NON ZERO SUM - TỔNG KHÔNG BẰNG KHÔNG Tên truyện: Non-zero sum Tác giả: Son-ibul (손이불) Chuyển ngữ: Pedestrian Văn án: "Tôi tưởng chúng ta thích nhau." Review của tôi Thật là, tôi xem được truyện tranh của Non-zero sum trước. Nghe các Cô đồn rằng truyện dark ghê lắm. Tôi mới tìm novel đọc thử. Nay tôi mang về cho các Cô không chờ nổi Comic giống tôi nè. Cá nhân tôi cũng khá thích bối cảnh và màu sắc của cốt truyện, tôi sẽ cố gắng chuyển ngữ mượt mượt để mấy Cô đọc nha. Hãy ủng hộ tôi nhá.
Nội dung của chương này có yêu cầu giới hạn về độ tuổi, mình cài đặt đăng nhập để tránh một số trường hợp khó xử. Các bạn thông cảm và đọc truyện vui vẻ nha. Nếu đã chuẩn bị tinh thần xong rồi thì vào truyện thôi. Chap 0: Prologue. Mở Đầu Bấm để xem Chap 0: Prologue Mở Đầu Chuyển ngữ: Pedestrian - Những hơi thở dồn dập như mắc kẹt nơi cổ họng. Cậu dùng mu bàn tay quệt máu nhớp nháp trên vầng trán vốn đang rách toạc rồi chạy dọc theo những con hẻm có vẻ kín cổng cao tường của khu phố. Do thở hổn hển bằng miệng suốt một quãng đường, cổ họng của cậu khô khốc khó chịu. "Hừ.. Haa.." Nỗi sợ hãi như một bàn tay thô bạo chực chờ nắm lấy và ném cậu xuống đất bất cứ lúc nào đã khiến cậu đôi chân loạng choạng của cậu gắn gượng tiến về phía trước. Khi phóng qua con hẻm rộng trải nhựa nhẵn nhụi, trong sự im lặng kỳ lạ của khu phố quen thuộc, tiếng tim đập thình thịch của cậu dường như càng rõ ràng. Những ngôi nhà với các bức tường giống hệt nhau, những con hẻm vắng nối liền những con đường không có người qua lại, tất cả đều hòa quyện vào nhau. Những viên sỏi dính vào đôi chân trần đã đưa tâm trí rối bời của cậu trở về với thực tại. Hôm nay không phải là ngày Seo Haeyoung quay lại, vì vậy cậu đã lơ mơ một chút và ngủ gật. Chỉ sau khi bị giật cổ áo và rơi xuống gầm giường, mùi hương của Seo Haeyoung mới ập đến với cậu. Đến khi cậu nhận ra hắn đang ở đó thì đã quá muộn. "Haewon-à-!" "Huh.." Đôi chân đang điên cuồng chạy về phía trước của cậu chợt khựng lại. Trong khi cậu còn đang loạng choạng mất đà, Seo Haeyoung đứng ở cuối con hẻm với cây gậy đánh gôn và cười toe toét. Mặt trời giữa trưa chiếu sáng khuôn mặt của Seo Haeyoung, khiến đôi mắt u ám của hắn cụp xuống còn khéo miệng thì nhếch lên thành một nụ cười. "Đáng lẽ cậu nên đi lối đó chứ!" Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu khi nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên đó. Cậu không chút do dự xoay người chạy đi. Seo Haeyoung đi theo. Haewon cố níu kéo cơ hội chạy trốn thoát. Cậu không thể phân biệt được mình đang chạy hay bò. Đuổi theo sau cậu là tiếng đầu gậy gõ vào tường ngày một đến gần như thúc giục, như tuyệt vọng. "Tôi sẽ để cậu đi nếu cậu sang đường mà không bị bắt!" Nghe giọng nói xen lẫn tiếng cười, Haewon vội ngẩng đầu lên. Câụ nhìn thấy con đường có lan can phía trước khoảng hai mươi bước. "Haa.. Hức!" Không có thời gian để nắm bắt tình hình. Cậu bắt vắt chân tiến về phía trước, mặc những cành cây rậm rạp sắc bén cứa qua từng mảng da thịt xé nát cậu. Từng cơn từng cơn nhói đau. "Đi thôi, nhanh lên." Haewon loạng choạng đến được một bên của con đường một cách tuyệt vọng. Seo Haeyoung thông thả đi theo như cố tình chừa ra một khoảng đầy thách thức. Khi giữa họ đã ở ranh giới giữa hy vọng và tuyệt vọng, Seo Haeyoung dùng lực vung lại cây gậy đánh gôn. Ngay khi Haewon đi đến cuối con hẻm, Seo Haeyoung dùng lực. Hắn buông cây gậy không do dự. Cây gậy dài bằng kim loại bay trong không trung thành công đáp trúng bắp chân của Haewon và để lại một dấu hằng giữa những vết tích ghê người mới cũ đan xen. Đầu gối của Haewon khuỵu xuống, và cậu ngã xuống mặt đường nhựa gồ ghề mà không hề hét lên. "Ư!" Haewon ngã ngục, ôm ngực ho một tiếng. Đầu gối và khuỷu tay của cậu đau nhức. Chẳng mấy chốc, một dòng máu rịn xuống vẽ ra một đướng ấm nóng. Seo Haeyoung đến gần. Haewon đang run rẩy đến mức không thể đứng dậy. Hắn cúi xuống bên cạnh và nhẹ nhàng xoa đầu cậu "Không thể làm được, huh?" Những ngón tay hắn luồn qua tóc Haewon, rồi bắt chợt nắm chặt lại thành đấm. Seo Haeyoung nắm lấy một nắm tóc của Haewon và kéo cậu ra khỏi vết máu. Mặc dù biếtlà vô ích, Haewon, vẫn nắm lấy cổ tay mạnh mẽ của Seo Haeyoung và thì thầm những lời mà cậu đã nói nhiều lần trước đó. "Haeyoung, Haeyoung-ah.. Tôi không thể, tôi không thể làm được." "Cậu đang làm tốt mà, nhưng sau đó lại đột nhiên bỏ chạy và gây ồn ào." Trong con ngõ xóm không ai ngó ngàng gì đến chuyện gì đã xảy ra, cuộc rượt đuổi vô ích diễn ra mỗi tháng một lần như một nghi lễ đã kết thúc. "Ư, á! Argh!" "Cậu muốn được chú ý phải không? Đó là lý do tại sao mỗi ngày cậu đều muốn trố, huh? Dư*ng v*t cư-ơng c*ng đầy đe dọa đẩy mạnh vào giữa hai đùi máu đang lan rộng. Mỗi lần Seo Haeyoung thúc hong, tấm lưng gầy gò của Haewon va vào cánh cửa tủ quần áo. Dư*ng v*t nóng bỏng không có bao c*o su mang đến một cơn đau đến choáng váng mỗi khi nó thâm nhập vào cậu. Cảm giác bị đẩy ra bên trong và lấp đầy dư*ng v*t của người khác chưa bao giờ rõ ràng đến thế, cho dù cậu đã trải qua bao nhiêu lần đi chăng nữa. " Ư.. Đau quá. Đau quá, Haeyoung-ah.. " " Nhưng cậu thích nó mà. Cậu đã làm một mình khi tôi không có ở đây, phải không? Cậu đã làm từ phía sau? "Không, không phải như thế, ugh!" Những ngón tay thon dài vòng qua cổ Haewon. Seo Haeyoung dùng cả hai tay nắm chặt cổ Haewon. Không rời mắt khỏi khuôn mặt đỏ bừng của Haewon, hắn liên tục đập đầu Haewon vào tủ quần áo. "Kuh, huh!" "Ý cậu là gì, không?" Haewon thở hổn hển mà gãi gãi mu bàn tay của Seo Haeyoung. Vẫn siết chặt cổ Haewon, Seo Haeyoung cứ thế đẩy dư*ng v*t của mình vào trong, khiến hàng mi dài của Haewon run lên. "Huh!" "Haewon-ah.. Nếu nói dối, cậu sẽ chết thật đấy." Xuyên qua những bức tường bám chặt bên trong, Seo Haeyoung tiếp tục những cú đẩy mạnh mẽ của mình, tạo ra những âm thanh vang dội và ướt át. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Haewon. Cậu thuận theo tủ quần áo phía sau mà tuột xuống. Không thể chịu đựng được nữa, cậu điên cuồng vặn vẹo cơ thể bị ghim chặt của mình. "Có khó không? Tôi có nên để cậu đi không? " Ư, ư.. " Haewon đưa tay về phía Seo Haeyoung. Cậu vô lực lắc cổ dường mà cũng như đang buông lỏng thân thể, rồi nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai rắn chắc kia. Những ngón tay run rẩy, cầu xin sự thương xót, rơi xuống một cách đáng thương và nắm chặt lấy áo hắn. Qua đôi mắt đẫm lệ, cậu nhìn thấy khóe miệng đang khẽ nhếch lên của Haeyoung. Cùng lúc đó, bàn tay quanh cổ cậu được nới lỏng. " Huh! Ha hả, hả! " Không khí tràn vào Haewon thở hổn hển, ngực cậu phập phồng khiến hậu huy*t siết chặt lấy dư*ng v*t. Sự co thắt truyền đến như muốn cắt đứt dư*ng v*t mang đến cho Seo Haeyoung khoái cảm khủng khiếp, khiến hắn phải cúi đầu nghiến răng. " Haah.. thả lỏng phía sau một chút. Nó quá chật. " " Huh, ugh.. Ah, ah! " Seo Haeyoung đẩy hông về phía trước, cánh tay đỡ lấy chân đang chảy máu của Haewon. Tiếng da thịt va chạm vang vọng trong căn phòng nhỏ tồi tàn. Haewon bị cở-i qu-ần và giam chặt giữa tủ quần áo và Seo Haeyoung. Cậu cố gắng lấy lại ý thức mơ hồ của mình, nhưng không dễ dàng gì sau khi dính đòn và bị k*ch th*ch. " Ư.. Hừ.. " Seo Haeyoung nhìn vào khuôn mặt của gần kề của Haewon. Hắn giơ tay và tát vào má cậu. " Thử mà ngất xem! Tôi sẽ đ*m nát cái lỗ của cậu. " " À.. Ngh, ừm.. " Seo Haeyoung thúc mạnh dư*ng v*t của mình vào hậu hu*ệt trộn lẫn với t*nh dị*h và máu. Haewon sợ hãi gật đầu. Những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu. " Phải vậy chứ! Ah! " Seo Haeyoung nắm lấy đầu của Haewon đang ngã ra sau rồi một tay ấn nó xuống sàn. Gập đôi chân dài của mình, hắn đè cơ thể đang cuộn tròn của Haewon xuống và đẩy dư*ng v*t của mình vào. Hắn phát lực phát lực thô bạo đến mức dường như nhét vào t*nh h*àn của mình vào. Tiếng da thịt va chạm còn lấn át cả tiếng nước ướt át. " Haa! " Haewon bấu móng tay xuống sàn, cũng không dám động vào Seo Haeyoung đang nằm trên người mình. Cậu đau đớn vặn vẹo cơ thể mà hét lên một tiếng. Khi Seo Haeyoung thâm nhập hoàn toàn vào cơ thể nóng như thiêu đốt của cậu, hắn thở ra một hơi ngọt ngào, t*nh dị*h chảy ra từ hậu hu*ệt căng ra. Khi dư âm của sự xuất t*nh tan biến, Seo Haeyoung mở mắt ra và dùng mu bàn tay tát vào gò má đẫm nước mắt của Haewon. " Hey. Cậu vẫn chưa tỉnh lại à? " " Dừng lại.. tôi muốn dừng lại.. " " Cậu có quyền quyết định à? Buồn cười làm sao.. " Ngay sau đó Seo Haeyoung buông tay đang giữ đôi chân bê bết máu của Haewon, hắn đã rút ra khỏi cơ thể mềm nhũn và chế nhạo nửa dưới đang dính đầy chất dị*h nhớp nháp của cậu. " Đầy quá nên nghẹn à? Wow.. Cậu cũng thật tuyệt vời. " Seo Haeyoung nắm lấy eo của cậu. Haewon run rẩy khi dư*ng v*t vốn đang lấp đầy đột nhiên biến mất. Hắn nhấc bổng cậu lên, một lần nữa đưa hậu hu*ệt hỗn đôn đến bên quy đầ* của hắn. Haewon thở hổn hển. Không thể lấy lại được bình tĩnh nữa, cậu lắc đầu đẩy bộ ngực rộng của Seo Haeyoung ra. " Này, Haeyoung à.. " " Thả lỏng, thả lòng. " Seo Haeyoung đã đâm xuyên qua Haewon trong một lần nữa và khiến cậu ngồi thụp xuống, dựa vào tường. Haewon thở hổn hển, eo của cậu cong về phía trước. " Ah! " " Nâng cao cơ thể của cậu lên. Đừng nằm xuống. " Seo Haeyoung đẩy đôi vai đang gục xuống của Haewon lên và lần mò xuống gầm giường. Hắn lấy bao thuốc lá mà anh luôn để ở chỗ cũ ra và nhìn vào bên trong. Năm điếu thuốc còn lại trượt sang một bên khi chúng lắc lư. Hắn lấy một cái ra và cắn nó. Haewon vốn gần như không thể mở mắt lập tức bật dậy và mò mẫm tìm chiếc bật lửa được giấu giữa đệm. Seo Haeyoung nghịch cái mô*g hằn đầy dấu tay đỏ của Haewon, trầm giọng hỏi. " Cậu tưởng hôm nay tôi sẽ không đến hả? " Haewon một tay bật một tay che ngọn lửa đưa đến bên miệng hắn, cậu khẽ gật đầu. Seo Haeyoung, đưa đầu về phía trước và rít một hơi thật sâu. Sau khi châm đầu điếu thuốc, hắn nắm lấy khuôn mặt bàng hoàng của Haewon và xoay nó sang một bên. Vết bầm tím sẽ nhanh chóng mờ đi, nhưng vết rách trên trán có vẻ như cần đến bệnh viện. Hắn buông cằm Haewon ra và mút lấy đầu lọc. " Bởi vì cậu.. " " Ah! " Một tay vòng qua eo Haewon, Seo Haeyoung đột ngột nhấc bổng cậu lên. Đôi mắt đang rũ xuống của Haewon nhanh chóng mở to. " Ôi, đau quá! Đau quá, Haeyoung-ah! " " Bởi vì cậu trở nên quá bất cẩn, nên tôi phải đến tìm cậu như thế này. " Với mỗi lực đẩy, dư*ng v*t sưng to lên và ma sát vào tường bên trong. Những giọt nước mắt vốn đã ngừng tuôn trào trở lại. Haewon nức nở và run rẩy. Bất ngờ, cậu bị một bàn tay thô bạo tát vào mặt. Đầu cậu trống rỗng vang, tầm nhìn trong chốc lát tối đen như mực, cái đầu vặn vẹo không thể quay về vị trí ban đầu. Một tiếng thở dốc xen lẫn với tiếng rê* rỉ thoát ra. " Ah.. " " Haewon-ah, cậu có muốn tiếp tục nói đau không? " Đôi môi vốn lành lặn giờ nứt nẻ chảy máu. Haewon chớp mắt nhiều lần để xua đi bóng tối rồi chậm rãi nhếch khóe miệng. Cậu nghiến chặt hai hàm răng đang va vào nhau và cố nặn ra một nụ cười, thậm chí còn nhướng khóe mắt. " Không, tốt lắm.. Tôi nói thế vì nó tốt. " " Nếu cậu nói nó đau thêm một lần nữa.. " " Tôi sẽ không. Tôi sẽ không làm thế." Seo Haeyoung nhìn chằm chằm vào Haewon và sau đó làm rơi điếu thuốc hút dở xuống sàn. Hắn nắm lấy eo cậu bằng cả hai tay. Đó là dấu hiệu cho thấy hắn sắp trở nên nghiêm túc. Haewon tự an ủi rằng khói bốc lên từ tàn thuốc chứ không phải từ đùi cậu, rồi ôm lấy cổ Seo Haeyoung. Dụi mũi vào cổ Seo Haeyoung, Haewon hít hà mùi hương gieo rắt nổi sợ hãi thay vì phấn khích. Khi Seo Haeyoung thở hổn hển và đâm dư*ng v*t của mình vào hậu hu*ệt rách toạt, hơi thở và tiếng rê* rỉ vừa mới ngừng lại của Haewon lại tuôn ra qua đôi môi khô khốc, nhuốm máu của cậu. Cơn choáng váng ập tới. Cậu không biết đó là một cảm giác dễ chịu hay đau đớn. Haewon dụi gò má bầm tím vào bờ vai rắn chắc và lặng lẽ nức nở. Cậu có thể yêu cầu ai chịu trách nhiệm cho mối quan hệ này và nhận được câu trả lời từ ai? Không có cách nào để biết.
Sau chap 0, thì chúng ta quay ngược thời gian trở về một khoảng thời gian trước đó để biết chuyện gì đã xảy ra. Do truyện này yêu cầu về độ tuổi nên mình cài đặt đăng nhập, cách bạn thông cảm nhé. Chap 1.1: Thế tiến thoái lưỡng nan Bấm để xem Chương 1.1: Thế tiến thoái lưỡng nan Hai năm trước, vào một ngày hè tháng Tám ve râm rang kêu. Năm ngoái được cho là nóng nhất trong những năm trở lại đây, vậy mà năm nay cũng thế. Haewon nắm lấy cổ áo phông của mình quạt quạt, cậu nhấn chuông cửa. Vừa hoàn thành những việc lặt vặt của, Heawon nhanh chóng lấy một túi kem bằng nhựa, lúc này nó đã tan chảy từng chút một. Cậu nhanh chóng hướng khuôn mặt về phía chiếc máy liên lạc kiểu cũ gắn ở cửa. "Này, mở ra nhanh lên." Cậu về trễ? "Tôi phải đi mua cái này." Heawon lắc chiếc túi trước màn hình nhỏ. Cậu đẩy cánh cổng phát ngâm nga một giai điệu vui vẻ và bước qua khu vườn quen thuộc. Haewon thích khu phố này. Nó yên tĩnh và sạch sẽ. Cậu không phải thức dậy với tiếng xây dựng mỗi sáng, và không có mùi hôi xộc vào mũi khi đi ngang qua cột điện thoại. Cậu cũng thích bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng và những cây cảnh được chăm sóc cẩn thận nơi đây. Tất cả đều thể hiện rõ sự chu đáo của gia chủ. Nhưng trên hết.. "Haewon-ah, nhanh lên-" Seo Haeyoung đang ấn bụng vào lan can tầng hai, vẫy tay với cậu. Đây đúng là kiểu sinh hoạt điển hình của một sinh viên đại học. Lười biếng cả ngày trong kỳ nghỉ hè. Haewon nhìn Seo Haeyoung đang đứng dưới ánh nắng mà cúi đầu xuống. Cậu cảm thấy như mình sẽ bất giac mìm cười, nhưng cậu lại sợ rằng Seo Haeyoung sẽ nhận ra những cảm xúc bẩn thỉu không nén được mà hiện lên trong đôi mắt mình. "Không muốn." Cậu khẽ lẩm bẩm đi về phía bãi cỏ. Trên đường chạy đến đây, đôi chân cậu như muốn nhũn ra. Nhưng cậu vẫn cố thả nhẹ bước chân anh nhẹ nhàng để trong thong thả hơn. Ngay bước vào cửa trước, Haewon cảm thán một câu tràn ngập niềm vui. Không khí mát mẻ và dễ chịu lấp đầy phổi cậu. Haewon lắc nhẹ chiếc túi trong khi thay dép đi trong nhà và ngay lập tức leo cầu thang lên tầng hai. Cậu bước nhanh, với sải chân dài hơn, về phía căn phòng mà cậu nhắm mắt cùng có thể tìm thấy. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối họ gặp nhau? Haewon cố nén để khóe môi không cong lên và thò đầu qua cánh cửa đang mở. "Tới đây." "Cậu vậy mà đến? Đồ khốn, gặp mặt tôi khó đến vậy sao?" Ah. Một nếp nhăn sâu từ từ hiện lên giữa hai lông mày của Haewon. Taegyeom vốn nãy giờ đang nằm ngay dưới máy điều hòa và bấm điện thoại, khẽ cử động ngón chân thay lời chào hỏi. Mặc dù họ thường đi chơi cùng nhau nhưng Haewon không thực sự thích người này. Những kỹ năng xã hội của Taegyeom quá tốt đến mức chúng khiến cậu thấy ngột ngạt. Nhất là sau khi bí mật của mình bị hắn ta phát hiện. Haewon bước vào phòng với một âm thanh lách cách và lấy ra một cây kem đang chảy dở từ trong túi. Cậu đã điều chỉnh lại cảm giác khó chịu của mình. Thôi, cũng mua đủ kem cho tất cả họ cùng chia sẻ rồi. Haizz Cậu cầm túi kem bằng cả hai tay cứ đứng đó. Taegyeom cất điện thoại và đột ngột ngồi dậy. Nhìn thấy Haewon với khuôn mặt không có thiện ý, dù đã lâu rồi không gặp khiến hắn cảm thấy buồn cười và nảy sinh hứng thú muốn trêu chọc cậu. "Huh? Có chuyện gì với khuôn mặt đó vậy? Chúng ta không phải là bạn sao?" "Sao cũng được." Khi quay đầu tránh khỏi tầm mắt Taegyeom, Haewon cảm thấy chiếc bọc nhựa ẩm ướt tuột khỏi tay mình. Trong khi đó, Seo Haeyoung đang nằm dài trên giường ngước đầu nhìn cậu. Haewon giả vờ vò nát chiếc túi và thầm nuốt nước bọt. Seo Haeyoung.. Con người này vẫn tỏa sáng và xinh đẹp như lần đầu tiên cậu gặp vào hai tháng trước. "Xinh đẹp" từ này thậm chỉ quá tối nghĩa để khen một chàng trai vừa hoàn hảo như Haeyoung. Vẻ đẹp khiến cậu nghẹt thở. Đó là lý do tại sao cậu thậm chí không nhận thức được bàn tay dang ra của Haeyoung đang tiến tới nắm lấy phía sau đùi cậu. Ngạc nhiên, Haewon nhìn xuống và cắn môi. "Cậu có gì cho tôi nào?" Khi Seo Haeyoung nằm xuống với vầng trán nhẵn nhụi và nở một nụ cười nhẹ, tầm nhìn của Haewon mờ đi. Cậu chợt nhớ lại giấc mơ không nói nên lời cậu về Haeyoung, bóng hình hiện thực và mơ ảo dần chồng lên nhau. Một tưởng tượng thảm hại. Haewon vội vã lùi lại, cậu đưa cây kem cho Haeyoung. ".. Đây." "Tôi không thích đậu đỏ. Cho tôi thứ khác đi." Seo Haeyoung quay lại và thò tay vào túi. Vậy là cậu ấy không thích đậu đỏ? Haewon nhìn xuống đỉnh đầu Seo Haeyoung khi hắn từ chối hương vị mà cậu chọn và tiếp tục mở rộng chiếc túi hơn bằng cả hai tay. Sau khi đắn đo một hồi giữa hai sự lựa chọn còn lại, Seo Haeyoung chọn vị dâu tây và đặt xuống sàn, sau đó xé lớp vỏ kem đậu đỏ. Thấy vậy Haewon vốn định ném cái đó cho Taegyeom nên cậu nhanh chóng nói. "Cậu vừa nói là không thích mà." "Cho cậu." ".. Nhưng tôi cũng không thích?" "Ăn đi." Seo Haeyoung đưa cây kem chưa bóc ra. Với vẻ mặt bất đắc dĩ, Haewon cầm lấy cây kem dài sẫm màu và cắn một miếng. Đó không phải là hương vị cậu muốn. Khi cậu cắn một miếng lớn, một vị ngọt mơ hồ tràn ngập miệng. Seo Haeyoung nãy giờ chăm chú nhìn, thoáng cười nhe để lộ vài chiếc răng thanh tú, cho đến khi thấy cậu nuốt ngụm kèm vào. Haewon cắn một miếng nữa và lắc nhẹ lớp bọc. Hương vị còn lại là dưa. "Yoon Hae Won! Còn tôi thì sao? Tôi không có miệng à?" Không nói một lời, cậu ném toàn bộ túi qua. Taegyeom bắt cây kem từ chiếc túi đang bay và làm vẻ mặt khó chịu. "Ah. Trong một đóng thứ, cứ phải là dưa.." "Không muốn ăn thì thôi." Kem đã tan chảy một nửa nhanh chóng vỡ vụn. Chất lỏng nhớp nháp bắt đầu chảy ra từ những ngón tay đang cầm que. Khi cậu muốn vội vàng lau nó, một mùi hương lạ lùng xẹt qua mũi. Đó là một mùi nước hoa nồng nặc. Sau đó, cảm giác nhớp nháp cọ vào mu bàn tay cậu. Đôi mắt cậu dời cứng đời dời về phía Taegyeom. Hắn liếm tay anh. ".. Cậu điên à?" "Nó đang tan chảy này." Taegyeom nhún vai, bình tĩnh lẩm bẩm, "Đậu đỏ ngon hơn," đoạn hắn mở gói kem. Ánh mắt của Haewon hướng về phía Seo Haeyoung đang nằm trên giường. Đúng như dự đoán, vẻ mặt của Seo Haeyoung giống như đang nhai cát – thứ cát bùn mà ai đó đã giẫm lên và làm bẩn. ".. Kinh tởm." Biểu hiện không che giấu của sự không hài lòng làm ngực cậu đau nhói. Mặc dù bầu không khí kỳ cục không kéo dài quá lâu. Nó vẫn khiến cậu có chút sường sùng. Haewon cho nốt chỗ kem còn lại vào miệng và nhíu mày, hy vọng rằng mình trông như thể bị đóng băng não vì ăn quá nhanh thứ gì đó lạnh. Giả vờ đi vệ sinh, Haewon lẻn ra khỏi phòng và đi dọc hành lang trước khi lẻn sang một phòng khác. Cậu biết rõ ngôi nhà này còn hơn chủ nhân của nó - Seo Haeyoung. Vì cậu đã đến đậy từ ngày bé. Cậu không ngần ngại lục tung các ngăn kéo chẳng chứa đồ gì quan trọng. Haewon bước vào phòng làm việc, thực ra nó giống nhà kho hơn, và ngồi xuống một chiếc ghế xoay lớn. Cậu xoay chiếc ghế lại và nhìn chằm chằm vào căn phòng có chút bừa bộn một cách vô nghĩa. Nghĩ lại thì, đã khá lâu kể từ lần đầu tiên cậu gặp Seo Haeyoung và bắt đầu thích hắn. "Tên của chúng ta gần giống nhau.. Yoon Haewon, phải không?" Cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ bắt đầu khi Seo Haeyoung tiếp cận cậu, sử dụng những cái tên giống nhau của họ như một cái cớ. Haewon năm ấy mười ba tuổi. Không muốn bất cứ ai thấy cái mũi đầm đìa máu sau trận đòn hôm qua, cậu ngước nhìn Seo Haeyoung đang đứng ngược sáng và nói. Vậy thì sao? Bất chấp cái lườm dữ dội của Haewon, Seo Haeyoung vẫn cười sảng khoái. Cảnh tượng đó vẫn còn sống động trong tâm trí Haewon. Nguồn năng lượng đó như vầng hào quang hình tròn rực rỡ chiếu sau đầu Seo Haeyoung, khiến cậu lóa mắt. Đó là lý do tại sao Haewon không nhân ra đôi chân kia đang tiến đến gần trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi cậu nheo mắt. Ngày hôm đó, Haewon đã bị đánh tơi tả. Và ngày hôm sau, cậu trở thành bạn của Seo Haeyoung. Ấn tượng đầu tiên vậy mà lại là khuôn mặt sưng vù và bầm tím. Seo Haeyoung thật đặc biệt. Hắn có thói quen chọc vào bất cứ thứ gì khiến hắn hứng thú và lạnh lùng loại bỏ chúng khi hắn cảm thấy nhàm chán. Bơi lội, đấm bốc, học tập và cả con người cũng không ngoại lệ. Được hậu thuẫn bởi một gia đình giàu có, hắn đã thay đổi sở thích của mình vô số lần trong thập kỷ qua, nhưng Haewon vẫn ở lại. Yoon Haewon khốn khổ, thường xuyên bị người cha say xỉn của mình đánh. Ở tuổi mười chín, Haewon không có tiền cũng không muốn tổ chức tang lễ cho cha mình, người đã qua đời ở một nơi xa xôi. Ngay trước khi ký giấy từ bỏ thi thể, Seo Haeyoung, vì lý do nào đó, đã hỗ trợ chi phí tang lễ. Những ngày đó, cậu nằm dài trên sàn nhà ấm áp. Không có người đưa tang nào đến, chỉ có một hai người họ hàng xa lộ mặt. "Tại sao cậu lại giúp tôi?" Mặc dù thường lui tới nhà của Seo Haeyoung như thể nhà của mình, nhưng cậu chưa bao giờ đến gần bố mẹ của Haeyoung. Họ không phải kiểu người sẽ quan tâm đên một đứa trẻ như cậu. Chị gái thứ hai của Seo Haeyoung có phần thích Haewon, nhưng đó không phải là mối quan hệ đủ thân thiết để sẵn sàng trả chi phí tang lễ. Trong nhà tang lễ vắng vẻ, Seo Haeyoung đang nằm cạnh cậu chơi game, thờ ơ trả lời. "Đổi lại cậu giúp tôi phá đảo cái này đi." "Đưa tôi xem." Đó là một trò chơi nhịp điệu mà Haewon chơi qua. Nhìn những ngón tay của Haewon lướt nhanh trên màn hình rộng, Seo Haeyoung khẽ thì thầm. "Yoon Haewon có móng tay đẹp đấy." Ngay lúc đó, ngón tay của Haewon trượt đi. Cậu đã bỏ lỡ thời cơ để diệt boss. Lúc đó Haewon mới nhận ra. Trong số những mùi hương áp đảo tại nhà tang lễ, chỉ có mùi hương của Seo Haeyoung là rõ ràng. "Cậu đang làm gì thế?" Chiếc ghế quay dừng lại. Taegyeom, nắm lấy lưng ghế, xoay nó lại và nghiêng người về phía trước. Mái tóc được tẩy và nhuộm nhiều lần và cuối cùng phủ một màu tối của anh ấy bồng bềnh rồi lại cụp xuống. Nó gần đến nỗi mũi của họ gần như chạm vào nhau. Mùi thuốc lá thoang thoảng. Không muốn bị cám dỗ trong lúc cai thuốc, cậu rụt cổ lại. Giá thuốc lá ngày nay không đùa được đâu. Taegyeom nắm lấy tay vịn và đẩy chiếc ghế qua lại phía mình. "Tên khốn kiếp.. lờ các cuộc gọi của tôi sao? Huh?" "Hãy gọi cho tôi khi tôi không làm việc ấy." Cậu trả lời mà không tránh ánh mắt thâm thúy của Taegyeom. Taegyeom phá lên cười, ưỡn thẳng eo và nghiêng nghiêng đầu. "Có giờ nào mà cậu không làm việc sau? Muốn tiền không?" "Bao nhiêu?" "Oa, không từ chối luôn?" Không có lý do gì để từ chối nếu hắn đề nghị. Khi cậu đưa cả hai tay ra một cách không biết xấu hổ, Taegyeom đã lục túi sau của anh ấy với vẻ mặt chằn chừ và lấy ví ra. Hắn lục lọi bên trong, lôi ra ba tờ 50.000 won và đặt chúng lên lòng bàn tay cậu. "Tôi chỉ có ngần này tiền mặt. Cậu không thể lấy thẻ luôn chứ?" "Chuyển khoản đi." "Cái tên cướp giữa ban ngày này.." Haewon gấp các tờ tiền thành ba phần và nhét chúng vào túi quần. Nhìn Taegyeom càu nhàu và ngồi trên bàn và Seo Haeyoung lăn lộn trên giường, một cụm từ hiện ra trong tâm trí: Đúng là Ngu tầm ngu mà. "Tôi cho cậu mười phút. Có chuyện gì?" "Mười phút? Mười phút cho 150.000 won? Cậu có ngu ngốc thì cùng phải biết làm toán chứ?" Ko Taegyeom là một trong những người còn lại mà Seo Haeyoung chưa cắt đứt quan hệ. Cha mẹ của họ là người quen, hoặc đại loại thế. Họ gặp nhau lần đầu tiên ở trường trung học và đi chơi với nhau bằng cách nào đó. Nhưng không giống như với Seo Haeyoung, Haewon cảm thấy có một bức tường rõ ràng với Taegyeom. Đừng đi chơi với một đứa trẻ như thế! Xuất thân từ cái loại gia đình đó.. Nó là con của cái loại đó? Haewon không phải là người dễ dàng bỏ qua sự khinh bỉ thấp thoáng giữa các vết nứt trong thái độ và cử chỉ, ngay cả khi nó ẩn sau sự hòa đồng của Taegyeom. Cậu không có ý định nói chuyện phiếm hay vật lộn với hắn. Cậu thậm chí không có tiền để trả cho một trận đấu mà cậu không tự tin sẽ thắng. "Này, Yoon Haewon." Taegyeom gõ đôi chân dài của mình lên chiếc ghế, nhặt lên một khung ảnh trên bàn. Một khung ảnh nhỏ chụp với Seo Haeyoung tại lễ tốt nghiệp trung học của họ. "Khi tôi gọi cậu, cậu không đến. Thế mà Seo Haeyoung gọi, cậu lại chạy đến như điên?" Tại buổi lễ tốt nghiệp ấy, gia đình Seo Haeyoung không đến và gia đình Haewon cũng vậy. Thật ngạc nhiên là Seo Haeyoung đã giữ gìn bức ảnh họ ôm bó hoa trộm của người bạn nào đó và cười rạng rỡ trong khung. Seo Haeyoung trong bức ảnh đang cười rất ngây thơ. Cậu đã muốn giữ lấy thêm một bản sao mà không thể. Mặc dù cậu giả vờ khó chịu trước sự trêu chọc của Taegyeom, những cậu vẫn muốn ghé qua để xem nó đồng thời làm ra vẻ không quan tâm. "Cái gì thế? Còn gì khác ngoài chuyện nhảm nhí đó không?" Nhìn bộ móng tay ngắn cũn cỡn được cắt tỉa gọn gàng mà không hiểu sao lại gọi là đẹp của mình, Haewon cân nhắc thực đơn bữa tối sẽ ăn cùng Seo Haeyoung. Cậu muốn chiêu đãi Haewon một món gì đó thật ngon bằng số tiền mà cậu đã lấy từ Taegyeom. "À.. Cậu không nên làm thế này với tôi." Trong lúc đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, Taegyeom bất ngờ đưa khung hình ra. Khi khung hình chọc vào má Haewon, ánh mắt cậu hướng lên trên. "Cậu đã nghĩa gì khi thủ d*m hả? Từ đằng trước hay sau?" Sự tò mò lẫn ghê tởm tràn ngập trong mắt, chúng lướt qua khuôn mặt của Haewon như giáng cho cậu một cú chí mạng. Một vết nứt chạy ngang qua khuôn mặt vô cảm như đá cẩm thạch của Haewon. Taegyeom tiếp tục khiêu khích cậu với nụ cười gượng gạo. "Cậu có nghĩ đến Seo Haeyoung khi làm việc đó không? Nghĩ đến liền cứ*g sao?" ".. Đừng nói nhảm." Taegyeom trơ trẽn lướt qua đôi chân đang duỗi ra dưới chiếc quần đùi rộng thùng thình của Haewon, đặt khung xuống và chắp hai tay vào nhau như thể đang cầu nguyện. "Cậu sẽ giữ bí mật, phải không?" Cổ họng thoát ra một tiếng thở dài. Đây là lý do tại sao cậu né tránh tất cả các cuộc gọi trong một tháng trở lại đây. Tiết lộ tình cảm của dành cho Seo Haeyoung của mình với Taegyeom là sai lầm lớn nhất trong đời cậu. Bí mật mà cậu đã giữ một mình trong năm năm đã không còn là của mình cậu kể từ ngày đó. "Đó không phải là một điều xấu mà, phải không?" Taegyeom đỡ cằm bằng hai bàn tay đan vào nhau. Hắn không hề yêu cầu điều kiện gì, ngược lại làm nó càng giống một lời đe dọa hơn. Cậu lườm Taegyeom. Hắn nhếch mép cười rồi xoa xoa thái dương đang đau nhói của mình. Đột nhiên, hắn ngừng bật vàliếc nhìn cánh cửa đang mở, hạ giọng. "Haewon ah." Khi Taegyeom bỏ kính ngữ mà gọi tên cậu mà không báo trước, một sự lo lắng đã trổi dậy trong lòng cậu. Taegyeom thường bắt chước cách mà Seo Haeyoung gọi cậu - "Haewon-ah." Nỗ lực tỏ ra thân thiện của đó của hắn trở thành một hồi chuông cảnh báo với Haewon. "Haewon-ah, cho tôi mượn đồ thể dục đi. Haewon-ah, cho tôi mượn sách của cậu đi." Sau đó nhũng bộ đồng phục thể dục trở lại bị xé toạc, và cuốn sách giáo khoa trở lại với nét vẽ nguệch ngoạc là kết quả sau cùng. Tất nhiên, cậu có thể thay mới chúng. Những cậu không thừa tiền để chiến đấu với hán, nhưng ít nhất khi ấy cậu còn có thể cự tuyệt. Mà bây giờ, nghĩ về những yêu cầu mà hắn có thể dùng để làm khó cậu, cậu lại không biết phải đối mặt. Bổng nhiên "Làm tì*h đi."
Chap 1.2 Bấm để xem Chap 1.2 Chuyển ngữ: Pedestrian - "Làm tì*h đi." Điều điên rồ gì đây! "Đi mà tìm người khác.." Không còn gì để nói, cậu đứng dậy khỏi ghế và đi ngang qua Taegyeom, nhưng cổ tay cậu đã bị tóm lấy. Lực đạo của đôi bàn tay kia rất mạnh khiến cơ thể cầu giật lùi. Những từ phát ra âm trầm, tương phản hoàn toàn với vẻ mặt vui tươi của hắn. "Vậy, tôi có nên tìm và nói với cậu ấy không đây? Seo Haeyoung, phải biết cậu ta cực kỳ ghét những thứ như vậy. Huh?" Haewon thô bạo rút cổ tay ra và lau khô mồ hôi trong lòng bàn tay. "Này, Yoon Haewon." Taegyeom là một người nhạy cảm. Đọc vị người khác chính là niềm vui và điều này cũng thật dễ dàng đối với hắn ta. Trước giác quan nhạy bén của Taegyeom, Haewon như sắp vỡ òa, trút nỗi bực dọc và thở dài. Nó sẽ chỉ cần thêm một ít nhiên liệu vào lửa. Ánh mắt của Taegyeom thoáng cụp xuống rồi quay lại. Đã đến lúc khuấy động mọi thứ một cách nhẹ nhàng. "Cậu biết chứ? Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của câu ta, tôi cảm thấy.." ".. Vậy thì sao?" Haewon muốn túm lấy cổ áo Taegyeom ngay lúc đó, nhưng có quá nhiều thứ có thể khiến mọi thứ trở nên nghiêm trọng. Bạn của Seo Haeyoung. Giàu có. Người duy nhất biết bí mật. Một người có thể tiết lộ mọi thứ cho Seo Haeyoung và phá hủy tình bạn nông cạn của họ bất cứ lúc nào. Taegyeom thờ ơ nhún vai như thể không có vấn đề gì với điều đó. "Hãy làm một lần thôi." Đầu Haewon đau như búa bổ. Ánh mắt cậu đầy khó chịu nhìn về phía Taegyeom. Mặc dù khí tức quanh Taegyeom khác xa với Seo Haeyoung - xinh đẹp vô tận, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn kém hấp dẫn hơn. Mặc dù quanh hắn luôn tràn ngập khí tức kiêu ngạo, nhưng hắn vẫn khá quyến rũ. Không có lý do gì để Taegyeom thúc đẩy việc này với cậu. ".. Cậu có bị điên không? Tại sao?" Câu hỏi này là lời chỉ trích hơn là sự tò mò thực sự. Taegyeom thậm chí còn không nghĩ đến việc hẹn hò với một người đàn ông. Như đã đề cập trước đó, không có lý do gì để hắn ta làm điều này. Taegyeom lật ngược đầu bàn chân trần, ngả người ra sau và tựa người lên bàn. Phần thân trên của anh ấy nghiêng theo một góc, và các cơ bắp mà anh ấy đã dày công tập luyện uốn cong lộ ra. "Tôi chỉ muốn thử với một chàng trai, và cậu có vẻ rất phù hợp?" "Đừng nói nhảm nữa.." Mọi người tự nhiên muốn thoát khỏi những tình huống khó chịu càng nhanh càng tốt. Ngay khi Haewon định lao ra khỏi phòng, Taegyeom đã tiến lại gần và thì thầm vào tai anh. "Người ta nói sẽ kích thích lắm nếu hôn sâu ở màn dạo đầu?" "..." "Và với Haewon của chúng ta, có vẻ như thế là chưa đủ. Tôi cá là cậu cũng đã so sánh kích thước, phải không? Ồ, có thể bạn đã làm qua rồi." Taegyeom, giả vờ thân thiết, vòng tay qua vai Haewon và nghịch cằm cậu. Nhiệt độ cơ thể lạnh cóng do ở trong điều hòa khiến da thịt Haewon nổi da gà. Taegyeom nhanh chóng đưa ra lời đe dọa khiến Haewon không thể tập trung suy nghĩ. "Hãy suy nghĩ về nó một cách cẩn thận. Đó không phải là một mất mát cho cậu, phải không? Cậu có thiệt gì đâu. Cậu có thể kết thúc mọi việc. Thử nghiệm một chút thôi." Ngụy biện. Mong muốn xé toạc đầu của người đàn ông đang mỉm cười ranh mãnh và rời khỏi phòng chỉ được Seo Haeyoung cố nén lại. Seo Haeyoung không phải kiểu người dễ dàng bỏ qua những chuyện như vậy. Hắn là loại người có thể phá vỡ tình bạn mười năm ngay lập tức, không chỉ các mối quan hệ mà còn cả thái độ nữa. Cậu lo lắng cắn móng tay, bước ra hành lang. Taegyeom đã nói sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ, nhưng hắn vốn tính khí thất thường. Không thể đoán trước hắn ta sẽ trêu chọc khi nào và như thế nào, hành lang bằng đá cẩm thạch kiên cố giống như một tảng băng mỏng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. "Đây là nhà vệ sinh sao?" Đột nhiên, một giọng nói đáng yêu từ phía sau thu hút sự chú ý của cậu. Cậu lúng túng quay ra sau. Seo Haeyoung, với một que kem đã hoàn thành giữa các ngón tay, mỉm cười tinh nghịch. Sau gáy của cậu cứng đờ, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh. Cậu ấy có nghe thấy không? Những gì Ko Taegyeom đã nói, Cậu ấy có nghe thấy không? "Haewon, cậu không định đi vệ sinh ở phòng này đó chứ." Cậu ấy đã không nghe thấy. Haewon cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Seo Haeyoung đùa giỡn và cười như thường lệ. Đôi vai căng thẳng của cậu thả lỏng, và một tiếng cười như tiếng thở dài bật ra. Cậu đi cạnh Seo Haeyoung trên hành lang dài. Ký ức của Ko Taegyeom mờ dần đi, kèm theo một ước mong đáng thương rằng con đường này sẽ không bao giờ kết thúc. "Haewon, Cậu có muốn học đại học không?" "Không, có thể để sau." "Được rồi." Vào khoảng thời gian tang lễ của cha anh kết thúc, Seo Haeyoung hỏi, như thể tình cờ. Năm 19 tuổi, khi tất cả các bạn cùng lớp đang bận rộn với các bài nộp đơn và các kỳ thi, tất cả những gì chiếm giữ tâm trí của Haewon là tiền. Không phải là cậu không muốn học đại học. Trên thực tế, anh ấy rất muốn. Nhưng cậu không đủ khả năng chi trả học phí. Ngay cả khi cậu chắt chiu từng xu thì nhiều nhất cũng chỉ đủ trang trải học phí cho một học kỳ. Nếu cậu nói với Seo Haeyoung rằng mình muốn đi học, có lẽ Haeyoung sẽ trả tiền mà không do dự. Nhưng cậu không thể tự mình yêu cầu một đặc ân như vậy từ người mình thích. Vì vậy đó là lý do tại sao. "5.000 won. Cậu có thẻ giảm giá hay thẻ khách hàng thân thiết nào không?" Haewon đã làm việc không ngừng nghỉ và tiết kiệm tiền kể từ khi tốt nghiệp trung học. Nhưng kỳ lạ thay, khoản tiết kiệm dường như không tăng lên. Sau một năm làm việc không mệt mỏi, Haewon nhận ra một điều khi nhìn vào số dư tài khoản ngân hàng chỉ có 3 triệu won - Chỉ thở cũng tốn tiền. Tiền thuê nhà hàng tháng phải trả cho căn nhà chật chội, ẩm mốc, tiền nước, điện, gas và tiền lãi ngày càng nhiều đã lấy đi số tiền dành dụm được. Tuy nhiên, cậu không thể để mình chết đói nên mua đồ ăn, mua quần áo sạch khi gặp Seo Haeyoung là cần thiết, còn nữa cạu tự hỏi tại sao khăn giấy lại hết nhanh như vậy~ (hehe anh nói xem) Trước áp lực kiếm sống, ước mơ của Haewon tan biến. Cứ thế ba năm trôi qua như một mũi tên. Tiếng leng keng của chiếc chuông kéo Haewon ra khỏi dòng suy nghĩ của họ. Khi người khách hàng cuối cùng rời đi, người nhân viên bán thời gian tiếp theo bước vào, mồ hôi nhễ nhại. Haewon, cởi bỏ chiếc áo vest xanh, chào hỏi ngượng nghịu với nhân viên bán thời gian và đi ra ngoài để kiểm tra điện thoại của họ. Họ đã kiệt sức vì phải đối phó với những khách hàng say xỉn từ 1 giờ sáng đến 9 giờ sáng. [Chào. Yoon Haewon] Tin nhắn gần đây nhất là từ Taegyeom. Haewon cau mày và nhanh chóng cuộn để tìm tên của Seo Haeyoung. Seo Haeyoung đã gửi một tin nhắn hàng ngày rất khó trả lời và nếu Haewon không trả lời, họ vẫn sẽ tiếp tục gửi tin nhắn. Nhìn thấy những tin nhắn mà Seo Haeyoung để lại trong đêm, một nụ cười nở trên khuôn mặt mệt mỏi của Haewon. [Hawon][Đó là trần nhà] Có lẽ lại đang nằm trên giường, bức ảnh trần nhà trắng xóa lấp đầy màn hình điện thoại trầy xước. [Chúng ta ra ngoài nhé? ] [Ra biển nào] [ừm, đi thôi] [Hawon][Đó là cái chăn] Đang tủm tỉm cười với tấm ảnh chăn nhàu nhĩ và gõ tin nhắn trả lời thì điện thoại rung lên. Haewon thở dài thườn thượt khi nhìn thấy cái tên trên màn hình. Có vẻ như họ không thể trốn tránh được nữa. Đó là cuộc gọi từ Ko Taegyeom. Do dự một lúc, Haewon trả lời. "Công việc bán thời gian của cậu đã kết thúc chưa?" Đó là một giọng nói sôi nổi, nghe vừa phấn khích vừa khó chịu. "Ừ, sao?" Vội về nhà. Cuộc trò chuyện ngắn đột ngột kết thúc. Bực bội, Haewon nhìn vào chiếc điện thoại bị ngắt kết nối của mình và nhét nó vào túi. Cậu mất 15 phút để đi bộ về nhà, và cuộc hành trình dường như dài vô tận. Có vẻ như Taegyeom đã quyết tâm. Chắc hẳn hắn đã phải mất rất nhiều công sức mới đến được chỗ của Haewon, nơi mà hắn thường tránh vì nó quá tồi tàn. Khu phố nơi Seo Haeyoung sống cách đó không xa, nhưng đó là một khu vực ảm đạm, như thể thế giới đã bị đảo lộn. Những ngôi nhà phố cũ kỹ, chật chội chen chúc nhau, và nơi ở của Haewon nằm ở cuối hành lang tầng một của một ngôi nhà phố bong tróc sơn ở chỗ râm mát nhất. Bước qua những tờ báo và hóa đơn chưa thanh toán, Haewon tra chìa khóa vào ổ khóa. Ngay khi cậu vừa cởi giày ở lối vào hẹp, một giọng nói không được chào đón đã đập vào tai anh. "Chào! Có điều hòa không? Chết tiệt, cái kiểu nhà gì thế này.." Taegyeom ngồi trước dàn quạt máy hùng hậu đang cáu kỉnh vạch áo. Tất cả những người bạn thân từ thời trung học của cậu đều có chìa khóa dự phòng nhà này, nhưng thật ngạc nhiên là Taegyeom đã không vứt bỏ chiếc chìa khóa đó. Taegyeom chưa bao giờ là người đến chỉ để liếc mắt rồi rời đi, giống như những người khác. "Sao cậu ở đây?" Haewon, người đã bước vào ngôi nhà được phân chia không rõ ràng bao gồm phòng khách, nhà bếp và phòng ngủ, xoa xoa đôi vai đau nhức của mình. Taegyeom, người đã tạo ra những tiếng động lạ trước quạt, chỉ vào tủ lạnh. Chỉ trong ba bước, Haewon đã đến trước tủ lạnh và cau mày khi nhìn vào bên trong. "Rượu?" Những chai soju màu xanh lấp đầy khoảng trống. "Tôi đã nghĩ về khẩu vị của cậu đấy. Cậu có cảm động không? " KHÔNG. "Haewon lạnh lùng lắc đầu rồi đóng cửa tủ lạnh lại. Cậu không thích rượu, và cậu không thể uống rượu tốt. Hơn nữa, soju thậm chí không phải là sở thích của cậu. Tuy nhiên, Taegyeom đã chui vào căn phòng nhỏ, mở cánh cửa tủ lạnh mà Haewon vừa đóng lại và lấy ra ba chai soju bằng một tay. Sau đó, hắn vừa cười vừa lắc lắc những chai soju đang treo giữa các ngón tay. " Đã ba ngày trôi qua, nhưng không có liên lạc. " " Biến đi nếu cậu định nói những điều vô nghĩa một lần nữa. " " Này, vớ vẩn gì thế? Ngồi xuống. " Taegyeom, người đã mang theo một chiếc bàn có thể gập lại, đã chuẩn bị một buổi uống rượu không mời mà đến. Lúc đó là 9 giờ sáng, không phải là lúc để uống rượu. Tuy nhiên, Taegyeom vừa kết thúc ca trực đêm và bắt Haewon đang kiệt sức ngồi xuống. Cậu lục lọi trong bếp và mang ra hai chiếc cốc. Làm phiền là một phần thưởng. " Này, nhà cậu không có cái cốc nào ra hồn sao? Đồ dỏm này. " " Này, tôi mệt rồi. " Haewon dụi đôi mắt khô khốc của mình và nhìn xuống ly rượu soju trong vắt được rót vào chiếc cốc lớn. Chắc chắn chỉ cần một ly thôi, cậu sẽ say đến khó chịu. Nếu cậu nhắm mắt rồi mở ra lần nữa, có lẽ sẽ là sáng hôm sau. " Chỉ một ly thôi. Một ly. " Taegyeom không bỏ cuộc và giơ ly ra. Rượu soju, được rót đầy đến miệng cốc lớn dùng để đựng nước, bắn tung tóe. Đôi mắt của Haewon lộ rõ dấu hiệu chán nản. Giả vờ không để ý, Taegyeom cuối cùng cũng nâng cốc, theo tay Haewon. Họ chạm cốc vào nhau, và Taegyeom nốc cạn ly soju có vị kinh tởm. Haewon, kiệt sức và muốn nhanh chóng kết thúc và đuổi anh ta đi, nốc cạn ly rượu trong một hơi. Mỗi khi ly cạn, Taegyeom rót thêm rượu soju, Haewon uống, một ky ly lại một ly. Sau khi lặp lại điều này một vài lần, ba chai rượu soju đã cạn sạch trong vòng chưa đầy mười phút. Haewon, hai má nóng bừng, áp mu bàn tay vào chúng và nuốt chửng cơn say đang dâng lên. Khi mắt anh bắt đầu rời đi, Taegyeom, người vẫn đang quan sát anh, mở miệng. " Cậu bắt đầu thích câu ấy từ khi nào? " " Cậu biết làm gì? " " Tôi không biết, chỉ là.. tôi rất giỏi trong việc đưa ra lời khuyên về mối quan hệ. Nói cho tôi biết, sao nào? " Dù say đến đâu, cậu biết mình không nên nói điều này với anh chàng này. Cậu định cười cho qua chuyện, nhưng tiếng cười vẫn không ngớt. Taegyeom đảo mắt qua lại hỏi Haewon, người bắt đầu cười khúc khích một mình với giọng nghi ngờ. ".. Cậu không uống được rượu à? " " Ừm.. có thể. " " A, chết tiệt.. " Taegyeom giật lấy chiếc cốc từ Haewon. Cậu đông đung đưa phần thân trên của mình, và áp lên bàn. Hắn đã định trêu chọc cậu và châm thêm rượu, nhưng hắn không muốn làm mọi việc tệ hơn. Cũng may hắn không làm ầm ĩ rót thêm rượu. Cậu chỉ đơn giản là vặn eo theo làn gió nhẹ từ chiếc quạt. Taegyeom nghĩ rằng đằng nào Haewon cũng sẽ không nói với hắn, nên hắn đã nắm lấy đầu gối của Haewon và xoay nó về phía mình, cố gắng đạt được mục đích của mình. " Này, Haewon. " Đôi mắt dài của Haewon khẽ chớp. Khuôn mặt của cậu ấy đủ đẹp để Seo Haeyoung yêu thích. Hắn đã nhận ra điểm đó từ thời trung học. Trang phục và hành động của anh ta thật nghèo nàn, nhưng ngoại hình của anh ta thì luôn tươi sáng. Những đường nét thẳng tắp, cân đối và khung xương cân đối không toát lên vẻ quyến rũ, nhưng đôi mắt cậu hướng về người kia. Một cảm giác kỳ lạ. Vì thế, " Ngủ với tôi đi. " Haewon phá lên cười. Taegyeom nãy giờ quan sát khuôn mặt méo xệch đang cố nhịn cười của mình làm ra vẻ tinh nghịch. " Cứ coi đó là luyện tập đi. Chúng ta không biết khi nào cậu sẽ làm điều đó với Seo Haeyoung, vì vậy cậu cần phải làm điều đó thật tốt để cậu ấy thích nó. Phải không? " " Tôi, với Seo Haeyoung? " Haewon duỗi thẳng chân và ngả người ra sau như thể vừa nghe thấy điều gì đó nực cười. " Hãy nói điều gì đó có ý nghĩa hơn đi.. " Chiếc cổ đẫm mồ hôi của anh sáng lấp lánh. Bờ mô*g căng phồng, đường nét cứng cáp, tất cả đều toát lên vẻ nam tính không lẫn vào đâu được; Taegyeom muốn mút lấy phần thịt đó dù chỉ một lần. Từ những gì hắn biết, Haewon không đặc biệt quyết đoán. Vì vậy, hắn tin rằng nếu hắn làm phiền anh đủ nhiều, Haewon sẽ miễn cưỡng nhượng bộ. " Hãy thử đi, và nếu nó không hiệu quả, hãy dừng lại. Huh? " Đầu của Haewon trở lại vị trí ban đầu. Cảm giác lười biếng không tệ. Vì vậy, đây là lý do tại sao cha anh sống trong cơn nghiện rượu mỗi ngày. Taegyeom đứng đủ gần để mùi rượu sượt qua mũi nhau, hán nhướng đôi lông mày sẫm màu của mình lên. Hắn liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Haewon với một thoáng rung cảm khác lạ rồi lắc đầu. " Được rồi. Tôi hiểu, nên bây giờ.. " Khi cậu định nói 'đi đi', cơ thể cậu ngã về phía sau. Haewon bị đập đầu xuống sàn, cau mày. Taegyeom trèo lên người cậu, khẩn trương kéo áo phông lên và dùng lòng bàn tay xoa xoa vùng bụng săn chắc lộ ra của Haewon. " Tôi đã nói là ổn mà, Yoon Haewon. " " Không, tôi nói rời đi.. tôi hiểu, nên.. " " Bây giờ cậu đã hiểu, chúng ta phải làm điều đó. " Không chần chừ, Taegyeom lột áo của Haewon một lượt. Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ có song sắt chiếu vào cơ thể bán khỏa thân của anh. Cơ thể gầy gò do ăn uống không điều độ, nhưng không hề ốm yếu nhờ cấu tạo xương tự nhiên. Taegyeom bị thu hút bởi làn da sạch sẽ của Haewon, mặc dù nó không quá nhợt nhạt. Taegyeom nằm trên người Haewon, mút lấy cái cổ mà hắn đã để mắt đến nãy giờ. Trái với dự đoán rằng nó sẽ có vị mặn do mồ hôi, một mùi hương sữa tắm rẻ tiền phảng phất. Haewon trở nên bồn chồn, đẩy vai Taegyeom. " À, sss.. Này. " Taegyeom khiêu khích liếm khu vực nối giữa tai và hàm, áp bụng vào Haewon và lườm cậu. " Nếu không được, chúng ta có thể dừng lại, được chứ? Nếu cậu không thích nó, chỉ cần đánh tôi. Haewon không quen với kiểu kí*h thí*h này. Cảm giác nhột nhột và nhớp nháp thật khó xử, và đôi mày đang nhíu chặt của cậu không hề thư giãn. Taegyeom ghé môi mình vào tai Haewon, thì thầm bằng một giọng điệu khác hẳn lúc trước. "Thử chống cự đi nếu cậu muốn bị Seo Haeyoung đánh." Bàn tay đẩy vai hắn dừng lại. Taegyeom có tài làm lớn chuyện. Thông qua miệng của hắn, ngay cả một vấn đề nhỏ cũng sẽ thổi phồng và rơi vào tình huống không thể chịu đựng được. Haewon quay đầu tránh đôi môi đang mút lấy dái tai anh. Trong tầm nhìn choáng váng của mình, cậu nhìn thấy chiếc máy tính xách tay mà Seo Haeyoung đã để lại khi anh ấy đến thăm. Cậu cứ quên trả lại. Đôi môi của Haewon từ từ mở ra khi cậu nhìn vào chiếc máy tính xách tay, nó có vẻ mới dù đã được sử dụng vài lần. Dù đã biết câu trả lời nhưng cậu vẫn muốn nghe xác nhận từ người khác. ".. Seo Haeyoung sẽ đánh tôi sao?" "Thật là một câu hỏi ngu ngốc." Như mong đợi, đó không phải là câu trả lời cậu muốn. Haewon nhìn đám bụi trôi, cậu bị véo hai điểm trước ngực mà phát ra âm thanh yếu ớt. Taegyeom cắn một đầu nhô lên trước ngực, nhìn lên. "Tại sao?" "Có rõ ràng vậy không?" Ôi, tội nghiệp Haewon. Taegyeom nở một nụ cười thương hại, nhẹ nhàng dùng móng tay gãi quanh núm hồng hồng trước mắt. "Ở trường trung học, cậu ấy đánh một tên khốn nào đó. Chỉ vì hắn chạm vào đùi cậu ấy thôi." "Tên của người kia là gì?" "Tôi không biết. Jaemin? Jaesung? Đại loại thế. Cậu ấy phát điên chỉ vì tên đó vô tình chạm vào hắn.." Taegyeom cười khúc khích và ngậm lấy núm v* cương cứng bằng môi mình. Haewon mềm nhũn, nao núng và khom vai. Trong một khoảnh khắc, một cảm giác ngứa ran ở lòng bàn chân cậu. Taegyeom xoay núm v* ẩm ướt bằng ngón trỏ, tung đòn. "Dù sao thì, tôi sẽ rất buồn nếu cậu kết thúc như vậy. Cậu cũng thân với hắn vậy mà." Cắn môi để kìm nén tiếng rên rỉ, Haewon nhìn chằm chằm vào ngón tay đang chơi đùa với ngực mình và nhớ lại quá khứ. Cậu lờ mờ nhớ ra. Anh chàng có ngoại hình trung bình và tính cách đàng hoàng. Hắn đã biến một chàng trai như vậy thành tình trạng kia chỉ vì một sai lầm, và sẽ không có ngoại lệ nào cho cậu dù họ đã trở nên thân thiêt hơn. Đặc biệt là nếu hắn phát hiện ra môi của họ chạm vào nhau.. Cậu không muốn kết thúc giống như Jaemin hay Jaeseung, bất kể anh chàng đó là ai. Một ngày nào đó, khi Seo Haeyoung ngừng gửi những tin nhắn kỳ lạ và chơi những trò đùa kỳ lạ, cậu muốn chia tay mà không có bất kỳ ồn ào nào. Đúng cậu như dự đoán, Haewon nuốt nước bọt. ".. Đừng nói về nó." Cậu ấy cắn câu rồi. Taegyeom nhe răng ra cười. "Được rồi. Đó là yêu cầu của một người bạn." Taegyeom đang nằm úp mặt, ngồi dậy và cởi bỏ chiếc áo phông dính bết của mình trong một động tác, ném nó sang một bên. Cơ bắp rõ ràng của anh ấy có thể nhìn thấy rõ ràng ngay cả với một cử động nhỏ nhất. Taegyeom vừa vuốt lại mái tóc rối bù của mình, vừa đặt tay lên quần jean của Haewon. Anh cởi khóa và kéo chúng ra, với Haewon hơi nhấc eo anh lên. Taegyeom cau mày khi nhìn xuống Haewon. "Này, bạn thực sự không có điều hòa?" "Nhìn đi. Cậu có thấy một?" "Tôi chỉ hỏi thôi. Trời nóng quá. Nghiêm túc mà nói, làm thế nào để cậu sống ở một nơi như thế này? Taegyeom đẩy chiếc quần jean bị cởi ra sang một bên, nhặt một chiếc túi nhựa đen có logo cửa hàng tiện lợi và lộn ngược nó lại. Hai chiếc hộp được bọc rơi phịch xuống đầu Haewon. Taegyeom tự cởi khóa quần của mình bằng một tay và nhún vai một cách thờ ơ. " Ta-da. Quà cho cậu. " ".. cậu đã chuẩn bị cả rồi. " Haewon kiểm tra những chiếc hộp, thở dài. Gel bôi trơn và bao c*o s*. Chúng là những mặt hàng mà khách hàng thỉnh thoảng mua. Người ta thường kẹp chúng giữa các mặt hàng khác và hoàn tất thanh toán. Haewon chậm rãi mở gói hàng, ngước nhìn Taegyeom. " Ồ. Hi. " " Uh " " Ai sẽ đeo nó? " Taegyeom đang vuốt ve bộ phận si*h dụ* của cậu, ngập ngừng một lúc. Haewon, một tay cầm bao cao su và tay kia bôi trơn, nhìn chăm chú vào phần cương cứ*g khủng bố của Taegyeom. Bị dư*ng v*t làm cho tủi thân, ngoại trừ của Seo Haeyoung thì của tên này cũng có thể. Câu nói về Seo Haeyoung và Taegyeom," ngưu tầm ngưu "cũng được áp dụng cho mặt này sao. " Của câu to quá.. Cậu đút vào sẽ tốt hơn. " Taegyeom, mất cảnh giác trước lời nhận xét của Haewon, bình tĩnh vuốt ve dư*ng v*t đang cương cứng của mình khi nhìn Haewon mở lọ bôi trơn và ngửi nó. Thật là một tình huống lố bịch.. Thật đáng cười khi say xỉn. Nhưng họ không thể cứ làm như họ muốn ở đây. Taegyeom giơ nắm tay về phía Haewon, người đang tỏ ra thích thú với chất bôi trơn. " Vậy thì quyết định đi. " Haewon thoa chất bôi trơn có mùi chanh thoang thoảng lên ngón tay, liếc nhìn nắm đấm đang tiến đến. Taegyeom cười khúc khích khi nhìn Haewon lặng lẽ giơ nắm đấm của chính mình. Thật thú vị, Haewon nổi tiếng là tệ trong trò oẳn tù tì. Bản thân cậu dường như không biết về điều đó, nhưng cậu khá nổi tiếng. Và vì thế. ".. Cậu thực sự định cho nó vào à? " Haewon thua cả ba vòng oẳn tù tì. Thật không thể tin được, nhưng anh phải chấp nhận nó. Anh ấy đã thua cả ba hiệp, và Taegyeom sẽ đút dương vật của anh ấy vào. Đây là thực tế. Haewon, người đã trải một tấm chăn trên sàn và quỳ trên đó, nhìn bộ phận sinh dục đang đung đưa giữa hai chân của Taegyeom một cách nghi ngờ. Taegyeom phàn nàn về việc giường quá nhỏ và phải làm trên sàn, hắn ngừng nói và tinh nghịch chạm vào hạ bộ của Haewon, thật sạch sẽ không chê vào đâu được. Lớn vừa phải và có hình dáng đẹp. Có vẻ như nó sẽ không tạo cảm giác bày xích khi mút. Taegyeom lắc nhẹ khi anh cầm nó, nghiêng đầu. Nó đã quá sạch sẽ? " Cậu là trai tân à? " " Tôi chưa làm. " " Chết tiệt.. chà.. " Taegyeom phá lên cười và kéo Haewon lại gần bằng một cánh tay quanh eo anh. Haewon đến gần bằng đầu gối, tựa vào vai Taegyeom và giữ thăng bằng. Cơn say vẫn chưa nguôi nên cậu không thể hiểu hết những gì họ đang làm. Taegyeom bóp một ít dầu bôi trơn lên lòng bàn tay và các ngón tay, xoa đều, tay còn lại vuốt ve mông Haewon. Chúng căng đầy tạo nên cảm giác thú vị khi chạm vào. Hắn lầm bầm, áp mặt vào khuôn ngực phẳng lì của Haewon mà hít hà. " À.. Đây là lần đầu tiên của tôi với một người con trai đó. " Haewon bỏ ngoài tai những điều vô nghĩa. Cậu nghịch ngọn tóc đang dựng đứng một cách vụng về của Taegyeom. Mái tóc mềm mại thật. Chất gel trơn khiến tay Taegyeom nhớp nháp khi hắn chạm vào mông của Haewon, người đang chìm đắm trong suy nghĩ. Ngón trỏ thon dài của anh mở rộng nếp gấp và dần dần thâm nhập vào. Lông mày của Haewon nhíu lại, rên rỉ khó chịu. " Ah.. " Ôm eo Haewon và lướt lưỡi trên núm v* của cậu ấy, Taegyeom ngẩng đầu lên. " Có đau không? Chỉ mới một ngón tay thôi. " " Có chút không thoải mái.. " Haewon cắn môi và nắm chặt vai Taegyeom. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng sẽ cho phép bất cứ ai vào, vì vậy ngay cả một ngón tay cũng khó khăn. Taegyeom lần tìm trong tấm chăn mỏng và mang gel lại, bôi lên lối vào rồi đẩy vào. Khi chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống đùi Haewon, vai cậu căng ra. " Ah.. " " Tất cả đều nhỏ giọt ra ngoài. " Trong khi áp môi mình vào ngực Haewon, Taegyeom gom chất gel nhỏ giọt và đẩy một ngón tay khác vào. " Ờ, này.. " " Tại sao? " " Cảm giác là lạ.. " Hai ngón tay thon dài như kéo mở rộng vách tường bên trong, lặp lại quá trình mở rộng ra vào. Giữ lấy eo Haewon đang liên tục bị đẩy ra sau bằng cánh tay của mình, Taegyeom khám phá bức tường đàn hồi nóng bỏng để tìm kiếm một điểm khoái cảm không tên. " Chờ đó.. Cậu sẽ sướ*g ngay thôi " " Tôi không nghĩ vậy.. " Có vẻ như bên trong của Haewon đang bị xâm chiếm. Không thể kháng cự trong tình huống này, cậu để yên cho ngón tay thăm dò của Taegyeom khi nó thận trọng ấn vào bên trong cậu. Tuy nhiên, sự khó chịu chỉ tăng lên khi vài phút trôi qua. Haewon, với vẻ mặt ủ rũ, đung đưa nửa thân trên do tác dụng của rượu, và đột nhiên, mắt anh mở to. Một cảm giác ngứa ran chạy dọc sống lưng anh. " Ah! " " Ở đây có thoải mái không? " Taegyeom nhếch mép và dùng đầu móng tay ấn vào chỗ đó. Thắt lưng của Haewon giật nảy và sức mạnh dồn vào bàn tay đang nắm lấy vai Taegyeom. " Uh! " " Cậu có thích nó không? " Không báo trước, Taegyeom đút một ngón tay khác vào và lắc mạnh tay anh. Thứ gel trơn trượt trộn lẫn và tan chảy bên trong hậu huyệt. Có vẻ như không chỉ ngón tay mà toàn bộ bàn tay của anh ấy sắp đi vào. Khi Taegyeom đút ngón tay vào, Haewon thở ra một hơi nóng bỏng và cong eo. Cảm giác lạ lẫm khiến đầu gối đang chống đỡ trọng lượng của cậu run lên. " À, ờ! Này, đợi một chút! Ah! " " Cậu có vẻ thích nó? " Taegyeom dùng lòng bàn tay đẩy tấm lưng nhỏ nhắn của Haewon, nắn thẳng vòng eo cong của cậu ấy rồi ngậm lấy núm v* hồng hào trước mũi cậu ấy cho vào miệng. Hắn đã nghĩ mình có thể chán ghét và định từ bỏ, nhưng hóa ra đó lại là một sự lo lắng không cần thiết. Khi hắn dùng đầu lưỡi của mình đi sâu vào phần hơi bị tách ra, một tiếng rên nhẹ phát ra từ trên đầu. Theo sau Haewon, sự kích thích khiến chỗ nào đo của Taegyeom phồng lên và co giật. Taegyeom dùng sức ở cổ tay và đâm sâu hơn vào bên trong Haewon. " Ờ, vâng! Ko Taegyeom, tay của cậu! Đợi một chút! " Haewon thối lui, chống đỡ bằng đầu gối. Mỗi lần ba ngón tay của Taegyeom ấn mạnh vào một điểm nào đó, một tiếng rên rỉ vô tình bật ra, và toàn thân cậu run lên. Điều này không đúng. Cậu chưa bao giờ cảm thấy một cảm giác kỳ lạ như vậy trước đây. Cậu đẩy bờ vai rộng của Taegyeom ra và vặn người. Trong tích tắc, Taegyeom thọc ngón tay vào sâu bên trong. " Ah! " Haewon ngửa đầu ra sau, khóe mắt đỏ hoe. Cơ thể run rẩy của anh vô tình trở nên cương cứng, và một chất lỏng sền sệt chảy ra từ quy đầu. Taegyeom mút mát núm v* đẫm nước bọt lần cuối, mỉm cười. ".. Haewon, làm thôi nào. " ".. Huh? Cái gì.."
Chap này có những yếu tố nhạy cảm liên quan đến tì-h dụ-c, bạn cân nhắc trước khi đọc nha. Chap 1.3 Bấm để xem Chap 1.3 Chuyển ngữ: Pedestrian - ".. Haewon, làm thôi nào." ".. Huh? Cái gì.." Haewon thở hổn hển vì khoái cảm xa lạ, trong nháy mắt cậu đã được đặt xuống chiếc thảm nhàu nát. Không cho Haewon cơ hội đứng dậy, Taegyeom leo lên người cậu và đẩy q*y đầ* căng phồng trong lớp ba* ca* su vào giữa vi trí đã bị hai ngón tay hắn tách ra. Haewon đẩy Taegyeom ra khỏi ngực mình và vội vàng khép chân lại. "Này, này! Đợi một chút, vẫn chưa!" "Cậu có ý gì, vẫn chưa?" Taegyeom cắn môi và mạnh mẽ nắm lấy đôi chân đang vùng vẫy của Haewon như thể hắn dùng hết sự trìu mến vả đời của mình. Khi bắt đầu động của Haewon dừng lại một lúc, dươ*g vậ* to gấp mấy lần ba ngón tay thình lình thọc vào. Một âm thanh xé toạt vang vọng như một ảo giác. "Ah!" Không thể tin được cơn đau đang ập đến từ bên dưới, Haewon thở hổn hển khi ưỡn eo. Taegyeom nín thớ ghé bên đầu Haewon, nhíu mày. Mồ hôi nhỏ giọt từ vầng trán mịn màng xuống tấm chăn một lớp. "Chết tiệt.." Taegyeom đã dụ dỗ Haewon vì tò mò muốn làm tình với một người đàn ông, nhưng anh không ngờ mọi chuyện lại tốt đẹp đến thế này. Lần đầu tiên, cái lỗ nuốt chửng một thứ gì đó căng ra đến cực hạn, đỏ ửng lên, hai vách tường bên trong quằn quại dữ dội như cố đẩy dươ*g vậ* đang xâm nhập ra ngoài. Hắn muốn điên cuồng đưa đẩy hông, mặc kệ nó có rách hay không. "Ah! Đau quá!" Haewon tỉnh lại một cách muộn màng, cầu xin trong đau đớn khi hơi thở trở nên hổn hển. Đối với Taegyeom, bao nhiêu đó thì có hề gì. Hắn tiếp tục phát lực lên thắt lưng và đẩy phần còn lại vào trong, Haewon phát ra một âm thanh hổn hển và nghiến chặt quai hàm. Taegyeom gần như không thể nhét được dươ*g vậ* đang bị ngày càng trướng của mìnhi, rủa thầm. "Chết tiệt.. Này, Haewon.. Lẽ ra chúng ta nên làm việc này sớm hơn. Cảm giác rất tuyệt.." "Ah.." Haewon nhắm chặt mắt và vùi mặt vào gối. Cậu nắm chặt chiếc chăn bạc màu được kéo lên, cố gắng chịu đựng cảm giác xa lạ khó chịu. Dươ*g vậ* đã từ từ chui vào bắt đầu thọc vào càng lúc càng nhanh. Cảm giác thật kỳ lạ. Nó giống như buộc một cây gậy dày vào một nơi không nên. "A, chậm lại.. chết tiệt!" "Xin lỗi nha, tôi cũng muốn tiết chế lắm.." Khi Taegyeom cười khúc khích áp đôi môi vào tai Haewon, hắn nắm lấy cánh tay ướt đẫm mồ hôi của Haewon đang dính vào lòng bàn tay mình và ấn chặt vào eo cậu. Haewon để lộ ngực, lắc đầu kịch liệt. Má và đôi mắt ửng hồng của cậu ấy hiện rõ mồn một trong tầm nhìn của Taegyeom. "Đừng, đừng làm thế! Tôi không muốn, buông tay tôi ra!" "Cậu đang nói về cái gì vậy? Nó đã vào rồi." Khi Taegyeom kéo thắt lưng của mình lại, Haewon rên rỉ và run rẩy với đôi mắt đẫm lệ. Khi nó được đẩy vào triệt để, Haewon nhắm chặt mắt và chịu đựng tiếng hét. Taegyeom cười há hốc mồm trước biểu cảm luôn thay đổi từ người dưới thân. "A, chết tiệt! Lẽ ra tôi nên làm điều này sớm hơn.." Tại sao hắn không nghĩ đến việc này trong khi họ đã biết nhau nhiều năm? Taegyeom cảm thấy như mình sắp chết vì hạnh phúc khi mà Haewon cuối cùng cũng đã thể hiện được giá trị thực sự của mình. Đúng vậy, ngay cả một người gầy gò cũng có tài năng riêng của họ. Tài năng của Haewon, người chỉ biết duy trì lòng kiêu hãnh của mình, là thế này. "À.. Ko Taegyeom! Nó thực sự, thực sự đau. Tôi muốn là người đưa nó vào.." "Kiện định đi chứ; Cậu lại nói hai lời à." "Hoặc là làm nhẹ nhàng một chút.. tôi chết mất!" Khi Haewon tự mân mê mông dưới hạ bộ của mình, điều đó càng kích thích Taegyeom. Với một nụ cười nhếch mép, Taegyeom đẩy tính khí của mình vào sâu trong bức tường nhớp nháp bên trong. "Ah-!" Khi đầu dư**g vậ* của anh chọc vào một điểm nào đó trêu ngươi bên trong cái lỗ, Haewon cuối cùng cũng phát ra một kiểu rên rỉ khác lạ. "Này, vòng tay qua cổ tôi đi." Taegyeom nhanh chóng lướt qua đôi môi đang mở rộng và phần tóc mái ướt đẫm mồ hôi, rồi đưa cánh tay cậu lên ôm sau cổ của chính mình. Hăn xoa nắm nú* v* c**ng cứng, chơi đùa chúng giữa các ngón tay và đẩy hông một cách nhịp nhàng. Taegyeom và Haewon giao nhau. Mồ hôi khiến thân dưới của họ trượt nhẹ nhàng nhưng dính vào nhau. "Ah!" "A.. nóng quá.." Căn phòng cũ nát với chiếc quạt duy nhất đang quay tràn ngập cái nóng ngột ngạt, và da thịt họ dính chặt vào nhau. Taegyeom nằm lên trên Haewon và vòng tay qua đầu cậu, chịu sức nặng của cơ thể và thâm nhập sâu hơn. Những chùm lông thô ráp ở nơi nào đó của hắn cọ vào Haewon không biết bao nhiêu lần, nó tạo ra một cảm giác kỳ dị. Gel rỉ ra từ phía sau theo mỗi cú đẩy, nhỏ xuống cặp m*ng trắng nõn và xuống tấm chăn. "Ư, ưm! Đau quá, mẹ kiếp.. a!" "Ah.. Haewon, bên trong nóng quá.." Taegyeom nắm chặt gáy Haewon bằng một tay, khẽ nghiến răng. D**ng v*t đang di chuyển chầm chậm, đột ngột như tìm kiếm đúng góc độ mà bắt đầu đập mạnh như thể nó sẽ phá hủy bên trong cậu. "Chỗ đó! A, a! Ah!" Tựa cằm vào vai Taegyeom, Haewon không thể ngậm cái miệng đang há hốc của mình và bất lực lắc lư giữa cái nắm chắc và sức nặng hắn. Lẽ ra phải đau, nhưng hành động chạm vào một nơi xa lạ lại mang lại cảm giác không nói nên lời. Đôi mắt cậu ấy cứ nhắm nghiền lại. Bụng run lên, và những ngón chân co quắp lại. Taegyeom không thể không chú ý đến phản ứng của Haewon. Khi kéo cái cổ bị giữ ra, khuôn mặt đẫm mồ hôi của Haewon lộ ra. "Yoon.. Haewon, này. Sướng, phải không? Huh?" Đôi mắt anh khép hờ, và những hơi thở hổn hển bật ra khỏi môi cậu. Khuôn mặt đỏ bừng vì ảnh hưởng của rượu, cơn buồn ngủ và niềm sung sướng mà một Seo Haeyoung không đời nào trải nghiệm được. Nghĩa vậy, Taegyeom cảm thấy càng hưng phấn "À, ưm!" "Chết tiệt, có sướng không? À, thật đấy. Thật tuyệt.. đúng không?" Taegyeom để lại một nụ hôn trên má mịn màng của Haewon, luồn cánh tay của mình dưới đôi chân dang rộng và nhấc chúng lên. Hắn đỡ cái eo cong từ bên dưới mà thọc d**ng vậ* vào. Gel chảy ra từ nới hòa hợp được trộn lẫn với chất lỏng hơi hồng. Haewon thậm chí còn không biết hậu huyệt của mình bị rách, cậu cảm thấy một cảm giác ớn lạnh kéo đến sau gáy mỗi khi Taegyeom tập trung chọc vào chỗ kia. "À, ưm!" "Này.. cậu bắn mà không cần chạm vào luôn nhỉ?" Tính khí cương cứng của Haewon theo nhịp đẩy, rỉ ra chất lỏng khi nó lắc lư. Taegyeom vươn tay nắm lấy d**ng vậ* đang run rẩy, vắt chân của Haewon lên đùi đang cong của mình. Haewon thở hổn hển với những tiếng rên nóng bỏng, áp trán vào chiếc gối ẩm ướt. "Uh-huh.." "Haewon, tại sao giờ tôi mới biết nó thích đến vậy.. lãng phí quá.." Hắn lắc mạnh và đẩy hông vào cùng một lúc. Không còn gì để bám víu, Haewon vặn người và bấu víu vào tấm ga trải giường. Những tia sáng lóe lên trước mắt cậu. Không thể chịu nổi cơn đau nhức nhối và khoái cảm tràn ngập, cậu vặn vẹo khi Taegyeom siết chặt d**ng vậ* của cậu mà thở hổn hển. "Chà, thật là.. xấu hổ quá đi." Taegyeom dùng sức xoa xoa đầu d**ng vật của Haewon khi cậu nằm vặn vẹo bên dưới, cười nhạt. Nếu biết trước sẽ như thế này, hắn đã theo đuổi cậu từ sáu năm trước. Thời gian lãng phí khiến hắn càng trở nên dữ dội hơn. Thật thú vị khi hắn, một người đàn ông trưởng thành, lại đang làm điều này với một người bạn mà hắn đã cùng lớn lên trong nhiều năm. Nhưng sự kích thích đáng kinh ngạc sau đó là không thể phủ nhận. Yoon Haewon không có gì cả những cậu ta luôn không chịu khuất phục hay tuân theo. Giờ đây lại dễ dàng một cách đáng ngạc nhiên. "Haewon.. lẽ ra chúng ta nên làm điều này từ hồi đó, huh? Thật lãng phí.." "Ư!" Ti*h d*ch đặc sệt phun ra từ tính khí nhẵn nhụi, không có lông của cậu. Tay Haewon nắm chặt ga trải giường đến nỗi những đường gân trên cổ tay anh chuyển sang màu xanh. Khi chân của Haewon đạp xuống sàn, d**ng v*t của hắn không ngừng đẩy vào bên trong cậu. Taegyeom bôi tinh dịch trên lòng bàn tay lên ngực Haewon, cười như một kẻ điên. Khi hắn véo n*m v* sưng phồng. Hạ thân bị mút đến sảng khoái, một phản ứng nhạy cảm ngay lập tức theo sau. Mặc dù không thích những nơi nóng và ẩm ướt, nhưng bằng cách nào đó nó lại phù hợp với Haewon. Phòng nóng ẩm, hố nóng ẩm. Nơi đó cũng giống.. Taegyeom nghĩ. Hắn đẩy d**ng v*t của mình vào bên trong như định nhét cả t*nh hòa* của mình vào. Hắn lần đầu tiên đạt đến cao trào. Haewon cúi đầu nức nở. Taegyeom rút d**ng v*t của mình ra khỏi hậu huyệt ẩm ướt và lần mò trên sàn tìm hộp b*o c*o s*, mở nó ra. Chiếc b*o c*o suđóng gói rơi phịch xuống giường. Hắn đếm số lượng và mỉm cười hài lòng. Còn rất nhiều và họ cũng đang không có gì ngoài thời gian. "Ư, ư! Ư.." Chiếc bàn bị đẩy sang một bên và quần áo bị ném lung tung, một chiếc quạt cũ quay tít giữa chúng tạo ra tiếng kêu lanh canh. Bốn chiếc b*o c*o s rách cuộn quanh hai người dán vào chiếc chăn mỏng nhàu nhĩ và bẩn thỉu. "Haah, ugh.. Haewon, nóng quá. Chết tiệt, nóng quá.." "Ờ, ừm.." Vùi mặt vào gối và nằm sấp, lưng Haewon đã ướt đẫm mồ hôi. Taegyeom bóp lấy bờ mông đỏ ửng đã va chạm hàng chục lần của Haewon, rồi luồn tay lên lưng Haewon, nắm lấy đôi vai đang run rẩy của cậu. Lưng của Taegyeom cũng ướt đẫm mồ hôi, và cơ bắp mịn màng của cậu lấp lánh dưới ánh nắng khi cậu di chuyển eo. "À, chúng ta nên mua một cái máy điều hòa.. Thật không thể chịu nổi." "Điều hòa, vớ vẩn.. chỉ, chỉ một lần thôi, tôi đã nói.." Khi rượu đã dần cạn, Haewon quay đầu sang một bên, tỏ ra hơi bực bội. Tại sao họ quyết định làm điều đó ở đó? Rượu đúng là kẻ thù. Khi cậu mơ hồ lấy lại được cảm giác, đó là sau khi cậu và Taegyeom cùng nhau lên đỉnh. Cậu không thể dễ dàng xua đi khoái cảm lần đầu tiên được trải nghiệm. Ngay cả khi cậu vò đầu bức tai nhận ra trong muộn màng, mọi sự đã rồi. Đầu cậu bắt đầu đau vì nôn nao, và cậu không muốn nghĩ nữa. Taegyeom vuốt ve chiếc gáy ướt đẫm của Haewon khi cậu vùi mặt vào gối. Hắn phát hiện ra chiếc điện thoại di động đổ chuông gần bàn làm việc. "Này, cậu có điện thoại." Không dừng biên độ của những nhịp, Taegyeom với tay nhặt chiếc điện thoại cũ kỹ không biết đã được thả ra từ lúc nào rồi nở một nụ cười kỳ lạ. "Tôi sẽ đổi nó cho cậu." ".. Cái gì? Không, à!" M thanh va chạm đủ lớn khi Taegyeom đẩy mình vào sâu hơn. Haewon, đầu óc đã bay xa và đang run rẩy, hít một hơi thật sâu khi nghe giọng nói phát ra từ chiếc điện thoại đang áp sát tai. Tại sao cậu không trả lời? "Hà.." * * *Seo Haeyoung. Tim tôi đập thình thịch, như không thể hô hấp. À, tôi không trả lời. Tôi đã không trả lời bức ảnh chiếc chăn kỳ lạ đó. Tôi đang viết tin nhắn thì nhận được một cuộc gọi, hoàn toàn quên mất nó. Bối rối, Haewon nhanh chóng bịa ra một cái cớ hợp lý. "À, thì.. tôi đang ngủ. Sau khi hoàn thành công việc, tôi!" Hmm Haewon vội che miệng nhìn lại. Taegyeom đẩy d**ng vậ* của mình vào mà không báo trước. Hắn bình tĩnh cầm lấy điện thoại và chuyển sang chế độ loa ngoài trước khi đặt nó xuống sàn. Có thể nghe thấy tiếng chăn sột soạt và nhàu nát, giọng nói của Seo Haeyoung nhỏ dần trước khi trở lại. Nói lại lần nữa đi. Cậu nói gì? "Đợi đã, một lát thôi!" Haewon vùng vẫy để thoát khỏi bên dưới Taegyeom, nhưng hắn đã giữ chặt lấy eo cậu và đẩy vào một cách không khoan dung. Haewon cắn lưỡi để kìm nén tiếng rên rỉ, cậu cố gắng kéo tay Taegyeom ra, nhưng lực nắm của hắn quá mạnh, một ngón tay cậu cũng không nhúc nhích được. Hơn nữa, Taegyeom còn kéo mạnh eo của Haewon và đè cậu ấy nằm ngửa ra. Nơi liên kết giữa hai người càng chặt hơn, khiến quai hàm của Haewon run lên. Cậu đang làm gì thế? "Tôi sẽ gọi cho cậu sau. Ngay bây giờ, ugh, tôi đang bận." Trong khi lườm Taegyeom, người đang tựa cằm lên vai mình, Haewon gửi ánh mắt cầu xin anh buông tay ra. Tóc mái ướt đẫm mồ hôi của Taegyeom dính vào trán cậu. Hắn nhếch mép cười.'Bận? Quan hệ t*nh d*c?'Taegyeom rút ra rồi lại đẩy vào hết cỡ. Tầm nhìn của Haewon mờ đi. Cậu bận gì? Cậu nói rằng cậu đang ngủ. "Ư! Mmph! Đến giờ đi ngủ rồi.. Tại sao cậu lại bận rộn như vậy? Haewon cúi đầu và nắm chặt tay đấm vào đùi đang áp sát vào lưng cậu. Taegyeom không ngừng di chuyển, đang tận hưởng tình huống này. Không đời nào hắn buông tay. Tuyệt vọng, Haewon với lấy điện thoại để kết thúc cuộc gọi, nhưng một vật nặng đè lên vai khiến cậu mất thăng bằng. Như thể vẫn chưa đủ, một bàn tay vòng qua nắm lấy d**ng v*t c**ng cứng của cậu và giật mạnh. Haewon cắn xuống gối để ngăn chặn tiếng rên rỉ trong cổ họng của mình. " Ư! Hô.. " Cảm giác sắp chết cậy. Thực sự Ah.. Cậu đang làm một công việc bán thời gian khác à? Với khuôn mặt đỏ bừng, Haewon trả lời bằng một giọng kiềm chế. " Ừ, tôi đang cố làm nhiều hơn nữa! Tôi sẽ gọi cho cậu sa.. u. " Được rồi. Seo Haeyoung kết thúc cuộc gọi không do dự, và ngay khi màn hình tối đen, Haewon bật ra tiếng rên rỉ mà anh ấy đã cố gắng kìm nén. " Ah ah! " T*nh d*ch của cậu bắn tung tóe lên chăn. D**ng v*t của Taegyeom tiến sâu vào, ấn vào thành nhạy cảm bên trong giờ đây dường như run lên vì sung sướng với một cái chạm nhẹ nhất. Haewon đạt cực khoái lần thứ mười một, run rẩy dựa vào người đang ôm. " Này.. đừng làm nữa. " Taegyeom đỡ lấy cơ thể đang đổ gục của Haewon, mở rộng hậu huyệt đang co giật và co rút lại. Không còn nhiều b*o c*o su, và với tốc độ này, chúng sẽ hết nhanh chóng. Hắn cũng không muốn dừng lại với nới đang bám lấy hắn thật chặt. Nắm chặt lấy eo Haewon, Taegyeom đẩy mạnh vào, gây ra sự kháng cự muộn màng mà dữ dội. " Chết tiệt! Cậu điên à, bỏ nó ra! Chết tiệt, đừng, ah! Đừng làm thế! " " A, tôi không muốn.. " " Nếu không, cậu dừng lại một lúc đi.. Bây giờ, dừng lại, làm ơn.. " Với một tiếng sụt sịt, Haewon vùi mặt vào gối và rên rỉ. " Cậu đã nói là sẽ dừng lại và không thể làm được nữa mà, Haewon. Cậu nên thành thật đi chứ " Taegyeom vuốt lại mái tóc bồng bềnh của mình và chế giễu. Cạu đã bảo hắn đừng nói như thế chỉ vì gia đình hắn có vẻ thô lỗ, nhưng giang sơn đẽ đổi bản tính khó dời Taegyeom không kịp đưa tay nâng cơ thể đang vùng vẫy của Haewon cố gắng thoát ra. Kết thúc nó chỉ với một lần này sẽ là quá đáng tiếc. Những bức tường bên trong gập ghềnh chạy theo d**ng v*t của hắn khi hắn rút ra và bám chặt như một chiếc cốc hút khi anh ấy đẩy vào, cảm giác tuyệt vời đến mức khiến hắn trợn tròn mắt. Taegyeom đã tham gia nhiều môn thể thao và đã nhiều lần giành chiến thắng, nhưng niềm vui khi áp đảo bạn mình thì không thể so sánh được. Cảm giác chiến thắng, say sưa, vượt trội và khao khát chinh phục.. tất cả đều được giải quyết chỉ với Yoon Haewon. Thật là tiện. Tấm chăn mỏng họ trải trên sàn nhà đã được gạt sang một bên từ lâu. Taegyeom với lấy chân của Haewon vắt qua vai. Cậu đã ngủ thiếp đi như thể ngất đi vì kiệt sức và căng thẳng, thở hổn hển trong khi đẩy d**ng v*t của mình vào trong cái lỗ phát ra những tiếng kêu chói tai, rồi nhanh chóng lên đỉnh. " Huh.. " D**ng v*t anh trượt ra khỏi cái lỗ đỏ bừng. Đó là chiếc b*o c*o su thứ sáu. Phía sau cậu đã mở giật giật rồi từ từ siết chặt lại. Trong lúc đó, Taegyeom đưa ngón tay vào và khám phá bên trong ướt át mà không cần cân nhắc. Ngay cả khi bị đẩy nhiều như vậy, nó vẫn bám chặt hơn chứ không hề lỏng ra. " Tôi rất tò mò.. " Khi nào nó sẽ nới lỏng? Khi hắn đưa vào sâu hơn và chọc vào bên trong, Haewon đang say ngủ nhíu mày và phát ra tiếng rên yếu ớt. Anh ấy là bẩm sinh. Nụ cười ớn lạnh sống lưng của Taegyeom càng sâu hơn khi anh chọc nhanh hơn nữa. Haewon càng lúc càng vặn eo, thở hổn hển vùi má vào gối. " Hng, ng.." Anh thọc ba ngón tay vào, uốn cong các khớp để cạo chúng ra ngay lập tức, rồi nhét chúng trở lại trong khi dùng tay kia vuốt ve d**ng v*t của chính mình. Taegyeom dang rộng đùi Haewon hơn khi cậu cố khép hai chân lại với nhau trong cơn buồn ngủ và kiệt sức từ bên trong đến mức có thể nghe thấy âm thanh của lòng bàn tay và hạ thân đập vào nhau. Hắn không dừng lại cho đến khi d**ng v*t sạch sẽ của Haewon rò rỉ t*nh d*ch loãng. - Tôi choáng ngộp luôn đó mấy bà hiu hiu~