Kinh Dị [Edit] Bạn Trai Đến Từ Âm Phủ - Thập Nguyệt Thập Nhị

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi minhnguyetsongsong, 1 Tháng mười hai 2022.

  1. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    BẠN TRAI ĐẾN TỪ ÂM PHỦ


    Tác giả: Thập Nguyệt Thập Nhị

    Nguồn: Wikidich.com

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Kinh dị, Huyền huyễn, sủng.

    Editor: Minh Nguyệt Song Song


    Giới thiệu:

    Người xưa từng nói: Thà rằng đốt sai nhang, không thể bái sai miếu, nhưng ta lại phạm vào điều kiêng kỵ, vào một miếu quỷ cầu nhân duyên!

    Vô tình trêu chọc một người đẹp khí chất như một bức tranh lệ quỷ, đeo bám không thôi.

    Điều khiển tiểu quỷ, nuôi dưỡng quỷ sư từ trên trời giáng xuống, ra lệnh cho ta phải luyện thi, muốn ta ngủ với yêu quái ngu ngốc, muốn ăn ta tâm tu tiên!

    Hàng ngàn thứ quỷ dị ào ào kéo tới không ngừng!

    Ta quả thực khóc không ra nước mắt..

    Mỗi lần ta gặp nguy hiểm thì luôn xuất hiện, âm thanh trầm ấm, giọng điệu kiên quyết tuyên bố rằng: "Ai dám động vào Lục Kiều, ta sẽ cho vạn quỷ mở đường, ngàn yêu quái xông lên, biến nhân gian thành địa ngục trần thế!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười hai 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Vào nhằm miếu quỷ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ xưa đến nay, cầu thần bái phật đều là một loại ước nguyện, chính là còn có một câu, gọi là thà rằng đốt sai hương, không thể bái sai miếu..

    Đó là một ngày cuối tuần, ta đặt ra hai mục tiêu, mua thêm đồ ăn vặt rồi về nhà xem luyện phim, dù sao kỳ nghỉ của những đứa độc thân như ta chỉ có ngồi ở coi phim, mới vừa đi đến cửa sau tiểu khu sát bờ sông, liền nhận được điện thoại mẹ gọi tới: "Lục Kiều, đến khi nào con mới đem bạn trai mang về ra mắt hả?"

    "Đất nước chưa hòa bình, làm thế nào con có tâm trạng yêu đương được?" Ta phùng má giả làm người mập nói.

    "Đừng có mà múa mép khua môi với mẹ, con mà lại không tìm thấy bạn trai, mẹ sẽ gả con cho Tống Chi Viễn, nói cho con biết, mẹ nói được thì làm được, nước miếng văng ra cứng như đinh đóng cột."

    Tống Chi Viễn là người ở dưới lầu nhà ta, là tội phạm cưỡng gian giết người đang ở cùng em trai.

    "Mẹ, đừng như vậy, xúc động là ma quỷ, cho một giây con đi tìm liền, có ngay mà! Cầu xin các vị thần tiên hiển linh, cho con một người bạn trai từ trên trời rơi xuống!"

    "Con bao lớn rồi, mà còn như vậy, ai còn muốn con hả?" Nhà Mã gia ở lầu 3 có muội muội răng hô cũng đã gả ra ngoài rồi, mẹ mặc kệ là ai hiển linh, chỉ cần đem tới cho con một người bạn trai là được.. "

    Kỳ thật con cũng sốt ruột mà, nhưng mà loại chuyện này sốt ruột hữu dụng sao?

    Ta một bên nghe mẹ lải nhải, một bên ủ rũ cụp đuôi chậm rãi đi trở về, ở bên kia xuyên qua đám cỏ lau rậm rạp thấp thoáng một cái kiến trúc mái cong cổ kính, chuông gió đung đưa. Từ xa nhìn có vẻ giống cái miếu nhỏ.

    Ai? Mới nói thần phật hiển linh, liền thật sự xuất hiện một cái miếu? Này cũng khéo quá đi?

    Cái miếu thờ này nằm ở vị trí rất kỳ quái, khen ngược giống chuyên môn được xây dựng ở những vùng địa phương hẻo lánh, giống như không muốn cho người khác phát hiện, rất bí ẩn, thành tâm tới thắp hương cũng không tìm được.

    " Mẹ sinh con ra khuôn mặt đẹp đẽ, tay chân lành lặn, con tìm bạn trai khó lắm sao? Khó sao? Con mà không tìm được bạn trai là không xong với mẹ đâu. Nghe chưa? Cái gì, ba thiếu một? "Có ai nói gì đó đầu bên kia, mẹ ta cúp máy đột ngột.

    Cùng lúc đó, ta bỗng nhiên cảm thấy phía sau như là bị ai đẩy một cái, chân vừa trợt, liền ngã dọc theo sườn núi.

    " Ai da.. "Ta nhe răng nhếch miệng đứng dậy, thật sự là không biết được sao mình làm ngã xuống.

    Đúng rồi, ta nhớ tới tình tiết Tây Du Ký mới vừa coi xong ngày hôm qua, nhớ rõ thấy miếu mà không bái là tội lỗi, sẽ gặp xui xẻo.

    Ta chưa đủ xui xẻo hay sao, chẳng lẽ, là ông trời chỉ dẫn ta thay đổi vận khí?

    Nghĩ đến đây, ta do dự một chút, liền đi vào cái miếu kia.

    Sau này ta mới biết được, bản thân phạm vào một cái thiên đại sai lầm, chính là đem tất cả những gì thờ cúng trong miếu cung phụng như thần tiên địa phương.

    Bên trong miếu, mạng nhện mọc chhi chít, chỗ nào cũng rất dơ, bụi bặm nhìn không rõ trên bàn thờ chưng cái gì..

    Tượng thờ cúng cũng không thấy rõ hình dạng, bảng tên nhìn ra được ba chữ nhưng đã bong tróc tùm lum không biết là viết gì.

    Xung quanh còn có một mùi tử đàn hương thoang thoảng.

    Ta chạm vào bàn thờ được đặt trước cục đá tảng, dâng lên hai bao nilon đồ ăn vặt, hai tay tạo thành chữ thập bái xuống dưới:" Tín nữ tên Lục Kiều, năm nay hai mươi tuổi nhưng không tìm được một người bạn trai nào chỉ sợ hai mươi năm sau liền một người bạn trai cũng không tìm được, hôm nay vừa vặn miếu này, chắc là do thần tiên chỉ dẫn tới, vậy khẩn cầu thần tiên hiển linh, ban cho con một người bạn trai! "

    Ngẩng đầu nhìn bức tượng thần kia đã bị tro bụi bao phủ, thấy không rõ diện mạo tượng thần, nhịn không được thầm nghĩ, tượng thần đều mặt xám mày tro, thật sự là còn có thần linh chịu được cảnh cô đơn mà bảo hộ chúng nhân sao?

    Ta đứng lên, vòng tới mặt sau bàn thờ, lấy ra khăn giấy lau tượng thần, nhìn đến trên đầu tượng thần còn dán một tờ giấy, ta liền thuận tay gỡ xuống.

    Không nghĩ rằng, cái kia không lớn không nhỏ trên đầu thần tượng theo tờ giấy rơi xuống đất, hơi hơi giật mình.

    Ta giật mình một chút, không biết có phải cái bệ tượng thần không vững chắc hay không? Ta cũng không có nghĩ nhiều, tiếp tục lau mặt cho tượng thần, ngũ quan tinh xảo cuối cùng cũng gặp được ánh mặt trời.

    Ta hài lòng đánh giá rực rỡ ngũ quan tượng thần, tượng thần mày kiếm mắt sáng, là một nam tử trẻ tuổi, bỗng nhiên tượng thần mặt mày vừa động, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, như là.. làm lộ ra một ngũ quan tươi cười quỷ dị?

    Ta giật bắn người, vội vàng xoa xoa đôi mắt, thì thấy là hình dạng ban đầu, chẳng lẽ là tập trung lau quá nên hoa mắt?

    Nhưng mà trong lòng ta cảm thấy không thoải mái lắm, có chút sợ.

    " Đinh.. "Di động có cuộc gọi đến làm ta giật mình, tay run run bắt máy, nghe tiếng dì hai la thất thanh:" Lục Kiều, con chạy nhanh lại đây, có đại sự! "

    Ta vừa nghe, chạy nhanh hỏi:" Dì hai, người cũng không nên làm ta sợ, xảy ra chuyện gì? "

    " Dì hai tìm con, đương nhiên là có chuyện tốt, "dì hai đắc ý dào dạt nói:" Dì hai bên này có một thằng nhóc tốt, để dành cho con, vừa lúc hôm nay thằng nhóc kia có thời gian, con qua đây gặp mặt một chút, nhanh lên! "

    Linh nghiệm như vậy? Ta lạnh cả người, đột nhiên có một loại cảm giác, giống như có ai đó theo dõi ta.

    Đột nhiên quay đầu lại, thấy tượng thần vừa rồi có biểu tình lạnh băng, lại giống như có biến hóa, như cười như không cười?

    Đặc biệt đôi mắt kia.. Như là đang nhìn chằm chằm ta!

    Cảm giác lạnh lẽo càng ngày càng dày đặc.

    Dì hai còn hào hứng nói:" Con biết thằng nhóc đi xe gì không? Nói ra kích động chết con, chính là Maybach! Dì hai nói cho con nghe, qua thôn này, không có cái ai như người này đâu.. "

    " Dạ, dạ.. Con về liền đây, tắm rửa thay quần áo rồi con qua!"

    Vừa nói xong, ta liền chạy một mạch về nhà, ngâm bồn tắm nước nóng, tâm thần không yên suy nghĩ, mặc kệ là cái gì thần tiên gì, cầu gì được nấy, chính là thần tiên tốt, phải cúng lễ cảm tạ thần linh.

    Nghĩ như vậy, ta liền đem sữa tắm hoa hồng chà khắp người, mùi hương dễ chịu lan tỏa khắp phòng tắm, bỗng nhiên, ta lại cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, như là có một cái tủ lạnh, cửa nhà tắm chậm rãi mở ra.

    Hơn nữa, ta rõ ràng không có nhúc nhích, vậy mà nước trong bồn từ từ xuất hiện những gợn sóng.

    Dường như có ai đó đã bỏ vào bồn tắm một khồi băng lạnh!

    Một mùi tử đàn hương bay tới, ta sợ hãi, cúi đầu, thấy bên cạnh, bỗng nhiên xuất hiện vài sợi tóc màu đen, như là có sự sống, đang bồng bềnh trên mặt nước!

    Tóc ta màu đen, nhưng chắc không thể nào tóc xuất hiện như vậy được, bởi vì ta đã trùm tóc lại rồi. Không thể nào có nhiều như vậy!

    Tiếp đó ta lại nghe thấy giống như có ai đó ngồi vào bồn tắm, ta cứng người không dám cử động.

    Sau đó, nghe thấy tiếng thở dài thập phần thoải mái của một người đàn ông khi ngâm trong bồn tắm. Nhìn xung quanh chằng thấy ai.

    Cái này là ảo giác sao?

    Cảm giác ớn lạnh ngày càng tới gần, ở sau lưng như có người đang áp sát lại, người gần người, làn da như chạm vào nhau, cảm giác lạnh băng như chạm vào người chết.

    Tim đập không thể nào nhanh hơn nữa, ta nhìn chằm chằm vào khoảng trống bên cạnh, thấy những sóng nước nhẹ nhàng chậm rãi trong bồn tắm mang theo những sợi tóc đen dập dềnh lơ lửng trong nước, thật sự một điều là ta không dám quay đầu lại, sợ thấy những thứ không nên thấy.

    Ta giả bộ bình tĩnh, chậm rãi nhích từ từ ra khỏi bồn tắm.

    Từ lúc chào đời cho đến nay, không bao giờ nghĩ mình sẽ thấy cảnh này.
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng ba 2023
  4. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Quỷ vật quấn thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bỗng thấy sau lưng xuất hiện một người đàn ông giống người cổ đại đang nghiên đầu với mái tóc ướt buông dài, lười biếng ngồi phía sau ta. Phần đuôi tóc đen như có sự sống đang thả mình cùng với nước.

    Nhìn hắn chắc cùng độ tuổi với ta, làn da trắng không một miếng máu, gương mặt như từ trong tranh vẽ ra không chút tì vết. Đôi mắt đào hoa hơi híp lại, vẻ đẹp khiến ta như muốn ngừng thở, nhưng khổng biết là vì cái gì mà đôi đồng tử đen nhánh kia như chứa một cổ tử khí làm cho cả người rét run.

    Tuy nhiên, điều này không quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, người nam nhân này không mặt đồ, một mảnh vải cũng không. Trong đầu ta tưởng tượng, dáng người thon gầy này nhìn thập phần rắn chắc, tay chân dài vượt mức tiêu chuẩn nếu mà mặc quần áo vào thì chắc chắn là vạn người mê, cực kỳ đẹp trai.

    Lần đầu tiên trong cuộc đời của mình ta nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân..

    "Ngươi đỏ mặt." Người đàn ông kia đã mở miệng, thanh âm trầm ấm, trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười: "Xem đủ rồi sao?"

    Nói chuyện! Này, này đến tột cùng là cái người nào.. Không đúng, Xuất hiện không một tiếng động, thật sự là người có thể làm sao? Hay từ ngoài cửa sổ nhảy vào? Nhưng ta đang ở lầu 18 mà!

    Hắn, đẹp như vậy, còn từ trên trời rớt xuống, chẳng lẽ là.. Thần tiên vừa mới ban cho ta?

    Ai nha, đây là thời nào! Là thời điểm nghỉ mấy chuyện nhảm nhí sao?

    Ta dùng sức khống chế được chính mình tầm mắt chính mình không tiếp tục nhìn xuống phía dưới, đem đầu quay qua chỗ khác, một thiếng thét thất thanh từ trong cổ họng ta phát ra, nhưng mà la thế nào nó cũng không ra tiếng.

    Ta nghe nói nếu hoảng sợ tới cực điểm, khi la sẽ không phát ra tiếng nổi, ta xem như là đã được trải nghiệm cảm giác nay.

    Mọi thứ là giả, là giả, trên đời làm sao có chuyện hoang đường như thế này? Ta chắc chắn là đang nằm mơ, chắc lúc đi tắm ngủ quên trong bồn luôn rồi, giờ làm sao thoát ra đây? Đầu óc ta lúc này trống rỗng, giơ bàn tay đang run rẩy lên nhéo vào tay kia một cái, mong mình sẽ tỉnh dậy không mơ nữa.

    Da ta rất mỏng rất nhanh đã xuất hiện một vết đỏ ở cánh tay kia, thật là đau nhưng mà tại sao không có tỉnh lại.

    Một bàn tay lạnh lẽo chạm vào lưng ta, mùi đàn hương lạnh băng ngày càng tiến lại gần.

    Cổ bỗng nhiên có một hơi lạnh, người đàn ông kề miệng sát lỗ tai ta, giọng nói trầm ấm dễ nghe, than nhẹ một câu: "Thơm quá.."

    Từ trước tới nay ta chưa từng tiếp xúc người đàn ông nào gần như vậy, mặc kệ là người.. hay là quỷ! Cảm giác xấu hổ, chật vật, sợ hãi, rất nhiều cảm xúc đang hỗn hoạn trong lòng ta.

    Không nghĩ tới, cái này chưa xong, người đàn ông kia còn lấy đầu ngón tay, vuốt ve lưng ta như đang chạm vào một bảo vật vô giá, chuyển động lên xuống từ cổ đến phía sau lưng.

    Cảm giác nóng lan tràn khắp người, càng làm cho ta cảm thấy lạnh băng đến xương!

    Da thịt nổi lên một tầng run rẩy, sợ hãi, lấy hết can đảm, muốn thét chói tai, muốn giãy giụa, chính là sợ bị phát hiện, ta như bị đứng hình, mắt cũng không chớp được, thân thể như là thuộc về người khác, chính mình hoàn toàn không điều khiển được!

    Đôi tay kia, còn đang tiếp tục đi xuống, không chịu dừng lại!

    Loại cảm giác này thập phần khó chịu, ta lại một chút biện pháp cũng không có! Chỉ có thể mặc cho bàn tay lạnh kia, muốn làm gì thì làm..

    "Linh.." Một tiếng chuông đột ngột vang lên, ta giật mình mở bừng mắt, phát giác chính mình còn ngâm ở bên trong bồn tắm bên trong, nước đều đã lạnh.

    Chớp chớp mắt, mới ý thức được, thì ra chỉ là giấc mơ.

    Cùng một người đàn ông đẹp trai không biết từ chỗ nào xuất hiện, tắm uyên ương với nhau, chắc là mộng xuân. Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, thật mất mặt, giấc mơ này cũng quá chân thật đi, chẳng lẽ thật là độc thân lâu lắm, nên thèm đàn ông tới điên?

    Ta tự giễu lắc đầu, với tay lấy điện thoại: "Dạ.."

    "Lục Kiều, con như thế nào còn chưa tới?" Dì hai thanh âm quả thực nóng như lửa: "Người ta vội thật sự, chẳng lẽ chờ con đến ngày tháng năm nào?"

    "Cái gì? A a a!" Ta lúc này mới nhớ, đáp ứng dì hai muốn đi ra ngoài cùng xem mắt, cúi đầu khom lưng nói: "Dì hai con sai rồi, con lập tức đến liền!"

    Cúp điện thoại, chạy nhanh cầm khăn tắm lau mình, thuận tiện soi gương, ta lại thấy choáng váng: Phía trên xương quai xanh, xuất hiện một cái màu đỏ tím.. là dấu hôn?

    Ta như là bị sét đánh, đứng ở trước gương.

    Nâng tay lên, thấy một vệt đỏ do chính mình nhéo lúc trong mơ, ta cảm thấy ghê người.

    Bên trong đầu ầm ầm vang lên, trước mắt như trời đất quay cuồng, đỡ bồn rửa tay, mới miễn cưỡng không ngã xuống.

    Vì sao có chuyện vượt qua khả năng nhận thức của một con người xuất hiện?

    Người đàn ông kia, chẳng lẽ là sự thật? Hắn.. Hắn rốt cuộc là ai?

    Miếu nhỏ! Nhất định cùng cái miếu nhỏ kia có quan hệ!

    Ta tạt nước lạnh vào mặt để làm mình bình tĩnh, bỗng nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn ta chằm chằm, ta còn chưa kịp mặc quần áo.

    Khiếp đảm, chẳng lẽ ta bị quỷ ám.

    Luống cuống tay chân mặc vào quần áo, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa, vọt vào thang máy, bên trong thang máy có một thiếu niên, thiếu niên hình dáng tầm khoảng mười bốn lăm tuổi, mặc đồng phục, cúi đầu, ngồi xổm trong một góc, hai tay che ở bên miệng, không biết đang ăn cái gì, bên miệng giống như dính gì đó.

    Bởi vì là tinh thần chưa hết hoảng sợ, thấy người, trong lòng cảm giác phá lệ thân cận, rất muốn cùng người ta trò chuyện xua tan sợ hãi trong lòng, liền ngượng ngùng chào hỏi: "Cuối tuần cũng đi học sao? Thật vất vả."

    Không thành tưởng, thiếu niên kia vừa nghe lời này, ánh mắt đen nhánh lộ ra tia kinh ngạc, tia kinh ngạc rất nhanh chóng chuyển thánh chán ghét, hắn xoay đầu, không có để ý tới ta, bởi vì còn đang nhai gì đó trong miệng mơ hồ không rõ, lẩm bẩm một câu: "Xem thấy a.."

    Ta bị sượng, cũng không biết chính mình nói sai cái gì, đành phải dừng câu chuyện.

    Thiếu niên này trên người, loáng thoáng, như là mang theo một mùi khói, có phải hay không trộm học hút thuốc?

    Thang máy xuống một tầng, mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp đi vào, người phụ nự kia ăn mặc mỏng đến mức độ ta có thể nhìn thấy quần lót bên trong, tay cầm một cái kiếng đen, giống như minh tinh ra đường, người phụ nữ kia nhìn ta cảm giác ta không đẹp bằng, kiêu ngạo quay đầu đi.

    Vốn dĩ ba người không có việc gì, chính là thiếu niên kia nhìn chằm chằm người phụ nữ cuộn tóc xoăn kia, tính trẻ con chưa thoát trên mặt, lại bỗng nhiên lộ ra một loại cảm giác cùng tuổi không tương xứng, chỉ thấy hắn vươn tay, bứt một chùm tóc của người phụ nữ kia!

    Mà người phụ nữ kia, bị nhổ xuống nhiều tóc như vậy, lại tựa hồ một chút cảm giác cũng không có, đầu cũng không đau một chút!

    Ta chấn động, thiếu niên kia nhếch miệng cười cười, há mồm, lộ ra hàm răng dày đặc!
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng ba 2023
  5. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Thang máy kinh hoàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ thấy hắn khuôn mặt lạnh băng đem nhúm tóc kia nuốt vào, một bên nhai thật nhiều, một bên còn lại hỏi ta: "Ngươi muốn sao?"

    "Kẽo kẹt.." Âm thanh nhai nuốt nhúm tóc kia, vang vọng bên trong thang máy, làm bao nhiêu thứ trong bụng ta cơ hồ muốn phun ra ngoài.

    "Đây là.." Tình cảnh trước mắt, quả thực khó có thể tin được!

    Người phụ nữ kia nghe tiếng quay đầu lại, nhíu mày hỏi: "Ngươi cùng ta nói cái gì? Ta không nghe rõ."

    Ta vội xua xua tay, phát run chỉ vào cái thiếu niên kia nói: "Ta, ta là bởi vì hắn.."

    "Hắn?" Người phụ nữ kia quay đầu nhìn về hướng ngón tay ta chỉ, lại chẳng thấy gì, quay đầu nhìn ta với ánh mắt thương hại. "Ngươi chắc là bị thiểu năng trí tuệ phải không? Bên trong thang máy chỉ có hai người là ta và ngươi, có ai nữa đâu? Chẳng lẽ ngươi thấy quỷ?"

    Quỷ? Ta quay đầu nhìn thiếu niên kia, tim đập lỡ một nhịp, không có khả năng, hắn đứng ngay chỗ này, không lý nào nhìn không thấy!

    Thiếu niên kia lắc đầu nhìn ta, một bên nhai nuốt mớ tóc kia, một bên hờ hững nói: "Ta khuyên ngươi, âm dương thì cũng có quy củ của âm dương, có một số việc, ngươi thấy được thì tốt nhất là làm bộ như không thấy."

    "Đinh.." Lúc này, đã tới tầng người phụ nữ kia bấm, nàng lắc mông đi ra khỏi thang máy, trước khi ra còn nói một câu: "Người lớn không chấp nhặt trẻ nhỏ, chỉ nói linh tinh, không có tính công kích.."

    Mà cái thiếu niên kia âm trầm xoay người sang chỗ khác, lúc này ta mới chú ý tới, trên người hắn ăn mặc đồng phục, là trường trung học Ngọc Ninh, tuy nhiên ngôi trường này vào thời điểm ta học tiểu học đã xảy ra hỏa hoạn, thiêu hủy toàn bộ, mười năm sau cũng đã xáp nhập vào trường khác..

    Vừa rồi, trên người thiếu niên kia, ta ngửi thấy được mùi khói như đang bị lửa đốt..

    Ta cảm thấy lạnh run, mồ hôi lấm tấm.

    Mọi thứ đã rõ ràng, liền nhấc chân lao ra khỏi thang máy, chính là tại cửa thang máy lại như là mang theo một lực lượng quỷ dị, cửa khép lại ngay trước mặt ta, ta liều mạng ấn nút khẩn cấp, tuy nhiên làm thế nào cửa cũng không mở ra được!

    Mà cái thiếu niên kia lại đứng dậy, nhìn ta cười cười.

    Thang máy tiếp tục đi xuống, cùng ta tâm giống nhau!

    Tiếp theo, ánh đèn bên trong thang máy chớp tắt liên tục như bị chập, ta cảm thấy một trân lay động, thang máy ngừng ngay giữa không trung.

    Không biết sao xui thế, thang máy liền gặp trục trặc ngay lúc ta đi!

    Thiếu niên kia nhìn ta nhe răng cười, bên trong kẽ răng, đều là tóc màu đen..

    Ta không tự chủ được, lùi về sau vài bước, tuy nhiên đã lùi vào sát góc bên trong thang máy, ta không thể nào lùi được nữa.

    "Ta đói bụng." Thiếu niên kia đi về phía ta, càng lúc càng gần, lộ ra nụ cười âm u quái đản: "Tóc người phụ nữ kia, thật sự không có dinh dưỡng gì, lúc này đây, ta phải ăn nhiều một chút a.." hắn liền vươn một bàn tay tới, ấn ở trên vai ta.

    Ta nhắm mắt lại, một tiếng thét chói tai liền phát ra, một lát sau lại cảm thấy bên cạnh người không có động tĩnh gì.

    Kỳ quái, ta thử mở to mắt ra, lại thấy cái thiếu niên kia, thế nhưng đang nhìn ta cũng là vẻ mặt kinh hãi, hơn nữa, hắn giống như đang chậm rãi lui về sau, như đang trốn ta.

    Chẳng lẽ, hắn sợ tiếng thét chói tai của ta? Ta nhất thời đắc ý, thậm chí chuẩn bị thét vài tiếng dọa hắn lui, chính là suy nghĩ lại, ai thấy quỷ mà không kêu to, quỷ nếu là sợ cái này, còn như thế nào mà lao ra?

    Ta lúc này mới ý thức được, hắn cũng không phải sợ ta, mà là.. Sợ thứ gì phía sau ta!

    Quả nhiên, sau lưng, hình như là có một cỗ khí lạnh, chậm rãi lan rộng, tràn ngập ở bên trong thang máy!

    Ta máy móc xoay đầu lại, chỉ thấy nam nhân trong bồn tắm kia, đứng nghiêng nghiêng, lấy một loại tư thái thập phần tùy ý, đứng ở phía sau ta!

    Đầu tóc dài đã được cột lên, phiêu dật lại lưu loát, cái người vừa rồi khỏa thân đã mặc vào một bộ áo dài trắng không nhiễm hạt bụi nào, hoàn toàn, như là người từ trong tranh bước ra.

    Cái thiếu niên kia đã lui đến cửa thang máy, khuôn mặt tràn đầy là tuyệt vọng, mở miệng xin tha: "Ta.. Ta không biết.. Nàng.. Nàng nguyên lai.."

    Người đàn ông phía sau ta gật đầu, môi mỏng mở ra: "Nàng, là của ta."
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng ba 2023
  6. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Âm hồn không tan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiếu niên kia gật đầu không ngừng, lấy lòng nói: "Ta làm sao dám cùng ngài tranh.."

    Người đàn ông kia không tỏ ý kiến nghiêng đầu, đầu ngón tay thon dài búng một cái, ánh đèn chớp tắt kia, bỗng nhiên hồi phục bình thường, thang máy bắt đầu một lần nữa hoạt động!

    Thiếu niên ăn tóc như được đại xá, chỉ nghe thang máy "Đinh" một tiếng lập tức rời khỏi, nghiêng ngả lảo đảo, đầu cũng không dám quay lại.

    Có lẽ là bởi vì cái nam nhân tóc dài kia khí thế khiếp người, ta vẫn luôn cúi đầu cũng không dám ngẩng lên, liền cảm thấy bên cạnh người lạnh căm căm, giống như đang nằm trên giường hàn ngọc trong truyền thuyết.

    Ta ngửi được mùi đàn hương lan tỏa khắp nơi, cảm giác lạnh lẽo đang tới gần, hắn.. Muốn dựa lại đây!

    Ta cũng không biết dũng khí từ đâu ra, đầu còn không kịp có phản ứng, chân ta đã xung phong mang theo ta ở thời điểm cửa thang máy sắp khép lại, xông ra ngoài.

    Thiếu niên ăn tóc kia đã sớm chạy mất hút, ta theo bản năng sinh tồn chạy thang bộ xuống lầu, lấy tốc độ nhanh nhất đời này chạy đi xuống!

    Cái thiếu niên ăn tóc kia liền đã đủ đáng sợ rồi, mà nam nhân tóc trắng kia, nhìn dẹp nhưng hiển nhiên so với với tên thiếu niên kia thì càng đáng sợ hơn!

    Chờ ta từ lấy lại tinh thần thì bất giác đã xuống tới rồi dưới lầu từ lúc nào.

    Giống như mộng du chạy xuống lầu, ánh mặt trời nóng rát chiếu vào trên người ta mà ta còn cảm thấy lạnh.

    Ta cuối cùng cũng đã biết, cái gì gọi là hồn vía lên mây, cái gì kêu khóc không ra nước mắt.. Hiện tại, ta nên làm thế nào mới tốt? Không tưởng được ngay chính lúc này, một bàn tay gắt gao kéo cánh tay ta lại: "Ngươi đi đâu?"

    Ta bị dọa a, cơ hồ trái tim muốn ngừng đập, nhưng là nghĩ lại thấy không đúng, âm thanh này, như thế nào nghe quen thuộc như vậy đâu?

    "Cái nha đầu đầu chết tiệt nhà ngươi, trang điểm cũng không làm, quần áo cũng không đổi, là ai cho ngươi như thế này đi ra ngoài?" Quả nhiên, là giọng nói của dì hai hận rènsắt không thành thép: "Biết ngươi không đáng tin cậy, cũng không nghĩ tới ngươi có thể không đáng tin cậy tới rồi trình độ này, thật là làm tiểu Lưu chờ đến năm sau?"

    Ta quay đầu lại, chỉ thấy dì hai đang tức giận, màu môi đỏ tươi đang phát động lên xuống, phát huy tối đa toàn bộ năng lực lải nhải mà phía sau dì hai là một người nam nhân đang đứng, nhìn hơn ba mươi tuổi, tướng ngũ đoản, cạo tóc ngắn, mặc một thân tây trang, bụng phệ, trên bụng thắt dây nịch chói lóa, mà trên cổ mập mạp, lúc ẩn lúc hiện dây xích vàng rực rỡ lấp lánh.

    Bên cạnh người nam nhân kia, một chiếc xe bất ngờ dừng lại, dì hai lẩm bẩm xe tốt: Một chiếc xe màu đen mới Passat.

    "Dì hai, ta.. Ta có việc gấp.." Ta còn muốn giãy giụa, lại cùng giống như con mồi mắc vào mạng nhện, giãy giụa cũng không làm nên chuyện gì.

    "Có việc gì gấp, có thể làm ngươi bỏ tiểu Lưu lại?" Dì hai giữ chặt cánh tay ta, không cho ta giãy dụa dụa kéo lại bên cạnh xe Passat: "Lại đây tìm ngươi thật là tìm đúng chỗ, chậm một bước, không biết ngươi đi dạo chơi chỗ nào! Cho nên mới nói, duyên phận, duyên phận, đây là duyên phận, mau lên xe, tiểu Lưu có một cửa hàng chúng ta qua đó uống hoa tiêu trà đi."

    Nam nhân được gọi là tiểu Lưu tươi cười thân thiết nói: "Dì, là trà hoa."

    "Đều tốt đều tốt, đầu năm nay, cái gì đều cũng có thể pha trà.." Dì hai đem ta nhét vào ghế phụ Passat t, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Cùng tiểu Lưu tán gẫu một chút, xe tốt như vậy, còn có điều hòa, ngồi nhiều thoải mái! Dì hai ngươi a, vì ngươi, đã tìm hiểu rất kỹ!"

    "Dì, ngài yên tâm!" Tiểu Lưu kia cũng không lỡ mất thời cơ liền ngồi vào ghế lái: "Ta cùng tiểu lục, nhất định tốt!"

    "Ai!" Dì hai một khuôn mặt cười tươi như hoa, so đối ta còn thân thiết hơn: "Tiểu Lưu a, dì tin được ngươi! Nhà của chúng ta Lục Kiều, liền giao cho ngươi chăm sóc!"

    Dì hai, còn chưa tới trình độ này đi?

    Mà Passat đã nhanh như chớp lăn bánh, nhìn từ kính chiếu hậu bên trong xe, thấy vẻ mặt đe dọa của dì hai, thiệt mà mệt tâm.

    "Tiểu lục, còn chưa có tự giới thiệu nha." Tiểu Lưu tự bắt đầu cuộc trò chuyện trước: "Ta kêu Lưu quốc lương, cùng quán quân Thế vận hội Olympic cùng tên, dễ nhớ đi?"

    "Tên đẹp Tên đẹp." Ta phải giấu nỗi lo lắng, cũng gật gật đầu: "Ta tên là Lục Kiều."

    "Ta biết, nghe dì nói, ngươi biết vẽ tranh?" Mặt tiểu Lưu tươi sáng cười, lộ ra một viên răng vàng: "Thiếu nữ nghệ thuật a!"

    Xem ra tiểu Lưu thừa dịp này chiếm được không ít vào tay.

    "Hải, học sinh mà thôi.. Vì vừa vào đại học tài học." Ta miễn cưỡng cười cười, trong lòng đều loạn thành một nồi cháo, hoàn toàn không biết chính mình ở nói bậy gì đó: "Hứng thú biến thành sứ mệnh lúc sau, liền tính xong rồi."

    "Lời này nói rất đúng!" Tiểu Lưu chụp thật mạnh tay lái một chút: "Vừa nghe chính là người nhân phẩm tốt, không nói gạt ngươi, ta liền thích người có nhân phẩm tốt, con trai ta cũng thích!"

    "Con trai," ta lên tiếng, lúc này mới phản ứng lại đây: "Ngươi có con trai?"

    "Dì ngươi không nói cho ngươi biết?" Tiểu Lưu không để bụng nói: "Con trai ta năm nay năm tuổi, trước kia ta mở công ty vật liệu xây dựng, làm ăn được nên về sau càng ngày càng bận, càng ngày càng vội, không có một người mẹ bên cạnh hắn không được, ngươi vừa lúc, về sau có thể dạy cho hắn vẽ tranh, miễn cho ta tốn tiền cho hắn đi học môn năng khiếu, nhiều tiền a! Hiện tại những lão sư đó chính là nơi để con nít tiêu tiền, học cái gì đều mắc!"

    Tiểu Lưu vừa nói xong, ta nghe thấy ở chỗ tay nắm cửa xe trước có tiếng cùm cụp vang lên, lơ đãng liền cúi đầu đi xem.

    Tiểu Lưu chú ý tới tầm mắt ta, liền tùy tiện nói: "Đừng để ở trong lòng, xe cũ sao, chính là nó có nhiều bệnh vặt, kỳ thật lại nói tiếp, ta liền thích mua đồ cũ, hoặc là kiểu lỗi thời quá thời hạn lại không quá cũ, tiện nghi, còn lợi ích thực tế! Cùng hàng mới, cũng không kém quá nhiều!"

    Đại khái, ta cũng coi như là mua cái quá cũ đi?

    Sắp tới đèn đỏ, xe dừng, ta vừa quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không có tiếp lời tiểu Lưu, một người thực tế, ta thấy đầu một người phụ nữ đang từ từ tới gần cửa sổ xe.

    Người phụ nữ cách ta một mặt kiếng, đang nhìn vào bên trong xe như ăn trộm. Nàng mặc đồng phục công nhân màu xanh biển, trước ngực có đeo một cái bảng tên, giống như một công nhân phân xưởng bình thường.

    Chính là trên đầu nàng, bị thủng một lỗ như quả trứng gà, máu theo gương mặt chảy xuống.

    Mà trong miệng nàng, hàm răng đã sớm rơi rớt mất tiêu, khoang miệng bên trong tối om, tiếng gió, mơ hồ không kêu rõ: "Mở cửa! Làm ơn cho ta đi vào!"

    "Cùm cụp cùm cụp.." Ngoài cửa xe tiếng đập loạn xạ, chính là đôi bàn tay đã bị tàn phá của nàng kia, một đôi bàn tay máu me be bét đã lộ ra xương cốt, đang ở liều mạng vặn vẹo nắm cửa xe, tựa hồ đang nóng nảy muốn từ bên ngoài đi vào trong xe!
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng ba 2023
  7. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Đằng đằng sát khí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Kỳ thật tiếng kêu này cũng không quá khó nghe, ngươi nói có phải hay không?" Tiểu Lưu hiển nhiên không nhìn thấy nữ nhân kia, còn thân thiện nghiêng đầu đối với ta cười: "Coi như nhạc đệm lái xe."

    Ta còn không có kịp trả lời, ngoài cửa sổ xe mặt nữ nhân tay không buông tay nắm cửa xe, khuôn mặt tiều tụy đã lộ ra bộ dáng nóng nảy, bỗng nhiên nàng dừng lại, giơ lên tay, nắm tay thành nắm, "Đông.." Một tiếng, thật mạnh nện lên kiếng cửa sổ.

    "Mở cửa! Làm ơn cho ta đi vào!"

    Huyết nhục mơ hồ từ bàn tay dừng ở trên kiếng cửa sổ, kiếng cũng rung động vài phần.

    Ta bị nàng dọa sửng sốt.

    Người phụ nữ kia gắt gao nhìn chằm chằm tiểu Lưu, như muốn dùng ánh mắt, xuyên thủng tiểu Lưu một lỗ.

    "Đông.." Người phụ nữ kia một chút lại một chút, không biết mệt mỏi, thật mạnh đập ở cửa sổ xe.

    "Mở cửa! Làm ơn cho ta đi vào!"

    Âm thanh âm trầm mơ hồ kia, quả thực như là một tiếng câu hồn, bùa đòi mạng!

    Tiểu Lưu không chỉ có mặt không đổi sắc, thậm chí còn theo cái giai điệu kia, ngẫu hứng làm thành một bài hát: "Hắc hắc hắc.. Hắc hắc hắc.. Tây Hồ cảnh đẹp, ba tháng trời trong.."

    "Cái kia.." Ta miễn cưỡng đem cổ xoay qua tới, không xem nữ nhân kia nữa: "Ngươi, ngươi, có hay không nhận thức một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, tên Vương Diễm Châu?"

    Vương diễm châu, đây là tên viết trên bảng tên của người phụ nữ.

    "Ân?" Thịt mỡ trên mặt Tiểu Lưu lập tức run lên, mắt nhỏ liếc ta, giọng nói có điểm run: "Nghe quen tai, bộ dạng trông như thế nào?"

    Ta nhìn người phụ nữ bên ngoài cửa sổ miêu tả một chút bộ dạng.

    "Chi.." Đã chuyển qua đèn xanh, xe vừa muốn lăn bánh, tiểu Lưu lại bỗng nhiên dẫm một chân phanh gấp, ta đột nhiên không kịp phòng ngừa, quên cài dây an toàn, suýt nữa đụng phải kính chắn gió, bỗng nhiên ta cảm thấy có một cổ lực lượng phía trước đem ta chắn một chút, ta mới miễn cưỡng ngã về lại trên chỗ ngồi.

    Cái lực lượng kia, làm người ta cảm thấy lạnh lẽo..

    Đây là lực lượng của ai, ta tựa hồ nghĩ đến được, chính lại là không dám tưởng tượng, nếu là hắn.. Hắn làm gì đối ta tốt như vậy?

    Còn có, trong xe, đại khái chỉ có mùi nước hoa? Chắc chắn không có khả năng là cái nam nhân áo trắng có mùi đàn hương khắp người xuất hiện ở đây?

    "Ngu ngốc!"

    "Ngươi mẹ nó sẽ lái xe sao?"

    "Tìm đường chết hả?"

    Bên ngoài vang lên tới một chuỗi âm thanh cùng với tiếng mắng của các tài xế trên đường.

    Mà tiểu Lưu phảng phất căn bản làm như không nghe thấy, chỉ là nhìn ta chằm chằm, giống như ta là mới bước xuống phi thuyền của người ngoài hành tinh: "Ngươi, ngươi từ lúc nào gặp qua người kia?"

    Ta đã hối hận khi hỏi về cái vấn đề này, nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể đâm đầu nói tiếp nói: "Liền ở phía bên ngoài cửa sổ, nàng vẫn luôn muốn mở cửa xe, giống như, muốn tiến vào.."

    "Khanh khách.." Cổ họng tiểu Lưu, truyền đến thanh âm nhỏ vụn, như là tiếng thét chói tai muốn phát ra mà bị hàm răng cắn lại nuốt đi xuống. Hắn nhìn ta chằm chằm, há miệng thở dốc, đến tột cùng cái gì cũng chưa nói.

    Mà ở phía sau xe, đã dừng không ít xe, không ít tài xế vươn cổ tới chửi bậy.

    Cảnh sát cũng phát hiện tình huống bên này, muốn lại đây, chính là ngay lúc này, tiểu Lưu cũng không biết lấy lại tinh thần lúc nào, bỗng nhiên thừa dịp vài giây đèn xanh cuối cùng, một chân đặt lên chân ga liền chạy vụt đi, động tĩnh kia, cơ hồ đem mũ cảnh sát thổi bay lên.

    Lúc xe chạy, người phụ nữ kia đã không thấy đâu. Ta căng da đầu, cũng không nghĩ được, nàng đến tột cùng vì cái gì không thấy nữa.

    "Âm hồn không tan, người đàn bà âm hồn không tan.." Tiểu Lưu trong miệng lải nhải, giống nhau uống say: "Ta mẹ nó, không sợ nàng, lúc còn sông đã không sợ, đã chết rồi lại càng không sợ.. Đều cùng lần trước giống nhau.. Đều cùng lần trước giống nhau.."

    Xe vượt qua mấy cái đen đỏ, tiếng mắng chửi theo tới cao ốc văn phòng lớn nhất Ngọc Minh ở phía trước.

    Tiểu Lưu không nói nào, nhưng thấy hắn thịt cầu giống như hình đạn pháo phóng đi ra ngoài, hoàn toàn đã quên mất trên xe còn có ta, liền chạy tới một hướng của một cửa hàng rồi dừng lại.

    Ta sửng sốt một chút, muốn hỏi tiểu Lưu đang đi đâu, lại bỗng nhiên thấy kính chiếu hậu bên trong, xuất hiện một khuôn mặt.

    Đó là khuôn mặt nam nhân đã xuất hiện bên trong bồn tắm của ta.

    Hắn bình yên ngồi ở trên ghế sau, nhàn nhã nhìn ta, môi mỏng con lên, mắt đào hoa đen nhánh bên trong lộ ra một ý cười trào phúng, tà khí, nhìn qua càng sâu..

    Ta hoảng sợ, nào còn dám ngồi đơn độc ở đây, cũng chạy nhanh mở cửa xe, nhắm mắt đi theo tiểu Lưu hướng tới cái cửa hàng kia chạy tới.

    Tiến vào mới phát hiện, cái cửa hàng này tràn đầy hình Ngũ Đế tiền, kiếm gỗ đào, bát quái kính, bùa bình an, đồ vật chuyên môn trừ tà, ta đây liền minh bạch, tiểu Lưu khẳng định là tới cầu cao nhân tiêu tai tránh ma quỷ! Làm cho tinh thần ta run lên một cái, này không phải giống mục đích của ta không mưu mà hợp sao!

    Trước khi ta một bước vào tiểu Lưu đã sớm nhào lên một người: "Sơ dương đạo trưởng, cái người đàn bà đã chết kia! Nàng còn chưa đi a!"

    Được xưng là sơ dương đạo trưởng chính là một người hai mươi mấy tuổi, dáng người không cao, dung mạo bình thường, nhìn chung rất là nghệ thuật đuôi ngựa bím tóc, vẻ mặt thanh xuân non trẻ.

    Hắn đem tiểu Lưu mập mạp nâng dậy, đem phần áo bị nhàu nát phủi thẳng lại, không để bụng nói: "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, vợ của ông lại xuất hiện?"

    Quả nhiên, vương diễm châu kia, là vợ của tiểu Lưu.

    "Ly hôn, như thế nào là vợ!" Tiểu Lưu chạy nhanh làm sáng tỏ nói: "Lần trước ta đã nói cùng với đạo trưởng, thời điểm nàng chết, cùng ta nửa điểm quan hệ cũng không có!"

    "Đã làm một lần, không dễ làm a.." Cái kia sơ dương đạo trưởng làm ra một bộ dạng thập phần khó xử bộ, trong ánh mắt nhưng hiện ra một tia giảo hoạt: "Không thể tưởng được nàng cư nhiên đi mà quay lại, chấp niệm quá sâu! Lúc này, xem ra thế nào cũng phải nháo tai họa tai ương không thể.."

    "Đạo trưởng, ngươi phải cứu, cứu ta, muốn ta xài bao nhiêu tiền đều được!" Tiểu Lưu cúi đầu trắng mặt nói: "Ta còn muốn sống a!"

    "Ai nha, công đức vô lượng Thiên Tôn, Lưu cư sĩ không cần hiểu lầm, chúng ta Thái Thanh Cung trảm yêu trừ ma, đều chỉ là vì độ hóa thế nhân, vật ngoài thân, đều vô dụng, chỉ là vì suy nghĩ này của ngươi, tâm càng thành, chú càng linh.." Người trẻ tuổi kia như là lại làm bộ dáng hạ quyết tâm dường như, dứt khoát nói: "Bất quá cùng Lưu cư sĩ có duyên, ta cũng chỉ đến làm hết sức."

    Nói, từ bên cạnh lấy ra một đạo hoàng phù, tay chấm chu sa, vẽ lên rồng bay phượng múa ở mặt trên hoàng phù, xếp lại rồi bỏ vào bên trong một cái túi thơm, đưa cho tiểu Lưu, nói: "Lưu cư sĩ đốt ở trên xe là được. 9999 nguyên, đưa tiền mặt?"

    Tiểu Lưu không chút do dự móc tiền ra đưa, tay kia ôm túi thơm liền chạy đi.

    Như vậy a! Ta không muốn làm nữa, mà sơ dương đạo trưởng kia đôi mắt đã sớm nhìn thấy ta muốn đi ra ngoài, ôn hòa nói: "Độ người Vô Lượng Thiên Tôn, vị cư sĩ này, ta xem ấn đường ngươi biến thành màu đen, tà khí hoàn thân, như là hung đào chi sắc.." Nói rồi bấm tay tính toán, lông mày một chọn: "Hẳn là, cũng gặp gỡ một cái quỷ vật, vẫn là.. Một cái quỷ vật không quá quy củ đi?"

    Ta vừa nghe, cảm thất đúng, không thể không tin, lập tức tin tưởng, tuy rằng giá cả hơi cao, nhưng là tốt xấu vẫn là mạng nhỏ quan trọng hơn, chạy nhanh gật đầu như gà mổ thóc, liền đem sự tình xảy ra kể một lần: "Đạo trưởng, ta cùng tiểu Lưu giống nhau, đập nồi bán sắt cũng muốn sống!"

    "Sự tình dễ làm," sơ dương đạo trưởng hơi hơi mỉm cười, nói: "Ta cùng cư sĩ có duyên, hơn nữa sự tình đơn giản, căn bản không cần trả tiền."

    "Không cần trả tiền?" Ta ngẩn người, cảm giác như trúng vé số, vội hỏi: "Kia, này đến tột cùng là chuyện như thế nào a?"

    "Sự xuất hiện của quỷ vật này, bởi vì cư sĩ là xử nữ thuần âm chi khí tràn đầy, nay lúc thời vận đi xuống, quấn lên cư sĩ," hắn đi đến trước mặt ta, rất nghiêm túc nói: "Cho nên, còn muốn xem cư sĩ tin ta hay không."

    Vừa nghe đàm luận chính là loại đề tài này, lòng ta đập thùng thùng nhảy dựng lên: "Cùng cái này, có quan hệ? Đạo trưởng, ta.. Ta tin tưởng, ta muốn sống! Còn thỉnh đạo trưởng giúp đỡ chỉ ra con đường sống!"

    "Vậy là tốt rồi," sơ dương đạo trưởng lộ ra một loại bộ dáng thập phần vừa lòng: "Nếu cư sĩ có thể cùng một người dương khí tràn đầy, mệnh hỏa vượng là nam tử, âm dương song tu một chút, trên người mang theo tinh dương chi khí, quỷ vật kia nhất định, không thể nào dựa vào, cư sĩ, cũng liền thanh tĩnh."

    "Ý của ngươi là.." Ta lại không biết ai, cũng đoán được cái này đạo trưởng nói chính là ý gì, sửng sốt: "Nhưng.."

    "Không dối gạt cư sĩ," sơ dương đạo trưởng cúi đầu, chóp mũi cơ hồ chạm được trên trán ta, âm thanh ái muội nói: "Là ta, dương khí liền có đủ, mệnh hỏa cũng đủ vượng, nếu cư sĩ có yêu cầu.."

    Không nghĩ tới, sơ dương đạo trưởng, lời nói còn chưa nói xong, cả người, giống như là bị một lực lượng nào đó hất bay lên trời, ngửa đầu ngả thật mạnh xuống một đống đồ vậy trừ tà thượng phẩm! Quầy hàng ầm ầm sập xuống, đem sơ dương đạo trưởng chôn vào.

    Mà toàn bộ nhà ở, như là điều hòa thêm đủ mã lực, lập tức hạ thấp xuống vài độ, làm người lạn run lên!

    Đồng thời, mùi vị đàn hương kia, càng ngày càng nồng!

    Ta lập tức cảm thấy phía sau cổ phát lạnh, càng ngày càng lạnh, ngay lập tức sẽ xuất hiện từ phía sau ta! Hơn nữa, nói không rõ vì cái gì, ta còn cảm thấy một cổ tử khí lai lịch không rõ tức giận, giống như, có người đang đứng ở ta phía sau, đằng đằng sát khí!

    "Cách nàng xa ra."

    Cái kia âm thanh gần trong gang tấc ở bên cạnh người ta vang lên, réo rắt lại âm lãnh, làm người sởn tóc gáy!
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng ba 2023
  8. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Ngự quỷ chi thuật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn.. Lại tới nữa!

    Ta quay đầu lại, chỉ thấy cái người nam nhân tóc dài kia cách ta trong gang tấc tóc, một đoàn tử khí lạnh băng, mùi đàn hương xộc thẳng vào mũi ta, đôi mắt đào hoa mở to làm lộ ra một cổ tử khí người sống chớ lại gần, vốn dĩ đã rất đáng sợ rồi mặt còn trầm xuống còn làm cho mọi thứ đáng sợ hơn, khí thế khiếp người, gọi người không dám nhìn thẳng.

    Mà cái sơ dương đạo trưởng kia đã sớm từ trong đống đồ vật rách nát kia bò ra, hiển nhiên cũng nhìn thấy cái tóc dài nam nhân kia, hắn đương trường liền sững sờ ở nơi đó, mặt đầy biểu cảm không thể tin nổi.

    Sơ dương đạo trưởng có thể nói ra tới cái gì âm dương song tu, thập phần không đáng tin cậy, nhất định là lấy ta làm kẻ ngốc lừa gạt, nhưng là tốt xấu hắn là người, vẫn là ăn cơm, so với cái quỷ lai lịch không rõ này, ta đương nhiên tình nguyện cùng cái sơ dương đạo trưởng ở bên nhau, ít nhất, hắn là người!

    Nghĩ đến đây, ta chạy nhanh chạy tới bên cạnh đống rách nát kia, giọng nói run run, chỉ vào kia nam nhân đồ trắng kia nói: "Đạo trưởng, liền.. Chính là cái quỷ này! Ngươi mau giúp, giúp ta đi!"

    "Ngươi đã cùng hắn kết giao, là kết xuống thất truyền cổ pháp Âm Dương Ngự Quỷ chú thuật!" Sơ dương đạo trưởng kia chỉ là nhìn chằm chằm vào cái nam nhân đồ trắng, mặt đầy kinh hãi, trong miệng lẩm bẩm nói: "Nguyên lai là ngươi giải phong ấn cho hắn, xong rồi, chú thuật có hiệu lực, cái quỷ này, sẽ bám vàongười giúp hắn cởi bỏ phong ấn, cả đời này như bóng với hình, vĩnh viễn không chia lìa!"

    "Ngươi nói cái gì?" Lời này như là sét đánh vào ta một cái giữa trời quang, ta lòng tràn đầy sợ hãi, cảm thấy chính mình quả thực một chân dẫm không cẩn thận rớt vào một cái bẫy rập to lớn, bò đều bò không ra: "Ngươi là nói, ta.. Cả đời, liền thế nào cũng phải cùng cái quỷ này ở bên nhau?"

    "Ngươi pháp thuật so với hắn lợi hại hơn, mới có thể đuổi hắn đi, chính là ngươi.. Ngươi chính là người thường, sao có thể sử dụng Âm Dương Ngự Quỷ chi thuật? Ai mạnh, ai là người mở chú thuật trung này trở thành chúa tể, mà ngươi, ngươi chỉ khả năng bị hắn phản phệ.."

    Ta lập tức sửng sốt, làm sao bây giờ, ta nên làm cái gì bây giờ..

    Mà kia sơ dương đạo trưởng vừa nói, một bên đã sớm hoang mang rối loạn tay cầm đầy Ngũ Đế tiền để tự bảo vệ mình, cùng cương thi thì đạo trưởng giống nhau, cắn đầu ngốn tay chính mình, máu tươi chảy đầm đìa đồ ở phía trên Ngũ Đế tiền kia, trong miệng còn lắp bắp niệm: "Trăm tà đầu bầy yêu, càn khôn khí thanh linh, quá trời cao luật đến, ma thần không nơi yên sống, cấp tốc nghe lệnh.."

    Không nghĩ tới, kia sơ dương đạo trưởng chú ngữ còn không có niệm xong, "Xoát.." Một âm thanh rất nhỏ vang lên, Ngũ Đế tiền bỗng nhiên lập tức sụp đổ, rơi rụng khắp nơi, mà sơ dương đạo trưởng như là bị tay ai đó bắt được bím tóc đuôi ngựa, đầu bị kéo ra sau, lại một lần nữa ngã thật mạnh ở một chỗ rất xa.

    "Ta nói rồi," giọng nói lạnh lẽo, cái nam nhân đồ trắng kia vẫn là lấy tư thế thập phần tiêu sái đứng ở nơi đó, gương mặt đẹp không biểu cảm, lại làm người ta thấy lạnh run cả người: "Cách xa nàng ra."

    Trước mắt phát sinh hiện tượng siêu nhiên, giọng ta như là bị cái gì ngăn chặn, kêu cũng kêu không được!

    Mà sơ dương đạo trưởng lúc này đang kịch liệt ho khan, xin khoan dung: "Là.. Là nàng chính mình tự lại đây.."

    "Vậy thì như thế nào." Bên trong mắt đào hoa của nam nhân đồ trắng tràn đầy tà khí: "Lời này là cùng ngươi nói, không phải cùng nàng nói."

    "Đạo trưởng.." Ta không dám đi qua, sợ lại bởi vì ta, lại hại cái đạo trưởng này, đành phải ở rất xa hô: "Ngươi, thật sự không có biện pháp?"

    Kỳ thật cảnh tượng trước mắt này, tới kẻ ngốc cũng biết, sơ dương đạo trưởng là không hề có sức phản kháng, rốt cuộc hắn chính là cọng rơm duy nhất cứu mạng của ta!

    "Cái chú thuật này, ta giải không được.." Quả nhiên, sơ dương đạo trưởng mồm mở to thở hổn hển, nói: "Trừ phi ngươi.." Lời nói còn chưa nói xong, hai con mắt vừa lật, như đã chết ngất đi.

    Trừ phi cái gì?
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng ba 2023
  9. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Sai đạp âm dương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta cảm thấy sợ hãi, sơ dương đạo trưởng là người chuyên nghiệp mà còn thành như vậy, như vậy ta đây, cái mạng nhỏ này phải để lại ở chỗ này..

    Ngay đúng thời điểm tâm lý hoảng loạn, phía sau bỗng nhiên lạnh lẽo, như là bị cái đồ vật gì lạnh căm căm ôm lấy, mùi đàn hương bay quanh quanh mũi ta, cái âm thanh réo rắt nói: "Nguyện vọng là ngươi đã đáp ứng, hiện tại hối hận, cũng không còn kịp rồi."

    Nguyện vọng.. Ta nhìn chằm chằm nam tử áo trắng cơ hồ thấy được khuôn mặt không chân thật lắm, lập tức liền nhớ tới, người này, cùng với tượng thân bên trong cái miếu mục nát kia, cư nhiên có bảy phần tương tự!

    Ta lập tức minh bạch: "Ngươi chính là cái tượng thần trong miếu kia.. Ngươi rốt cuộc là ai?"

    "Trình Khác," nam tử áo trắng môi mỏng nói một câu, nở nụ cười tà khí, quả táo độc nhìn đẹp lại nguy hiểm: "Khi ngươi cởi bỏ phong ấn cho ta, lúc lau mặt ta có hơi mạnh nhưng về sau nhẹ nhàng hơn một chút?"

    Giọng nói ta như là bị người nhét đi vào một cục bông: "Ta, ta thật không có ý định gì, ngươi có thể hay không buông tha ta.."

    "Không quan trọng," đôi mắt đào hoa của hắn nhíu lại, bỗng nhiên vươn tay, đầu ngón tay lạnh băng nắm vai ta rồi khom người in một dấu hôn in xương quai xanh của ta: "Ngươi hiện tại chỉ cần biết, ngươi là của ta, là đủ rồi."

    Lòng ta loạn như ma, hai chân nhũn ra, chỉ lẩm bẩm nói: "Vì cái gì cố tình là ta.."

    Ta phải làm như thế nào để cứu chính mình!

    "Vận mệnh chú định, sớm có chú định." Trình Khác nghiêng đầu, như là sớm xem thấu ý nghĩ của ta, giọng lạnh lẽo nói: "Ngươi, đương nhiên là ngươi có chỗ đặc biệt, cái miếu kia, cũng không phải là người nào, đều có thể đi vào."

    Nói, một bàn tay lạnh băng chạm vào cằm ta, nhấc nó hướng lên, mắt ta đối diện với đôi mắt của hắn, chỉ thấy trong con ngươi đen nhánh hiện lên vài tia thần sắc hài hước: "Điều duy nhất ngươi có thể giúp chính mình làm, chính là là nhận mệnh."

    Nhận mệnh? Mặc kệ, ta có chỗ đặc biệt gì, như sơ dương đạo trưởng nói, ta trẻ tuổi như vậy, liền gặp phải sự tình xui xẻo cả đời như vậy sao!

    "Ta mới không cần nhận mệnh!" Cũng không biết dũng khí từ nơi tới, ta quay đầu liền ra bên ngoài chạy ra bên ngoài, bên ngoài ít nhất có ánh mặt trời, có người đến người đi, chỗ có người không lo lưu không củi đốt!

    Không nghĩ tới, vừa đến bên ngoài, ta sững sờ.

    Từ bao giờ, bên ngoài đêm đen đã tới!

    Hơn nữa, trên phố này, rõ ràng là đang mùa hè, lại có sương mù dày đặc, không khí trở nên lạnh hơn, một người đi trên đường cũng không có, âm khí dày đặc!

    Kỳ quái, thời gian còn sớm, mà chỗ này lại là chỗ buôn bán lúc nào cũng náo nhiệt, sao có thể sớm như vậy liền không có ai!

    Ngay lúc này, có vài người xuất hiện ở góc đường, ta vừa thấy có người, liền an lòng, vừa định chạy tới xin giúp đỡ, lại phát hiện mấy người kia, cư nhiên là thấy ta, bay nhanh đi, giống như sau lưng có con mắt vậy!

    Ta lập tức ngây ngẩn cả người, như thế nào, như vậy còn có quỷ giả mạo con người?

    "Chân trái chân phải đổi lại đi bước qua!" Giọng nói của Trình Khác réo rắt lại vang lên ở bên tai ta: "Ngươi hiện tại mang theo âm khí của ta, một chân, bước qua âm dương ở trên đường!"

    Ta không biết có nên nghe hắn hay không, chính là vừa nhấc mắt mới phát hiện, phố này, có một chút nói không nên lời khác biệt, nhìn kỹ, mới phản ứng lại, này cùng ban ngày tòa nhà cao ốc, hoàn toàn là ngược lại!

    Hình ảnh phản chiếu lại, như là chiếu vào trong gương mặt giống nhau, tất cả đều là ngược lại!

    "Nơi này.. Không phải là tòa nhà cao ốc chân chính?" Ta trừng lớn đôi mắt: "Đây là nơi nào?"
     
    Ngọc Thiền SầuAnnie Dinh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 17 Tháng ba 2023
  10. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Trở lại dương gian

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đổi giày, đổi chân, hướng bên trái đi, mặc kệ nghe được cái gì, ngàn vạn không cần quay đầu lại." Trình Khác từ phía sau ta vòng qua tới, thản nhiên nói: "Nếu ngươi còn muốn trở lại dương gian thì làm."

    Lòng ta bất giác trở nên lạnh lẽo, việc trước mắt này, đúng là không có biện pháp dùng bất luận cái gì là khoa học lý luận tới giải thích!

    Dù sao, đã tới loại địa phương này rồi, liền thử xem! Nghĩ như vậy, ta liền ngồi xổm xuống, cởi hai sợi chỉ màu đỏ trên chân ra, nơm nớp lo sợ hướng bên trái đi qua.

    "Ta, không thích màu đỏ.."

    Hắn giống như nỉ non một câu gì, nhưng là ta không có nghe rõ, ngẩng đầu lên, thấy trên mặt hắn, cư nhiên lộ ra một loại cô đơn, như là nhớ tới chuyện cũ năm xưa.

    Hắn cùng màu đỏ, chẳng lẽ có cái gì ăn tết?

    Ta không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ thấy mấy người đi đường kia đã dừng lại, trong miệng còn nỉ non: "Như thế nào, có người sống khí.."

    "Tìm xem xem đi."

    "Ta đói bụng."

    Giọng nói quỷ dị kia, một lời một lời, giọng nhỏ giọng to. Làm ta tê dại cả da đầu, nhưng nghĩ cũng có thể, thân phận của mấy cái người đang bay trên đường kia, quả thực làm người khiếp hoảng!

    Nơi nào còn dám quay đầu lại, như Trình Khác nói, theo hướng bên trái liền một đường trở về chạy đi qua.

    Vừa rồi Trình Khác nói qua, bởi vì ta có âm khí của hắn, mới vô tình bước nhầm vào con đường âm dương xuống âm, chẳng lẽ bởi vì cùng Trình Khác dây dưa, ta cũng trở thành nửa người nửa quỷ? Này.. Ta về sau nhưng làm sao bây giờ a!

    Vừa đi, ta một bên phát hiện, cái phố buôn bán này các cửa hàng đều thắp sáng bằng ngọn đèn dầu, trên cửa sổ hiện lên không ít hình người lờ mờ, ta cũng không dám suy nghĩ, những hình người đó, là vì ai, làm cái gì mua bán..

    Cũng không biết chạy theo hướng bên trái bao lâu, ta bỗng nhiên cảm thấy chính mình như là đánh vỡ một tầng giấy, khí lạnh băng từ lạnh đã biến thành ấm áp, lúc này mới là đêm hè bình thường!

    Ta ngẩng đầu, thình lình phát hiện ta đang đứng trong công viên của khu trung tâm, gần đó những bảng hiệu cửa hàng được treo trên cao, mọi thứ đã trở về bình thường, người đi đường, tư thế đi đường bình thường, trong lòng không khỏi lập tức phấn chấn lên, ta đã thoát khỏi!

    Quay đầu lại, cái tên nam nhân tên là Trình Khác, đã không thấy đâu!

    Tâm trạng ta lại đi xuống, này nếu không phải nằm mơ, ta là thật sự cùng tên quỷ Trình Khác kia kết thành Âm Dương Ngự Quỷ chi thuật? Trước khi sơ dương đạo trưởng ngất đi, hắn còn đang nói biện pháp duy nhất giúp ta giải trừ, lại là cái gì?

    Ta nơm nớp lo sợ đứng ở giữa đường, có nhà mà không dám về, trái lo phải nghĩ, lập tức nghĩ tới người đồng nghiệp và cũng là bạn thân của từ nhỏ của ta Kim Đậu Đậu, lập tức lấy điện thoại điện cho Kim Đậu Đậu, xin ở tá túc một đêm.

    Đón taxi, tới nhà Đậu Đậu rồi, nhưng là hiện tại vừa thấy đến thang máy, da đầu ta liền tê dại, vừa lúc Đậu Đậu từ bên trong thang máy xuống dưới, thấy ta, cười nói: "Đặc biệt đi xuống đón cậu, thấy mình đủ thành ý không?"

    "Đủ nha, nếu mình là đàn ông, chắc chắn phải cưới cậu!" Ta chạy nhanh khen tặng một câu, Đậu Đậu cùng ta đều là đồng bệnh tương liên chó độc thân, hoa vô chủ a.

    "Cậu nói xạo a." Đậu đậu cười đánh ta một chút, đưa ta đi vào thang máy kia.

    Ngay lúc này, ta đối với việc đi bằng thang máy vẫn có chút sợ hãi, nhớ lại cảnh đi thang máy một mình làm cho ta thật tuyệt vọng phải chạy xuống lầu bằng thang bộ, cảm giác lạnh lẽo sợ hãi, ta liền cùng cô ấy đi vào, có người quen bên cạnh, so với một mình ở bên trong khá hơn nhiều.

    Cửa thang máy mở ra, nhiều người đứng chờ để đi lên, chẳng mấy chốc bên trong đã đầy người, ta nhíu mày, hai chúng ta mà đi vào thì thang máy khẳng định sẽ quá tải liền cùng đậu đậu nói: "Tụi mình chờ chuyến tiếp theo nha!"

    Đậu đậu lại lôi kéo ta đi vào trong: "Cậu ngốc a, khó được thang máy một người cũng không có, chỉ có hai mình, thiệt là thoải mái, làm gì phải đợi tiếp chuyến tiếp theo?"
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng ba 2023
  11. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Đi vào nhầm nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi ngang qua ót ta, lảo đảo một cái đã bị Đậu Đậu kéo đi vào!

    Bên trong thang máy già trẻ nam nữ, đã chật kín thang máy, ngay lúc này Đậu Đậu ấn đi lên tầng 15 sau đó liền không coi ai ra gì duỗi eo một cái, thật sự là giống như không nhìn thấy nhiều người như vậy!

    Cửa thang máy lưu loát đóng lại, ta chỉ cảm thấy, những người xung quanh, dường như đều mang theo hàn khí, lạnh như băng, Đậu Đậu xoa xoa cánh tay của chính mình, đánh cái hắt xì: "Tòa nhà này thật đúng là có điều kiện, bên trong thang máy này bật điều hòa thật lớn a."

    Cả người ta đều run lên, nào dám trả lời Đậu Đậu!

    Này sẽ, thang máy tới lầu 3 rồi, bỗng nhiên dừng, hai cái song bào thai tiểu cô nương đi ra ngoài, Đậu Đậu buồn bực đầy mặt: "Thang máy sao lại thế này, tụi mình đâu có đi ra? Lại không ai ấn lầu 3.."

    Nói rồi, duỗi tay, muốn đem cửa thang máy đóng lại, một cái lão thái thái hung tợn trừng mắt nhìn Đậu Đậu, liếc mắt một cái, ta thấy khủng hoảng, nhanh tay cầm tay Đậu Đậu kéo trở lại, lão thái thái kia lúc này mới vừa lòng đi khỏi thang máy, cũng không quên đằng đằng sát khí "Hừ" một tiếng!

    Đậu Đậu rất buồn bực nói: "Làm gì vậy!"

    Ta lập tức nói: "Ta, ta sợ thang máy rò điện.."

    "Lá gan như thế nào lại nhỏ như vậy!" Đậu Đậu thở dài: "Cậu nha, chính là nên tìm một người bạn trai rồi!"

    Ta nhớ tới người nam nhân thần bí khó lường Trình Khác kia, trong lòng lộp bộp một chút, đành phải cười khan vài tiếng, cứ như vậy, cửa thang máy dừng lại mấy tầng lầu, chúng ta rốt cuộc cũng tới tầng 15, ta lật đật liền đem Đậu Đậu từ thang máy bên trong kéo ra ngoài, đầu cũng không dám quay lại một chút, chỉ nghe thấy thang máy "Đinh" một tiếng, liền chậm rãi đi xuống.

    Đậu Đậu lấy chìa khóa ra mở cửa, xong lại nhìn ta, như có điểm không thể hiểu được: "Cậu hôm nay, như thế nào mà như người mất hồn vậy, đừng có dọa mình? Muốn hay không mình tìm bà đồng gọi hồn cho cậu?"

    "Không cần không cần." Ta cười cái cho qua: "Chính là cảm thấy buổi tối ở một mình quá khó khăn, hai ta đều là chó độc thân ở bên nhau, sưởi ấm cho nhau tương đối tốt."

    "Cậu thật lắm lời." Đậu Đậu mở cửa, đem ta đẩy vào nhà: "Cậu cảm thấy đêm dài trôi qua rất khó khăn, nhưng mình cảm thấy ở một mình tự do tự tại thực thoải mái."

    "Mình nói như thế nào nhỉ, anh Lưu trong công ty theo đuổi cậu, cậu vẫn luôn không đồng ý nha," ta thất thần nói: "Anh Lưu kỳ thật cũng coi như là một người đẹp trai."

    "Anh Lưu cao lớn thô kệch, nơi nào đẹp?" Đậu Đậu bắt ta lại cho ta ăn một chiếc dép lê: "Công ty chúng ta, người đẹp trai nhất, vẫn là Từ Công. Đáng tiếc Từ Công đã sớm kết hôn, nói cách khác.."

    Ta đáp: "Là từ công không cái này phúc khí."

    "Đi thôi, tắm rửa đi." Đậu Đậu cười nói: "Mình giúp cậu chà lưng!"

    "Nay tốt thế!" Ta tình cờ ngẩng đầu lên, bỗng nhiên phát hiện, ánh mắt Đậu Đậu nhìn ta có điểm khác lạ, như là ở khát vọng cái gì đó, ánh nhìn lộ vẻ tham lam, nhưng là ánh mắt đó, lướt qua rất nhanh, ta cảm thấy chính mình nhất định là nhìn lầm rồi.

    Lúc tắm rửa, ta thấy trên cái cổ dài trơn bóng của Đậu Đậu dường như có hình một cái bớt đỏ có hình giống như đồ vật, liền tò mò nhìn nhiều hơn một chút: "Mình trước kia như thế nào không biết cậu còn có một cái bớt ngay cổ?"

    Đậu Đậu hoang mang rối loạn liền che lại: "Khó coi, không muốn cho người khác xem mà thôi."

    "Cậu đừng nói như vậy, cái kia bớt nhìn rất gợi cảm nha.." Ta mở miệng nói đùa một chút, nàng cười rồi dựa lại gần ta, liếc mắt nhìn thấy có dấu hôn ở trên xương quai xanh của ta, ngây ngẩn cả người, bộ dáng kia, như là đang sợ hãi!

    Ta vội hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

    "Không có việc gì không có việc gì!" Đậu Đậu cười, thập phần miễn cưỡng, âm thầm tránh xa ta một chút, không còn theo sát ta nữa, dường như có một điểm chán nản nào đó.

    Ta không rõ rốt cuộc là nàng bị làm sao vậy, hai người độc thân đắp chăn cùng trò chuyện về một ít đề tài mà hội độc thân thích nghe, xong liền cùng Đậu Đậu đi ngủ, ngày hôm nay ta đã chịu đủ kinh hãi, bên người rốt cuộc cũng có một người đáng tin cậy ở bên, trời sinh ta tính cách yên tĩnh dễ thích nghi, dù ở trên núi cũng không lo không có củi đốt, sự tình luôn có biện pháp giải quyết, ngày mai lại là một ngày mới.

    An ủi chính mình, nằm trên chiếc giường mềm mại ấm áp, liền thoải mái dễ chịu ngủ rồi, nằm mơ cũng không có ngủ một giấc tới sáng.

    Ngày hôm sau, tạ bị tiếng di động kêu đánh thức, bắt điện thoại, là giọng nói của Đậu Đậu: "Lục Kiều, cậu ở đâu vậy?"

    Ta xoa đôi mắt ngồi dậy: "Còn có thể ở đâu, không phải ở trên giường nhà cậu sao? Cậu cũng thực sự có tiền nha, đang ở trong nhà mà gọi điện cho mình làm cái gì? Ta nói to một cách thống khoái."

    "Ở nhà mình?" Giọng nói Đậu Đậu phi thường không thể hiểu được: "Đêm qua cậu gọi điện nói là tới nhà mình, nhưng vẫn cũng không có tới, mình gọi điện cho cậu, như thế nào cũng không liên lạc được, làm mình lo lắng cả đêm, không gợi được cậu, mình liền phải đi báo nguy, cậu hiện tại còn nói nhảm là đang ở nhà mình, mình đánh cậu bây giờ?"
     
    Ngọc Thiền SầuAnnie Dinh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 17 Tháng ba 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...