, danh hào phế vật của Giác sớm truyền khắp nơi, nữ chiến sĩ đương nhiên chướng mắt hắn, trực tiếp cự tuyệt.

    Trước mắt bao người Giác cảm thấy mình bị vũ nhục, nam tử hán đại trượng phu sao có thể bị nữ nhân cự tuyệt, truyền ra mặt mũi hắn làm sao chịu đựng? Tên tiểu bá vương bộ lạc là nói không sao? Nhất định phải đem nữ nhân này mang về, khiến cho những người đang xem náo nhiệt biết bổn sự của tiểu bá vương!

    Vì thế Giác quấn quýt không chịu buông tha đòi nữ chiến sĩ phải theo hắn quay về bộ lạc.

    Nữ chiến sĩ tính tính nóng nảy, ta nói đàng hoàng ngươi không nghe phải không? Vậy dùng sức đánh ngươi một trận, biết đau ngươi liền thành thật, sau đó, Giác bị đánh gục.

    * * *

    Toàn bộ chuyện sau đó là do Hoàng Giác não bổ.

    Nhưng đại khái trải qua là như vậy, chờ Thăng nhận được tin tức mang người chạy tới thì Giác bị đánh nằm trên mặt đất như một bãi bùn lầy..

    Bị nữ chiến sĩ đánh thành như vậy, lại bởi vì Giác khinh suất, Thăng cũng không có mặt mũi thay hắn ra mặt, chỉ vội vàng đem Giác mang về cứu chữa. May mắn đại hội giao dịch cũng đã xong, trao đổi xong đồ vật, Thăng cùng tộc nhân thương lượng quyết định nhanh chóng quay về bộ lạc, miễn cho Giác tỉnh lại lại gây ra phiền toái gì.

    Không ai biết chân chính Giác trở về liền đã chết, đổi lấy là một linh hồn từ tương lai xa xôi xuyên không mà đến.

    Người xung quanh lên án công khai trong chốc lát, thấy Hoàng Giác nằm trên cáng không phản ứng, cũng cảm thấy không thú vị, ngược lại hưng phấn thảo luận những chuyện mới mẻ nhìn thấy trên đại hội giao dịch.

    Hoàng Giác một bên thu thập tin tức, một bên chải vuốt tình cảnh trước mắt, theo bản năng vận chuyển dị năng chữa trị thân thể bị thương.

    Ân, dị năng?

    Hoàng Giác lúc này mới kịp phản ứng, trong lòng dâng lên nỗi vui mừng nhưng phải gắt gao khắc chế, thân thể vì kích động mà run nhè nhẹ.

    Kiếp trước hắn sinh ra thời gian không tốt lắm, lúc vào đại học địa cầu bởi vì một hồi vũ trụ gió lốc tiến vào cuối thời, may mắn chính là tiến vào cuối thời không bao lâu hắn liền kích phát không gian dị năng cùng thực vật hệ dị năng, sau đó đi theo đạo sư được cứu vào căn cứ của quân đội, ổn định trong phòng thí nghiệm của căn cứ.

    Ở trong phòng thí nghiệm ngẩn ngơ suốt mười năm, từ một thực nghiệm viên thực tập nhanh chóng trở thành phó sở nghiên cứu trưởng, tiếp tục là tang thi vây thành, căn cứ bị phá, cao tầng căn cứ trốn chết.. hắn không thể bỏ qua tâm huyết trong phòng thí nghiệm, muốn đem tài liệu cùng dụng cụ thu vào không gian, chậm trễ nên bị ngăn trong phòng thí nghiệm, cuối cùng bị tang thi cắn chết mới xuyên không tới đây.

    Không nghĩ tới dị năng cũng đi theo xuyên không tới, nếu không gian vẫn còn..

    Hoàng Giác thật cẩn thận khắc chế nỗi vui mừng trong lòng, nhắm hai mắt lặng lẽ dùng ý thức liên tiếp không gian, nháy mắt trong đầu xuất hiện một không gian chất đầy tạp vật, không gian ước chừng 100m2, tầng tầng cái giá, chất đống bộ sách, dụng cụ, mầm móng thực vật, tinh hạch lóe hào quang..

    Khóe môi nhếch lên, có mấy thứ này, mặc dù ở thời đại nguyên thủy hắn cũng có thể qua rất tốt.

    Đêm nay chúng ta ở đây nghỉ ngơi, ngày mai sẽ lên đường.

    Đội ngũ đi tới một mảnh đất trống rộng rãi, Thăng nhìn bầu trời chiều, ý bảo mọi người dừng lại.

    Trong rừng rậm độc trùng mãnh thú rất nhiều, có cây cối che gặp nguy hiểm cũng không dễ dàng phát hiện, cho nên bình thường lúc nghỉ ngơi tận khả năng lựa chọn địa phương có địa thế rộng rãi hoặc là sơn động, đây là thường thức mà mỗi người từng bộ lạc đều biết.

    Nguyên chủ Giác bởi vì thân thể gầy yếu, chưa từng đi săn thú, rồi lại không chịu cô đơn, sau khi đi theo đội giao dịch ra ngoài mỗi khi tới lúc nghỉ ngơi đều khoa tay múa chân tùy tiện chỉ huy một phen, không được để ý lại phát cáu với hai nô lệ của mình, hoặc là kêu hai nô lệ thay phiên cõng mình, nếu không phải vì vậy hắn tuyệt đối sẽ đánh nô lệ da tróc thịt bong, dù vậy hai nô lệ cũng không được yên thân, trên thân thể khô gầy đều là miệng vết thương thật nhỏ, toàn bộ đều là bị nguyên chủ Giác dùng dao bằng xương cốt cắt qua.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 2 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người tuy rằng không sợ hắn, nhưng cũng không nhẫn nại cho hắn gây sức ép. Nhất là hiện tại bản thân hắn bị trọng thương, nếu còn tiếp tục tìm đường chết gây sức ép ra chuyện gì xui xẻo, quay về bộ lạc sẽ không có cách nào giải thích với thủ lĩnh.

    Bởi vậy nghe được Thăng phân phó, mọi người theo bản năng đưa mắt nhìn Hoàng Giác còn nằm trên cáng, thấy hắn không có phản ứng mới thở một hơi, sôi nổi tản ra tự tìm sự tình làm.

    Thăng là một nam tử vẻ mặt râu quai nón, thân hình cao lớn cường tráng, ở thời kỳ nguyên thủy tuổi thọ bình quân chỉ được 40, Thăng đã 26 nên cũng xem như là tráng niên. Hắn đảm nhiệm đội trưởng đội giao dịch cũng đã ba năm, bởi vì trầm ổn tin cậy, cho nên thủ lĩnh mới yên tâm đem Giác giao cho hắn mang đi ra.

    Thăng thầm nghĩ cũng đã quen thuộc con đường đi đại hội giao dịch, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể tránh đi mãnh thú trong rừng, nói tóm lại tương đối an toàn, còn là thủ lĩnh tự mình mở miệng, không tiện cự tuyệt, cho nên đồng ý.

    Ai ngờ Giác tính chết, ở trong đại hội các bộ lạc cũng dám nháo sự.

    Phải biết rằng tuy Thổ bộ lạc chỉ là bộ lạc cỡ trung, cũng lót đáy trong cỡ trung, trên đại hội chí ít có một nửa bộ lạc cường đại hơn Thổ bộ lạc, nhưng đều là cỡ trung bộ lạc như là Mãng bộ lạc, chiến lực cũng cường hãn hơn Thổ bộ lạc, chọc phải Mãng bộ lạc, bọn hắn chỉ có thể tự nhân xui xẻo, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn không dám thay Giác ra mặt.

    Nhìn Giác nằm trên cáng nửa sống nửa chết, Thăng thật đau đầu. Người trong bộ lạc đều biết thủ lĩnh yêu thương đứa con út này bao nhiêu, hiện tại người khỏe mạnh đi theo hắn ra ngoài, lại vết thương chồng chất bị nâng trở về..

    Thăng buồn bực nhéo râu, mở bọc đồ cầm một quả bạch quả đi tới bên cáng, hỏi nô lệ:

    - Chủ nhân các ngươi thế nào?

    Nô lệ lắc đầu:

    - Chủ nhân luôn ngủ.

    Thăng cầm bạch quả đưa tới:

    - Trong chốc lát hắn tỉnh, đem vật này mở ra đút cho hắn.

    - Khụ, cảm ơn.

    Người trên cáng khụ một tiếng mở mắt ra, hướng Thăng lộ vẻ tươi cười suy yếu.

    Thăng giật mình lộ biểu tình như gặp quỷ, râu quai nón run lên, muốn nói gì lại không biết nên nói như thế nào, sau một lúc lâu mới khô cằn nói:

    - Ngươi tự điều dưỡng, lại dùng năm ngày chúng ta có thể trở lại bộ lạc.

    Nói xong xoay người rời đi.

    Hoàng Giác:

    -!

    Một lời cảm ơn là có thể đem người dọa thành như vậy, nguyên chủ rốt cục nháo sự tới bao nhiêu?

    Hoàng Giác quay đầu nhìn bạch quả trong tay nô lệ, quả cây màu sữa trắng, giống như là trái dừa hắn từng nếm qua trước cuối thời, nhưng thoạt nhìn càng lớn hơn một chút, bị nô lệ dùng hai tay ôm lấy.

    - Chủ nhân, ngài hiện tại muốn ăn bạch quả sao?

    Nô lệ quỳ dưới đất phủ phục hỏi.

    Cho dù trong cuối thời đạo đức trật tự bại hoại, mạng người còn rẻ hơn cỏ dại, Hoàng Giác cũng chưa từng bị người quỳ như thế qua, đột nhiên cảm thụ trong lòng khó chịu nói không nên lời. Nhưng cũng biết đây là trạng thái bình thường của thời đại này, không tiện tùy tiện sửa đổi, miễn cho người hoài nghi.

    Nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, Hoàng Giác nghĩ tới bộ dạng của nguyên chủ, trong lỗ mũi "ân" mọt tiếng, xem như đồng ý, nghiêng đầu nhìn chằm chằm nô lệ, nhìn kỹ bạch quả trong tay hắn.

    Nhận thấy được tầm mắt của Hoàng Giác, tay nô lệ run lên, nhẹ nhàng đem bạch quả đặt xuống đất, từ bên hông tháo xuống đao đá, vài cái đã đem bạch quả chia làm sáu phần.

    Thịt quả có màu vàng nhạt, trong suốt trong sáng nhìn như là hoàng ngọc, cắn một ngụm dòng nước ngọt lành tràn đầy khoang miệng, không biết có phải do ảo giác hay không, cảm giác đau đớn tựa hồ giảm bớt vài phần.

    Ánh mắt Hoàng Giác sáng lên, lại vội vàng cắn vài ngụm, tinh tế cảm thụ một chút, vết thương quả nhiên không còn đau đớn như vậy, bạch quả này thế nhưng có thể giảm đau!

    Sợ bị người phát hiện dị thường, Hoàng Giác dọc theo đường đi chỉ đem nội thương uy hiếp tính mạng chữa trị tốt lắm, những nơi khác thì không quan tâm, xương sườn vẫn bị gãy, bề ngoài vẫn thê thảm như trước.

    Có trời mới biết hắn nhịn đau nhịn thật vất vả, rõ ràng vài phút là có thể lành lặn nhưng cố tình cần lưu trữ, ngẫm lại thật muốn khóc.

    Ăn xong bạch quả, Hoàng Giác sảng khoái nói không nên lời, vết thương chẳng những không đau, toàn thân còn ấm áp.. nhưng ăn có chút quá no.

    Cẩn thận cất kỹ mầm móng bạch quả, Hoàng Giác nhìn thấy mọi người bận rộn muốn bắt chuyện, đáng tiếc nhân duyên của nguyên chủ thật sự quá kém, người xung quanh đều trốn tránh hắn, làm cho hắn muốn nói chuyện cũng không biết nên nói với ai.

    Về phần hai nô lệ, hầu hạ hắn ăn xong đồ vật, liền quỳ bên cáng không nhúc nhích, giả vờ mình là cọc gỗ.

    Đừng nói Hoàng Giác nói chuyện với bọn họ, chỉ cần liếc mắt đảo qua, hai nô lệ liền bị hù lạnh run, giống như một giây sau sẽ bị ngất xỉu.

    Thấy vậy Hoàng Giác cũng bỏ qua ý niệm nói chuyện phiếm với bọn họ, thoáng đau đầu xoa trán:

    - Hai ngươi cũng không cần quỳ ở đây, đi xem Thăng bọn họ có gì cần giúp đỡ hay không.

    Hai nô lệ tuy rằng nghi hoặc vì sao hôm nay chủ nhân lại hào phóng cho bọn họ đi hỗ trợ, cũng không dám mở miệng hỏi, thuận theo đứng lên đi giúp đỡ nhặt nhánh cây nướng thịt.

    - Nhé, hôm nay làm sao bỏ được cho nô lệ của ngươi giúp chúng ta làm việc, không sợ chúng ta chiếm tiện nghi của ngươi?

    Một nam tử trên mặt có một đạo vết sẹo dựng thẳng thấy thế mở miệng trào phúng nói, ánh mắt miệt thị quét tới quét lui trên người Hoàng Giác, giống như đang nhìn đồ vật rác rưởi.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 2 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói thật, đừng nói tính tình nguyên chủ không tốt, dù chính bản thân Hoàng Giác bị hắn nhìn chằm chằm xem xét cũng muốn đánh người. Nhưng từ trong tin tức người này lộ ra, tựa hồ nguyên chủ cho tới bây giờ đều không cho phép nô lệ của mình đi giúp đỡ người khác làm việc, nguyên nhân là vì sợ người khác chiếm tiện nghi của hắn?

    - Được rồi Thạch, ngươi bớt tranh cãi.

    Nam tử đầu tóc rối bời như râu bắp đưa tay kéo quần áo của Thạch, không cho hắn tiếp tục nói thêm.

    Thạch bĩu môi, xoay người đi hỗ trợ chế tạo cạm bẫy.

    Nam tử đầu râu bắp nhìn Hoàng Giác cười cười, đi tới quan tâm hai câu:

    - Ngươi cảm thấy thế nào? Miệng vết thương đau sao? Ngươi nhẫn nhịn một chút, quay về tới bộ lạc để vu xem cho ngươi thì tốt rồi.

    Hoàng Giác nghe ra được đây là thanh âm nói chuyện lúc hắn bị hôn mê, tên tựa hồ là Bồng, cũng là người hiếm có không nói xấu hắn.

    Thấy Bồng chủ động nói chuyện, ánh mắt Hoàng Giác sáng lên, theo lời của hắn hỏi tiếp:

    - Thật sao? Vu thật có thể chữa khỏi ta sao? Nhưng xương cốt của ta đều bị gãy.

    Nghe ngữ khí của Bồng tựa hồ thập phần tôn sùng vu, vừa lúc hiểu chút năng lực của vu. Hiện tại hắn hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh xung quanh, cái gì cũng cần cẩn thận thăm dò một chút.

    Nhắc tới vu, vẻ mặt Bồng sùng bái:

    - Đương nhiên có thể, ban đầu ta bị thương còn nặng hơn ngươi, cũng là được vu trị hết! Mặc kệ ngươi bị thương nặng bao nhiêu, chỉ cần chưa chết, vu đều có thể đem ngươi cứu trở về.

    Hắn cũng không hoài nghi vì sao Hoàng Giác không biết năng lực của vu, dù sao bởi vì nguyên nhân thân thể, Giác chưa từng đi ra ngoài săn thú, ngoại trừ lần này vẫn là lần đầu tiên Giác bị thương nặng nhất, lần trước là bị thủ lĩnh đánh – chỉ là mông bị đánh sưng, thậm chí còn chưa bị rách da!

    Hơn nữa Giác chưa bao giờ quan tâm ai bị thương, vu trị liệu cho ai, cho nên Giác không biết vu có bao nhiêu lợi hại Bồng cũng có thể hiểu được.

    - Vậy cần thời gian rất lâu đi?

    Hoàng Giác tiếp tục hỏi.

    - Bị thương nặng thì cần thời gian dài, giống như ngươi vậy, hai ba ngày là chữa khỏi.

    - Hai ba ngày thời gian?

    Hoàng Giác thật sự kinh ngạc, tổn thương gân cốt cũng trăm ngày, trước cuối thời y học phát đạt như vậy gãy xương cũng phải nằm trên giường hai ba tháng mới được đâu.

    Chẳng lẽ vu cũng có năng lực đặc thù gì?

    Hoàng Giác âm thầm suy tư, tiếp tục bộ lời nói, từ trong miệng Bồng đại khái hiểu được tình huống của bộ lạc, biết mặt trên nguyên chủ còn có hai ca ca một tỷ tỷ, ca ca tỷ tỷ đều là chiến sĩ phi thường xuất sắc trong bộ lạc, mà nguyên chủ là đứa con được thủ lĩnh sủng ái nhất.

    Trừ bỏ vu, trong bộ lạc chia làm chiến sĩ, người thường cùng nô lệ.

    Vu phụ trách hiến tế, cầu phúc, chữa bệnh, xem bói, có quyền quyết sách trong bộ lạc, nhưng vu bình thường không nhúng tay vào chuyện của bộ lạc.

    Chiến sĩ như ý nghĩa là người chiến đấu, phàm là có thể đi theo đội săn ra ngoài săn bắn, cũng được đội săn cho phép được xưng là chiến sĩ, không phân biệt nam nữ.

    Thủ lĩnh chính là do người của bộ lạc đề cử ra tới, là chiến sĩ cực mạnh.

    Người thường là người không có năng lực săn bắn, những người này phụ trách thu thập tu sửa trong bộ lạc, không phân biệt nam nữ.

    Về phần nô lệ, phần lớn là bị giao dịch trở về, một số nhỏ là tù binh, giống như là hàng hóa, đời sau của nô lệ đồng dạng cũng là nô lệ.

    Thổ bộ lạc có khoảng năm trăm người, chiến sĩ chỉ chiếm bộ phận rất ít, đại đa số người thường cùng vị thành niên cùng tiểu hài nhi, vì vậy ở trong bộ lạc cỡ trung, nhân số thổ bộ lạc tuy rằng không ít, chiến lực lại không được, chỉ có thể xếp hạng ở tầng dưới chót nhất.

    - Chờ nhi đồng trong bộ lạc trưởng thành, đều thành chiến sĩ, chiến lực của bộ lạc chúng ta có thể vượt qua mấy bộ lạc khác, xem bọn hắn còn dám xem thường chúng ta!

    Vẻ mặt Bồng khát khao nói.

    - Đúng! Aizzz.. nhi đồng chính là hi vọng của bộ lạc chúng ta!

    Vẻ mặt Hoàng Giác đồng ý phụ họa.

    Hắn không biết nhi đồng trong bộ lạc có thể trưởng thành cũng rất ít, đa số nhi đồng không chịu nổi ngày đông giá rét. Năm đó cùng Giác giáng sinh vào mùa đông còn có năm nhi đồng, cuối cùng chỉ có một mình Giác trưởng thành, có thể thấy được sinh tồn tàn khốc.

    Thịt nướng đã xong, mọi người ngồi vây quanh đống lửa ăn thịt, hai nô lệ tự giác quay lại bên cáng im lặng quỳ gục xuống.

    Hoàng Giác nhíu mày, nháy mắt nghĩ tới bọn họ cũng đã thói quen như vậy. Không biết những nô lệ khác là dạng gì, trong đội ngũ cũng chỉ có hắn mang theo nô lệ, hắn cũng không thể so sánh. Nhưng bảo hắn trơ mắt nhìn hai người khiêng mình một đường, còn làm việc suốt nửa ngày bây giờ còn phải ôm bụng đói, hắn làm không được.

    Nghĩ nghĩ, hắn làm ra bộ mặt hung ác, rống to:

    - Đều ở đây làm gì, còn không cút nhanh đi ăn gì đi! Nếu đói không có khí lực nâng ta đi rồi, ta sẽ đem các ngươi ném vào rừng đút cho dã thú!

    Hai nô lệ co rúm người lại, thoáng quỳ thẳng lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn Hoàng Giác, không biết phải làm sao.

    Hoàng Giác còn chưa hiểu vì sao hai nô lệ lại có loại phản ứng này, Thạch bất mãn mở miệng:

    - Muốn ăn thì cho bọn họ ăn của ngươi, chúng ta cũng không có thực vật dư đưa cho nô lệ ăn. Hỗ trợ nhặt vài nhánh cây đã nghĩ làm cho bọn họ ăn thịt nướng của chúng ta, hiểu đẹp!

    Thăng liếc mắt nhìn Thạch, ý bảo Thạch đừng nói chuyện, tự xé một đùi dê ném qua:

    - Làm cho bọn họ ăn cái này đi.

    Dê là do Thăng săn được, Thăng lại là đội trưởng, hắn lên tiếng, trong lòng Thạch dù bất mãn cũng không tiện nói gì nữa, nhỏ giọng nói thầm một câu căm giận cắn thịt nướng trong tay.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 3 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Giác xấu hổ, thế mới biết hắn cùng người trong bộ lạc là tách ra ăn riêng, vừa rồi Thăng cho hắn một viên bạch quả, hắn còn tưởng là mọi người ăn chung với nhau đâu.

    Nhưng dựa theo bộ dạng mà mọi người miêu tả nguyên chủ, làm cho nguyên chủ tự mình đi săn thú ăn cơm cũng là không khả năng, xem bộ dạng hai nô lệ cũng không thể săn bắn, chẳng lẽ nguyên chủ đi theo đội giao dịch còn mang theo thực vật bên người?

    - Đem đồ vật của ta lấy ra cho ta xem.

    Nô lệ trầm mặc mở túi da thú lấy ra từng kiện đồ vật, Hoàng Giác chú ý tới cái túi lớn này do một nô lệ vác trên người.

    Trong túi có ba đao đá tinh tế, một bao muối to, một cuốn da thú, một chuỗi vật phẩm trang sức sặc sỡ được dùng đá mài thật mỏng xuyên thành tương tự vòng cổ, một ít cuốn vải bố màu nâu, bốn đôi giày rơm, một bao châm bằng xương, một đoàn chỉ gai, hai khối thịt khô lớn cỡ bàn tay nhi đồng, ngoài ra không còn vật gì khác.

    Hoàng Giác ngạc nhiên:

    - Chỉ có bao nhiêu đây? Không còn thực vật gì khác?

    Nô lệ vác cái túi nghĩ Hoàng Giác hoài nghi mình ăn vụng, hoảng sợ vội vàng quỳ xuống:

    - Chủ nhân, chỉ có như vậy, tôi cam đoan không có ăn vụng. Thật sự chỉ có bao nhiêu đây thịt khô, tôi luôn bỏ trong túi da thú, không có phân phó của ngài tôi không dám mở túi..

    - Được rồi, ta chỉ là hỏi một chút. Các ngươi chọn chút đồ vật đưa tới cho Thăng.

    Hoàng Giác cắt đứt lời nói của nô lệ, làm ra bộ dạng không kiên nhẫn nói, nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu:

    - Miễn cho có người nói ta chiếm tiện nghi của hắn!

    Thạch nghe vậy lông mày lập tức dựng thẳng, nhảy dựng lên muốn cãi nhau với Hoàng Giác, bị người bên cạnh kéo một cái mới áp chế cơn tức, thấp giọng tức giận nói:

    - Nửa ngày không hé răng, ta còn tưởng rằng hắn bị đánh một trận đã thành thật, không ngờ miệng vẫn thối như trước đây!

    - Ngươi còn nói hắn, ngươi không phải cũng như vậy? Tự dưng ngươi trêu chọc hắn làm cái gì!

    - Ta chính là không quen nhìn bộ dáng kia của hắn! Lúc đến muốn Thăng chiếu cố hắn, hắn ngẩng cao đầu nói không cần chúng ta chiếu cố, còn nói tuyệt đối không chiếm tiện nghi của chúng ta, trên đường ăn uống thì dùng muối ăn để đổi.. hừ, bây giờ còn không phải muốn cho hai nô lệ của hắn đến chiếm tiện nghi của chúng ta sao? Còn có bạch quả, trong tay Thăng chỉ có hai viên, dùng ứng cấp, kết quả đều bị hắn nát bét..

    Nô lệ nghe xong Hoàng Giác, vẻ hoảng sợ biến mất, cẩn thận hỏi:

    - Vẫn giống như trước đây?

    Hoàng Giác liền hiểu nguyên chủ quả nhiên dùng vật tư đổi đồ ăn với người trong tiểu đội. Thăng vừa nhìn là người làm việc hào phóng, cho nên vấn đề nhất định là xuất ra từ nguyên chủ.

    Trong lòng thở dài, vẻ mặt không hiện:

    - Giống như trước đây, sẽ đem phần thực vật đổi bạch quả đưa qua, nhiều đổi ăn chút gì. Các ngươi cũng cần ăn no, miễn không còn khí lực nâng ta.

    Hai nô lệ vui mừng, chủ nhân chẳng những làm cho bọn họ ăn cơm, còn cho ăn no! Phải biết rằng nô lệ một ngày chỉ được ăn một bữa cơm, trước kia đi theo thủ lĩnh còn hoàn hảo, thủ lĩnh nhân từ, thường thường cho bọn họ ăn hai bữa cơm, cũng không trừng phạt bọn họ, nhưng từ sau khi đi theo chủ nhân, chủ nhân một ngày chỉ cho ăn một bữa cơm, có đôi khi còn không cho ăn cơm, nhưng trừng phạt thì mỗi ngày đều có.

    Bọn hắn đói chịu không nổi, phải bắt chuột bắt sâu ăn, còn phải trộm không cho chủ nhân nhìn thấy, nếu không sẽ bị nghiêm trị.

    Tuy rằng không rõ vì sao chủ nhân lại đột nhiên nhân từ, nhưng bất kể nói như thế nào trước điền đầy bụng nói sau. Cho dù chờ sau này chủ nhân hối hận cần trừng phạt bọn họ đều được, dù sao bọn họ cũng đã thành thói quen!

    Hai nô lệ không biết che giấu tâm tư, Hoàng Giác liếc mắt liền nhìn ra bọn họ đang suy nghĩ gì, trong lòng tiếp tục hung hăng phỉ nhổ nguyên chủ một phen, rõ ràng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

    Lại thêm năm ngày đường, rất xa chứng kiến phía trước có khói nhẹ lượn lờ dâng lên, đội ngũ rõ ràng trầm tĩnh lại. Hoàng Giác nhớ tới lời Thăng đã nói, tâm tư vừa động:

    - Đến bộ lạc?

    Suốt năm ngày nay Hoàng Giác cũng không trừng phạt nô lệ, lại khiến cho lá gan hai nô lệ cũng lớn hơn một chút, một người trả lời:

    - Dạ, chủ nhân, phía trước chính là bộ lạc.

    Trên mặt Hoàng Giác cũng lộ vẻ vui mừng.

    Có trời mới biết năm ngày nay hắn nhẫn bao nhiêu vất vả!

    Thịt nướng khó ăn, thân thể liên tục đau đớn thì cũng thôi, mấu chốt là muốn đi nhà cầu cũng làm người ta vô cùng khó chịu! Mọi người ở đây đi vệ sinh xong thì tùy tiện nắm lá cây chà xát, hoặc là dùng hòn đá cọ cọ, lần đầu đi vệ sinh Hoàng Giác được cho biết cần thao tác như vậy, hắn.. muốn nổi điên!

    Còn có thể làm sao? Sinh mệnh khó khăn, hắn cũng không thể vì chút việc nhỏ như vậy mà đi chết thêm một lần đi?

    Hiện tại hắn chỉ ngóng trông nhanh chóng quay về bộ lạc, làm cho vu trị liệu tốt thân thể cho hắn, sau đó thống thống khoái khoái tắm rửa một trận, tiếp tục trốn trong phòng dùng dị năng trồng ra hoa quả mỹ vị, an ủi một chút tâm linh bị thương.

    - Đã trở lại, bọn hắn đã trở lại!

    Đi thêm một đoạn đường, Hoàng Giác chợt nghe tiếng gào vui mừng.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 3 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ này đã là giờ cơm tối, đội ngũ đi săn cũng đã trở lại, người trong bộ lạc cơ bản đều ở, nghe nói đội giao dịch đã trở lại, người nấu cơm cũng bất chấp mình đang nấu nướng, phần phật một đám người chạy ra bộ lạc, mắt sắc tìm được mục tiêu của mình, vui mừng đem người vây lại.

    - Thăng, lần này đại hội giao dịch như thế nào? Ta nhờ ngươi giúp đổi đồ vật có giúp ta đổi chưa..

    - Nha, Đông, cốt chùy này là ngươi mới đổi sao? Thật xinh đẹp..

    - Đây là bố sao? Sờ vào thật thoải mái, sau này ta cũng có bố rồi..

    Hoàng Giác nằm trên cáng không có phương tiện, lúc này nỗ lực nhổm người lên, thú vị nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt hiện lên ý cười.

    Vẻ tươi cười sáng lạn vui sướng như vậy, ở cuối thời đã rất ít thấy..

    Ở xã hội nguyên thủy còn chưa khai hóa này, tuy rằng cuộc sống vất vả, nhưng ai cũng thật dễ dàng thỏa mãn, một chút chuyện nhỏ cũng làm cho mọi người cao hứng nửa ngày.

    Thật tốt!

    Không đợi hắn cảm thán xong, một nữ chiến sĩ cao lớn cường tráng vọt tới nhanh như gió, rống lên một tiếng rung trời:

    - Tổn thương trên người ngươi làm sao vậy? Ai đánh?

    Nụ cười trên mặt Hoàng Giác nhất thời cứng đờ, hắn có thể nói nguyên chủ bị đánh là đáng đời sao? Nếu là ở thời hiện đại, nhìn thấy một nữ nhân xa lạ liền muốn cướp về làm vợ, cũng sẽ bị người đánh a..

    Còn nữa, nữ chiến sĩ trước mắt là tỷ tỷ của nguyên chủ đi? Nghe nói ca ca tỷ tỷ của nguyên chủ đều rất thương hắn.

    Người xung quanh im lặng không nháy mắt, nguyên có người còn chưa chú ý tới Hoàng Giác lúc này cũng nhìn qua hắn, sau thoáng kinh ngạc trong lòng đều cảm thấy được Giác bị đánh nhất định là do hắn phạm phải sai lầm trước. Cũng không biết là vị dũng sĩ nào dám đem Giác đánh thành như vậy, phải biết rằng mặc dù thủ lĩnh là người công chính, nhưng đối với đứa con út này xưa nay luôn sủng ái vô nguyên tắc.

    Nghe người trong đội giao dịch nói xong chuyện đã trải qua, nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Hoàng Giác đều không đúng – dọa người!

    Nhưng trở ngại Phong đang ở nơi này, không ai giáp mặt nói lời gì khó nghe, nhưng cũng không ai đi qua an ủi Hoàng Giác là được.

    Thăng nhỏ giọng giải thích vài câu bên tai Phong, nghe được là Mãng bộ lạc, Phong cau mày, dù sao cũng là Giác gây chuyện trước, nếu ở trên đại hội giao dịch làm, nói không chính xác hai bộ lạc cần gây chiến, đến lúc đó có hại chính là Thổ bộ lạc, vừa nghĩ lại cũng hiểu tại sao Thăng không xuất đầu cho Giác.

    Hiểu thì hiểu được, nhưng nhìn bộ dạng Hoàng Giác bị đánh mặt mũi bầm dập, Phong lại tức giận, lại đau lòng:

    - Ngươi chờ xem, đợi đại hội giao dịch lần tới ta sẽ đi báo thù cho ngươi!

    Nàng lại mắng Giác:

    - Ngươi không trường trí nhớ! Dặn dò qua ngươi bao nhiêu lần, không cần gây chuyện, đi ra bên ngoài không giống như lúc ở trong bộ lạc! Hiện tại có hại rồi chứ? Nhìn ngươi sau này còn muốn đi ra ngoài hay không!

    Hoàng Giác:

    -!

    Đây đúng là vơ đũa cả nắm giữ gìn cho đệ đệ còn là đệ khống, có người nhà như vậy, chẳng trách nguyên chủ biến thành ngạo nghễ không hiểu nhân tình.

    Phong mắng cho một trận, kêu hai nô lệ hung hăng nâng Giác mang tới gặp vu.

    Vu là một lão giả tóc hoa râm, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, đôi ánh mắt trầm tĩnh lộ ra vẻ cơ trí khôn khéo tang thương.

    Hoàng Giác nằm trên cáng hướng vu hành lễ, lúc ngẩng đầu chỉ thấy hai mắt vu lợi hại theo dõi hắn, ánh mắt sắc bén thông thấu kích thích Hoàng Giác dựng đứng tóc gáy, giữa lúc hoảng hốt còn nghĩ đối phương nhìn ra được hắn là du hôn từ tương lai xuyên không mà đến.

    Còn đang suy nghĩ nên bắt chước nguyên chủ nói gì đó đổi lực chú ý của vu, chỉ thấy vu thu hồi ánh mắt, nháy mắt khôi phục thành bộ dáng cơ trí nghiêm túc, ánh mắt cũng không tiếp tục nhìn hắn, cúi đầu lấy ra một bao dùng lá cây bao trùm:

    - Đem bao thuốc này đút cho hắn, nằm ngủ một giấc, ngày mai thì tốt rồi.

    Phong rất vui mừng nhận lấy:

    - Cảm ơn vu!

    Lại kêu hai nô lệ tiến vào nâng Giác trở về.

    Hoàng Giác ngây ngốc, cứ như vậy là được rồi? Không cần bắt mạch? Không cần bó xương? Không cần kiểm tra một chút? Tuy nói xương cốt bị gãy cũng đã được Thăng nối lại, nhưng tốt xấu ngài cũng nên nhìn xem thương thế nha! Nhưng xét thấy ánh mắt sắc bén của đối phương, đầy bụng bực tức chỉ có thể nuốt trong bụng, một chữ không dám bật ra bên ngoài.

    Chờ đi xa, Hoàng Giác rối rắm nhìn bao thuốc trong tay Phong:

    - Phong, đệ thật sự cần ăn thứ này sao?

    Sao có cảm giác không đáng tin đây?

    Phong không chú ý hắn rối rắm, chỉ cao hứng nói:

    - Đương nhiên muốn ăn, không nghĩ tới vu lại đem thánh dược cho ngươi dùng. Có bao thánh dược này, chỉ cần một đêm ngươi sẽ lành, nói không chính xác thân thể của ngươi còn cường tráng hơn vài phần đâu.

    - Thánh dược?

    Loại đồ vật tùy tiện móc ra cũng có thể xưng là "thánh"?

    Vẻ hoài nghi trong mắt hắn thật rõ ràng, Phong không muốn chú ý cũng khó khăn.

    Nàng nâng tay vỗ đầu Giác:

    - Ánh mắt của đệ làm sao vậy? Nếu không phải đệ bị thương, đệ cho là vu bỏ được đem thánh dược mang ra sao? Trong tay vu tổng cộng không có được vài phần đâu!

    Nhìn thấy dùng sức, kỳ thật căn bản không đau.

    Hoàng Giác phối hợp ai u một tiếng, trong lòng kinh ngạc, nghe ý tứ của Phong, vu cũng thật xem trọng nguyên chủ?

    Tục ngữ nói: "Con út cùng cháu trai lớn nhất, là sinh mạng của lão thái thái", nếu nói nguyên chủ là nhỏ nhất trong nhà nên được sủng ái nhất, vậy còn có thể hiểu được, nhưng vu là người cơ trí như vậy, thế nhưng cũng cưng chiều yếu gà ngang ngược càn rỡ như nguyên chủ, thật là kỳ quái.

    Có lẽ bởi vì nguyên chủ là nhi đồng của thủ lĩnh?

    Nghĩ tới đây Hoàng Giác bĩu môi:

    - Hừ!

    Hắn thử nói:

    - Việc này có gì chứ, nếu đổi lại là tỷ, hoặc là Chiến hoặc Thú bị thương, vu cũng sẽ đem thánh dược mang ra thôi.

    Chiến cùng Thú là hai ca ca của nguyên chủ.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 4 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nói bậy! Trừ đệ ra, vu sẽ không đối với người khác như vậy đâu! Mấy năm trước lúc đi săn Thú bị lão hổ cắn, chảy nhiều máu như vậy, vu cũng không cho hắn dùng thánh dược. Thú phải nuôi cả một mùa đông mới tốt.

    - Nhắc tới vu hình như luôn đối với đệ rất tốt, tỷ có biết tại sao không?

    - Ai biết nha! Vu đối với đệ tốt còn không được sao?

    Phong nghi hoặc hỏi lại. Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, dù sao Giác là đệ đệ của nàng, vu đối với Giác tốt, nàng cũng chỉ có cao hứng.

    - Ách..

    Hoàng Giác cười khan một tiếng:

    - Đệ chỉ là thấy mọi người đối với đệ tốt như vậy, mà đệ vẫn còn không hiểu chuyện, còn luôn gây ra phiền toái cho mọi người, thật sự rất không nên. Phong, tỷ yên tâm, lần này đệ nhất định sửa, tuyệt đối sẽ không tiếp tục giống như trước đây.

    Phong hoàn toàn không tin:

    - Lời này đệ đã nói qua bao nhiêu lần, chờ đệ có thể thật sự sửa được rồi nói sau.

    Vẻ mặt Hoàng Giác nghiêm túc cam đoan:

    - Lần này đệ nói là thật, đệ cam đoan với tỷ! Không tin tỷ hỏi bọn hắn, đệ đã vài ngày không có đánh nô lệ!

    - Đó là bởi vì xương sườn đệ bị gãy, vừa động liền đau, cho nên mới không có khí lực đánh nô lệ chứ?

    - Đệ..

    Nguyên chủ rốt cục gây sự tới bao nhiêu a, ngay cả tỷ tỷ cũng không tin lời của hắn! Nhưng tốt xấu cũng cho hắn một lý do giải thích tính tình thay đổi của hắn, Hoàng Giác thoáng an tâm một ít.

    Nhà của thủ lĩnh là do tảng đá xây thành, so sánh với người khác dùng cây gỗ, cỏ dại cùng bùn đất dựng nhà, nhà của thủ lĩnh có thể xưng tụng là tráng lệ.

    Làm đứa con được thủ lĩnh sủng ái nhất, Hoàng Giác may mắn có riêng một gian phòng ốc.

    Được đưa vào phòng đặt lên da thú mềm mại lót cỏ khô thật dày, Phong liền thúc giục Hoàng Giác nhanh chóng uống thánh dược.

    Trong lá cây là thuốc bột nhìn không ra thành phần, Hoàng Giác dùng dị năng thử nghiệm, cũng không phát giác thuốc bột này có gì khác biệt.

    Nhưng thuốc bột này quả thật rất hữu dụng, pha thêm nước uống hết, buồn ngủ liền dâng lên, rất nhanh liền ngủ mất, chờ tiếp tục tỉnh lại thương thế trên người tốt hơn bảy tám phần, xương sườn bị gãy cũng đã lành lại.

    Thuốc bột này cũng thật là thần kỳ!

    Cũng không biết dùng thực vật gì mài thành bột, nếu như có mầm móng, có thể thử dùng dị năng đề cao một ít.

    Sờ sờ ngực, Hoàng Giác thở phào một hơi.

    Rốt cục có thể tự do thở, không sợ ngực đau!

    Trên cửa treo da thú, dù là ban ngày trong phòng cũng tối om.

    Hoàng Giác đứng lên xốc rèm cửa da thú nhìn ra bên ngoài, trong bộ lạc im ắng, không trung có chút trắng lên, sao mai cô đơn cúp ở chân trời, xa xa cùng một vầng trăng tròn đối diện.

    Nhìn dáng vẻ hẳn là bốn năm giờ sáng.

    - Chủ nhân, ngài có cái gì phân phó?

    Một tiếng hỏi thình lình vang lên, dọa Hoàng Giác nhảy dựng, hắn cúi đầu nhìn thấy một nô lệ còn đang buồn ngủ đứng lên từ trên mặt đất, hơi cúi thấp đầu cùng hắn nói chuyện.

    Thân thể nô lệ còn lại cũng hơi động, tựa hồ cũng muốn tỉnh lại.

    Hoàng Giác vội xua tay, buông mành trở về phòng:

    - Ta không sao, các ngươi tiếp tục ngủ đi.

    Thế mới biết nguyên lai buổi tối nô lệ ngủ trước cửa phòng hắn thủ vệ.

    Phiền toái, có hai người kia ở cửa canh chừng, hắn ở trong phòng tùy tiện làm ra chút động tĩnh, đều sẽ bị đối phương nghe được, nếu vạn nhất hắn thiên vị cho mình trong phòng, bị hai nô lệ ngửi được hương vị..

    Sờ soạng quay về chỗ ngủ của mình, nằm xuống trên da thú, Hoàng Giác cau mày nghĩ, vẫn phải tìm lý do đem hai nô lệ phái đi chỗ khác ngủ mới được.

    Bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi, tiếp tục tỉnh lại bên ngoài đã sáng rực, mơ hồ có ánh nắng ban mai xuyên qua mành chiếu cào, đem gian phòng tối om chiếu ra một chút ánh sáng.

    - Giác tỉnh ngủ sao?

    Một thanh âm nam tử trẻ tuổi xa lạ vang lên ngoài cửa.

    - Không có nghe chủ nhân kêu chúng tôi.

    - Vậy là còn chưa tỉnh.

    Giác tỉnh sẽ kêu hai nô lệ đi vào giúp hắn mặc quần áo, tật xấu già mồm cãi láo cũng không biết là học với ai.

    - Các ngươi ở đây canh gác, Giác tỉnh liền nói cho ta biết, ta lại đến xem hắn. Một lát nữa hắn đói bụng cho hắn ăn viên bạch quả này.

    Hoàng Giác nghe thêm chốc lát, bên ngoài không còn động tĩnh, lúc này mới làm bộ như mới tỉnh ngủ, ngồi dậy khụ một tiếng, cầm quần áo mặc lên người – nói là quần áo, kỳ thật chỉ là dùng vải bố cùng da thú may cùng một chỗ, từ trên vai tà xéo xuống, cúi đến bên hông, lại dùng sợi dây rắn chắc cột lên.

    Nô lệ nghe được động tĩnh vội vén rèm tiến vào, thấy Hoàng Giác tự mình mặc quần áo thì giật mình:

    - Chủ nhân?

    Hoàng Giác nâng mắt nhìn hắn:

    - Làm sao vậy?

    Nô lệ lúng túng:

    - Vì sao ngài tự mặc quần áo?

    Không phải là vì bọn hắn có chỗ nào làm không tốt, chủ nhân lại muốn tìm lý do trừng phạt bọn hắn đi?
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 4 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó vội chân vội tay tiến lên:

    - Tôi mặc quần áo cho ngài.

    Hi vọng chủ nhân xem ở hắn chủ động, một hồi trừng phạt nhẹ một chút, tuy rằng điều này rất không có khả năng..

    Hoàng Giác khoát tay:

    - Không cần. Ta nói muốn cho Phong chứng kiến sự thay đổi của ta, liền nói được thì làm được. Đầu tiên bắt đầu từ việc mặc quần áo.

    Ánh mắt hắn liếc qua nô lệ còn lại:

    - Bạch quả trong tay ngươi là ai cấp cho?

    - Vừa rồi Thú đại nhân đi qua cấp cho. Thú đại nhân tới khi ngài còn đang ngủ, Thú đại nhân liền đi trở về, nói chờ ngài tỉnh bảo chúng tôi nói cho hắn biết.

    - Nha. Đúng rồi, ngày hôm qua trở về vì sao không gặp Thú, Chiến cùng cha ta?

    Dựa theo mọi người miêu tả, dựa vào sự sủng ái của mấy người kia đối với nguyên chủ, biết hắn bị thương, hẳn nên lập tức chạy tới quan tâm hắn mới đúng. Trên thực tế mãi cho tới khi hắn ngủ cũng không nhìn thấy bọn họ.

    Trên vẻ mặt chết lặng của nô lệ hiện lên một tia kính nể:

    - Ngày hôm qua thủ lĩnh cùng Thú đại nhân, Chiến đại nhân ở trong rừng săn được một con thú lớn, cho nên về trễ. Khi bọn hắn trở về thì chủ nhân ngài đã nằm ngủ.

    - Cha ta cũng đi ra ngoài săn bắn sao?

    - Dạ. Nghe nói là trước kia Thú đại nhân săn bắn đã phát hiện tung tích một con gấu chó, lúc đó không bắt được, chỉ đành bố trí cạm bẫy ở địa phương mà gấu chó ẩn hiện. Sau khi thủ lĩnh biết, đã cùng Thú đại nhân cùng Chiến đại nhân cùng đi.

    Hoàng Giác gật gật đầu:

    - Phụ thân luôn dũng mãnh.

    Theo hắn mấy ngày nay nhìn thấy, chủng loại dã thú nơi này cũng không kém hơn dã thú trước cuối thời bao nhiêu, chỉ có hình thể lớn hơn gấp ba, cơ hồ cũng bằng hình thể của biến dị thú lúc cuối thời.

    Không cần nghĩ cũng biết, gấu chó nơi này chỉ sợ phải nặng 1600 – 1700 cân.

    Ở thời đại công cụ săn bắn chỉ có đao đá cùng búa đá còn có cung tên bằng gỗ, có thể săn được một đầu gấu chó, thật sự có thể xưng là hành động vĩ đại.

    Hiển nhiên hai nô lệ này tuy địa vị thấp, nhưng không ảnh hưởng bọn họ có lòng yêu thích sự cường đại, nguyên bản nghe được thanh âm Hoàng Giác đều sợ run người, nhắc tới thủ lĩnh cùng chiến sĩ cường đại trong bộ lạc thế nhưng liền thao thao bất tuyệt, cùng bộ dáng người nhát gan hiền như khúc gỗ dĩ vãng một trời một vực.

    Hoàng Giác lại nhân cơ hội dẫn đường bọn họ nói ra rất nhiều sự tình.

    Chờ ý thức được mình ở trước mặt chủ nhân nói nhiều lắm thì hai nô lệ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

    Hoàng Giác hài lòng, cười híp mắt:

    - Nói a, tại sao không nói nữa? Ta bị phụ thân đánh cho một trận, người trong bộ lạc có phải đều vô cùng cao hứng hay không?

    Chẳng thể trách Thạch luôn xem hắn không vừa mắt đâu, nguyên lai năm đó nguyên chủ mang theo hai nô lệ đem Thạch đánh một trận, lúc đó Thạch chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, còn chưa trưởng thành thành chiến sĩ cường tráng như bây giờ, một đối ba căn bản đánh không lại ba người nguyên chủ.

    Nghe nói lần đó Thạch bị đánh thật thảm, nguyên chủ cũng bởi vì có hành vi mệnh lệnh nô lệ công kích tộc nhân quá mức tồi tệ, chọc giận nhiều người, cho nên người trong bộ lạc mới bẩm tới chỗ thủ lĩnh cùng vu.

    Nguyên chủ bị đánh một trận, mà hai nô lệ đi theo hắn cũng bị xử tử.

    Hiện tại hai nô lệ này là được bổ sung sau đó.

    Nô lệ:

    -!

    Làm sao bây giờ? Lần này chủ nhân nhất định sẽ đánh chết bọn họ!

    Hoàng Giác làm yên lòng:

    - Yên tâm, chỉ là nói chuyện mà thôi, sau này chỉ cần các ngươi không làm sai, ta sẽ không tiếp tục trừng phạt các ngươi. Ngày hôm qua các ngươi cũng nghe được, ta đã cam đoan với Phong sẽ thay đổi.

    Nô lệ lắc đầu, nước mắt trào ra:

    - Chủ nhân, chúng tôi sai lầm rồi, ngài trừng phạt chúng tôi đi.

    Mắt nhìn thấy tiếp tục hỏi sẽ đem hai người hù tới té xỉu, Hoàng Giác bất đắc dĩ buông tha bọn họ:

    - Được rồi, hai ngươi đi ra ngoài trước đi.. đặt bạch quả ở đó.

    Người trong bộ lạc nếu không đi ra ngoài săn bắn, chủ yếu chín mười giờ mới ăn điểm tâm.

    Hoàng Giác dậy muộn, thủ lĩnh cùng Phong từ sáng sớm đã bận việc, cũng không ở trong nhà – đến nỗi mẹ của nguyên chủ, lúc nguyên chủ sáu tuổi thì đã qua đời – Hoàng Giác ở trong nhà dạo qua một vòng làm quen một chút hoàn cảnh, quyết định đi nhà của Thú nhìn xem.

    Thú cùng Chiến cũng đã lập gia đình.

    Người trong bộ lạc sau khi lập gia đình liền ra ngoài tạo nhà khác ở lại, ý nghĩa có thể độc lập, có thể gánh vác trách nhiệm chiếu cố gia đình, nuôi dưỡng con mình.

    Xuyên qua nửa bộ lạc, Hoàng Giác giấu kín vẻ hiếu kỳ trong mắt, làm bộ như nhàm chán tìm kiếm xung quanh, theo hai nô lệ dẫn dắt nhanh chóng đi tới nhà Thú.

    Nhà trong bộ lạc không có sân, dù sao trong bộ lạc không có ai nuôi dưỡng gia cầm, có sân cũng vô dụng; còn nữa, trong bộ lạc hoang vắng, từng nhà cách nhau vài chục trượng xa, nếu muốn làm chút gì đó tùy tiện làm trước hay sau nhà, tuyệt đối sẽ không có người can thiệp, càng sẽ không bởi vì chiếm diện tích quá lớn mà cãi nhau, cho nên có sân hay không sân cơ bản không khác biệt.

    Hoàng Giác đi theo sau hai nô lệ tới trước một căn nhà, liền nhìn thấy một thanh niên.

    Hai nô lệ hành lễ:

    - Thú đại nhân!

    Thú là một thanh niên thân hình cao lớn, một đôi mắt to màu nâu đậm sáng ngời, miệng rộng mũi cao, cằm thẳng, vừa nhìn thật đáng tin cậy, làm lòng người sinh hảo cảm.

    Thú đang mài mũi tên, thấy hai nô lệ đi phía trước Giác, hơi kinh ngạc, Giác chưa bao giờ cho phép nô lệ đi đường vượt qua mình, hôm nay vì sao..

    Hoàng Giác đi tới, làm ra bộ dáng cao ngạo giải thích một câu:

    - Lần trước cũng bởi vì hai người bọn họ không ở phía trước che chở đệ, mới làm cho đệ có hại – gặp chuyện chỉ biết hướng sau lưng chủ nhân trốn, nô lệ như vậy có ích lợi gì? Sau này khiến cho bọn họ đi phía trước đệ, gặp nguy hiểm cũng tiện cho bọn họ xông lên trước.

    Trên thực tế là vì Hoàng Giác không nhận thức được ai, lại càng không biết đường, đành phải làm cho nô lệ đi phía trước. Nô lệ ở trong bộ lạc căn bản không có địa vị, trước gặp người trong bộ lạc đều phải hành lễ, cứ như vậy Hoàng Giác sẽ biết đối phương tên gọi là gì, không đến mức lộ ra sơ hở.
     
  11. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Từ Cuối Thời Đến Nguyên Thủy

    Tác giả: Ma Nhân Bính Kiền

    Editor: Giang Ngan

    Chương 5 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xét thấy tính khí người ngại chó ghét, cùng nhau đi tới người trong bộ lạc nhìn thấy hắn chủ yếu đều đi đường vòng, kế hoạch Hoàng Giác muốn mượn cơ hội này nhận thức người trong bộ lạc liền tạm thời mắc cạn.

    - Thú, đệ cảm thấy được có thể đề nghị với phụ thân, sau này mọi người đi ra ngoài săn thú có thể mang theo nô lệ, khiến cho nô lệ đi phía trước các ngươi, dù sao các ngươi săn thú nguy hiểm như vậy!

    Hoàng Giác lời nói khẩn thiết đề nghị, bộ dáng đắc ý như chính mình suy nghĩ được một ý kiến hay.

    Thú:

    -!

    Người này nếu không phải là đệ đệ của hắn, xem bộ dáng nạo hàng của tiểu tử này, thật muốn cho người đánh chết hắn.

    Vẻ mặt hắn nghiêm túc răn dạy cùng quở mắng:

    - Nói linh tinh cái gì, săn bắn cần dũng mãnh không sợ, chỉ có như vậy gặp được mãnh thú thì mới có thể thắng lợi, sao có thể bởi vì sợ bị thương mà tránh phía sau các nô lệ đây? Lời này của ngươi đừng nói với phụ thân, nói với phụ thân hắn lại sẽ đánh ngươi.

    Đệ đệ của hắn tới khi nào mới có thể trưởng thành? Cho dù bởi vì nguyên nhân thân thể mà không thể trở thành chiến sĩ, nhưng tốt xấu cũng nên làm một người kiên nghị không biết sợ hãi mới đúng. Hiện tại còn có bọn họ chiếu cố, không cần lo lắng Giác sẽ đói bụng, nhưng phụ thân sẽ già, sẽ chết, hắn cùng Chiến còn có Phong phải đi ra ngoài săn bắn, tùy thời có thể cũng chưa về, nếu có gì vạn nhất, sau này Giác phải làm sao bây giờ?

    Thú đau đầu, âm thầm hạ quyết tâm, chờ có cơ hội nhất định phải nói với phụ thân, nhất định cần sửa chữa tính khí của Giác!

    Hoàng Giác cũng không biết trong khoảng thời gian ngắn Thú còn suy nghĩ nhiều như vậy, tự giác đem hành vi dị thường của mình che lấp đi qua, cười híp mắt lấy ra một cây thạch đao đồng thời đem cả bạch quả cùng nhau đưa cho Thú:

    - Bạch quả ngươi lưu trữ, đi ra ngoài săn thú thì mang theo, hiện tại thương thế của ta đã tốt hơn, không dùng vật này. Còn có thanh thạch đao này, là ta đặc biệt trao đổi trên đại học giao dịch cho ngươi, ngươi xem thấy thế nào?

    Chứng kiến trong cái bọc có ba chuôi thạch đao, một chuỗi vật phẩm trang sức tương tự vòng cổ thì trong lòng Hoàng Giác có suy đoán, quả nhên buổi sáng hôm nay nghe nô lệ nói thì biết được, mấy thứ này đều là nguyên chủ đặc biệt đổi cho người nhà của mình.

    Thủ lĩnh, Thú, Chiến, mỗi người một thanh thạch đao, vật phẩm trang sức là của Phong.

    Không thể không nói, tuy nguyên chủ luôn ngang ngạnh tìm đường chết, nhưng đối với người nhà đều rất tốt, bằng không cả nhà thủ lĩnh cũng không cưng chiều hắn như vậy.

    - Thạch đao của ta còn có thể dùng, ngươi đổi vật này cho ta làm gì? Thật vất vả ra ngoài một chuyến, còn không đổi thứ gì mình thích sao.

    Tiếp nhận thạch đao, vẻ mặt Thú vui mừng sờ sờ:

    - Phụ thân có sao?

    - Thạch đao của ngươi đều đã dùng thật lâu, làm sao sắc bén bằng mới trao đổi.

    Hoàng Giác ngồi xổm dưới đất cầm mũi tên đùa nghịch, nói:

    - Chuôi này đặc biệt đổi cho ngươi, Chiến cùng cha cũng có, Phong là một chuỗi vòng cổ.

    Đừng nói, tính chất của mũi tên rất cứng rắn, sờ vào giống như là đá hoa cương, chẳng thể trách không có mũi tên làm bằng sắt cũng có thể bắn thủng da lông thật dày của con mồi đâu.

    Hắn đã sớm có hứng thú với công cụ săn bắn của người nơi này, nhưng trên đường về bộ lạc mọi người cũng không thèm để ý hắn, càng khỏi nói cho hắn mượn cung tên để hắn nghiên cứu. Dù là Bồng, nghe được hắn nói muốn xem cung tên cũng vẻ mặt phòng bị nhìn hắn, lúc sau liền trốn tránh hắn.

    - Ngươi đừng đụng vật này, cẩn thận sẽ đâm tay ngươi. Ngươi bị đâm ở đây, sẽ không ai báo thù cho ngươi.

    Thú thuận miệng nhắc nhở một câu.

    Hoàng Giác:

    - Ân.. ân?

    Tin tức có chút lớn, nguyên chủ lại làm qua trò thiêu thân gì?

    - Ngươi đã quên, lúc trước ngươi cầm mũi tên của nhà Quang chơi, không biết như thế nào lại chọc một lỗ thủng, ngươi khóc sướt mướt chạy về nhà kêu Phong giúp ngươi báo thù, nói Quang khi dễ ngươi..

    Nhắc tới chuyện cũ, vẻ mặt Thú một lời khó nói hết, lời nói thấm thía khuyên nhủ:

    - Sau này ngươi nên sửa tính tình của ngươi, hiện tại có chúng ta che chở ngươi, tộc nhân nể mặt phụ thân không so đo với ngươi, nhưng cũng có lúc chúng ta không hộ được ngươi. Lần này đi đại hội giao dịch, ngươi không phải có hại sao?

    - Hiện tại ngươi cũng không còn nhỏ rồi, 15 tuổi, lúc ta lớn như ngươi, tiểu Nguyên đều sinh ra. Ta biết ngươi muốn tìm nữ chiến sĩ lập gia đình, nhưng ngươi dù sao cũng phải có địa phương cho người ta dựa vào đáng giá phó thác, người ta mới có thể đi theo ngươi chứ. Chúng ta tiếp tục thương ngươi, cũng không thể vì ngươi mà bắt buộc nữ chiến sĩ người ta cùng ngươi ở cùng một chỗ, cũng không bắt buộc được, nói tới cùng, còn phải chính ngươi đứng lên mới được..
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...