Tên Truyện: Cẩm lý phúc nữu: Ta ở niên đại đương đoàn sủng Tên tiếng Trung của truyện: 锦鲤福妞: 我在年代当团宠 Tên tác giả: Sương Nùng Hoa Sấu Converter: Hòa Anime Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Thanh mai trúc mã, Nhẹ nhàng, Cẩm lý thể chất, Đoàn sủng, Niên đại văn Độ dài: 347 chương Tình trạng: Hoàn thành Văn án: Anh đang nói đến Cố lão gia? Hắc, cả gia đình Cố lão thái thái đều mang vẻ mặt phẫn nộ nhìn về phía anh kìa! Hai vợ chồng Cố lão tam xoa xoa tay vẻ mặt thỉnh cầu nói: Em có thể trả lại con gái cho mẹ anh được không? Cố lão tứ nhìn liếc anh trai một cái rồi nói thẳng: Bây giờ con bé là con gái của tôi! Lúc này, một con trúc mã phi ngang qua: Có thể đem vợ con giao cho con không? Cố lão tứ thẹn quá hóa giận: Anh cũng nhanh mà rời đi cho tôi!
Chương 1: Tiểu Phúc Nữu bị ruồng bỏ Bấm để xem Thời tiết tháng bảy nóng bức, chỉ chờ tới khi ánh nắng mặt trời lặn dần về phía tây cho hoàng hôn buông xuống cuốn đi một ngày nắng nóng oi bức. Ở đầu thôn, gia đình lão cố một nhà bốn người, mẹ chồng nàng dâu chen chúc nhau tại phòng bếp, bọn họ nói chuyện cười đùa vui vẻ về chuyện chúc mừng bà ba mới sinh em bé, trong lúc đó Triệu Xuân Quyên đang đi hầm canh gà bồi bổ cho bà ba. Nhưng trên mặt cô lại không hề có một dáng vẻ vui mừng nào về chuyện này, cô nằm trên giường nhìn đứa bé má búng sữa đang ngủ ngon giấc mà cả khuôn mặt u ám tối sầm lại. Cố Thủ Đức bước đến bên giường cô đang nằm, anh ngồi xuống hỏi với vẻ mặt phức tạp: "Bây giờ phải làm sao?" Triệu Xuân Quyên tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô làm sao mà biết được phải làm gì bây giờ. Đơn thuốc mà cô đã đưa trước đó, mẹ rõ ràng đã uống đủ ba tháng vậy mà tại sao vẫn sinh ra con gái. Nếu là một đứa bé gái bình thường thì Triệu Xuân Quyên cũng có thế chấp nhận nuôi dưỡng con bé, khi nó lớn còn có thể kéo theo em trai, nhưng trường hợp này thật sự không giống như những gì cô nghĩ! "Tứ Bán Tiên có nói, nếu như cái thai này sinh ra là một bé gái thì con bé sẽ mang số mệnh nghiệt duyên khắc em trai, nếu chúng ta nuôi đứa trẻ đó thì cả đời này chúng ta đều không thể sinh được con trai!" Vừa nói đến đây, Triệu Xuân Quyên liền nảy sinh ý nghĩ xấu xa, cô nhìn tiểu Phúc Nữu bé bỏng rồi đưa ra quyết định chắc chắn: "Trước thôn có đôi vợ chồng có sở trường thích thay bé gái tìm nhà chồng, anh thử ra đó hỏi một chút." Cổ Thủ Đức sợ hãi kêu lên một cái: "Nếu như để mẹ biết chúng ta làm như vậy sẽ đánh chết hai chúng ta không chừng!" Bên ngoài mặt thì nói là giới thiệu cho nhà chồng tương lai về con dâu nuôi từ bé nhưng thực chất thì chính là bán con gái. Cái này nếu để cho mẹ của anh ấy biết thì.. Cố Thủ Đức sợ hãi rùng mình một cái, anh ta không dám nghĩ đến nữa! Triệu Xuân Quyên vẻ mặt khinh bỉ lên tiếng: "Vậy cả đời này anh hãy chờ tới khi không có con trai để chăm sóc anh lúc già cả ốm yếu đi!" Khi anh nghe được việc không có con trai để chăm sóc mình lúc tuổi già sức yếu, Cố Thủ Đức liền do dự hồi lâu. Triệu Xuân Quyên thấy có hi vọng liền dỗ dành anh ta vào câu ngon ngọt, lỗ tai hắn có vẻ đã chịu lắng nghe những câu lời của cô ta xúi giục. Triệu Xuân Quyên mặc dù không muốn làm những chuyện trông nom tiểu Phúc Nữu nhưng ngày nào cô cũng phải cho Phúc Nữu uống sữa mẹ. Không muốn thì có thể làm gì được, mẹ chồng vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô! Nhưng cô vẫn đinh ninh trong đầu rằng bắt tự của Phúc Nữu không hợp với mình và gia đình này, mỗi lần cô cho con bé ăn, cô vẫn luôn cảm thấy tiểu Phúc Nữu không hề thích mình. Dù sao cô nhịn nó một ngày cũng không phải là chuyện gì xấu! Những người làm nông dân như họ đều không chú ý đến những thứ như này, những chuyện của gia đình người khác đều sẽ không để ý đến, cho nên vào ngày mai khi mặt trời còn chưa lên cô sẽ cõng con bé xuống giường, một lát nữa lợi dụng không có ai chú ý đến liền nhờ lão tam ôm đứa bé đưa đến rồi ném ở phía sau núi. Chờ đến thời điểm thích hợp sẽ nói con bé bị sói tha đi mất. Dù sao thì trước đây cũng có những vụ việc trẻ con bị mất tích do chó soi hung dữ tha mất, sau đó cô sẽ chở về cùng lão tam hét lớn một chút để lộ ra sự hoảng loạn thì chắc chắn sẽ không có ai nghi ngờ! Triệu Xuân Quyên dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm mập mạp của tiểu Phúc Nữu, "Mày hãy hưởng thụ những ngày hạnh phúc cuối cùng này đi, đến khi vào nhà người khác rồi thì có làm trâu làm ngựa mày cũng phải ráng chịu!" Mà tiểu Phúc Nữu nhà ta đâu phải là một tiểu cô nương tầm thường, kiếp trước người ta chính là tiểu cá chép mập mạp dễ thương! Tiểu Phúc Nữu cũng hơi mơ hồ không biết mình đến tìm cha mẹ ruột là vì chuyện gì, nhưng hiện tại cha mẹ không tìm thấy còn bị người khác bóp mặt, nếu như cô ta ở dạng của tiểu Phúc Nữu ta thì ta nhịn không được! Trên mặt tiểu Phúc Nữu đau đớn, cô hiện tại trong lòng thật sự rất ủy khuất, không nhịn được khóc gào lên, "Oa oa oa!" Mẹ ơi! Có kẻ xấu bắt nạt, đánh đập con. Mặc dù Phúc Nữu ta chưa tìm được cha mẹ thật sự của mình nhưng ta vẫn còn có bà nội thật sự yêu thương Phúc Nữu. Phúc Nữu vừa mới chỉ gào lên có hai tiếng, Phương Lệ Hoa liền mang vẻ mặt hung dữ đứng trước cửa trợn mắt nhìn Triệu Xuân Quyên, cái cổ của Triệu Xuân Quyên rụt lại đến phía bên tiểu Phúc Nữu ôm cô vào lòng vỗ vỗ vài cái cho có lệ rồi lên tiếng: "Con bé này thật nghịch ngợm, sao lại khóc nữa rồi!" Tiểu Phúc Nữu bị người phụ nữ lòng đầy ác ý ôm vào lòng, cô chỉ cảm thấy cả người đều không thấy thoải mái, ngay tức khắc khóc càng lớn, mà Phương Lệ Hoa lúc này mặt càng lúc càng tối sầm lại. Triệu Xuân Quyên đang chuẩn bị điều chỉnh lại tư thế để dỗ dành cho con bé đỡ khóc, Phương Lệ Hoa đã chạy đến bên giường bế Phúc Nữu lên ôm vào lòng dỗ dành, kỳ lạ là khi tiểu Phúc Nữu được Phương Lệ Hoa ôm liền không khóc nữa. Phương Lệ Hoa quay về phía Triệu Xuân Quyên không nhịn được vung tay một cái rồi lạnh lùng lên tiếng: "Nếu con không có chuyện gì làm thì mau đi giúp chị cả nấu cơm đi! Để con nằm hưởng phúc cả ngày đến ngay cả một đứa bé cũng không muốn nhìn." Triệu Xuân Quyên có chút nghẹn họng không nói được lời nào, sao bà ta có thể đuổi nàng xuống dưới bếp được cơ chứ! Phương Lệ Hoa ôm tiểu Phúc Nữu đứng trong sân nhìn về hướng phòng bếp hô lớn: "Lương Thu, con mau ra đây đi!" Một trong bốn nàng dâu của Cố gia từ phòng bếp bước ra, Lương Thu chậm rãi đi ra. Cô là một cô gái xinh đẹp, cao gầy với làn da trắng như tuyết, tính tình khá điềm đạm, lạnh lùng, mặc dù hàng năm vẫn thường cùng mọi người ra ruộng làm việc những trên người cô khong hề có một tí thấp kém lỗi thời nào, ngược lại cô còn tỏa ra sự ngầu lòi, cứng rắn hùng hồn của mình. Cô nắm một bên tạp dề lên lau tay rồi cất tiếng: "Mẹ, có chuyện gì vậy?" Cô nhìn thấy mẹ chồng đang vẫy tay gọi mình, cô liền chạy lại, những không ngờ rằng mẹ đem tiểu Phúc Nữu nhét vào trong lòng cô. Cô vội vàng ôm chặt đứa bé, vỗ lưng của tiểu Phúc Nữu, cô hơi nghi hoặc hỏi mẹ chồng: "Mẹ, sao mẹ lại đưa tiểu Phúc Nữu cho con?" Lương Thu rất thích đứa cháu gái nhỏ này, không chỉ bởi vì cô từng mất đứa con nên hiện tại cô mới rất thích đứa cháu này mà còn vì Phúc Nữu lớn lên đều khiến người khác yêu mến, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng đáng yêu nhỏ nhắn của tiểu Phúc Nữu liền cảm thấy những đau đớn khi mất con trước đó của cô đều dần tan biến. Tiểu Phúc Nữu vùi đầu vào trong lòng của Lương Thu, cái mũi nhỏ khẽ chuyển động, cô ngửi thấy mùi của mẹ cô! Phương Lệ Hoa nở nụ cười lên tiếng: "Con cùng với Phúc Nữu thân cận với nhau nhiều một chút, sau này con cũng có thể sinh được một đứa cháu xinh xắn như Phúc Nữu của chúng ta!" Triệu Xuân Quyên bấy giờ đi ngang qua xém chút nữa là trợn trắng mắt, cả gia đình chỉ có một mình cô là hiểu rõ mọi chuyện, cô bực tức ngẩng đầu đi về phía trước, ai lại muốn giống như cái loại mệnh khác em trai ruột như nó chứ! Đây không phải là chửi người khác đâu! Cũng chỉ có Lương Thu ngốc nghếch kia còn tươi cười vui vẻ được như thế. Ngày hôm sau, Triệu Xuân Quyên liền muốn cõng tiểu Phúc Nữu xuống giường, Phương Lệ Hoa mặc dù không muốn điều đó nhưng hai vợ chồng lão tam này giống như đầu óc không được bình thường liền xông thẳng ra ngoài không cần để ý đến ai, mà người đằng sau nhìn thấy cũng tức giận trợn trắng mắt. Dù thế thì cô cũng nhắc nhở ba đứa con dâu nhớ chú ý kĩ một chút đừng để xảy ra chuyện gì. Mấy ngày này mặt trời nóng rực như thiêu như đốt, Triệu Xuân Quyên trên lưng lại đang cõng một đứa bé, cũng may tiểu Phúc Nữu không khóc, chứ bằng không cô sẽ không chịu được. Người phụ nữ làm việc cùng cô tò mò muốn biết tại sao lại mang đứa trẻ sơ sinh như vậy ra ngoài trời nóng bức như vậy, "Tam phu nhân, sao cô lại mang đứa bé ra ngoài vậy?" Triệu Xuân Quyên đảo mắt cố gắng bịa ra một lí do hợp lí để cho qua chuyện. Trẻ con vừa mới sinh xong liền cõng xuống đất cũng không phải là chưa từng có, mọi người náo nhiệt một hồi cũng liền tản ra hết không ai để ý đến nữa, vì họ vẫn còn công việc quan trọng hơn phải làm. Đến trưa, thừa dịp lúc cô cùng Cố Thủ Đức ăn cơm, Triệu Xuân Quyên liền đem đứa bé vào trong giỏ tre lớn của Cố Thủ Đức, "Anh đợi tí nữa cẩn thận một chút kẻo bị người khác phát hiện." Cố Thủ Đức ngó nghiêng xung quanh rồi nói nhỏ: "Em nhỏ giọng một chút, đợi lát nữa em đừng để lộ ra đứa bé!" Nhưng hai người không hề để ý tới trong bụi cỏ dại bên kia ruộng có một con mèo đen nhỏ vừa liếm chân vừa nghe bọn họ nói chuyện. Dựa theo kế hoạch đã bày sẵn trước, Cố Thủ Đức liền tìm một cái cớ là đi đưa công cụ rồi cầm giỏ tre lớn mang đi. Lương Thu lúc đó đang tất bật xới đất, đột nhiên cô cảm thấy trên đùi mình có cảm giác nặng nề, cúi đầu xuống cô liền nhìn thấy một con mèo đen nhỏ không biết làm thế nào nó lại có thể nhảy lên bám lấy ống quần của cô. Lương Thu hơi luống cuống, cô muốn đem tiểu mèo đen này xuống dưới, nhưng mèo đen nhỏ có vẻ như rất thông minh, móng vuốt sắc nhọn chắc khỏe một mực bám lấy ống quần cô, Lương Thu cười khổ, cô không biết làm gì nên khom lưng chọc chọc vô chiếc mũi nhỏ của nó, "Bé mèo hoang từ đâu tới thế, cái quần này tôi mới may năm ngoái đó, bé đừng làm rách nó nha." Tiểu mèo đen nóng ruột, râu của em run rẩy liên tục, "Meo meo!" Con gái của cô bị người ta bán đi rồi, cô còn ở đây cùng tôi bàn bạc chuyện quần áo! Nhìn thấy Lương Thu để ý tới nó, tiểu mèo đen từ trên đùi Lương Thu nhảy xuống, đi hai bước lại ngừng rồi ngoảnh đầu lại nhìn Lương Thu kêu meo meo. Này, cô mau đuổi theo đi, chúng ta cùng đi cứu tiểu Phúc Nữu đáng yêu! Lương Thu không biết tại sao cô lại nhìn thấy sự lo lắng trên mặt tiểu mèo đen, trong chốc lát các loại truyền thuyết yêu quái liền hiện lên trong đầu cô, không biết quỷ thần xui khiến cô liền đi theo tiểu mèo đen đó. Đến khi Lương Thu kịp phản ứng lại thì đã đi theo tiểu mèo đen đến phía sau núi. Lương Thu giật mình một cái, trong lòng có chút hoảng loạn. Đây không phải là mèo thần tiên gì đó chứ! Đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên tiểu mèo đen trong bụi cỏ nhảy ra, còn ngóc đầu lên nhìn mình, cô định trêu ghẹo tiểu mèo đen vô nhân tính này thì đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh của mấy người lạ truyền tới. Một trong số đó có âm thanh rất quen thuộc.. Lương Thu ôm lấy tiểu mèo đen lấp trong cái bụi cỏ gần đó, thò đầu ra nhìn, một trong ba người đang nói chuyện kia có một người là Tam ca trong nhà. Cô tò mò không biết Tam ca không có việc gì làm sao lại chạy ra đây, lúc sau cô liền nhìn thấy anh ta ôm một đứa trẻ đi ra! Lương Thu tinh mắt, nhìn kĩ một chút liền nhận ra đó chính là tiểu Phúc Nữu! Túi thơm nhỏ mà con bé đeo chính là tự tay mình làm cho con bé! Tam ca muốn làm cái gì vậy!
Chương 2: Cha mẹ vô tâm đã bị bắt Bấm để xem Khoảng cách hai bên không phải là gần nên Lương Thu chỉ có thể nhìn thấy động tác của bọn họ, nhưng cô không nghe rõ bọn họ đang nói những gì chỉ có thể nghe mơ hồ nhưng âm thanh nhỏ truyền đến. "Anh lấy.. tiền.. Về sau.." "Biết.. Không trở lại.. Không muốn.." "..." Lương Thu ôm tiểu mèo đen tay cô không ngừng siết chặt, nhìn Cố Thủ Đức lén la lén lút đem tiểu Phúc Nữu đưa cho vợ chồng Hoàng Nha đối diện, hơn nữa cô còn láng máng nghe thấy điều gì đó, cô chỉ cảm thấy giống như mình đang ở trong hầm băng lạnh đến phát run. Nhưng cô rất nhanh lấy lại tinh thần, cô đang chuẩn bị trở về nhà báo tin này cho mọi người gọi cứu viện đến, nhưng Cố Thủ Đức đã mang tiền mà rời đi còn vợ chồng Hoàng Nha kia cũng ôm tiểu Phúc Nữu vô cùng vui vẻ cũng rời đi. Cố Thủ Đức chột dạ, cong chân chạy thẳng một mạch không để ý ai, một lúc sau đã không nhìn thấy bóng dáng. Mắt thấy vợ chồng Hoàng Nha đã đi xa, Lương Thu cũng chẳng bận để ý những cái khác, cô nhấc chân đuổi theo chuẩn bị định cướp Phúc Nữu trở về. Mà tiểu mèo đen trong ngực của Lương Thu cũng tức giận xông lên, dùng bốn chân phi nước đại hận không thể cào nát mặt bọn họ. Đôi vợ chồng kia quay đầu lại nhìn Lương Thu một cái, rồi lập tức quay đầu bỏ chạy, Lương Thu và tiểu mèo đen vẫn không từ bỏ liên tục đuổi theo. "Mấy người từ đâu tới, mau đem nhi nữ buông xuống cho tôi!" Sắc mặt của tên đàn ông kia cực kì khó coi, Cố Thủ Đức à làm sao bây giờ! Anh ta đem đứa bé đưa cho người phụ nữ, "Em mang đứa bé chạy trước để anh đi giải quyết con đàn bà kia!" Người phụ nữ gật đầu: "Anh cẩn thận." Lương Thu lúc này đã đuổi tởi của thôn, chỉ thấy tên đàn ông kia đột nhiên dừng lại, quay người về phía Lương Thu. Lương Thu hơi lo lắng hỏi anh ta: "Anh muốn làm gì?" Anh ta cười khinh bỉ lên tiếng: "Nếu cô biết điều thì nên quay đầu trở về cô sẽ không có mệnh hệ gì, nhưng cô lại hết lần này tới lần khác vẫn còn đuổi theo chúng tôi." Nói xong liền tung một quyền vung tới chỗ Lương Thu. Lương Thu dù sao cũng là một người phụ nữ, sức lực của cô cũng không thể nào đọ được với hắn, trực tiếp bị một quyền của anh ta đánh ngã trên đất, ngay lúc tên đàn ông đó chuẩn bị một chân đá tới phía cô, tiểu mèo đen không biết từ đâu phi đến, vươn móng vuốt sắc nhọn của mình cào vào mặt anh ta hai cái. Trên mặt tên đàn ông máu chảy đầm đìa từ hai vết thương đó, đau đến mức anh ta kêu gào thảm thiết, vừa lúc đó tiểu Phúc Nữu cũng khóc theo! Thật sự là một may mắn mà tiểu Phúc Nữu mang lại, một tiếng khóc này đã đem đại đội trưởng đang chuẩn bị đi họp đi tới. Đại đội trưởng nghe thấy có tiếng khóc của trẻ con, anh nghĩ rằng thằng nhóc con trong làng lại chạy ra ngoài, anh mang người đi xem tình hình như nào thì lại nhìn thấy cảnh Lương Thu bị một tên đàn ông đánh. Đều là người ở một thôn, nhìn thấy phụ nữ bị đánh đập, dân làng đội sản xuất Sao Đỏ đều không muốn như vậy. Lúc này nhiều người đã vây quanh hóng chuyện. Lương Thu được người dân đỡ đứng dậy, cô không lo đến thân thể đang đau nhức mà chỉ vào hai vợ chồng kia rồi nói với đại đội trưởng: "Hai người này đã trộm con gái của nhà chúng tôi, đây chính là tiểu Phúc Nữu ở nhà tôi!" Hai người này đúng thật không phải là người bên đội sản xuất của bọn họ, đại đổi trưởng sắc mặt thay đổi liên tục, anh tiến lên ôm đứa bé về lại cho Lương Thu. "Hai người từ đâu tới? Dám đến đội sản xuất của chúng tôi để bắt cóc trẻ em!" Đại đội trưởng cao lớn, dáng hình của anh như muốn ăn tươi nuốt sống hai bọn họ, hơn nữa phía sau còn có hơn ba trăm người đội viên cao lớn, hai vợ chồng này sợ tới mức hai chân run rẩy, ngay cả nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, "Đứa bé này không phải là chúng tôi bắt cóc! Mà là chúng tôi mua với năm khối tiền!" Đại đội trưởng trừng mắt, "Khá lắm, còn buôn bán người! Trói lại mang về chúng ta sẽ lên báo án!" Xảy ra loại chuyện này, đại đội trưởng không dám chậm trễ một giây phút nào, sai người đến nói cho vợ chồng Phương Lệ Hoa biết để họ tới đây, mà Lương Thu lúc này đang nhỏ giọng dỗ dành tiểu Phúc Nữu. Vừa rồi như thế cô sợ đã dọa đứa bé một trận. Tiểu Phúc Nữu ngủ một giấc, cô cảm nhận được mùi hương quen thuộc, là mùi hương của mẹ! Hôm qua cô cũng cảm nhận được, nhưng chỉ một chốc lát cô chưa kịp phân biệt rõ đã bị người khác ôm đi. Phúc Nữu kiếp trước chính là cá chép nhỏ, vốn lúc đầu cô vượt Long Môn là có thể phi thăng thành thần, nhưng cô lại bị tiên nữ ngăn cản trở về nói cô trần duyên chưa hết. Tiểu Phúc Nữu lại lôi kéo sư phụ đi tra thử Tam Sinh Kính. Thì ra tiên nữ không có lừa cô, cô thật sự thiếu một đôi vợ chồng để trả ân tình! Cho nên tiểu Phúc Nữu mới đến để báo ơn! Vừa nghĩ đến cha mẹ cô kiếp này, cô liền cảm thấy bọn họ cũng thật quá thảm đi! Ba cô bị thương liền xuất ngũ trở về nghỉ ngơi nhưng lại bị bắt nạt, mẹ của cô vì để kiếm tiền chưa bệnh cho ba mà ngã xuống vách núi ngay cả hài cốt cũng không tìm được, ba nàng chịu đả kích không nhỏ cũng đi theo bà ấy. Tiểu Phúc Nữu nắm chặt đôi bàn tay nhỏ, lần này nhất định cô phải nghịch thiên cải mệnh không để chuyện tồi tệ đó xảy ra thêm một lần nữa. Hắc hắc, chính là cảm giác phương hướng có chút không ổn, hình như mình đầu thai sai rồi. Bất quá sư phụ có nói ban đầu ba mẹ cũng không thích cô, để cho cô theo sát ba mẹ không để tụt lại phía sau là được! Tiểu Phúc Nữu nghe lời, cô túm chặt áo mẹ không buông. Không tụt lại phía sau, không để tụt lại phía sau! Cảm nhận được hương thơm của mẹ, Phữu Nữu an tâm ngủ thiếp đi. Lúc hai vợ chồng Cố lão gia từ nhà đại đội trưởng đi ra, Lương Thu hận không thể bóp chết hai vợ chồng Cố Thủ Đức và Triệu Xuân Quyên ngay lúc đó. Hai vợ chồng không nói hai lời liền về nhà tụ họp bàn chuyện. Phương Lệ Hoa đen mặt chống chân ngồi ở nhà chính, đầu tiên cô nhìn tiểu mèo đen không rõ lai lịch này từ đâu đến mà cứ ngồi lì ở nhà cô không chịu đi, sau đó nhăn mặt lại hỏi Cố lão đầu, "Hai súc sinh này là từ đâu tới?" Cố Nhị Minh quanh năm lao động ở ngoài đồng phơi nắng đến da mặt ngăm đen hết cả, anh lộ ra một tia căm giận, "Ai lại làm ra loại chuyện thất đức như vậy mà vẫn còn mặt mũi sống trên đời! Làm cha mẹ sao lại có thể có tâm địa ác độc như vậy!" "Việc này tôi mặc kệ, anh muốn làm gì thì làm đi!" Tiểu mèo đen ở cửa vẫy đuôi nhìn hai vợ chồng đang quỳ trong sân, trên mặt tiểu mèo lộ ra vài phần khinh bỉ. A, dám ức hiếp tiểu Phúc Nữu ngay trước mặt tôi! Tiểu mèo đen dơ móng vuốt sắc bén của mình nhảy tới cào vào mặt hai vợ chồng kia. Có lời khai rõ ràng của đương gia, Phương Lệ Hoa cũng không ngần ngại tát hai cái, lạnh lẽo lên tiếng: "Triệu Xuân Quyên, mày thật sự là quá tàn nhẫn, vậy mà có thể đem con gái ruột bán đi. Mày có năng lực như vậy chi bằng trở về Triệu gia của các người đi!" Dù sao khi cô ta gả tới đây cũng chỉ có hai bộ quần áo rách cũng chẳng có gì đau lòng! Loại phụ nữ tâm địa độc ác này nên để cho cô ta về nhà! Triệu Xuân Quyên mở to hai mắt, xém chút nữa là không đứng lên được, cũng không có khóc lốc van xin, cô nhìn thẳng vào mắt Phương Lệ Hoa bị khiếp sợ mà không nói lên lời. Ngược lại Cố Thủ Đức kêu lên trước, hắn đi lên ba trượng rồi lên tiếng: "Mẹ, sao mẹ có thể đối xử với Triệu Xuân Quyên như vậy!" "Tâm địa của mày cũng gian ác quá ha!" Cố Nhị Minh đang uống nước thì đặt mạnh bát sứ lớn xuống bàn quát: "Mày lại cùng mẹ nói chuyện được sao! Ai bảo mày đứng dậy! Quỳ xuống!" Cố Thủ Đức giật mình lại quỳ xuống, một chút cũng không thấy khí phách lớn như vừa rồi. Triệu Xuân Quyên bị chồng của mình mang họa xém chút tức ngất đi, cứng rắn gào lên với bọn họ! Phương Lệ Hoa nhìn Triệu Xuân Quyên đối với Cố Thủ Đức một hồi liếc mắt ra hiệu với nhau liền cảm thấy hối hận sao lúc đó mình lại cảm thấy cô gái này tốt. Cưới vợ là phải lấy vợ hiền quả là nói không sai! Chính là tiểu Phúc Nữu đáng thương của cô cũng bị va lây. "Cũng đừng có nói tôi độc ác, cả đội sản xuất hỏi thăm một chút, ai bảo Triệu Xuân Quyên cô tâm địa độc ác như vậy!" "Cô bây giờ dám bán tiểu Phúc Nữu đi, về sau chờ tôi cùng ba người già đi cũng sẽ đem bà già này đi chôn sống hay không!" Phương Lệ Hoa lại nhìn về phía lão tam: "Còn có mày nữa Cố Thủ Đức, ngày mai tao sẽ đổi tên cho mày thành Cố Thiếu Đức. Thật sự là chuyện thất đức nào mày cũng có thể làm ra được!" "Thật không sợ ông trời giáng thiên lôi xuống đánh chết mày đi!" Cố Thủ Đức nghe xong lời này chuẩn bị cãi nhau với mẹ, chỉ thấy trời đang quang đãng bỗng nhiên sấm sét cuồn cuộn, dọa anh ta toàn thân run rẩy, tất cả lời nói đều không thốt ra được. Phương Lệ Hoa cũng bị hoảng sợ, cô chỉ buột miệng nói ra những lời như vậy cũng không thậc sự muốn đem sét đánh chết con trai. Triệu Xuân Quyên tính toán suy nghĩ, thấy thế vội vàng hét lớn: "Mẹ, đây là ông trời không đành lòng để cho con và lão tam rời xa nhau!" Cố Thủ Đức nhận được ám hiệu của vợ, cũng ưỡn ngực, bày ra bộ dáng tìm thâm. Thấy vậy Phương Lệ Hoa xém chút là nôn hết cơm tối hôm qua ra. Cố Nhị Minh nhìn bên ngoài mây đen dày đặc, tiếng sấm không ngừng, cũng sợ rằng ông trời sẽ giáng thiên lôi xuống đánh chết người, do dự một hồi liền nói với mẹ rằng sẽ thương lượng cùng lão tứ, "Sắp mưa rồi, mau bắt người lại rồi sau đó tính tiếp. Bị bệnh thì không thể đứng nhìn, không đáng để lo lắng." Phương Lệ Hoa gật đầu, hướng về phía hai con dâu khác hô lớn: "Các con đem người trói lại cho mẹ!"
Chương 3 Bấm để xem Phương Lệ Hoa đứng trước cửa phòng của con dâu thứ tư, mặt cứ lo lắng không biết phải làm sao. Chuyện này nói ra cũng thật kỳ quặc, những ngày gần đây cô luôn mơ một giấc mộng. Trong giấc mơ, một ông lão có râu trắng ôm cô bé nhà họ, cười với cô và nói rằng cô bé nhà họ đã sai trứng, ban đầu nên sinh trong bụng con dâu thứ tư. Và ông ta còn khen cô bé nhà họ là một đứa trẻ đầy phúc lợi! Phương Lệ Hoa rất vui mừng khi nghe ai đó khen con gái nhà họ, nên đã bắt đầu nói chuyện với ông lão có râu trắng đó. Ông lão có râu trắng nói rằng con gái nhà họ là một chú cá vàng may mắn, ban đầu đã được gửi vào bụng con dâu thứ tư để đền ơn, nhưng không ngờ chú cá vàng quá nhỏ và không biết đường nên đã lạc vào bụng người khác. Giấc mơ này đã kéo dài vài ngày, càng ngày cô càng cảm thấy thực tế hơn, nhìn ông lão có bộ mặt từ bi và nhìn thì giống như một vị tiên nhân, có lẽ không phải lừa cô đâu. Thêm vào đó là chú mèo đen xuất hiện từ đâu đó trong nhà, bí ẩn hơn khiến Phương Lệ Hoa cảm thấy chắc chắn rằng đây chính là thú linh cửu trạch mà Thượng đế đã sai xuống để bảo vệ con gái nhà họ! Chỉ là bây giờ càng ngày cô càng cảm thấy rằng con gái nhà họ nên là đứa con của con dâu thứ tư! Nhiều lần cô thậm chí đã muốn nói với con dâu thứ tư xem liệu cô ấy có muốn nuôi con gái nhà họ hay không. Nhưng con gái nhà họ đã ra từ trong bụng Triệu Xuân Quyên, ngay cả bố mẹ ruột của cô bé cũng đều còn sống và không có lý do gì để giao cho chú chàng trai một gia đình tận nuôi. Nhớ đến tình trạng bất ổn của con trai thứ ba, Phương Lệ Hoa đã dám đối diện với tất cả. Ngay khi cô bước vào, cô nhìn thấy con gái nắm chặt lấy con dâu thứ tư và không buông ra, cảm thấy xúc động. Một đứa trẻ nhỏ như vậy đã biết ai là người đã cứu mình, xem xét sự thân thiết của con gái nhà họ với con dâu thứ tư này! Nhìn lần nữa vào Lương Thu, người cũng tràn đầy yêu thương với cô, Phương Lệ Hoa chỉ cảm thấy trong ngực nóng bừng có một thứ cái gì đó trào ra, cô trực tiếp mở miệng hỏi Lương Thu: "Con dâu thứ tư, con có muốn nuôi con gái không?" Lương Thu bị lời của mẹ đặt ra làm sợ, nhưng vì đang giữ con gái ngủ ngon trong lòng, cô không dám cử động. "Mẹ, mẹ nói gì vậy?" Không trách Lương Thu bất ngờ, ai cũng sẽ nhảy một cái lên khi nghe điều này! Đừng nói đã phải lấy con của anh chị làm của cô! Chỉ cần nghe thôi cũng khiến người ta hoảng sợ! Thực ra, cô cũng có thể sinh cháu bé! Phương Lệ Hoa khá thích con dâu thứ tư này, trắng trẻo làm sao mà không ai nói là hoa của làng dừa từ sáu cây số cả thôn, nếu không phải gia đình nghèo và bố cô nóng tính thì không thể đến 20 tuổi mà vẫn chưa kết hôn, cuối cùng lại rơi vào tay gia đình anh chị của cô. Mặc dù Phương Lệ Hoa cảm thấy rằng chồng con cháu con của anh chị đều tốt, nhưng nếu cả hai vợ chồng không sống chung cả năm, bên cạnh cô không có người đàn ông nào để chiếm ưu thế cho mình. Nhưng mỗi khi nghĩ đến con gái bé nhỏ của mình, Phương Lệ Hoa cắn răng và nghĩ rằng nên lừa dối một chút con dâu thứ tư này đầy lòng tốt! "Nhà thứ tư, hôm nay mẹ cũng muốn nói lời chân tình với con." Cô nói và lau mắt. Lương Thu bị mẹ nói làm giật mình, vội vàng lấy khăn sạch để giúp cô lau mặt, "Mẹ, mẹ muốn nói gì cứ trực tiếp nói, đừng khóc nữa nhé!" Con mình là một người mẹ trung kiên và có quyết đoán như thế, sao giờ lại khóc thế? Không biết có phải con gái thứ tư trong nhà họ gặp chuyện gì không, nên mới để cho cháu gái nuôi chạy theo máu thịt của mình! Khi nghĩ đến điều này, cả cơ thể của Lương Thu đều run lên, "Mẹ, nói cho con thật đi, có phải Phúc Nữu của chúng ta gặp chuyện gì không?" Lần này, Phương Lệ Hoa hoảng sợ, cứu nguyền thào ra, gây sợ khiến người khác sợ! "Puh! Puh! Puh!" Phương Lệ Hoa hoảng loạn làm ba tiếng thông qua việc thở phủ phàn, sau đó mới giải thích cho Lương Thu, "Thu à, con nghe mẹ nói, Ngưu Kiêu không sao cả. Chúng ta đang nói về chuyện của Phúc Nữu." Lương Thu lại lòng yên tâm, "Vậy làm ơn nói cho con biết đi." "Con gái chúng ta thật đáng thương," Phương Lệ Hoa cũng nhăn mày đau đầu khi nhắc đến vấn đề này, "Bố mẹ cô ấy đều không lành lặn, không biết sao chúng nó lại nói Phúc Nữu là đồ quỷ dị, muốn vứt bỏ cô ấy. Bây giờ hai ông chú vẫn kiên quyết như cũ, đặc biệt là chị Triệu Xuân Quyên, ước gì cô ấy có thể xé xé cô ấy thành mảnh!" Lương Thu không tự giác nắm chặt đứa trẻ trong lòng, biểu tình giận dữ, "Làm sao họ có thể như thế? Đó là con gái ruột của họ mà!" Khi Lương Thu đang mang thai 4 tháng đã làm đứa bé chết, lúc ấy thật đau đớn như cắt xắt thịt. Ngưu Kiêu thường không có ở nhà, cả gia đình này cũng cách ly, cô cảm thấy cô đơn, nghĩ rằng có con là có hy vọng, ai biết lại tan vỡ thành như vậy. Một năm rồi, mỗi lần nghĩ đến đứa trẻ đó, Lương Thu đều cảm thấy mũi hắt hơi chua chát. "Con mẹ đã mất đi đứa con, giờ họ còn muốn vứt con gái ruột của họ đi. Không phải việc làm gì cả!" Phương Lệ Hoa nhồi nhét cho Lương Thu một chút thông lệ, "Một số người không có số phận có con cái. Đôi vợ chồng lão ba không thích Phúc Nữu, cho nên để chúng ta đổi một bố mẹ cho cô ấy!" Lương Thu cũng bực tức, theo Phương Lệ Hoa gật đầu, "Đúng! Hãy đổi đi! Hãy đổi một người tốt!" Phương Lệ Hoa vỗ tay, cả người vui mừng, "Ôi, con dâu của Lão Tư, mẹ biết con thích Phúc Nữu của gia đình mẹ, hãy việc này đã hết rồi, tôi sẽ đi tìm ba con, bây giờ chúng ta hãy đi xin Đại Đội Trưởng làm chứng giúp đứa bé được nhận nuôi bởi ba con!" Trước khi Lương Thu kịp nhận biết, Phương Lệ Hoa vội vàng chạy đi. Để tránh rối rắm không cần thiết, cô ta vội vã đi tìm ông cụ để làm quyết định cho việc này! Khi mẹ chồng đã không còn, Lương Thu mới tỉnh táo, mẹ vừa nói gì vậy? Nhận nuôi đứa bé cho cô? Khi nào cô trả lời? Cô nhìn xuống, cô không biết đứa bé tỉnh dậy khi nào, mở hai đôi mắt tròn trĩnh và nhìn thẳng vào mình, ngắm mình, cười ha hả, thật đẹp không tả được. Trái tim của Lương Thu tan chảy ngay lập tức, thôi, công danh cao cả, đẻ một cô con gái lớn. Tôi tin rằng cậu bé thứ tư trong gia đình anh ấy cũng thích cô bé béo này. Cô bé Phúc Nữu thức dậy một cách mơ màng và cảm thấy đầu óc mờ nhạt, như đã quên điều gì đó. Cố gắng vận động cơ thể, nhưng cảm thấy không thể di chuyển, chỉ cố gắng một chút không có tác dụng, cô bé ngừng lại. Cô bé Phúc Nữu mệt mỏi! Sau đó, nhìn thấy mẹ xinh đẹp của mình chỉ cười mỉm một cách "không răng", hehe. Lương Thu nhìn cô bé Phúc Nữu cười về phía mình, trong mắt và tâm trí đều đầy cô bé. Có lẽ ông trời biết rằng cô đã mất một đứa con và đã đưa một đứa con khác đến với cô! Cô bé Phúc Nữu, từ giờ trở đi, sẽ là con gái của mẹ! Lương Thukhông cản được mà hôn một cái xuống cô bé. Thơm ngon! Cô bé Phúc Nữu cử động một chút trong thân hình bé béo của mình. Ai đã trói chặt nó như vậy! Cô bé Phúc Nữu chơi với mẹ mình một lúc, mở miệng to. Lương Thu vui mừng nắn nắn má cô bé bé nhỏ của cô, "Có phải cô bé cũng thích mẹ?" Cô bé Phúc Nữu đáp lại nó, mẹ của nó là thế này, đến giờ này vẫn không cho nó ăn một miếng à! Nó đói rồi! "Nếu mẹ không cho con ăn, con sẽ khóc đấy!" Lương Thu chơi với cô bé Phúc Nữu một lúc sau lại thấy nó nhăn mặt sẽ khóc, "Ừ ừ ừ, bé yêu, đừng khóc nha!" Cô bé Phúc Nữu không để ý, nếu không cho nó ăn và cấm nó khóc! À ừ à ừ à ừ, bây giờ nó sẽ khóc cho cô thấy! Và cô bé Phúc Nữu thật sự khóc. Lương Thu không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ em, cầm cô bé Fu Nhu trong tay và không kịp để tôi giầy thì đã cầm lấy cô bé đi tìm cô cả và cô hai.
Chương 4: Happy Daddy Bấm để xem Phương Lệ Hoa dường như đã làm được chuyện gì đó to tát, cô ngẩng cao đầu bước ra khỏi cửa nhà Lương Khâu. Sau đó, anh thấy Cố Nhĩ Minh đang chặt củi ở sân sau, "Ông già, chúng ta hãy nói về một chuyện!" " Cố Nhĩ Minh ngẩng đầu nhìn không hiểu sao, bà lão này phải bàn bạc với hắn khi nào nên làm việc, hắn không phải là chủ nhân của gia tộc bọn họ. Cố Nhĩ Minh nhìn Phương Lệ Hoa, ra hiệu cho cô nhanh lên. Phương Lệ Hoa kể lại giấc mơ của mình và chuyện truyền Phó Ngưu cho lão thứ tư. Cố Nhĩ Minh chết lặng sau khi nghe thấy điều này, có chút hoài nghi," Ngươi vừa mới đem Phó Ngưu cho lão gia tộc Tứ gia cho một giấc mơ thôi sao?" "Không phải hôm qua anh đã nói với anh ta rằng mê tín phong kiến không thể tin được, tại sao hôm nay anh lại tin vào một giấc mơ? Phương Lệ Hoa che miệng, tát mạnh vào người hắn," Lão già chết, cho ta một chút tiếng nói, đề phòng người khác nghe được báo cáo nho nhỏ, nói cho đội trưởng biết phải làm sao! "Phương Lệ Hoa liếc mắt nhìn hắn:" Vả lại, ta đã nằm mơ mấy lần liên tiếp!" " Cố Nhĩ Minh nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý, điều này khiến Phương Lệ Hoa kinh ngạc:" Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ gọi ta là đồ ngốc!" " Cố Nhĩ Minh cũng bất lực thở dài:" Nếu tôi không đồng ý thì sao? "Ngươi nhìn ba hai lão già như vậy, cho dù bọn họ không đuổi Phó Ngưu đi, chỉ sợ một ngày nào đó bọn họ sẽ dìm chết Phó Ngưu mà chúng ta không chú ý!" Phương Lệ Hoa nghĩ đến rồi rùng mình, trong lòng nói Triệu Lệ Duyệt thật sự có thể trông như vậy! "Nhân tiện, anh nhớ đến nhà anh cả tìm con trai thứ ba của họ để giúp viết thư cho người thứ tư và nói chuyện với đứa trẻ." Lần sau đừng để anh ta quay lại, âm thầm nhiều đứa trẻ làm anh ta sợ. "Thật ra Cố Nhĩ Minh sợ Tứ trưởng lão sẽ không đồng ý, dù sao cũng sẽ không có ai muốn nuôi con cho người khác!" Phương Lệ Hoa gật đầu: "Tôi biết, tôi hứa sẽ làm như vậy, mọi người đều không có gì để nói!" " Cô hứa rằng đứa con thứ tư đồng ý, và đứa thứ ba và hai đứa sẽ không có cơ hội đòi lại đứa trẻ trong tương lai! Có một con mèo đen nhỏ nằm trên tường của nhà họ Cố, khi thấy bà lão nhà họ Cố đã đi rồi, cô duỗi tay lắc lư. " Meo meo! " Phó Ngưu ngu xuẩn này, ngay cả phụ thân và mẫu thân nàng cũng có thể thừa nhận nàng sai rồi, nếu hắn không phải bất khả chiến bại với trời đất, nàng sẽ bị bán đi! Quả nhiên, đi theo nàng xuống chính là lựa chọn đúng đắn! Nắm chặt bàn chân, con mèo của tôi là tốt nhất! Con mèo đen nhỏ nhìn về hướng nhà Phó Ngưu rồi búng đuôi. Tiểu Ngưu, ngươi bảo trọng trước đi, ta quá lo lắng không dám xuống, quên nhận nhiệm vụ, khi nào ta đi ta sẽ đến. Bạn và mẹ bạn nuôi dưỡng một mối quan hệ tốt! Sau đó, con mèo đen nhỏ nhảy lên không trung bằng cả bốn bàn chân, và dần dần biến mất trong dư quang của mặt trời lặn. Phương Lệ Hoa nóng lòng muốn nhanh chóng làm việc, chiều hôm sau thông báo sau này Phó Ngưu sẽ là con của lão gia bốn. " Chuyện của trưởng lão thứ ba đã được báo cáo với cục công an quận, những người mà anh có quan hệ cũng bị bắt. "Phương Lệ Hoa nhìn hai tên ngốc teo tóp ở nhà, trong lòng tức giận:" Đều là thời đại này, sao các người cũng không bị bắt!" " Cố Thọ Đức và Triệu Xuân Tuyền lúc này mới biết mình sợ, hai ngày qua đều bị Phương Lệ Hoa đánh thật mạnh, bây giờ nghe nàng nói như vậy, bọn họ nóng lòng muốn quỳ gối trước lão phu nhân ngay tại chỗ. " Mẹ! "Cố Thọ Đức nhìn Phương Lệ Hoa, hắn không tin mẫu thân mình tàn nhẫn như vậy! Gu Shoude thực sự đã tịch thu năm tệ của cặp vợ chồng Răng Vàng, có lẽ vì tội lỗi nên anh ta nhét tiền vào túi Fu Niu. Đó là lý do tại sao anh ta không bị bắt, nhưng Cố Lão Hán theo anh ta đến huyện, bị mắng thảm hại, vì vậy anh ta vẫn không chú ý đến người đàn ông ngu ngốc của con trai thứ ba. Mặc dù cặp vợ chồng già nhà họ Cố không hỏi tại sao lại ghét Fu Niu mới sinh đến vậy, nhưng trong tương lai, Fu Niu sẽ không phải là con của họ, nhưng mọi người đều có cha mẹ yêu thương cô. Hai người này, Phó Ngưu chúng ta không hiếm thấy! " Dù sao hai người các ngươi cũng không muốn Phó Ngưu, ta sẽ phụ trách phụ thân các ngươi, giao đứa nhỏ cho bốn đứa hai đứa lớn tuổi. " Triệu Xuân Tuyền đừng nói cô phản đối, chính là điều kiện không được phép, nếu không bây giờ cô nóng lòng muốn nhảy dựng lên vui vẻ. " Thừa Thành, cứ nghe lời mẫu thân đi! "Nói rồi, anh đẩy Cố Lão An vẫn còn sững sờ," Nhanh lên cảm ơn anh chị bốn đã đi!" " Cảm ơn bạn rất nhiều đến con quỷ nhỏ có thể chiếm lấy gia đình của họ! Cố Lão An tỉnh táo lại, máy móc gật đầu với Lương Khâu:" Cảm ơn." " Lương Khâu:"... " Tôi không biết tại sao chỉ để thấy rằng họ không thoải mái trong lòng! Ngoài Liang Qiu, những người còn lại trong gia đình Gu cũng cảm thấy Gu Shoude và hai người có vấn đề về não. Phương Lệ Hoa thấy thời gian đã gần hết, ánh mắt sắc bén nhìn Cố Thọ Đức và Triệu Xuân Xuyên:" Hai người các ngươi quay đầu lại đi theo ta đến nhà đội trưởng ấn một dấu tay, đừng nhìn lại nuôi nấng đứa bé, các ngươi còn định trở về." " Triệu Xuân Tuyền cảm thấy mình không ngốc, làm sao có thể xin một cô gái có phúc, vội vàng lắc đầu:" Đừng đừng, sau này chúng ta sẽ không đánh cô ta." " Phương Lệ Hoa không khỏi tức giận khi thấy bọn họ ghê tởm như vậy, tức giận đến mức trợn tròn mắt, suýt nữa thì trợn tròn sau đầu. Tội ác vốn có thể tránh được, tội lỗi sống không thể thoát khỏi. Hai người họ làm công việc của mình, và phòng củi chăm sóc họ. Và ngày mai, Phương Lệ Hoa sẽ tìm đội trưởng để chuyển họ làm công việc bẩn thỉu và mệt mỏi nhất! Triệu Xuân Tuyền không bị thuyết phục, nhưng đã chịu đựng được khi Gu Shou bị kéo. Tất cả là vì con trai! Cô chịu đựng! Triệu Xuân Tuyền giễu cợt trong lòng, Lương Khâu thiếu tâm, thật sự cho rằng người được gọi là Phó Ngưu là phúc sao? Cô chỉ chờ cô sinh con trai, không ai cho cô và Cố Thọ Nhược kết thúc! Phương Lệ Hoa cảm thấy Triệu Xuân Tuyền này có vấn đề về não, lúc này cô vẫn đang cười như kẻ ngốc. Ban đầu, tôi tức giận trong lòng, nhưng tôi không biết tại sao tôi không muốn tức giận. Thật không thú vị khi tức giận với một kẻ ngốc, cặp đôi này giống như một vũng bùn. Cô cảnh giác nhìn những người còn lại:" Nếu ai trong nhà họ Cố chúng ta làm chuyện gì đó không mọc não, tôi sẽ ấn đầu ai đó vào chuồng lợn để người đó tỉnh táo!" " Mọi người giải tán, không liên quan gì đến Triệu Xuân Chân và Cố Thọ Đức ăn cơm, dù sao bọn họ cũng không ăn được miệng, cũng không thích ở đây. Triệu Xuân Tuyền vui vẻ kéo người đàn ông trở về phòng củi. Cô con dâu thứ hai Trương Nguyệt Hạ là người thành thật, túm lấy những người xung quanh," Chị dâu, sao chị thấy ba hai người kia không bình thường?" " Chị dâu Tống Mai giễu cợt, trong lòng nói người bình thường này có thể ném máu thịt của chính mình? Không phải là bạn không thể nuôi, đứa trẻ nào trong gia đình không tốt. " Chúng tôi không quan tâm đến việc kinh doanh của họ, có một người mẹ để dọn dẹp cho họ. " Tăng Nguyệt Hạ gật đầu:" Được rồi, hôm nay tôi sẽ đi xem có trứng không." " Tống Mai sững sờ một lát," Sáng mai anh không nhặt được." " " Nhặt được. Gà của chúng tôi đẻ trứng hai lần một ngày kể từ khi Fu Niu ra đời, và có một con khác vào ban đêm! " " Ngoan ngoãn, ta thật sự không để ý! Tôi cũng sẽ xem xét! " Con gà này là con gà con do con dâu hai già nhặt được khi lên núi, bí mật nuôi ở sân sau, bình thường cô chăm sóc, trứng cũng do Phương Lệ Hoa thu thập, cho nên Tống Mai thật sự không biết. Bây giờ Tống Mai nhìn thấy một quả trứng trong tổ gà, chỉ có một suy nghĩ, Phó Ngưu này thật sự là búp bê Fu! Cô không biết về lời khen ngợi của chú cả, và bây giờ cô đang cố gắng nhớ lại những gì cô đã quên! Liang Qiu nhìn con búp bê sữa nhỏ với khuôn mặt nhỏ nhắn và vẻ mặt nghiêm túc, anh cảm thấy mình vừa khóc vừa cười. Vươn tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô," Ngưu Ngưu, từ nhỏ con không thể học được từ cha con để có khuôn mặt!" " Phó Ngưu phun ra một ngụm nước bọt, nằm khập khiễng trên giường, hưởng thụ sự vất vả quạt gió của mẹ, lớp mồ hôi mỏng trên đầu gần như không còn. Cô nghĩ mình có thể là một con cá muối, và thật tuyệt khi nằm xuống như thế. Cô mỉm cười với Lương Khâu hai lần, cuối cùng ngủ thiếp đi trên bắp chân. Hehe, mẹ cô ấy đẹp trai quá! Cố Thọ Nhược ở xa trong quân đội, nhận lấy bức thư do gia đình gửi về ký túc xá. Vợ và con dâu của ông đã gửi cho ông một lá thư! Một nhóm đồng chí đi tới:" Anh Cố, chị dâu lại gửi thư cho anh?" "Nếu anh không nói anh trai Cố của chúng ta có quan hệ tốt với con dâu, thì gần như cả năm nay tôi không nhận được thư từ nhà!" "Đi đi, anh là một cuộc hôn nhân sắp đặt, anh Cố và chị dâu chúng ta là tình yêu đích thực!" Cố Thọ Nhược phớt lờ đám người này, dùng ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào bức thư, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười, lau tay rồi mới trịnh trọng mở thư. Ông đọc đi đọc lại bức thư ba bốn lần, cả người có chút bối rối, ông và con dâu thích làm cha mẹ? Cố Thọ Nhược không khỏi giật giật khóe miệng khi nghĩ đến việc mẹ lừa con dâu. Mọi người nhìn vẻ mặt hơi bất lực của Cố Thọ Nhược rồi tập trung xung quanh, "Anh Cố, ở nhà có chuyện gì không?" " Cố Thọ Nhược gấp bức thư lại rồi cất vào ngăn kéo, giống như không có ai," Ồ, một lá thư từ nhà, nói rằng tôi có thêm một cô gái." " " Này, đó là chuyện tốt! Anh Cố, chúc mừng anh! " " Anh Cố không được phép đến ủy ban lấy cho chúng tôi một ít kẹo để ăn! " Một số người cũng phản ứng, nửa năm trước không nói.. " Than ôi, anh Cố, chị dâu em không phải.. " Cố Thọ Nhược mỉm cười nhìn hắn:" Ngươi nhớ lầm rồi. " Người đàn ông bị anh Cố nhìn chằm chằm, không biết tại sao anh ta lại cảm thấy hơi yếu đuối, vì vậy anh ta nhanh chóng thay đổi lời nói," Đúng vậy, tôi nhớ sai. "Xin chúc mừng anh Gu!"
Chương 5: Cha và con gái gặp nhau Bấm để xem Phó Ngưu ngồi xổm trong cái ao nhỏ trước thôn, lẳng lặng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong nước. Cô luôn có cảm giác kỳ lạ rằng cô được cho là một con cá chứ không phải một con người. Phó Ngưu gãi gãi cái đầu nhỏ của mình, nhưng nếu là cá, cô hẳn là một con cá đầu béo, trí nhớ không tốt, bởi vì cô luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó. Phó Ngưu nhìn cô gái nhỏ mập mạp trắng trẻo trong nước, cười toe toét, cô ta là một con cá và một con cá mập mạp! Xa xa, một người đàn ông mặc quân phục đi trên một con đường quê với một chiếc ba lô lớn trên lưng, và một con mèo đen nhỏ treo trên ba lô phía sau anh ta. Cố Thọ Nhược cũng rất bất lực, hắn xuống xe ngựa, đi bộ một lúc lâu mới đến được cửa thôn, không biết con mèo đen nhỏ đi ra từ đâu, cũng không thể trực tiếp xuống xe. Cố Thọ Nhược nhặt con mèo đen nhỏ lên nhìn xem, nó khá sạch sẽ, cho nên không để ý tới. Mang nó trở lại như một món quà cho cô gái mới của bạn! Anh ấy rất thích loại rẻ tiền này. Ba năm trước, vợ và con dâu tôi đã viết một lá thư, nói rằng họ đã truyền lại đứa con gái mới sinh của gia đình anh trai thứ ba cho chính họ, và nói với anh ấy những gì anh trai thứ ba và chị dâu thứ ba của anh ấy đã làm. Gu Shounuo thở dài bất lực sau khi đọc bức thư, nhưng họ không thể chịu đựng được nếu đó là một đứa trẻ. Anh ta có một khoản trợ cấp quân sự cao, và vẫn có thể nuôi dạy một đứa trẻ. Vì vậy, đối với cô gái nhỏ phải khen ngợi con dâu mỗi khi viết thư, Cố Thọ Nhược rất thích dù chưa gặp mặt. Trên đường đi, anh vẫn đang suy nghĩ về việc con gái mình trông như thế nào! Cảm giác được cô gái nhỏ ngọt ngào gọi là bố, anh cũng muốn thử xem! "Tiểu tử, sau này nhớ giả vờ đáng yêu." Gu Shounuo cho con mèo ngu ngốc mà anh ta gửi đến cửa một cái nhìn "bạn biết đấy". "Meo meo!" Con người ngu ngốc! Meow Daxian búng đuôi để thể hiện rằng anh ta biết. Tôi đã đi được ba năm, và tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với tên ngốc nhỏ của Fu Niu, người đã bị xóa khỏi ký ức của kiếp trước. Sau khi đi được một lúc, họ nhìn thấy một cô bé đang ngồi xổm bên dòng nước cách đó không xa. Khối nhỏ, mũm mĩm. Cố Thọ Nhược cảm thấy trái tim mình đột nhiên mềm nhũn, hắn không cảm thấy mình đi tới. Phản ứng nhanh hơn anh ta là con mèo đen nhỏ trên lưng, và anh ta nhảy ra với một tiếng "sà xuống". Cố Thọ Nhược lập tức tỉnh táo lại: ! Một món quà cho con gái tôi! Phó Ngưu quan sát vẻ đẹp phồn hoa của nàng mà vui vẻ, không biết một con mèo đen nhỏ nhảy ra từ đâu, hai mắt sáng lên, nàng vồ lấy con mèo. "Mèo!" Mèo con sang trọng và lông xù. Meow Daxian cảm thấy mình gần như bị siết cổ và cắt đứt, làm sao tên nhỏ này có thể còn nhiều sức mạnh như vậy khi xuống đất! "Meo meo meo!" Con người đến cứu, con gái ngươi muốn bóp cổ Tô Đại Hạ! Khi Cố Thọ Nhược đến gần hơn, anh thấy con mèo đen nhỏ bị đứa trẻ bóp cổ nên trợn tròn mắt, bàn chân mèo lông xù áp vào mặt cô gái nhỏ. Vậy là tốt rồi, tôi không duỗi móng vuốt. Gu Shounuo chỉ là một đứa trẻ cùng làng, anh ta rất xinh đẹp, và đôi mắt to tròn của anh ta nhìn anh ta một cách cảnh giác. Cố Thọ Nhược lùi lại hai bước, "Ngươi là con của ai, sao lại ngồi xổm ở đây một mình?" " Đứa trẻ chỉ mới ba tuổi, và quá nguy hiểm khi ngồi xổm ở mép nước một mình. " Tại sao tôi không đưa cô về nhà? " Cố Thọ Nhược duỗi bàn tay to của mình ra, nhưng Phó Ngưu vẫn không nhúc nhích. Cố Thọ Nhược không vội, chỉ nhìn cô như thế này. Phó Ngưu nghiêng đầu, cảm thấy ông chú đẹp trai trước mặt mình trông rất quen, cô rất thích ông chú này! Nhưng bây giờ cô không thể đi với chú mình. Phó Ngưu ôm lấy Meow Đại Hiền, lắc đầu:" Đừng đi, chờ anh trai tôi." " " Chờ anh trai tôi? "Cố Thọ Nhược sững sờ một lát," Anh trai cậu bảo cậu đợi cậu bên bờ nước?" " Đứa trẻ gấu của ai đã ném một con búp bê sữa nhỏ như vậy ở đây! Sau đó, tôi nghe thấy hai bóng người bật lên khỏi mặt nước, và nước nhanh chóng chèo nước và bơi vào bờ. " Này! Tránh xa em gái tôi ra! " Khương Thái và em họ Mập Mạp hẹn hôm nay xuống nước bắt cá, đi được nửa đường, bọn họ phát hiện tiểu tổ tiên của gia tộc đã đi theo. Tôi không thể đánh đập, la mắng hay lái xe đi, vì vậy tôi chỉ có thể để cô ấy đợi trên bờ. Nhưng Phó Ngưu rất ngoan ngoãn, hai người bọn họ không sợ cô nhảy xuống nước. Trước khi anh có thể bắt được cá, anh thấy một người đàn ông tiếp cận em gái mình ngay khi anh ta ra khỏi nước. Điều này có thể chịu đựng được không? Hai anh em lao vào bờ trong cơn thịnh nộ. Cố Thọ Nhược nheo mắt, hai chàng trai này khá quen thuộc, tựa như vẫn là của riêng mình. Qiang Zai và Fat Yuan chết lặng ngay khi lên bờ, hai anh em sững sờ và không dám di chuyển. Woo woo, họ sợ chú bốn! Đôi mắt của người chú thứ tư thật khủng khiếp khi nhìn vào chúng! Phó Ngưu không cảm thấy bầu không khí có gì không ổn, cô ôm lấy con mèo đen nhỏ nắm tay anh trai ở sảnh," Chú đẹp trai!" " Này, Phó Ngưu rất thích! Khương Gia nhìn xuống cô em gái ngọt ngào trắng ngốc nghếch của mình, giơ tay xoay người đi về hướng khác," Đừng gây chuyện, đó là ba em!" " Chú cái gì chú! Đó là cha ruột của ngươi! Từ lúc nhìn thấy Khương Triết và Mập Mạp đã biết, cô gái nhỏ này hẳn là con gái của hắn. Trong khi cậu bé vẫn còn sững sờ, nó nhặt người lên, cân nó và gầm lên, thức ăn rất ngon. " Đi thôi, về nhà với bố! "Khuôn mặt nghiêm túc lâu năm của Cố Thọ Nhược cũng mờ nhạt làm tan chảy mấy tảng băng trôi. Ôm Phó Ngưu nhấc chân lên, cô đi về nhà. Cố Thọ Nhược ôm lấy Phó Ngưu, Phó Ngưu ôm Meow Đại Hạ. Phó Ngưu xoa xoa đầu mèo," Cha! Cô ngọt ngào gọi. Mẹ cô thật sự không nói dối cô, cô có thể đợi cha cô về nhà ở cổng làng! Sáng sớm hôm nay, cô cảm thấy mình sẽ đợi cha mình ở cổng làng, vì vậy cô bí mật đi theo anh họ và đi ra ngoài. Chắc chắn, bố đã thực sự trở lại! "Cha, cha thật sự đã trở lại!" Cố Thọ Nhược bị tiếng gọi "bố" này làm dịu đi, cô gật đầu liên tục: "Đúng vậy, ba về gặp con và mẹ con." " Phó Ngưu dùng bàn tay nhỏ bé chỉ chỉ," Vậy chúng ta đi tìm mẹ đi." " Cố Thọ Nhược muốn về nhà trước rồi cất đồ xuống, nhưng thấy con gái nhiệt tình như vậy, nửa người anh nghiêng người ra khỏi vòng tay đi tìm mẹ, anh không thể từ chối. " Phó Ngưu biết tìm mẫu thân ở đâu không? " Phó Ngưu cảm thấy mình bị cha xem thường, hai mắt mở to," Phó Ngưu thông minh, Phó Ngưu biết!" " Cố Thọ Nhược mỉm cười:" Vậy con chỉ đường cho bố." " Phó Ngưu chỉ ngón tay út về một hướng," Mẹ, cho Đại Bạch ăn, chúng ta đi núi sau đi." " Con heo con muốn ăn, và lúc này mẹ nên cắt cỏ lợn ở núi sau. Phó Ngưu kiêu ngạo nâng cái cằm đầy thịt của cô lên, bây giờ bố không thể xem thường cô. Cố Thọ Nhược nhìn thằng nhỏ rồi mỉm cười, làm sao có thể có một cô bé đáng yêu như vậy! Chắc chắn, đứa trẻ vẫn là tốt nhất trong gia đình của mình! " Được rồi, vậy chúng ta đi núi sau đi. " Cố Thọ Nhược không hề nghi ngờ mình ở đó, nếu chỉ sai chỗ thì nên làm huấn luyện viên. Nhưng anh chàng nhỏ bé được gia đình nuôi dưỡng tốt, cân nặng này, hoặc tập tạ! Nhưng Phó Ngưu làm sao có thể sai! Cho dù là sai, cũng chỉ là tạm thời thay đổi chỗ ở của mẫu thân ta! Hai cha con vừa mới gặp mặt đã nhìn thấy Lương Khâu dưới chân núi đang cắt cỏ heo cùng hai chị cả. Phó Ngưu siết chặt con mèo đen nhỏ trong vòng tay im lặng suốt chặng đường, cổ hét lên:" Mẹ, mau đến đây, ba về rồi!""