Tình Yêu Tác giả: Liên Hoa Tử. Thể loại: Tập thơ về tình yêu. Thể thơ: Thơ lục bát. Số bài: 108. Số câu: 4 câu / bài. Tình trạng: Đã hoàn thành (ngày 13/10/2022). Thi án: "Yêu ta rồi mới yêu người Không theo thanh sắc, vui cười tiêu dao Chiếm chi một chút ngọt ngào Hữu chân tình ái, mình vào Bồng Lai." Bấm để xem Xưa nay, tình yêu là vấn đề muôn thưở và trong kiếp con người nào dễ được người yêu. Người và ta là hai thực thể, như trăng sáng đêm rằm chờ gió mát đi chung. Trong nhân gian, không thiếu những hạng người yêu cuồng sống vội, lễ nghĩa chẳng thông. Nếu một đời ta luôn trong sạch, thì tuy có lúc chia lìa, rồi cũng được đoàn viên, chẳng phải tương phùng nơi dương thế, mà gặp ở cõi tiên. Thánh triết xa rồi, nhân tâm mờ mịt, do Nho giáo đã không còn, nên nhân thế mới bi thương. Nhỏ giọt lệ hồng trong đêm tối Thương người quên mất lối quang minh Ghét sự dâm tà nơi tự tánh Tinh tấn tu hành, thánh nhân lai. Đời là bể khổ, ai biết ai hay, ráng chút nữa luyện mài trong ngọn lửa, ánh hoàng kim chan chứa dạ thiên tình. Xét cho tận cùng, thì nguồn cơn tội ác là ở chữ dâm, nếu chẳng biết đâu là tình yêu chân chính thì đau khổ thiên thu. Ăn mặc hở hang, chẳng màng liêm sỉ, tự cho mình đẹp xinh hấp dẫn, gieo cho đời uất hận tù lao. Nếu con người có thể như thời cổ đại, kín đáo áo quần, nghiêm trang ăn mặc, đi đứng đường hoàng, nam nữ tu thân, thì tội phạm đâu có dẫy đầy, nơi nơi tăm tối, và sáu nẻo luân hồi cũng tự trống không. Nay, người viết chỉ muốn bày tỏ tấm lòng sso, báo ân người thiên cổ, học theo gương sáng Nhan Hồi, trọn kiếp dạ nào phai. Vì nhân thế hôm nay theo tuồng danh lợi, buông thả xác thân, nên số kiếp điêu linh, chân tình đứt đoạn, ưa gãy gánh giữa chừng, dang dở phận tào khang. Phật - Lão - Nho con đàng sáng sủa Ráng tu hành, trước lạ sau quen Bây giờ buông hết chê khen Khéo theo trung hiếu, khéo rèn tiết trinh. Văn minh khoa học ngày hưng thịnh Đạo đức suy đồi, tánh linh đen Nhân tình thế thái đua chen Từ trong vui sướng, đê hèn sanh ra. Liên Hoa Tử tôi là người trọn đời tu theo Tam Giáo, trong những lúc u buồn cũng học cách làm thơ, diễn đạt chân tình, trùng hưng chánh khí, muốn quét sạch lũ yêu tà nơi đôi mắt, cho linh hồn trong vắt tựa trời cao. Tình yêu muôn thưở ta nào tưởng Yêu cả muôn loài, dạ thuần lương Trong gió hoa đào chưa nở vội Ta đợi Di Đà cõi Tây Phương. Chẳng phải cổ đức đã nói: "Phi lễ chớ xem, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, phi lễ chớ làm" đó hay sao? Chỉ vì hở hang ăn mặc, không biết tam cang, mà trọn kiếp không công thành danh toại, nỗi đau nào tê tái lạnh lùng hơn? Huống chi nói đến chuyện tu hành liễu sinh thoát tử, càng khó gấp trăm muôn! Tôi làm thơ ưa chuộng cái thiêng liêng Liên ngũ đóa đợi hiền nhân quân tử Hoa sen nở, thoát ra đường sanh tử Tử tôn mình ráng giữ đạo hiền nhân. Tình yêu là chi? Tình yêu thực ra là đạo đức con người, thanh cao chí thiện, do nơi tu dưỡng lâu ngày phát lộ ở nơi lưng. Thuật xem tướng dạy nhiều về đôi mắt, biết linh hồn đen trắng phật hay ma. Trong tình yêu, nếu xét kỹ cũng là chương thiện mỹ, chân nhẫn rồi tình ý sẽ càng sâu. Không vì dục vọng, kiềm chế xác thân, giữ lễ nghĩa lâu ngày theo khuôn phép, đạo chân thành trời đất thảy đều yêu. Tình yêu không phải là chiếm hữu. Nếu như đã thật lòng đem con tim trao cho một người xứng đáng được yêu, có đạo đức, có tài năng, có dung mạo, thì muôn kiếp sau này mãi mãi vẫn còn nhau. Dẫu cho duyên phận lỡ làng, chẳng nên cầm sắc, mà chân ái chánh tình đẹp đẽ tựa vầng trăng. Hậu thế có biết, khi ta biết yêu rồi thì lòng chẳng cần chi ngoài con tim đạo, trong đạo nghĩa vợ chồng vốn chẳng có biệt phân. Người và ta như một, sống chết mãi bên nhau, cho chim cá từ nay sum họp, nước soi trời sẵn gộp hình dong. Mà đâu phải chỉ có tình nghĩa vợ chồng, tình yêu đôi lứa trong phạm vi gia đình nhỏ hẹp mà thôi. Đạo là tình, đức là yêu. Tình yêu nên đi cùng đạo đức, thì mới thật bền lâu. Chứ chẳng phải đến với nhau vì dục vọng, nhan sắc, lợi danh. Vậy đến khi thân thể suy tàn, phấn hương phai nhạt, nghèo khổ ăn xin, thì đạo nghĩa vợ chồng ta biết sẽ về đâu? Nên chung thủy trọn đời trong quan hệ hôn nhân. Tình yêu trai gái là nhỏ nhất, rồi đến tình yêu quê hương, đất nước, thiên nhiên, nhân loại, vạn vật muôn loài trải rộng bao la, không còn ngằn mé, đạt đến chỗ viên dung. Nam nữ thụ thụ bất tương thân. Trong đi đứng cư xử hàng ngày nên giữ gìn nghi lễ, không liếc mắt đưa tình, ẻo lả để làm duyên. Tôi muốn Nho giáo trùng hưng, lái thuyền Khổng Tử, cho nhân thế muôn đời thoát khỏi biển đau thương. Tình yêu cần trong sáng Phù hợp với lễ nghi Trai gái hiếu trinh ghi Ráng tu thì đạt đạo. Không lầm nhân quả Sanh chúng đau thương Phật khắp mười phương Từ bi hỉ xả. Quy y Tam Bảo Y pháp tu tâm Tam giáo từ tâm Bảo châu chéo áo. Tu thì đạt đạo Hành động thanh cao Quang điển Lôi Âm Minh thần cực phẩm. Tình yêu trong sáng thanh cao Yêu không chiếm hữu, tình nào hơn đây Trong đời, một áng mây bay Sáng soi kim cổ, còn đây tấm lòng. Yêu người, đạo đức cho xong Cả trai lẫn gái sửa lòng tu tâm Nhân tình thế thái đa dâm Gian truân khảo luyện hùng tâm nhân hiền. Chân thành đạt đạo thánh tiên Tánh trong như nước, đức thiền như trăng Minh thần cực phẩm cao nhân Quang trung điểm hóa tà nhân quy hồi. Chính nhân quân tử trong đời Là ai, ai nữa, là người trừ dâm Bất tri bất giác mù câm Tử sanh như nhất, nguồn tâm rõ ràng. Con người nếu như ai cũng có thể quay đầu, hồi quang phản chiếu, thì tam giới sẽ ngập tràn những ánh quang minh. Đất trời sanh ra muôn loại, nhân tình thế thái đa đoan. Tu dưỡng tinh thần, phúc như đông hải. Hành đa thiện sự, thọ tỉ nam sơn. Phải chi ta buông bỏ kim tiền, về nơi thôn dã, hoặc quy ẩn lâm tuyền, giữ dạ thanh bai, thì đâu có cảnh máu đổ rơi đầu, can qua khởi dậy, và trong khắp Ta Bà hoan hỉ vui ca. Đời người ngắn ngủi, hạnh phúc mong manh Ai dám bước trên đường chưa bằng phẳng Ai vui cười trong nắng muộn hoàng hôn Hoa đào trong gió đẹp không Hoa sen nơi lòng nở rộ! Văn chất quê mùa, dốc cạn nguồn tim, thơ văn tải đạo huyền, chỉ mong đời khai ngộ. A Di Đà Phật! Tu tam giáo. Tình yêu ta.
001. Tình Yêu Anh yêu em, hỡi má hồng Yêu không chiếm hữu, một lòng cho đi Em nhìn vào mắt anh đi Mãi cho hết kiếp, có gì ngoài em. Một linh hồn, nửa ấm êm Lòng ta như sống trong miền Thiên Thai Hi hữu thay! Giấc mộng dài Sinh ly tử biệt, lòng hoài yêu ai.
002. Đôi Môi Men tình không chuốc tự say Bờ môi tươi thắm, những ngày xuân xanh Ta là cơn gió trong lành Lướt qua hạnh phúc mong manh môi mềm.
003. Trái Tim Những ngày tươi sáng ấm êm Đã không còn nữa, nàng quên ta rồi Yêu em, yêu đến muôn đời Trái tim son sắc, hỡi người, người ơi.
004. Mái Tóc Tóc em như áng mây trời Một khi với lấy, càng rời cách xa Bồng bềnh, mềm mại, thướt tha Yêu sao mái tóc người ta đen dài.
005. Má Hồng Má hồng ngã tựa bờ vai Nắng xuân rạng rỡ, lòng hoài lâng lâng Ấp ôm giấc mộng thành thân Trầu cau mai mối, tình nhân hỡi nàng.
006. Dáng Ngọc Xin ai chớ vội phũ phàng Đừng đi nhanh quá, nát tan cõi lòng Lẩn trong sương khói chiều đông Tìm đâu dáng ngọc, còn không nơi này.
007. Tay Tiên Cho ta nắm lấy đôi tay Ôi sao mềm mại, bàn tay thiên thần Mắt xanh nhìn thẳng ba lần Giấc mơ xuân mộng ái ân ngọt ngào.
008. Gót Sen Đường xưa lối cũ chờ nhau Dấu chân quen thuộc, còn đâu em à Hoa sen ai vẽ trong nhà Lá vàng rơi khẽ, tưởng là gót chân.
009. Nụ Hôn Nụ hôn ngọt lịm tâm thần Đưa ta xa chốn dương trần mê ly Bồng Lai Tiên Cảnh có khi Đôi tim hòa hợp, mình đi được rồi.