Đáy sông Tác giả: TRang. Thể loại: Tản văn Cuộc Thi Nét Bút Tuổi Xanh - Tuần Thứ 17+18+19 - 2025 Chủ đề: Dòng Sông Quê Em Dòng sông cạn khô đáy, như một vết thương hở đã cũ khô dần trong lòng tôi. Thuở nhỏ, dòng nước ấy từng ngập tràn, vỗ về từng mảnh ký ức của tuổi thơ, là căn nhà nhỏ bên bờ, nơi tiếng cười vang vọng và giấc mơ còn xanh mướt trải dài đến hết cái xóm làng mộc mạc. Nhưng rồi, một ngày kia, cơn nước dâng lên dữ dội, cuốn trôi tất cả qua một thoáng mãnh liệt, mang theo cả căn nhà, những kỷ niệm vụn vỡ cứ thế trôi theo dòng chảy xiết của cơn lũ. Tôi trở về sau bao năm bôn ba rời bỏ quê nhà, đứng thơ thẫn trước con sông nhỏ ở xóm cũ, nay đã chết vì khô cạn đến trơ đáy, nhìn về phía chân trời rộng thăm thẳm, lòng quặn đau mà chẳng biết làm sao diễn tả được. Nước đã cạn, nhưng liệu nỗi đau đáu trong tôi cũng đã khô héo như đáy sông này chưa? Hay chỉ như là lớp bụi nhớ thương đọng lại, nặng trĩu không bao giờ nguôi? Tôi còn nhớ cái năm lũ lớn, nước từ thượng nguồn cuồn cuộn đổ về, đục ngầu như giận dữ, chảy ào ạt như muốn nuốt sạch tất thảy cái xóm nhỏ. Đêm đó, sấm chớp giăng đầy trời, căn nhà lá nhỏ xíu của ba với má chỉ còn lại những miếng lá trôi lềnh bềnh giữa biển nước mênh mông. Dòng nước dữ tợn cuốn đi bạn nhỏ cùng làng một cách lạnh lùng, cái đứa từng hứa với tôi khi lớn lên sẽ cùng nhau đi học trên thành phố, và cả mấy bác hàng xóm hôm trước còn chén chú chén anh cùng ba, giờ chỉ còn lại tiếng khóc lặng người bên những mảnh ván vỡ vụn, trôi lềnh bềnh giữa những ngày dài lênh đênh, khắc khoải đợi chờ một tia hy vọng nào đó. Dòng sông ấy, từng là chốn êm đềm rồi một cơn dữ dội đã biến thành dòng sông âm ỉ của nỗi đau chia lìa. Và giờ đây, con sông ấy chỉ còn lại khoảng đất khô cằn, xơ xác và nứt nẻ như tâm hồn tôi mỗi khi nhớ về một thời đã qua. Mỗi lần nhìn dòng nước cạn, tôi lại thấy mình như đang đi qua cả một cuộc đời dài của ai đó. Như một nỗi đau không dám gọi tên, chẳng thể thốt lên thành lời, vừa muốn níu giữ, vừa muốn buông bỏ. Vùng quê khô cằn và nghèo khó sẽ không còn đón thêm trận mưa lớn nào như ngày dữ dội ấy, và nước cũng sẽ chẳng bao giờ dâng lên lắp đầy con sông sâu hun hút kia. Giờ đây, hình bóng quê hương dạt dào thuở nhỏ, chỉ còn lại tôi và khoảng trời trống trải mênh mang này, cứ mải miết ngóng chờ một phép màu để chữa lành những tổn thương đã từng bị dòng sông cuốn trôi đi. Dòng sông đã cạn, có lẽ cũng như cuộc đời của con người, có lúc đầy ắp, mãnh liệt, hung tợn và cũng có lúc khô cạn trơ trọi, nhưng những gì nó từng chở che, từng cuốn trôi, vẫn mãi in sâu trong từng trái tim dẫu đã trưởng thành, không bao giờ phai nhạt. Dòng sông vẫn lặng lẽ ráo riết chờ ngày mưa lắp đầy, như đời người cứ miệt mài trôi qua năm tháng chờ đợi điều gì đó lắp đầy. Tôi vẫn đứng đó, mải miết ngóng về một khoảng đất sâu thẳm trống trải phía trước, nước đã cạn trơ đáy, nhưng liệu sự giận dữ và cơn oán hận của tôi dành cho dòng sông có đang cạn đi như đáy sông sâu hoắc kia chưa? - Hết- Nguồn ảnh: Từ báo vnexpress với dòng chú thích "Học sinh vượt cầu khỉ đến trường trong mùa lũ năm 2009 ở Thạnh Hóa, Long An"
Những dòng chữ bà viết ra mang theo cả một dòng sông cảm xúc buồn, day dứt nhưng cũng rất đẹp và thật. Dù ký ức có đau đớn đến đâu, thì việc dám đối diện và viết ra đã là một bước mạnh mẽ để chữa lành. Mong rằng, như dòng sông kia dù từng khô cạn vẫn có thể gặp mưa, trái tim bà cũng sẽ có ngày được tưới mát bởi sự bình yên và hy vọng mới nhé.
Mình đã đọc đoạn văn này đến bốn lần, chỉ để cảm nhận trọn vẹn từng tầng cảm xúc mà tác giả gửi gắm. Và chỉ có thể thốt lên: "Woa.. thực sự rất tuyệt." Trong hầu hết các bài viết khác, dòng sông thường hiện lên như một kỷ niệm đẹp: Hiền hòa, ấm áp, chan chứa yêu thương như vòng tay của mẹ. Nhưng ở đây, qua lối viết đậm chất cảm xúc, dòng sông đã trở thành một biểu tượng sống động của ký ức, của nỗi đau, của một khoảng thời gian đã trôi qua và không thể quay lại. Dòng sông ấy từng yên bình, từng có tiếng cười, có những căn nhà nhỏ, có giấc mơ xanh mướt trải dài theo xóm làng. Rồi lũ đến, cuốn trôi tất cả. Và từ lúc đó, dòng sông ấy đã hóa thành một vết thương.. theo thời gian đã thôi rỉ máu, nhưng chưa từng lành lặn. Khi đọc truyện, mình cảm thấy dòng sông ấy như một đời người: Có lúc êm đềm, đầy ắp; có lúc cuộn trào, nhấn chìm tất cả. Khi cơn lũ đi qua, dòng sông chỉ còn lại đáy cạn, trơ trọi.. cũng như tâm hồn con người sau một biến cố: Còn lại gì, ngoài một khoảng trống lặng lẽ? "Liệu sự giận dữ và cơn oán hận của tôi dành cho dòng sông có đang cạn đi như đáy sông sâu hoắc kia chưa?" Mình thực sự nổi da gà khi đọc đến câu hỏi này. Đó không chỉ là một lời tự sự, mà là một lời tự vấn. Như thể người viết đang dò lại chính vết sẹo trong lòng mình, vừa muốn buông bỏ, vừa chưa thể tha thứ. Có những nỗi đau không cần gào thét. Chúng chỉ cần lặng lẽ tồn tại, như một lòng sông đã khô, không còn nước, nhưng vẫn giữ nguyên hình hài của một thứ từng cuộn trào mãnh liệt. Giống như khi ta trở về một nơi xưa cũ, có những chuyện tưởng đã quên, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc thôi.. mọi ký ức lại ập về, rõ ràng đến nghẹn ngào. Không có tuyên bố nào như "Tôi đã tha thứ" hay "Tôi vẫn còn hận" dòng sông ấy. Chỉ là một câu hỏi khẽ khàng mà chạm sâu vào tâm khảm mình. Bởi đôi khi, có những vết thương mà thời gian không thể chữa lành, nó chỉ khiến ta quen dần với cảm giác mang theo mà thôi. P/S: Mình chỉ muốn nói với Trang một điều: Đây là một câu chuyện xuất sắc, đau thương nhưng không bi lụy, buốt lạnh mà vẫn vô cùng đẹp. Bạn thực sự viết tốt lắm.
Huhu cảm ơn bà rất nhiều, thiệt là tôi bị ảnh hưởng văn của Nguyễn Ngọc Tư nhiều lắm nên lúc nào cũng chỉ viết được mấy câu chuyện buồn, và cái kết luôn là những câu hỏi lửng, bởi chính tui cũng không biết phải trả lời chính bản thân mình ra sao? Viết ra mấy lời tản văn không làm mình xúc động với chính mình, nhưng đọc những gì bạn viết cho mình, mình còn cảm động hơn, sau cùng mình biết vết thương sẽ bớt đau hơn khi có ai đó thấu hiểu và sẻ chia. Cảm ơn bạn rất nhiều vì lời nói không chỉ là lời nói ❤️